Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 34: Ôm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 34: Ôm


Tống Tử Thành đưa Lam
Sam về công ty rồi cũng đi luôn. Trong khi Lam Sam vẫn còn đang suy nghĩ về lời anh nói, không biết có nên đi mua quần áo cho anh thật hay không nhưng cô luôn cảm thấy như thế cứ kỳ kỳ thế nào ý.

Cô mặc một bộ
quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái trở về trước ánh mắt thêm chút tìm tòi của các đồng nghiệp trong công ty, Boss đại nhân đối xử với Lam Sam tốt như vậy cũng thật khó mà không tò mò nha… Người khác không hỏi, Lam Sam cũng kiên quyết không thèm giải thích nhiều, quá nhiệt tình cũng
chẳng hay ho.

Cứ như vậy vượt qua ánh mắt bắn phá của mọi người
cả một buổi chiều dài đằng đẵng, đến giờ tan tầm, cô nhanh chóng chuồn
về. Thời tiết mùa hè thật thất thường, rõ ràng buổi chiều trời còn rất
đẹp, đến lúc cô bước ra khỏi công ty, cả bầu trời đã mịt mù vây kín bởi
một màu đen, trời xẩm xì xì và dường như có thể ập mưa xuống bất cứ lúc
nào. Lam Sam sờ sờ túi, cô thầm nghĩ không xong rồi, hôm nay cô lại
không nhớ mang theo ô. Cô không thể làm gì khác hơn là yên lặng cầu
nguyện, hy vọng ông trời rủ lòng từ bi sẽ không đổ mưa trước khi cô về
kịp đến nhà.

Vừa cầu nguyện xong, ngoài trời mưa bắt đầu rơi.

Lam Sam ngao ngán chạy vào ga tàu điện ngầm.

Cả quãng đường trên tàu điện ngầm, mưa hoàn toàn không hề có ý định dừng
lại, trái lại càng ngày càng mau. Từng giọt mưa rơi nặng nề như những
hạt ngọc, bị gió cuốn bay hoảng loạn tạo thành những đường vặn vẹo. Trên những nóc nhà , mưa đọng lại men theo đường ống trút xuống như những
dòng thác nhỏ trắng xóa, tiếng mưa rơi xuống mặt đất nghe “Rào rào” ngày một to hơn, cứ liên tục, như roi mây quất xuống khiến người ta cảm thấy hoang mang. Gió lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt, điên cuồng chui
qua các ngóc ngách như chỉ hận không thể thổi bay mọi thứ xung quanh,
bởi vậy khiến mọi người tỉnh táo hơn. Lam Sam vô thức chà xát cánh tay,
cô thấy hơi lạnh.

Ngoài ga tàu điện ngầm có không ít người đang
chen lấn xô đẩy. Họ hầu như đều vì không mang theo ô nên phải nán lại
tại đây. Đằng sau có khá nhiều người đang xô ra, nhân viên đường sắt
không còn cách nào khác là nhấn mạnh hết lần này đến lần khác “ Không
được chặn trước cửa ga”.

Lam Sam đang chen chúc cố gắng thoát
khỏi dòng người cuồn cuộn để có thể mau chóng trở về nhà. Dù sao bản
thân cũng là một mỹ nữ, khả năng được một người qua đường cứu giúp tương đối cao, cô vừa nghĩ chưa được một phút thì một người đàn ông tiến đến
hỏi cô có muốn đồng hành đi về cùng anh ta không.

Lam Sam đang định trả lời là “có” thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi :

– Lam Sam. – Giọng nói ôn hòa xuyên qua màng mưa đập thẳng vào màng nhĩ của cô.

Lam Sam nhìn về phía tiếng gọi, thấy Kiều Phong đang cầm một chiếc ô đen
đứng dưới bậc cửa. Mưa bụi bay bay trên khuôn mặt anh, tạo thành vô số
giọt nước nhỏ li ti như màn sương mù trên đỉnh ô. Anh lặng im đứng dương ô trong màn mưa, như một thân cây kiên định.

Lam Sam tuy vẫn khá giận, nhưng vừa nhìn thấy anh như vậy, cơn giận của cô dường như đã tiêu tan phân nửa.

Người đàn ông đang đứng bên cạnh Lam Sam thầm nghĩ: “ Người anh em này có
biết đường tán gái hay không thế, đi đón người ta mà cầm một cái ô lớn
thế, cái ô đó đừng nói là đủ cho hai người, ngay cả cái đầu voi cũng che vừa luôn….

Kiều Phong giơ cái ô cực đại trên đầu, vẫy Lam Sam:

– Lam Sam, mau tới đây.

Lam Sam đi tới đứng dưới ô của anh, Kiều Phong chủ động nhận chiếc túi trên tay cô. Hai người cùng nhau trở về. Lam Sam trầm mặc một lúc, rồi hỏi:

– Sao anh biết tôi không mang ô?

Kiều Phong đáp:

– Tôi chỉ lo cô sẽ không mang ô thôi. – Cho nên tới xem chút, hóa ra đúng là
cô nàng ngu ngốc này thật sự không mang ô theo đấy.

Lam Sam vô
cùng cảm động, cô đã hoàn toàn tha thứ cho Kiều Phong, cô cũng nhận ra
con người này trong nội tâm vẫn chỉ là một cậu bé ngốc nghếch, tuy rằng
có điểm hơi ngố nhưng tâm địa thiện lương, cô hà tất phải nổi giận với
anh.

Đúng lúc đó, Kiều Phong đột nhiên hỏi:

– Lam Sam trưa nay sao cô lại vào khách sạn với Tống Tử Thành thế?

Lam Sam kinh ngạc, cô dừng lại, nhìn anh thật kỹ, rồi hỏi ngược lại:

– Sao anh biết tôi và anh ta đến khách sạn? Anh theo dõi tôi?

Kiều Phong lắc đầu:

– Không.

Lam Sam càng hỏi dồn:

– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? – Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cô chưa hề nói với bất kỳ ai, lại càng không đăng lên blog cá nhân, sao anh
biết được chứ? Nếu chuyện gì anh cũng biết hết thì thật khiến người ta
cảm thấy thiếu an toàn.

– Trên điện thoại của cô, email có
chức năng tự định vị , tôi thiết lập một số giả định vị trí là có thể dễ dàng định vị chính xác vị trí hiện tại của cô.

Tuy nghe không
hiểu nhưng Lam Sam biết rằng sau cùng anh đã định vị cô, nếu thế việc
anh biết cô đến khách sạn cũng không hề ly kỳ nhé. Nhưng chuyện đó và
theo dõi không có gì quá khác biệt đúng không? Trong lòng Lam Sam cảm
thấy khó chịu, cô cố nén cơn giận hỏi lại:

– Kể cả anh biết tôi ở đâu, vậy sao anh biết Tống Tử Thành cũng đã có mặt ở đó?

Kiều Phong cụp mắt nhìn xuống đất, hàng mi dài che đi tâm trạng nồng đậm lúc này, anh đáp:

– Tôi xâm nhập vào hệ thống quản lý của khách sạn, sau đó thấy thông tin của
Tống Tử Thành nhưng lại không tìm thấy thông tin của cô cho nên tôi đoán là hai người cùng đi, sau đó đặt một phòng dưới tên của Tống Tử Thành.

Lam Sam chán nản, cô chỉ vào mặt anh, tức giận nói:

– Kiều Phong anh có bị bệnh không thế? Anh có ý gì mà cứ suốt ngày rình mò chuyện riêng tư của người khác thế?

Anh có sở thích rình trộm à?

– Tôi không có sở thích rình trộm. Lam Sam, hai người vào khách sạn làm gì thế ?

Lam Sam châm chọc:

– Hỏi tôi làm gì chứ? Không phải anh giỏi lắm à? Sao không thử điều tra xem?

Kiều Phong hơi bất đắc dĩ:

– Hôm nay hệ thống camera theo dõi của khách sạn đó đã bị tôi phá hỏng rồi nên không thể sử dụng được camera nữa.

– Anh… ! – Lam Sam không biết phải nói gì cho phải, cô đoạt lại túi của mình, xoay người bước nhanh: – Đồ tâm thần!

Kiều Phong vẫn đi theo sau cô, cẩn thận cầm ô che cho cô, anh vẫn không ngừng buông tha mà truy hỏi:

– Lam Sam vì sao hai người cùng vào khách sạn?

Lam Sam nổi giận nói:

– Một người đàn ông và một người đàn bà cùng vào thuê phòng thì còn làm gì nữa?

Kiều Phong chắc như đinh đóng cột phủ định:

– Không có khả năng.

– Cắt. – Lam Sam cười nhạo: – Sao anh biết được?

– Lam Sam, cô không phải người như vậy.

Lam Sam càng bước nhanh hơn:

– Biến đi, tôi chính là người như vậy đấy.

Kiều Phong vẫn không ngừng đuổi theo cô :

– Tôi hì vọng cô đừng quá tiếp cận Tống Tử Thành, hắn chẳng tốt lành gì đâu.

– Vẫn tốt hơn so với anh.

Kiều Phong đột ngột dừng lại bất động. Lam Sam không chú ý nên vẫn cho rằng
trên đầu mình còn có ô. Cô ngẩng cao đầu bước đi trong màn mưa, bị một
vài giọt mưa bất tử nhỏ vào, cô hoảng hốt theo bản năng lùi về phía sau.

Kiều Phong thấy cô bị ướt mưa, anh đuổi theo hai bước về phía
trước để che ô cho cô. Cứ như vậy một người lùi, một người tiến, cả hại
dựa vào nhau thật gần.

Lam Sam nghiêng đầu quay sang phía khác,
cô thấy anh đang cúi đầu nhìn cô chăm chú, đôi đồng tử đen láy đã không
còn thần thái thường ngày mà hiện đang tràn đầy sự thất vọng cùng nỗi bi thuơng. Trong lòng cô chợt chấn động, không khỏi cảm thấy khổ sở, nhưng nghĩ kỹ lại, rõ ràng chính anh làm cô giận mà!

Cô cúi đầu, hừ một tiếng nghe thật nặng nề.

Kiều Phong vòng sang đứng trước mặt cô, anh nhẫn nhịn trong lòng, nhỏ giọng hỏi:

– Lam Sam, cô nổi giận đấy à?

Lam Sam lúc này đã có kinh nghiệm hơn nên ăn ngay nói thật:

– Đúng đấy, tôi đang nổi giận, tôi bắt đầu giận từ hôm qua cho đến tận
bây giờ. Kiều Phong anh là đồ ngu ngốc, ngu ngốc! Anh…..

Anh bỗng Giang hai cánh tay, ôm Lam Sam vào lòng.

Lam Sam lại càng hoảng sợ hơn :

– Anh anh anh, anh làm cái gì thế! Buông ra! – Vừa nói, vừa ra sức dãy dụa.

Kiều Phong vẫn cố chấp ôm cô, đáp:

– Tôi nhớ kỹ là cô từng chia sẻ trên weibo rằng khi một cô gái tức giận cô ấy chỉ cần một cái ôm.

Lam Sam đột nhiên trở nên yên lặng.

Một tay Kiều Phong đang cầm chiếc ô an an ổn ổn bao quanh hai người, một
tay anh ôm chặt lấy hông cô, khiến cô dán chặt vào người anh, giọng anh
đầy dịu dàng:

– Lam Sam đừng giận nữa nhé.

Lam Sam vẫn
không trả lời anh. Kiều Phong cảm nhận được bờ vai nằm trong lồng ngực
mình khẽ run rẩy, anh buông cô ra, liền nhận ra đôi mắt cô đã đỏ ngầu,
nước mắt điên cuồng trào ra. Kiều Phong hoảng hốt lau nước mắt cho cô.

– Đừng mà, xin lỗi.

Lam Sam miết miết khóe miệng, cô lấy tay áo chà chà trên mặt, thút tha thút thít đáp:

– Lâu lắm rồi không có ai đó ôm tôi…. – Nói đến đây, hàng nước mắt lại anh dũng tiến ra.

– Thôi mà, đừng khóc nữa.

– Tôi nhớ nhà lắm, nhớ cha mẹ tôi, hu hu hu….

Kiều Phong không biết phải diễn giải thế nào tâm trạng biến hóa phức tạp của Lam Sam, vừa đang vui vẻ, rồi lại nổi giận, rồi lại đau buồn… Anh
không thể hiểu nổi. Anh chỉ biết rằng hiện tại cô đang đau lòng mà rơi
lệ, anh không muốn nhìn thấy cô khóc như vây, thấy cô đau lòng anh cũng
khổ sở không nguôi. Anh kéo tay cô, nói:

– Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được cho cô, cứ nói thẳng để tôi biết nhé.

Lam Sam gật đâu, nước mắt lại Oanh Oanh liệt liệt tiếp tục rơi xuống, cô
cũng không biết là đang có chuyện gì xảy ra nữa, bỗng nhiên cô cứ khóc
không sao nín được, giống như trời sắp sập đến nơi mà căn bản vốn chẳng
có chuyện gì mà….

Kiều Phong đưa Lam Sam vẫn đang khóc thút
thít về nhà. Đến nhà anh cô cuối cùng cũng chẳng thể khóc được nữa, anh
để cô rửa mặt, sau đó pha cho cô một cố nước gừng giải cảm.

Lam
Sam bê ly nước gừng trên tay, thổi than khói nóng đang bốc lên trên mặt
nước. Kiều Phong nhìn đôi mắt và cái mũi hồng hồng của cô, nói:

– Lam Sam, tôi nghĩ ra rồi, đối với tâm trạng bộc phát của cô chỉ có thể
giải thích bằng một nguyên nhân khoa học được thôi.

– Nguyên nhân gì?

– Chu kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến rồi.

– Có mà chu kỳ kinh nguyệt của anh đến ý.

Lam sam vừa đưa cốc nước gừng lên miệng nhâm nhi được một hớp đã bị những
lời kinh điển của anh khiến không ngừng ho khan, thiếu chút nữa chết
nghẹn. Cô trợn mắt lườm anh:

– Đoán mò cái gì đấy.

– Tôi chỉ tham khảo kiến thức khoa học thôi.

– Im ngay.

Kiều Phong không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại. Một lát sau anh lại đổi đề tài:

– Vậy cô có thể nói cho tôi biết vì sao cô giận được không?

– Thứ nhất là anh trước mặt rất nhiều người khiến tôi phải khó xử, khiến tôi không xuống đài được.

Kiều Phong suy nghĩ một chút rồi thành khẩn nhìn cô:

– Xin lỗi nhé, rốt cuộc tôi vẫn không thể lý giải một cách chuẩn xác tâm
trạng của mọi người bình thường. Nếu cô cảm thấy cách làm của tôi không
đúng, sau này tôi sẽ không làm thế nữa nhưng với điều kiện sau này cô
không được ngủ trong giờ của tôi nữa.

– Được rồi, được
rồi. – Vấn đề này quả thật rất khó giải quyết, Lam Sâm cũng không biết
tên tiểu thiên tài này đang cố chấp làm gì nữa. Cô phất tay, nói : – vốn hôm qua tôi đã sớm nguôi giận rồi, sao anh còn rình mò chuyện riêng tư
của tôi? Anh có biết chuyện này khiến tôi cực kỳ phản cảm không?

Kiều Phong lắc đầu:

– Về chuyện này tôi không thể chấp nhận được. Là do cô mở chức năng định
vị trên điện thoại đi động, bất kể ai cũng có thể tìm ra vị trí của cô.
Tôi đây đâu được tính là rình mò chuyện riêng tư chứ.

– Vậy còn việc xâm nhập hệ thống thì sao ?

– Tôi chỉ là tìm thấy thông tin của Tống Tử Thành đồng thời khớp với
những suy luận…. – Kiều Phong nói đến đây lại ngẩng đầu lên nghìn thấy ánh mắt Lam Sam đang kín đáo theo dõi anh, anh lại sợ cô tiếp tục nổi
loạn, không thể làm gì khác hơn là đành thừa nhận: – Được rồi, tôi thừa
nhận tôi thật sự không hề minh bạch, nhưng cô yên tâm tôi không hè có sở thích rình mò người khác đâu. Ví dụ như trong máy tính cá nhân của cô
có rất nhiều lỗ hổng nhưng tôi chưa bao giờ xâm nhập nhé.

– Cái này có gì tốt mà đắc ý…. – . Lam Sam 囧 囧, hỏi anh : – Vậy hôm nay anh lên cơn điên gì thế ?

– Tôi… – Kiều Phong cúi đầu: – sáng nay cô không thèm để ý đến tôi, mà tôi lại không biết là vì sao.

– Thế là anh liền làm như vậy? Đuơng nhiên là vì tôi đang giận anh rồi. – lam Sam nói xong lại nghĩ, được rồi, đến sáng nay anh vẫn chưa biết cô tức
giận, ôi Trái Đất thật hỗn loạn. Cô phất phất tay: – Được rồi được rồi,
hôm nay tôi đến khách sạn là bởi vì có sự cố xảy ra, một cô nàng đánh đổ canh đầy quần áo tôi, Tống Tử Thành giúp tôi đến khách sạn để thay quần áo tắm rửa, chuyện chỉ đến đó là hết, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Kiều Phong lại gọi cô:

– Lam Sam.

– Gì nữa thế ?

– Hôm nay tôi rất buồn.

Lam Sam lấy làm ngạc nhiên:

– Ôi ôi ôi, anh sao vậy? Chẳng lẽ chu kỳ kinh nguyệt của anh sắp đến thật à.

Kiều Phong sửng sốt, lập tức mất tự nhiên mà lắc đầu, anh buồn bực nhìn cô:

– Cô nói Tống Tử Thành tốt hơn tôi.

– Tôi nói lẫy vậy mà anh cũng tin à? Trên đời này làm gì có người đàn
ông nào tốt hơn anh? Lên được phòng khách xuống được nhà bếp, vừa cô thể đảm nhận việc nặng vừa có thể nghe mắng chịu đánh, thật thà hơn trâu,
trung thành hơn chó, ngoan ngoãn hơn thỏ, đáng yêu hơn mèo… – Đã quen
với nghề bán hàng nên việc khen người khác đối với cô thật vô cùng trôi
chảy nhẹ nhàng và không đáng bận tâm. Thế nhưng nói xong những lời nịnh
nọt này Lam Sam đột nhiên phát hiện những lời này dùng để hình dung về
Kiều Phong thật hoàn toàn chuẩn xác. Mẹ kiếp, rốt cuộc là cái trứng nào
có thể sinh ra một tên đàn ông siêu cực phẩm đến thế chứ…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN