Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 71: Nhớ nhung
Tuy rằng trước khi lên máy bay Lam Sam đã căn dặn cả nửa ngày là không cần phải đón nhưng đến hơn 8h tối , lúc xuống máy bay , cô vẫn thấy cha mình đang đứng đợi bên ngoài.
Ông Lam Thiên vốn cũng sở hữu một chiếc xe riêng, nhưng vì tuổi tác ngày càng cao nên hiện ông cũng không hay tự lái xe nữa , nhất là thời điểm buổi tối như bây giờ, hơn nữa lại đang đi đón con gái nên ông lại càng lo sợ xảy ra sơ xuất hai người bắt taxi về nhà.
Bà Thuơng Bình Bình là mẹ thân sinh ra Lam Sam, khi biết đêm nay con gái sẽ về nhà, bà vô cùng vui mừng mà đứng trước cửa sổ ngóng ra ngoài, khi thấy hai cha con xuống xe về đến nhà , bà không kìm được ra tận cửa đón con gái mình.
Mặc dù là mùa hè nhưng sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm là khá lớn , đêm nay trời lại nổi gió to, ông Lam Thiên vừa ngẩng đầu lên thấy vợ mình vội hô to:
– Sao bà không mặc áo khoác vào đã ra đây.
Hai cha con nhanh chóng lên lầu. Nhà họ ở tầng ba, gồm hai căn lối liền nhau nên rất rộng rãi. Ở thành phố hạng hai như thế nay giá nhà đất cũng không phải quá đắt nên đa số các căn nhà người ta đều thích được trang hoàng rộng rãi thông thoáng. Tới lúc này, Lam Sam mới cảm thấy mình đã về đến nhà, cô ngồi trên ghế salon thở phào một cái.
Bà Thương Bình Bình ngồi sang cạnh con gái minh, ân cần hỏi han. Ông Lam Thiên đi vào nhà đóng kỹ cửa sổ, rồi cầm thêm một chiếc áo khoác đưa cho bà Thương Bình Bình.
Căn nhà của Lam Sam có kết cấu vô cùng đơn giản. Cha anh là người dân tộc Mông Cổ, sau giải phóng thì về quản lí một xưởng sản xuất. Tên dân tộc trước kia của ông vốn khác nhưng về sau chàng thanh niên người Mông Cổ này lại yêu thích một cô gái có tên là Bạch Vân nên chuyển thẳng tên thành Lam Thiên, để xứng lứa vừa đôi với người con gái ấy. Nhưng sau này lại không thể chung đôi với cô gái này, ông cưới bà Thương Binh Bình.
Bà Thương Bình Bình là một cô giáo nuôi dạy trẻ hiện đã về hưu. Tính bà khoan thai bình tĩnh trong khi ông Lam Thiên hồi trẻ lại vô cùng nóng nảy, cả hai người một nóng một lạnh, tuy đôi khi cũng có xảy ra xung đột, nhưng bà Thương Bình Bình lại vững vàng như núi, dần dần những xung đột đó đã vơi đi , qua mấy chục năm, họ lại ngày càng ăn ý hơn xưa.
Lam Sam vốn không biết đến câu chuyện tình yêu giữa cha mẹ mình , thế nhưng cuộc sống trải qua năm tháng đầy bình yên dường như lại càng sâu nặng và kiên định hơn so với tình yêu.
Vì ca phẫu thuật của mẹ sẽ tiến hành vào ngày mai nên Lam Sam khuyên mọi người nên đi ngủ sớm hơn một chút. Cô trở lại căn phòng của mình, đứng ghé bên cửa sổ ngắm quang cảnh về đêm.
Mỗi thành phố của Trung Quốc hiện nay đều như những ngọn cỏ sau mưa, phát triển với tốc độ biến hóa cực nhanh chóng đến nỗi mắt thường cũng không sao có thể lý giải nổi. Tốc độ phát triển của nó tựa như đang thay da
đổi thịt từng ngày, một người tha hương phiêu bạt trở về thường sẽ không cảm thấy ” hoảng hốt khi quay lại cố huơng”
, mà đa phần họ đều mong muốn tìm kiếm ở diện mạo xa lạ ấy một chút cảm giác quen thuộc trong trí nhớ.
Lam Sam ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cô còn nhớ rất rõ, những ngày thơ bé , bất kể đang đứng ở một góc nào trong thành phố này, chỉ cần là lúc đó vẫn còn chút ánh sáng, cô đều ngẩng đầu lên và luôn thấy được một màn đêm ngập tràn những vì tinh tú lấp lánh sáng. Bây giờ, khi đứng ngay tại thành phố này đây và nhìn lên bầu trời, những đốm sáng ấy dường như cũng bắt đầu bị che mờ bớt đi sự lấp lánh.
Cô tựa cằm ngây ngươi trước khung cửa sổ. Ngoài kia không chỉ có ánh đêm rực rỡ mà còn cả ánh đèn đường mờ ảo, tất cả đều tiến sâu vào trong tầm mắt cô, tâm trạng cô vốn đang rất nặng nề trong lúc này lại thêm một chút muộn phiền và thiếu vắng, giống như đã lưu lạc một mảnh hồn nào lại nơi phương xa ấy.
Tiếng di động ngân vang ngay sau lưng Lam Sam. Cô cúi xuống nhìn, khi thấy báo tên người gọi là Kiều Phong cô bỗng nở nụ cười.
Ngay khi máy bay hạ cánh Kiều Phong đã nhận được tin nhắn báo Lam Sam đã tới nơi. Anh hiểu cô còn cần thời gian để đoàn tụ cùng cha mẹ nên cố gắng nhịn ơi là nhịn, cuối cùng để đến tận bây giờ rốt cuộc mới dám gọi điện cho cô.
Chỉ mới vài giờ không gặp, anh đã phải kìm nén cả một bầu nỗi nhớ muốn thổ lộ cùng cô, chỉ ngay khi cầm điện thoại lên anh mới chợt phát hiện ra là cái lưỡi chẳng hiểu sao cứ đảo qua đảo lại đều nói ra những lời nghẹn ngào chẳng mặn chẳng nhạt như thế này.
Lam Sam cũng không nhanh không chậm đáp lại anh, giọng cô không quá to, thật giống với âm thanh nỉ non trong đêm vắng của những đôi tình nhân. Kiều Phong bỗng cháy bỏng trong lòng, anh chợt gọi tên cô:
– Lam Sam.
– Ừ.
– Anh đang nghĩ về em.
Bốn giờ đồng hồ xa nhau, khoảng cách hơn bốn trăm ngàn kilomet, những con số này dường như hóa thành thực thể, thành những hòn đá nặng nề chèn ép trong trái tim đầy chặt những nhớ mong của anh.
Lam Sam thở dài, trong lòng cô sự ê ẩm khó chịu này cũng mỗi lúc một dâng cao.
– Em cũng rất nhớ anh mà.
Cuộc giải phẫu của bà Thương Bình Bình được tiến hành rất thuận lợi.
Mấy ngày nay Lam Sam đều ở bên giường bệnh chăm sóc mẹ. Tất cả các bệnh nhân cùng phòng bệnh và cả các y bác sĩ đều có ấn tượng sâu sắc với cô con gái vừa hiếu thuận vừa xinh đẹp này, họ rộn ràng khen ngợi bà Thương Bình Bình thật có phúc. Mặc dù biết đó chỉ là những lời khen tặng nhưng cũng đủ để khiến người làm mẹ như bà cảm thấy bội phần vui vẻ.
Mấy ngày nay, bà thấy con gái mình thường xuyên chạy ra khỏi phòng nghe điện thoại, tuy chỉ liếc mắt bà cũng biết phần lớn đều là những lời ân cần thăm hỏi từ thân bằng cố hữu. Tuy nhiên có đôi khi con gái bà trong một vài tình huống đặc biệt sẽ toát ra ý cười không sao che giấu nổi. Lam Sam vì sợ quấy rầy đến các bệnh nhân khác nên luôn ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại nên nội dung cuộc trò chuyện của cô và Kiều Phong thì bà Thương Bình Bình cũng không biết rõ. Nhưng dù sao ai bảo Lam Sam cũng là do bà dứt ruột đẻ ra chứ…
Nên khi bà Thương Bình Bình hỏi thẳng Lam Sam:
– Con có bạn trai rồi phải không?
Lam Sam hơi giật mình một chút, cô vội cúi đầu, khuôn mặt lập tức ửng hồng, khẽ gật đầu.
Bà Thương Bình Bình hơi buồn cười một chút, bà xoa đầu cô:
– Con còn xấu hổ cái gì nữa?Có phải chưa bao giờ yêu đương đâu.
Chuyện này đâu có giống nhau chứ. Sau khi đến với Kiều Phong, Lam Sam nhanh chóng tìm thấy trong con người cô sự hồi hộp và ngượng ngùng của một người con gái. Cô nhất quyết không dám nói chuyện này với mẹ mình chính vì cô vẫn còn ngượng ngùng không sao mở miệng để chờ mẹ mình phát hiện ra.
Bà Thương Bình Bình khi thấy con gái mình vừa nhắc đến chàng trai đó là đã biến thành một thiếu nữ e thẹn rồi, bà hiểu rằng lần này Lam Sam đã thật sự rung động. Trong mắt bà, cô con gái rượu này tính cách không giống với ông Lam Thiên. Ông Lam Thiên năm đó đã từng có một mối tình sâu nặng với bà Bạch Vân, nhưng con gái ông đối với chuyện tình cảm lại luôn luôn chậm chạp một chút, khi nói chuyện yêu đương thì bao giờ cũng chần chừ.
Bây giờ xem ra nhiều khả năng con bé đã gặp đúng người rồi.
Bà Thương Bình Bình lại có phần thắc mắc đối với người bạn trai này của Lam Sam, trong lòng bà cũng thầm cất giấu một tâm sự riêng, bởi vậy bà không sao nén nổi tra hỏi về chuyện của Kiều Phong. Rất nhanh sau đó bà rõ ràng mọi chuyện và phần nào hình dung được về chàng trai này, là thành phần trí thức, được tốt nghiệp tại một trường đại học danh tiếng, đẹp trai rực rỡ, khiêm tốn ôn hòa, có một công việc thanh cao nghe nói lại còn là một cao thủ về máy vi tính, hơn nữa còn có xuất thân xa hoa giàu có… Sau khi biết được những điều này bà lại càng thêm lo lắng hơn, cậu trai đó có điều kiện tốt hơn so với Lam Sam rất nhiều, đã thế còn ít hơn cô những ba tuổi… Nếu xét về lâu về dài, sau khi cả hai kết hôn, tuy người được lợi là Lam Sam nhưng người thiệt thòi cũng vẫn là Lam Sam.
Khi nhìn con gái mình đắm chìm trong mật ngọt tình yêu, bà Thương Bình Bình không vội nói ra hết những suy nghĩ trong lòng. Hết thảy cứ chờ được gặp tận mặt chàng trai đó rồi hãy nói sau. Bà còn một vấn đề thực tế khác cần hỏi Lam Sam:
– Khi nào con định quay lại thành phố B? Sau này con định ở đâu?
Lam Sam ngẩn người không trả lời.
Vài ngày sau cô lại càng trở nên trầm lặng.
— —-
Đại khái vì tất cả tâm tình đều dồn cả về Lam Sam nên Kiều Phong rất nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của Lam Sam. Cho dù sự thay đổi đó chỉ vô cùng mơ hồ nhưng anh vẫn cảm nhận được một bức tường ngăn cách vô hình giữa hai người trong khoảng thời gian này. Tuy hai người không hề bớt đi những cuộc trò chuyện, nhưng Kiều Phong vẫn nhận ra bức tường đó đang ngày một rõ rệt hơn.
Thật ra có một nguyên nhân rất rõ ràng là không chỉ dưới một lần trước mặt Kiều Phong , Lam Sam tỏ ra nhớ nhà. Ngày đó cô còn từng hỏi anh nếu cô về với gia đình và không quay trở lại nữa liệu anh có còn nhớ đến cô không.
Làm sao anh có thể không nhớ về cô được cơ chứ?
Bây giờ họ mới xa nhau có hơn mười ngày, anh đã nghĩ đến cô đến mất hết cả can đảm. Rất nhiều lần anh xúc động đến mức định mua vé máy bay, bỏ mặc hết tất cả mọi thứ mà bay thẳng đến bên cô,
thế nhưng sau cùng anh vẫn không sao đi được.
Nguyên nhân việc anh không thể mặt dày mày dạn đi đến đó vốn không giống nhau. Thật ra anh cũng hơi tức giận, anh muốn xem thử xem rốt cuộc Lam Sam có bằng lòng chủ động mời anh về thăm quê cô hay không, có tình nguyện trước mặt cha mẹ cô mà trịnh trọng giới thiệu về anh không. Điều này vốn có ý nghĩa vô cùng sâu sắc. So với sự yêu thích, việc nhận được sự tán thành một cách trịnh trọng cũng đồng nghĩa với sự chấp nhận này lại càng quan trọng hơn.
Thế nhưng cô lại không hề như vậy. Đã hai lần Kiều Phong chủ động đề cập đến việc đến thăm mẹ cô nhưng đều bị cô từ chối.
Đêm hôm đó, Kiều Phong không sao ngủ được, anh cứ như ngươi mộng du trong phòng. Anh lật tới lật lui con chuột mà ngày đó Lam Sam lưu lại. Anh điều khiển con chuột bò loạn lên khiến Schrodinger hốt hoảng chạy trốn, rất giống với lúc đầu Lam Sam dở trò đùa dai, nhưng có khác chăng lúc này không có Lam Sam ở đây để sắm vai người tốt.
Hành động cực kỳ tàn ác cứ như vậy kéo dài liên tiếp hai giờ đồng hồ. Sau cùng Kiều Phong ném cái điều khiển từ xa vào một góc, đi thẳng vào phòng đọc sách.
Lúc 6 giờ 20 phút rạng sáng ngày hôm sau, một chiếc máy bay từ thành phố B chầm chậm cất cánh bay thẳng về phía thành phố H trong ánh bình minh rực rỡ trên vai, trên đó mang theo cả những nỗi nhớ nhung và lo sợ của một chàng trai đến nơi phương xa tìm kiếm người mình yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!