Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 76: Sính lễ
Giờ này đã hơn nửa đêm
rồi, ai còn nhàn rỗi thừa hơi mà gọi điện cho cô thế nhỉ? Lam Sam không
thiết cử động. cô vô lực chỉ chỉ vào cái di động của mình, Kiều Phong
vội vã giúp cô cầm tới. Nhưng vừa nhìn thấy tên điện thoại báo lên,
khuôn mặt đang đầy đắc ý của Kiều Phong lại lập tức biến thành màu đen.
Anh hươ hươ điện thoại trước mặt cô, hỏi:
– Sao em còn chưa xóa số hắn ta thế?
Điện thoại đang hiện tên : Sếp tổng.
Lam Sam xoa đầu:
– Quên mất. – Cô không có thói quen thanh lý các số di động trong điện
thoại, trừ khi là phải cực kỳ thù hận mới nghiến răng nghiến lợi ấn nút
xóa thôi. Sau lần Tống Tử Thành làm loạn với cô, anh ta cũng không hề
quấy rấy cô thêm nên cô trực tiếp cho hắn rơi khỏi bộ não luôn.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng vang lên
kia, lại nhìn sắc mặt buồn bực của Kiều Phong, Lam Sam thẳng thắn không
nhận lại di động của mình, cô lập tức nhấn phím chuyển cuộc gọi của anh
ta, còn không quên bật loa ngoài để tăng âm lượng.
MÌnh thật quá ngay thẳng mà… cô không kìm lòng mà tự tán thưởng bản thân.
Bối cảnh của Tống Tử Thành bên kia có phần ầm ĩ, hình như anh ta đang ở một bar nào đó uống rượu, nếu không cũng phải là một tụ điểm ăn chơi nào
đó. Anh ta dường như bất ngờ vì Lam Sam sẽ nhận điện thoại, không ngừng
alo alo alo để xác nhận lại, sau đó thì nhất mực không ngừng gọi tên cô.
Lưỡi anh ta hơi xoắn rồi, giọng nói không còn lưu loát nữa, Lam Sam cho rằng anh ta nhất định đã uống say rồi. Cô nói vào điện thoại:
– Tổng giám đốc Tống, tôi đây, tôi là Lam Sam. Anh tìm tôi có chuyện gì không?
– Lam Sam, anh rất thích em.
– …. – Lam Sam há hốc miệng, đảo mắt nhìn Kiều Phong, cô nhận ra sắc mặt
Kiều Phong trông chẳng dễ coi chút nào. Cô có phần , cái trò nửa đêm
khuya khoắt nghe một người đàn ông khác bày tỏ trước mặt bạn trai mình
thế này thì đúng là loạn quá rồi. Lam Sam nằm lỳ trên giường, cô cao
giọng hô lên: – Tôi đã có người yêu rồi, tổng giám đốc Tống, anh không
cần phải thích tôi đâu.
– Lam Sam, anh thích em, anh thích em mà. Anh không thể khống chế được tình cảm này, anh thích em lắm.
– Tổng giám đốc Tống, xin hãy để bạn anh đưa anh về nhà đi. Hẹn gặp lại.
Chữ cuối cùng vừa dứt lời, Kiều Phong lập tức giúp cô dập máy. Lam Sam vẫn
nằm lỳ trên giường, sắc mặt ngẩn ngơ. Trước đây cô không bao giờ tin
rằng Tống Tử Thành lại thích cô, nhưng bây giờ cô cảm thấy hình như anh
ta nói có chút hơi giống thật. Dù sao anh ta cũng là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, để nửa đêm nửa hôm say rượu tỏ tình với cô thế này, lại còn không ngừng thổ lộ một cách cực kỳ đau khổ nữa chứ…. Nhưng dù sao cũng mặc kệ thôi, cô từ trước đến nay đâu có thích anh ta là được rồi.
Kiều Phong thấy Lam Sam trầm tư, nhất thời trong lòng có mùi vị khó tả. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô đầy vẻ quan tâm, hỏi:
– Đang nghĩ gì thế?
Lam Sam lắc đầu than nhẹ, vô cùng không biết xấu hổ mà đáp:
– Ôi, quá hấp dẫn thì biết phải làm sao bây giờ, thật mệt quá đi.
Kiều Phong bật cười. Anh nằm xuống ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai cô:
– Lam Sam, thật tốt quá.
– Tốt gì cơ?
– Có thể gặp được em, đây đúng là may mắn của anh. Nếu không chắc cả đời
này anh không thể nào được cảm nhận hương vị của tình yêu rồi.
Trong lòng Lam Sam thật ngọt ngào, cô xấu hổ chôn mặt xuống:
– Thật ra em may mắn hơn anh nhiều. Trên đời này có rất nhiều Lam Sam nhưng chỉ có duy nhất một Kiều Phong thôi.
Kiều Phong lại không hề đồng tình với nhận định của Lam Sam:
– Đối với anh, em là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được với em hết.
Khuôn mặt Lam Sam chợt nóng lên. Trái tim không ngừng nhảy tưng tưng, cô cười nói:
– Ai chà, mấy lời dỗ ngọt dỗ ngọt của anh thật đáng sợ mà, em chẳng thể nào kiềm chế nổi rồi.
Kiều Phong hôn lên mái tóc đen nhánh của cô, anh cười nhẹ:
– Vậy mỗi ngày anh đều sẽ nói cho em nghe nhé, anh sẽ nói suốt cả cuộc đời luôn, có được không em?
Anh đang ôm lấy cô, làn da của họ khẽ chạm vào nhau, thứ cảm giác mẫn cảm
ấy khiến cơ thể cô hơi run run. Kiều Phong quan tâm hỏi:
– Em sao vậy, trong người có gì khó chịu à?
Lam Sam không trả lời anh.
Kiều Phong cảm thấy có điều gì đó khang khác, anh buông cô ra, xoay khuôn
mặt cô xem, anh nhận ra trên khuôn mặt cô đang dàn dụa nước mắt, những
giọt nước mắt ấy vẫn đang không ngừng rơi xuống. Anh hoảng lên:
– Sao vậy? Đừng khóc mà em, đừng khóc nữa…
– Làm sao em không khóc được chứ, em rất thích anh! Em thích anh thật mà. Huh u hu …
Kiều Phong thở dài. Anh hơi buồn cười, nhưng trong lồng ngực lại xuất hiện
một điều gì đó quá đỗi ngọt ngào và ấm áp, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn
lên những giọt nước mắt của cô, thật dịu dàng nói:
– Anh cũng rất yêu em, rất yêu em, rất rất rất yêu em…
Đêm càng về khuya, Kiều Phong nhẹ vỗ lên lưng Lam Sam, anh thấp giọng an ủi cô, giọng anh nhu hòa như nước. Lam Sam thẹn thùng đối mặt với anh, cô
cố tình nhắm mắt lại không nhìn anh nữa, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng
kéo đến, cô dựa vào lòng anh dần tiến vào mộng đẹp.
Cảm nhận được cơ thể phập phòng và hơi thể đều đều của Lam Sm trong ngực, Kiều Phong
cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó nhanh tay tắt đèn.
Hai người ở lại vui chơi trên thảo nguyên vài ngày thì sắp đến kỳ nhập học, họ liền quay trở về thành phố B.
Việc đầu tiên sau khi Kiều Phong quay về không phải là đối phó với kỳ khai giảng mà là gọi ngay cho Tạ Phong Sinh.
Kiều Phong:
– Tôi muốn có một cái salon ô tô 4S.
Tạ Phong Sinh:
– …
Chó má thế! Thật là muốn chửi bậy mà! Mấy kẻ có tiền thì giỏi lắm à? Cứ cho là muốn gì được nấy à? Để khởi động tài chính cho một cái salon ô tô 4S cần đến ba bốn nghìn vạn đấy, anh nói muốn mua là mua được ngay à? Cứ
như là mua đồ chơi thế?
Cố gắng kiềm chế cuồng phong gào thét
trong lòng, cuối cùng anh ta đành tự ép bản thân phải im lặng để không
cất lời mắng chửi Kiều Phong.
Kiều Phong có chút nghi ngờ:
– Chúng ta không có tiền à?
Có, đương nhiên là có chứ! Thế nhưng không thể mua cho cậu một cái salon ô
tô 4S để chơi như thế được đâu nhé ! Tạ Phong Sinh nhịn ơi là nhịn,
không còn cách nào khác đành ngồi than khóc:
– Hay là chúng ta mua một vài chiếc xe đi chứ cái kia đắt quá.
.
– À. Xem ra anh không xứng chức cố vấn quản lý tài sản rồi.
– Anh… – Tạ Phong Sinh bất đắc dĩ: – Là như thế này, năng lực của tôi thì anh cứ yên tâm đi, tiền à, có chứ, muốn mua gì được hết. Nhưng quan
trọng nhất là tôi cho rằng đầu tư vào salon 4S không phải một lựa chọn
sáng suốt đâu. Nghề này chúng ta vốn không hiểu rõ, mà tốt nhất là cũng
không cần phải ú a ú ớ mà nhảy vào làm gì, anh nói đúng không nào?
Kiều Phong chỉ nghe thấy được một từ khóa duy nhất: Có tiền! Anh liền thấy hài lòng:
– Tôi muốn có một cái salon ô tô 4S.
– Salon ô tô 4S chiếm một khoản vốn lưu động rất lớn, mà lợi nhuận lại
tương đối thấp, đầu tư vốn không có lãi, hay là đầu tư vào cái khác đi?
Tôi hiện đang có vài hạng mục đứng đầu tốt hơn nhiều.
– Tôi muốn có một cái salon ô tô 4S.
– Salon ô tô 4S là một hạng mục tương đối lớn, tôi không thể vì một phút
nông nổi của anh mà mua ngay được. Mà kể cả nếu tôi có muốn mua đi nữa
cũng chưa chắc đã có người chấp nhận bán đâu. Chẳng lẽ anh bắt tôi đi từ bước chọn xưởng, lắp đặt thiết bị rồi nhập hàng rồi thông báo tuyển
dụng à?
– Tôi muốn có một cái salon ô tô 4S.
Tạ Phong Sinh nhanh chóng bị anh ép phát điên:
– Mua mua mua.
Thành công “thuyết phục” được Tạ Phong Sinh, Kiều Phong cảm thấy rất hài lòng.
Tạ Phong Sinh rất tò mò, từ trước đến nay Kiều Phong đều vứt tiền sang tay cho anh ta quản lý, chưa bao giờ nhúng tay vào vấn đề sử dụng như thế
nào, sao lần này lại cứ cố chấp muốn mua một cái salon ô tô 4S làm gì
thế nhỉ? Chẳng lẽ cái nghề ô tô này ẩn giấu cái gì đó khiến anh chàng
này cảm thấy hứng thú trên phương diện khoa học kỹ thuật hay sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Sinh mang theo tâm lý gà bông mà hỏi anh :
– Mua thì có thể mua, nhưng anh phải nói cho tôi biết vì sao nhất định anh phải mua một cái salon ô tô 4S vậy?
– Tôi muốn giữ lại để làm sính lễ tặng cho vợ mình trong ngày kết hôn.
Tạ Phong Sinh bị chấn kinh rầm rầm rồi:
– Anh tính xa quá vậy? Cái thể loại trạch nam vạn năm ngay cả bạn gái
cũng không có mà liền tính đến chuyện kết hôn rồi? Đợi chút… Anh có bạn
gái rồi à?
– Đúng vậy.
Trong đầu Tạ Phong Sinh chợt hiện lên một số 0 tròn trĩnh diễm lệ còn màu đỏ rực nữa nhé. Anh liền hỏi:
– Là Lam Sam à?
– Đúng vậy.
– Chúc mừng chúc mừng. – Tạ Phong Sinh trong lòng không khỏi có chút cảm
khái, thế nhưng anh ta vẫn tò mò: – Vậy sao anh nhất định chọn salon ô
tô 4S làm sính lễ thế? Bất động sản chẳng phải tốt hơn nhiều à?
– Cô ấy ước được sở hữu một cái salon ô tô 4S, cô ấy từng viết điều ước
đó lên chiếc thẻ nguyện ước, nên tôi muốn thỏa mãn mong muốn của cô ấy.
Tạ Phong Sinh hơi bị khinh thường:
– Cô ấy ước có salon ô tô anh liền tặng cô ấy? Thế nếu một ngày kia cô ấy muốn có mặt trăng anh cũng định hái xuống tặng à?
– Mặt trăng vốn chỉ là một hành tinh xoay quanh địa cầu mà thôi, cô ấy sẽ không thích đâu.
– Thật là được rồi…. Như vậy đi, vì nguyện vọng của bạn gái anh, cái
salon 4S đó trước tôi sẽ giúp anh tìm, nếu có thì có thể tới luôn, nhưng tôi không đảm bảo được có thích hợp để mua không đâu nhé, có được không nào?
– Được. Nếu thật sự tìm không được anh có thể tự mở một cái, tôi sẽ không ép anh.
… Tự mở một cái!
Tạ Phong Sinh cực kỳ muốn khóc luôn:
– Thế mà còn bảo là không ép tôi à….
Tạ Phong Sinh vốn không ôm ấp nhiều hy vọng, nhưng vì sợ Kiều Phong thật
sự muốn “tự mở một cái salon ô tô 4S” cho nên anh rất tận trách mà tìm
khắp thế giới luôn, cũng không biết là vận số anh ta cứt chó thế nào hay là vận số Kiều Phong cứt chó đi, nói chung là rất nhanh sau đó anh đúng thật lại tìm thấy một cái salon 4S đang cần chuyển nhượng.
Tạ
Phong Sinh đích thân khảo sát lại một lần, lại tìm thêm một nghiệp đoàn
chuyên nghiệp đến tính toán giá trị, thậm chí còn chú tâm nghiên cứu
cách quản lý của salon 4S này.
Tổng giám đốc ở đây vốn được thuê để điều hành kinh doanh, nhưng nghe nói hình như vì lý do có vấn đề về
sức khỏe nên định từ chức để dưỡng bệnh. Có thể vì nguyên nhân này nên
trong báo cáo thành tích kinh doanh không hề thấy xuất hiện xu thế xuống dốc. Hơn thế hình như giám đốc tiêu thụ của bên họ hình như cũng có thể coi là một nhân vật lớn nữa chứ.
Và trên bàn đàm phán còn xuất hiện thêm một ông chủ đứng sau màn nữa là…. Gì gì gì cơ, Tống Tử Thành á?
Tạ Phong Sinh vốn chẳng lạ gì cái tên này, cái kẻ thứ ba ngày xưa đã khều
mất bạn gái của Kiều Phong chẳng phải là Tống Tử Thành sao? Liệu hai
người này có phải là một không nhỉ?
Anh xem kỹ lại bản điều tra xuất thân của vị ông chủ đứng sau này, cuối cùng xác định, đúng là như vậy.
Thế giới này, nói lớn thì cũng lớn thật đấy, nhưng nếu nói là nhỏ thì cũng
thật nhỏ bé mà, hơn vài tỷ nhân khẩu, thế nào mà bọn họ lại chạm phải
nhau nữa đây. Tạ Phong Sinh yên lặng cảm thán vận mệnh thật thần kỳ, cảm thán xong lại tự hỏi thần kỳ như thế để làm gì để làm gì chứ.
Sau đó anh mang theo đội của mình đến đàm phán với Tống Tử Thành, nhưng
điều khiến anh bất ngờ là phía bên kia bàn đàm phán lại chỉ có mỗi mình
Tống Tử Thành.
Lúc cuối Tống Tử Thành ở lại riêng với Tạ Phong
Sinh và yêu cầu những người khác ra ngoài. Anh ta yên lặng ngồi hút
thuốc, màu khói xám ảm đạm lượn lờ quanh khiến khuôn mặt anh cũng trở
nên hơi không rõ ràng. Tạ Phong Sinh xiết chặt tập tài liệu trên tay,
thầm nghĩ,đàm phán kiểu chó gì thế này, đây căn bản i hệt rơi vào địa
bàn của bọn xã hội đen mà…
Hút hết điếu thuốc, Tống Tử Thành bình tĩnh dí mạnh đầu mẩu thuốc xuống, rồi nói với Tạ Phong Sinh:
– Không cần phải lảm nhảm nhiều với tôi nữa. Nói thẳng giá của anh đi.
Ưu điểm của salon ô tô 4S này cực kỳ rõ ràng mà, địa điểm tốt, danh tiếng
tốt, kinh doanh ổn định. Mà khiến người ta tương đối đau trứng cũng ở
chỗ đó, địa điểm này thật quá đẹp rồi, tương đối cách xa khu dân cư,
nhưng lại gần với khu vực thành thị, địa thế cực đắt nhé nên nâng thẳng
giá trị của nó lên gấp nhiều lần.
Tạ Phong Sinh trả lời:
– Năm nghìn vạn. – Cái giá này anh đã cố ép xuống thấp nhất có thể, đương nhiên là để sau này còn có chỗ mặc cả chứ.
Vậy mà Tống Tử Thành lại gật đầu ngay:
– Thành giao.
Tạ Phong Sinh thật không thể tin được:
– Anh.. – Anh bị điên à…
Tống Tử Thành cũng chẳng thèm nhìn Tạ Phong Sinh nữa. Anh ta lại châm thêm
một điếu thuốc, tâm hồn vừa để trên mây, vừa thờ ơ đáp:
– Tôi
biết anh đang nghĩ gì, tôi cũng biết gì sao anh lại muốn mua cái salon
này, nói thật nhé, nếu người khác mà mua, nếu không hơn sáu nghìn vạn
thì đừng mơ nhé.
Anh rõ ràng đâu có điên, thế sao lại đồng ý bán
cho tôi giá năm nghìn vạn thế? Rốt cuộc là anh đang có ý đồ gì phiền anh giải thích rõ với… Tạ Phong Sinh sâu kín nhìn anh ra để chờ một lời
giải đáp.
Tống Tử Thành khẽ thở dài, ngón tay vẫn để nguyên, anh ta hơi ngây người. Sau vài giây ngây người như thế, anh ta nói:
– Tôi hi vọng sẽ để lại một cái gì đó cho cô ấy, kể cả khi cô ấy không
thấy được điều đó nhưng đó cũng là tâm ý của tôi, để tôi được cảm thấy
rằng tôi vẫn luôn được ở bên cô ấy.
Bố khỉ cái gì đây, sao Tống
Tử Thành lại cần ngồi như oán phu mà nói là để lại một cái gì đó cho
Kiều Phong thế này? Lại còn nói để giữ lại bên cạnh anh ta? Chẳng lẽ năm đó người anh ta thật sự yêu là Kiều Phong ư? Rồi sau đó vì không thể có được Kiều Phong nêu mới cướp mất bạn gái của cậu ta à? A a a a a a a…
Không được nhớ lại nữa!
Tạ Phong Sinh cố chết mà dùng hai ngón
trỏ đâm vào hai huyệt Thái Dương, tận lực ngăn bản thân không tiếp tục
bổ não bằng những suy nghĩ đặc sắc đó nữa.
Cuối cùng Tống Tử Thành nói:
– Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất, hy vọng là anh có thể thuyết phục được anh ta.
– Nhất đinh, nhất định rồi. – Tạ Phong Sinh thầm nghĩ, món hời lớn như
thế, nếu Kiều Phong kia không đủ can đảm chiếm lấy thì anh nhất định sẽ
treo cổ trước cửa nhà anh ta luôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!