Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 8: Tổng giám đốc Tống
Cô hơi bị cảm thấy vô
cùng xấu hổ rồi đấy, chỉ biết ôm hận mà cào tường. Cô vừa nhìn nhầm cửa, rõ ràng cô ở phòng 304 nhưng cứ đè cửa phòng 303 ra mà mở, mở được thì
có mà gọi quỷ.
A, nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm. Quan trọng nhất là sao anh ta lại ở phòng 303 chứ?
… Cô không thèm ở với loại hàng xóm quái thai này đâu!
Nhưng làm gì còn cách nào khác, cô đã trả hết một năm tiền thuê nhà rồi, bây
giờ hối hận thì biết làm sao? Đúng là đồ tốt đều khó ăn mà.
Lam Sam nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rốt cuộc đành cam tâm tình nguyện mà chạy về phòng mình.
Tâm trạng cô hơi uể oải, thậm chí còn chẳng thèm gọi cho Tiểu Du Thái để kể cái chuyện thổ tả này. Tắm giặt xong, cô nằm trên giường nghịch điện
thoại. QQ , Weibo, email là một trong các tam bảo của điện thoại di
động, phải trình duyệt hàng ngày. Lam Sam phân biệt rất rõ ràng ba dạng
này: QQ đều là bạn bè, kể cả là bạn ngoài đời hay trên mạng, weibo có
tác dụng để tào lao hàng ngày, cô coi đó là một lãnh địa tư nhân, email
thì chủ yếu để liên hệ trao đổi với khách hàng.
Thoát khỏi QQ, cô lên Weibo . Nickname trên Weibo của cô vô cùng thiếu tính văn nghệ:
“Đèn dầu rơi rụng”. Nội dung của Weibo lại càng không văn hóa tí nào,
giống như hiện giờ là: “Làm sao bây giờ, hàng xóm của tôi bị thần kinh.
Cực kỳ đáng sợ.!”
Bên dưới còn phối hợp một cái đầu Husky trợn mắt chảy nước miếng.
Đăng xong trạng thái này lên Weibo, Lam Sam cam đảm không thể nói rõ sự đắc ý trong lòng, giống như cô vừa chửi sau lưng anh ta được vài câu thì Kiều Phong sẽ thật sự biến thành một kẻ tâm thần vậy. Đây là phương pháp
chiến thắng tinh thần gia truyền đấy.
Thoát khỏi Weibo: cô lại
vào email. Ừ, có một bạn tốt, nickname là một chuỗi tiếng anh xin kết
bạn. Tuy rằng không biết anh ta/cô ta là ai, như Lam Sam không chút do
dự mà nhận lời. Dù sao email này chủ yếu dùng để bán xe.
Lam Sam đang định nghĩ xem sẽ chào hỏi vị khách này thế nào, thì bên kia đã chủ động nói chuyện trước:
Arlen: Vẫn chưa ngủ à?
Đầu Lam Sam đầy hắc tuyến, tôi quen anh lắm chắc….
Căn cứ theo kinh nghiệm của Lam Sam, nickname kỳ quặc như thế này, biểu
tượng kỳ quặc thế này, thông tin cá nhân cũng không đầy đủ, lại thêm
buổi tối hỏi người ta đã ngủ chưa, phần lớn đều là những gã đàn ông đê
tiện. Cô không thèm suy nghĩ mà trả lời:
Anh đẹp trai, chúng tôi chỉ bán xe chứ không bán thân.
Bên kia đăng một chuỗi im lặng tuyệt đối.
Lam Sam cho rằng cuộc đối thoại sẽ dừng lại tại đây, không ngờ hắn ta lại đăng trả lời bằng một thông tin:
Arlen: Tôi là Tống Tử Thành.
Tống Tử Thành? Tống Tử Thành! Chính là cái thằng cha quen biết tổng giám đốc đã không mua xe lại còn đùa giỡn cô đấy hả?
Thật sự là càng đen mặt nhé…
Dù nói như thế nào, nhưng người này cũng quen biết giám đốc, Lam Sam không dám chậm trễ, đáp lại bằng một chuỗi icon mặt cười. Cô không ngờ Tống
Tử Thành sẽ chủ động liên lạc với cô qua email, cô thậm chí còn chưa
thèm lưu số điện thoại di động của anh ta.
Tống Tử Thành kín đáo trả lời: Em rất có tác phong làm việc hàng ngày đấy.
Lam Sam hơi ngượng ngùng, câu nói cô vừa gửi đi hình như có hơi sỗ sàng thì phải? Mấy câu đó mà để đối phó với mấy tên đàn ông đê tiện thông thường thì cô chẳng thấy áp lực đâu, nhưng nếu để nói với người quen thì….
Nhưng dù sao lời thì đã nói, mà dù sao hai người họ cũng không được tính là thân quen.
Lam Sam chào hỏi với anh ta một lúc, thấy hơi mệt nên hai người cùng chúc ngủ ngon.
Tống Tử Thành không nhắc gì đến chuyện xe cộ nhỉ. Nhưng Lam Sam nghĩ anh ta
liên lạc qua email với cô chắc chỉ để xem xe thôi, nên anh ta cũng chẳng vội vàng, cứ từ từ mà xem.
…….— —……..
Ngày thứ hai đi
làm, phòng tiêu thụ như thường lệ gửi bản thống kê ngày sinh nhật của
các khách hàng đến các nhân viên tiêu thụ để họ trực tiếp gửi lời chúc
mừng sinh nhật đến khách hàng trực thuộc của mình. Đây là một lệ khá cũ
để thể hiện sự quan tâm của công ty đến khách hàng.
Lam Sam thấy
trong bản thống kê ngày sinh nhật của Tống Tử Thành, cô gửi email chúc
mừng sinh nhật tới anh ta, ngoài ra còn đính kèm một cái ảnh hình bánh
kem cực to.
Rất thành ý chứ nhỉ, cô không nhịn được mà cho thêm mình một điểm.
Tống Tử Thành không trả lời cô. Lam Sam lơ lãng cất di động đi rồi đi ra cửa tìm khách hàng. Cô đã làm nghề này cũng được một thời gian dài, cũng
tích lũy được một số khách hàng tài nguyên, vì vậy việc tìm kiếm khách
hàng mới cũng không bị áp lực như những người mới vào nghề.
Hơn 4 giờ chiều, Lam Sam vừa trao đổi sự tình với một khách hàng, đang đi dạo bên ngoài, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại từ một số máy lạ.
– A lo?
– Cảm ơn.
Lam Sam:
– …
Đồ kỳ quái, nhất định là nhầm máy rồi, Lam Sam khách sáo nói:
– Thưa ngài, ngài nhầm máy rồi. – Đợi hai giây không thấy đối phương trả lời, Lam Sam liền cúp máy.
Một lúc sau, số điện thoại kia lại gọi tới. Lam Sam thấy hơi bực mình, nhưng vẫn nhận máy:
– Alo?
– Là tôi.
…. “Tôi” là ai thế!
Lam Sam cảm thấy cái người này hoặc là bị tử kỷ đến phát điên, nên anh ta
cho rằng ai trên thế giới này cũng đều biết anh ta, không thì chính là
thành thần lừa đảo qua điện thoại đây, trong lòng cô không thèm nghe mà
“hừ” lạnh, khách sáo hỏi:
– Xin hỏi ngài là ai ạ?
Anh ta
lại trầm mặc. Chiếc điện thoại di động bằng kim loại bỗng trở nên trống
rỗng, mơ hồ truyền đến một âm thanh không khí đang di chuyển, hẳn là
tiếng thở của anh ta. Qua điện thoại, Lam Sam nghe thấy âm thanh nhè nhẹ truyền đến, cảm thấy như tiếng sóng biển xa xa tận cuối chân trời, từng đợt vỗ vào bờ, vỗ nhẹ vào màng nhĩ cô. Rõ ràng chỉ là một vài âm thanh, nhưng sao cô lại cảm thụ được sự bất mãn đang đập vào mặt mình thế.
Ngay sau đó Lam Sam cảm thấy mình thật đại bất kính rồi.
– Tôi là Tống Tử Thành. – Giọng anh ta rất chặt chẽ, như cắn ra từng chữ một.
Lam Sam không xấu hổ lắm. Lại một lần nữa cô không thể chủ động nhận ra
Tống Tử Thành, điều này thật không hay lắm. Nhưng cũng không thể trách
cô nha, tại trước đây anh ta đến mua xe với thái độ cũng không được
nhiệt tình, nên cô nhất định không lưu số anh ta.
– Ồ, hóa ra là tổng giám đốc Tống. – Lam Sam vô cùng kiềm chế để giọng trở nên vui
mừng và nhẹ nhàng: – Xin lỗi, xin lỗi, hôm trước điện thoại của tôi bị
hỏng, nên mất hết số, thật không phải. Ừ, hôm nay là ngày sinh nhật
ngài, chúc ngài sinh nhật vui vẻ nhé.
Bây giờ cô mới sáng tỏ ý nghĩa của cái câu “Cảm ơn” ngay lúc đầu.
Nhưng Tống Tử Thành không hề bị cô qua mặt, anh tự tiếu phi tiếu chất vấn:
– Lam Sam, đây là lần thứ mấy em không nhận ra tôi rồi nhỉ?
– Tổng giám đốc Tống, oan cho tôi quá! Tôi đâu dám không nhận ra ngài chứ, cái này có nguyên nhân mà, đại nhân xin đừng chấp kẻ tiểu nhân, đặc biệt là đừng chấp nhặt với tôi, hì hì hì hì.
Làm tiêu thụ thì da mặt đều phải dày, lúc nào cũng phải tỏ ra hèn mọn, ra vẻ đáng thương mà giữ lấy mình cũng là một bản lĩnh. Tống Tử Thành quen biết với tổng giám đốc
của các cô, lại còn là khách hàng của cô, Lam Sam nhún nhịn anh ta một
chút cũng không sao hết.
Tống Tử Thành đột nhiên hỏi:
– Em đang ở đâu?
Lam Sam không chút nghĩ ngợi:
– Tôi đang ở Tam Nguyên Kiều.
– Tôi đã ở Tam Nguyên Kiều rồi.
Hôm nay có vài người bạn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Tống Tử Thành,
Sau khi vui chơi giải trí chán chê, họ lại chạy đến một KTV ngay cạnh
Tam Nguyên Kiều hò hát. Tống Tử Thành hỏi ý kiến Lam Sam xem có sang
đây ngồi một chút không.
Đối với ấn tượng của Lam Sam về Tống Tử
Thành, đây là một người có tính cách lạnh lùng, không thích nói nhiều,
cũng không thích khách sáo. Anh hỏi cô có định sang đấy ngồi chính là
một lời mời khéo léo.
Lam Sam tất nhiên là chẳng muốn sang đó chút nào…
Thế nhưng không thể không đến được đâu nhé, anh ta đã có lời thì vẫn phải
nể mặt anh ta. Hôm nay là sinh nhật của người ta, cô cũng nên biểu đạt
một chút thành ý, tạo một chút thiện cảm vẫn tốt hơn, biết đâu dỗ dành
ngon ngọt anh ta một chút, anh ta lại mua xe của cô thì sao.
Thời gian còn tương đối gấp, Lam Sam không kịp chuẩn bị quà tặng, vì nếu cứ
tùy tiện chọn một món quà thì thà không mua thì hơn. Ngay sau đó cô tay
không đi thẳng đến KTV.
……—–……
Từ WC quay lại phòng
bao, anh đuổi hai tên ngồi cạnh sang chỗ khác. Trong phòng có 10 người,
ngoài hai cô gái thì cơ bản còn lại là mấy tên choai choai. Anh vừa về
nước không lâu, đây là sinh nhật đầu tiên của anh được tổ chức trong
nước nên các tên đại gia hỏa này vui chơi quá High luôn.
Một tên nhãi mắt nhỏ mặt dài sau khi bị đuổi đi, lại ngồi trở lại cạnh anh , khoác vai anh cười hì hì hỏi:
– Thành ca, nói thật với bọn em đi, vì sao anh lại tự nhiên chia tay thế? Có
phải anh… – Hắn ợ một hơi, tiếp tục nói: Có phải anh đã để mắt đến con hàng nào tốt hơn không?
Tống Tử Thành cau mày, nói chuyện gọn gàng dứt khoát:
– Đàn Tử, chia tay là chia tay. Nếu cậu không ngại là hàng đã qua tay tôi,
thì cậu muốn theo đuổi cô ta thế nào cũng được, anh đây tuyệt đối sẽ
không bận tâm.
Đàn Tử giơ một ngón tay lên không trung, lắc lắc lư lư, than thở:
– Thật vô tình, thật tuyệt tình!. – Tay cậu ta đột ngột hạ xuống, giọng nói
cũng giảm đi vài phần: – Cô ấy… Mắt cao hơn đầu, không thèm để ý đến em!
Tống Tử Thành vỗ vỗ vai cậu ta, bổ một đao:
– Chí ít cậu cũng đủ tiêu chuẩn làm cái bánh xe dự phòng.
Lam Sam đẩy cửa bước vào phòng bao, cô nhìn thấy Tống Tử Thành đang ngồi ở
vị trí sofa trung tâm. Hôm nay anh ta là thọ tinh, tuy không hát, nhưng
nhất định vẫn sẽ chiếm vị trí trung tâm nhất.
Tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn về phía Lam Sam.
Cô vẫn mặc bộ vest công sở khi đi ra ngoài, áo khoác cầm ở tay chứ không
mặc, chiếc sơ mi màu vang đỏ cộng thêm chiếc quần đen dài và đôi dày cao 5cm màu đen, trang phục được phối hợp một cách rất đơn giản giỏi giang. Chiếc sơ mi màu sắc giúp cô tôn lên vẻ nữ tính và quyến rũ, đôi giày
cao vừa phải làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp nhưng không khiến người
đối diện cảm thấy áp lực.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Lam Sam cười cười thoải mái, đi tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Tử Thành.
Từ lúc cô bước vào và ngồi xuống, đôi mắt Đàn Tử không hề rời khỏi Lam Sam. Cậu ta bừng tỉnh và nói với Tống Tử Thành:
– Chả trách vừa về nước anh đột nhiên chia tay, em nói rồi mà, hóa ra…
Tống Tử Thành liếc mắt nhìn cậu ta.
Đàn Tử lập tức câm miệng, cười hì hì.
Lam Sam vừa nghe đã cảm thấy không hợp khẩu vị, cô cảm thấy mình nên giải thích thêm:
– Thưa ngài, hẳn ngài hiểu lầm rồi, tôi là cố vấn tiêu thụ của công ty ô tô
XX, tổng giám đốc Tống là khách hàng của tôi. – Nói xong, cô lấy ra một danh thiếp đưa tới.
Từ cách ăn mặc của những người cùng uống
rượu trong phòng, Lam Sam đã nhận ra, đây đều là những kẻ có tiền. Nếu
tận dụng mở rộng mạng lưới tiêu thụ mọi lúc mọi nơi, biết đâu cô lại mò
được một hai vị khách hàng đấy.
Đàn Tử nghi ngờ nhìn Tống Tử Thành:
– Đểu! Anh còn mua xe, không phải chính anh… – Cậu ta đột nhiên dừng lại, cúi
đầu đọc lướt qua danh thiếp của Lam Sam, sau đó như phát hiện ra một
châu lục: – Ôi ôi ôi! Thành ca, thế này là….
Tống Tử Thành lấy một chai bia chưa mở, nặng nề đâm một cái xuống cạnh bàn. Phanh!
Tống Tử Thành lướt nhìn Đàn Tử:
– Tự rót hay cần anh rót cho cậu đây?
Đàn Tử tự biết đã lỡ lời, ngoan ngoãn mở bia.
Lam Sam đứng một bên vỗ tay trợ uy.
Một hơi hết chai bia 200ml , Đàn Tử nhanh chóng uống xong. Sau khi uống anh ta cười với Lam Sam:
– Người đẹp, làm một ly chứ?
Tửu lượng của Lam Sam vốn không tồi, nhưng cô không thích uống rượu với
khách hàng, nhưng nâng một ly với Tống Tử Thành là điều không thể tránh
khỏi. Cô mở một chai bia:
– Tổng giám đốc Tống, sinh nhật vui vẻ!. Tôi xin chúc ngài phong thủy khởi sắc, hàng năm hàng tháng đều thuận buồm xuôi gió.
Tổng giám đốc Tống có vẻ rất hài lòng, anh ta gật đật, cụng ly với cô.
Lam Sam rất có thành ý:
– Tổng giám đốc Tống, tôi đã xong, còn lại tùy ngài. – Nói xong ngước cổ uống cạn ly, rầm rầm như nước lọc.
Đàn Tử vỗ tay khen ngợi, tất cả mọi người trong phòng đều ồn ào.
Tống Tử Thành cầm chai bia, nhưng trong mắt anh chỉ có Lam Sam. Ánh sáng
trong phòng bao khi sáng khi tối chiếu rọi trên khuôn mặt cô tạo một cảm giác thật thần bí. Bia trong chai càng ngày càng cạn, cô càng lúc càng
phải ngửa cổ cao hơn, sau cùng dường như toàn bộ cơ cổ đều hiện ra trước mặt Tống Tử Thành. Tống Tử Thành coi đây như một lời mời, tầm mắt không e dè mà dịch chuyển xuống dưới, trên chiếc cổ duyên dáng của cố, cổ
họng cô nghèn nghẹn theo những động tác nuốt xuống nhất thời đầy khuất
nhục.
Sau cùng đôi mắt anh di chuyển xuống ngực cô.
Tuy
chiếc áo sơ mi khá rộng rãi, cổ áo được cài kín, nhưng lại tương đối nhẹ nhàng ôm sát thân thể cô, lộ ra đường cong sung mãn của bộ ngực.
Ánh mắt Tống Tử Thành dạo một vòng rồi quay lại trên khuôn mặt Lam Sam.
Sau khi uống rượu xong, Lam Sam lấy một tờ giấy ăn trong hộp để lau miệng.
Cô nhìn thấy Tống Tử Thành vẫn duy trì tư thế cầm chai bia như cũ, bia
trong chai không hề bớt đi dù chỉ một ngụm, cô thấy hơi coi thường.
Người này thật quá hẹp hòi.
Cô che giấu sự coi thường một cách
khéo léo, nhưng Tống Tử Thành là ai, sao có thể không đoán ra được những suy nghĩ của cô. Anh ta khẽ cười, nâng chai bia lên miệng, chậm rãi
uống.
Lam Sam hơi ngây người, chủ yếu vì cô không ngờ anh ta sẽ cười.
Tống Tử Thành vừa uống vừa để mắt dò xét Lam Sam. Bởi vấn đề quan điểm, anh
hơi khép hờ mắt, đôi mắt mơ hồ như hơi nhuộm một chút say say. Không
biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như Lam Sam nhìn thấy trong
đôi mắt đó hàm chứa một nụ cười thản nhiên.
Từ đầu đến cuối, mặc
dù anh vẫn đang uống bia, nhưng lực chú ý đều dồn trên người cô. Anh cứ
như vậy mà nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh như tơ nhện, không hề buông
tha mà dính chặt lấy cô.
Lam Sam cảm thấy hơi mất tự nhiên, che
miệng ho nhẹ. Cô hoàn toàn bất ngờ, rõ ràng là khiêu khích mà, người đàn ông này lại khiêu khích, cái này, cái này vày khí chất vừa băng lãnh
vừa tự luyến của anh ta dường như không hề liên quan đâu nhé…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!