Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 81: Ngoại truyện 1: Ghi chép về Tô Lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 81: Ngoại truyện 1: Ghi chép về Tô Lạc


Người ta có câu, khi cóc ghẻ nhảy lên chân, nó không cắn người nhưng khiến người ta chán ghét. Kiều Phong và Tô Lạc công tác ở cùng một ngôi trường, hai người khó tránh có lúc phải chạm mặt nhau. Lam Sam rất yên tâm về Kiều Phong, nhưng cô vẫn không hài lòng chuyện tình địch lúc nào cũng chạm mặt bạn trai mình, còn mang theo ý đồ xấu nữa. Tóm lại là khiến người ta khó chịu.

Cuối cùng, có một ngày, Kiều Phong nói với Lam Sam, “Hôm nay hình như Tô Lạc quyến rũ anh rồi”.

Khi kẻ đầu đất Kiều Phong có thể ý thức được đối phương đang quyến rũ mình thì đó chắc chắn là sự quyến rũ vô cùng lộ liễu. Ngày hôm đó, Lam Sam ghê tởm không nuốt trôi cơm, tuyên bố sẽ tìm Tô Lạc quyết đấu.

Kiều Phong cho rằng đã đến lúc bày tỏ tấm lòng trung trinh của mình, anh ngăn cản Lam Sam, nói, “”Cứ để anh tuyệt giao với cô ta đi”, dứt lời, anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lạc, trịnh trọng bày tỏ sẽ tuyệt giao với cô ta, sau này đừng nói chuyện với nhau nữa.

Cơn giận của Lam Sam đã tiêu tan phần nào.

Nhưng ngày hôm sau, Tô Lạc lại tìm đến tận cửa. Không phải là tìm Kiều Phong, mà đến thẳng tiệm 4S chặn đường Lam Sam. Lam Sam không ngờ cô ta lại to gan lớn mật như vậy. Kế đó, cô chống nạnh sầm mặt hỏi, “Rốt cuộc là cô muốn gì?”.

Tô Lạc bình tĩnh, rút ra hai tờ giấy kẹp vào nhau đưa cho Lam Sam. Lam Sam nhận lấy nhìn, là một tờ xét nghiệm và một tờ chẩn đoán bệnh. Tờ xét nghiệm Lam Sam không hiểu, trên tờ chấn đoán bệnh có viết rõ ràng, kết quả chẩn đoán là bệnh bạch cầu mãn tính.

Lam Sam kinh ngạc nhìn Tô Lạc.

Vành mắt Tô Lạc đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, “Lam Sam, có thể tôi chỉ sống được ba năm nữa thôi”.

Lam Sam bỗng chốc mềm lòng, mặc dù ghét người này, nhưng tốt xấu gì cũng là chuyện liên quan đến tính mạng. Cô đưa trả tờ giấy chẩn đoán bệnh cho Tô Lạc, an ủi, “Cô đừng nghĩ như vậy, y học bây giờ phát triển lắm, chắc chắn có thể trị khỏi bệnh của cô”.

Tô Lạc lắc đầu, cười khổ. sau đó, cô ta nghiêm túc nhìn Lam Sam, nói, “Tôi đến là muốn xin lỗi cô. Tôi thừa nhận tôi vẫn yêu Kiều Phong, đúng thực là tôi có ý đồ với anh ấy, còn cố ý tiếp cận anh ấy. Tôi biết tôi làm như vậy là không tốt, tôi xin lỗi”.

“Hả? À, không, không sao”, Lam Sam vội vàng xua tay, bất chấp khó khăn nói, “Trước kia tôi cũng mắng chửi cô, cô đừng để bụng”.

“Là tôi sai trước. Nhưng Lam Sam, giờ tôi muốn cầu xin cô. Cô bảo Kiều Phong đừng phớt lờ tôi nữa có được không? Dù sao thì tôi cũng không sống được mấy năm nữa, tôi không hy vọng có thể có được anh ấy, chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy, nói chuyện với anh ấy là tốt rồi, được không?” Tô Lạc nói dứt lời, cuối cùng đã khóc.

Lam Sam buồn bã. Kiều Phong nói đúng, cô chính là người miệng hùm gan sứa, trông có vẻ lợi hại và cá tính, thực ra lại mềm lòng đến độ không có nguyên tắc. Nếu phải bàn về sự cay độc, cô còn không bằng Kiều Phong yếu đuối kia.

Buổi tối về nhà, Lam Sam rầu rĩ không vui. Hai người vẫn chưa kết hôn, Kiều Phong nhiều lần mời Lam Sam đến chỗ anh đều bị Lam Sam từ chối. Hôm nay, anh lại đưa ra lời mời như thường lệ.

Lam Sam ngơ ngác nhìn cơm trong bát, chẳng nói chẳng rằng.

Kiều Phong huơ tay trước mặt cô, lo lắng hỏi, “Lam Sam, rốt cuộc em làm sao vậy? Có phải em không được khỏe không?”.

Lam Sam định thần lại, khẽ than một tiếng, đáp, “Kiều Phong, hay là anh đừng tuyệt giao với Tô Lạc nữa? Sau này cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi”.

“Là sao?”

“Chính là ý đó đó.”

Kiều Phong không vui, “Anh không hiểu, em có thể nói rõ ràng ra không?”.

Lam Sam buông đũa, kể cho Kiều Phong nghe bệnh tình của Tô Lạc. Kiều Phong nghe xong, lắc đầu, “Cô ta bị bệnh, anh lấy làm tiếc, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, đâu phải là không có anh thì cô ta không thể trị khỏi bệnh được”.

“Em biết là vậy, nhưng hôm nay cô ta cầu xin em. Em không nhẫn tâm. Không phải là em bán anh cho cô ta, chỉ là…”, Lam Sam chau mày, “Em không biết phải nói thế nào nữa, anh nói xem chuyện này là sao vậy”.

“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, em nghĩ thoáng chút đi.”

Lam Sam dở khóc dở cười, “Anh đang nói gì vậy? Người bị bệnh đâu phải là em? Em có gì mà không nghĩ thoáng chứ?”.

“Hiện giờ em nghĩ chưa thoáng.”

“Em.. Kiều Phong, anh nói xem, nếu như em mắc…”

Kiều Phong buông mạnh đũa xuống, cắt ngang lời cô, “Đừng nói bậy, em sẽ không bị bệnh đâu”.

Lam Sam hừ một tiếng, “Xì, người không nghĩ thoáng là ai nhỉ?”.

Kiều Phong trầm lặng một hồi, nói, “Tô Lạc là một người xảo quyệt”.

Lam Sam lấy làm lạ, “Là sao?”.

“Lam Sam, giờ em thử nhớ lại xem, tên trên tờ xét nghiệm và chẩn đoán bệnh đều là tên cô ta sao?”

“Đương nhiên là vậy rồi, những cái khác em không hiểu, chả lẽ tên cô ta còn không đọc được nữa sao?”

Kiều Phong gật đầu, “”Bệnh viện nào?”.

Lam Sam nhắm mắt nhớ lại, “Là “”Bệnh viện số 1 Đại học Bắc Kinh”.

“”Chắc chắn không?”

“Chắc chắn. Rốt cuộc là anh muốn nói gì?”

“Ăn cơm trước đã, em ăn hết chỗ cơm này anh sẽ nói cho em biết.”

Lam Sam không biết phải nói gì, có thực mới vực được đạo, câu nói này đã nhận được sự thừa nhận tuyệt đối của Kiều Phong. Dù sao thì cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đối với anh mà nói, ăn cơm vẫn là chuyện quan trọng hàng đầu.

Đáng tiếc lúc này Lam Sam không có lòng dạ ăn uống, chỉ ăn một chút, bèn buông đũa xuống, “Không được, em sắp tò mò chết rồi, anh mau nói cho em biết đi”.

Kiều Phong kéo cô đến phòng sách. Anh ngồi trước máy vi tính, gõ lạch cạch một hồi, cuối cùng nhìn chăm chăm vào màn hình, lạnh giọng nói, “Qủa nhiên”.

Lam Sam không hiểu anh đang làm gì, ngồi bên cạnh anh sốt sắng muốn chết, “Rốt cuộc là sao?”.

“Giờ anh đang tiến vào hệ thống quản lý hồ sơ bệnh án của Bệnh viện số 1 Đại học Bắc Kinh, trong đó không có ghi chép chẩn đoán bệnh của Tô Lạc.”

“Hả?”

Kiều Phong nâng cằm cô lên, giúp cô khép miệng lại, kết luận, “Tức là, tờ giấy xét nghiệm và chẩn đoán bệnh kia đều là giả, em yêu, em bị cô ta lừa rồi”.

Lam Sam giận dữ, tức đến xanh mặt, “Loại người gì vậy? Sao cô ta có thể làm như vậy chứ? Thật quá đê tiện! Lòng thương hại của em dù có mang cho chó ăn cũng không nên cho cô ta. Tức chết em mất, tức chết em mất…”.

Kiều Phong xoa đầu cô, “Bớt giận, bớt giận, giờ em cũng biết cô ta là loại người nào rồi đấy, sau này e đừng tin lời cô ta nói nữa”.

“Tức chết em mất!”

“Thế nhưng”, Kiều Phong lại có chút tò mò, “”Theo lý mà nói sơ hở rõ rành rành thế này đáng ra cô ta nên lường trước mới phải, lẽ nào cố ý để lại sơ hở, su lưng còn có động cơ khác?”.

“Tức chết em mất!”

Kiều Phong ôm cô vào lòng dịu dàng an ủi, vừa an ủi vừa khuyên cô, “Lam Sam, em đừng đếm xỉa tới cô ta nữa. Sau này, anh giúp em trả thù cô ta, anh đang lo cô ta giở trò khác”.

Lam Sam tức đến đau cả dạ dày, không nghe vào tai câu nào của anh.

Ngày hôm sau, Lam Sam lấy cớ nói về chuyện liên quan đến Kiều Phong để hẹn Tô Lạc ra ngoài, không đợi Tô Lạc mở miệng, cô đã cho cô ta một bạt tai trời giáng.

Tô Lạc ôm mặt, kinh hãi nhìn Lam Sam, nước mắt trong suốt, điệu bộ đáng thương.

Lam Sam nhìn thấy dáng vẻ giả vờ yếu đuối của cô ta lại càng căm tức, cho cô ta một cái bạt tai nữa, “Đồ bịp bợm”.

Nước mắt Tô Lạc rơi xuống, vào khoảnh khắc Lam Sam quay người, cô ta thấp giọng nói, “Lam Sam, rồi cô sẽ phải hối hận”.

Lam Sam thầm nghĩ, tôi không đánh cô tôi mới hối hận.

Cho Tô Lạc hai nạt tai, cơn tức của Lam Sam đã vơi bớt, cô gọi điện thoại cho Kiều Phong. Kiều Phong vừa khen cô anh dũng, vừa có phần lo lắng, anh cứ cảm thấy Tô Lạc không dễ bắt nạt như vậy.

Ngày hôm sau là Chủ nhật, Lam Sam không đi làm, cô hẹn Cải Chíp Nhỏ đi dạo phố. Khi Lam Sam đi trên đường, cứ cảm thấy ánh mắt của người đi đường hình như không có ý tốt. Cô khó hiểu, sờ sờ mặt, lẽ nào hôm nay cô xấu xí lắm sao?

Ngay cả Cải Chíp Nhỏ cũng đã phát hiện ra điều khác thường. Cải Chíp Nhỏ khoác tay Lam Sam, có chút lo lắng nói, “Lam Sam, sao mình cứ cảm thấy hôm nay thế giới  ngập tràn ác ý vậy nhỉ?”.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đi ngang qua một nhóm các cậu bé choai choai, một cậu bé trong đó giơ chân ra ngáng Lam Sam. Lam Sam lảo đảo chúi về phía trước, may là Cải Chíp Nhỏ kéo lấy cô, cô mới không bị ngã. Cô tức giận, quay người trừng mắt với cậu bé kia, “Làm gì vậy hả?””.

Mấy cậu bé quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói, “Đáng đời”.

Hai người không biết phải nói sao.

Đi được một lát, họ vào khu mua sắm, lúc đến quầy chuyên trang phục nữ, Lam Sam ưng ý một chiếc áo nên vào phòng thay đồ. Cải Chíp Nhỏ ở bên ngoài nghịch điện thoại chờ cô. Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy tin tức đăng trên một trang báo, trong đó có một dòng là: Kẻ thứ ba ẩu đả với bạn gái chính thức, phao tin cướp người đàn ông của bạn là vì nể mặt bạn.

Chậc, kẻ thứ ba này càn quấy thật! Cải Chíp Nhỏ thở phì phì mở ra đọc, trong bài báo còn có một đoạn video, cô nàng liền nhấn vào xem.

Sau đó, cô ấy đã vô cùng kinh hoàng, không ngờ người ra tay đánh người là Lam Sam. Mặc dù chỉ có bóng lưng và khuôn mặt nhìn nghiêng, nhưng Cải Chíp Nhỏ quen biết Lam Sam đã mười năm, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã nhận ra cô rồi.

Sao Lam Sam có thể là kẻ thứ ba? Cải Chíp Nhỏ vừa kinh ngạc vừa tức giận, tiếp tục đọc bài báo, phát hiện thấy Lam Sam đã bị cư dân mạng vạch trần thông tin cá nhân.

Cô nàng cầm điện thoại chạy đến cửa phòng thay đồ, “”Lam… cậu mau ra đây đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.

Lam Sam mặc chiếc váy xinh đẹp đi ra khỏi phòng thay đồ, “Đẹp không.?… Sao vậy?”.

“Cậu mau xem đi, mau xem đi, cậu bị vu khống rồi!”

Lam Sam đang định xem thì điện thoại trong túi đổ chuông. Cô nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói có phần lo lắng của Kiều Phong, “Lam Sam, em mau về nhà đi”.

“Hả?” Sao hôm nay nhiều chuyện kỳ lạ thế này?

Kiều Phong: “Giờ anh không kịp giải thích cho em. Em cứ quay về trước đã”.

Cải Chíp Nhỏ kịp thời giải thích cho Lam Sam. Khi Lam Sam tắt điện thoại, nhìn thấy tin tức trong điện thoại của Cải Chíp Nhỏ, cô đã vỡ lẽ.

Lam Sam tức đến độ run rẩy cả người, “Chết tiệt!”.

Cải Chíp Nhỏ sợ Lam Sam dọc đường lại bị người ta đánh lén nên đích thân hộ tống Lam Sam quay về. Lúc ba người tụ họp ở nhà Kiều Phong, sắc mặt Kiều Phong không tốt hơn Lam Sam là bao.

Cái Lam Sam nhìn thấy chỉ là bài kể lại sự việc, mặc dù truyền thông thời buổi này không được coi là quá có tiết tháo, nhưng chí ít thì cách dùng từ vẫn còn trong sáng. Cái Kiều Phong nhìn thấy khá nhiều, đoạn video này đầu tiên là được đăng tải lên Weibo, sau đó đã được chia sẻ đến các diễn đàn lớn và các kênh truyền thông có tốc độ lan truyền nhanh. Kế tiếp, thông tin cá nhân của Lam Sam đã bị đổ vấy, vạch trần với tốc độ chóng mặt.

Ở những nơi này, cư dân mạng đều đang mặc sức rủa xả, lời lẽ vô cùng khó nghe. Kiều Phong nhìn mà nổi gân xanh, suýt chút nữa thì đập máy tính.

Qua thực là xưa nay anh chưa từng giận dữ như vậy. Người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay bị người ta bôi nhọ, chửi rủa, sỉ nhục. Chuyện này còn khiến người ta căm phẫn gấp trăm ngàn lần so với bản thân anh bị bôi nhọ, bị phỉ báng.

Lúc Lam Sam quay về, trông thấy Kiều Phong đang nghiến răng nghiến lợi, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Lam Sam nhìn thấy anh như vậy lại không tức giận nữa, an ủi anh, “Anh đừng giận nữa mà, cây ngay không sợ chết đứng”.

“Tức chết anh mất thôi!”

“Được rồi, được rồi, em biết anh là muốn tốt cho em, nào, ăn viên kẹo hạ hỏa nào.”

“Tức chết anh mất thôi!”

“Đừng tức nữa, đừng tức nữa, nào, em ôm một cái nào.”

Lam Sam dứt lời, đưa tay ra ôm lấy eo Kiều Phong, vùi mặt vào trước ngực anh, dịu dàng làm nũng, “Anh ôm em một chút đi mà”.

Kiều Phong thả lỏng cơ thể, đưa tay ra ôm lấy cô. Anh ôm chặt người yêu phải chịu tủi nhục, vùi mặt vào hõm cổ cô, rầu rĩ nói, “Anh đau lòng chết mất thôi”.

Để tránh cho sự tồn tại của mình ảnh hưởng đến bầu không khí tuyệt đẹp này, Cải Chíp Nhỏ không chào hỏi mà lặng lẽ ra về.

Rời khỏi nhà Kiều Phong, Cải Chíp Nhỏ đã đi tìm Ngô Văn. Sau khi Ngô Văn biết chuyện này, anh cũng rất phiền não, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại. Anh nhìn Cải Chíp Nhỏ đang ở đó hăm he muốn trả thù cho Lam Sam, nhưng thực tế thì mưu kế nghĩ ra ngày một tệ hại.

Thôi được rồi, căn cứ vào giới hạn chỉ số thông minh của cô nàng này thì cô ấy đã phát huy hơn mức bình thường rồi.

Ngô Văn gõ bàn, “Cô bình tĩnh chút đi, chuyện này không cần cô phải nhúng tay vào”.

“Lam Sam là bạn thân nhất của tôi, tôi bắt buộc phải giúp cô ấy.”

“Cô giúp chỉ làm mọi chuyện rắc rối hơn thôi. Cô phải tin vào Kiều Phong, chuyện này chắc chắn nó có thể giải quyết được.”

Cải Chíp Nhỏ rất có lòng tin với Kiều đại thần, bèn hỏi, “Vậy anh ấy sẽ giải quyết như thế nào?”.

“Không biết. Nhưng em trai tôi bình thường không mấy khi tức giận, khi tức giận lên sẽ không bình thường. Cô thấy bề ngoài nó là một con cừu non hòa nhã vô hại, nhưng nếu cô đắc tội với nó, tôi đảm bảo nó sẽ khiến cô phải chết một cách đau đớn.”

“Thật vậy sao? Nghe có vẻ đáng sợ thật!.”

“Thật chứ sao. Kiều Phong có một kỹ năng bị động gọi là: Sự phẫn nộ của Kiều Phong. Gía trị phẫn nộ cần thiết để xuất hiện kỹ năng này quá cao, thường sẽ không thành hiện thực. Tôi từng này tuổi rồi cũng chỉ thấy có một lần. Lần này tên đứng phía sau tấm rèm kia đã chọ giận nó triệt để, chúng ta cứ chờ xem đi.”

Vẻ mặt Cải Chíp Nhỏ mê mẩn, “Trời ơi, đại thần phong độ quá!”.

Thấy dáng vẻ cuồng si của cô nàng, Ngô Văn có chút khó chịu, anh gõ bàn, kéo lại sự chú ý của cô ấy, “Cô đủ rồi đấy. Tình cảm của em trai tôi và Lam Sam tốt như thế, cô đừng có mà si mê nó”.

Cải Chíp Nhỏ giận dữ, “Lam Sam là bạn tốt nhất của tôi, tổng giám đốc Ngô đừng có nghĩ bậy bạ. Tôi chỉ súng bái, kính nể Kiều đại thần”.

Ngô Văn hừ nhạt một tiếng.

Được Lam Sam an ủi, Kiều Phong đã bình tĩnh lại. Đầu tiên, anh gọi vài cuộc điện thoại, sau đó dẫn Lam Sam đến phòng sách, tiến hành tổng kết chuyện này.

Video được người ta đăng tải lên Weibo vào ngày hôm qua, âm thanh của video rất nhỏ, nhưng người đăng tải video lại tự xưng là nghe thấy người đánh nói “Tôi cướp bạn trai của cô đấy thì làm sao? Cướp bạn trai của cô là vì nể mặt cô”. Bởi vấn đề góc độ, trong video chỉ lộ ra bóng lưng và khuôn mặt nhìn nghiêng của Lam Sam. Mặt chính diện của Tô Lạc lộ ra ngoài, bộ dạng khóc lóc đáng thương sau khi bị đánh đã chinh phục được trái tim của hàng triệu cư dân mạng, rất nhiều người đã gia nhập vào hàng ngũ dẹp yên kẻ thứ ba càn quấy.

Sau đó, có rất nhiều tài khoản đăng ký chính thức có dấu V vàng chia sẻ, trong đó có một nữ minh tinh rất nổi tiếng.

Những nhân vật của công chúng đã đẩy sự kiện này lên một tầm cao mới. Trên mạng xã hội, tiếng mắng chửi nổi dậy tứ phía, có rất nhiều người yêu cầu phơi bày thông tin của kẻ thứ ba này. Thế nên, như thể là thuận theo ý dân, kẻ thứ ba đã bị phơi bày thông tin thật. Họ tên, đơn vị công tác, điện thoại văn phòng đều được đăng lên mạng.

“May là người phơi bày thông tin có lẽ sợ bại lộ tung tích nên không công bố số điện thoại di động của em, nếu không, hôm nay em đã bị vô số người làm phiền rồi”, Kiều Phong nói.

Lam Sam giật bắn mình, vội vàng tắt nguồn điện thoại.

Cô cảm thấy vô cùng oan ức, “Em không nói những lời ấy, em không phải là kẻ thứ ba”.

“”Anh biết”, Kiều Phong xoa đầu cô, hôn lên trán cô an ủi, “Cho nên, chỉ dựa vào câu nói bịa đặt này thôi, chúng ta đã có thể kết luận đây là hành vi tạo scandal mạng xấu xa. Kẻ chủ mưu có hai khả năng, một là, người đi đường vô vụ nào đó, hai chính là Tô Lạc. Người đi đường quay video bôi nhọ người khác, điểm này, về động cơ, anh không rõ ràng. Hơn nữa, một người đi đường cho dù lúc đó có nổi hứng ghi lại người khác, vậy thường cũng là chụp ảnh, hiếm khi quay video. Huống hồ, còn đúng lúc quay được khoảnh khắc em đánh người góc độ chuẩn như thế, vừa khéo có thể giúp Tô Lạc giành được sự đồng cảm”.

Anh giải thích như vậy, đầu óc Lam Sam bỗng sáng sủa hẳn ra, “Ý anh là…”.

“Không sai”, Kiều Phong gật đầu, “Kẻ chủ mưu phía sau chính là Tô Lạc. Trước đó anh còn đang buồn bực, vì sao cô ta giả vờ bị bệnh lại cố tình để lại sơ hở lớn như thế, giờ thì anh hiểu rồi. Cô ta cố tình chọc giận em, ép em phải ra tay đánh cô ta, sau đó đăng video bôi nhọ em”.

“Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy? Sau khi cô ta làm vậy càng không thể giành được anh mà.”

“Cô ta là người thông minh, cô ta biết không thể có được anh.”

Lam Sam vỗ đầu, “Cho nên, giờ cô ta muốn làm chút chuyện để chọc tức em?”.

Kiều Phong gật đầu, “Có lẽ là như vậy”.

Lam Sam đã hiểu rốt cuộc Tô Lạc có suy nghĩ gì rồi. Rất rõ ràng, đó là người có thói quen được đàn ông cưng nựng trong lòng bàn tay, hơn nữa, người phụ nữ đó luôn tin tưởng vững vàng rằng, nguyên nhân cô ta và Tống Tử Thành chia tay chính là ở Lam Sam. Hiện tại thì sao? Cô ta muốn theo đuổi lại bạn trai cũ, lại gặp phải Lam Sam. Trong mắt Tô Lạc, cô ta đã thất bại hai lần trước một người phụ nữ, người phụ nữ này còn kiêu căng tự phụ, không thể chịu đựng được, bắt buộc phải nghiêm túc dạy dỗ một phen.

Và rồi, cô đã ra tay.

Phải thừa nhận, chiêu này của Tô Lạc quá cay độc. Đầu tiên, không ai nhìn thấy Tô Lạc giả vờ bị bệnh, nhưng mọi người đều nhìn thấy Lam Sam đánh người. Cho dù thế nào thì Lam Sam vẫn là người đuối lý, Tô Lạc vô tội. Thứ hai, quay trộm video đăng tải lên Weibo đánh lừa dư luận, hành vi này có thể là Tô Lạc làm, cũng có thể người khác làm. Nếu không có đủ chứng cứ, ai có thể khẳng định là Tô Lạc làm chứ? Thứ ba, lời đồn trên mạng có tốc độ lan truyền chóng mặt, phạm vi rộng, khó mà khống chế, muốn minh oan cũng khó, bởi vì người ta chỉ tin vào những thứ bản thân muốn tin, không ai muốn nghe bạn giải thích.

Lam Sam buồn bực, hối hận vì hành động bộp chộp của mình khi đó, “Em không nên đánh cô ta”.

“Không phải là lỗi của em, cho dù em nhẫn nhịn được, thì cô ta vẫn sẽ nghĩ ra cách khác.”

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Kiều Phong đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lam Sam chạy đến mở cửa, phát hiện đứng bên ngoài là một chàng trai trẻ ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan cân đối, mặt mũi sáng sủa, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, nhìn thấy Lam Sam liền cười rạng rỡ, “Em chào cô ạ”.

Lam Sam vịn vào cửa, “Đã nói bao nhiêu lần là đừng gọi tôi là cô mà… Mời vào”.

Chàng trai trẻ này là nghiên cứu sinh mà Kiều Phong hướng dẫn năm nay, tên là Tang Duệ, trước kia Lam Sam có gặp vài lần. Lúc này, Tang Duệ đẩy một tập tài liệu đến cho Lam Sam, “Thôi, em đến là để đưa tài liệu cho thầy Kiều. Thưa cô, hai người làm việc đi ạ, em đi trước đây”.

“Được, cảm ơn nhé, rảnh rỗi đến nhà dùng cơm”, Lam Sam ôm tài liệu, nói xong câu này mới phát hiện ra rằng hình như cô đã coi nhà của Kiều Phong là nhà của mình từ lâu rồi.

Tài liệu mà Tang Duệ đưa tới là do Kiều Phong hỏi xin từ một vị giáo sư giảng dạy tại Học viện Báo chí của trường. Vị giáo sư đó là bạn tốt của cha Ngô, có kiến thức chuyên sâu về phương diện truyền bá thông tin ngoài lề, nghe nói Kiều Phong cần giúp đỡ, sau khi hỏi rõ sự tình, lập tức chọn một số luận văn xuất sắc đưa cho anh. Với năng lực học tập của Kiều Phong, đọc những luận văn này không hề tốn chút sức lực nào. Giáo sư còn bày tỏ có thể lắng nghe câu hỏi bất cứ lúc nào, không những thế, ông còn có rất nhiều học trò làm trong giới truyền thông, có địa vị nhất định, có thể giúp được khi cần thiết.

Lúc Kiều Phong đọc những luận văn này, Lam Sam ở trong phòng sách chơi cùng Schrodinger, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, huống hồ người đàn ông này vốn dĩ đã cuốn hút, hiện giờ nghiêm túc xem luận văn, quả thực là đẹp trai đến mức không thể chịu đựng được.

Giờ phút này, Lam Sam có một cảm giác an tâm. Cô cảm thấy người đàn ông của mình chắc chắn sẽ có cách đối phó. Cô nguyện giao tất cả cho anh.

Lúc này, cha Ngô gọi điện thoại tới. Kiều Phong bật loa ngoài, vừa nghe điện thoại vừa đọc luận văn.

“Kiều Phong, chuyện của Lam Sam, bố và mẹ con đều biết cả rồi. Có phải Tô Lạc hãm hại Lam Sam không?”

“Vâng.”

“Hừ, cha biết ngay mà. Đúng rồi, chuyện này ông nội con cũng biết rồi.”

“Vâng.”

Hiện giờ ông nội đang ở chỗ cha mẹ anh. Ông cụ biết cũng không có gì lạ, Kiều Phong trả lời, “Bố mẹ đừng lo lắng, chuyện này cứ để con xử lý”.

“Ông nội bảo bố hỏi con là con có cần giúp đỡ không?”

“Tạm thời không cần đâu ạ, đợi khi nào con cần con sẽ nói.”

“Vậy cái đó, ý của ông là, hay là dùng sức mạnh của nhà nước để giải quyết? Công – kiểm – pháp(1) nhà chúng ta đều có thể tìm được người có địa vị, phía báo chí cũng không có vấn đề gì, muốn điều tra ai thì điều tra.”

(1) Viết tắt của Bộ Công an, Viện Kiểm sát, Tòa án

Kiều Phong trả lời, “Bố, cho dù hiện tại chúng ta không đàn áp được thông tin sai lệch đó, thì nó cũng sẽ lỗi thời và bị trừ khử ngay thôi. Mục đích hiện giờ của con không phải là khống chế thông tin ấy, mà là thừa lúc nó còn nóng hổi, trả lại sự trong sạch cho Lam Sam, bắt buộc phải cho mọi người biết cô ấy vô tội”.

“Được, được, được, con có lập trường là được. Bảo với Lam Sam đừng buồn, chúng ta sẽ báo thù cho con bé.”

“Vâng.”

Sau khi Kiều Phong cúp điện thoại, Lam Sam nghi hoặc hỏi anh, “Có phải ông nội từng làm quan lớn không?”.

“Đúng vậy.”

“…”

Thẳng thắn quá.

Tống Tử Thành cầm điện thoại lên, lấy dũng khí những mấy lần, cuối cùng vẫn không bấm số điện thoại kia. Đàn Tử bước vào phòng, nhìn thấy anh Thành cầm điện thoại thở ngắn thở dài, cậu ta qua đó ngồi, hỏi, “Anh Thành, anh sao vậy?”.

“Biết rõ còn hỏi.”

“Là bởi vì chuyện của Lam Sam sao?”

Tống Tử Thành giờ mới nhìn thẳng vào cậu ta, hỏi lại, “Đàn Tử, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu có dính líu gì tới chuyện này không?”.

Đàn Tử cụp mắt, “Em không hiểu anh có ý gì”.

“Tôi hỏi, cậu có giúp Tô Lạc hãm hại Lam Sam không?”

“Anh Thành, em biết anh thích Lam Sam, nhưng em cũng thích Tô Lạc, hai chúng ta đừng ai quản ai nữa.”

Tống Tử Thành lắc đầu, căm hận liếc mắt về phía cậu ta, “Lục Tây Phong ơi Lục Tây Phong, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, chuyện này quả thật không phải là chuyện mà cậu có thể xen vào, nếu không, cậu không biết mình sẽ chết thế nào đâu”.

Đàn Tử xì một tiếng, “Ai sợ ai chứ?”.

“Cậu biết ông nội của Kiều Phong là ai không?”

“Thích là ai thì là thôi.”

“Không trách cậu không biết, người ta đúng thật là quá khiêm tốn, tôi cũng mới được biết gần đây.”

Đàn Tử nghe vậy cảm thấy không ổn, “Ông nội cậu ta có thể là ai?”.

“Quan chức cấp cao trong quân đội, giờ đã về hưu, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn còn lớn, rất nhiều bạn cũ của ông cụ hiện đang làm việc trong các ban ngành quan trọng. Đàn Tử, đừng nói cậu, ngay cả tôi cũng không dám đắc tội với người nhà họ, cậu hiểu không? Thương nhân không đấu với quan chức, đá chọi đá với họ, cậu không ăn nổi quả ngọt đâu. Chỉ vì một Tô Lạc, đáng không? Cậu tự mình nhảy vào là cậu tự làm tự chịu, cậu có nghĩ tới cha mẹ cậu không?”

Đàn Tử nghe vậy đầu rịn mồ hôi, “Thật… thật sao?”.

“Sao tôi có thể đem chuyện này ra lừa cậu? Tô Lạc chắc chắn không biết sức mạnh của gia đình Kiều Phong nên mới cả gan làm như vậy. Dù sao chỉ cần Kiều Phong muốn xử lý cô ta thì vô cùng đơn giản. Giờ tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu có tham gia vào vụ đó không? Cậu đã làm gì rồi?”

“Em giúp Tô Lạc quay video.”

“Sau đó thì sao? Video kia là cậu đăng tải?”

“Không, không, không, không phải, em đưa video cho cô ấy, cô ấy nói có người giúp cô ấy đăng tải.”

Tống Tử Thành gật đầu, “Vậy thì tốt, có lẽ là cậu sẽ không gặp phiền phức gì. Nghe tôi đi, chuyện này cậu đừng quản nữa, sau này chắc chắn Tô Lạc sẽ tìm cậu cầu cứu, đến lúc đó đừng mềm lòng. Chỉ cần cậu mềm lòng là tự tìm đường chết đấy”.

Đàn Tử gật đầu lia lịa. Lòng tin của cậu ta đối với Tống Tử Thành vượt xa sự yêu thích đối với Tô Lạc.

Kiều Phong chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ để xem xong một chồng luận văn dày cộp kia.

Lam Sam hỏi anh có thu được thành quả gì không, anh trả lời, “Căn cứ vào thời gian tin tức này bắt đầu lan truyền, trọng tâm của vụ scandal và tốc độ khuếch tán của nó, anh cho rằng, đứng phía sau có sự hỗ trợ của người chuyên làm truyền thông trên mạng. Suy xét đến tính cách của Tô Lạc, có thể khẳng định chắc chắn là cô ta”.

“Tức là, Tô Lạc bỏ tiền thuê người tạo scandal? Đúng là cô ta có thể sử dụng chiêu đê tiện này thật.”

Kiều Phong vuốt cằm trầm tư, lại viết viết vẽ vẽ lên giấy, bước đầu xác định phương án. Lam Sam cầm tờ giấy anh viết lên nhìn, nghiên cứu một hồi vẫn không hiểu.

Kiều Phong xoa đầu cô giải thích, “Anh chỉ đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông thôi, thông qua cách thức lan truyền tin vịt để truyền tải thông tin chính xác. Nếu Tô Lạc đã tìm đường chết, vậy anh buộc lòng phải đưa cô ta tới cõi chết”.

“Mặc dù em không hiểu, thế nhưng…”, Lam Sam giơ ngón tay cái về phía anh, “Có khí phách”.

Đầu tiên, Kiều Phong gọi điện thoại cho một ông chú ở Bộ Công an, hỏi họ có muốn tấn công một ổ tin tặc hay không, nếu muốn, anh có thể chung cấp chứng cứ, bảo đảm một mẻ hốt gọn. Điều kiện là tối nay anh cung cấp chứng cứ, ngày mai, sau khi họ xác thực chứng cứ xong phải tiến hành bắt gọn ngay, hơn nữa, bắt gọn xong phải công khia thông tin mà anh chỉ định.

Ông chú trong Bộ Công an kia phần là chấp pháp thực thi nhiệm vụ, phần là nể mặt Kiều Phong nên đã đồng ý.

Sau đó, Kiều Phong lại gọi điện thoại cho Ngô Văn, hỏi thăm tình hình của Việt Hiểu Hiểu, nữ minh tinh đóng vai trò quan trọng trong việc lan truyền scandal kia, xem có thể khống chế cô ta một cách thỏa đáng không. Ngô Văn vỗ ngực, “Cứ để anh lo”.

Tiếp theo, Kiều Phong lại liên lạc với một số người khác.

Buổi tối, Kiều Phong làm việc trước máy vi tính đến hơn hai giờ sáng. Điều tra trên internet vốn là thế mạnh của anh, những chuyên viên mạng kia cho dù lúc hành sự đã cẩn thận che đậy hành tung nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt của anh. Không chỉ chuyện lần này, mà không ít những chuyện mang tính xã hội gây ảnh hưởng và có tính khuếch đại lớn của họ đều bị anh lôi ra.

Mười giờ sáng, có người mở chủ đề mới trên diễn đàn công cộng, lấy thân phận là người biết rõ sự tình để tiết lộ rằng Lam Sam bị hãm hại. Người này kể về chuyện ngoại tình của Tô Lạc khi còn ở nước ngoài, sau khi quay về muốn nối lại tình xưa với người yêu cũ. Sau khi bị người yêu cũ từ chối, cô ta muốn làm kẻ thứ ba nhưng không thể, cuối cùng đã thiết kế quá trình hãm hại bạn gái hiện tại của đối phương. Câu chuyện này có hơi phức tạp, lại có chút khó tin, chỉ có số ít người tin, có người tự xưng là chính nghĩa muốn khiếu nại Lam Sam với hãng se hơi chính thức nào đó, thề thốt rằng không dỡ bỏ tiệm 4S của cô quyết không bỏ cuộc.

Hôm nay là Chủ nhật, cư dân mạng đều được nghỉ nên hoạt động tổ chức khiếu nại Lam Sam tự phát trên internet càng ngày càng ầm ĩ.

Bốn giờ chiều, hoạt động chửi bới và khiếu nại vẫn đang tiến hành. Lúc này, mấy nhà truyền thông có uy tín bỗng dưng đưa tin rằng hiện tại phía cảnh sát đang bắt nhóm phạm tội chuyên tung tin đồn nhảm trên mạng xã hội. Vụ tung tin nhảm gần đây nhất chính là vụ: Kẻ thứ ba đánh bạn gái chính thức của ngày hôm trước, người thuê chính là người bị đánh kia, mục đích là tung tin nhảm bôi nhọ Lam Sam.

Sao lại như vây? Cư dân mạng bỗng chốc choáng váng.

Kế đó, buổi sáng, bài đăng làm sáng tỏ mọi chuyện trên diễn đàn công cộng kia được rất nhiều người ấn “”like” và chia sẻ. Rất nhiều người bắt đầu tỉnh táo ra, cảm thấy bản thân bị tin đồn nhảm trên mạng lừa gạt, sau đó ra tay đánh dẹp Tô Lạc.

Tám giờ tối, Kiều Phong đăng nhập vào Weibo, lấy thân phận là bạn trai của Lam Sam để công khai làm sáng tỏ mọi chuyện, giải thích chuyện Lam Sam đánh người là do Tô Lạc nhiều lần quấy rầy, đồng thời bày tỏ sẽ truy cứu chuyện này đến cùng, nhất định sẽ khởi tố Tô Lạc.

Đến lúc này, vẫn có người không tin. Thế nhưng, đa số mọi người đều lựa chọn tin tưởng cảnh sát. Thời gian lâu như vậy rồi, phía cảnh sát vẫn chưa có ai xuất hiện để phủ nhận thông tin này, có thể thấy thông tin này là thật.

Cuối tuần ồn ào đã qua đi như vậy, chuyện này nhìn thì có vẻ đã được dẹp yên, thế nhưng thông tin đính chính tin đồn không nóng hổi bằng tin đồn nhảm. Nói cách khác, vẫn có rất nhiều người không nhìn thấy thông tin chính xác, vẫn có rất nhiều người thầm mắng chửi Lam Sam.

Vì vậy, Kiều Phong cần phải tạo ra một chủ đề nóng hơn.

Buổi tối, Kiều Phong gọi điện thoại cho Tô Lạc.

Lúc này, Tô Lạc đã có đôi phần sợ hãi, cô ta không tin mình lại đen đủi như vậy. Nếu không phải là cô ta đen đủi, vậy nhất định là Kiều Phong gây trở ngại. Cô ta không ngờ Kiều Phong lại có mối quan hệ lợi hại như vậy, có thể mời cả Bộ Công an và giới truyền thông uy tín chỉ trong vòng một ngày. Những việc này không phải là cứ có tiền là có thể làm được.

Ban đầu cô ta làm chuyện này cũng chỉ là muốn xả giận, Lam Sam không để cô ta vui sướng, đương nhiên cô ta phải trả lại một cái bạt tai. Sự việc bước đầu rất thuận lợi, không ngờ cuối cùng lại diễn biến đến cục diện này.

Tô Lạc từng tìm Đàn Tử, muốn xin cậu ta giúp đỡ, nhưng Đàn Tử đã từ chối.

Cô ta còn quen biết một số người khác có quyền thế, nhưng chưa có giao tình chưa chắc họ có thể chống đối lại Kiều Phong.

Cô ta có chút sợ hãi, cũng có chút hối hận. Lúc Kiều Phong gọi điện thoại cho cô ta, trong lòng cô ta đã tính toán điều kiện xong đâu đấy.

Kiều Phong nói, “Tôi và Lam Sam sẽ tổ chức một buổi họp báo tin tức vào thứ Hai, tôi hy vọng lúc đó cô có thể đích thân tới, thành khẩn xin lỗi Lam Sam”.

Tô Lạc trả lời, “Muốn tôi xin lỗi, được thôi, nhưng phải có điều kiện?”.

Kiều Phong hỏi, “Cô muốn điều kiện gì?”.

Giọng nói của Tô Lạc có chút nghẹn ngào, “Kiều Phong, đừng khởi tố tôi”. Người bình thường nói đến chuyện khởi tố chỉ là hù dọa, nhưng Kiều Phong đã nói, Tô Lạc tin chắc là anh sẽ làm như vậy.

Kiều Phong thản nhiên trả lời lại, “Tô Lạc, hiện giờ cô không có tư cách nói điều kiện với tôi. Cô đến xin lỗi vì bản thân cô. Chủ động xin lỗi, thái độ nhận lỗi thành khẩn, thì khi cân nhắc mức hình phạt có thể giảm nhẹ tội. Tôi không ép buộc cô phải đến, cô cứ suy nghĩ kỹ đi”.

Cuối cùng Tô Lạc đã khóc, “Kiều Phong, tôi cầu xin anh, lần này tôi sai thật rồi, anh tha cho tôi được không? Tôi xin lỗi, tôi nhất định sẽ xin lỗi! Anh đừng khởi tố tôi, nếu có án, tôi sẽ bị nhà trường đuổi việc”.

Đâu chỉ là đuổi việc, nếu cô ta mang tiền án tiền sự thì sẽ không thể tham gia và giới học thuật của Trung Quốc nữa. Nhưng Kiều Phong không hề cảm thấy nuối tiếc vì điều này, bởi vì cho dù Tô Lạc có tham gia nghiên cứu khoa học, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Buổi chiều thứ Hai, Kiều Phong và Lam Sam đã mở họp báo. Theo lý mà nói, hai người bình thường như họ mở họp báo có hơi buồn cười, không dễ mời được phóng viên, nhưng dự buổi họp báo còn có nữ minh tinh nổi tiếng Việt Hiểu Hiểu. Thế nên, dưới tầm ảnh hưởng của minh tinh và sự kiện nóng hổi, cuộc họp báo này đã thu hút được sự quan tâm của đông đảo quần chúng, rất nhiều phóng viên các báo giải trí và xã hội đều có mặt.

Hôm nay, thần sắc của Lam Sam rất tốt. Cô ngồi bên cạnh Việt Hiểu Hiểu, không chút kém cạnh về sắc đẹp. Kiều Phong gương mặt tuấn mỹ, mặt mày như họa. Hai người ngồi cạnh nhau vô cùng xứng đôi, đến nỗi cuộc họp báo còn chưa bắt đầu đã có rất nhiều phóng viên chụp ảnh họ.

So ra thì, Tô Lạc tiều tụy hơn nhiều.

Nội dung chủ yếu của cuộc họp báo là xin lỗi. Sau khi Kiều Phong nói dăm ba câu giải thích rõ ràng, đầu tiên là Tô Lạc khóc lóc xin lỗi, sau đó là Việt Hiểu Hiểu xin lỗi về bài chia sẻ thiếu trách nhiệm của mình.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Tô Lạc bị cảnh sát đưa đi.

Ngày hôm sau, buổi họp báo này đã được đăng tải trên trang nhất các báo xã hội và báo giải trí. Trận phong ba này đến đây hạ màn.

Cảm nhận của Lam Sam: Người đàn ông nhà mình thật mạnh quá!

Cảm nhận của Kiều Phong: Mau kết hôn thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN