Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 84: Ngoại truyện 4: Nếu như Kiều Phong và Schrodinger hoán đổi linh hồn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 84: Ngoại truyện 4: Nếu như Kiều Phong và Schrodinger hoán đổi linh hồn?


Kiều Phong uống say. Kết quả của việc uống say là vô cùng mệt mỏi. Đêm ấy có hơi hỗn loạn. Khi anh chìm vào giấc ngủ, cứ cảm thấy cơ thể dập dềnh, như đang bay lên vậy.

Ngày hôm sau, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Kiều Phong mở mắt đúng giờ. Sau khi tỉnh giấc, đầu tiên anh phát hiện mình nằm trên thảm. Sau đó, anh phát hiện mọi sự vật mà mắt nhìn thấy đều trở nên cao lớn.

Sofa, bàn trà, ti vi, bồn hoa… chỉ trong một đêm đã lớn hơn vài lần, muốn nghiền nát khoa học sao?

Kiều Phong tưởng mình xuất hiện ảo giác, anh muốn dụi mắt, kết quả phát hiện ra rằng, tay của anh toàn lông lá. Chuyện gì vậy?

Anh kinh hãi nhảy dựng lên, lúc này mới phát hiện năng lực nhảy của mình vô cùng giỏi. Anh nhảy lên bàn trà, giẫm lên bàn trà cúi đầu, bỗng nhìn thấy bóng của mình phản chiếu trên bàn.

Schrodinger… Đây là Schrodinger.

Kiều Phong như bị sét đánh, nhìn chằm chằm khuôn mặt mèo mập phản chiếu trên bàn trà một hồi lâu. Anh mất những mấy phút mới tiêu hóa được sự thật này: Anh đã biến thành Schrodinger rồi.

Vậy thì cơ thể của anh đâu?

Kiều Phong bỗng ý thức được một khả năng cực kỳ xấu, anh vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ, điên cuồng cào cửa, vừa cào vừa gọi, “Meo meo” (Lam Sam, mau mở cửa ra!).

Giờ phút này, Kiều Phong vô cùng hối hận vì tối qua trước khi đi ngủ đã đuổi Schrodinger ra khỏi phòng ngủ theo thói quen. Anh thích hưởng thụ thế giới của hai người, không muốn một con mèo chen chân vào.

Kết quả là, báo ứng đến quá nhanh.

Hét hò một hồi lâu, cánh cửa cuối cùng cũng được kéo ra, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là đôi dép lê màu xanh lam. Kiều Phong ra sức ngửa cổ, cuối cùng đã nhìn thấy Lam Sam. Anh như nhìn thấy cứu tinh, “Meo meo”.

Lam Sam ôm Schrodinger lên, vừa xoa đầu nói vừa hỏi, “Tiểu thái giám, có phải là mày nhìn thấy chuột rồi không? Kêu gì mà đứt gan đứt ruột vậy hả?”.

Tiểu… tiểu thái giám? Kiều Phong trợn tròn mắt mèo, cuối cùng thở phì phì quay mặt đi, anh không phải là thái giám.

“Chẳng lẽ đói bụng rồi?”, Lam Sam lẩm bẩm, sau đó đổ rất nhiều đồ ăn của mèo cho anh.

Là một con người có tôn nghiêm, Kiều Phong cho dù thế nào cũng không chịu ăn đồ của mèo.

Lam Sam không hiểu nguyên do, nhìn thấy Schrodinger cuối cùng đã im lặng, cô bỏ mặc không quản, quay người vào phòng ngủ tìm Kiều Phong. Không ngờ hôm nay Kiều Phong lại ngủ trễ, đúng là hiếm thấy.

Kiều Phong cùng cô vào phòng ngủ, khẽ nhảy lên giường lớn.

Kiều Phong trên giường đang ngủ ngon giấc, Lam Sam không nhẫn tâm đánh thức anh dậy. Cô thầm nghĩ, có thể là thời gian gần đây anh quá mệt mỏi. Một người cả ngày chỉ nghĩ về những thứ đại loại như khoa học, vũ trụ, không tẩu hỏa nhập ma đã quá tốt rồi. Lam Sam nghĩ vậy, khẽ khom lưng, nhắm mắt hôn lên trán Kiều Phong.

Sau đó, cô hôn phải một bàn chân lông lá xồm xoàm.

Lam Sam mở mắt ra, phát hiện thấy Schrodinger đang giơ chân chặn trước trán Kiều Phong trên giường, cô dở khóc dở cười gạt chân nó ra, “Mày muốn giở trò gì hả?”.

Kiều Phong tủi thân “meo” một tiếng.

Lam Sam ôm con mèo đi, khẽ đóng cửa phòng ngủ, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Chuyện này thường là Kiều Phong làm, cô không thạo lắm.

Khi Lam Sam chuẩn bị bữa sáng, Kiều Phong vẫn chưa tỉnh. Cô cũng không định gọi anh dậy. Cô mở ti vi, vừa nghe tin tức buổi sáng vừa ăn sáng. Sau đó, cô để lại cho Kiều Phong một mảnh giấy nhắn, bắt đầu thay đồ trang điểm. Hôm nay cô có hẹn với Cải Chíp Nhỏ đi dạo phố.

Nhưng Schrodinger cứ quấn lấy chân cô. Cô không tiêu hóa được sự nhiệt tính của tiểu thái giám này, dứt khoát chặn nó ở bên ngoài nhà vệ sinh.

Đợi lúc Lam Sam ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện kênh ti vi đã đổi, từ kênh bản tin nhảy sang kênh khoa học giáo dục.

Schrodinger đang ngồi chồm hỗm trên sofa, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, nó nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, làm như thể hiểu lắm vây.

Lam Sam mù mờ gãi đầu, đây là kênh mà cô bật sao? Sao cô không có ấn tượng gì vậy nhỉ?

Không phải là cô thì là ai vào đây nữa? Kiều Phong đang ngủ kia mà, không thể là tên thái giám Schrodinger kia được.

Đang cảm thấy suy nghĩ này thật buồn cười thì Lam Sam nhìn thấy Schrodinger đang ngồi ngay ngắn trên sofa, hơi dịch chuyển chân phía trước, ấn vào điều khiển màu đen bên cạnh. Nó không chớp mắt, khẽ ấn, ti vi lập tức nhảy sang kênh khác.

Lam Sam, “”…”

Con mèo mập này thành tinh rồi sao? Đúng không, đúng không

Lam Sam cảm thấy rất có thể chỉ là trùng hợp, chuyện này chắc chắn là trùng hợp. Khi Schrodinger chạm vào điều khiển, phát hiện thấy ti vi sẽ chuyển kênh, đương nhiên là nó sẽ cảm thấy thú vị mà thử tiếp.

Cô tự động phớt lờ chuyện con mèo mập kia làm thế nào để ấn nút chuyển kênh một cách chuẩn xác như vậy.

Kiều Phong vốn muốn đến phòng sách, đến phòng sách anh có thể mở máy vi tính, mở máy vi tính anh có thể dùng hai chân mèo của mình nói với Lam Sam rằng hiện tại họ đang phải đối mặt với tình thế cấp bách như thế nào. Thế nhưng, Lam Sam không cho anh vào, bởi vì sợ anh phá phách phòng sách, ảnh hưởng đến công việc của Kiều Phong.

Sau khi trang điểm xong, Lam Sam chuẩn bị ra khỏi nhà.

Cơ thể Kiều Phong nhẹ nhàng hơn nhiều, nhảy, nhảy, chạy đến trước mặt cô. Anh dùng cơ thể mình chặn cửa, không cho cô mở.

Lam Sam không biết hôm nay tại sao tên tiểu thái giám này lại quấn người như vậy. Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn xoa đầu nó, “”Ngoan nhé, mami hôm nay có việc, đợi lát nữa con đi chơi với babi nha”. Thẳng thắn mà nói thì sự dịu dàng mà cô dành cho Schrodinger từ trước tới giờ còn nhiều hơn dành cho Kiều Phong.

Kiều Phong nghe thấy những lời này, bất mãn kêu lên một tiếng, mami cái gì chứ, em là bà xã của anh.

Lam Sam muốn đuổi anh đi, Kiều Phong đành phai sử dụng tuyệt chiêu làm nũng. Anh khẽ cọ đầu vào mắt cá chân cô, dè dặt “meo meo”, tiếng kêu vừa nhỏ vừa yếu ớt.

Là một tiểu thái giám kiêu ngạo, Schrodinger hiếm khi chủ động tỏ vẻ đáng yêu, mỗi lần tỏ vẻ đáng yêu đều là một đòn trí mạng, lần này cũng không ngoại lệ. Chẳng bao lâu sau Lam Sam đã bị thu phục, cô ôm con mèo vào lòng, dịu dàng hỏi, “Có phải là con muốn theo mami ra ngoài không?”.

Kiều Phong vùi đầu vào ngực Lam Sam, nghe thấy giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô, thoải mái đến độ rên rỉ, “Meo…”. Làm mèo và làm người quả nhiên là hai trải nghiệm khác nhau. Nếu cứ được cô ôm và cưng nựng dồ dành thế này mãi thì làm Schrodinger có vẻ cũng có tiền đồ.

Đương nhiên là Lam Sam không biết suy nghĩ của linh hồn núp trong con mèo lúc này, cô chỉ cảm thấy, Schrodinger bỗng nhiên rất thích mình, quấn lấy mình. Thấy con mèo mập dốc sức làm nũng như vậy, cô không nhẫn tâm bỏ rơi nó, nên thu dọn một lát, rồi mang cả nó ra ngoài.

Lúc lên xe, Kiều Phong từ chối ngồi trên ghế, anh trèo lên hai đùi Lam Sam, bắt đầu từ bây giờ, nơi đây là chỗ ngồi dành riêng cho anh. Kiều Phong có chút cảm khái, có lúc anh sẽ ôm Lam Sam lên ngồi trên đùi mình, nhưng anh quả thực không ngờ rằng, cũng có ngày mình được ngồi trên đùi cô thế này.

Hơn nữa, còn vô cùng khoan khoái nữa. Cô mặc váy, lúc này ngồi xuống lộ ra đôi chân ngọc ngà. Kiều Phong nằm bò lên đùi cô, đưa chân ra khẽ vỗ lên đùi cô. Bàn chân của mèo vừa mềm vừa đàn hồi, vỗ lên da con người có một cảm giác thoải mái thần kỳ. Lam Sam bị con mèo mập vỗ cho cười khanh khách. Kiều Phong nghịch chán rồi, lại lật người, mặt nép vào bụng cô. Nghĩ tới sự thê lương khi sáng nay bị cô hờ hững, Kiều Phong nổi ý muốn trêu đùa, lẳng lặng thò chân ra, luồn vào áo cô.

Lam Sam kêu lên một tiếng, vội vàng giẫm lên phanh xe. Cô tức giận gõ lên đầu con mèo nào đó, “Tiểu thái giám, tao đang lái xe đấy”.

Ối, chơi quên mình rồi. Nhưng mà… thực ra là anh không thích xưng hô “tiểu thái giám” này chút nào.

Để ngăn chặn con mèo mập lại sinh sự, Lam Sam lấy chiếc dây mỏng cùng với vòng cổ mèo, buộc nó vào tay vịn cánh cửa, như vậy nó chỉ có thể ngồi trên ghế lái phụ, không thể quấy rối nữa.

Kiều Phong vô cùng đau buồn, đành phải nhấc chân sau, hai chân trước ghé vào cửa xe nhìn ngắm phong cảnh, cảnh tượng ấy vô cùng u buồn.

Nhìn một lúc không đã, anh nhấc chân sau lên, quay cửa xe xuống.

Lam Sam, “…”.     

Bởi Lam Sam có mang theo thú cưng, trung tâm mua sắm mà cô và Cải Chíp Nhỏ hẹn không cho vào trong, thế nên họ chỉ có thể dạo phố. Cải Chíp Nhỏ có phần oán trách, tại sao Lam Sam lại đột nhiên dâng trào cảm xúc mà mang theo con mèo mập này? Đâu phải là họ đi cắm trại dã ngoại. Đang nói thì Cải Chíp Nhỏ cảm nhận được ánh mắt mà con mèo mập kia quay đầu nhìn về phía mình, khí thế ngạo nghễ, kèm theo vẻ hờ hững lạnh nhạt, hình như nó đang nói với Cải Chíp Nhỏ rằng: Xin cô câm miệng.

Thế là, Cải Chíp Nhỏ lập tức ngậm miệng. Cô nàng chột dạ xoa xoa mũi, cảm thấy mình đúng là kẻ thần kinh, sao có thể cảm nhận được khí chất của Kiều đại thần trên con mèo chứ? Đây nhất định là ảo giác.

Hai người dạo phố không tránh khỏi phải thử đồ. Thoạt đầu, Lam Sam còn có thể thay đổi luân phiên với Cải Chíp Nhỏ, một người thử đồ một người coi đồ, chủ yếu là để trong chừng Schrodinger. Sau đó, hai người phụ nữ đã đánh mất lý trí, chỉ muốn đi thử đồ cùng nhau. Schrodinger, à không, nên nói là Kiều Phong, đành chịu nhốt trong chiếc làn chuyên dụng, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng trông nom giúp.

Kiều Phong vô cùng sầu não. Anh buồn chán ngồi trong chiếc làn, liếc trái ngó phải đều là đàn ông đưa bạn gái đi dạo phố, chỉ có một con mèo là anh.

Về chuyện đưa phụ nữ đi dạo phố này, khác biệt giữa mèo và người hình như không lớn lắm.

Người đàn ông ngồi bên phải anh đang chơi game trên iPad, Kiều Phong cảm thấy chán ngán liếc mắt một cái, nhìn thấy anh ta đang chơi cờ. Người đàn ông này chơi quân trắng, trên màn hình có không ít quân cờ, Kiều Phong liếc thêm mấy lần nữa, nhìn ra được thế cục phải đi, nhưng người anh em đi quân trắng này lại nhìn chằm chằm vào màn hình không chút động lòng, như thể bị thế cục trước mắt làm khó vậy. Kiều Phong cảm thấy nhàm chết đi được, nhìn thấy anh ta không động đậy. Anh đưa chân ra, vỗ vào một điểm trên màn hình.

Người đàn ông chơi cờ bỗng bị chiếc chân đầy lông lá thò ra hù dọa, anh ta kinh ngạc quay đầu, đập vào mắt là một con mèo.

“A”, anh ta sợ hãi kêu lên.

Con mèo kia quét mắt về phía anh ta, lại quay về ngồi trong chiếc làn xinh đẹp của mình.

Người đàn ông chơi cờ quả thực không dám tin, nhìn ánh mắt của con mèo đó, anh ta đang bị một con mèo khinh thường sao? Sao có thể chứ?

Anh ta cảm thấy vô cùng quái dị, bèn cao giọng hỏi, “Đây là mèo nhà ai vậy?”.

Lúc này, Lam Sam và Cải Chíp Nhỏ đi tới, hai người vừa thử đồ xong, không sao vừa lòng cho được, đúng lúc gặp phải chất vấn của người đàn ông chơi cờ. Hai người họ tưởng Schrodinger gây họa, vội áy náy xin lỗi. Người đàn ông chơi cờ nhìn thấy hai mỹ nữ, ngại không dám làm gì.

Anh ta lại chú tâm vào ván cờ của mình, bỗng phát hiện thấy thế cục làm anh ta phiền não một hồi lâu cuối cùng đã được phá giải. Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng của hai người và một con mèo rời đi, trên gương mặt không kìm nén được mà xuất hiện biểu cảm kinh hãi.

Lam Sam không mảy may hay biết chuyện này. Họ dạo phố xong, ngồi nghỉ chân tại một quán cà phê. Thoạt đầu, nhân viên cửa hàng không cho thú cưng vào cửa, Kiều Phong gắng gượng tỏ vẻ đáng yêu, nhân viên cửa hàng mới bụm mặt để họ vào.

Lúc họ gọi món, Kiều Phong đang ngồi ngay ngắn trong làn, đưa chân ra chỉ vào bánh mousse dâu tây trong tủ kính, Lam Sam bèn gọi cho anh một chiếc.

Cải Chíp Nhỏ cảm thán, “Không hổ là mèo Kiều đại thần nuôi, chỉ số thông minh có thể nghiền nát mèo bình thường”.

Lam Sam lén nói với Cải Chíp Nhỏ, “”Mình cảm thấy Schrodinger sắp thành tinh rồi. Hôm nay hình như có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ số thông minh cũng cao hơn rồi”.

“Vậy phải làm sao? Thành tinh sẽ bị sét đánh đấy, mấy ngày hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa rào sấm chớp, không chừng là nhằm vào nó đấy.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cải Chíp Nhỏ, Lam Sam cũng nghiêm túc theo, thậm chí còn nghiêm túc suy xét đến khả năng thành tinh bị sét đánh. Sau đó, cô cảm thấy mình quả thực là ngu ngốc, sao có thể tin những chuyện như vậy. Qủa thực là ở cùng Cải Chíp Nhỏ, chỉ số thông minh sẽ sụt giảm.

Cải Chíp Nhỏ lại chân thành kiến nghị, “”Hay là cậu đặt Schrodinger dưới cột thu lôi? Như vậy không chừng sẽ thoát kiếp nạn này đấy”, đang nói, cô nàng bỗng nhiên phát hiện thấy Schrodinger dùng ánh mắt lạnh lùng quét về phía mình, lập tức biết điều ngậm miệng lại. Ngậm miệng xong lại thấy băn khoăn, tại sao mình lại sợ một con mèo chứ?

Hai người vừa ngồi xuống, kết nối wifi của quán, vừa nói chuyện vừa nghịch điện thoại. Lam Sam sợ Schrodinger thấy tẻ nhạt, dùng iPad bật video cho nó xem, trong video đều là bản thân nó, nó rất thích xem.

Trò chuyện một lúc, Lam Sam liếc mắt về Schrodinger, sau đó cô bất ngờ phát hiện ra, trong iPad kia không phải video nữa, mà là đang mở game Carrot Fantasy.

Không chỉ vậy, tiểu thái giám nhà họ lúc này đang di chuyển bàn chân đầy lông lá, vừa nhanh chóng vừa có trật tự nuôi vệ binh, trở thành vệ sĩ cà rốt nổ lực.

Lam Sam, “…”.

Cải Chíp Nhỏ, “…”. 

Cải Chíp Nhỏ đi theo Lam Sam về nhà cô. Hai người vừa kinh ngạc vừa lo lắng, chỉ có Kiều Phong nằm trên đùi Lam Sam là thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Lam Sam và Cải Chíp Nhỏ nhìn nhau, hai người đều hiểu ý của đối phương. Nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ chuyện đặt Schrodinger dưới cột thu lôi.

Về đến nhà, Lam Sam ôm Kiều Phong vừa tỉnh giấc, Cải Chíp Nhỏ giúp cô mở cửa. Vừa bước vào, Lam Sam tưởng nhà mình bị kẻ trộm đột nhập bởi vì trong phòng quá bừa bộn.

Kiều Phong bỗng cảm thấy không ổn, trong nhà có một người sống trên danh nghĩa, thực ra, đó rất có thể là một con mèo.

Qủa nhiên, lúc nhìn lần thứ hai, hai người một mèo phát hiện thấy người sống sờ sờ trong phòng khách.

Vị đại thần trong mắt Cải Chíp Nhỏ vừa lạnh lùng vừa cao cao tại thượng, trong mắt Lam Sam vừa có bệnh ưa sạch sẽ vừa kỹ tính, trong mắt bản thân Kiều Phong vừa gọn gàng vừa có kỷ luật, người đàn ông mưa gió Kiều Phong lúc này đang ngồi trên nền mà không đoái hoài đến hình tượng của mình. Anh chỉ mặc đồ ngủ, cúc áo cài xộc xệch, ôm đĩa cơm trong lòng, đó là đĩa cơm dành riêng cho Schrodinger, đĩa cơm rỗng không. Mà căn cứ theo vết cặn dính bên mép người đàn ông kia, không khó để suy đoán lộ trình của thức ăn dành cho mèo trong đĩa cơm này.

Lam Sam há hốc miệng, quả thực không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Cô vẫn đang suy nghĩ xem còn có gì khiến người ta kinh hãi hơn cả chuyện Schrodinger chơi Carrot Fantasy hay không, thì hiện tại cô đã nhìn thấy rồi.

Cô cúi đầu nhìn Schrodinger trong lòng, thấy nó đang dùng hai chân phía trước để che mắt, hình như là không dám nhìn thẳng, nó kêu lên những tiếng bi thương, “Meo meo”.

Một đời lẫy lừng, hủy hoại trong chốc lát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN