Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap) - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap)


Chương 23


Trong khi đợi bác sĩ đến Jack rất hiếm khi ra khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân đang phải chịu một ít đau đớn, nhưng vẫn ngủ từng chập. Ellie nhất quyết phải chăm sóc em trai nàng, không chịu để ai khác làm thay nàng, nhưng Jack rất vui khi thấy Caro đã cố giúp đỡ.

Cô không thể thay băng hoặc làm bất cứ việc chăm sóc quan trọng nào, cô nói, nhưng cô có thể đảm bảo rằng những viên gạch để giữ ấm cho Robbie đã được thay đổi đúng lúc chúng bị nguội lạnh; cô có thể chạy đi lấy đồ đạc và khiến mình được hữu dụng. Cô cũng có thể ngồi với Robbie để Ellie có chút thời gian, nếu nàng có muốn đi dạo một vòng hoặc nghỉ ngơi.

Jack nghĩ câu trả lời của Ellie đã thích hợp. “Cám ơn,” nàng nói. “Coates và Cô Webster đã vô cùng tử tế và làm việc rất hiệu quả, nhưng họ cũng cần phải được nghỉ ngơi. Bên cạnh đó, chị không thể tâm sự với họ, và chị có thể dùng đến một người bầu bạn phái nữ.” Nàng nhìn lên Jack. “Em sẽ không sao vì bây giờ đã có Caro ở đây. Anh đi đi, Jack. Em biết anh có những chuyện muốn làm.”

Chàng đã cố nhịn cười. Caro trông có vẻ như có một cối xay vừa mới được gỡ bỏ từ trên cần cổ của cô. Và chỉ vào lúc này chàng mới bắt đầu hiểu được Ellie đã phải khoan dung bao nhiêu.

Mặc dù có sự đồng ý của Ellie, chàng cũng chờ cho đến khi bác sĩ khám xong cho bệnh nhân. Lúc này, Robbie đã tỉnh táo và sáng suốt lại, nhưng đang rất đau đớn bởi liều thuốc nước á phiện Ellie cho cậu ta uống đã hết hiệu lực. Đây không phải là thời điểm để đặt những câu hỏi chi tiết với cậu ta.

Điều duy nhất cậu nhớ về vụ nổ súng là cậu ấy đang châm ngòi đốt pháo khi cảm thấy có một dây nóng rực đâm vào bên hông của mình. Cậu ngã quỵ xuống đầu gối. Mọi người đã bu quanh cậu ấy cho đến khi Milton ra lệnh cho họ tránh ra xa. Cậu ấy đã nhìn thấy gì và nghe gì ngoài tiếng phóa hoa nổ bùng.

“Không bị nhiễm trùng và không bị sốt,” Blackwell nói sau khi kiểm tra vết thương. “Cậu sẽ được ra khỏi giường và di chuyển đây đó trong vòng một hay hai ngày.”

Jack đã không đứng đấy đợi để nghe nhiều hơn. Sau khi nói nhỏ với Ellie, báo với nàng nơi mà nàng có thể tìm thấy chàng nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, chàng ra khỏi nhà.

***

Bầu trời u ám, đe dọa sẽ có tuyết rơi, và cái rét của những cơn gió lạnh từ North Sea [Biển Bắc] khiến Jack phải ôm chiếc áo khoác sát vào người. Nếu tiết trời thay đổi khắc nghiệt như thế này đến sớm hơn một ngày, chắc chắn là đã can ngăn Robbie và bạn bè của cậu ấy khỏi cuộc chơi trong công viên. Điều này làm cho chàng thắc mắc về kẻ tấn công Robbie. Nếu hắn không phải là một cường đạo, vậy thì hắn hẳn là một tên biết nắm bắt cơ hội.

Chỉ có vài bước là đã đến Knightsbridge nơi mà gia đình Cardvale đã thuê một căn nhà và chàng đã dùng con đường ngắn nhất, đó là con đường thông qua công viên. Chàng đã không chậm trễ hoặc quan sát vùng đất nơi Robbie đã bị bắn. Chàng đã làm điều đó từ sáng sớm với Ash và Brand. Không có chút manh mối gì – không có khẩu súng lục bị quẳng lại, không có gì chỉ hướng cho họ theo dấu để tìm đến bất kỳ kẻ nào.

Ông quản gia nói với Jack rằng Lãnh chúa Cardvale hiện không có mặt ở nhà, và ngay lúc ấy, khi nét kiên quyết xuất hiện trên khuôn mặt của Jack, ông vội vã nói thêm là Lãnh chúa của ông hiện đang ở tại câu lạc bộ.

Tại câu lạc bộ White chàng được biết rằng Cardvale chỉ thoáng xuất hiện, rồi sau đó đã rời khỏi để kiểm tra một ngôi nhà tại Hampstead của ông. Điều này khiến tai của Jack như bị kim châm. Đấy nhất định là ngôi nhà mà Cardvale đã muốn tặng cho Ellie.

Thật không may, không ai biết chỗ của ngôi nhà tại Hampstead. Jack cân nhắc không biết chàng có nên nên trở về Knightsbridge để hỏi hạ nhân của Cardvale không. Có lẽ phu xe của Cardvale có thể nói cho chàng những điều chàng muốn biết. Mặt khác, chàng không muốn bứt dây động rừng với Phu nhân Cardvale, giả sử bà ấy không biết về chuyện ngôi nhà tại Hampstead.

Cuối cùng, chàng quyết định thuê một cỗ xe để đi đến ngôi làng và hỏi những người quanh đấy xem họ có biết ngôi nhà nằm tại nơi đâu.

Đã nhá nhem tối khi chàng đến [ngôi làng]. Vận khí của chàng thật tốt. Nơi đầu tiên chàng thử, một căn tiệm làm màn trướng ven bìa làng, ông chủ nơi đấy, một người đàn ông nồng nhiệt beo béo, đã chỉ đường cho chàng.

Nét mặt của ông trở nên u ám khi nghe đến tên của Cardvale. “Ông ấy luôn tử tế và lịch sự,” ông chủ nhà nói. “Ông ấy luôn được mọi người nghĩ tốt và kính trọng tại khu vực này. Ông không thể bỏ lỡ căn nhà làng ấy. Nó hướng nhìn ra cái bãi hoang, ngay bên cạnh ngôi nhà Kenwood. Thật là đáng tiếc rằng em gái của ông ta sẽ không đến ở cùng ông ấy.”

“Ồ?” Jack nói, cố để không thể hiện chàng có hứng thú thế nào. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Ông ấy đã không nói, nhưng chúng tôi có thể thấy sự thay đổi nơi ông ta.”

Jack vẫn còn cân nhắc về lời nói của ông chủ nhà khi cỗ xe thuê của chàng kéo sát cửa trước của một tòa nhà khiêm tốn mà nhìn ra hướng bãi hoang. Ngôi nhà Kenwood nằm ở một khoảng cách khá xa, không có ngôi nhà nào khác gần kề. Đây phải là ngôi nhà của Cardvale.

Chàng bước xuống xe và dặn phu xe ở đấy chờ chàng.

Đây không phải là một căn nhà làng của những hạ nhân, mà là một tòa nhà hai tầng với mọi thứ được tân trang mà một quý ông sống trong thành đã có thể dùng để nghỉ ngơi tại nông thôn. Sẽ không có các cuộc săn bắn trong bãi hoang, nhưng một người yêu thiên nhiên sẽ tìm thấy nhiều điều thú vị, và nơi đây có nhiều con đường mòn tản bộ tuyệt vời.

Jack đã bắt đầu có ý chùn chân. Chàng có thể hình dung ra Cardvale sống nơi đây, nhưng không cách nào hình dung ra một minh tinh nổi tiếng của Nhà hát Pháp [Théatre Francais], Louise Daudet sẽ sống ở đây.

Cánh cửa được mở bởi một hạ nhân trông như thể anh ta mới đến từ kho củi, một anh chàng nông thôn vui vẻ mà không có cái không khí đe dọa để làm những người đến viếng phải hãi hùng. Anh đưa Jack vào một đại sảnh lót gỗ với một chiếc cầu thang gỗ sồi tốt hướng sang một bên và bảo chàng đợi ở đấy. Anh ta trở lại gần như ngay lập tức và dẫn chàng đến một phòng khách.

Cardvale đã có mặt, đang đứng đấy, ôm ấp ly brandy. “Lãnh chúa Raleigh,” ông nói: “Đừng nói với tôi là đã có chuyện xảy ra với Robbie!”

Ông có vẻ thực sự cảnh giác. “Là ngược lại,” Jack nhanh chóng đảm bảo với ông: “Cậu ta đang lành lại. Ông bác sĩ hy vọng cậu ta sẽ di chuyển trên chân chỉ trong vài ngày.”

Cardvale bấu chặt vào thành ghế để đứng vững. “Cảm ơn trời đất.” Ông phải mất một giây mới hoàn hồn. “Vậy thì… tôi có thể giúp gì ông?”

Jack nói một cách chậm rãi và rõ ràng. “Tên của ông đã xuất hiện trong vụ Louise Daudet bị giết, và các đại sứ Anh tại Pháp đã yêu cầu tôi điều tra, với thân phận của một người bạn cá nhân.”

“Phải,” Cardvale nói. “Tôi đã dự kiến rằng dần dà sẽ có ai đó sẽ đến gặp tôi. Chúng ta ngồi xuống chứ?”

Sự chấp nhận nhẹ nhàng với những gì tương đương với một lời cáo buộc tội giết người khiến Jack đứng trơ ra đấy [bất ngờ]. Phải mất một vài giây khi chàng chuyển người để chấp nhận lời mời của Cardvale.

Khi họ đã ngồi xuống, Cardvale nói: “Rồi, tôi phải bắt đầu từ đâu?”

“Ông có thể bắt đầu”, Jack nói: “bằng cách báo cho tôi về rượu pân của Cardvale, và làm thế nào mẹ của Ellie lại được biết đến Jeanne Daudet.”

Người hạ nhân đã thêm củi vào lò sưởi và chúng đang kêu tí tách vui vẻ khi Cardvale bắt đầu kể câu chuyện của mình. Jack đã từ chối lời mời uống một ly brandy. Chàng đã không muốn chấp nhận lòng hiếu khách của một người đàn ông khi chàng đang cáo buộc ông ta về tội giết người.

“Jeanne,” Cardvale nói: “đã gọi nó là rượu pân của Cardvale sau khi tôi có được tước hiệu. Trước đó, nó là rượu pân của George. Tôi rất thích món ấy, ông thấy đấy. Nhưng câu chuyện của tôi bắt đầu từ trước đó. Như ông có thể đã được biết, tôi là con một, sinh ra bởi hai song thân mà không ai có thể chịu nổi khi nhìn thấy nhau.

“Tôi thương cha tôi, nhưng lại sợ mẹ tôi đến chết được. Chỉ khi tôi đã đủ trưởng thành thì mới hiểu rằng cha tổi cũng đã sợ mẹ tôi – tính tình nóng nảy bất thường của bà, những đòi hỏi không ngừng nghỉ, những vụ cãi vã….”

Ông nhìn lên với một nụ cười yếu ớt. “Chắc ông thắc mắc vì sao tôi lại kết hôn với Dorothea, khi tôi mới gặp nàng, nàng dường như là một cô gái dịu dàng. Và tôi sẽ không bao giờ kết hôn với Dorothea nếu tôi không muốn tạo một mái nhà cho Ellie và Robbie, nhưng tôi đã nhầm lẫn.

“Tôi là một đứa trẻ cô đơn, nhưng có một điểm sáng. Cha mẹ của Ellie, cô và bác Brans-Hill của tôi. Tôi đã ở lại cả tuần cùng với gia đình bác trong các dịp trường được nghỉ lễ, khi mà mẹ tôi đã phải nằm liệt giường bởi bệnh thần kinh của bà.”

“Ellie không bao giờ đề cập chuyện này với tôi,” Jack nói.

“Cô ta chắc không nhớ. Cô chỉ là một đứa trẻ sơ sinh khi các cuộc viếng thăm đã ngưng.” Ông hớp lấy một ngụm rượu trước khi tiếp tục. “Tôi cũng đã có một mái nhà để đến trong những ngày nghỉ – dì Jeanne và con gái của dì, Louise Daudet.”

Cardvale mỉm một nụ cười nho nhỏ. “Chuyện đó tất nhiên là một câu chuyện được thêu dệt để được lịch sự ra. Jeanne là tình nhân của cha tôi và Louise là con gái của họ.”

Jack đã quá sốc để thốt nên bất cứ lời gì, và chàng với tay lấy ly rượu brandy nhưng chỉ là một khoảng không.

“Tình nhân”, Cardvale nói. “Thật là một từ xấu xí. Dì Jeanne đã giống như người mẹ ruột với tôi. Ngôi nhà này là nhà của dì ấy. Bãi hoang kia là sân chơi của chúng tôi, Louise và tôi. Cô ta cũng là cô em họ nhỏ của tôi, lúc ấy tôi nghĩ vậy, nhỏ hơn tôi ba tuổi, và tôi là người hùng của cô ấy.”

“Cô ấy là người em cùng cha khác mẹ của ông,” Jack nói.

“Lúc ấy tôi đã không biết, cho đến sau khi cha tôi từ trần. Tôi chỉ mười bốn khi tôi được thừa kế tước hiệu. Đó là khi mẹ tôi phát hiện ra về Jeanne và Louise và ngôi nhà tại Hampstead. Tôi chưa bao giờ nói với bà ta về các chuyến viếng thăm của tôi đến đây bởi tôi sợ bà sẽ nghiêm cấm. Đấy là cách bà trừng phạt tôi khi tôi còn thơ ấu. Bà ấy sẽ tước lấy những gì tôi yêu quý.”

Ông bật cười, một âm thanh rỗng tuếch đã khiến Jack cảm thấy đáng thương. Chàng đã biết những gì sẽ xảy ra kế tiếp.

“Tất nhiên, mẹ tôi đã cư xử như người phụ nữ thù hận khi bà phát hiện ra chuyện ấy. Bà muốn đuổi Jeanne và Louise ra ngoài đường. Tôi đã không biết phải làm gì. Người giám hộ của tôi có quyền kiểm soát tất cả tiền bạc của tôi và đã có cùng một ý nghĩ như mẹ tôi.

“Cha tôi đã không có để lại gì cho Jeanne và con gái của mình. Ông đã qua đời một cách quá đột ngột, và ông ấy vẫn còn quá trẻ. Tôi biết ông ấy sẽ chăm sóc tương lai cho họ nếu ông được biết rằng cái chết của ông đã rất cận kề.”

Đây không phải là một câu chuyện hiếm hoi gì. Đàn ông luôn nghĩ rằng họ sẽ sống mãi mãi và không suy nghĩ đến chuyện cung cấp cho những người phải phụ thuộc vào mình cho đến khi chuyện đã quá muộn. Jack không có kiên nhẫn với những tên ngu như thế.

Sau một sự im lặng kéo dài, Jack nói: “Vậy thì mẹ của Ellie lại có liên quan gì đến mọi việc?”

Cardvale chớp mắt và tập trung ánh mắt vào Jack, như thể ông đã quên đi sự hiện diện của chàng. “Tôi đã tuyệt vọng,” chàng nói. “Mẹ tôi và người giám hộ không chịu nghe tôi, không chịu nhấc một ngón tay để giúp Jeanne hoặc Louise. Vì vậy, tôi đã hướng sang những người duy nhất mà tôi biết sẽ không khiến tôi thất vọng.”

“Cha mẹ của Ellie.”

“Cô và bác Brans-Hill của tôi. Và, tất nhiên, họ là hiện thân của sự tử tế. Họ đã mở rộng cửa đón chào Jeanne và Louise.”

“Điều đó không khiến tôi ngạc nhiên”, Jack nói, nhớ lại những lần tinh thần sa sút vì chẳng bao giờ biết được ai sẽ là người ngồi cạnh mình tại bàn ăn ở nhà Brans-Hills.

“Và họ đã cung cấp đủ tiền cho Jeanne và Louise để trở về Pháp, nơi mà Jeanne có thân quyến. Không còn gì nhiều để nói. Tôi đã cố gắng để liên lạc với họ, nhưng cuộc chiến tranh đã xen ngang. Khi tôi đã có được phần thừa kế của mình, tôi đã gửi tiền, nhưng chiến tranh lại một lần nữa xen ngang vào.

“Tôi đã có mặt tại Paris trong thời gian của Hiệp ước hòa bình Amiens [Peace of Amiens]. Tới lúc ấy, Jeanne đã qua đời và Louise đã là một minh tinh nổi danh. Khi gặp lại nhau, dường như là chúng tôi chưa bao giờ bị ngăn cách.”

Ông mỉm cười nhợt nhạt, buồn bã, nhưng cũng có niềm vui trong ấy. “Louise có mọi thứ mà tôi đã không có – thích giao du, yêu đời, tự tin với bản thân và mục tiêu của cuộc đời mình. Không ai là quá thấp kém để được loại khỏi sự chú ý của cô ta. Không ai là quá cao. Cô ta không bao giờ quên đi một cái tên hoặc một khuôn mặt.

“Nếu ai đó gặp phải khó khăn, cô sẽ có mặt để giúp đỡ. Và cô ấy độc lập một cách kiên cường. Không ai có thể bảo cô ấy phải nghĩ gì hay cư xử ra sao.” Ông nói thêm với một tiếng cười giòn: “Nhưng không phải luôn dễ dàng để sống cùng với cô ấy.”

Ông quay đầu đang tựa trên ghế để nhìn Jack. “Ellie rất giống cô ấy.”

Chính xác là điều Jack suy nghĩ.

“Chuyện không có gì đáng ngạc nhiên,” Cardvale mơ màng nói. “Họ là những người họ hàng xa, xa cùng một mức độ tương tự như Ellie và tôi.”

“Họ hàng?”

Cardvale có vẻ ngạc nhiên. “Không phải tôi đã nói rõ ràng sao? Ông tổ của Ellie và tôi là vị bá tước đầu tiên của gia tộc Cardvale. Cô ta có liên hệ máu mủ thông qua bên mẹ của cô ấy. Đó là lý do tại sao Louise lại rất quý mến Robbie. Cậu ta cũng là họ hàng của cô ấy.”

“Tôi hiểu,” Jack nói, tâm trí của chàng làm việc như chớp. Bây giờ chàng có thể hiểu tại sao những người gia tộc Brans-Hill đã thật rộng rãi hào phóng với những người hoàn toàn xa lạ. Hóa ra họ chẳng phải là người xa lạ gì cả.

Đột nhiên, tiếng nói của Cardvale trở nên hoang dã. “Nếu không phải là cuộc chiến tranh đáng kiếp kia, tôi có thể đã làm nhiều điều hơn nữa cho Louise và mẹ cô ấy. Khi cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc và tôi cũng đã ở vị trí mà có thể giúp đỡ, thì nó đã quá muộn.”

Jack chờ đợi, sau đó từ tốn nhắc nhở: “Tôi nghe nói rằng cô ấy sẽ giải nghệ và đến sống trong căn nhà này. Có thật không?”

“Phải, đó là sự thật.”

“Nhưng… tại sao?”

Cardvale nặng nề nói: “Cô được chẩn đoán là bị chứng ho lao. Căn bệnh đã chỉ ở giai đoạn đầu, nhưng không có thuốc chữa. Cô muốn dành thời phần gian còn của mình trong căn nhà này, nơi mà cô ấy đã sống những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Nàng muốn trở về mái nhà để chờ chết.”

Ngọn lửa kêu lách tách và bắn những tia lửa bay lên ống khói.

“Tôi xin lỗi”, Jack nói, không biết phải nói gì khác. Cuối cùng chàng đã hiểu tại sao Ellie cứ mãi nói Cardvale là một người đàn ông đã thay đổi. Ông ấy đang đau buồn, và trên thực tế, bị nỗi buồn nuốt trọn.

Chàng cố nói thật từ tốn. “Chuyến đi lần trước của ông đến Paris? Phu nhân Cardvale đã đi với ông?”

“Tôi đã không muốn thế. Tôi muốn sắp xếp cho Louise để chuẩn bị cho cuộc hành trình ấy và xem xem cô ta có đủ sức khỏe để thực hành chuyến đi không.” Giọng ông nghẹn ngào. “Cô ấy trông rất tự nhiên, tràn đầy sức sống, thật khó để tin rằng nàng ấy bị bệnh hiểm nghèo.”

“Tuy nhiên, không ai nhớ rằng mình đã nhìn thấy ông bên cạnh Louise.”

Cardvale nhún vai. “Tôi đã chắc chắn rằng họ không. Tôi đã rất cẩn thận. Điều cuối cùng tôi muốn là cho Dorothea biết được chuyện Louise. Tôi sợ bà ấy sẽ đối đãi với Louise không tốt hơn gì so với bà ấy đã cư xử với Ellie khi cô ta và Robbie đã đến sống với chúng tôi. Và Louise, tôi biết, sẽ không đến Anh nếu cô ấy nghĩ rằng chuyện đó sẽ gây rắc rối giữa vợ chồng tôi.”

Ông đưa tay xoa đôi mắt mình. Sau một lúc, ông thẳng vai lên và nhìn Jack. “Khi tôi nghe nói rằng Louise đã bị sát hại, tôi nghĩ rằng tôi đã hóa điên. Tôi đã đi đến nhà hát, nhưng nó đã chìm trong trong bóng tối và những cánh cửa đã bị khóa. Tôi đã đến [phường] cảnh sát, nhưng họ nói rằng đấy không phải là một vụ án do họ điều tra và đã hướng dẫn tôi đến phường khác. Không ai màng đến [chuyện của Louise].”

Ông bật một tiếng cười ngắn ngủi. “Tôi không biết phải làm gì và tôi không có thẩm quyền điều tra những kẻ tình nghi. Nhưng tôi đã có một người bạn đức cao trọng vọng và tôi đã hướng tới ông ta để nhờ giúp đỡ. Nếu không phải là có Victor, tôi nghĩ cảnh sát chắc đã dìm luôn vụ án này.”

Giọng nói của ông trở nên khắc nghiệt. “Đối với họ, nữ diễn viên không tốt hơn gì so với các cô gái buôn hương bán phấn trên đường, và không đáng thời gian và nỗ lực của họ mà họ sẽ chịu bỏ ra nếu người bị giết là một cái gọi là phụ nữ “đàng hoàng”.”

Jack chậm rãi nói: “Victor là ai?”

Cardvale cau mày. “Victor Jacquard của Bộ Tư pháp của Pháp.” chàng dừng lại suy. “Chúng tôi đã gặp nhau tại Paris trong cuộc đình chiến năm 1802. Tôi tưởng rằng ông đang ở đây vì ông ta. Ông ta nói rằng có một người sẽ muốn hỏi chuyện với tôi nếu việc điều tra bị sa lầy. Tôi giả thuyết rằng ông ta đã thông qua ngài đại sứ Anh.”

Vì lợi ích để giữ mọi chuyện được đơn giản nhất, Jack trả lời: “Ông ta cũng có thể đã làm như vậy, nhưng Ngài Charles đã không đề cập đến nó hay là đấy là một sự sai sót của ngài ấy.”

Chàng thật sự hy vọng rằng mình đã chấp nhận ly brandy được mời lúc trước. Chàng có thể cảm nhận được các ý tưởng đang nhốn nháo trong đầu mình. Thật khó để tin rằng người họ hàng vô hại của Ellie đã thể hiện lòng can đảm như thế.

Ông ta không phải là một người đàn ông náo nhiệt, nhưng trong phong cách lặng lẽ của mình, ông đã bảo đảm rằng việc truy tầm hung thủ giết chết Louise sẽ không bị lãng quên.

Chàng chưa từng có mấy thích Cardvale, nhưng bây giờ chàng phải điều chỉnh lại lối suy nghĩ của mình, và ước tính của chàng về nhân phẩm của người đàn ông này được tăng lên đáng kể.

Chàng trút một tiếng thở dài. “Victor đã nói gì với ông về cuộc điều tra?”

“Rất ít. Chỉ có một số ít nghi phạm, nhưng phải cần có thời gian để thu thập đủ bằng chứng để khởi tố. Ông ta đã không cho tôi bất kỳ một cái tên nào nếu đó là những gì ông đang nghĩ. Điều đó thật là phi đạo đức cho một người đứng ở vị trí của ông ấy để làm.

“Nhưng tôi không phải là một kẻ ngốc. Tôi biết Robbie phải có trong danh sách đó. Không phải là tôi tin, dù chỉ là một khoảnh khắc, rằng cậu ta có bất cứ liên quan gì đến vụ án. Không có một cuộc tình nào cả. Điều duy nhất Louise muốn là được nghe về chuyện của nước Anh và gia đình của cậu ta, chỉ là vậy thôi.”

Jack khẽ nói: “Victor có hỏi ông là ông đã ở đâu trong đêm Louise bị giết?”

“Có. Tôi đã đánh bài trong phòng khách của khách sạn với một vài người khách nam giới khác cùng cư ngụ trong khách sạng. Thật dễ để nhớ đến đêm ấy. Đó là ngày đầu năm. Những phụ nữ đều đã đi ngủ.”

Ông tạm dừng lại, sau đó cay đắng nói thêm: “Tôi đã đánh bài trong khi ai đó lại đang giết Louise.” Ông lắc đầu. “Tôi nghĩ tôi có thể khiến những ngày tháng cuối cùng của cô ta được hạnh phúc. Còn có ít thời gian hơn hơn là chúng tôi đã biết.”

Jack nhìn vào khuôn mặt tang thương và cảm giác được lương tâm cắn rứt. Cardvale đã xứng đáng tốt hơn so với sự khinh miệt mờ nhạt mà chàng, Jack, đã luôn cảm thấy với ông ta.

“Ông có thể cho tôi biết gì về người hóa trang của Louise?” chàng cuối cùng cũng hỏi.

“Rosa?” Cardvale nhìn hoang mang. “Rosa rất yêu mến Louise. Tôi vừa nhận được một bức thư từ cô ta gần đây.” Ông đứng dậy và bước tới một bàn gỗ sồi nặng, mở ngăn kéo trên cùng, và tìm thấy thứ ông muốn. Khi ông trở lại ghế của mình, ông trao bức thư cho Jack.

“Cô ta thật đau buồn. Louise cho cô ta trở về nhà mình tại Avignon vì cô ấy đã không còn cần phải hóa trang khi cô ta quyết định đến Anh quốc. Rosa đã sắp kết hôn và Louise đã cho cô ấy một món quà cưới hậu hỉnh trước khi cô ta rời khỏi.”

“Một số vật đã mất tích-”

“Có lẽ là quà tặng cho Rosa để làm quà cưới. Tôi đã có mặt khi Louise đã chọn chúng. Tôi không thể nhớ chúng ngay trong lúc này, nhưng nếu ông đưa cho tôi một danh sách, tôi sẽ biết có vật gì không được đúng.”

“Tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Jack đọc lá thư. Nó có vẻ là thật [không phải giả tạo]. Một đầu mối lại bị đứt ngang.

Có những câu hỏi khác, chàng đã có thể hỏi Cardvale, nhưng chàng quyết định hoãn vào một ngày khác. Chàng đã có những thứ chàng muốn trong chuyến viếng thăm này. Cardvale và cô hóa trang không còn trong danh sách kẻ tình nghi của chàng. Chàng vẫn thắc mắc về Dorothea và Paul Derby.

Cảm giác bực bội của chàng đã khiến chàng muốn nổi cơn và đấm vào một thứ gì đó. Cardvale chính là nơi đặt cược tốt nhất của chàng. Vậy thì chàng còn gì để điều tra đây?

Chàng chỉ còn lại, như chàng biết rất rõ, Robbie và Milton. Chàng đã không nghi ngờ rằng họ đã giết người, nhưng chàng nghi ngờ họ đang che giấu một chuyện gì đó. Chàng có thể đang tìm kiếm trong một đống rơm, nhưng chàng còn lại đầu mối gì để điều tra chứ?

Chàng không thể hỏi Robbie trong tình trạng suy yếu hiện nay, nhưng chẳng có gì để ngăn chàng đi hỏi Milton. Chàng đã không chắc chắn nơi Milton cư trú trong lúc cậu ta đang ở trong thành, nhưng câu ta cứ luôn tới lui ngôi nhà trên đường Park. Và nếu cậu ta không có mặt tại phố Park, lẽ ra thì Ellie có thể nói cho chàng biết nơi mà có thể tìm cậu ta.

Giờ chàng bị bao phủ với một cảm giác cấp bách, chắc chắn hơn bao giờ hết rằng Ellie và Robbie là một mối đe dọa cho hung thủ giết Louise. Từ bây giờ, chàng sẽ không để cho họ ra khỏi tầm quan sát của mình.

Khi chàng rời nhà, các nàng tiên tuyết đang trôi dạt vô định trong gió. Jack co rúm người trong chiếc áo choàng của mình và ao ước được ở nhà với Ellie.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN