Cầm Đế - Đại kết cục – Thật xin lỗi, vì đã giết ngươi (phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Cầm Đế


Đại kết cục – Thật xin lỗi, vì đã giết ngươi (phần 3)



Theo Thất thải quang mang ba động, ánh mắt của Tô Lạp, Hải Dương, An Nhã và hai vị Tháp Chủ đều trở nên trầm trọng. Các Hài tử cũng không dám nói. Cảm xúc tuyệt vọng lan khắp bọn họ, trong lòng bọn họ đều là sự bi thương và thống khổ vô tận.

Đột nhiên, theo Ngân Long Ngân Tệ mà Tô Lạp cưỡi nhỏ giọng kêu lên, tất cả mọi người đều phát hiện, mình đã có lại năng lực hành động. Bối rối, đều tự điều chỉnh thân hình, giữ nguyên tư thế phi hành. Trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ không thể hiểu nối. Sao thế này? Vì sao Thần Giới Phong Ấn của Mẫu Yêu Vương lại biến mất? Thất thải quang mang trước mặt dần dần mờ đi, hai thân ảnh từ từ hiện ra trong làn quang mang. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên trên người bọn họ, tâm trạng lại nặng nề hơn. Một Nam một Nữ, bọn họ đều mặc Ma pháp trường bào của Diệp Âm Trúc, tay cầm tay, vẻ mặt đầy vui sướng và thân mật.

– Âm Trúc, Chàng…

Giọng nói Tô Lạp nghẹn lại, dù như thế nào cũng không thể nói nên lời.

– Tiểu Long Nữ.

Buông tay Diệp Âm Trúc ra, thân hình nữ nhân lóe lên, đã phi hành đến trước mặt Tô Lạp. Tô Lạp theo bản năng ôm Hài tử vào trong ngực:

– Ngươi muốn làm gì?

“Tiểu Long Nữ” cười cười, nói:

– Dù nói như thế nào, ta còn chưa được gặp hai Hài tử bảo bối của muội.

Hải Dương thúc dục Tuyết Long Báo rất nhanh chắn trước mặt Tô Lạp. Nhìn Diệp Âm Trúc đứng ở xa xa đang cười cười nhưng không có hành động gì, lòng nàng cũng như rơi vào hố băng muôn trượng. Chẳng lẽ, Âm Trúc đã bị mê hoặc? Phẫn nộ quát:

– Tránh xa Tô Lạp ra.

“Tiểu Long Nữ” mở miệng nói:

– Sao lại hung dữ như vậy. Xem ta trừng phạt ngươi như thế nào?

Nói xong, nàng gần như trong nháy mắt đã đến trước mặt Hải Dương, chưa đợi Hải Dương kịp phản ứng, đã hôn mạnh lên mặt Hải Dương một cái.

– Thật là thích. Bảo sao Âm Trúc không thích ngươi như vậy. Nha đầu ngốc nhà ngươi. Tỷ tỷ đổi thân thể, Muội đã không còn nhận ra sao?

Cảm giác quen thuộc xâm nhập vào trong tim Hải Dương, nàng giật mình nhìn “Tiểu Long Nữ” trước mặt:

– Ngươi, ngươi là……

“Tiểu Long Nữ” nghiêm mặt nói:

– Ta nhớ là, Muội năm tuổi vẫn còn đái dầm. Không sai chứ. Niệm Cầm tuyệt đối không được giống Mụ mụ ngươi nha.

– Hương Loan Tỷ?

Mặc dù bị nói ra chuyện thầm kín, nhưng trong lòng Hải Dương lúc này lại không có chút xấu hổ gì. Chuyện năm tuổi của nàng, cho dù là Gia gia đã mất cũng không biết, chỉ nói với Tỷ muội tốt nhất mà thôi. Hương Loan giang tay ra, ôm lấy Hải Dương và Niệm Cầm, trong đôi mắt trào ra nước mắt hạnh phúc:

– Là tỷ, là tỷ. Tỷ không chết, Tỷ không chết.

Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân cùng với Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan lúc này đã đi đến bên cạnh Diệp Âm Trúc, há mồm cứng lưỡi nói:

– Điều này rốt cuộc là như thế nào?.

Trong mắt Diệp Âm Trúc hiện ra vẻ thương cảm:

– Linh hồn của Mẫu Yêu Vương đã bị ta giết chết. Ta lợi dụng Vong Linh Ma pháp, đưa Linh hồn của Hương Loan vào trong cơ thể Tiểu Long Nữ. Huyết mạch Thần Long tộc được lưu truyền, Hương Loan cũng sống lại.

– Trời ạ.

Áo Bố Lai Ân và Mạch Khắc Mễ Lan nhìn nhau, không dám tin nói:

– Ý của ngươi là, chúng ta đã thắng lợi?

Diệp Âm Trúc mỉm cười:

– Ta nghĩ là như vậy.

Đúng vào lúc này, một cố khí tức Tử vong mênh mông bạo phát từ trong Thâm Uyên, mang theo vô số tiếng kêu thê lương bay lên. Dị biến chợt xuất hiện làm mọi người giật mình. Mặc dù Diệp Âm Trúc bởi vì tự bạo Thần Hồn mà bị thương nặng. Nhưng vẫn có phản ứng trước tiên, hai tay phát ra một tầng Sinh mệnh năng lượng, bao trùm mọi người ở bên trong, nhanh chóng phát về phía Thâm Uyên trước mặt. Chỉ thấy hơn hai trăm thân ảnh cùng với Tử Khí mênh mông bay lên không trung, giọng nói hùng hồn của Diệp Hồng Nhan vang lên:

– Mẫu Yêu Vương, đền mạng đi.

Diệp Âm Trúc hoảng sợ, vội vàng ngăn cản trước mặt Hương Loan:

– Hồng Nhạn, không được động thủ. Nàng không phải Mẫu Yêu Vương.

Quang mang màu đen khổng lồ chợt thu liễm lại, Diệp Hồng Nhạn cùng với Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn của hắn lướt trong không trung, dừng lại trên một đỉnh núi đã bị san bằng ở giữa Thâm Uyên.

Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn Diệp Âm Trúc:

– Sao lại thế này?

Diệp Âm Trúc cười khổ, giải thích mọi chuyện đã xảy ra lúc trước.

Diệp Hồng Nhạn nhìn Diệp Âm Trúc, lại nhìn Hương Loan ở bên cạnh:

– Như vậy cũng tốt. Nói như vậy, chúng ta rốt cuộc đã thắng lợi?

Diệp Âm Trúc lại gật đầu, bị ánh mắt hưng phấn của mọi người lây nhiễm, bi thương trong lòng hắn cũng dần dần phai nhạt.

Áo Bố Lai Ân cười khổ nói:

– Đáng tiếc, Ma Đạo pháo của Cầm Đế hào đã bị hủy, hủy diệt Thâm Uyên như thế nào chúng ta còn phải nghĩ biện pháp.

Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng nói:

– Lực sát thương của Cầm Đế hào thật sự quá mạnh. Có lẽ nó không nên tồn tại trên Thế giới này.

Diệp Hồng Nhạn nói:

– Biện pháp cũng không cần phải suy nghĩ. Cái gọi là Thâm Uyên này, chỉ là một cái hấp thu Tử Năng. Mẫu thể dưỡng dục ra Thâm Uyên sinh vật. Tài Quyết Thần lực của Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn chúng ta vừa vặn là khắc tinh của nó, cái bên dưới đã bị chúng ta xử lý. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không cóTử khí xông lên. Khí tức Tử Vong này, chỉ sợ cũng chỉ có Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn chúng ta là hoàn toàn không có hiệu quả.

Vui mừng nối nhau xuất hiện. Diệp Âm Trúc và hai vị Đại sư nhìn nhau, lúc này, bọn họ rốt cuộc đã mỉm cười, cuối cùng hoàn toàn thoải mái mà mỉm cười. Bốn Ma Vương đã mất mạng, Mẫu Yêu Vương chết đi, Thâm Uyên đã xử lý xong, chiến tranh rốt cuộc đã có thể kết thúc. Lúc này, một giọng nói vang lên:

– Xin hỏi, ta nên gọi Người là Tỷ Tỷ, hay là Mụ Mụ?

Người vừa nói đúng là Duệ Cầm. Đôi mắt nhỏ bé đang nhìn chăm chú vào Hương Loan, mang theo chút nghi hoặc, nhưng đầy vẻ kích động.

Hương Loan ôm lấy Duệ Cầm, nức nở nói:

– Duệ Cầm, Duệ Cầm, Con của ta. Tha thứ cho ta, Mụ mụ vẫn gạt con.

Duệ Cầm nghiêm túc nói:

– Ta hiểu.

Mọi người ở đây đều giật mình nhìn Duệ Cầm, khó có thể tưởng tượng được một Hài tử vào lúc này lại bình tĩnh đến như vậy. Thần đồng của chúng ta ôm chặt lấy cổ Hương Loan, khóc lớn:

– Mụ mụ, mụ mụ……

Bất kể là thông minh như thế nào, hắn vẫn là một Hài tử.

– An Nhã tỷ tỷ. Ngươi muốn đi sao?

Tô Lạp không biết lúc nào đã cưỡi Ngân Tệ ngăn lại trước mặt An Nhã đang lặng lẽ rời đi.

An Nhã cười miễn cưỡng, nói:

– Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong. Một nhà các ngươi đã đoàn tụ. Ta cũng nên chỉ huy Không Quân Tinh linh Tộc trở về Pháo đài.

Nói xong, nàng lại muốn rời đi.

Tô Lạp hai tay ôm Hài tử, không thể nào đưa tay ra ngăn nàng lại, nên rất khẩn trương. Đúng lúc này, An Nhã đã bị vây quanh. Hương Loan mặt đẫm lệ ôm Duệ Cầm:

– An Nhã tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ chuẩn bị chịu đựng thống khổ như ta sao? Cho dù tỷ muốn, nhưng tỷ cũng nên nghĩ cho Hài tử trong bụng mình.

Từ trí nhớ mà Diệp Âm Trúc truyền lại cho nàng, nàng đã biết chuyện đã xảy ra giữa Diệp Âm Trúc và An Nhã. Hải Dương khẩn thiết nhìn An Nhã:

– An Nhã tỷ tỷ, tỷ ở lại đi, chúng ta ở cùng một chỗ không phải tốt hơn sao?

An Nhã cúi đầu nói:

– Nhưng ta là Tinh Linh Nữ vương.

Nhân vật chính của chúng ta rốt cuộc đã mở miệng, hắn dùng hành động của mình để thể hiện quyết tâm. Eo An Nhã rơi vào trong bàn tay ấm áp của hắn:

– Ta cũng là ngoại tịch Thần Long Vương. Đồng thời ta nghĩ, trong Thế giới này, bất kể là Long Khi Nỗ Tư, hay là Thâm Uyên vị diện, không ai có thể ngăn cản chuyện ta muốn làm.

Ngẩng đầu lên, mắt An Nhã đã đẫm lệ, khi nàng nhìn thấy đôi mắt đầy tình cảm của Diệp Âm Trúc đã không cần nói gì nữa.

– Duệ Cầm là Thái tử của Mễ Lan đế, Tư Cầm là Lam Địch Á Tư đế quốc Thái tử, về sau làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta để bọn nhỏ làm Đế Vương sao?

Diệp Âm Trúc cười cười:

– Chuyện của các Hài tử, để cho bọn chúng tự mình quyết định đi. Chúng nó cũng đủ thông minh, đúng không? Hương Loan, Mẫu Yêu Vương đã nói qua, nếu ta và nàng ta có quan hệ, nhất định sẽ có Hài tử. Bây giờ, nàng kế thừa thân thể của Tiểu Long Nữ, như vậy, Hài tử thứ hai của chúng ta, nàng chuẩn bị cho nó làm gì?

– Nó có huyết mạch Đông Long tinh thuần, để nó gia nhập Đông Long Bát tông đi.

An Nhã nói:

– Âm Trúc, Hài tử của chúng ta sau này sẽ ở lại Tinh linh Tộc, trợ giúp Tinh linh Tộc nhân có được không? Thân là Tinh Linh Vương, ta còn chưa có người kế thừa.

– Chỉ cần con đồng ý, ta không có ý kiến gì. Mấy tên tiểu quỷ thông minh của ta, các con sau này muốn làm gì?

Diệp Luyến Cầm nói:

– Ba Ba, con muốn ở lại Pháp Lam, kế thừa huy hoàng của các Nghĩa phụ, trở thành Ma pháp sư cường đại nhất.

Diệp Niệm Cầm nói:

– Ba Ba, bọn họ đều đã có nơi, con sẽ ở lại Cầm Thành giúp ba ba.

Diệp Tư Cầm nói:

– Ba Ba, dường như làm Đế Vương của Lam Địch Á Tư cũng là lựa chọn không tồi đó.

Diệp Duệ Cầm nói:

– Ồ, Ba ba, con muốn chỉ huy Diệp gia chúng ta thống nhất Long Khi Nỗ Tư và Thâm Uyên vị diện.

Diệp Âm Trúc :

– …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN