Cấm Đình - Chương 14: Manh Mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Cấm Đình


Chương 14: Manh Mối


“Hôm qua đã nói ngươi phải chú ý thân phận của chính mình, kiềm chế tính tình quật cường này lại, xem đi, lần này đắc tội với a nương, xem ngươi làm sao bây giờ?” Thanh âm của Thái Bình bỗng nhiên vang lên, hôm nay công khóa tựa hồ kết thúc sớm.
Võ Hậu lặng im nhìn nàng, cũng không nói tiếp.
Thái phó cung kính mà đối với Võ Hậu nhất bái, “Hôm nay điện hạ nghe học hiệu quả rất tốt, đã học thuộc chương Ngọc Tảo trong “Lễ Ký”.”
Trong mắt Võ Hậu có điểm kinh ngạc, yên lặng nhìn Thái Bình, “Đều đã nhớ kỹ?” Nói xong, phất tay ý bảo thái phó lui ra.
Thái phó không dám nhiều lời, cúi đầu rời khỏi điện Thiên Thu.
Thái Bình mỉm cười xích lại gần Võ Hậu, dính dính mà khoác lấy cánh tay của mẫu hậu, ngọt ngào gọi: “A nương, hôm nay người tới, là để khảo sát việc học của con sao?”
Võ Hậu nhẫn cười, “Chỉ là đến nhìn con một chút, hôm qua rơi xuống hồ, không bị cảm lạnh chứ?”
Thái Bình dựa vào đầu vai Võ Hậu, cười nói: “Cũng may có người tay mắt lanh lẹ, chớp mắt một cái đã bắt được con, nếu không con thật sự phải uống hai hớp nước hồ.”
Võ Hậu ý vị thâm trường mà cười cười, liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, “Thì ra là thế.”
“A nương, nàng ấy chính là tính tình quật cường, người không cần so đo với nàng, cũng đừng tức giận rồi làm hại thân thể.” Thái Bình vừa nói, một bên khẽ vuốt sau lưng cho Võ Hậu.
“Cũng phải.” Võ Hậu mỉm cười, nhìn về phía Thái Bình, “Mùa mưa ở cung Thái Cực này rất là ẩm ướt, chờ tân điện bên Đại Minh Cung thu thập thỏa đáng, con cũng dọn qua đó đi.”
Thái Bình cười tủm tỉm nói: “Được nha! Như vậy con muốn gặp phụ hoàng, liền không cần chạy xa như vậy nữa.”
“Mẫu hậu mấy ngày nay cũng muốn trở về, thân thể của phụ hoàng con không tốt lắm, cũng nên giúp đỡ nhiều chút.” Võ Hậu khẽ vuốt cái gáy Thái Bình, “Mẫu hậu mấy ngày không ở đây, con cần phải chú ý chút, chớ nên gây ra chuyện gì lớn.”
Thái Bình bất đắc dĩ cười khổ, “A nương yên tâm, người chọn cho con vị thư đồng này, được cái dong dài, cái này không được, cái kia không xong, ồn ào làm con đau đầu.”
“Phải không?” Sắc mặt Võ Hậu trầm xuống.
Uyển Nhi dập đầu lại bái, “Công khóa của điện hạ quan trọng, tự nhiên lúc nào cũng phải khuyên nhủ, nếu điện hạ cảm thấy thiếp nói chuyện ồn ào, thiếp nguyện ý chờ Thiên Hậu xử lý.”
“Lời này của ngươi liền sai rồi! A nương rõ ràng đã đem ngươi thưởng cho ta, ngươi ở lại hay là đi, phải ta nói mới tính!” Thái Bình hơi hơi ngẩng đầu, đắc ý mà nhìn về phía mẫu hậu, “A nương, người nói có phải hay không?”
Võ Hậu cười như không cười, “Thái Bình, nàng ta ồn ào như thế, con còn muốn giữ nàng lại?”

“Ồn thì có ồn, nhưng mà khuyên nhủ cũng là chính sự, chỗ của con từ trước đến nay ít người, nhiều người cũng náo nhiệt chút.” Thái Bình mặt mày hớn hở, “Ngày thường đá cầu chỉ có con cùng Xuân Hạ, nàng ta luôn nhường con, tài tử tính tình cương liệt, ngược lại sẽ không nhường, đá cũng thú vị hơn!”
Võ Hậu trầm mắt, “Con nghĩ kỹ rồi?”
“Con nghĩ kỹ rồi!” Thái Bình kiêu ngạo mà ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Uyển Nhi, “Con cũng không tin, nàng ấy ở nơi này có thể quật cường cả đời!”
Võ Hậu bình tĩnh nhàn nhã mà uống một hớp trà, chậm rãi đứng lên, cười nói: “Vậy mẫu hậu liền nhìn một chút, một ván giữa con và Thượng Quan tài tử, cuối cùng là ai thắng?” Nói xong, nàng xích lại gần Thái Bình, ra vẻ chỉnh lại tóc mai cho Thái Bình, đến gần lỗ tai nói nhỏ một câu.
Ý cười của Thái Bình hơi cương, nỗ lực duy trì ý cười, đối với mẫu thân nặng nề mà gật đầu.
Võ Hậu vỗ vỗ bả vai Thái Bình ba cái, cuối cùng là rời đi.
Thái Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, đến gần Uyển Nhi.
“Đứng lên đi, còn quỳ, không sợ quỳ hỏng đầu gối sao?” Nàng vươn tay tới, ngữ khí lại cực kỳ ôn nhu.
Uyển Nhi giật mình, không có nắm lấy tay nàng ấy, cũng không có lập tức đứng lên.

Nàng nhíu mày nhìn nàng ấy, khàn khàn nói: “Điện hạ không nên đề cập chuyện đó.”
Thái Bình cười nói: “Xác thật ngươi là người đầu tiên duỗi tay với ta, cũng là ngươi vẫn luôn gắt gao nắm lấy tay ta, không để ta chìm vào trong hồ.

Để đáp lễ, ta liền cho ngươi cơ hội lưu lại.” Nói, nàng nghiêng người về phía trước, đôi tay nắm lấy tay Uyển Nhi, kéo nàng ấy đứng lên, “Một chuyện là một chuyện, ngươi cứu ta là sự thật, dù ta nhìn ngươi không vừa mắt, cũng nguyện ý giúp ngươi hoàn thành ước vọng.”
“Không vừa mắt?” Uyển Nhi ngạc nhiên, thứ nàng để ý lại là ba chữ này.
Thái Bình thuận theo Uyển Nhi “Ừ” một tiếng, tay lại gắt gao nắm chặt, càn rỡ đánh giá nàng ấy, “Ngươi nhìn ngươi một cái, hôm nay son phấn nhạt như vậy, búi tóc thì lỏng, xiêm y cũng quá đơn giản, làm sao mà thuận mắt?” Nói, tròng mắt Thái Bình vừa chuyển, “Đi, về điện, ta trang điểm lại cho ngươi một lần!”
Uyển Nhi nôn nóng nói: “Điện hạ! Như vậy không hợp lễ nghi……”
“Bổn cung chỉ muốn khi nghe giảng, thư đồng bên người phải vui tai vừa mắt một chút, bổn cung cao hứng là được, quản nó lễ với không lễ, hợp với không hợp làm gì?” Nói xong, Thái Bình làm lơ kháng nghị của Uyển Nhi, lôi kéo nàng ấy bước vào tẩm điện, ấn Uyển Nhi ngồi xuống bàn trang điểm.
Uyển Nhi như ngồi trên bàn chông, muốn đứng lên, lại bị Thái Bình ấn ngồi xuống.

“Điện hạ!” Nàng dường như đã tức giận.
Nhưng Thái Bình so với nàng còn giận hơn, nhướng mày trừng mắt với Uyển Nhi trong gương, “A nương hôm nay đã ngầm đồng ý, ngươi chính là người mà a nương đã cho ta, đây là bổn cung mệnh lệnh, ngươi ngồi yên cho ta! Nếu không……”
Uyển Nhi làm sao chấp nhận bị uy hiếp như vậy, tuy không có lại đứng lên, nhưng sắc mặt đã lạnh như sương, “Thiếp là người, không phải rối gỗ để điện hạ tùy ý trang điểm.”
Thái Bình biết nàng ấy thật sự khó chịu, bất động thanh sắc mà ngồi xuống, một tay nắm lấy cằm Uyển Nhi, một tay cầm bút, ôn nhu mà vẽ mày liễu cho Uyển Nhi.
“Ta để Trần Thất nhịn đói một ngày, hôm nay sẽ có người tới cầu tình, ngươi tốt xấu gì cũng phải cùng ta diễn tốt một tuồng này chứ.”
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình lại lấy lý do như vậy, “Nhưng việc này……”
“Chính sự quan trọng, đúng không?” Ánh mắt Thái Bình ôn nhu, giống như muốn tan thành nước.
Uyển Nhi nhìn đến có vài phần hoảng hốt, hoảng hốt cho rằng Thái Bình trước mắt chính là Thái Bình thâm tình chân thành ở đời trước, lời phản bác nháy mắt nghẹn ở trong cổ họng, Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Đời trước Thái Bình hiếm khi chiếm thượng phong như vậy, khó có được Uyển Nhi lặng lẽ lui quân trước, Thái Bình tự nhiên diễn giả thành thật mà làm chút gì? Bút chậm rãi họa xong đuôi mi, thành thạo lại ôn nhu, đây là hình ảnh Thái Bình nghĩ đến đã lâu.

Chỉ là, đời trước Uyển Nhi không cho nàng cơ hội như vậy, động một chút lại nói không hợp lễ nghi, động một chút liền lấy những thân phận gây tổn thương tới k1ch thích nàng.
Thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, nàng nhất định phải quý trọng.
Ý cười nơi đáy mặt Thái Bình càng ngày càng nồng đậm, Uyển Nhi càng thêm cảm thấy sự tình không thích hợp, chẳng lẽ chỉ vì nàng cứu nàng ấy, Thái Bình liền để tâm đến nàng như vậy?
Không thích hợp……
Uyển Nhi nghĩ tới Võ Hậu vừa rồi đã nói nhỏ vào tai Thái Bình gì đó, chẳng lẽ Thái Bình đột nhiên như vậy, tất cả đều là do Võ Hậu dạy nàng ấy cách chế ngự người khác? Võ Hậu cứng rắn, Thái Bình mềm mỏng?
“Đừng nhúc nhích.”
Thái Bình nhíu mày, bút hơi hơi nâng, họa xong lông mày bên trái cho Uyển Nhi.

Nàng cảm thấy niết cằm không thuận tay, liền đơn giản dùng một tay ôm lấy má trái Uyển Nhi, lòng bàn tay ấm áp áp lên mặt nàng ấy, cũng không biết là gương mặt Uyển Nhi nóng lên, hay vẫn là chính tay nàng đã nóng lên.
Uyển Nhi mới đầu còn tức giận vì nàng ấy hồ nháo, nhưng dần dần nàng thế mà cầm lòng không đậu sa vào bên trong ôn nhu của Thái Bình.

Tuy là nàng đã dựng nên ngàn loại phòng bị, chỉ cần người trước mặt là Thái Bình, liền có thể dễ dàng nghiền nát phòng tuyến của nàng, khiến cho tim nàng bang bang rung động.
Nàng cùng nàng ấy cách gần như vậy, bộ dáng niên thiếu ánh vào trong mắt nhau, lặng lẽ in dấu vào đáy lòng.
Khi cảm thấy được hô hấp trở nên hơi trầm xuống, hai người không hẹn mà cùng nhau lui về sau.
Uyển Nhi nhàn nhạt hỏi, “Vẽ xong rồi?”
“Còn một chút.” Thái Bình khàn giọng nói xong, buông xuống bút vẽ mi, cầm lấy son môi, dùng ngón trỏ chấm lên một ít, đang muốn tô lên cánh môi Uyển Nhi.
Uyển Nhi tâm thần hơi loạn, cuống quít giữ lấy cổ tay Thái Bình, vội la lên: “Thiếp……!tự mình làm đi.”
Nhịp tim Thái Bình cuồng loạn, nàng cũng sợ thân cận hơn nữa, sẽ lộ chân tướng, làm cho Uyển Nhi chán ghét.

Lập tức thuận theo Uyển Nhi, đưa son môi qua, “Đây.”
Uyển Nhi tiếp nhận son môi, nghiêng người qua chỗ khác, không dám lại tiếp tục nhìn Thái Bình.

Chỉ thấy nàng vội vàng chấm son môi, nhìn gương tô lên môi chính mình.
Mày liễu khẽ nhếch, son môi đỏ tươi, nếu giữa mày điểm thêm hoa mai, đó chính là trang dung mà nàng đắc ý nhất.
Uyển Nhi khiếp sợ mà nhìn chính mình trong gương, rốt cuộc là trùng hợp, hay vẫn là cố ý? Tầm mắt nàng lặng yên dao động, nhìn về phía Thái Bình trong gương đồng, nàng ấy nhẹ nhàng cười, đáy mắt tuy có tia kinh diễm, nhưng vẫn là ngây thơ hồn nhiên như trước đây.
Nếu Thái Bình cũng là người trùng sinh, chỉ sợ căn bản là không nhịn được mà tiến lên thừa nhận.
Nàng cùng nàng ấy bỏ lỡ nhiều năm như vậy, rõ ràng yêu nhau lại nhất định phải tổn thương lẫn nhau làm cho mình đầy thương tích, nếu là song song trùng sinh, với tính tình của Thái Bình làm sao có thể tiếp tục bỏ lỡ?
Không phải Thái Bình không muốn nhận, chỉ là vẫn còn chưa đến thời điểm.

Nàng mãnh liệt đè nén xúc động muốn tiến lên ôm chặt nàng ấy, cười nói: “Nhìn xem! Như vậy vui tai vừa mắt hơn nhiều!”
Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.
Uyển Nhi cũng không phải ngoại lệ, huống hồ người khen nàng “vui tai vừa mắt”, vẫn là người trong lòng mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Nàng không dám cười quá rõ, lại không nhịn được khóe môi giương lên, “Thiếp là tội thần chi hậu, trang điểm như thế, không khỏi quá mức rêu rao.”
“Yên tâm, cũng chỉ bổn cung mới có thể nhìn thấy, ra khỏi điện Thiên Thu, cũng không cho phép ngươi trang điểm như vậy.” Thái Bình xích lại gần sườn mặt Uyển Nhi, cười nhìn Uyển Nhi trong gương, “Ở trong cung, quá mức xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt.”
“Bá đạo.” Uyển Nhi lạnh mặt.
Thái Bình cười khẽ, “Toàn bộ thành Trường An đều biết ta kiêu căng, bá đạo thì thế nào?”
Uyển Nhi hiếm khi có thời điểm nghẹn lời trước mặt Thái Bình, lời này nàng xác thật không có cách nào phản bác.

Nàng đành phải thay đổi đề tài, “Chẳng may hôm nay không ai tới cầu tình thì sao?”
“Trần Thất nếu tiếp tục bị cắt nước và lương thực, nhất định sẽ chết.” Lần rơi xuống nước này của Thái Bình cũng không phải tùy tiện, Trần công công chỉ có một người cháu trai, hắn không có khả năng mặc kệ.
Uyển Nhi gật đầu, Trần công công xác thật cũng không có lý do gì không cứu người.
Đúng lúc này, Xuân Hạ đến gần cửa tẩm điện, cung kính nói: “Điện hạ, Thái Tử tới.”
Thái Bình và Uyển Nhi nhìn nhau, có phần kinh ngạc.
Canh giờ này Thái Tử Lý Hiền hẳn phải ở trên triều, làm sao lại đột nhiên chạy đến đây?
“Thái Bình!” Thanh âm của Lý Hiền chợt vang lên, có phần vội vàng nóng nảy, chỉ thấy hắn đi nhanh vào tẩm điện, “Ngươi có biết ngươi gặp rắc rối!” Giương mắt lên, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt của Uyển Nhi, hắn không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trái tim bị vật gì đánh trúng.
Uyển Nhi không thích ánh mắt nóng bỏng trắng trợn như vậy, đứng dậy đối với Lý Hiền nhất bái, liền cúi đầu xuống.
Thái Bình đi đến trước người Uyển Nhi, ôn thanh nói: “Uyển Nhi, đi sửa sang lại thư tịch cho bổn cung đi, hôm nay a nương để lại công khóa, bổn cung đêm nay phải học thật tốt.”
Uyển Nhi lĩnh mệnh, rời khỏi tẩm điện..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN