Vì che giấu tai mắt người khác, sau khi Thái Bình bước vào Lĩnh Nam, liền ra vẻ công tử thương nhân làm bộ ở Lĩnh Nam xử lý hàng hóa, thường xuyên qua lại, tra được không ít manh mối.
Cái gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Thái Bình lấy tiền bạc khai thông con đường phía quan phủ địa phương, ra vẻ thông đồng làm bậy, lôi kéo mấy quan lại địa phương tính kế làm thế nào để kiếm được món hời lớn.
Địa vị của thương nhân cũng không cao, vốn dĩ đám quan lại này đều khịt mũi coi thường Thái Bình, nhưng nghe nói Thái Bình kinh doanh ở bốn phương đông tây nam bắc, nhất định là một cây hái ra tiền.
Hơn nữa Thái Bình nhét cho rất nhiều tiền, đám quan lại dần dần lơi lỏng cảnh giác, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm, vô tình tiết lộ rất nhiều chuyện về lưu dân.
Thái Bình một bên nghe, một bên cẩn thận ghi nhớ.
Tình huống lưu dân bên kia như thế nào, tình huống quan viên Lĩnh Nam bên này như thế nào, dường như đã dệt thành lưới.
Thái Bình suy nghĩ cẩn thận, đã biết rõ án này nên truy cứu đến đâu thì ngưng, như thế mới không liên lụy đến mẫu hoàng, để đám triều thần lấy chuyện ác quan gây khó dễ cho mẫu hoàng.
Cùng lúc đó, Địch Nhân Kiệt đến nơi binh lính Lĩnh Nam đóng quân, lấy danh nghĩa canh phòng nghiêm ngặt lưu dân tạo phản, dùng binh phù thay đổi nơi trú binh ở Lĩnh Nam, vây quanh mấy châu phủ quan trọng.
Lưu dân nghe thấy tin tức, suốt ngày hoảng loạn, nhưng đại quân đã đến, lúc này cho dù muốn cá chết lưới rách, cũng không còn bất luận ý nghĩa gì nữa.
Nhóm quan lại trong thành đều chờ mệnh lệnh của Địch Nhân Kiệt, chỉ cần Địch Nhân Kiệt ra lệnh một tiếng, bọn họ liền có thể biến lưu dân thành hài cốt, thu hoạch càng nhiều công trạng, thăng quan phát tài.
Địch Nhân Kiệt tập trung hoả lực một tháng, chiếu lệnh của triều đình cho công chúa đến châu phủ Lĩnh Nam.
Lúc đó, Thái Bình đang trêu đùa chim tước trong căn nhà mình mua tạm để dừng chân, nghe thấy tin tức sắc sử vào thành, nàng thản nhiên cười, “Xuân Hạ, mang giáp của bổn cung tới đây.” Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày ra tay với đám nịnh thần.
Xuân Hạ lĩnh mệnh, nhanh chóng mang giáp đến cho Thái Bình, hầu hạ Thái Bình mặc giáp.
Ngày thường Thái Bình như công tử phú quý, nay Thái Bình mang mũ giáp lên, nháy mắt thêm ba phần anh khí, nàng cầm kiếm đảo qua vệ sĩ trong đình, “Chúng tướng nghe lệnh! Theo bổn cung tru diệt gian thần!”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Đội binh sĩ cùng hô to.
Dựa theo ước định với Địch công, một khi sắc sử triều đình đến châu phủ Lĩnh Nam, Địch Nhân Kiệt liền hạ lệnh binh sĩ vào thành bắt giữ quan lại, cho nên ngay lúc Thái Bình lãnh chỉ, binh mã của Địch Nhân Kiệt đã bắt đầu hành động.
Đại quân đột nhiên vào thành, lưu dân tuyệt vọng ôm thân nhân run bần bật, lại không nghĩ rằng binh mã vậy mà không phải tới vì bọn họ.
Lúc lưu dân ý thức được điểm này, có chút lớn gan lặng lẽ đi theo nhìn tận mắt.
Quan viên châu phủ Lĩnh Nam, trong vòng một ngày, đều bị bắt lấy đưa đến châu phủ chỗ Thái Bình đang ở.
Địch Nhân Kiệt trấn giữ Lĩnh Nam, tạm thời xử lý công việc ở Lĩnh Nam, đồng thời gửi tấu chương về Thần Đô, xin Võ Hoàng phái quan lại mới đến lấp vào chỗ trống ở Lĩnh Nam.
Màn đêm buông xuống, Thái Bình phụng chỉ thẩm vấn quan viên, đám quan viên giờ mới biết công tử phú quý ở đây hai tháng nay lại là đương kim Trấn Quốc Công Chúa.
Những chuyện đã nói qua, những bản án bị bỏ qua, hối hận cũng không kịp.
Thái Bình không cởi giáp, nàng ấn kiếm đứng ở trước mặt đám quan viên, nghiêm nghị nói: “Cái gọi là hưởng lộc của quân vương, gánh ưu phiền cho quân vương, các ngươi ngày thường làm sâu mọt đã đành, hiện giờ vì vinh hoa phú quý của bản thân, không tiếc hy sinh tánh mạng bá tánh, lạm sát kẻ vô tội, không tôn trọng luật pháp! Các ngươi phải chịu tội gì?!”
Đám quan lại run bần bật, không nói lời nào.
Vạn Quốc Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu lên giữa đám quan lại, “Thần có oan! Thần muốn khấu kiến bệ hạ!”
“Ngươi có oan?” Thái Bình cười lạnh, lấy ra một tờ từ công văn bản án mà nàng đã viết mấy ngày nay đưa cho Vạn Quốc Tuấn, dường như muốn đập vào mặt hắn, “Giả mạo chỉ dụ của vua lệnh lưu dân tự sát, ảnh hưởng đến thanh danh của mẫu hoàng, nếu bổn cung đưa ngươi đến trước mặt mẫu hoàng, ngươi nói xem, mẫu hoàng sẽ thu thập ngươi như thế nào?”
Vạn Quốc Tuấn không nghĩ tới Thái Bình vậy mà tra được cả cái này, hắn cho rằng những lưu dân đó đã chết, chết là không đối chứng, huống hồ Võ Hoàng còn phong thưởng cho hắn vì bản án này.
Nếu công chúa mạnh mẽ lật lại bản án, không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Võ Hoàng, hắn tìm thấy được một đường sống cuối cùng, vội la lên: “Điện hạ không thể làm lớn việc này, nếu không……”
“Nếu không sẽ thế nào!” Thái Bình chợt rút kiếm, Vạn Quốc Tuấn còn không kịp phản ứng, liền bị một kiếm của Thái Bình đâm xuyên qua ngực.
Vạn Quốc Tuấn trợn trắng hai mắt, không thể tin được mà trừng mắt nhìn Thái Bình.
Binh sĩ hai bên nhìn thấy Vạn Quốc Tuấn muốn phản kích, liền bước nhanh đến, khoá chặt hai tay Vạn Quốc Tuấn.
“Hại nước hại dân, lừa trên gạt dưới, ngươi là cái thá gì, cũng xứng uy hiếp bổn cung sao?” Thái Bình rút kiếm lại, hung hăng nắm chặt yết hầu của Vạn Quốc Tuấn, “Kẻ làm hại con dân của ta, chết!”
Hai mắt Vạn Quốc Tuấn đỏ ngầu, ngón tay Thái Bình buông lỏng, liền ngã xuống đất tắt thở.
Thanh kiếm trong tay Thái Bình còn dính máu, nàng mỉm cười quay mặt lại, “Đều nghe rõ chứ?”
“Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!” Đám quan lại nhìn thấy run lên bần bật, có vẻ lần này công chúa thật sự muốn tra đến cùng, hoảng loạn dập đầu xin tha.
Thái Bình quát to: “Bổn cung hỏi các ngươi, nghe rõ chưa?!”
Đám quan lại đã sớm bị dọa cho hoang mang lo sợ, quay mặt nhìn nhau không biết công chúa hỏi chính là câu nào.
“Kẻ làm hại con dân của ta, chết!”
Thái Bình lớn tiếng quát, mũi kiếm chỉ về một người trong đó, người này tham nhũng, theo luật sẽ phán tội đày, “Tần Bác, ngươi nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ…… Nhớ kỹ!” Tên quan nhỏ này sợ tới mức không ngừng dập đầu, thanh âm cái trán đập xuống mặt đất làm người ta nghe được mà run sợ.
Sau đó, Thái Bình dựa vào pháp lệnh, lần lượt kết tội theo hành vi phạm tội.
Vốn dĩ muốn xử trảm cần phải báo cho Hình Bộ duyệt, nhưng nếu như vậy, liền sẽ kết nối đến đám ác quan ở Thần Đô, thu thập đám ở Lĩnh Nam, đám ở Thần Đô nhất định sẽ ngoan cố chống cự, lan đến Võ Hoàng.
Cho nên, Thái Bình xử trí những người này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bên ngoài đều xem như là phụng mệnh Võ Hoàng tức tốc kết án, để tránh liên lụy quá nhiều, kỳ thật bên trong Thái Bình đã tra ra không ít chuyện liên quan đến Lai Tuấn Thần.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn là đồ tể của Võ Hoàng, mang tội chồng chất, nhưng chắc chắn Võ Hoàng sẽ không dùng tội lạm sát kẻ vô tội thu thập hắn.
Võ Hoàng xác thật cũng không tiện lấy tội danh như vậy thu thập hắn, cho nên trong tay Thái Bình còn có chứng cứ phạm tội ăn hối lộ trái pháp luật, đó chính là bùa đòi mạng tốt nhất dành cho Lai Tuấn Thần.
Thái Bình mất một tháng chấm dứt bản án Lĩnh Nam, thả ra không ít lưu dân chịu oan bị nhốt trong lao, mở kho phủ, phát ngân lượng cùng lương thực thả về quê hương.
Về phần quan viên có liên quan, Thái Bình hỏi tội chém đầu mấy người, chuyển dời mấy người, lại giáng cấp mấy người, người qua thẩm vấn không có liên quan, Thái Bình đề bạt bắt đầu dùng, đặc biệt sai người làm tấm biển “Coi trọng bá tánh” treo ở chính đường phủ nha.
Năm trước bản án Lĩnh Nam làm bao nhiêu trái tim băng giá, năm nay bản án Lĩnh Nam liền có bấy nhiêu trào dâng.
Thái Bình chặt đứt bản án Lĩnh Nam ở ngay Lĩnh Nam, ác quan ở địa phương khác, không có một ai liên lụy, bao gồm Lai Tuấn Thần cần phải thu thập nhất.
Lai Tuấn Thần nhận được mật báo, thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bản án này hẳn đã chấm dứt.
Thái Bình lại biết, đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
Tháng Năm cùng năm, Thái Bình rốt cuộc đã xử lý xong toàn bộ công việc ở Lĩnh Nam, nhóm thứ sử tân nhiệm do triều đình phái đến cũng tới châu phủ, tiếp quản công việc các châu.
Thái Bình không lưu lại Lĩnh Nam qua Đoan Ngọ, đêm trước Đoan Ngọ liền lên đường về Thần Đô.
Lưu dân cùng bá tánh Lĩnh Nam cung tiễn công chúa mười dặm, không thể nghi ngờ, bản án này Thái Bình xử lý gọn gàng, không đơn thuần chỉ có người người nhà nhà ở Lĩnh Nam ngợi khen, ngay cả trên dưới Thần Đô cũng khen không dứt miệng.
Võ Hoàng vốn tưởng rằng Thái Bình trẻ tuổi, sợ là sẽ để sót chuyện gì.
Nhưng nhận một quyển rồi một quyển tấu chương từ Thái Bình, Võ Hoàng xem xong cần phải thừa nhận, ngày thường nàng xác thật coi thường nữ nhi này, nếu Thái Bình là hoàng tử, chỉ bằng tiếng vang hiện nay liền có thể thuận lý thành chương làm chủ Đông Cung.
Kỳ vọng cao ngất của Võ Hoàng đối với Lý Hoằng ngày đó, hiện giờ lại nhóm lên trên người Thái Bình một lần nữa, càng đốt càng cháy.
Mặc kệ tương lai có bao nhiêu khó khăn, Võ Hoàng cũng muốn giúp Thái Bình mở mang con đường đế vương.
Uyển Nhi nhìn thấy đáy mắt Võ Hoàng dâng lên chờ mong, nàng không nói lời nào, âm thầm vui mừng thay điện hạ.
Qua trận chiến này, thanh danh của điện hạ đã rất lớn mạnh, mặc dù những triều thần kia vẫn sẽ không xin lập Thái Bình làm trữ quân, nhưng bọn họ cần phải thừa nhận, nay có Trấn Quốc Công Chúa, là phúc của Đại Chu, cũng là phúc của vạn dân.
Nhưng Uyển Nhi càng cao hứng chính là, điện hạ của nàng rốt cuộc đã trở về, bình bình an an.
Tư thục bởi vì có Võ Hoàng âm thầm hỗ trợ, mấy tháng nay vậy mà đã thu nhận mấy chục nữ sinh, thiên viện Trịnh trạch đã chật kín.
Mấy ngày nay Uyển Nhi xuất cung, không chỉ đến tư thục dạy học, còn để lại tai mắt, nhờ người tìm tòa nhà mới ở Thần Đô, dùng làm tư thục.
Ngày đó, Uyển Nhi mới vừa đến cửa nhà, liền nhìn thấy xe ngựa phủ công chúa chạy về phía này.
Tính toán thời gian, công chúa cũng nên trở về trong hai ngày này.
Uyển Nhi không khỏi có chút khẩn trương, ngơ ngẩn đứng trước cổng lớn Trịnh trạch, nhìn xe ngựa của phủ công chúa dừng lại, vén rèm, lại là Bùi Hoài Thanh leo xuống xe ngựa, trong lòng ngực còn ôm một rương gỗ.
“Bùi chiêm sự?” Uyển Nhi có chút mất mát.
Bùi Hoài Thanh mỉm cười gật đầu với Uyển Nhi, hai tay dâng rương gỗ lên, “Đây là tâm ý của điện hạ, xin đại nhân vui lòng nhận cho.”
“Điện hạ đã trở lại?” Trong giọng nói của Uyển Nhi khó có thể kiềm chế mà lộ ra một tia vui sướng.
Bùi Hoài Thanh nhịn cười, “Điện hạ ở trên đường nhiễm phải phong hàn, cho nên trì hoãn mấy ngày, chỉ sợ phải bảy ngày sau mới có thể trở lại.
Cái rương này……”
Uyển Nhi tiếp nhận rương gỗ, lại không màng để ý bên trong là cái gì, “Điện hạ bị bệnh?!”
“Trương Tắc đã chạy đến hội hợp với điện hạ, hai ngày nay điện hạ đều dưỡng bệnh ở dịch quán, cũng không lo ngại.” Bùi Hoài Thanh công đạo xong, lại liếc mắt nhìn rương gỗ trong lòng ngực Uyển Nhi một cái, “Đại nhân nhìn một cái thử xem, nếu có chỗ nào không hài lòng, có thể trực tiếp nói với thần.”
“Làm phiền.” Uyển Nhi không tiện hỏi nhiều, trong lòng lại lo lắng cho Thái Bình.
Than nhẹ một tiếng, Uyển Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua rương gỗ trong lòng, trong mắt đầy hồ nghi mà mở cái rương ra.
Bên trong là một phong thư cùng một chồng công văn, Uyển Nhi nhận ra công văn này là gì, đó là khế đất cùng khế nhà, nàng cầm lấy vội vàng nhìn lướt qua, nhìn thấy ba chữ “Chính Bình Phường”, không khỏi không nhịn được mà bật cười.
Chính Bình Phường không chỉ có phủ Trấn Quốc Công Chúa, còn có Quốc Tử Giám, mở Trác Ngọc tư thục bên cạnh Quốc Tử Giám, không thể có lựa chọn tốt hơn.
Cũng chỉ có điện hạ của nàng, mới có thể nghĩ cho nàng chu đáo như vậy.
Nghĩ đến điện hạ nhiễm bệnh nghỉ ở ngoài Thần Đô, nàng nhịn không được thở dài một tiếng, tạm thời đặt rương gỗ xuống, chỉ lấy phong thư ở giữa ra xem.
Chữ viết quen thuộc trong thư làm cho Uyển Nhi có vài phần chua xót, nàng vội vàng mở phong thư ra, mặt trên không có xưng hô, không có chữ ký, chỉ có một hàng chữ nhỏ ——
“Ngày mai Thượng Quan đại nhân nghỉ hưu mộc, có thể đích thân tới nhà mới chỉ điểm một chút?”
Cái gì mà bảy ngày sau mới về, rõ ràng cố bố nghi trận, nói vậy công chúa nhất định đã vội vàng ngày đêm chạy về Thần Đô, chính vì muốn gặp mặt nàng một lần trước!
Tim Uyển Nhi đột nhiên nhảy lên, như hoa chúc nở rộ trong lòng.
Loại chuyện như vậy, xác thật Thái Bình dám làm.
Bùi Hoài Thanh nhìn thấy trên mặt Uyển Nhi lộ ra vui mừng, cung kính cúi đầu chào Uyển Nhi, “Có vẻ đại nhân không có điểm nào không hài lòng, vậy thần liền cáo lui.”
Không đợi Uyển Nhi mở miệng, Bùi Hoài Thanh liền trở về xe ngựa, mệnh phu xe đánh xe rời đi.
Uyển Nhi cúi đầu nhìn nhìn chữ viết quen thuộc trong phong thư, làm sao còn giữ được ý cười?
Vốn dĩ mỗi ngày chờ đợi Thái Bình đã là sống một ngày bằng một năm, dù biết ngày mai có thể đơn độc gặp mặt Thái Bình, Uyển Nhi càng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, rõ ràng chỉ có mười hai canh giờ, lại phảng phất như mười hai năm..