Cấm Đình - Chương 197: 197: Giăng Lưới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Cấm Đình


Chương 197: 197: Giăng Lưới


Tin tức Võ Hoàng bí mật xử trí công chúa nhanh chóng lan truyền, Võ Du Kỵ tức giận chất vấn, vì sao không đợi Địch đại nhân điều tra rõ ràng mà đã hạ thủ.

Võ Hoàng giận dữ, hạ lệnh thu hồi toàn bộ binh quyền trong tay Võ Du Kỵ, tuyên bố nhốt vào thiên lao ngay trên điện.
Các triều thần lặng nhìn Võ Hoàng nhanh chóng xử trí chuyện Lư Lăng Vương bị ám sát, có vẻ là Võ Hoàng cân nhắc bỏ xe giữ tướng.

Hoàng quyền cùng tánh mạng của nữ nhi, cái nào nặng cái nào nhẹ, ai cũng rõ ràng.
Võ Hoàng nhanh chóng ổn định triều đình, hạ chỉ mệnh lệnh rõ ràng, cấm triều đình nói đến chuyện xử quyết công chúa.

Nàng xưa nay sủng ái Thái Bình, đây cũng chuyện cuối cùng nàng có thể làm vì công chúa, cho các triều thần một công đạo, lại giữ gìn thanh danh của công chúa.
Triều thần tự nhiên không có gì để nói, chặt đứt nữ chủ thiên hạ, đó là chuyện lớn nhất bọn họ muốn đạt được.

Còn về phần chọn ai làm trữ quân, tuy Lư Lăng Vương là người thừa kế duy nhất, nhưng tầm thường nhiều năm, chịu đả kích lần này đã bệnh không dậy nổi, cho nên các triều thần chỉ có thể nghĩ tới hai người để chọn làm trữ quân, thứ tử Lý Trọng Tuấn của Lư Lăng Vương cùng Tần Vương Võ Sùng Mậu.
Còn về Lâm Tri Vương nhiều tuổi nhất hiện đang mất tích, các triều thần chỉ than thở đời hắn quá nhiều chông gai, có một phụ thân tàn nhẫn độc ác thì đã đành, hiện giờ thủ lăng bị ám sát, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nếu các triều thần động tâm tư, tự nhiên lén lui tới cũng thường xuyên hơn.
Mỗi ngày Võ Hoàng đều có thể thu được mật báo từ thám tử các nơi, nàng mệnh Uyển Nhi ghi lại từng chuyện từng chuyện, chỉnh lý thành sách.

Chờ đến khi có thể tính sổ, nàng chắc chắn tính toán rõ ràng từng chuyện từng chuyện.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu một ngọn gió Đông.
Thái Bình ngược lại cũng không vội, dù sao người trong thiên hạ đều cho rằng nàng đã chết, nàng cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi Lý Long Cơ hiện thân.
Ẩn nấp chờ đợi ở Lũng Tây hơn nửa tháng, Lý Long Cơ quả nhiên chật vật bất kham mà té xỉu ở trước vó ngựa của Lý Trừng trấn giữ Trường An.

Lý Trừng ra vẻ kinh hoàng, vội vàng phân phó thủ hạ mời Lý Long Cơ vào phủ nha, triệu đại phu giỏi nhất Trường An đến cứu trị.

Cùng lúc đó, đồng loã của Lý Long Cơ cũng lục tục theo kế hoạch xuống núi, Thái Bình liền canh giữ ở chân núi, tới một tên, bắt một tên, thẩm tra một tên.
Năm đó chính nàng thu thập Lai Tuấn Thần, một bộ hình Lai Tuấn Thần dùng để thẩm vấn phạm nhân, nàng vẫn còn nhớ rõ đến tận bây giờ.

Mấy thiếu niên làm sao có ai chịu được trọng hình như vậy, chỉ cần nửa ngày, đã công đạo hết kế hoạch hành thích của Lâm Tri Vương, một chữ cũng không thiếu.
Đêm đó, Lý Trừng tới cửa nhà riêng ở Trường An bái phỏng công chúa.
“Điện hạ, có cần phải lập tức bắt Lâm Tri Vương?”

“Không cần, ngươi cứ cho hắn ăn ngon nghỉ khoẻ, một đường đưa hắn về Thần Đô.”
Thái Bình ra lệnh cho Lý Trừng, “Trên đường trò chuyện với hắn nhiều hơn, như là…… Lâm Tri Vương oai phong các loại……”
Lý Trừng hơi hơi hé miệng, “Điện hạ không phải đây là làm khó mạt tướng sao?”
“Nếu ngươi nói không nên lời, vậy để phó tướng của ngươi nói.” Thái Bình nhẫn cười, “Ta muốn hắn cảm thấy, đã nắm chắc thắng lợi trong tay.”
“Vâng.” Lý Trừng lĩnh mệnh lui ra.
Thái Bình chờ Lý Trừng đi xa, gọi ảnh vệ Lý Lăng ra, “Lý Lăng, ngươi đưa phong thư này cho bồ câu gửi đến Địch công.”
Hai tay Lý Lăng nhận phong thư, “Vâng.”
Thái Bình đã định liệu trước, chắp tay ngẩng mặt nhìn trăng tàn trên bầu trời đêm, mỉm cười nói: “Lý Long Cơ, ngươi muốn tìm cái chết, bổn cung càng không để ngươi toại nguyện, tuyệt đối sẽ không để ngươi được chết thống khoái.”
Sống không bằng chết, là sự trả thù nàng dành cho hắn.
Bảy ngày sau, bồ câu đưa thư đưa đến phủ Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt nhận được phong thư, biết được công chúa bên kia đã thành công, liền bắt đầu chuẩn bị giăng lưới bên Thần Đô này.
Không phải hắn đã già rồi, bản lĩnh tra án suy giảm, kỳ thật hắn đã sớm tra được một ít dấu vết sót lại, mấy ngày nay vẫn luôn giả ngu giả bệnh mà thôi.
Công chúa truyền thư ước hẹn ngày tháng làm khó dễ với hắn, hắn tính tính lộ trình từ Tây Kinh về đến Thần Đô, nghĩ đến mấy ngày nay xa giá của công chúa nhất định đã ở trên đường.

Hắn lập tức xuống giường, mặc quan phục chỉnh tề chuẩn bị vào cung diện thánh, mới vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy Ngỗ Tác nôn nóng đi tới.
Địch Nhân Kiệt nhìn thấy thần sắc của hắn dị thường, tiến ra đón, “Xảy ra chuyện gì?”
Ngỗ Tác cảnh giác nhìn nhìn trái phải, ghé sát vào tai Địch Nhân Kiệt vội vàng nói nói mấy câu.
Sắc mặt Địch Nhân Kiệt trầm xuống, như đang suy tư gì mà nhìn về phía thành Tử Vi, Vạn Tượng Thần Cung cao ngất kia vẫn luôn là nơi hùng vĩ nhất Thần Đô.
“Việc này ngươi cứ áp xuống trước.” Địch Nhân Kiệt ra quyết định, “Đợi ta gặp bệ hạ đã, rồi hẵn xử trí.”
“Vâng.” Ngỗ Tác nghe lệnh lui ra.
Sau khi Địch Nhân Kiệt lên xe ngựa, liền thúc giục phu xe nhanh chóng chạy đến trước cửa cung.
Lúc đó, Võ Hoàng đang bình tĩnh an nhàn phê duyệt tấu chương, nghe thấy Địch Nhân Kiệt cầu kiến, liền đặt bút son xuống, tức tốc mời Địch Nhân Kiệt vào điện nói chuyện.
Địch Nhân Kiệt hành lễ với Võ Hoàng trước, rồi trực tiếp đi vào chủ đề, “Hôm nay lão thần cầu kiến, một là bên điện hạ đắc thắng, ít ngày nữa sẽ trở về Trường An.”
Khoé miệng Võ Hoàng khẽ nhếch, hơi có chút đắc ý, “Thái Bình không lập tức bắt súc sinh kia, có vẻ là muốn về Thần Đô làm khó dễ.”
“Xác thật như thế.” Địch Nhân Kiệt gật đầu.
Võ Hoàng cảm khái nói: “Trở về thu thập cũng tốt, để cho bọn họ mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, Lâm Tri Vương mà bọn họ đau lòng nhiều ngày rốt cuộc là cái thứ gì.”
“Hai là……” Thần sắc của Địch Nhân Kiệt trở nên ngưng trọng, nhưng việc này hắn không thể không nói, “Cái chết của vị đích tôn còn lại, chỉ sợ có bí ẩn khác.”
Nghe thấy câu nói sau của Địch Nhân Kiệt, đừng nói là Uyển Nhi, ngay cả Võ Hoàng cũng có phần giật mình.
“Bí ẩn gì?” Võ Hoàng truy vấn.

Địch Nhân Kiệt bẩm báo đúng sự thật, “Cái chết của đích tôn, đều nghĩ là mũi tên xuyên qua não gây ra, kỳ thật…… Mũi tên kia mới đầu chỉ cắm vào mắt nửa tấc, chỉ cần lấy đi đôi mắt, có thể bảo toàn tánh mạng.

Ngỗ Tác nghiệm tra, sau khi mũi tên cắm vào mắt, lại chịu ngoại lực đẩy thêm một đoạn vào trong, lúc này mới thành vết thương trí mạng.

Mà……” Địch Nhân Kiệt nhìn về phía Võ Hoàng, sắc mặt Võ Hoàng lúc này dường như nhiễm một tầng sương lạnh tháng Chạp, không có nửa điểm độ ấm, “Khi đó bên cạnh đích tôn chỉ có một người, đó là thứ tử của Lư Lăng Vương.”
“Việc này chớ nên lộ ra.” Võ Hoàng trầm giọng hạ lệnh.
Địch Nhân Kiệt cúi đầu nhất bái, “Lão thần đã mệnh Ngỗ Tác tạm thời áp xuống việc này.” Nói xong, Địch Nhân Kiệt có một lời vẫn là không nói không được, “Lão thần chấp chưởng hình ngục nhiều năm, chỉ cầu hai chữ ‘sáng tỏ’.

Đích tôn vô tội, phải chịu tai họa bất ngờ, lão thần……” Hắn chợt quỳ xuống, “Khẩn cầu bệ hạ trả cho đích tôn một công đạo!”
Võ Hoàng chua xót mở miệng, “Hoài Anh, ngươi nhìn xem mấy tôn nhi đó của trẫm, có ai làm cho trẫm bớt lo?” Thế nhân đều nói nàng tàn nhẫn độc ác, ngay cả nhi tử thân sinh cũng không buông tha, nhưng chân chính gà nhà bôi mặt đá nhau lại là ai đây? Nếu Địch Nhân Kiệt không tra ra việc này, qua án này Lý Trọng Tuấn chính là người được lợi lớn nhất, đến lúc đó có ai sẽ ghi nhớ bút tích dơ bẩn của hắn qua lịch sử nghìn năm?
Địch Nhân Kiệt thở dài, hắn nhìn dung nhan già nua của Võ Hoàng, con cháu lại tàn sát lần nữa, đích tử dưới gối điêu tàn, thiên hạ có lão nhân nào chịu nổi đả kích liên tiếp như vậy?
“Xin bệ hạ bảo trọng long thể.” Địch Nhân Kiệt nhẹ giọng khuyên nhủ an ủi.
Võ Hoàng khàn khàn mở miệng, “Bọn họ đều ước gì trẫm sớm chút về trời, nhưng nếu trẫm thật sự đi rồi, ai có thể cai trị giang sơn to lớn như vậy? Ai bảo vệ xã tắc miếu đường? Ai bảo hộ thiên hạ vạn dân?”
Địch Nhân Kiệt muốn nói lại thôi, cái tên kia miêu tả sinh động, nhưng các triều thần chắc chắn có ngàn vạn lý do để phủ quyết.

Lý do lớn nhất đó là —— từ xưa đến nay, chưa bao giờ có đạo lý công chúa thừa kế ngôi vị.
“Những người đó trung quân ái quốc sao? Không phải.” Võ Hoàng trực tiếp chọc thủng những lời dối trá, “Thứ bọn họ bảo vệ chính là đặc quyền của nam nhi thiên hạ, đều không phải là yên ổn của thiên hạ.

Sùng Mậu còn nhỏ, trẫm cho dù có lập hắn làm Hoàng Thái Tôn, hắn làm sao bảo vệ cơ nghiệp của tổ tông? Cho dù Thái Bình lấy thân phận Thái Hậu giám quốc, những người đó nhất định sẽ rải lời đồn đãi khắp nơi, hãm hại Thái Bình cầm giữ triều chính, làm cho triều đình chướng khí mù mịt.

Với tâm tính của Thái Bình, nàng chỉ biết để lại Sùng Mậu, lui về hậu cung, đến lúc đó quân yếu thần mạnh, đây tuyệt đối không phải phúc của xã tắc!”
Địch Nhân Kiệt trầm mặc một lát, bỗng nhiên cung kính nhất bái với Võ Hoàng, “Lão thần có một kế, có thể giúp đỡ bệ hạ.”
“Mời Hoài Anh nói.”
“Có mấy lời nói bệ hạ không nói được, nhưng Lư Lăng Vương nói được.”
Địch Nhân Kiệt nhắc nhở Võ Hoàng, “Án của đích tôn, có lẽ Lư Lăng Vương cũng muốn đòi lại công đạo cho đích tôn.”
Võ Hoàng không nói gì, chỉ an tĩnh lắng nghe.
Uyển Nhi đứng ở bên cạnh Võ Hoàng, nàng đã sáng tỏ, đây là Võ Hoàng tiếp tục trải đường cho điện hạ.

Thái Bình muốn danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị, nàng cần có mấy người dẫn đầu thỉnh mệnh.
Với địa vị của Địch Nhân Kiệt ở trong triều, lời nói cùa hắn rất có phân lượng; chỉ cần Lư Lăng Vương mở miệng, liền có thể lấp kín những phản bác của cựu thần Lý Đường.
“Dưới gối điện hạ không có nhi tử, phụ thân của Tần Vương là Lư Lăng Vương, Lư Lăng Vương tất nhiên nguyện ý mở cánh cửa này.” Địch Nhân Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, Lý Long Cơ cũng vậy, Lý Trọng Tuấn cũng thế, đều là tiểu nhân tàn sát thân tộc, nếu giao giang sơn vào tay bọn họ nhất định là hoạ của bá tánh.
Công chúa nhân đức, để nàng tiếp quản thiên hạ hơn mười năm là lựa chọn tốt nhất.
Cho dù biết một bước này khó như lên trời, Địch Nhân Kiệt cũng nguyện ý thỉnh mệnh vì điện hạ lần này.
“Nếu những người đó có thể cao thượng giống như Hoài Anh ngươi, còn lo gì thịnh thế không đến?” Hốc mắt Võ Hoàng hơi ướt, “Trẫm thay mặt vạn dân cảm tạ Địch công, lòng mang xã tắc, tim mang bá tánh.” Nói xong, Võ Hoàng đứng dậy, nhất bái với Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt sợ hãi, vội vàng đáp lễ, “Bệ hạ không cần như thế! Lão thần không dám!”
“Địch công xứng đáng nhận!” Võ Hoàng trả lời.
Địch Nhân Kiệt lại bái Võ Hoàng, khẩn thiết nói: “Lão thần nhất định giúp bệ hạ hoàn thành việc này!”
Đông Cung để không nhiều năm, sau khi Lư Lăng Vương hồi cung, Võ Hoàng liền an trí Lư Lăng Vương trong Đông Cung.

Tuy rằng nàng không chỉ rõ, nhưng nàng có tâm tư gì, các triều thần đã đoán được bảy tám phần.
Đêm đó, Võ Hoàng đích thân tới Đông Cung, thăm phụ tử Lư Lăng Vương.
Lý Hiển trước sau như một, nghe thấy Võ Hoàng tới, liền bò từ trên giường xuống, hoảng sợ vạn phần mà không ngừng dập đầu với Võ Hoàng, bi ai nói: “Bệ hạ tha mạng!”
Võ Hoàng nhìn thấy bộ dáng hèn nhát của nhi tử, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, “A Hiển, con còn nhớ rõ năm đó vì sao phụ hoàng phong con là Anh Vương không?”
Thân thể Lý Hiển run lên, hắn tất nhiên nhớ rõ.

Hắn từ nhỏ là một tay đánh mã cầu rất cừ, ở trong sân mã cầu tư thế anh khí dào dạt, rất có khí chất của tướng quân.

Chỉ là, những cái đó đã là chuyện cũ năm xưa, niên thiếu có uy phong thì như thế nào, hiện giờ đầu hắn có rơi xuống hay không, chỉ nằm trong một ý nghĩ của mẫu thân.
Võ Hoàng duỗi tay đỡ hai vai hắn, đã lâu không nhận được ôn nhu như vậy làm cho Lý Hiển càng thêm sợ hãi.
“Bệ hạ…… Thần…… Nếu thần làm sai chuyện gì…… Xin bệ hạ……”
“Trẫm là bệ hạ của người trong thiên hạ, nhưng cũng là a nương của con.”
Võ Hoàng ngắt lời hắn, đỡ Lý Hiển run rẩy ngồi xuống mép giường, nghiêm túc nói: “Dẫn người tới đây.” Nàng vừa dứt lời, hai gã Vũ Lâm tướng sĩ liền giải Lý Trọng Tuấn vào, quỳ gối trước mặt Lý Hiển.
Lý Trọng Tuấn vừa thấy Võ Hoàng, chột dạ mà không ngừng dập đầu, “Bệ…… Bệ hạ……”
Lý Hiển nhìn tình hình này, cho rằng Võ Hoàng muốn bắt hắn xuống tay với đích tử cuối cùng, làm sao còn ngồi được, vừa muốn đứng dậy, liền bị Võ Hoàng ấn xuống lần nữa.
“A nương giao án này cho con xử trí.” Võ Hoàng nói xong, vỗ vỗ đầu vai Lý Hiển, sai người nâng long ỷ tới, ngồi thẳng ở một bên.
Lý Trọng Tuấn tự nghĩ một mũi tên không lộ ra sơ hở nào, Võ Hoàng đột nhiên làm khó dễ, hắn thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc lộ tẩy ở chỗ nào?
Lý Hiển bối rối không biết làm sao, nhìn nhìn Võ Hoàng, lại nhìn nhìn Lý Trọng Tuấn, “Thần…… Thần không biết phải xử trí cái gì.”
“Cái chết của Trọng Nhuận.” Ngữ khí của Võ Hoàng tuy nhạt, nhưng vẫn nghe ra được đau thương của nàng.
Lý Trọng Tuấn đột nhiên run lên, “Thần…… Thần cái gì cũng không biết……”
“Hoài Anh.” Võ Hoàng không giận tự uy, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Địch Nhân Kiệt mang theo Ngỗ Tác bước vào điện, hành lễ với Võ Hoàng xong, cũng cung kính hành lễ với Lý Hiển, “Cái chết của đích tử của quận vương, có điểm kỳ quặc, xin quận vương nghe thần chậm rãi nói.”
Lý Hiển nghe thấy lời này của Địch Nhân Kiệt, tức khắc kích động, “Ngươi có ý tứ gì!”

Địch Nhân Kiệt cúi đầu nhìn về phía Lý Trọng Tuấn đang quỳ trên mặt đất, “Hoàng tôn muốn tự mình nói, hay là để thần nói thay?”
Lúc này sắc mặt Lý Trọng Tuấn tái nhợt, lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho sũng nước, “Ta…… Ta…… Không biết……” Hắn gắt gao cắn chặt hắn cái gì cũng không biết, còn có một tia may mắn, nếu Địch Nhân Kiệt thực sự có chứng cứ chứng minh, hẳn là đã sớm lấy ra.
“Vậy thì để lão thần nói.” Địch Nhân Kiệt nói xong, liền bắt đầu trần thuật nguyên nhân cái chết thực sự của Lý Trọng Nhuận.
Sự sợ hãi của Lý Hiển dần dần thay bằng phẫn nộ bi ai, không đợi Địch Nhân Kiệt nói xong, Lý Hiển đã khó nhịn được, hung hăng tát Lý Trọng Tuấn một bàn tay.
“Súc sinh!”
Lý Trọng Tuấn bị đánh đến mắt đầy sao, “Con thật sự không có! A gia, người tin con, con thật sự không có!”
Thân thể Lý Hiển run rẩy kịch liệt, hắn tuyệt vọng mà nhìn về phía Võ Hoàng ở một bên lặng im không nói gì, Lý Trọng Tuấn là nhi tử cuối cùng dưới gối hắn, “Bệ hạ…… Thần nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ……” Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, lại khó có thể tự kìm chế mà nghẹn ngào khóc rống.
Trọng Nhuận là tâm can bảo bối mà hắn cùng Diễm nương nâng niu trong lòng bàn tay, nỗi đau mất đi ái tử cùng ái thê, nếu hắn lại giết Trọng Tuấn, hắn sẽ thật sự là người cô đơn.
“A nương nói, để cho con xử trí.” Võ Hoàng nói xong, thất vọng nhìn Lý Trọng Tuấn, “Ngươi cho rằng ngươi lén lút đốt vàng mã cúng tế trẫm không biết sao? Nếu không phải ngươi giết người chột dạ, vì sao phải làm chuyện như vậy?”
“Bệ hạ……” Lý Trọng Tuấn vẫn luôn nghe nói Hoàng tổ mẫu rất lợi hại, lần này chỉ vừa giao tiếp ánh mắt cùng Võ Hoàng một chớp mắt, chột dạ cùng sợ hãi của hắn đã không thể che giấu.
Quân lâm thiên hạ nhiều năm, khí độ đế vương trên người Võ Hoàng không lúc nào không có.

Cho dù chỉ là một cái liếc mắt nho nhỏ, cũng đủ để cho Lý Trọng Tuấn run lên mấy lần.
“Bệ hạ! Không! Tổ mẫu! Tôn nhi biết sai rồi!” Lý Trọng Tuấn biết đêm nay nhất định trốn không thoát, hắn chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, quỳ xuống đất gục dưới chân Võ Hoàng, ôm chặt chân Võ Hoàng, không ngừng kêu rên, “Cầu tổ mẫu tha cho tôn nhi một mạng! Tuổi tác a gia đã cao, hắn cần có người chiếu cố……”
“Chát!”
Một cái tát vang dội chợt đánh vào má trái của Lý Trọng Tuấn.
Võ Hoàng nắm chặt cổ áo Lý Trọng Tuấn, buộc hắn nhìn thẳng vào thịnh nộ của nàng, “Trọng Nhuận là đích tôn mà trẫm cùng tiên đế thích nhất! Ai cho ngươi gan hùm mật gấu, dám can đảm hạ độc thủ như vậy với đích tôn của trẫm!”
Lý Trọng Tuấn hoàn toàn luống cuống, thoáng chốc nói năng lộn xộn, “Tôn nhi biết sai rồi! Cầu tổ mẫu tha mạng! A gia…… A gia……” Hắn không ngừng nhìn về phía Lý Hiển, “A gia người tha cho con một mạng đi…… Con chính là người cuối cùng…… A…… A gia……” Nhìn thấy Lý Hiển bỗng nhiên rút bội kiếm của Vũ Lâm tướng sĩ, Lý Trọng Tuấn sợ tới mức nửa chữ cũng không nói nên lời.
“Súc sinh!”
Lý Hiển nhắm mắt chém xuống một kiếm, Lý Trọng Tuấn theo bản năng giơ tay, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, hắn che lại máu tươi văng khắp nơi chỗ cánh tay bị chặt đứt, cuộn lại trên mặt đất run rẩy không thôi.
Lý Hiển nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế, đâu còn nắm vững bội kiếm, hai chân mềm nhũn, tức khắc ngồi liệt xuống đất.
Võ Hoàng ngồi xổm xuống trước mặt Lý Hiển, giang cánh tay ôm Lý Hiển vào trong lòng ngực, thanh âm mềm mại ấm áp đã lâu vang lên, nàng khẽ xoa gáy Lý Hiển, “A Hiển đừng sợ, a nương ở đây, đừng sợ.”
Lý Hiển làm sao còn chống đỡ được trước dịu dàng thắm thiết như vậy, hắn giống như hài tử bất lực, khóc nức nở trong lòng ngực Võ Hoàng.

Uỷ khuất cùng sợ hãi hắn chịu đựng mấy năm nay, toàn bộ đều trút xuống hết trong một khắc này.
“Hoài Anh, truyền thái y.”
Võ Hoàng hơi hơi nghiêng mặt, ra lệnh, nhìn thoáng qua Lý Trọng Tuấn trên mặt đất.
Địch Nhân Kiệt lĩnh mệnh, sai người nâng Lý Trọng Tuấn ra khỏi phòng, chỉ để lại Võ Hoàng cùng Lý Hiển.
Không ai biết đêm đó Võ Hoàng nói cái gì với Lư Lăng Vương, các triều thần chỉ biết ngày thứ hai Võ Hoàng hạ chiếu lệnh, một lần nữa phong Lư Lăng Vương thành Anh Vương, giáng Lý Trọng Tuấn cụt tay thành thứ dân, giam cầm ở lãnh cung, cấm bất luận kẻ nào tới thăm.
Về nguyên nhân Lý Trọng Tuấn cụt tay, các triều thần bàn luận xôn xao, ba ngày sau, Lý Hiển thay triều phục xuất hiện ở trên triều đình, mọi người càng không chạm được tâm tư của Võ Hoàng.
Không lập Thái Tử ổn định nhân tâm thì thôi, còn chặt đứt cánh tay của hoàng tôn ngay lúc này, phế thành thứ dân rồi giam cầm, sau đó lại đề bạt Lý Hiển thành Anh Vương để tham chính.

Cái gọi là thiên tâm khó dò, cũng không nhìn thấy quân vương nào có tâm tư thâm trầm như Võ Hoàng, giống như biển sâu hun hút, hoàn toàn không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN