Phò mã chết trận, cả nước bi thương.
Võ Hoàng lập tức hạ chỉ, truy thụy Võ Du Kỵ, tổ chức tang lễ long trọng.
Cùng năm, đề bạt kế tử Võ Bình An thành Hoài Dương Vương, mười một tuổi đã thừa kế quân hàm Hữu Vệ Tướng Quân của Võ Du Kỵ.
Ngày thường Trường An hiếm khi thân cận với Võ Du Kỵ, đa số thời gian đều ở trong cung, nhưng dù sao cũng là phụ thân mà nàng nhận thức, cho nên nhất định có khổ sở.
Xưa nay Võ Hoàng rất thương Trường An, nhìn thấy Trường An đỏ hốc mắt, chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng.
Chuyện phong thiện vội vàng kết thúc, sau đó mang theo Trường An về Thần Đô.
Ngày Võ Hoàng đến Thần Đô, Thái Bình đang ở hoàng trang trấn an Mai thị.
Mấy năm nay Mai thị ở hoàng trang sinh hoạt rất khá, chi phí ăn mặc chưa bao giờ thiếu.
Nô tỳ trong hoàng trang đều là tâm phúc mà Thái Bình chọn lựa kỹ càng, chỉ biết vị Mai thị này là bà vú của tiểu quận chúa cùng tiểu thế tử, công chúa từ trước đến nay coi trọng vị bà vú này, cho nên nhóm nô tỳ cũng không dám lơ là.
Mai thị đã biết tin tức Võ Du Kỵ chết trận, may mắn là lúc đó trên dưới đều đang để tang, cho nên nàng có thể cài một bông hoa trắng lên tóc mai, không đến mức làm người khác chú ý.
“Điện hạ.” Khuôn mặt Mai thị vẫn hoà ái trước sau như một, đáy mắt đè nén đau lòng.
Thái Bình tới gặp nàng, cũng không phải chỉ để trấn an, “Ngươi có thể an tâm ở lại tang lễ một thời gian, ngươi là mẫu thân của Bình An, bổn cung sẽ cho ngươi công đạo.”
Mai thị lắc đầu, “Điện hạ đã cho thiếp rất nhiều.” Nói xong, Mai thị cảm kích quỳ xuống đất dập đầu với Thái Bình, “Thiếp không cần gì cả, chỉ mong thế tử cùng quận chúa một đời vui khoẻ.”
Thái Bình nhíu mày, “Nếu ngươi muốn cho Bình An một đời vui khoẻ, nghe theo an bài của bổn cung.”
Mai thị chỉ sợ sẽ liên lụy đến Thái Bình, vội la lên: “Thiếp vốn là kẻ thấp hèn, nếu liên lụy điện hạ……”
“Mai thị, ngươi có xem chính mình là một người sống không?” Thái Bình không để cho nàng nói hết, liền ngắt lời nàng, nghiêm túc hỏi lại một lần: “Trả lời bổn cung, ngươi còn nhớ rõ mình là người sống sao?”
Mai thị im bặt.
Thái Bình tiếp tục nói: “Nghĩ lại những lời này thật kỹ, ngươi không thể sống cả đời vì trượng phu, vì nhi tử, ngày tháng sau này ngươi nên sống vì chính mình, quang minh chính đại đi ra ngoài, đường đường chính chính để Bình An gọi ngươi là a nương.”
Mai thị đã từng chờ mong một ngày như vậy, nhưng biết điện hạ làm việc này khó khăn đến nhường nào.
“Điện hạ……”
“An tâm ở lại hoàng trang, chờ bổn cung an bài.”
Thái Bình đỡ Mai thị dậy, vỗ lên mu bàn tay nàng ấy ba cái, nàng không nhiều lời nữa, mang theo Xuân Hạ rời khỏi hoàng trang.
Khi trở lại Đông Cung, Uyển Nhi đã chờ ở chính điện từ lâu.
“Lui ra.”
Sau khi Thái Bình ngồi xuống, liền phân phó Xuân Hạ mang hết cung nhân rời khỏi chính điện.
Uyển Nhi nhìn ra tâm trí Thái Bình không yên, dịu giọng hỏi: “Bên Mai thị xảy ra biến cố?”
Thái Bình lắc lắc đầu, kéo Uyển Nhi ngồi xuống bên cạnh, thở dài: “Nàng ấy thực đáng thương, trong lòng chỉ có trượng phu cùng nhi tử.” Vì trượng phu, vì nhi tử, sống như một âm hồn không thể thấy ánh mặt trời.
Uyển Nhi đã đoán được kết quả như vậy, Mai thị giống với rất nhiều nữ tử trên đời, chỉ nhớ rõ tám chữ xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, trước nay đều không hỏi chính mình, có muốn sống như vậy hay không?
“Điện hạ nhất định phải cho nàng ấy chính danh sao?” Uyển Nhi nhắc nhở Thái Bình.
Thái Bình gật đầu, “Cần phải cho chính danh.” Trăm năm về sau, Mai thị nên cùng một huyệt với Võ Du Kỵ, đây là nàng ấy xứng đáng.
Uyển Nhi trấn an Thái Bình, “Việc này không vội được.” Nếu Võ Hoàng biết xuất thân của Bình An, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
Đặc biệt là vào lúc này, một khi Võ Hoàng biết Mai thị còn sống, người đầu tiên bị hỏi trách chính là Uyển Nhi cùng Xá Địch thị.
“Ta biết.” Thái Bình cũng không vội vàng nhất thời.
Võ Du Kỵ muốn dùng “thành toàn” trói chặt Thái Bình một đời, sao Thái Bình có thể là kẻ ngốc làm thịt cá mặc người chặt chém.
Muốn hợp táng sau khi chết, người bên cạnh Võ Du Kỵ hẳn là Mai thị.
Thái Bình dùng hai tay ôm lấy tay Uyển Nhi, “Chuyện Mai thị, ta sẽ tự an bài thoả đáng.
Hôm nay Uyển Nhi tới đây, là ý của mẫu hoàng sao?”
“Bệ hạ lo lắng điện hạ thương tâm khổ sở, cho nên mệnh thần tới trấn an.” Thời điểm Uyển Nhi nói lời này, trong giọng nói lộ ra một tia không vui, “Thần nhìn thấy điện hạ vẫn mạnh khỏe, ngồi một lát liền có thể trở về phục mệnh.”
Thái Bình nắm thật chặt tay Uyển Nhi, cười nói: “Tới cũng đã tới rồi, ở cùng ta thêm một lát, được không?”
Sao Uyển Nhi có thể cự tuyệt lời mời của công chúa, “Vậy thì ở lại thêm một lát.”
Thái Bình mệt mỏi ngã xuống hai gối Uyển Nhi, “Làm trữ quân, mới biết trữ quân không dễ, đoạn thời gian này thật sự mệt mỏi quá.”
Uyển Nhi mỉm cười xoa nhẹ thái dương cho Thái Bình, “Nói thử xem, mấy ngày gần đây điện hạ có chuyện gì khó làm? Có lẽ thần có thể giúp đỡ một chút.”
“Có một chuyện.” Thái Bình nằm thẳng lại, không hề chớp mắt mà nhìn Uyển Nhi, “Về sau hậu cung để ai quản lý?”
Uyển Nhi giật mình, “Từ xưa đến nay, người chỉ huy lục cung chỉ có thể là hoàng hậu.” Nàng hơi ngừng lại, kinh ngạc nói, “Điện hạ, trăm triệu không thể!”
“Vì sao không thể?” Thái Bình hỏi.
Uyển Nhi ôm gương mặt Thái Bình, “Việc này không vội được.”
“Ta không thể cứ để nàng làm nội xá nhân.” Thái Bình nghiêm túc mở miệng, “Một mình ta phía trước phải xen vào chính vụ, đằng sau phải xen vào hậu cung, làm sao lăn lộn nổi?”
Uyển Nhi trầm mặc.
Nội xá nhân sao có thể quản lý toàn bộ hậu cung? Nếu để một mình Thái Bình quản hết, xác thật không ổn.
“Trường An còn nhỏ, An Lạc lại không đáng tin cậy.” Thái Bình vừa nói, vừa cọ cọ vào bụng nhỏ của Uyển Nhi, “Uyển Nhi đành lòng để bổn cung mệt chết à?”
Đã lâu rồi Thái Bình không làm nũng như vậy, Uyển Nhi nghe thấy trong tim xao động, lại càng đau lòng nhiều hơn, “Việc này để ta nghĩ lại.”
“Vậy Uyển Nhi nghĩ lại cho kỹ đi.” Thái Bình khép hai tròng mắt lại, “Ta nghỉ ngơi một lát, còn có rất nhiều chính vụ chờ ta xử trí.”
Uyển Nhi khẽ xoa trán cho Thái Bình, “Điện hạ an tâm ngủ.”
“Thực xin lỗi.” Thái Bình bỗng nhiên nhỏ giọng xin lỗi.
Uyển Nhi bối rối nhìn nàng, “Sao điện hạ đột nhiên nói như vậy?”
“Ta vốn nên mang nàng rời khỏi hoàng cung này, tiêu dao qua ngày……” Thái Bình áy náy mở mắt, “Nhưng đời này, nàng vẫn phải luôn bồi ta sống quãng đời còn lại trong hoàng cung.”
Uyển Nhi giãn mày, “Thần vui lòng chấp nhận.” Uyển Nhi nói với ngữ khí chắc chắn, “Con đường của điện hạ, cũng là con đường của thần, thần muốn nhìn thấy một thịnh thế do điện hạ cai trị, một thịnh thế có thể cho nữ tử tự do thực hiện khát vọng.”
Thái Bình lộ ra ý cười, “Uyển Nhi.”
“Hửm?” Uyển Nhi cúi đầu nhìn Thái Bình.
Thái Bình nắm tay nàng, đặt lên ngực, “Cả đời ta, quyết không tương phụ.”
“Ta cũng như thế.” Uyển Nhi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng mang theo một mạt kiên định xưa nay chưa từng có.
Mùng một tháng Chín cùng năm, Võ Hoàng tuyên bố nhường ngôi cho Hoàng Thái Nữ, trùng dương tháng Chín, đại điển tân đế đăng cơ được cử hành ở thành Tử Vi.
Ngày đó, Thần Đô sôi trào, thiên hạ cùng chung vui, chư quốc bốn phía cũng phái người gửi lời chúc mừng.
Từ công chúa đến Thiên Tử, Thái Bình đi suốt nửa đời, nếu không có mẫu hoàng trải đường, nàng không biết còn phải trù tính bao nhiêu năm, mới có thể chờ đến ngày này.
Cờ xí của Đại Đường phấp phới trước gió, biểu thị mở đầu cho một thời đại mới.
Tay trái của Võ Hoàng nắm tay Sùng Mậu, tay phải nắm tay Trường An, nàng mặc triều phục đứng trên long đài Vạn Tượng Thần Cung, chờ đợi tân đế đến.
Văn võ cả triều mặc quan phục xếp san sát chỉnh tề trong triều đình, đối với tương lai của Đại Đường, có vài người tràn ngập chờ mong, có vài người thấp thỏm bất an, có vài người tràn đầy mờ mịt.
Võ Hoàng nhìn về phía Địch Nhân Kiệt đứng đầu bách quan, có Định Hải Thần Châm này ở trên triều, không thể nghi ngờ là Võ Hoàng an tâm không ít.
Địch Nhân Kiệt cảm thấy được Võ Hoàng đang nhìn, chắp tay nhất bái với Võ Hoàng.
Hắn thấy rõ ràng sự mong đợi trong mắt Võ Hoàng, hắn cũng tràn ngập mong đợi với Thái Bình, một quân vương một lòng vì dân, là minh chủ mà bao nhiêu thần tử ước mơ tha thiết.
Những năm gần đây, chiến tích của Thái Bình rõ như ban ngày, nửa năm qua giám quốc, mỗi một chuyện mà Hoàng Thái Nữ đã làm, không có chuyện nào không thoả đáng, đề bạt mỗi một vị quan viên, năng lực xử lý chính vụ đều làm người khác nhịn không được khen ngợi.
Những quan nhỏ này quanh năm nếm trải ở tầng dưới chót, biết rõ khó khăn của bá tánh, những người này một khi nỗ lực làm việc, tự nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ.
Quân vương cho bọn họ cơ hội mở ra khát vọng, bọn họ liền dùng trung thành để báo đáp, cẩn trọng vì Đại Đường.
Ai mà không muốn lưu danh sử sách, cùng minh chủ tạo ra một thịnh thế? Đây chính là sơ tâm của sĩ tử.
Còn về phần Diêu Sùng cùng Tống Cảnh, vốn tưởng rằng Thái Bình sẽ không cho bọn hắn cơ hội thực hiện khát vọng nữa, dù sao năm đó là do bọn họ lựa chọn rời đi.
Nhưng Thái Bình cũng không mang thù, ngược lại an bài hai người đến Lục Bộ làm việc.
Có qua có lại, hổ thẹn trong lòng hai người càng nhiều.
Công chúa bao dung rộng lớn, sao bọn họ không xấu hổ?
Tuy Thái Bình là nữ tử, lại cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, mới có thể không thua kém nam nhi.
Nàng không trọng dụng ác quan, ngược lại mạnh mẽ đề bạt hiền sĩ, toàn bộ triều đình sức sống bừng bừng, đây là ánh hoàng hôn của Võ Hoàng, cũng là ánh bình minh của Thái Bình.
Ngoài Vạn Tượng Thần Cung, ánh mặt trời xán lạn chiếu đầy cả tòa thành Tử Vi, chiếu đến ngói lưu ly lấp lánh rực rỡ.
Tượng thú ngồi trên sóng mái hiên nghển cổ nhìn trời, sinh động như thật, giống như thần dân Đại Đường rửa mắt mong chờ Thái Bình cai trị Đại Đường.
Cổn phục màu đen trên người, tơ vàng thêu ngũ trảo kim long trên cổn phục.
Nhật nguyệt trên vai, tinh hà sơn hải trên váy, bên hông đeo hai ngọc hoàng lộng lẫy.
Hôm nay Uyển Nhi cố ý mặc một bộ quan phục mới, quan phục màu trăng sáng, đầu đội ô sa, hoa điền hoa mai trên mi tâm diễm lệ rực rỡ.
Ánh mắt nàng sáng ngời, nâng cổn miện có mười hai lưu châu trên chiếc mâm được Xuân Hạ bưng, tự tay mang cho Thái Bình.
Ánh mắt giao nhau một chốc, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên.
Uyển Nhi cẩn thận sửa sang lại chu hoành rũ xuống lưu miện cho Thái Bình, nàng cần phải thừa nhận, Thái Bình mặc cổn phục của đế vương, là Thái Bình đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy.
“Đẹp không?” Thái Bình nhịn không được hỏi.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy không nhịn được cười ra tiếng.
Uyển Nhi sửa sang xong mũ miện, giúp Thái Bình vuốt phẳng nếp gấp trên áo, đón nhận ánh mắt mong chờ của Thái Bình, ngọt ngào cười khẽ, “Đẹp.”
Thái Bình khẽ cười.
Uyển Nhi cung kính nói: “Giờ lành đã đến, mời bệ hạ khởi hành đi đến Vạn Tượng Thần Cung.”
Thái Bình thu lại ý cười, lấy ra dáng vẻ uy nghi của đế vương, hắng giọng nói, “Khởi giá.”
Uyển Nhi thuận thế đi đến phía sau Thái Bình, bảo trì khoảng cách nửa bước, đi theo Thái Bình cùng rời khỏi điện.
Lúc đó, ánh nắng như sợi vàng, sáng rọi chiếu trên người Thái Bình, như dát một lớp vàng lên cổn phục của nàng.
Thái Bình đón ánh nắng từng bước một đi dọc theo cung giai lên Vạn Tượng Thần Cung, lòng đầy mãn nguyện.
Vạn Tượng Thần Cung, có a nương Thái Thượng Hoàng vừa là sư phụ vừa là mẫu thân, nửa bước phía sau có Uyển Nhi vừa là thần tử vừa là hoàng hậu, nhìn khắp đương thời, còn có gì đáng sợ?
Đáy lòng dâng lên nhiệt huyết, nàng nhìn Chu Tước dang cánh muốn bay trên mái cung Vạn Tượng Thần Cung nguy nga, nàng là quân vương của Đại Đường, nàng tắm trong biển lửa cuối cùng đã hoá thành Chu Tước, nàng muốn đi con đường của mình trên mảnh cẩm tú giang sơn này, làm người trong thiên hạ được chung sống dưới một thái bình thịnh thế.
Khóe miệng giương lên, là nụ cười kiêu căng của thời niên thiếu, cũng là nụ cười trương dương của đế vương ngày này khắc này.
Thái Bình lấy bộ dáng kiêu ngạo đi vào tầm mắt của chúng thần, cũng đi vào tầm mắt của Võ Hoàng.
Võ Hoàng nhìn thấy Thái Bình như vậy, chỉ cảm thấy vui mừng.
Đế vương không có dã tâm, không làm được đại sự, đế vương không có tự tin, cũng không làm được đại sự, may mắn, Thái Bình của nàng là một quân vương có dã tâm có tự tin.
Đây là lễ vật tốt nhất mà Trĩ Nô tặng cho nàng.
Cũng là ân thưởng lớn nhất mà trời xanh dành cho nàng.
Thái Bình chậm rãi đi qua hàng bách quan, đi lên long đài, cùng lúc đó, lễ quan xướng lên, “Quỳ ——”
Bách quan đồng loạt nhất trí quỳ xuống.
Võ Hoàng tạm thời buông Sùng Mậu cùng Trường An ra, lấy ngọc tỷ từ chiếc mâm được Bùi thị bưng, hai tay đưa cho Thái Bình, đây là chuyển giao hai đời đế vương, cũng là kéo dài con đường nữ đế.
“Giang sơn Đại Đường, giao cho ngươi, Thái Bình.”
“Vâng.”
Thái Bình cung kính tiếp nhận ngọc tỷ, một chữ vô cùng đơn giản, đó là nàng nhận lời Võ Hoàng, cũng là nhận lời người trong thiên hạ.
Uyển Nhi tiếp nhận mâm ngọc, để Thái Bình đặt ngọc tỷ lên, rồi lại lui đến một bên.
Thái Bình ổn định vững chắc ngồi lên long ỷ.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——”
Chúng thần hô vang vạn tuế, thanh thế rung trời.
Thái Bình vung tay áo, cất cao giọng: “Các khanh bình thân.”
Đúng lúc này, Võ Hoàng dắt tay Trường An, ý vị sâu xa mà cúi đầu cười cười với Trường An.
Ánh mắt Trường An sáng ngời, đối diện ánh mắt của Võ Hoàng, ngọt ngào trẻ con nói một câu, “A nương đẹp!”
“Trường An cũng sẽ có một ngày đẹp như vậy.” Võ Hoàng khẽ xoa gáy Trường An, thấp giọng nói một câu.
Bách quan cách khá xa, không nghe rõ lời của nàng.
Sùng Mậu còn rất nhỏ, cũng không biết lời này của Hoàng tổ mẫu là có ý gì.
Thái Bình cùng Uyển Nhi lại nghe thấy rõ ràng, hai người động tác nhất trí mà nhìn về phía Võ Hoàng, ánh mắt Võ Hoàng xán lạn, đó là nàng không cam lòng, cũng là nàng mong đợi tương lai.
“Thượng triều đi, ai gia trở về Thượng Dương Cung.”
Võ Hoàng nắm tay Sùng Mậu, dẫn hai tôn nhi chậm rãi đi xuống long đài.
Thái Bình đứng dậy cung tiễn, “Cung tiễn mẫu hoàng.”
Võ Hoàng không trả lời, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, đón ánh mặt trời xuyên vào cửa điện, dắt tay tôn nhi rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.
Nàng vĩnh viễn là người không nhận thua.
Võ Hoàng đi dọc xuống cung giai vài bước, quay đầu nhìn về phía tòa Vạn Tượng Thần Cung, trong đôi mắt già nua đong đầy chờ mong cùng không cam lòng.
Ý cười của nàng đậm hơn, lẩm bẩm: “Trẫm không thua.”
_____
Chú giải
Định hải thần châm: gậy như ý của Tôn Ngộ Không.