Cấm Đình - Chương 21: Ngũ Tự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Cấm Đình


Chương 21: Ngũ Tự


Sáng sớm ngày thứ hai, gió khẽ khàng thổi, rèm buông một nữa hơi đung đưa, một chút nắng sớm rơi xuống đầu kỷ án.
Hôm nay Uyển Nhi thức dậy rất sớm, nàng trải trương giấy Tuyên Thành rộng rãi bằng phẳng, đề bút trên giấy viết xuống năm chữ “Diệp hạ Động Đình sơ”, dùng chính bút pháp hơn mười năm sau của nàng.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi trùng sinh, Uyển Nhi khi viết chữ luôn chú ý thu liễm, chỉ sợ bị người khác phát hiện, dẫn tới một chút phong ba không cần thiết.
Nàng nghĩ, nàng hẳn phải mạo hiểm thử một lần.

Nếu Thái Bình cũng là người trùng sinh, thấy năm chữ này của nàng, không có khả năng thờ ơ.
Viết xong năm chữ này, nàng đem giấy Tuyên Thành đặt trên kỷ án của Thái Bình, cầm một trương giấy Tuyên Thành khác đè lên.

Chỉ cần Thái Bình hôm nay ghi chép khi nghe giảng, nhất định sẽ phát hiện trương giấy Tuyên Thành có năm chữ bên dưới.
Nàng cần làm đó là lặng lẽ quan sát phản ứng của Thái Bình.
Nào biết?
Ngay lúc nàng đứng dậy, quay người lại liền nhìn thấy Võ Hậu đang đứng ở cửa chính điện.

Uyển Nhi kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, “Bái kiến Thiên Hậu.”
Võ Hậu cười như không cười, chậm rãi đi vào chính điện, phất tay ý bảo các cung nhân đi cùng chờ ở cửa chính điện.
“Viết gì vậy?” Võ Hậu đi đến bên kỷ án của Uyển Nhi, ánh mắt lại nhìn về phía kỷ án của Thái Bình, tuy có giấy Tuyên Thành che đậy, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra phía dưới là trương giấy Tuyên Thành đã viết chữ.
Uyển Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, đáp đúng sự thật: “Bẩm Thiên Hậu, chỉ là một câu thơ.”
“Một câu thơ?” Võ Hậu hơi hơi khom lưng, đem trương giấy Tuyên Thành có chữ rút ra, bút pháp tinh xảo, dùng từ tinh diệu, cùng bút pháp ngày thường của Uyển Nhi khác nhau rất lớn, “Ngươi viết?”
Uyển Nhi cúi đầu, “Là thiếp viết.”

“Diệp hạ Động Đình sơ.” Võ Hậu không nhanh không chậm mà đọc một lần, “Tiếp theo là câu gì?”
Uyển Nhi hơi hơi ngẩng đầu, “Bẩm Thiên Hậu, thiếp còn chưa nghĩ ra.” Dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đã đến cửa chính điện, nàng vội vàng muốn nhìn rõ biểu tình trên mặt của Thái Bình, lại bỗng nhiên bị Võ Hậu nắm cằm, bức nàng nhìn thẳng vào hai mắt Võ Hậu.
“A nương!” Thái Bình gấp gáp gọi Võ Hậu, gượng cười đi đến, “Uyển Nhi, ngươi như thế nào mà mới sáng sớm đã chọc a nương không vui?”
Uyển Nhi không dám nhiều lời.
Võ Hậu khẽ cười: “Thái Bình, con nhìn xem, Thượng Quan tài tử thư đồng cho con mấy tháng, thư pháp đã tiến bộ không ít.” Nói, nàng đưa giấy Tuyên Thành cho Thái Bình, “Tuy chỉ có một câu, nhưng lại là một câu hay.”
Thái Bình tiếp nhận giấy Tuyên Thành, lại thuận tay đem trương giấy đặt qua một bên, tiến lên ôm lấy cánh tay Võ Hậu, nũng nịu nói: “A nương, người biết con từ trước đến nay ham chơi, nhưng mà con cũng đã rất cố gắng, thái phó cũng khen con mấy ngày gần đây công khóa không tồi.”
Uyển Nhi không thấy bất luận gợn sóng gì trên mặt Thái Bình, nhất thời cũng không biết nên cao hứng, hay là nên mất mát.
“Phải không?” Võ Hậu nắm tay Thái Bình đi đến bên trường kỷ, cùng nhau ngồi xuống, “Học tập có tâm như thế, a nương đột nhiên không muốn mang con đi Đông Đô.”
Thái Bình hơi ngạc nhiên, “Đi Đông Đô?”
Võ Hậu mỉm cười nói: “Nhị Lang tuổi tác không nhỏ, hắn thân là Thái Tử, cần phải rèn luyện nhiều hơn, mới có thể không phụ giang sơn bá tánh.” Nàng giơ tay khẽ vuốt gương mặt Thái Bình, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, “Xem ra, thi văn mà Nhị Lang đưa đến nơi này, vẫn là hữu dụng.”
Thái Bình cười nói: “Tất nhiên là hữu dụng! Nhị ca mỗi khi đưa con một quyển, con liền để Uyển Nhi đọc cho nghe, nếu có chỗ không hiểu, liền để nàng giải thích cho con.”
“Những thi văn đó đều là đưa cho con?” Võ Hậu hỏi lại.
Thái Bình gật đầu, “Vâng! Ngẫu nhiên nhị ca tới đây, còn hỏi han một hai câu, nếu a nương không tin, có thể gọi nhị ca tới để hỏi.”
Võ Hậu nhìn nàng nói y như thật, cũng không vội mà nhắc nhở nàng, “Thượng Quan tài tử, ngươi trước đi ra ngoài chờ, mệnh cung nhân bên ngoài toàn bộ đều lui ra sau mười bước.”
“Vâng.” Uyển Nhi thở nhẹ một hơi, cúi đầu rời khỏi đại điện.
Chờ trong chính điện chỉ còn lại Võ Hậu cùng Thái Bình, Võ Hậu an tĩnh mà nhìn Thái Bình, cũng không nói chuyện.
Thái Bình bị mẫu thân nhìn đến có chút thấp thỏm, nơi nào còn dám vùi vào lòng ôm mẫu thân làm nũng.
“Con……”
“Nghĩ kỹ rồi nói, a nương chờ được.”
Thanh âm của Võ Hậu hiếm khi dịu dàng, nhưng càng là như thế, Thái Bình càng cảm thấy hoảng hốt.
A nương rốt cuộc muốn hỏi cái gì?

“Hôm qua con……” Thái Bình nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chuyện kiêu căng trước mặt mọi người tại trường đấu mã cầu hôm qua, “Hôm qua gây náo loạn như vậy cũng không phải là bất kể hậu quả.”
Võ Hậu gật đầu, “Ừ.”
Thái Bình đứng dậy ở trước mặt Võ Hậu quỳ xuống, lại thẳng sống lưng, nghiêm túc nói: “A nương đặc biệt dặn dò, mệnh con mặc đạo bào để gặp vương tử Thổ Phiên, con biết đây là một mảnh khổ tâm của a nương.”
Võ Hậu mỉm cười, “Sau đó?”
“Sau đó……!Con cố ý ở trước mặt người khác kiêu căng……” Thái Bình một bên nói, một bên nắm lấy góc váy của Võ Hậu kéo kéo, “Chim non phải học được cách tự mình tung cánh, con không thể mọi chuyện đều dựa vào a nương.”
Ý cười của Võ Hậu càng sâu hơn, “Lý do này à.”
“Thượng Quan Uyển Nhi tuy là tội thần chi hậu, nhưng năm đó Thượng Quan Nghi trên triều cũng rất có danh vọng, nếu a nương thật sự dùng nàng thay thế để gả đến Thổ Phiên, chỉ sợ sẽ có người mượn chuyện này hãm hại a nương.” Thái Bình hơi dừng lại, cầm tay Võ Hậu, “Con là công chúa, vẫn là công chúa bên ngoài mang tiếng kiêu căng, con giúp a nương chặn lại việc này, triều thần chỉ có thể nói con không hiểu chuyện, tuyệt đối không sẽ đem chuyện nhỏ này hóa to……”
Võ Hậu vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Con cũng hiểu đạo lý này, con cảm thấy a nương hiểu hay không?”
Thái Bình giật mình.
Võ Hậu đứng lên, “Nghĩ lại, nên nói với a nương cái gì?”
Thái Bình thật sự không biết rốt cuộc Võ Hậu muốn hỏi cái gì, “Xin a nương chỉ rõ.”
Ánh mắt Võ Hậu xuyên qua cửa điện, nhìn về Uyển Nhi nơi xa, “Sư Tử Thông kia, con thuần được sao?”
Thái Bình nhìn theo ánh mắt của Võ Hậu, “Chuyện này……”
“Nàng là người thông minh, muốn thuần phục nàng, cũng không dễ dàng.” Võ Hậu chắp tay mà đứng, tiếp tục nói cho Thái Bình nghe, “Thế nhân đều biết, Thái Tử là trữ quân tương lai, hiện giờ trong ngoài triều đều đối với Thái Tử khen không dứt miệng, đặc biệt là phụ hoàng của con, tâm huyết đều trút xuống ở trên người Nhị Lang.”
“Nhị Lang niên thiếu, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn tài học có tài học.” Võ Hậu liếc nhìn về năm chữ kia, “Trịnh thị bản lĩnh lợi hại, ở Dịch Đình có thể dạy được nữ nhi như thế.

Một người tuổi trẻ tài cao, một người đậu khấu sơ khai, một chiếc bánh lớn thơm ngon như vậy đặt trước mặt nàng, con nói xem vì sao nàng lại không cần?”
Thái Bình im lặng, không nghĩ tới ngay cả chuyện này mẫu hậu cũng biết.
Võ Hậu vỗ vỗ đầu vai Thái Bình, “Con hiện giờ chỉ là công chúa, con có thể cho nàng cái gì?” Đối với Võ Hậu mà nói, thuật chế ngự người khác chẳng qua chỉ có hai chữ, lợi hoặc tình.
Thiếu nữ như Thượng Quan Uyển Nhi lại làm nàng không nắm bắt được.

Nàng ta hẳn là hận nàng, dù cho biểu lộ một chút hận ý cũng tốt, nhưng nàng ta luôn ngoan ngoãn như vậy, mọi chuyện thuận theo.
Nàng ta hẳn phải nịnh bợ, Thái Tử có tâm như thế, thông minh như nàng ta, không có khả năng không nhìn ra điều gì, nhưng nàng ta lại lựa chọn trốn tránh.
Nàng ta tuổi tác không lớn, lòng dạ lại không đúng với tuổi, rõ ràng có năng lực trèo lên chỗ càng cao, lại lựa chọn lưu tại bên người Thái Bình, lẳng lặng làm thư đồng.
Một người không tranh không đoạt, không tham không nóng vội, đối với Võ Hậu mà nói, cực kỳ nguy hiểm.
“Con đã hứa với nàng chuyện gì?” Võ Hậu chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Thái Bình nghĩ nghĩ, nếu nói nàng hứa với Uyển Nhi cái gì, hẳn chỉ có hai chữ kia—— “Đừng sợ”.
Nhưng hai chữ này mà nói cho a nương nghe, chỉ sợ a nương sẽ càng hoài nghi dụng tâm của Uyển Nhi.

Thái Bình chỉ là công chúa, a nương lại là Thiên Hậu, ngay cả Thiên Tử cũng nhượng bộ Thiên Hậu ba phần, tránh dưới hai cánh một con chim non, không bằng tránh dưới một con phượng hoàng đang giương cánh.
Hài đồng ba tuổi đều hiểu đạo lý này, Uyển Nhi không có khả năng không hiểu.
“Cánh chim chưa đón gió, có những lời không nên nói thì tốt nhất đừng nói.” Võ Hậu tuy không biết Thái Bình đã hứa với Uyển Nhi cái gì, chính là, có thể làm Uyển Nhi không tranh không đoạt đến nay, nói vậy Thái Bình biết được Uyển Nhi sở cầu, “Coi chừng dã tính chưa trừ, ngày nào đó sẽ lật lọng cắn người.”
Nếu Thái Bình chọn nàng ta làm Sư Tử Thông đầu tiên, Võ Hậu liền chỉ có thể để Thái Bình tạm thời làm.

Nếu Thái Bình thật sự có thể thuần phục được người này, với Thái Bình mà nói cũng là chuyện tốt.
“Mệnh cung nhân thu thập hành trang đi, ngày mai liền cùng a nương đi Đông Đô.” Võ Hậu không nhiều lời nữa, lập tức đi ra chính điện.
“Bái kiến Thiên Hậu.” Uyển Nhi kính cẩn nghe theo mà đối với Võ Hậu nhất bái.
Võ Hậu cười khẽ, “Bổn cung chờ ngươi nghĩ xong câu thơ tiếp theo.”
“Vâng.” Uyển Nhi lĩnh mệnh.
“Bổn cung phá lệ, cho phép ngươi tùy giá đến phía Đông Lạc Dương.” Võ Hậu nói xong ý chỉ, lại ý vị thâm trường mà nói một câu, “Ven đường phong cảnh rất tốt, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ.”
Uyển Nhi cung kính lại bái, “Vâng.”
Cùng lúc đó, Thái Bình ngồi ở bên kỷ án, cầm lấy câu thơ Uyển Nhi đã viết.
“Diệp hạ Động Đình sơ……”
Thời điểm Thái Bình đọc câu này, thanh âm không kìm được mà run rẩy, nàng thích đầu thơ này, lại cũng sợ hãi đầu thơ này.
Vì sao Uyển Nhi lại đột nhiên viết câu thơ này? Nàng rõ ràng nhớ rõ, đây là câu thơ mà mấy năm sau Uyển Nhi mới có thể viết.

Chẳng lẽ……
Thái Bình nghĩ tới khả năng kia, nàng giương mắt nhìn về phía ngoài điện, liền nhìn thấy Uyển Nhi từ từ đi vào chính điện.

Nàng áp chế đáy lòng kinh hỉ quay cuồng, ra vẻ thoải mái mà đọc lại một lần, “Diệp hạ Động Đình sơ, tiếp theo là câu gì?” Nàng cười hì hì nhìn Uyển Nhi, muốn từ trên mặt Uyển Nhi nhìn ra một chút dấu vết.
Uyển Nhi lẳng lặng mà nhìn Thái Bình, Thái Bình vẫn là tiểu công chúa ngày xưa, trên mặt không có cảm xúc dư thừa.
“Uyển Nhi?” Thái Bình dựa sát vào Uyển Nhi.
“Thiếp còn chưa nghĩ ra.” Uyển Nhi cúi đầu trả lời.
Thái Bình hơi hơi ngồi xuống, từ dưới nhìn lên Uyển Nhi, cách Uyển Nhi càng ngày càng gần, “Chưa nghĩ ra?”
“Chưa……” Uyển Nhi lui về sau nửa bước, lại bị Thái Bình bắt được tay, cười nói: “A nương nói, chữ của ngươi cũng tiến bộ không ít, xác thật, rất đẹp, lại đây, lại viết hai chữ cho ta nhìn xem!”
Uyển Nhi vội vàng rút tay, nghiêm mặt nói: “Điện hạ lại hồ nháo!”
“Là ta siêng năng học hỏi!” Thái Bình ra vẻ đắc ý, tự nhiên mà dắt tay Uyển Nhi, cùng nhau ngồi bên kỷ án, nâng bút chấm mực, đưa tới trong tay Uyển Nhi, mang theo một tia làm nũng ương ngạnh: “Viết một chút thôi.”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Thư pháp cũng cần thiên thời, lúc viết mới có cảm giác, muốn viết liền cũng không viết ra được.” Nói, nàng lại đưa ví dụ, “Vương Hi Chi năm đó viết “Lan Đình Tập Tự” cũng là như thế.”
“À.” Thái Bình lười biếng mà kéo dài thanh âm.
Uyển Nhi đặt bút lông xuống, “Trong chốc lát thái phó liền tới dạy học……”
“Xuân Hạ!” Thái Bình không chờ Uyển Nhi nói xong, liền giương giọng gọi.
Xuân Hạ đi đến cửa đại điện, “Điện hạ có gì phân phó?”
“Nói với thái phó, hôm nay bổn cung thân mình không khỏe, không nghe học.”
“Điện hạ không thể……”
Thái Bình một lần nữa cầm lấy bút lông, nắm tay Uyển Nhi, đặt ở trên tay cầm bút của mình, đắc ý cười nói: “Hôm nay bổn cung cao hứng, muốn ngươi……!dạy thư pháp cho ta!” Không đợi Uyển Nhi trả lời, nàng lại thấp giọng nói, “Có chút lương tâm có được hay không, thật muốn a nương đem ngươi bắt đi hỏi, vì sao lại không chọn Thái Tử?”
_____
Chú giải
Ngũ tự: 5 chữ cái
Đậu khấu sơ khai: chỉ cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN