Cấm Dục - Chương 15: Phát hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Cấm Dục


Chương 15: Phát hiện


– “Ahaaaa”

Hắn vừa rời phòng cô được một lúc thì Tạ Dư bước vào phòng cô.

Nhìn cô đang khóc, cô ta chỉ hận không thể cười lớn hơn nữa.

– “Ái chà, phu nhân sao khóc thế này?”.

Cô ta bước tới, bàn tay vuốt lấy má cô.

Cô hất tay cô ta ra, mắt trừng lớn.

– “Cô giở trò thật bỉ ổi, mà những trò ấy chỉ có kẻ ngu mới tin”.

– “Thế thì Tiếu Ngôn là kẻ ngu rồi…đúng không?”.

Cô ta lắc lắc đầu, ngón tay khẽ xoắn lọn tóc, híp đôi mắt nhìn cô.

– “Tính Lan, tôi đã cảnh cáo trước rồi, người đàn ông của tôi sẽ chỉ là của tôi…thứ xuất thân hèn mọn như cô đừng hòng”.

Cô ta xoay người ra khỏi phòng nhưng chưa được ba bước đã bị lời nói của cô làm dừng chân lại.

– “Tôi xuất thân hèn mọn cũng được chứ không phải loại phụ nữ ngay cả tên đàn ông đáng tuổi ba mình cũng nằm chung giường được”.

– “Cô…”.

Cô ta xoay người lại, tay nắm tóc cô kéo về phía trước.

– “Hôm nay tôi cho cô biết thế nào là đau khổ”.

– “Buông ra”.

– “Không”.

– “Cô không buông chứ gì?”.

Cô đá vào đầu gối cô ta làm cô ta ngã xuống kêu đau.

– “Chuyện gì vậy?”.

Hắn từ đâu bước vào, cô ta liền ôm lấy tay hắn.

– “Tiếu Ngôn…em vào mượn đồ thì bị Tính Lan đá vào chân, em đau quá”.

– “Cô nói láo”.

Cô nhìn cô ta nói dối không chớp mắt mà muốn đánh.

Hắn quá mệt mỏi với ba cái vụ này nên chỉ nói.

– “Tiểu Lan, em nhịn cơm hôm nay cho tôi”.

Nói xong hắn đỡ cô ta ra khỏi phòng để lại cô trợn mắt, chỉ muốn xông lại cho cô ta vài cái bạt tai.

____________________________

– “Phu nhân…phu nhân”.

Cô đang ngồi trong phòng chịu đói thì Lý Như kêu nhỏ.

– “Sao vậy?”.

Cô mở cửa cho Lý Như rồi đóng cửa lại.

– “Em nghe phu nhân lại bị thiếu gia bắt bỏ đói liền trốn đưa cơm lên cho phu nhân”.

Lý Như từ sau lưng đưa cho cô hộp cơm…Lý Như luôn vậy, lúc nào cũng đối tốt với cô.

Cô nhận hộp cơm từ Lý Như.

– “Em không sợ hắn ta biết sao?”.

– “Thiếu gia đi công việc…”.

Lời Lý Như chưa dứt xong thì hắn bước vào, vẫn tư thế dựa cửa ấy, ánh mắt híp lại nhìn cô và Lý Như đang hoảng sợ.

– “Đúng là to gan”.

– “Thiếu…thiếu gia…”.

Lý Như mặt cắt không còn giọt máu liền bị cô kéo ra sau lưng, cô trừng lớn hai mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô…căn phòng im ắng,mắt to trừng mắt nhỏ như kiểu hai người đấu xem ai nháy mắt sẽ thua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN