Cẩm Niên - Chương 13: Không chút tì vết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cẩm Niên


Chương 13: Không chút tì vết


Editor: Peachy

Bạn học nam nghe Lương Tùng nói vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Hai người bọn họ bây giờ đang yêu đương á? Thật dễ dàng gì, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.”

Lương Tùng giữ kín như bưng: “Cũng không khác biệt mấy.”

Thật ra chính Lương Tùng cũng không hiểu rõ tình hình.

Nói ra thì xấu hổ, Lương Tùng đã quen biết Phó Thừa Lâm nhiều năm vẫn không đoán được tâm tự của cậu bạn thân này, thế nhưng, anh ấy có dự cảm cặp đôi này có triển vọng.

Nghĩ vậy, anh ấy thoáng quay đầu nhìn Phó Thừa Lâm.

Bên cạnh Phó Thừa Lâm là một sinh viên tình nguyện. Đây là một sinh viên nam của trường, trên người đeo một tấm bảng nhìn rất trang trọng, cậu ấy xoay người nói với Phó Thừa Lâm: “Học trưởng Phó, mời anh theo em vào hậu trường, tiếp theo sẽ tới bài phát biểu của anh.”

Phó Thừa Lâm nghe vậy thì đứng lên, lấy trong cặp công văn một tờ bản thảo rồi tiện tay ném cái cặp về chỗ ngồi.

Anh đi theo bậc thang xuống dưới, từng bước một từ từ tiến vào khu vực đèn đóm sáng rực, đông đảo ánh mắt đều tập trung vào bóng lưng anh dù anh không nói một lời, cũng không có hành động gì, chỉ lẳng lặng đứng ở đó.

Được lắm, kẻ trộm tâm tư kia. Khương Cẩm Niên oán thầm.

Cô không cố thẳng lưng nữa, dựa người vào thành ghế, tay phải hơi đưa sang bên cạnh thì đột nhiên đụng phải một thứ bị Phó Thừa Lâm bỏ quên trên cặp công văn. Bìa da mát lạnh, thủ công tinh xảo như chưa từng dùng lần nào.

Khương Cẩm Niên lẩm bẩm một mình: “Sao lại quên mang theo…”

Lương Tùng ngồi hàng trên nghe thấy thì nghiêng đầu lại: “Cậu qua đưa cho cậu ta đi.”

Khương Cẩm Niên lại đáp: “Cậu ấy sẽ quay lại.”

Cô lặng thinh suy nghĩ: Sao tôi phải đưa đồ cho cậu ấy? Uổng công vô ích.

Nghĩ thông suốt, cô yên tâm ngồi yên tại vị chờ đợi, quan sát Phó Thừa Lâm diễn thuyết. Trên bục phát biểu đặt một giỏ hoa bách hợp, bụp tía và mã đề, đủ ba loại sắc thái đỏ trắng lục vô cùng kiều diễm, tràn trề sức sống.

Phó Thừa Lâm đứng sau giỏ hoa, trải phẳng bản thảo bài phát biểu. Anh điều chỉnh micro cho phù hợp, sau đó mở màn bằng câu: “Chúc các thầy cô, các bạn đồng môn và các bạn học buổi sáng tốt lành. Tôi là Phó Thừa Lâm, sinh viên ngành tài chính khóa 2008…”

Giọng nói của anh quấn quýt bên tai, trầm ổn mạnh mẽ.

Khương Cẩm Niên nghe thấy thì mất hết cả hứng.

Vì đêm qua giúp anh sửa bản thảo, đã nắm trong lòng bàn tay nội dung diễn thuyết, từng câu từng chữ anh định nói cô đều có thể đoán được. Tựa như ở trên một chiếc thuyền nhỏ trên sông, xuôi gió thuận dòng trôi đi theo lộ trình đã định trước, không có chút nguy hiểm, khúc khuỷu quanh co nào.

Thế nên Khương Cẩm Niên ngồi yên bất động, trong đầu nhớ lại bản tin buổi sáng, dự đoán thị trường chứng khoán ngày hôm nay. Cô để ý tới thứ hạng của boss La Hạm đã tụt xuống vài bậc. Trong ngành này, bọn họ không thể không coi trọng vị trí trên bảng xếp hạng, nội bộ công ty thông thường sẽ căn cứ vào đó để tính toán giá trị ròng tài sản.

Phương thức này giống như hồi còn học cao trung, nhà trường công bố thành tích.

Ai kiếm được nhiều tiền, ai là trâu bò nhất.

Không cần tưởng tượng cũng biết áp lực thế nào.

Khương Cẩm Niên rơi vào trạng thái trầm tư, mà những người xung quanh lại rào rào vỗ tay, bầu không khí rộn rã chỉ vì bài diễn thuyết của Phó Thừa Lâm đã kết thúc, bắt đầu vui đùa. Anh còn phát biểu, mượn tám chữ anh vô cùng tâm đắc, chúc các bạn học tiền trình tự cẩm, niên niên hảo vận. [1]

[1] Tiền trình tự cẩm, niên niên hảo vận: Tiền đồ tựa gấm hoa, hàng năm đều gặp may mắn.

Câu này mình đã suy nghĩ từ rất lâu nhưng vẫn không tìm được cách chuyển ngữ nào uyển chuyển mà vẫn giữ nguyên được ý đồ của tác giả nên quyết định tạm thời giữ nguyên Hán Việt. Hoan nghênh các bạn giúp mình chuyển câu này sang tiếng Việt ạ.

Tóm lại, tám chữ mà anh tâm đắc chính là “Tiền trình tự cẩm, niên niên hảo vận.”

Lương Tùng phản ứng rất nhanh, cảm thán: “Cẩm Niên kìa Cẩm Niên.”

Khương Cẩm Niên cực kì chắc chắn: “Chỉ là trùng hợp thôi.”

Lương Tùng khuyên nhủ sâu xa: “Tiểu Khương, trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp vậy đâu, chẳng qua là chúng ta không dám đối mặt với hiện thực.” Anh ấy cúi thấp đầu, một tay đỡ trán, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, phảng phất hình ảnh của một nhà triết học học sâu biết rộng.

Những bạn học xung quanh bắt đầu thảo luận về Phó Thừa Lâm, tò mò suy đoán công việc hiện tại của anh, mục tiêu tương lai, rồi cả tình trạng yêu đương nữa. Mà Phó Thừa Lâm đã nói lời cảm tạ rồi đi xuống, theo ba đàn anh khác biến mất ở lối ra sảnh chính hội trường.

Anh đi đâu vậy?

Khương Cẩm Niên cũng không biết.

Cô hướng tầm mắt ra xa nhưng không thấy ai, chỉ có hành lang trống vắng.

Cô đợi một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Thừa Lâm đâu. Cô có chút phiền muộn, không phải anh về thẳng khách sạn đấy chứ? Buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường đã sắp kết thúc, tới lúc đó, biển người ào ào, đông đúc chen chúc nhau…

Cặp công văn của Phó Thừa Lâm vẫn còn để trên ghế ngồi.

Khương Cẩm Niên quyết định rời đi trước.

Tay trái cô cầm túi xách của mình, tay phải cầm cặp công văn của Phó Thừa Lâm, đi dọc hành lang nhìn ngó xung quanh giống như từ xa tới tìm người thân. Cô nghe thấy phần kết thúc của bài hát truyền thống trong hội trường, dự kiến chỉ vài phút nữa thôi, lối ra sẽ chặt ních toàn người là người.

Vậy mà ngay cả cái bóng của Phó Thừa Lâm cũng không thấy đâu.

Tin nhắn wechat cũng không phản hồi.

Sinh viên tốt nghiệp bằng xuất sắc này hành tung bí ẩn thật đấy, rốt cuộc thì anh chạy đi đâu rồi?

Lúc Khương Cẩm Niên sắp mất hết kiên nhẫn thì tình cờ nhìn thấy một quán cà phê thông qua cánh cửa sổ. Ở một phòng riêng dưới tầng một của quán, Phó Thừa Lâm đang trò chuyện vui vẻ cùng một người đàn ông trung niên, không khí vô cùng an hòa.

*

Mưa rơi tầm tã không ngừng, trên sân trăm hoa đua sắc.

Khương Cẩm Niên dọc theo một con đường nhỏ dẫn tới quán cà phê trong trường. Tới khi đến nôi, cô lại chần chừ một lúc, thầm nghĩ: Tùy tiện ngắt quãng cuộc trò chuyện của người khác như vậy có phải là rất vô lễ không?

Đúng lúc ấy, Phó Thừa Lâm kêu cô một tiếng.

Anh dường như đã đoán được từ trước.

Khương Cẩm Niên nhìn vào bên trong, người đàn ông trung niên ngồi ở góc cười với cô một tiếng, hỏi: “Thừa Lâm, đây là bạn học Khương mà con từng nhắc tới hả? Bảo cô ấy lại đây ngồi đi.”

Trên áo vest của người đàn ông cài một chiếc khuy, phía trên viết hai chữ “Phó Dung”. Khương Cẩm Niên trong thoáng chốc đã nhớ ra, Phó Dung chính là giáo sư mà trường mời tới thỉnh giảng, đồng thời là giám đốc điều hành cấp cao của một ngân hàng lớn. Nói cách khác, đây là bố của Phó Thừa Lâm. Chẳng trách anh càng lớn càng xuất chúng, thì ra là do di truyền.

Khương Cẩm Niên nói lí do cho sự xuất hiện của bản thân: “Phó Thừa Lâm để quên đồ ở hội trường, cháu đem tới cho cậu ấy.”

Cô nâng cặp công văn, để vào trước tầm mắt của Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm mời cô ngồi xuống, còn gọi nhân viên phục vụ tới hỏi xem cô muốn dùng gì. Quán cà phê trong khuôn viên trường cung cấp rất nhiều loại đồ uống, có rượu, có cả đồ ăn nhanh đơn giản, thế nhưng Khương Cẩm Niên chỉ gọi một ly nước chanh.

Một chiếc đèn lụa màu đỏ san hô được treo chính giữa bàn, ánh đèn mập mờ như ẩn như hiện chiếu xuống khăn trải bàn bằng đay màu vàng nhạt tạo cảm giác như những đám mây trên bầu trời lúc hoàng hôn.

Vì không gian được bài trí thanh nhã ấm áp nên quán cà phê này luôn là địa điểm hẹn hò lí tưởng của các cặp tình nhân trong trường. Người trẻ bây giờ thích những địa điểm gặp gỡ thế này, nhưng Khương Cẩm lại cảm thấy vô cùng không phù hợp.

Cô đang mặc một chiếc váy liền ngắn tay, cổ tay đặt ngay ngắn trên bàn. Mỗi lần Phó Thừa Lâm nâng cốc sẽ chạm phải khiến cô nghi ngờ không biết có phải anh cố tình hay không.

Mà phía bên kia, bố của Phó Thừa Lâm đang ngồi đối diện bọn họ. Tình huống này chẳng khác gì Phó Thừa Lâm dẫn bạn gái tới gặp phụ huynh. Ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, Khương Cẩm Niên đã nghiêm khắc phỉ nhổ bản thân rồi uống một ngụm nước chanh lớn… Chua quá, chẳng có chút vị ngọt nào!

Phó Thừa Lâm chính thức giới thiệu với cô: “Đây là bố tôi, vừa khéo hôm nay ông ấy tạt qua trường một chuyến.”

Khương Cẩm Niên nhìn về phía Phó Dung, chào hỏi: “Chào bác trai, cháu là Khương Cẩm Niên… bạn đại học của Phó Thừa Lâm.”

Phó Dung đã ngoài năm mươi, khuôn mặt sắc nét, sống mũi cao thẳng, chẳng qua trên khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn, hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc. Ông ôn tồn lễ độ, khi cười trông cực kì hiền lành. Nếu ông là một doanh nhân, chắc hẳn sẽ là một vị doanh nhân có đức độ và kiến thức uyên thâm.

Phương pháp giáo dục của ông rất đặc biệt, gần như không hề gò bó Phó Thừa Lâm, vì vậy những tâm tư tình cảm mà con trai đã trải qua ông cũng không hiểu rõ. Thế nhưng, ông đã từng nghe con trai nhắc đến Khương Cẩm Niên, bây giờ gặp được người thật lại nhớ tới những đánh giá mà Phó Thừa Lâm dành cho Khương Cẩm Niên: Nỗ lực, có chí tiến thủ, rất thông minh nhưng thỉnh thoảng lại hơi ngốc nghếch.

Mấy chữ “thỉnh thoảng lại hơi ngốc nghếch” này rất đáng suy ngẫm, rất có ý vị.

Hơn nửa tình cảm của người đàn ông dành cho phụ nữ bắt nguồn từ sự thưởng thức hoặc sự yêu quý

Phó Thừa Lâm phát hiện ra sự thay đổi trong biểu cảm của Phó Dung thì giải thích: “Con quen bạn học Khương đã tám năm, tháng trước mới gặp lại. Vừa hay hôm nay cùng nhau tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường.”

Anh vừa nói vừa nâng ấm trà pha lê lên rót thêm vào trong ly của Khương Cẩm Niên.

Miếng chanh vàng tươi nhảy nhót theo dòng nước.

Khương Cẩm Niên ngăn tay anh lại, khách sáo nói: “Bạn học Phó, phong thái lúc phát biểu vừa rồi của cậu khiến tôi cảm thấy hôm nay tới đây đúng là không uổng.”

Phó Thừa Lâm đặt bình trà xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ một cái lên thành bình: “Lúc đó tôi có nhìn xuống khán phòng, hình như cậu đâu có nhìn tôi.”

Anh khéo léo dùng hai chữ “hình như”, rất chắc chắn việc cô cực kì mất tập trung. Thế nhưng anh không nói rõ vì sao lại để ý chuyện này.

Phó Dung ngồi thẳng ở đối diện thấy vậy thì cười hỏi: “Có phải trưa nay mấy đứa các con còn muốn tụ tập liên hoan một bữa đúng không? Sắp mười hai giờ rồi, bố còn có một bữa tiệc với mấy vị giảng viên ở trường con. Bố đi trước nhé.”

Ông đứng dậy dặn dò con trai: “Cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi, sự nghiệp đang phát triển, bình thường cũng bận rộn. Khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, cố gắng mà nắm bắt cơ hội.

Nói xong, Phó Dung rời đi trước.

Khương Cẩm Niên tạm biệt ông: “Cháu chào chú ạ.”

Phó Dung quay đầu, khua tay với cô và Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm rút ví ra thanh toán, anh có một trăm đồng tiền mặt vừa xinh. Đây là tiền cá cược với Lương Tùng tối qua, anh chuẩn bị tiêu hết. Thế nhưng Khương Cẩm Niên không để điều đó xảy ra, cô giành thanh toán với anh, nói: “Chút tiền lẻ này tôi vẫn có.”

Anh bật cười: “Năm mươi đồng cũng muốn tranh giành, cậu coi tôi là chị em thật đấy à?”

Khương Cẩm Niên trả lời: “Chúng ta không thể trở thành chị em thì có thể trở thành anh em.”

Phó Thừa Lâm trêu chọc: “Anh em? Trông cậu chẳng có chút nào giống đàn ông cả.”

Khương Cẩm Niên trừng mắt phản bác: “Đàn ông với phụ nữ có gì khác biệt chứ, chỉ là thừa thiếu một vài bộ phận thôi mà.”

Không để Phó Thừa Lâm có cơ hội lên tiếng, Phó Thừa Lâm đã đập bàn một cái: “Được rồi, đừng huyên thuyên nữa, tôi muốn tới họp lớp. Đây mới chính là một trong những mục đích cuối cùng của tôi ngày hôm nay.”

*

Lớp đại học tổ chức buổi tụ họp tại một khách sạn kế bên trường học.

Người chủ trì buổi liên hoan này chính là Nguyễn Hồng.

Cô ta đã đặt bàn từ trước, còn tổng hợp thực đơn, đồ uống, các tiết mục giao lưu vào một tệp Word rồi chia sẻ lên nhóm Wechat lấy ý kiến các bạn học, hỏi xem mọi người có đề xuất gì không để cô ta điều chỉnh.

Mọi người hết lời ca ngợi.

Mà việc ba người Phó Thừa Lâm, Lương Tùng, Khương Cẩm Niên ngồi chung một bàn lại khiến ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Ngồi cạnh Khương Cẩm Niên là một bạn học nam. Cô có chút ấn tượng với cậu ta, tên người này là Trâu Loan, có biệt danh là “Đại hiệp Trâu”. Cậu ta thích đọc tiểu thuyết cổ đại, là fan cứng của “Liêu trai chí dị” [2] của nhà văn Bồ Tùng Linh, hơn thế còn một lòng một dạ với Nguyễn Hồng.

[2] Liêu Trai chí dị, với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh.

Trâu Loan không ngừng đặt câu hỏi cho cô: “Khó tin thật, cậu thực sự là Khương Cẩm Niên à?”

Khương Cẩm Niên đã phát mệt với vấn đề này, dứt khoát trả lời: “Tôi là Khương Cẩm Niên giả đấy, cậu cẩn thận đừng để bị lừa.”

Trâu Loan liền cười cười: “Lừa tiền hay lừa sắc? Cậu chọn cái nào cũng như nhau cả.”

Khương Cẩm Niên nhấp một ngụm rượu, nheo mắt nhìn cậu ta: “Cậu mà vừa có tài, vừa có sắc? Bây giờ tôi mới biết đấy.”

Cô không hề che giấu sự chế giễu trong lời nói của mình, rõ ràng là coi trời bằng vung, đầy kiêu ngạo. Vậy nhưng làn da trắng nõn nà, đôi mắt sáng long lanh của cô khi được ánh đèn chiếu lên giống như một viên ngọc tuyệt mỹ phát sáng, vô tình mời người ta chiêm ngưỡng, mời người ta thưởng thức.

Trâu Loan vừa nhìn cô đã liên tưởng tới một bông hoa đào kiều diễm, sau đó trái tim lại bị cô trêu chọc. Đó là một loại thiện cảm mơ hồ chứ không phải là tình yêu, càng không phải là thích, chỉ là một sự kích động không tên chôn vùi tận đáy lòng.

Cậu ta không nhịn được cất tiếng hỏi: “Khương Cẩm Niên, hiện tại cậu đang làm ở đâu?”

Khương Cẩm Niên trả lời: “Công ty quản lý quỹ đầu tư.”

Cậu ta lại hỏi: “Làm chuyên viên phân tích à?”

Khương Cẩm Niên cười khẽ: “Sao vậy, cậu có hứng thú à?”

Trâu Loan cầm ly xoay tròn nửa vòng: “Tôi vẫn hứng thú với cậu nhất. Cậu mất bao lâu để gầy như vậy? Có nghị lực lắm cô gái, tôi rất nể phục năng lực đó của phụ nữ.”

Lúc nói chuyện, cậu ta cởi một nút khuy cổ áo.

Khương Cẩm Niên liếc qua, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.

Cô cầm bình rượu, rót rượu vang vào một chiếc ly, sao đó nghiêng ly lắc nhẹ: “Trâu Loan, cậu từng nói với tôi một câu khiến tôi nhớ tới tận bây giờ.”

Trâu Loan lẩm bẩm: “Nói gì vậy?”

Khương Cẩm Niên ra chiều suy nghĩ: “Lúc đó, cậu chỉ thẳng vào người tôi, dõng dạc…”

Trâu Loan vểnh tai lắng nghe.

Khương Cẩm Niên lại cười: “Cậu chửi tôi thế này này: “Khương Cẩm Niên, một con lợn như mày cũng dám cùng mỹ nữ cạnh tranh so bì ư. Cho tao xin, mau cút về máng lợn nhà mày đi.”… Chửi rất đi vào lòng người đấy.”

Da mặt Trâu Loan đỏ lên: “Tôi không nhớ rõ chuyện này lắm… Nếu là thật thì cho tôi xin lỗi, tôi tự phạt mình ba chén. Khi đó mới mười chín tuổi, là do tôi không hiểu chuyện.”

Khương Cẩm Niên nghĩ trong lòng: Thằng cha này đúng là nhảm nhí. Lúc trước thì nói mất trí nhớ, lúc sau đã nhớ ra khi đó bản thân mười chín tuổi.

Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng chán ngán, cộng thêm cả hành động nhất định phải tới tham gia buổi gặp mặt hôm nay của bản thân chẳng khác gì một pha phản lưới nhà vừa hấp tấp vừa ngu si. Ngày xưa tình địch Nguyễn Hồng đối xử với cô cũng gọi là lịch sự, về phía Trâu Long lại chẳng khác đi đường quyền vào một bịch bông. Vẫn bảo “Quân tử trả thù mười năm vẫn không muộn” mà bất ngờ thay, đối thủ không còn bộ dạng ngang ngược như trước, ngược lại kẻ kiêu ngạo, ngạo mạn nhất lại trở thành cô.

Trâu Loan tự mình nâng lý, nhiệt tình nói: “Cẩm Niên, tôi có một câu thơ muốn chia sẻ với cậu – “Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất./ Gặp nhau cười nụ hết oan cừu. [3]”. Nào, chúng ta cạn ly, coi như nối lại tình bằng hữu, tôi uống trước.”

[3] Câu thơ nằm trong bài thơ “Đề Tam Nghĩa tháp” của Lỗ Tấn, bản dịch của Phan Văn Các.

Tới giờ phút này Khương Cẩm Niên mới phát hiện ra cậu ta rất thẳng thắn phóng khoáng.

Cậu ta khoan khoái uống ừng ực, một giọt cũng không để thừa.

Khương Cẩm Niên đáp lễ: “Tôi nhiều lắm cũng chỉ uống được một ngụm thôi…”

Cô còn nói chưa hết câu, sau lưng đã có thêm một người.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt giao nhau với Phó Thừa Lâm.

Chẳng biết vì sao Phó Thừa Lâm lại đứng được gần cô như vậy. Anh đoạt lấy ly của cô, khuyên nhủ: “Khương Cẩm Niên, tửu lượng của cậu gần như bằng không… Chiều này còn có một buổi hội nghị, tổng giám đốc công ty đầu tư của các cậu cũng ở đó. Cậu nên giữ cho đầu óc tỉnh táo, đừng để say ngoắc cần câu.”

Khường Cẩm Niên không thèm để ý đến anh.

Cô quay đầu nói chuyện với Trâu Loan: “Cậu nhìn Phó Thừa Lâm đi, đây mới là kiểu đàn ông vừa có tài vừa có sắc đây này.”

Trâu Loan hài hước đáp: “Đúng vậy, thế nên người ta mới là nam thần, không thì sao cậu lại một lòng một dạ theo đuổi cậu ấy chứ?”

Phó Thừa Lâm kéo ra một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Trâu Loan. Giọng điệu anh bình thản tự nhiên như đang nói chuyện phiếm cùng bàn bè: “Cái danh nam thần này tôi không gánh nổi. Ai mà chẳng có hỉ nộ ái ố của một người trần tục…” Dừng lại một lúc, anh lại hỏi: “Nãy giờ các cậu chuyện trò gì vậy? Tôi nghe thấy cậu nói một câu: “Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất./ Gặp nhau cười nụ hết oan cừu.”

Trâu Loan đoán trước: Nếu cứ khăng khăng nhắc lại chuyện cũ, khẳng định Phó Thừa Lâm sẽ trở mặt với cậu ta. Đến lúc đó không giữ được mặt mũi cho ai, rất khó giải quyết.

Cậu ta vội vàng rót cho Phó Thừa Lâm một ly rượu: “Có gì đâu, chỉ là vài câu chuyện cũ thôi.”

Sau đó, cậu ta cùng Phó Thừa Lâm nói sang thị trường đầu tư.

Cậu ta mở lời: “Năm ngoái cổ phiếu A biến động rất mạnh, phải tới ít nhất ba lần sụp đổ thị trường. Mấy người bạn tôi quen biết đều phải bán buộc [4], không thể lường trước được. Năm nay có chút chuyển biến tốt, nhưng cũng không rõ tốt đến mức nào…”

[4] Bán buộc (Buộc phải thanh lý)/Forced Selling: là tình huống mà người tham gia thị trường buộc phải bán đi tài sản hoặc chứng khoán đang sở hữu do điều kiện bên ngoài mất kiểm soát.

Phó Thừa Lâm không chút nghĩ ngợi đáp: “Vậy à? Gần đây tôi không để ý lắm tới danh mục đầu tư của thị trường cổ phiếu A.”

Khương Cẩm Niên nghe vậy thì đột nhiên vui vẻ. Cô không chút lưu tình chọc phá: “Lừa ai vậy, trên thị trường chứng khoán A cùng thị trường chứng khoán HongKong, có chỗ nào cậu không có cổ phần?”

Cô nhấp một ngụm rượu vang, khóe mắt liếc nhìn anh, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần: “Cậu làm tôi nghi ngờ cậu đang định lượng bảo hiểm rủi ro [5] đấy. Có điều cậu chắc chắn sẽ không giải thích cho tôi đâu. Trông cậu sáng lạng rực rỡ, tràn đầy nhiệt huyết vậy mà lúc nào cũng giấu diếm trong lòng.”

[5] Chiến lược Định lượng bảo hiểm rủi ro (Quantitative Hedging) là sử dụng thuật toán định lượng đầu tư cổ phiếu nhắm mục tiêu mua thấp bán cao, sau đó, sử dụng chiến thuật ngược lại bán cao mua thấp phòng rủi ro đối với thị trường tương lai, cuối cùng thu về lợi nhuận tuyệt đối.

Phó Thừa Lâm thấp giọng hỏi cô: “Chẳng lẽ trong lòng cậu không có bí mật nào à?”

Tay anh cầm ly thủy tinh nghiêng về phía trước, chạm ly với Khương Cẩm Niên. Khung cảnh này giống như một kị sĩ cúi đầu trước vị lãnh chúa mà anh ta phục tùng. Sau đó, anh nếm chút rượu vang, tiếp tục nói: “Bố mẹ thông thường luôn thương yêu con gái vô điều khiện mà không cần tới báo đáp. Mặc dù vậy, người lớn cũng sẽ nổi nóng, cãi nhau cùng con trẻ rồi nảy sinh mâu thuẫn, giày vò lẫn nhau.”

Tầm mắt Khương Cẩm Niên vượt qua Trâu Loan, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Phó Thừa Lâm.

Trâu Loan thức thời rời đi.

Phó Thừa Lâm chốt lại: “Huống chi là hai người không có quan hệ máu mủ? Trong sàn đầu tư, điều kiêng kị nhất… là giao thiển ngôn thâm [6].”

[6] Giao thiển ngôn thâm: Nói lời thật lòng đối với những mối quan hệ nông cạn và thiển cận.

Khương Cẩm Niên hiểu ra: “Thì ra cậu vòng vo quanh co một hồi cũng chỉ để nói với tôi rằng chúng ta không quen biết.”

Phó Thừa Lâm cảm thấy cô quá độc đoán. Ít ra hai người họ cũng đã có tám năm giao tình, thời điểm còn ở trường học, ngoại trừ lúc cúi đầu còn lại ngày nào cũng thấy mặt nhau. Chẳng qua do hiện tại không làm việc cùng một công ty nên không tiện công khai thảo luận vấn đề nội bộ.

Thế nhưng Khương Cẩm Niên lại không suy nghĩ sâu xa.

Cô vụt đi như một làn khói.

Đối với các bạn học nam, cô được hoan nghênh hơn Nguyễn Hồng nhiều. Thứ nhất là vì Khương Cẩm Niên không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn có body mê người. Thứ hai là vì Nguyễn Hồng đã kết hôn rồi, còn Khương Cẩm Niên thì vẫn độc thân.

Khương Cẩm Niên quen được rất nhiều bạn mới, trong lòng cảm thấy những nam sinh ngày nào đã thay đổi rồi. Ngày trước bọn họ nói chuyện cùng Nguyễn Hồng thì ngượng ngùng thẹn thùng, bây giờ đã quen với với nhưng tình huống lớn, mỗi người đều có cho mình một cách thức xã giao riêng.

Ở phía này Nguyễn Hồng giơ ly rượu lên hỏi cô: “Thế giới của cậu có gì thay đổi trước và sau khi giảm cân không?”

Khương Cẩm Niên trả lời: “Khác nhau một trời một vực.”

Nguyễn Hồng cười tiếp lời: “Đàn ông đều là một lũ đê tiện.”

Khương Cẩm Niên phản bác: “Vẫn có ngoại lệ mà.”

Dấu môi của Nguyễn Hồng lưu lại trên thành ly. Ánh mắt cô ta lướt qua một góc: “Cậu muốn nói tới Phó Thừa Lâm à? Cậu ấy coi như là nhân phẩm tốt, đẹp trai, phản ứng nhanh nhạy, gia đình quyền thế, so với người bình thường thì thoải mái không bị gò bó… Cậu ấy có sẵn vốn liếng rồi.”

Khương Cẩm Niên không nói gì.

Cô nhìn về phía bóng lưng Phó Thừa Lâm, ánh sáng và bóng tối chồng lên nhau, tạo cảm giác dưới sàn nhà chỗ sâu chỗ cạn.

Nguyễn Hồng đặt ly xuống, cười cười ôm eo Khương Cẩm Niên xoa nhẹ: “Eo thon thích thật đấy.” Sau đó mang theo hơi rượu tiếp tục: “Nể tình cậu đã từng cùng tôi theo đuổi một người, tôi khuyên cậu một câu, nên kiềm chế bản thân một chút, không thì cậu sẽ không thể níu giữ được trái tim của một người.”

Khương Cẩm Niên chỉ nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

*

Sau khi buổi họp mặt kết thúc, Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm cùng nhau rời khỏi khách sạn vì địa điểm mà bọn họ cần tới tiếp theo giống nhau, đó là tham gia một buổi hội nghị đối tác tài chính ngành thương mại điện tử.

Phó Thừa Lâm có xe đưa đón, anh tình nguyện cho Khương Cẩm Niên đi quá giang.

Sảnh chính của khách sạn và bãi đỗ xe cách nhau một đoạn. Hai người bước đi song song dưới một tán ô, bầu trời mù mịt không xuất hiện một tia nắng, đường đi bị nước mưa rửa trôi thành màu mực, bên cạnh còn có một quán ăn nhỏ được dựng từ một chiếc lều đang rao bán gà rán.

Không sai, chính là gà rán.

Miếng gà màu vàng ruộm rực rỡ, giòn tan, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, vẫn còn giữ được nhiệt độ được đặt bên trong tủ thủy tinh trong suốt.

Bước chân Khương Cẩm Niên chậm lại.

Không lâu sau, cô nặng trĩu bước lên bậc thang, bùi ngùi: “Con mẹ nó thèm đồ ăn dầu mỡ thật đấy, đã năm năm rồi ông đây chưa ăn lấy một miếng.”

Phó Thừa Lâm nghiêng cán dù che mưa cho cô. Bề ngoài anh không có gì thay đổi nói: “Bên cạnh có trẻ con, bạn học Khương chú ý cách dùng từ nhé.”

Nhóm học sinh tiểu học bên cạnh cười vang, chạy toán loạn. Mỗi đứa trẻ đều có một cái ô họa tiết hoạt hình để che mưa, balo hình chuột Micky chạy nhanh về phía một ngôi trường ở phía trước.

Ấy vậy mà Khương Cẩm Niên lại trách móc: “Cậu nói chuyện nghiêm túc quá, dọa bọn trẻ chạy mất rồi kìa.”

Phó Thừa Lâm hờ hững trả lời: “Chẳng biết là bị ai dọa nữa. Hay là cậu tìm một bạn nhỏ hỏi thử xem?”

Khương Cẩm Niên bỗng nhiên nhớ tới lời khuyên của Nguyễn Hồng, yếu ớt đáp: “Hiện tại tôi muốn hỏi cậu hơn. Phó Thừa Lâm, có phải cậu thích kiểu con gái… dịu dàng thùy mị, mềm mại yêu kiều, muốn gì được đó phải không?”

Phó Thừa Lâm hơi cúi đầu, ra chiều suy nghĩ.

Một lúc sau, anh bảo: “Cũng không có gì xấu cả, rất đáng yêu.”

Trong cơn tức giận, Khương Cẩm Niên cố tình làm nũng: “Gà rán bên kia thơm thật đấy, cậu giúp tôi nếm thử nhé.”

Phó Thừa Lâm khoát tay: “Thôi nào, mau trở về trạng thái bình thường của cậu đi, đừng dọa cả người lớn chạy mất. Gà rán hôm nay bán không đảm bảo thì sao?”

Khương Cẩm Niên tùy tiện chém gió: “Thì ra cậu cũng không biết thưởng thức, vừa nãy tôi đang bắt chước nữ diễn viên trong “Vua Hài Kịch” [7] của HongKong những năm 90, mị lực tràn trề, vô cùng nổi tiếng với các nam thiếu niên.”

[7] Vua hài kịch là một bộ phim điện ảnh Hong Kong do Châu Tinh Trì và Lý Lực Trì làm đạo diễn và được công chiếu lần đầu vào năm 1999

Phó Thừa Lâm dùng một câu thoại trong bộ phim: “Chuyên nghiệp lên xem nào.”

Khương Cẩm Niên nổi giận đáp: “Không nhé.”

Phó Thừa Lâm bật ra một tiếng cười khẽ, trong màn mưa tối tăm, sự hiện diện của anh thật rạng rỡ.

Bọn họ đi bộ qua cầu vượt. Mưa càng lúc càng dồn dập, rơi như trút nước, tạo thành một màn nước đẫm khói sương. Phó Thừa Lâm đi phía ngoài, tay phải cầm ô, bên trái quần áo đã ướt một mảng lớn. Khi Khương Cẩm Niên phát hiện ra điều này mới giật mình nhận ra cây dù này đã nghiêng hết về phía cô.

Cô vội vàng mở túi xách tìm ô của bản thân.

Nhưng cô không tìm thấy.

Khả năng cao đã làm rơi ở đâu đó rồi.

Khương Cẩm Niên dừng bước nhưng lại nghe thấy Phó Thừa Lâm lên tiếng: “Không sao đâu, mau tới bãi đỗ xe, trong xe có máy sưởi.”

Quả thật như lời Phó Thừa Lâm nói, trong xe đúng là có máy sưởi. Nhưng từ bãi đỗ xe tới địa điểm cần tới chỉ mất có hai mươi phút. Tới lúc đó, có khả năng quần áo của anh nếu được hong khô cũng vô cùng nhăm nhúm, hình như không được phù hợp lắm.

Cũng may sau cốp xe vẫn còn một bộ vest dự phòng.

Áo màu xám đậm, rất giống với chiếc áo anh đang mặc hiện tại. Anh chậm rãi tháo cúc áo, cởi chiếc áo vest ẩm ướt ra rồi cầm chiếc vest hoàn hảo không tì vết còn lại lên, đúng lúc này, Khương Cẩm Niên lại đưa tay lên chạm vào vai trái của anh.

Cô nhẹ nhàng nói: “Ừ, áo sơ mi của cậu coi như tránh được một kiếp, không hề bị ướt này.”

Anh nhìn cô suy tư.

Áo sơ mi bị mở ra hai nút, để lộ ra ba tấc cơ bắp phía dưới xương quai xanh, cà vạt cũng xộc xệch. Bộ dạng này của anh chẳng khác gì vừa bị người ta khi dễ.

Khương Cẩm Niên một bên thì lẩm nhẩm, đúng là oan có đầu nợ có có chủ, một bên thì giúp anh cài lại cúc áo, điều chỉnh lại cà vạt cho nghiêm chỉnh.

Ngón tay của cô hơi duỗi ra liền chạm phải lồng ngực anh. Không có gì cản trở da thịt tiếp xúc, thực sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.

Anh hỏi cô: “Thế nào?”

Khương Cẩm Niên cúi đầu giả ngu: “Cậu nói gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả.”

Cô tránh đối mặt với anh, đôi mắt cụp xuống, lông mi cong cong như cánh bướm. Năm ngón tay cô hơi run đặt trên thành ghế, khớp xương cong lại thành hình cung. Mặc dù cô đã cố không biểu hiện cảm xúc lên mặt nhưng chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng đã bán đứng nội tâm cô.

Phó Thừa Lâm cầm đầu ngón tay của cô lên, tỉ mỉ quan sát tĩnh mạch nhỏ xíu trên mu bàn tay cô. Tổng cộng có ba đường nằm trên khớp, có thể nhìn mạch màu màu lam nhạt lộ rõ trên làn da tuyết trắng.

Anh nhớ trước đây đã từng nghe ai đó nói, nếu mạch máu nổi quá rõ chứng tỏ không đủ khí công, Trung y gọi đó là “thu sáp cố thoát”. Anh không ngừng xoa lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt một đoạn ngắn theo một chiều nhất định làm bùng phát một kiểu tâm can ngứa ngáy.

Khương Cẩm Niên đột nhiên nắm chặt tay anh.

Vì tránh cho tài xế ngồi trước nghe thấy, cô nhả chữ cực nhẹ: “Cậu đang suy nghĩ chuyện gì đấy? Đừng có dùng mấy chiêu để cua gái áp dụng lên người tôi.”

Phó Thừa Lâm mặc cho cô ra sức nắm chặt tay anh, không đáp lại.

Cô buông tay, phát hiện ra bản thân đã để lại dấu tay trên tay anh.

Xe từ từ dừng lại, bánh xe mang theo những bọt nước xoay tròn. Tài xế quanh đầu nhìn bọn họ, nhận ra bầu không khí có chút kì lạ, anh ta cười nhắc nhở một câu: “Đã tới nơi rồi, chúng ta có xuống xe không ạ?”

*

Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm đến sớm mười phút. Chỉ trong một cái nháy mắt, bọn họ đã thoát khỏi thế giới hai người, tiến vào trạng thái xã giao tiếp.

La Hạm ngoắc tay về phía Khương Cẩm Niên, cô vội vã chạy tới, bỏ mặc Phó Thừa Lâm một thân một mình đứng ở đó.

Bạn bè của Phó Thừa Lâm đợi đã lâu, ồn ào tiến tới cùng anh nói chuyện phiếm. Một người bạn trong số họ nằm trong ban tổ chức của hội nghị ngày hôm nay, anh ta tiết lộ với Phó Thừa Lâm: “Cấp trên muốn đầu tư vào Internet, đang thu hút các công ty quỹ đầu tư khác gia nhập vào liên minh. Hiện tại đã có mười mấy công ty xác nhận sẽ hợp tác. Bọn họ sẽ công khai báo cáo thường kì trên mạng…”

Phó Thừa Lâm bình luận: “Cạnh tranh sẽ rất khốc liệt đấy.”

Anh dự đoán các công ty lớn sẽ dựa vào internet thực hiện một số dự án chưa từng bắt tay vào làm trước đây để thu hút khách hàng. Anh còn hỏi thêm: “Các anh có cập nhật bảng dữ liệu hàng ngày không? Viết một phần mềm di động, bao gồm cả tình hình các loại cổ phiếu, các loại công trái, cả quỹ hỗn hợp nữa.”

Người bạn đó đáp: “Như dự đoán của anh, chúng tôi sẽ cung cấp tất cả các dịch vụ quản lý tài chính.”

Phó Thừa Lâm dừng lại một chút: “Cũng có thể thu hút các nhà đầu tư cá nhân, theo dõi trên sàn chứng khoán Thượng Hải, sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến, phân tích các chỉ số Dow Jones và Nasda [8]. Ngoài quỹ tài chính thì vàng cũng không tệ, những người đầu tư của thế hệ đi trước có xu hướng muốn an toàn.”

[8] Chỉ số trung bình công nghiệp Dow Jones hay Chỉ số bình quân công nghiệp Dow Jones là một trong vài chỉ số thị trường chứng khoán được tạo ra bởi Charles Dow, chủ báo The Wall Street Journal và đồng sáng lập viên của công ty Dow Jones & Company vào thế kỷ 19.

Chỉ số Nasdaq được gọi là chỉ số tổng hợp Nasdaq (the Nasdaq composite), được xây dựng trên giá cổ phiếu của toàn bộ các công ty niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán Nasdaq.

Người bạn đó gật đầu: “Đó là dự tính của chúng tôi. Hiện tại bên tôi có bốn trăm triệu khách hàng trực truyến, tài nguyên phong phú, nhưng cũng phải phân loại khách hàng. Tài sản của người lớn tuổi cơ bản đều là tiền lương, không thể mất được. Mà cách vận hành của thị trường tài chính thì… lúc nào cũng có sơ hở.”

Phó Thừa Lâm đồng tình nói: “Dùng quỹ tài chính mới để mua lại quỹ tài chính cũ, mua càng nhiều cổ phiếu đem bán đi là đã có thể kiếm tiền được rồi.”

Người bạn thở dài, sau đó lo lắng hỏi anh: “Khách sạn nhà anh vẫn chưa xác định được sẽ đưa lên sàn nào à?”

Phó Thừa Lâm trước hết vẫn phủ nhận: “Không vội, chúng tôi còn chưa chuẩn bị gì cả.” Sau đó nói thêm một câu: “Hai ngày trước còn đang suy nghĩ sẽ kết hợp với một nhà đầu tư nữa.”

Người bạn đó liền bảo: “Tôi có người quen, anh ta là ông chủ một công ty thực phẩm ở Quảng Châu, lần đầu tiên lên sàn thì thất bại vì luật sư của họ đột nhiên chạy sang nơi khác làm việc… Chuyện đó quả thực là khó mà lường trước được. Tôi còn quen một giám đốc điều hành của chuỗi khách sạn cao cấp Vi Lương. Công ty họ đang có kế hoạch trong vòng hai năm tới sẽ niêm yết tại sàn giao dịch chứng khoán Hong Kong… Vừa hay, hôm nay Kỷ Chu Hành cũng tới, anh hỏi anh ta xem sao. Kỷ Chu Hành cũng tham gia việc này.”

Phó Thừa Lâm đảo mắt nhìn một vòng, cười hỏi: “Hôm nay tài chính Thất Hòa có bao nhiêu người tới?”

Anh bạn đó lật xem danh sách, trả lời: “Lạ thật, chỉ có một mình Kỷ Chu Hành đến, Thất Hòa đúng là không nể mặt mũi.”

Nói đoạn, anh ta cũng quay người tìm kiếm Kỷ Chu Hành.

Phó Thừa Lâm ngẩng đầu thì thấy Kỷ Chu Hành đang đi theo sau Khương Cẩm Niên, tới một góc hành lang không có ai qua lại, có vẻ như là một cái hầm thoát hiểm, góc dưới bên trái treo một tấm biển hình người nhỏ màu xanh lục.

Phó Thừa Lâm nghĩ thầm, đúng là một tên “tiểu nhân” màu xanh lục.

Anh xắn tay áo, đi về hướng đó.

Anh bạn kia ngăn anh lại: “Thừa Lâm, có chuyện gì mà phải xắn tay áo vậy?”

Phó Thừa Lâm lươn lẹo như thật: “Để tiện xem đồng hồ ấy mà.” Anh còn rất phối hợp xem giờ: “Ba giờ kém mười.” Anh vỗ bả vai anh bạn đó một cái: “Chờ chút tôi qua phía sau tìm người.”

Con người Phó Thừa Lâm đáng sợ ở chỗ, trong những tình huống thường ngày, tâm trạng của anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi các tác nhân bên ngoài. Có thể là do đã đầu tư cổ phiếu nhiều năm, đã quen với việc lời lãi, nói dễ nghe một chút thì anh là người không biết sợ hãi, còn nói khó nghe hơn chính là anh không cần tới mặt mũi.

Thật vậy, bạn bè đều không đoán được anh muốn làm gì.

Bóng hình của anh dần biến mất ở lối vào hành lang.

Vừa đi anh vừa nghĩ: Tên khốn Kỷ Chu Hành này chẳng khác gì mấy thằng cha săn mồi trong khách sạn, nếu so sánh với thư kí Lưu, anh ta thậm chí còn thiếu một chút bình tĩnh. Vô cùng thiếu dứt khoát, dây dưa dông dài, sớm muộn gì cũng ngã đau.

Kỷ Chu Hành không biết bản thân đang bị chửi thầm. Anh ta tính cùng Khương Cẩm Niên nói chuyện thẳng thắn một lần.

Mà Khương Cẩm Niên vì cần nghe điện thoại mới di chuyển tới một chỗ không người.

Người gọi điện tới là em trai cô, tên thằng bé là Khương Hồng Nghĩa, năm nay mười tám tuổi, đang học lớp mười hai, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, thành tích cũng rất nổi bật, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là nhát gan.

Khương Cẩm Niên nói chuyện với em trai một lúc mới cảm giác phía sau có người. Cô quay đầu, nhìn thấy Kỷ Chu Hành thì giật mình kêu lên một tiếng.

Hai người đã lâu không gặp, anh ta gầy đi trông thấy, hoặc là tối hôm qua cố tình nhịn một bữa để hôm nay cosplay người đàn ông với vết thương lòng chua lành lặn.

Anh ta mặc một bộ âu phục đậm màu, thắt cà vạt màu lam sọc xanh. Đây là quà mà Khương Cẩm Niên tặng anh ta. Lúc hai người bên nhau, Khương Cẩm Niên chưa từng một lần muốn tiền của anh ta, ngoại trừ nhẫn cưới ra, đồ trang sức quý giá cô cũng kiên quyết trả lại, cực kì giống nữ chính phim thần tượng Đài Loan tuy nghèo rớt mùng tơi nhưng vẫn thích già mồm.

Nhưng trong mắt những người yêu nhau, đó mới gọi là tình yêu chân chính.

Kỷ Chu Hành hỏi cô: “Khương Cẩm Niên, gần đây em có nhớ đến anh không?”

Ánh đèn trong đại sảnh sáng trưng đối lập với hành lang u ám.

Anh ta không đợi cô trả lời, lười biếng cùng cô nói qua nói lại, dứt khoát tìm tới cằm cô, nâng nó lên muốn hôn cô.

Trước kia bọn họ hôn nhau, cô hơn nửa là lẳng lặng đáp lại, trằn trọc triền miên, tỉ mẩn từng li từng tí, mà bây giờ, anh ta còn chưa tới gần cô đã dữ tợn hướng về phía thân dưới của anh ta đá một cái.

Nếu không phải anh ta kịp thời buông tay, tránh sang bên cạnh thì chỗ đó đã gặp nguy hiểm rồi.

Anh ta không những không tức giận mà còn cười: “Đã một tháng trôi qua rồi mà em vẫn còn tức giận vậy à? Anh nên lấy đó làm niềm vui, vì trong lòng em vẫn có anh, chỉ là em đang lừa gạt bản thân mà thôi.”

Khương Cẩm Niên nói rành mạch: “Tôi bị anh chọc tức tới mức không thốt được thành câu.”

Cô đột nhiên hiểu được, cái gọi là tình yêu trên cuộc đời này, đầu tiên là bị thần tiên hóa, sau đó là thần thánh hó, nhưng bản chất nó chỉ là một kiểu thỏa mãn, là tấm màn che đậy cho những vọng tưởng xấu xí. Giống như Kỷ Chu Hành, tên khốn này còn muốn tâm sự chuyện tình cảm với cô ư? Có cái beep.

Cô nói: “Anh đừng nghĩ bản thân là nam chính phim truyền hình, đè phụ nữ lên tường cưỡng hôn là hay ho. Tôi nói cho anh biết, tôi phát buồn nôn. Không chỉ buồn nôn, còn thấy ngán đến tận cổ. Anh rảnh rỗi thì đi tìm Diêu Thiên ấy, hôm nay cô ta cũng đến, vừa hay hợp với anh.”

Kỷ Chu Hành nghe cô nói xong một tràng rồi lên tiếng: “Em vẫn để ý chuyện Diêu Thiên.”

Anh ta sửa sang lại cổ áo: “Anh và cô ta không có gì cả. Mấy năm trước, anh và cô ta bên nhau ba tháng, không thể nào quay lại bên nhau được. Anh vẫn luôn biết, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”

Khương Cẩm Niên sắc bén đáp: “Vậy sao anh còn không cút xa tôi ra một chút?”

Kỷ Chu Hành nghiêng đầu nhìn cô: “Anh chưa từng nghĩ rằng chúng ta đã chia tay.”

Anh ta cúi người, lại gần cô, ánh mắt thâm sâu: “Em đã từng nghe qua câu này chưa, con hư biết nghĩ quý hơn vàng. Ở bên em một năm, anh chưa từng chơi bời cùng người phụ nữ khác. Em rời xa anh một tháng, anh một lần cũng chưa hề làm. Em thực sự ép anh đến điên rồi, cô Khương ạ.”

Khương Cẩm Niên không ngờ anh ta bất ngờ nói như vậy, trong giây lát cô không biết tránh đi đâu, lại cảm thấy trốn tránh không phải là một giải pháp tốt, anh ta có thể biến sự chán ghét của cô thành một kiểu thẹn thùng áy náy.

Cô suy nghĩ rồi mở lời: “Vì trước kia tôi rất béo, anh không thể tưởng tượng nổi tôi béo đến mức nào đâu. Sau khi giảm cân, những chỗ khác thì không sao, nhưng trên đùi tôi có ba viết rạn trắng rất khó nhìn. Ngày nào tôi cũng dùng tinh dầu và tinh chất để chúng mờ đi một chút, tôi không muốn để anh nhìn thấy những vết rạn đó…”

Sao mà phải giải thích nhiều như vậy? Cô bỗng nhiên im lặng, tự giễu: “Hiện tại ai đúng ai sai đâu còn ý nghĩa gì nữa, dù sao cũng không phải lỗi của tôi. Bây giờ tôi cảm thấy rất phiền mỗi khi nhìn thấy anh, gặp người cũ tốt nhất nên coi như là người đã chết.”

Kỷ Chu Hành nói: “Nếu em nói cho anh toàn bộ, không lừa dối anh thì hai chúng ta đâu có xảy ra nhiều chuyện tới nông nỗi này?”

Khương Cẩm Niên hơi ngẩng đầu: “Thiên Chúa giáo cấm quan hệ tình dục trước hôn nhân, ngẩng mặt có trời cao, cúi đầu có ràng buộc. Chỉ cần không cản trở tới người khác, mọi ước nguyện sẽ thành sự thật. Mà anh, Kỷ Chu Hành, anh đang cực kì làm ảnh hưởng tới tôi đấy.”

(đoạn này tớ không hiểu lắm nên có bịa bịa chút)

Cô suy đoán: “Anh đâu có yêu tôi, chẳng qua là anh cảm thấy thứ đồ mà anh không có mới là tốt nhất. Anh từng nói rằng anh không quan tâm tôi như thế nào. Vật mà sau khi nghe bạn học đánh giá tôi anh lại có vẻ rất khó chịu phải không? Bên ngoài thì ra vẻ là một cô bạn gái sáng giá, nhưng hóa ra lại là một thứ phế phẩm.”

Khương Cẩm Niên càng tỏ ra cay nghiệt và tàn nhẫn, Kỷ Chu Hành càng nhớ tới dáng vẻ dịu dàng quyến rũ của cô.

Anh ta lộ ra vẻ mệt mỏi, từ trong bóng tối châm một điếu thuốc. Trong ánh lửa mờ mịt, anh ta nói: “Thật ra, người vô tình chính là em.”

Làn khói bay lên, gương mặt anh ta nửa sáng nửa tối: “Chuyện của em với Phó Thừa Lâm đã tốt đẹp cả rồi phải không? Ngồi xe của nó tới, xe có to không, ngồi thoải mái chứ?”

Anh ta ngậm điếu thuốc, bật cười: “Em có nhận ra bản thân rất mẫu thuẫn hay không? Luôn miệng nói không ham tiền, không coi trọng vật chất vì đã gặp được điều kiện tốt hơn, còn là mối tình đầu ngày đêm thương nhớ. Lại chuẩn bị theo đuổi cậu ta à?”

Như mong muốn của anh ta, sắc mặt Khương Cẩm Niên trắng bệch.

Kỷ Chu Hành biết những lời nói đó khiến người khác tổn thương, nhưng chỉ có mỗi anh ta lún sâu vào cảm giác thất tình, anh ta thấy có chút không công bằng. Anh ta để tàn thuốc rơi xuống mặt đất, nhìn cô đang tái nhợt, trong lòng lại có chút xót xa, một lần nữa hạ mình: “Anh vẫn luôn chờ em. Anh không nghèo, cũng không xấu, cùng không khiến em tốn công sức…”

Còn chưa nói dứt lời, phía trước đã xuất hiện một người đàn ông.

Kỷ Chu Hành ngẩng đầu, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm và Kỷ Chu Hành mới chỉ gặp nhau hai lần. Lần đầu tiên là trong buổi xã giao tháng trước, bọn họ bắt tay nhau nói chuyện phiếm, lịch sự nói chuyện hợp tác, ấn tượng để lại cho nhau là không tồi.

Lần thứ hai gặp mặt, chính là hiện tại.

Phó Thừa Lâm tiện tay bật đèn hành lang, như là anh quanh minh chính đại xuất hiện. Anh không nghe được cuộc đối thoại hoàn chỉnh của Kỷ Chu Hành và Khương Cẩm Niên, chỉ vẹn vẹn bắt được vài chữ cuối cùng nhưng cũng đủ để làm cháy lên cảm xúc khó hiểu trong anh.

Anh đoạt lấy điếu thuốc trong tay Kỷ Chu Hành, dập tắt ngay trên cổ áo anh ta, không rõ ý tứ nói: “Trên hành lang cấm hút thuốc lá, ý thức kém đến đáng thương.”

Hết chương 13

Từ editor:

Chương này dài quá, gần 8500 từ. Vốn dĩ ban đầu mình định chia làm đôi nhưng lười sửa mục lục quá nên đăng full luôn =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN