Cẩm Niên
Chương 16: Thua cuộc
Editor: Peachy
Đêm khuya vắng lặng, cả căn phòng không có tiếng chuyện trò nào, chỉ có âm thanh hôn môi nhỏ xíu.
Khương Cẩm Niên bị anh giam cầm ở một chỗ, không thể cựa quậy.
Dường như cô đang bị Phó Thừa Lâm điều khiển lý trí. Anh thành thục tấn công, khiến răng môi quấn quýt tựa như một con dã thú tao nhã nhắm mồi, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, lúc thì dịu dàng, khi lại triền miên, từ từ chạy dọc xuống cần cổ.
Xương quai xanh và cần cổ của Khương Cẩm Niên rất đẹp.
Tinh tế như tuyết, thơm tho, mềm mại.
Anh dừng lại ở nơi đó, trằn trọc ngậm mút, lưu lại một dấu hôn, giống như một con ma cà rồng đang đánh dấu ký hiệu.
Chuyện nam nữ thân mật nên mang lại sự thoải mái và ấm áp.
Nhưng tim Khương Cẩm Niên đập rất nhanh, sau lưng lạnh toát, khó chịu duỗi thẳng ngón chân.
Cô cảm thấy trống rỗng, mơ hồ nâng chân lên, muốn dừng lại ngay lập tức rồi nhanh chóng chạy thoát.
Phó Thừa Lâm hiểu lầm suy nghĩ của cô.
Anh vén vạt váy cô lên, mơn man bàn tay trên đùi cô, cảm giác mềm mại, nõn nà, căng mịn, rất đàn hồi. Anh xoa nhẹ bên hông, không có chừng mực mà bóp đau cô, đầu ngón tay còn lả lướt thăm dò.
Khương Cẩm Niên gần như sụp đổ, không thể chịu được nữa, gằn lên một câu: “Khốn nạn!”
Phó Thừa Lâm dừng lại.
Anh nhận ra hai mắt cô rưng rưng muốn khóc.
Một giây sau, cô nâng tay phải lên muốn đánh anh.
Cái bạt tai này không hề tầm thường, động tác rất hung hăng, mà anh làm như không thấy, không hề né tránh.
Khương Cẩm Niên tin rằng, nếu cô thực sự tặng anh năm dấu tay, anh cũng sẽ không làm gì cô.
Nhưng cô không dám, cô không thể, cô không làm được.
Cô thu tay lại, ôm đầu gối thu mình vào ghế sô pha, vạt váy rơi xuống bắp đùi. Cô vội vàng kéo xuống, cảm thấy bản thân chật vật đến nực cười.
Cô vừa bị anh chiếm hết tiện nghi, từ hông tới chân đều bị chạm tới chạm lui mấy lần. Cô còn nhớ tới chuyện của gia đình anh… càng thêm phần nghi ngờ anh mượn rượu làm càn, bị chuyện năm xưa làm cho rối loạn nên cần tìm người trút giận.
Vì thế cô không hề lên tiếng.
Phó Thừa Lâm ngập ngừng xoa đầu cô, những sợi tóc đen nhanh lướt qua từng kẽ tay anh.
Anh dùng sự kiên nhẫn như lúc nghiên cứu chứng khoán để suy nghĩ về phản ứng của Khương Cẩm Niên. Anh cho rằng bản thân không hề ép buộc cô, vì từ đầu tới cuối cô không hề giãy dụa. Thế nhưng vì sao cô đột nhiên lại tức giận, thậm chí còn muốn rơi nước mắt?
Phó Thừa Lâm cân nhắc một đáp án: “Có phải tôi làm đau em không?”
Khương Cẩm Niên tức giận trả lời: “Đau cái đầu cậu.”
Cô cúi đầu nhìn thảm chằm chằm, mái tóc dài lộn xộn, hai tai đỏ bừng, bộ dạng hiện tại khiến người ta cực kì xót xa.
Phó Thừa Lâm lại hỏi cô: “Em giận à?”
Một khi anh đã quyết định xé nát cái ranh giới tình đồng chí giả dối thì sự chừng mực ngày thường cũng hoàn toàn biến mất. Anh cúi đầu tới gần bên tai cô nói chuyện, hô hấp trong không khí đảo quanh bên tai. Anh gọi cô một tiếng: “Bạn học Khương?”
Giọng nói của anh trầm ổn và ái muội.
Cứ như nếu một giây sau cô đáp lời, anh sẽ lập tức ngậm lấy vành tai cô.
Khương Cẩm Niên đột ngột bật dậy khỏi ghế sô pha, như một chiếc lò xo bị đè về vị trí thấp nhất sẽ nhảy về phía không trung. Cô lập tức chạy về phía bên cạnh cửa ra vào, thậm chí còn không quan tâm tới việc mình có đi giày hay không.
Cô khom người lấy ra một đôi giày cao gót, lại nhớ ra đây là đôi giày mà anh tặng, không chần chừ ném qua một bên.
Phó Thừa Lâm thấy vậy nhưng vẫn ngồi yên: “Bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa. Em đừng ra ngoài nữa.”
Tay trái anh cầm chai rượu, tay phải đặt lên thành lưng ghế sô pha, đôi chân dài hơi duỗi về phía trước, bộ dáng này vô cùng mê hoặc, như là đang chờ đợi cô ngồi lên trên đùi mình.
Khương Cẩm Niên quay trở về, đứng trước mặt anh, bình tĩnh nói: “Từ nay về sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
Sự xấu hổ, phẫn nộ và thất vọng của cô dường như đã nguôi ngoai. Cô lại điềm nhiên như không có gì mà đối mặt với anh, dấu hôn trên cổ cô còn chưa tan, cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Chuyện cậu vừa làm với tôi khiến tôi cảm thấy ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể.”
Phó Thừa Lâm nắm chặt chai rượu, rồi lại buông tay khiến cái chai lăn lóc trên mặt đất, anh cũng không tới nhặt, chỉ cất lời: “Ít nhất em cũng hãy cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể thử. Đừng nói lời tuyệt…”
Khương Cẩm Niên bật cười: “Tôi chưa bao giờ đoán được cậu đang suy nghĩ điều gì.”
Cô lùi lại một bước, tới sát mép giường, hỏi anh: “Là bởi vì tôi ngu ngốc, nên cậu cảm thấy chơi đùa với tôi rất thú vị à?”
Phó Thừa Lâm đứng dậy khỏi ghế salon, đáp: “Em muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng đừng mắng cả bản thân mình.”
Giọng anh đầy trào phúng: “Tôi mới là kẻ ngu.”
Khương Cẩm Niên ngồi xuống giường, cực kì phiền muộn.
Cô hơi cúi đầu, nhìn thấy dấu vết trên đùi mà Phó Thừa Lâm để lại. Thế nhưng bọn họ không thể đi tới bước này, có sai một trăm lần hay một vạn lần nữa cũng không được giẫm lên vết xe đổ.
Cô nói: “Cậu không phải, đối với tôi, cậu là người thông minh nhất. Tôi có mấy câu muốn hỏi, cậu đừng lừa tôi.”
Phó Thừa Lâm đã đoán được cô muốn hỏi điều gì.
Quả nhiên, cô nghiêm túc nhìn anh: “Cậu thực sự thích tôi à? Hay đã từng thích tôi?”
Phó Thừa Lâm cúi người, mang theo chút men rượu trả lời: “Thích.”
Khương Cẩm Niên nghiêng mặt, tránh đi ánh mắt thẳng thắn của anh. Cô lại dịch sang một bên, tự giễu: “Tôi đần độn mới tin lời cậu nói. Tại sao trước đây tôi không phát hiện ra, cậu chính là một tên…”
Suýt chút nữa thì thốt ra mấy chữ “lừa đảo tình cảm”.
Nhưng nhớ tới mẹ Phó Thừa Lâm bị quy vào tội lừa đảo, vẫn còn đang ở trong tù, Khương Cẩm Niên quyết định không nhắc tới hai chữ “lừa đảo” nữa. Cô tằng hắng một cái, đổi cách diễn đạt: “Cậu chính là một cao thủ tình trường.”
Phó Thừa Lâm đi về phía bàn trà nhỏ, đưa tay sờ hộp cơm, nhắc nhở cô: “Cơm đã nguội cả rồi. Em có đói không? Ăn mấy miếng cho đỡ mệt rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Sau đó anh mới hỏi: ” Có cao thủ tình trường nào thất bại như tôi à?” Giọng anh hơi nhỏ, như là đang độc thoại.
Anh đang mặc quần áo bình thường, sống lưng thẳng tắp như cây tùng. Phần lưng anh cân đối và săn chắc, vai rộng eo hẹp, dáng ngưởi thon dài, dễ nhận ra là do kiên trì tập luyện đều đặn cùng thói quen sinh hoạt nề nếp và kỷ luật. Ngay cả ngoại hình cũng là vốn liếng để bàn chuyện yêu đương của anh, Khương Cẩm Niên nghĩ thầm.
Cô bỗng nhiên líu ríu nói: “Quả thực cậu có chút thất bại. Lúc nãy tôi cực kỳ muốn đánh cậu. Dám chắc cậu chưa từng bị người ta đánh nên mới dám làm loạn.”
Phó Thừa Lâm lại bảo: “Tôi từng bị người ta đánh gãy xương sườn, kéo rách da đầu, não bị chấn động nhẹ, tổn thương mô mềm, gãy xương mũi, nhiễm trùng tai…”
Khương Cẩm Niên kinh ngạc đến cực độ.
Sự kinh sợ của cô rơi vào trong đáy mắt, anh liền cười: “Đùa em thôi.”
Khương Cẩm Niên cũng cười: “Cậu biến đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu.”
*
Đêm đó, Phó Thừa Lâm trở về phòng của mình.
Anh cầm điện thoại đặt trên bàn lên, nhắn tin Wechat cho Khương Cẩm Niên nhưng lại nhận được phản hồi từ hệ thống: “Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.”
Lần đầu tiên trong đời Phó Thừa Lâm bị người ta block.
Anh lại mở danh sách liên lạc trên QQ, tìm từ trên xuống dưới một lượt cũng không thấy xuất hiện tên của Khương Cẩm Niên nữa.
Anh quay lại tìm lịch sử trò chuyện trên QQ, cuộc trò chuyện của anh và Khương Cẩm Niên vẫn được lưu trữ, chỉ là tin nhắn vừa được gửi đi lại một lần nữa bị cô từ chối.
Phó Thừa Lâm nhớ lại lời Khương Cẩm Niên vừa nói: “Ngay cả làm bạn chúng ta cũng không thể.”
Anh vẫn còn nhớ, lúc đầu cô nói một câu: “Lúc trở lại Bắc Kinh, hai chúng ta chắc chắn sẽ không gặp lại nữa.” Chính câu nói này khiến anh được nước lấn tới, ruột gan rối bời.
Anh chỉ có thể mở máy tính lên, nhanh chóng hoàn thành công việc ngày mai. Anh kiểm tra báo cáo mà thư kỷ gửi tới, thấy lợi nhuận nửa đầu năm duy trì mức tăng trưởng, những hạng mục đầu tư mà anh quản lý đều không hề tầm thường dẫu cho thị trường không ổn định,,, không ít công ty bị thua lỗ, nhưng anh vẫn giữ vững được doanh thu lớn.
Trên lý thuyết mà nói, tâm trạng của Phó Thừa Lâm phải rất tốt.
Nhưng 12 giờ đêm, Phó Thừa Lâm bất hạnh lại mất ngủ. Anh đi lên sân thượng của khách sạn hút một điếu thuốc.
Tầng cao nhất của khách sạn Sơn Vân được trang hoàng bằng những bồn cây cảnh rất tươi đẹp, trong đó có một gốc cây bình an, cành lá sum suê, xanh tươi mơn mởn, nhìn rất nổi bật. Phó Thừa Lâm đứng ở cạnh bên, châm một điếu thuốc.
Vòng khói như mây mù giăng lối, bay lên không trung vô tận.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời lúc này không phải một màu đen kịt mà là một màu lam thâm trầm với vô số đám mây được khảm nạm liên tiếp thành một đoàn như một đàn cừu nun phiêu du trong biển rộng.
Lá cây đung đưa theo gió kêu xào xạc, anh lại nhớ tới mùa hè ở phòng tự học năm nào, Khương Cẩm Niên mang theo văn phòng tứ bảo [1], ngồi một bên bàn dài, chăm chỉ luyện viết bút lông. Cô giới thiệu “bút lông” cho Phó Thừa Lâm, nói là dùng lông cừu để làm.
[1] Văn phòng tứ bảo: bao gồm bút, mực, giấy, nghiên
Cô đã luyện viết thư pháp mười mấy năm, chữ viết rất đẹp, còn được ông lão trông coi thư viện hết lời khen ngợi. Ông lão đó còn nói với cô, nét chữ nết người, chữ viết như rồng bay phượng múa, tương lại nhất định nhiều đất dụng võ, tâm tưởng sự thành.
Khương Cẩm Niên nghe thấy vậy thì bối rối, đưa lưng về phía ánh nắng trộm viết ba chữ, thật ra thì Phó Thừa Lâm có nhìn thấy, cô đang viết tên anh.
Bây giờ tất cả đều đã trở thành chuyện cũ.
Bỗng dưng anh không còn muốn hút thuốc nữa. Dập tắt tàn thuốc, đang chuẩn bị rời đi thì bên cạnh lại xuất hiện một người đàn ông, dáng người cao thẳng, ngũ quan sắc nét như đao khắc, mặc một chiếc hoodie màu xám tro, mở lời với Phó Thừa Lâm: “Người anh em, cho xin ít lửa.”
Phó Thừa Lâm lấy bật lửa ra giúp anh ta châm thuốc.
Có lẽ anh cảm thấy hút thuốc một mình khá nhàm chán, mở miệng cười cười: “Tên tôi là Thẩm Đạt Quan, anh họ gì?”
Phó Thừa Lâm đáp: “Họ Phó.”
Trời nổi gió lớn, cộng thêm âm thanh xe cộ ồn ào phía dưới nên về cơ bản, Thẩm Đạt Quan không hề nghe rõ.
Nhưng anh ta không có ý định hỏi lại, chẳng qua anh ta chỉ muốn tìm người nói chuyện: “Đêm khuya còn lên đây hút thuốc, người anh em đang gặp vấn đề gì à?”
Phó Thừa Lâm thấy anh ta cười nói tùy tiện, cử chỉ cà lơ phất phơ, rồi lại ngửi thấy trên người anh ta thoang thoảng mùi nước hoa của phụ nữ, đoán rằng anh ta vừa trải qua cuộc vui, là một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình…
Vì thế Phó Thừa Lâm càng giữ kín như bưng: “Anh đừng hiểu lầm, không có chuyện gì thì không được lên sân thượng sao? Ngắm cảnh, nghe gió thổi, hòa mình vào thiên nhiên.”
Sau đó, anh kéo cổ áo, cáo từ nói: “Tôi hơi mệt, đi xuống trước đây. Người anh em này, anh cũng mau chóng về phòng đi, ngủ ngon.”
Thẩm Đạt Quan liền nắm chặt tay áo anh: “Người anh em, đừng đi, nghe tôi nói mấy câu đã.”
Phó Thừa Lâm quay đầu nhìn anh ta.
Thẩm Đạt Quan ngậm lấy điếu thuốc, trầm giọng nói: “Tôi làm môi giới chứng khoán. Nói chung các anh có thể không biết môi giới chứng khoán là cái gì, nếu bình thường anh không đầu tư cổ phiếu thì cũng không quan tâm gì tới mấy chuyện này… Hầu hết mọi người chỉ nghe tới ngân hàng đầu tư.”
Phó Thừa Lâm cũng cực kì phối hợp mà trả lời: “Đúng vậy, cũng không hiểu rõ lắm.”
Thẩm Đạt Quan nghe thấy ngữ khí anh có vẻ chân thành, không giống như đang giả vờ thì nhất quyết giải thích với anh: “Một vị tiền bối nói với tôi là: “Công ty đã “lên sàn” là kỹ nữ, môi giới chứng khoán là mẹ mìn còn quỹ ngân sách là khách làng chơi”. Môi giới đảm nhận việc chào hàng, quỹ ngân sách chính là bên chọn lựa, người mua và người bán khác nhau quyết định cơ chế thị trường, nói thế cậu hiểu không?”
Phó Thừa Lâm từ chối đưa ra ý kiến đánh giá: “Nghe thô lỗ quá, nhưng cũng có vẻ hợp lý đấy.”
Hết chương 16
Spoil: Có người muốn chơi khổ nhục kế.
Từ editor: Dạo này mình có theo dõi một bộ truyện, bạn í bắt đầu đào hố từ tháng 3 nhưng chỉ còn vài ba chương phiên ngoại nữa là xong cái hố hơn trăm chương một tí rồi. Nhìn lại bản thân thì =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!