Cẩm Niên
Chương 5: Hoa hồng
Editor: Peachy
Lý tưởng sở dĩ luôn tốt đẹp, là bởi nó có có thể sẽ chẳng bao giờ được thực hiện.
Hiện thực cuộc sống và lý tưởng là hai đường thẳng song song, chúng bổ trợ cho nhau, nhưng sẽ vĩnh viễn không giao nhau.
Khoảng cách vuông góc giữa lý tưởng và hiện thực lại khiến người ta say mê, làm người ta điên cuồng.
(Mình nghĩ ở đây có liên quan tới kiến thức toán học, khi đo khoảng cách giữa hai đường thẳng, người ta sẽ dựng một đường thẳng vuông góc chung. Từ đó mới có “khoảng cách vuông góc”.)
Khương Cẩm Niên cam tâm tình nguyện vì điều đó mà nỗ lực.
Tuy rằng cô vừa mới ba hoa, nói cái gì mà “Con sẽ trở thành một giám đốc đầu tư thực thụ” nhưng thật ra đến cả cái bóng của vị trí đó cô cũng chưa dám chạm đến. Nhưng ít nhất là, bố vẫn ủng hộ cô.
Bố cô từ trong điện thoại nhắc mãi: “Có lý tưởng là tốt! Nhưng mà, con phải suy nghĩ kỹ, người trong nhà không thể giúp đỡ, con phải chịu khó vất vả… Vất vả thì vất vả, nhưng phải ăn uống đoàng hoàng, đừng tiết kiệm tiền. Bố với mẹ con có lương hưu, em trai con cũng hiểu chuyện, mọi người trong nhà đều rất tốt.”
Khương Cẩm Niên liên tục gật đầu: “Mọi người cũng thế, ăn cơm đầy đủ, chú ý nghỉ ngơi… Với lại, nếu trong nhà thiếu tiền, nhất định phải nói với con.”
“Thiếu tiền gì chứ? Không thiếu tiền!” Bố cô trả lời, “Con cứ tự chăm sóc bản thân thật tốt, điều gì cũng không sánh bằng.”
*
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Khương Cẩm Niên xuống tầng ăn cơm.
Cô khẽ cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng.
Gần tới cổng đột nhiên thấy nhiều hình bóng đan xen, cô nhìn chăm chú… Arggg, khủng thật đấy.
Người tới chính là Phó Thừa Lâm.
Anh cũng không xuất hiện một mình mà đi cùng một đoàn hai xe với năm sáu người khác.
Cửa xe mở, cấp trên La Hạm của Khương Cẩm Niên đứng ở một bên nở nụ cười đon đả, nhiệt tình tiếp đón. Mà boss của La Hạm, tổng giám đốc quỹ đầu tư của công ty cũng đang hoan nghênh chào đón đoàn người này.
Cũng quá là phô trương đi, Khương Cẩm Niên oán thầm.
Trước kia cô cũng biết, nhà Phó Thừa Lâm kinh doanh một chuỗi khách sạn trải rộng khắp cả nước, chiếm lĩnh thị trường cao cấp, hình như gần đây đang có ý định đưa lên sàn giao dịch. Mà bản thân Phó Thừa Lâm, mượn danh tiếng của khách sạn thành lập một bộ phận kiểm soát chứng khoán nội bộ, đồng thời thu mua lại một công ty quản lý quỹ (*) nào đó.
(*) Công ty quản lý quỹ là một loại hình tổ chức trung gian tài chính, chuyên thành lập và quản lý các quỹ đầu tư, phục vụ nhu cầu đầu tư trung và dài hạn của công chúng.
Hơn nữa, anh còn là đối tác cấp cao của một tổ chức quản lý tài sản (*) khác.
(*) hay được biết đến là AMC – Asset Management Company, hiểu nôm na là công ty quản lý tài sản cho các doanh nghiệp, nhà đầu tư. Bao quát hơn, AMC gồm các công ty quản lý tài sản có thể là của một ngân hàng, nhiều ngân hàng hoặc cả một quốc gia.
Người có tiền luôn có trăm phương nghìn kế để khiến bản thân có nhiều tiền hơn.
Bọn họ càng thăng tiến, chức vụ và danh hiệu lại càng chồng chéo.
Khương Cẩm Niên lắc đầu thở dài, hâm mộ không nổi.
Cô nghĩ, việc quan trọng của cô bây giờ là đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Cô cố ý tránh đi qua cửa chính, vòng qua cửa ngoài cùng phía trái đại sảnh.
Rất tốt, không chạm mặt Phó Thừa Lâm.
Anh hiện tại đang bị vây quanh, cơ bản là không thể nào nhìn thấy cô được.
Nhưng rốt cuộc là cô đang trốn tránh điều gì? Chính cô cũng không nghĩ ra.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua thật nhanh.
Chạng vạng 6 giờ tối, Khương Cẩm Niên tan ca trở về nhà.
Cô dừng ở ven đường mua 2 cân dâu tây. Mấy quả dâu vẫn còn nguyên cuống lá xanh, đỏ mọng, nhìn rất tươi ngon. Cô cầm theo túi dâu tây, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ một hạng mục của báo cáo nghiên cứu, bên cạnh là một chiếc xe con màu đen đang chầm chậm vượt qua.
Cùng lúc đó phía trước đang có đèn đỏ.
Xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Phó Thừa Lâm ngồi ở ghế sau gọi một tiếng: “Bạn học Khương?”
Khương Cẩm Niên đột ngột quay đầu, thiếu chút nữa là xoay cả cổ.
Phó Thừa Lâm cười cười, đột nhiên thúc giục: “Mau lên xe đi, chỉ còn 30 giây, tôi không kịp cùng cậu nói chuyện.”
Trong suy nghĩ của Khương Cẩm Niên, chuyện anh muốn nói có liên quan đến công ty, mà còn là chuyện vô cùng cấp bách. Cô vội vàng chạy về phía anh, đuổi kịp trước lúc đèn đỏ chuyển xanh, thành công lên xe.
Tận đến lúc ngồi cạnh Phó Thừa Lâm, cô lại nghĩ: Hành động cố ý tiếp cận này của Phó Thừa Lâm có phải là cố ý lấy tin tức nội bộ hay không?
Kết quả Phó Thừa Lâm chỉ nói một câu: “Buổi trưa thì giả bộ không quen biết, bây giờ lại chạy vội chạy vàng.”
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: Anh đang làm gì? Khởi binh vấn tội?
Cô hơi trầm tư, đem túi nilon đựng dâu tây đặt phía trên túi xách. Điều làm cô lúng túng là dâu tây vừa bị đè lên một chút, giờ phút này đang nhỏ nước, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt thảm không biết bao nhiêu tiền trong xe.
Khương Cẩm Niên khép chân lại, dịch sang bên cạnh 2 cm, lấy ra một bịch khăn giấy, quay người thu dọn tàn cuộc.
Tiếng của Phó Thừa Lâm từ trên đỉnh đầu cô truyền tới: “Không cần lau đâu, mùi dâu tây rất thơm.”
Tài xế lái xe ở ghế trước cũng nói: “Đúng vậy, cô Khương, không việc gì đâu.”
Khương Cẩm Niên liền nản lòng.
Cô ngồi dậy, lấy ví tiền.
Phó Thừa Lâm hỏi cô: “Cậu lại muốn cho tôi tiền à?”
“Đúng thì sao.” Khương Cẩm Niên trả lời, “Tiền xe cùng phí ăn ở ngày hôm đó cậu cũng không nhận. Hôm nay là tiền rửa xe, dù sao cậu cũng phải đi.”
Lời nói chưa dứt khỏi đầu môi, cô đã rút ra ba tờ một trăm.
Phó Thừa Lâm duỗi đôi chân dài, đế dày chạm phải ghế ngồi bọc da màu đen ở hàng trước. Lúc đầu anh nhìn về phía khác, sau đó chăm chú nhìn cô hồi lâu: “Cậu mở miệng ra nói chuyện tiền nong với tôi, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng hai chúng ta đang trong… một mối quan hệ không đứng đắn liên quan đến tiền bạc.”
Khuôn mặt Khương Cẩm Niên nóng bừng, giống như một quả bóng cao su bị kim châm.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ có thể quay mặt về hướng khác, ngắm nhìn mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ đang từ từ ngả về phía tây.
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà cùng bóng tối đan xen, nhàn nhạt chiếu trên gò má anh. Anh chống tay lên trên cửa sổ xe đã đóng kín, đỡ lấy đầu, tựa như đang suy tư lại tựa như đang thất thần… Từ đầu tới cuối anh không hề hỏi địa chỉ nhà của Khương Câm Niên, nhưng chiếc xe này lại lái về hướng nhà cô.
Khương Cẩm Niên khẩn trương tính toán: Xong đời, hôm nay anh lại muốn đưa cô về nhà.
Chuyện này xử lý thế nào đây, cô lại tiếp tục nợ anh một lần nữa.
Cô trầm tư suy nghĩ, chủ động đề xuất: “Chuyện này, Phó tổng…”
Phó Thừa Lâm lập tức ngắt lời: “Từ lúc nào tôi lại trở thành Phó tổng?”
Giọng điệu cô mềm mỏng, nhưng ấn chứa một chút sốt ruột nhàn nhạt: “Việc này phải hỏi chính cậu chứ, cổ phần hiện tại cậu có trong tay đã kiểm soát bao nhiêu công ty, chuỗi khách sạn đang kinh doanh khi nào thì đưa lên sàn chứng khoán?”
Biểu cảm Phó Thừa Lâm rất rõ ràng, khóe miệng hiện lên một ý cười, tựa như anh đã nghe quen những câu hỏi thế này.
Khương Cẩm Niên vội vàng lên tiếng: “Này, cậu đừng có hiểu lầm! Tôi không có ý định dò hỏi tin tức nội bộ từ chỗ cậu đâu. Ý của tôi là, cậu có thể chừa cho tôi chút mặt mũi, để tôi mời cậu một bữa cơm hay không? Tôi thấy mấy tiệm cơm xung quanh đây không tồi, món nổi bật là lẩu ớt cay… Cậu rất thích ăn lẩu, tôi vẫn còn nhớ.”
Phó Thừa Lâm nghiêng người sang, vẫn giữ khoảng cách với Khương Câm Niên.
Anh chừa lại cho cô một không gian rộng rãi mà an toàn.
Sau đó, anh cho cô chút mặt mũi: “Đi thôi, xuống xe ăn cơm nào.”
*
Trời chuyển dần sang chạng vạng, màn đêm dần buông xuống.
Hai bên đường đã lên đèn, một vài trong số chúng bị che khuất bởi những tán cây tươi tốt, đổ bóng thưa thớt.
Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm bước song song dưới những tán cây.
Bên cạnh hai người thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cặp tình nhân của một trường đại học gần đây, hầu hết là nam sinh ôm nữ sinh, tản ra hormone tình yêu.
“Tuổi trẻ tốt thật!” Khương Cẩm Niên không nhịn được cảm thán.
“Không phải cậu cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi à? Đang ở độ tuổi vàng, làm gì cũng được.” Phó Thừa Lâm tiếp lời.
Anh theo thói quen muốn vỗ vai Khương Cẩm Niên giống như với một anh bạn tốt. Bàn tay vừa nâng lên, anh lại thấy không thích hợp, chỉ có thể không tự nhiên hạ xuống, nhét tay vào túi quần tây, tựa như anh có mưu đồ làm loạn, sau đó lương tâm trỗi dậy.
Bà lão bán hoa ven đường nhìn thấy cơ hội buôn bán, cầm lấy giỏ hóa chạy tới trước mặt, hỏi anh có muốn mua hoa không.
Bà lão mặc một bộ đồ mỏng, áo khoác ngắn, chân đi giày vải, mái tóc bạc phơ chải gọn gàng. Bà lão vừa nói không ngừng vừa tỉ mẩn chọn từng cành hoa, mí mắt nhăn nheo, khuôn mặt già nua cùng đóa hoa kiêu diễm động lòng người kia tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Có muốn mua hoa hay không, bà bán rẻ cho con? Bà lão hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
Trong giỏ của bà lão chỉ có hoa hồng.
Màu hoa đỏ thẫm, mang theo hương thơm, nở rộ.
Phó Thừa Lâm lấy ví tiền từ trong áo ra, sảng khoái nói: “Con lấy hết, bà bán cả giỏ hoa cho con đi.”
Anh mang theo bó hoa, tâm trạng không tồi, nhìn về phía Khương Cẩm Niên đang tựa hồ không rõ đang xảy ra chuyện gì. Cô gái này khi thì khôn khéo, thỉnh thoảng lại ngờ nghệch, lúc thức thời dừng lại đúng thời điểm nhưng có khi lại tự nguyện chìm sâu vào vũng bùn… Biểu hiện cụ thể của những hành động này, anh không muốn đi sâu.
Mà trên thực tế, Khương Cẩm Niên với Kỷ Chu Hành là kịp thời dừng lại, còn với Phó Thừa Lâm lại là từng bước hãm sâu vào vũng bùn.
Cô thấy Phó Thừa Lâm mua hoa, trái tim lại không ngăn nổi loạn nhịp.
Đừng tặng tôi! Cô lẩm nhẩm trong lòng.
Nhưng không như mong muốn.
Một lúc sau, Phó Thừa Lâm liền đưa toàn bộ hoa hồng cho Khương Cẩm Niên: “Chúc cậu mãi mãi tuổi thanh xuân, bạn học Khương.”
Khương Cẩm Niên nhớ tới lời cảm thán vừa rồi của mình – “Tuổi trẻ tốt thật!”
Cô vốn nên bị cảm động bởi tình bạn bè sâu sắc giữa những người bạn cùng lớp. Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có vẻ trào phúng: “Hoa hồng vốn là để tặng người yêu, nhưng chúng ta đâu phải? Chi bằng… tặng lại cho mấy đôi tình nhân trên đường, coi như là làm chuyện tốt.”
Phó Thừa Lâm không nói gì.
Khương Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn anh.
Đèn đường nhạt màu, ánh trăng xanh (*) vương xuống, chiếu sáng cả khuôn mặt anh.
(*) Từ gốc là 清辉 – [qīng huī] – thanh hải: một từ Trung Quốc để chỉ ánh sáng rực rỡ của mặt trăng hoặc mặt trời, hoặc là ánh trăng sáng (baidu)
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý tứ thăm dò: “Giá trị của hoa được định nghĩa bởi con người. Thật ra hoa hồng đến độ sẽ nở rộ, bất kể bản thân có đại diện cho tình yêu hay không.”
Anh tiếp tục: “Những bông hoa đẹp xinh đẹp như vậy mà bỏ đi thì rất lãng phí, cứ để trong xe trước đã.
Màn đêm buông xuống, thành phố đèn hoa rực rỡ, gió thổi qua đầu hẻm từng cơn mát rượi.
Phó Thừa Lâm tiến về phía xe anh đang đậu ven đường.
Khương Cẩm Niên đứng bất động tại chỗ.
Người bán hoa vừa rời đi không xa, thấy vậy liền quay trở lại nói đôi câu với Khương Cẩm Niên: “Con dâu nhỏ, đừng giận dỗi với chồng nữa, người ta đã mua cho con một giỏ hoa, sớm làm lành… rồi về nhà thôi con.”
Ôi, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Khương Cẩm Niên vội vàng sửa lại: “Không phải như bà nghĩ đâu ạ.”
Cô mỉm cười; “Cậu ấy là bạn học của con, tâm trạng tốt nên ra tay rất hào phóng.”
Cô không thể giải thích được mối quan hệ của mình và Phó Thừa Lâm với một người xa lạ: “Bạn bè bình thường, con và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ, có bắn đại bác cũng không tới.”
Khương Cẩm Niên đứng thẳng tắp, tựa như dùng mặt đường vuông góc làm hệ tham chiếu. Bản thân cô không sợ bóng đổ, nhưng loại phản ứng chín quá hóa nẫu này chẳng khác gì một con chim từng bị tổn thương nên sợ cành cong. Trong tiềm thức cô rốt cục đang lo sợ điều gì?
Khương Cẩm Niên suy nghĩ một chút, nâng gót chân.
Cô sợ bản thân lại giẫm lên vết xe đổ.
*
Ở bên kia, Phó Thừa Lâm đem hoa hồng vào để trong xe.
Anh cho tài xế đi tìm chỗ ăn cơm, nên trong xe không có người.
Khương Cẩm Niên đứng cách anh mười mấy mét, vừa hay thuận tiện cho anh quan sát cô từ xa. Thật ra bản thân anh vô cùng khinh bỉ hành vi lén lút nhìn trộm sau lưng này, cảm thấy rất biến thái, cũng chưa từng nhìn cô gái nào như vậy.
Vậy nên anh giả bộ như có việc, đi vòng quanh xe một vòng, thấy Khương Cẩm Niên cùng bà lão bán hoa đang trò chuyện vui vẻ.
Bọn họ đang nói gì vậy?
Bán hoa thế nào à?
Làm sao để đẩy mạnh tiêu thụ?
Phương pháp để bán hàng lâu dài mà vẫn thu lợi nhuận cao trên thị trường?
Bất kể là chuyện nào, Phó Thừa Lâm đều có thể nói vài lời.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chủ đề trò chuyện giữa Khương Cẩm Niên và anh vô cùng nghèo nàn.
Tình trạng đó, tại bữa cơm tối nay cũng chẳng có thêm chút chuyển biến tích cực nào.
Cho tới khi Khương Cẩm Niên bắt đầu uống bia.
Đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi phút, âm thanh bên trong quán lẩu huyên náo, nồi nước lẩu tỏa ra mùi hương cay nồng, hấp dẫn người ta đến mức quên cả thời gian.
Khương Cẩm Niên ăn quá cay, ngửa đầu uống một cốc bia lạnh, uống được một nửa thì dừng lại, giật giật tay áo Phó Thừa Lâm: “Cậu tạm thời đừng ăn, tôi muốn nói với cậu mấy lời.”
Trong bát Phó Thừa Lâm lúc này có một miếng đậu phụ, anh khách khí trả lời: “Xin rửa tai lắng nghe.”
Khương Cẩm Niên theo đà tiếp tục: “Tôi ngày trước… Tôi đối với cậu…”
Phó Thừa Lâm “Ừ” một tiếng, là câu nghi vấn, sử dụng tông giọng cũng khác.
Khương Cẩm Niên cực kỳ khẩn trương. Cô lấy dũng khí bằng việc tự rót cho mình nửa lon bia, khoát tay nói: “Không được, tôi nói không nổi. Cậu cho tôi thêm một phút. Hoặc là xoay mặt cậu qua kia, đừng để bà đây nhìn thấy ánh mắt của cậu.”
Phó Thừa Lâm hợp tình hợp lý không buông tha ai: “Đôi mắt của tôi làm gì có lỗi với cậu à, nếu vậy cậu càng phải nói với tôi.”
Khương Cẩm Niên thấy anh không phối hợp, cô dứt khoát hạ mình trước, như là đang cúi đầu nhận tội trước mặt anh: “Tôi ngày trước khiến cậu gặp không ít phiền phức. Tôi chân thành xin lỗi cậu…”
Chuyện cũ không dám nghĩ lại, cô nghĩ.
Phó Thừa Lâm cầm cốc bia, ngón trỏ miết dọc thành ly. Bia nổi lên bọt khí, bắn tung tóe vài giọt lên tay. Anh nâng cốc, nhìn Khương Cẩm Niên xuyên qua thành thủy tinh, hình ảnh bị nước khúc xạ biến thành từng mảnh nhỏ.
Anh bật cười: “Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi nhắc lại đâu còn ý nghĩa gì nữa. Tôi cũng có phần không đúng.”
Anh ngừng một lát rồi tiếp tục: “Tôi biết cậu muốn nói gì. Thật ra cậu không cần để ý, mà cậu cũng đã sớm thoát khỏi qua khứ, không phải cách đây không lâu đã thiếu chút nữa kết hôn cùng Kỷ Chu Hành sao?”
Hừ, đúng là hết chuyện để nói.
Khương Cẩm Niên thầm nghĩ.
Gò má cô ửng hồng, nhưng vẫn còn tỉnh táo: “Nếu vẫn còn muốn làm bạn bè thì đừng nhắc đến Kỷ Chu Hành. Ngày lễ ngày Tết, tôi vẫn sẽ gửi tin nhắn chúc phúc cho cậu…”
Nhưng Phó Thừa Lâm lại hỏi tới: “Cậu quen Kỷ Chu Hành thế nào?”
Khương Cẩm Niên đưa tay phải lên, chỉ vào anh: “Cậu vẫn được coi như là… tầng lớp tinh anh đi, tại sao lại hóng hớt như vậy?”
Cà khịa xong xuôi, cô cắn một miếng bánh tổ, mơ hồ nói: “Quen ở cổng công ty đó. Hôm đó trời mưa to, tôi ôm tài liệu đâm vào người anh ta.”
Phó Thừa Lâm “haha” cười: “Hấp ta hấp tấp.”
Nói xong, anh cầm đũa gắp một miếng khoai môn, không đợi nguội đã đưa đến miệng. Lâu ngày anh không ăn cay, cổ họng liền bị kích thích ho khan một lúc khiến hai nữ nhân viên phục vụ bên cạnh tranh nhau rót nước cho anh.
Vẫn là Khương Cẩm Niên không bị vẻ ngoài của anh mê hoặc, lạnh lùng đáp trả: “Cậu mới hấp tấp, để bị ho thành như vậy.”
Phó Thừa Lâm hiếm khi không phản biện.
Lúc này, thịt cừu trong nồi đã ùng ục chín tới.
Khương Cẩm Niên dùng muôi vớt thịt ra đĩa, chờ một chút rồi đẩy đĩa vào trong tầm mắt của Phó Thừa Lâm.
Ngón tay anh thoáng chút cứng đờ, hơi gập xuống, gõ lên mặt bàn.
Anh cười hỏi: “Cậu bây giờ vẫn thích thịt bò với thịt cừu à.”
Khương Cẩm Niên lắc đầu: “Cậu cho rằng tôi bằng cách nào mà gầy được như bây giờ? Tôi bật mí cho cậu, một miếng thịt cũng không được phép có trong thực đơn bữa tối, dù cậu có cầm súng dí vào trán ép buộc, tôi cũng không thể ăn dù chỉ một miếng…”
Phó Thừa Lâm gắp thức ăn cho cô, vì cô mà trải một bậc thang; “Vậy cậu ăn hai miếng đi. Mấy năm nay cậu vất vả rồi, bạn học Khương.”
Khương Cẩm Niên đã ngà ngà say, ngây ngô nói: “Được, cảm ơn.”
*
Chín giờ tối, Khương Cẩm Niên được Phó Thừa Lâm tiễn đến tận cửa nhà.
Bạn cùng phòng Hứa Tinh Thần của Khương Cẩm Niên mở cửa cho bọn họ.
Cửa mới mở được một nửa, Hứa Tinh Thần đã kinh ngạc thốt lên: “Phó… Phó Thừa Lâm?”
Toàn bộ cúc áo trên bộ âu phục của Phó Thừa Lâm đều mở, áo sơmi trắng dính một vết son môi đầy khả nghi.
Anh chống một tay lên khung cửa, ánh mắt không hề có sự thăm xét căn phòng, Khương Cẩm Niên cùng anh cũng không có chút tiếp xúc thân thể nào… phương diện đó Hứa Tinh Thần lúc đầu cũng không hề nghĩ tới, cho đến khi cô nhìn thấy trong tay Phó Thừa Lâm ôm một giỏ hoa hồng, phía trên còn có một túi dâu tây.
Chuyện này là thế nào?
Có người vừa tặng hoa hồng, lại còn kèm thêm cả một túi dâu tây sao?
Hứa Tinh Thần tự động thay anh phiên dịch: Hoa hồng là đại diện cho tình yêu của tôi với Khương Cẩm Niên, dâu tây là mong muốn trồng dâu của tôi lên cơ thể cô ấy.
Ôi mẹ ơi! Rõ là vừa lưu manh mà lại lãng mạn muốn chết.
Hứa Tinh Thần suýt chút nữa muốn vỗ tay khen hay với anh.
Biểu cảm của cô ấy chứa sự trêu chọc, Phó Thừa Lâm nhìn không nổi. Anh giao Khương Cẩm Niên tới tay cô ấy, giải thích: “Tối nay cô ấy uống nhiều quá, phiền cô để ý cô ấy một chút, đừng để cô ấy say mèm.”
Hứa Tinh Thần đáp: “Được ạ, ông chủ.”
Cửa chính vừa đóng, Khương Cẩm Niên mới trước sau giới thiệu: “Anh ấy là…”
“Là Phó Thừa Lâm, người đó là boss mới của công ty bọn tớ, tớ từng gặp qua một lần ở cuộc họp toàn nhân viên.” Hứa Tinh Thần đặt hai tay lên nắm lấy vai cô, cao giọng, “Khương Cẩm Niên, cậu mau khai thật đi, cậu có phải bà chủ tương lai của bọn tớ hay không?”
Cả căn phòng tràn ngập hương hoa hồng, xen lẫn với vị ngọt của dâu tây làm nhiễu loạn khứu giác mọi người.
Hứa Tinh Thần bỗng nhiên thông suốt, chợt nghĩ trong lòng: Khương Cẩm Niên không phải là… vì Phó Thừa Lâm mà rời khỏi Kỷ Chu Hành đấy chứ?
Hết chương 5
Tác giả có lời muốn nói:
Lại là spoil: Có một câu đố đang đợi đáp án của mọi người. Liệu tình xưa có thể nối lại hay không? Thăm dò nội tâm nhân vật chính.
Editor than thở:
3 cái deadline thay nhau dí sấp mặt, học online không nhàn đâu mọi người nhỉ.
Tuần này mình xin phép chỉ có một chương thôi ạ. Mình biết là vạn sự khởi đầu nan nhưng mỗi vote, mỗi like, mỗi comment của mọi người đều là động lực to lớn dành cho mình. Cảm ơn các tình yêu nhiều nhiều <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!