Cẩm Niên - Chương 7: Sắc nước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Cẩm Niên


Chương 7: Sắc nước


Editor: Peachy

La Hạm không rõ quá khứ của Khương Cẩm Niên và Phó Thừa Lâm.

Thế nên, suy nghĩ hi vọng hai người có thể ôn lại chuyện xưa của La Hạm theo Khương Cẩm Niên mà nói là vô cùng phi thực tế.

Vậy nhưng, vào tối hôm tới Thượng Hải đó, Khương Cẩm Niên lại phát hiện khách sạn 5 sao mà cô cùng La Hạm chuẩn bị nhận phòng kia… chính là “Khách sạn Sơn Vân” mà gia đình Phó Thừa Lâm đang kinh doanh.

Nghe nói, tên của khách sạn bắt nguồn từ một câu Tống từ: “Hồi thủ Nam Kha mộng, tĩnh đối Bắc Sơn vân.” [1]

[1] Tống từ là một thể loại văn chương thời Tống. Câu thơ bên trên được trích trong một tác phẩm “Thủy điệu ca đối” của Bạch Ngọc Thiểm.

Tên gọi mang vẻ trang trọng cổ điển là vậy, nội thất bên trong lại vô cùng hoa lệ, không có chút ăn nhập nào với khí chất thanh đạm của “Sơn Vân” là những cảm nhận trực quan đầu tiên của Khương Cẩm Niên. Nếu không phải là vì đi theo La Hạm, cô sẽ không bao giờ đặt chân vào một cái khách sạn đặt tên là Sơn Vân.

Cô và La Hạm đã đặt phòng từ trước, hai phòng đơn, hai tấm thẻ phòng.

Nhân viên lễ tân tại đại sảnh cầm thẻ phòng đưa cho Khương Cẩm Niên, nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào quý khách, nhà hàng buffet của chúng tôi ở tầng hai, quý khách có thể dùng bữa sáng và bữa tối miễn phí.”

Buổi sáng có thể ăn nhiều nhưng ban đêm thì không được, Khương Cẩm Niên thầm nghĩ.

Tay trái cô kéo vali hành lý, tay phải cầm thẻ phòng, thuận miệng hỏi một câu: “Khách sạn có phòng tập thể hình không?”

Nhân viên lễ tân gật đầu trả lời: “Bể bơi ở tầng trệt đầu tiên, phòng tập thể hình ở tầng sáu, spa làm đẹp và massage được đặt ở tầng bảy…”

Đi dọc theo đại sảnh về phía tay trái là một lan can thủy tinh được ánh đèn khúc xạ lên tạo thành những bóng ảo mơ hồ. Khương Cẩm Niên lại gần một bên lan can, hướng tầm mắt xuống bên dưới liền nhìn thấy bể bơi tại tầng trệt mà nhân viên lễ tân vừa nhắc đến.

Cô cảm thấy khách sạn Sơn Vân không có trở ngại gì trong việc đổi tên thành công viên nước.

Bể bơi ở tầng trệt được chia thành hai khu, một khu ngoài trời và một khu khép kín. Bể bơi ngoài trời được đặt ở hướng đông nam, đón nhận được nhiều ánh sáng, thiết kế tinh tế. Phần giữa được chia thành hai tầng cao và thấp, nước chảy qua róc rách như thác nước.

Hiện tại đang là 8 giờ tối, ước chừng có sáu bảy người đang mặc đồ bơi ngồi chơi bên thành bể, nghịch nước nô đùa,… Khương Cẩm Niên ngưỡng mộ nhìn họ, thậm chí còn không để ý tới tiếng La Hạm gọi mình.

“Sáng mai chị có hẹn.” La Hạm nói, “Thế này đi, sáu giờ ba mươi chúng ta xuất phát từ khách sạn tới tháp Thượng Hải [2] trước. Thư kí của công ty công nghệ mạng Long Thất sẽ đợi chúng ta ở văn phòng. Trước mười một giờ đêm mai, em chịu khó một chút gửi cho chị bản phác họa sơ bộ của báo cáo nghiên cứu. Ngày hôm sau thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn, buổi sáng em có thể nghỉ ngơi, buổi chiều cùng chị tham dự hội nghị đối tác tài chính ngành thương mại điện tử. Chị nói vậy em đã nắm rõ được chưa?”

[2] Tháp Thượng Hải là một tòa nhà chọc trời cao thứ 2 thế giới ở Lục Gia Chủy, Phố Đông, Thượng Hải.

Khương Cẩm Niên lấy điện thoại ra, ghi lại thời gian vào một bản ghi chú, đáp: “Đã rõ ạ, em đã ghi lại rồi.”

La Hạm làm động tác tay “OK” với cô.

Hai người cùng bước vào thang máy lên tầng mười một, mỗi người một ngả tạm biệt nhau ở hành lang để trở về phòng riêng. Phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, diện tích không lớn, là kiểu phòng đơn tiêu chuẩn phổ biến của khách sạn.

Khương Cẩm Niên đặt túi đeo trên lưng cùng hành lý xuống, cởi giày cao gót, ngã xuống giường lớn êm ái.

Thật thoải mái.

Nệm rất êm.

Quả là khách sạn Sơn Vân danh bất hư truyền.

Trong lòng Khương Cẩm Niên liên tục cảm thán, sau đó cầm quyển sổ màu đen được đặt trên đầu giường lên lật xem phần giới thiệu khách sạn, cô phát hiện ra mỗi bộ chăn ga cùng gối đầu ở đây có giá bán ngoài thị trường là 1768 nhân dân tệ. (~ 5.860.000 VND)

Quá đắt, không mua nổi.

Mỗi tháng cô còn phải trả tiền thuê nhà, rồi tiền mua xe trả góp.

Khương Cẩm Niên ném quyển giới thiệu sang một bên, mở laptop ra ghi chép lại tình hình thị trường chứng khoán. Cô nghiên cứu đường kháng cự [3] gần đây, trong đầu vừa dự đoán lợi nhuận dự kiến theo chỉ số P/B [4], vừa nghi ngờ tin tức tài chính kinh tế có phần kích động của hai ngày trước cùng nhà cái [5] có liên quan tới nhau. Những cổ phiếu mà cô nhắm tới có thông số nền tảng tốt, nhưng chúng thay đổi rất nhanh, mà sự tăng trưởng này có ý nghĩa thế nào? Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi đói.

[3] Đường kháng cự (Resistance line) là đường kiềm chế sự tăng giá cổ phiếu lên phía trên.

[4] Chỉ số P/B – Price to Book Value Ratio (PBR), là một công cụ của phương pháp phân tích cơ bản để định giá cổ phiếu

[5] Nhà cái trong chứng khoán là người cầm trịch thị trường – chỉ một nhóm, một tổ chức thế lực có đầy đủ quyền, tiền, công nghệ để điều khiển, kiểm soát, quyết định thị trường.

Buổi trưa ăn quá ít, bữa tôi còn chưa có gì cho vào bụng.

Dịch vụ buffet miễn phí của khách sạn sẽ ngừng phục vụ lúc 9h tối.

Khương Cẩm Niên chải đầu rồi cầm thẻ phỏng ra ngoài.

Cửa vừa mở ra cô liền chạm mặt với một người đàn ông trên hành lang.

Người đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mắt phượng, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ tùy tiện, cà lơ phất phơ bất cần đời. Khương Cẩm Niên không hề quen biết anh ta, cùng với việc Kỷ Chu Hành ngoại tình bên ngoài, cô lại càng ghét loại công tử bột nhìn kiểu gì cũng thấy không đứng đắn này.

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt dò xét khiến toàn thân cô đều khó chịu.

“Tôi là Thẩm Đạt Quan.” Anh ta đưa cho cô một tờ giấy, “Đây là danh thiếp của tôi.”

Anh ta cúi đầu nhìn giờ qua chiếc đồng hồ của một hãng nổi tiếng đeo trên cổ tay. Đúng lúc Khương Cẩm Niên muốn mở miệng nói chuyện, anh ta liền giơ ngón trỏ đặt trên môi làm động tác “suỵt”. Sau đó, anh ta gập ngón trỏ, cười một tiếng, không rõ tâm tình hôn lên đầu ngón tay.

Khương Cẩm Niên thầm nghĩ: Phó Thừa Lâm xong rồi, khách sạn của Phó gia mà cũng có loại dịch vụ đặc biệt này.

Thẩm Đạt Quan cũng không kiêng kị gì mà nói thẳng: “Cô có thể hẹn trước, nam hay nữ đều được, tôi không ngại. Yều cầu thế nào, sở thích là gì, thích kiểu nào cứ trực tiếp nói cho tôi. Thời gian phục vụ mỗi lần là một giờ. Công ty của chúng tôi đặt sự hài lòng của khách hàng lên hàng đầu. Nếu quý khách không hài lòng sẽ được khuyến mại thêm mấy tiếng nữa, cho tới khi thực sự vui vẻ thì thôi…”

Khương Cẩm Niên nghe thấy liền giật mình: Thêm vài tiếng nữa? Eo của anh ta chịu được à, không biết mệt là gì ư? Tiền kiếm được đúng là mồ hôi nước mắt, loại nghề này cũng thật vất vả.

Cô nhịn không được nói: “Tôi không cần kiểu phục vụ này, anh chú ý giữ gìn thân thể.”

Lời nói còn chưa dứt, cánh cửa bên cạnh đã mở ra.

La Hạm mặc một chiếc đầm dài màu xanh đậm, nghiêng người tựa vào thành cửa, nói với Thẩm Đạt Quan: “Cậu thôi đi, một vừa hai phải thôi, đừng có trêu cô ấy. Vào trong nói chuyện đi.”

Cô ấy chỉ vào Thẩm Đạt Quan, giới thiệu với Khương Cẩm Niên: “Đây là anh Thẩm, nhân viên môi giới chứng khoán. Chị quen cậu ta hai năm rồi.”

Thẩm Đạt Quan đùa: “Không biết cô Khương nghĩ tôi là ai.”

Khương Cẩm Niên xấu hổ cười: “Tôi tưởng là…” Cô dừng một chút rồi kịp thời bổ sung: “Là nhân viên nội bộ của khách sạn Sơn Vân.”

Thẩm Đạt Quan tiến lên một bước, kéo dài khoảng cách với Khương Cẩm Niên, dáng vẻ cợt nhả lúc nãy đã thay đổi: “Quản lý La, nghe nói chị tới Thượng Hải tôi vô cùng vui vẻ. Công ty của chúng tôi gần đây đang nghiên cứu về roadshow [6], không biết chị có hiểu biết về lĩnh vực đấy không…”

[6] Roadshow: Trình diễn sản phẩm. Là một kỹ thuật marketing nhằm trình diễn và quảng bá sản phẩm trước số đông công chúng.

Thẩm Đạt Quan đứng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú.

Dáng vẻ này đem lại ấn tượng ban đầu rất tốt cho người khác, nghe anh ta giới thiệu cổ phiếu cũng không mất mát gì, mà thái độ ung dung của anh ta lúc đối mặt với Khương Cẩm Niên vừa rồi càng khiến cho La Hạm đánh giá cao

La Hạm thầm thở dài, năm tháng đúng là không buông tha cho ai, mấy chàng trai trẻ có hứng thú cũng không tình nguyện tán tỉnh cô ấy nữa. Có điều, cũng may là thanh niên dù có tự cao tới mấy, lấy tuổi trẻ ra kiêu ngạo với người khác rồi cuối cùng cũng sẽ già đi.

*

Khương Cẩm Niên ở trong phòng La Hạm cùng cô ấy và Thẩm Đạt Quan hàn huyên một hồi, sau đó cô lấy cớ là mình có việc phải đi trước, nhanh chóng tới sảnh buffet ở tầng hai.

Ở đây có đủ loại đồ ăn thức uống, nhưng cô chỉ dám ăn cháo.

Tới khi cơm nước xong xuôi cũng đã chín rưỡi.

Vừa hay đi lòng vòng xung quanh một chút, vừa giúp tiêu hóa lại thiêu đốt mỡ thừa.

Cô bước dọc theo từng bậc thang, không biết từ bao giờ đã đi xuống tầng trệt, bể bơi đã không còn người nào nữa. Thác nước hình thành do sự chênh lệch độ cao vẫn nghiêng mình chảy tí tách, lan rộng thành từng bọt sóng nhỏ trong suốt.

Cô ngồi xổm ở bên bờ, tựa như một con mèo không dám nghịch nước.

Cảnh vật phản chiếu trên mặt nước tạo thành những hình ảnh trùng điệp với vô vàn màu sắc, những gợn sóng tinh tế lại giống như những sợi chỉ bạc khiến cô liên tưởng tới chỉ số tổng hợp SSE. [7]

[7] Chỉ số tổng hợp SSE – SSE Index (SSE Composite Index) là chỉ số thị trường chứng khoán của tất cả các cổ phiếu được giao dịch tại Sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải.

Bên khung cảnh ấy bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng cô đã vô cùng quen thuộc, thon dài thẳng tắp, cách cô chẳng bao xa, cùng lắm chỉ một mét, mờ mờ ảo ảo như hoa trong gương, tựa trăng dưới nước. [8]

[8] Kính hoa thủy nguyệt – hoa trong gương, trăng dưới nước: ý chỉ những thứ tốt đẹp chỉ có thể nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, hoặc dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.

Khương Cẩm Niên không quay đầu, trực tiếp kêu một tiếng: “Phó Thừa Lâm? Cậu đúng là xuất quỷ nhập thần.”

Phó Thừa Lâm đứng sau lưng cô đáp: “Tôi đi qua tầng một thì thấy cậu đang ngây người bên bể bơi… Tôi nhớ là cậu không biết bơi.”

Anh lập tức đưa ra lí do: “Cứ coi như tôi không phải có trách nhiệm với cậu, nhưng tôi phải có trách nhiệm với khách sạn.”

Khương Cẩm Niên cười nhạt, bị chọc giận mà không có chỗ phát tiết: “Sao nào, cậu tưởng làm ông chủ thì ghê gớm à?”

Phó Thừa Lâm phủ nhận: “Tôi không phải ông chủ, quyền quản lý vẫn do ông nội tôi toàn quyền quyết định. Ông nội già rồi nhưng mắt sáng tai tinh, sinh hoạt có quy luật, tâm tình rất tốt, đáng để những người đang làm việc trong thị trường chứng khoán như chúng ta học tập.”

Khương Cẩm Niên hỏi anh: “Cậu có muốn trở thành một doanh nhân làm rung chuyển đất trời không?”

Phó Thừa Lâm đảo mắt qua, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Làm doanh nhân không đơn giản, không có mấy người có thể đạt tới trình độ rung chuyển đất trời cả. Bên trên có người quản, bên dưới có người để ý… Với tôi mà nói, im lặng kiếm tiền vẫn hơn, kiểm soát tốt dòng tiền, bình thường thì khiêm tốn một chút, chỉ nên đốt tiền ở các hoạt động từ thiện.”

Khương Cẩm Niên vòng tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Mấy giây sau, cô lại hỏi: “Vậy, thần tượng của cậu là ai?”

Phó Thừa Lâm trả lời: “James Simons [9], một nhà đầu tư định lượng. Tỷ suất lợi nhuận bình quân cao hơn Buffett, ông ấy còn tặng cho Đại học Thanh Hoa một tòa nhà. Chỉ riêng chuyện tặng nhà này đã khiến tôi cực kì hâm mộ.”

[9] James Harris Simons là một nhà toán học người Mỹ, nhà quản lý quỹ phòng hộ tỷ phú và nhà từ thiện. Ông được biết đến như một nhà đầu tư định lượng với mệnh danh “Vua định lượng” và được tạp chí Times bình chọn là tỷ phú thông minh nhất thế giới.

Phó Thừa Lâm biết những điều mình vừa nói đều là thừa thãi.

Khương Cẩm Niên cũng không phải là người ngoài ngành, anh không cần giới thiệu với cô về đầu tư định lượng. Nhớ lại hồi còn học đại học, anh cùng Khương Cẩm Niên lập thành một nhóm, dùng MATLAB [10] để vẽ đồ thị là chuyện thường nhật… Khi đó dù chỉ là vài chuyện lặt vặt nhưng bọn họ có thể nói từ sáng tới tối, thật đúng với câu nói “nói thi từ ca phú, rồi lại bàn nhân sinh triết học”. [11]

[10] MATLAB là phần mềm cung cấp môi trường tính toán số và lập trình cho phép tính toán số với ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay biểu đồ thông tin, thực hiện thuật toán, tạo các giao diện người dùng và liên kết với những chương trình máy tính viết trên nhiều ngôn ngữ lập trình khác.

[11] Đây là một câu thoại nổi tiếng trong Hoàn châu cách cách của nhà văn Quỳnh Dao. Cho bạn nào muốn xem lại thì nó xuất hiện ở cuối tập 10 phần 2 nhé.

Nếu nói những chuyện mà bọn họ hàn huyên phần lớn đều là những nội dung quan trọng thì cũng không hẳn, chỉ là chơi chung kẻ tung người hứng rất ăn ý, bao gồm cả chuyện học tập và sinh hoạt hàng ngày, tựa như búa rìu tạc vào năm tháng.

Nghĩ sâu hơn, nếu như giữa anh và Khương Cẩm Niên có tình cảm, thì cũng là một loại tình cảm không mấy sâu sắc, ít nhất thì cũng không đủ để tạo thành một sự ràng buộc để bọn họ có thể giữ liên lạc với nhau.

Thời gian chưa tới đã đường ai nấy đi.

Lúc nghe nói Khương Cẩm Niên sắp kết hôn, Phó Thừa Lâm có chút mất mát. Lúc ấy anh còn không biết dáng vẻ cô thế nào, chỉ nghe được từ người khác rằng: Có một tiểu bạch kiểm [12] tên là Kỷ Chu Hành, tình cảm với bạn gái rất đằm thắm, sắp kết hôn rồi. Bạn gái anh ta tên là Khương Cẩm Niên, đang làm nghiên cứu ở một công ty quản lý quỹ đầu tư.

[12] Tiểu bạch kiểm: ở trường hợp này không phải trai bao đâu mà để chỉ những chàng trai nhu nhược, công tử bột,…

Chỉ vậy thôi.

Sau này, anh nửa đêm mang Khương Cẩm Niên về nhà, nghe cô một mạch chửi bới Kỷ Chu Hành, anh muốn lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.

Cũng giống như hiện tại, anh trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn cô.

Khương Cẩm Niên cũng không để ý tới cái nhìn chăm chú từ anh. Cô tiếp lời anh vừa mới nói, cảm thán: “James Simons vượt ngưỡng thành công rồi, thực sự rất giỏi, tôi phục. Năm 2008 có Paulson [13] với kế hoạch cho vay ngắn hạn, tôi cũng phục.”

[13] Henry Merritt “Hank” Paulson Jr. là một nhân viên ngân hàng người Mỹ, từng là Bộ trưởng Tài chính Mỹ.

Cô cắn môi, thầm nói một câu: “Phó Thừa Lâm của công ty tài chính Tĩnh Bắc cũng làm tôi rất nể phục. Mặc dù cậu ấy không có danh tiếng gì, cũng không nghe ngóng được cậu ấy kiếm tiền thế nào.”

Phó Thừa Lâm đứng thẳng người, vẫy vẫy tay với cô. Không biết ma xui quỷ khiến nào khiến cô đi sau anh, theo tới trước một cánh cổng chính, muốn vào thì phải có thẻ.

Người gác cổng không cản được Phó Thừa Lâm. Anh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, mở cửa chính dễ như trở bàn tay, tới một bể bơi khép kín. Khương Cẩm Niên không hiểu anh mang mình tới một nơi hoang vu không một bóng người này làm gì, anh liền tự nhiên giải thích: “Tôi muốn nói vài điều với cậu về hợp đồng tương lai [14] trong thị trường ngoại hối [15]. Ở đây không có người, nói chuyện gì cũng được.”

[14] Trong lĩnh vực tài chính, hợp đồng tương lai (futures contract) là một hợp đồng chuẩn hóa giữa hai bên nhằm trao đổi một tài sản cụ thể có chất lượng và khối lượng chuẩn hóa với giá thỏa thuận hôm nay (gọi là giá tương lai (futures price) hay giá xuất phát) nhưng lại giao hàng vào một thời điểm cụ thể trong tương lai, ngày giao hàng). Các hợp đồng này được giao dịch thông qua sàn giao dịch tương lai (futures exchange)

[15] Thị trường ngoại hối là một thị trường phi tập trung toàn cầu cho việc trao đổi các loại tiền tệ.

Hết chương 7

Từ tác giả:

Spoil nè: Chương sau sẽ ôn lại chuyện xưa, sau đó sẽ có cảnh ướt át =))

Editor bon chen:

Chương này ngắn (hơn các chương trước) nhưng rất nhiều thuật ngữ và chú thích. Tác giả có vẻ là người trong ngành vì mình cảm thấy tác giả viết rất chi tiết về chuyên môn, ngoài ra tác giả vẫn còn một bộ thương chiến nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN