Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết - Quyển 1 - Chương 24: Không hiểu ra sao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết


Quyển 1 - Chương 24: Không hiểu ra sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả

(Đoạn đầu Tạ Tử Thanh giận Angusgail nên đổi xưng hô thành tôi cậu nhé)

“Cậu biết mình sai rồi sao?” Tạ Tử Thanh biểu tình hết sức nghiêm túc. “Tôi không phải là đang đùa cậu đâu.”

Angusgail theo thật sát phía sau Tạ Tử Thanh, trầm mặc không nói, y…. kiên quyết không nhận sai.

Tạ Tử Thanh bị y chọc tức chết, “Tôi coi cậu là bạn bè, cậu sao lại có thể ngang nhiên nói mấy lời vô lại thế với tôi hả? Đùa giỡn cũng phải có giới hạn.”

Angusgail duỗi móng vuốt ra, túm lấy áo Tạ Tử Thanh, tỏ ý cậu đi đâu tôi theo đến tận đó, miệng không phục nói: “Cậu đã nói là không thể nói dối.”

“Cậu đừng có mà dính lấy tôi.” Tạ Tử Thanh muốn lôi y từ trên người xuống.

Angusgail nhanh tay lẹ mắt, ôm chặt lấy tay Tạ Tử Thanh.

Lần này hai người còn dính sát hơn.

Tạ Tử Thanh không còn cách nào khác với y, bất đắc dĩ nói: “Cậu mau buông tôi ra.”

Angusgail không tin tưởng nhìn anh, “Buông cậu ra cậu sẽ chạy mất.”

Tạ Tử Thanh đưa tay nắm chặt cằm Angusgail, “Tớ đi xem điểm, buông tay tớ ra.”

“Thật?”

Tạ Tử Thanh nắm cằm y lắc lắc, “Cậu phải ngoan ngoãn nghe lời như Alan mới được.”

Angusgail oan ức, “Nó bốn tuổi, tôi với nó không có giống.”

Tạ Tử Thanh phất phất tay với Angusgail, quay người đi về phía phòng thi, vừa đi vừa nói: “Chỗ nào không giống? Đều là đám nhóc con thích bám người làm nũng.”

Angusgail: …. Tui giận, cực kì tức giận, đéo đùa 

Điểm của thí sinh thi khoa chế tạo cơ giáp đều đang được hiển thị ở dạng cuộc trên ba màn hình bên ngoài toà nhà dạy học. Nhập mã số thi của chính mình vào chỗ phía dưới màn hình là có thể xem được điểm.

Lúc Tạ Tử Thanh đến, phía trước màn hình đã nối thành một đoàn rồng rắn, anh nhìn một chút rồi chọn bên có ít người nhất.

Sau mười phút…

Cái hàng này hình như bị nguyền rủa rồi đi? Tạ Tử Thanh yên lặng nghĩ, anh đứng đây lâu như vậy mà mới nhích lên được có sáu bảy bước.

Thật không nhẫn thêm được nữa mà.

“Chờ lâu quá phải không?” Người phía trước Tạ Tử Thanh bỗng quay đầu bắt chuyện với anh.

Người này trắng trẻo, rất gầy, cao vừa phải, trên mũi là một cặp mắt kính, tóc ngắn xoăn xoăn màu nâu dưới ánh tà dương biến thành màu vàng sậm. Tướng mạo hắn ngoãn ngoãn biết điều, trong mắt còn có tia sáng chợt loé.

Tạ Tử Thanh trong nháy mắt nhìn thấy hắn, trong đầu hiện lên hai chữ to đùng —— HỌC BÁ!

Không chờ Tạ Tử Thanh trả lười, hắn đã nói tiếp: “Tớ vừa nãy thấy bên này ít người nhất mới đứng đây, không nghĩ tới hàng này lại chậm nhất, may mắn kém quá thể.”

Tạ Tử Thanh cũng thở dài: “Tớ còn định nhanh nhanh xem điểm rồi đi với bạn đây.”

“Tớ tên Perry, đến từ sao Gosoaia, còn cậu?” Học bá đeo kính nói.

Tạ Tử Thanh: “Tớ tên Tạ Tử Thanh, từ sao Lam.”

Perry nhíu mày: “Tạ Tử Thanh? Tên này khó nhớ thật đấy, tớ phải đọc mấy lần mới được.”

Tạ Tử Thanh không lên tiếng, anh cũng không biết nói chuyện sao với những người như thế này, vừa đúng lúc, Chủ hồ cá vũ trụ gửi một tin nhắn cứu vớt anh.Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ưi, có đó không? Có đó không thế? Có ở đó không?]

Tạ Tử Thanh áy náy cười một cái với Perry: “Xin lỗi, có người bạn tìm tớ.”

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Con trai ngốc, sao?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ơi, hôm qua con gặp một học đệ (1) cực kì đáng yêu, từ khi nhìn thấy cậu áy, con có cảm giác mình không còn thở nổi nữa. Con hình như lâm vào vào bể tình rồi, ba ơi, con xin yêu sớm có được hơm?]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Con mặc trái áo len rồi.]

Nửa phút sau.

Chủ hồ cá vũ trụ: [Không cẩn thận siết cà vạt hơi chặt:), ây ~]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [^_^]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Muốn cười thì cứ cười đi…. Thôi không bàn cái này, học đệ siu dễ thương, aaaaaaaa! Mặt ẻm hồng hồng nhìn con khiến con chỉ muốn cắn thử một cái xem có phải ngọt như cái màu hay không.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Con trai ngốc, máu vị mặn.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Thất kinh.jpg Ba ơi, sao ba lại có cái suy nghĩ máu me đến thế? Rốt cục là ba đã lớn lên thế nào ấy?]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Gửi hình.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Thẹn thùng.jpg Ba, con còn đang tắm.]

Tạ Tử Thanh còn chưa trả lời, đối phương đã gửi tiếp một tin.Chủ hồ cá vũ trụ: [Thật sự muốn xem à? Vậy cũng được.]

Đối phương gửi đến một bức ảnh, một bé cún trắng cả người ướt sũng đứng trong bồn tắm, đôi mắt to chăm chú nhìn vào ống kính, bộ dáng ngốc ngốc cực kì đáng yêu.

Câu “Ba sẽ báo cáo con tuyên truyền H (2)” của Tạ Tử Thanh kẹt cứng trong cổ họng, làm anh thật lâu cũng không biết phải nói cái gì.

Đây là sức sáng tạo thần kì cỡ nào thế hửm??!

Tạ Tử Thanh thật muốn chửi người.

Đối phương còn cố tình giả đò.

Chủ hồ cá vũ trụ: [Con đẹp không ba? Có phải là cực kì quyến rũ không?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Tại sao không nói gì?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ới.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Mày vui là được rồi ]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Tuy rằng con trông ngốc ngốc, nhưng mà chó con vẫn đáng yêu.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Con không phải chó, con là sói! Ba ~]Tạ Tử Thanh… Thứ cho ba mắt mũi kèm nhèm nhìn không ra.

Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ơi, chúng ta gặp offline đi. Thẹn thùng.jpg]

Đối phương đột nhiên nói câu làm giật mình.

Tạ Tử Thanh cau mày, [Cương quyết từ chối] (3)

Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba, ba lạnh lùng thật đó nha, nhưng mà con thích.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Con tìm ba chỉ để xả mấy cái linh tinh này à? Thôi nhá.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Đừng ba ơi, con đương nhiên là có chuyện nhờ mà.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Nói đi.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Con muốn mua một thứ do đại sư chế tạo cơ giáp Thẩm Khâm Nhạc làm, là bộ cơ giáp thượng tướng Abshire từng dùng ấy. Ngoan ngoãn.jpg]

Nhìn thấy ba chứ Thẩm Khâm Nhạc, Tạ Tử Thanh thầm giật mình, trái tim cũng không tự chủ mà càng lúc càng đập nhanh hơn.

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Không có tiền cho con mượn rầu.]

Tạ Tử Thanh: Có cũng không cho, ba tự mua.

Chủ hồ cá vũ trụ: [Không phải vay tiền ạ. Nhà con ngày trước có chút mâu thuẫn với thượng tướng Abshire, từ đó về sau cả nhà con lẫn những người có quan hệ tốt với nhà con đều không mua được cơ giáp của đại sư cơ giáp Thẩm Khâm Nhạc, gào khóc.jpg, rõ là đời cha ăn mặn, đời con khát nước mà, hu hu hu ~]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Trời cao sao lại đối xử với con ác thế, con chính là fan não tàn của đại sư Thẩm Khâm Nhạc đó.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Con không kể là hoá trang đến mức nào cũng không thể bước chân vào phòng đấu giá, đều bị túm lại thôi, oa oa oa…. Ba, con chỉ có ba, con đưa ba tiềm mua cơ giáp, ba giúp con mua nhé, đi mà nha, lăn lộn 365 độ cầu ba. Lăn qua lăn lại.jpg]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Mâu thuẫn gì thế?]

Là một fan trung thành của Thẩm khâm Nhạc, nếu hai nhà có huyết hải thâm cừu gì đó, anh tuyệt đối sẽ không giúp Chủ hồ cá vũ trụ.

Chủ hồ cá vũ trụ: [Một tí xíu xích mích con con à, không quan trọng.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Thâm cừu đại hận?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Cướp bà xã cũng tính là thâm cừu đại hận sao?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Nhưng mà không có cướp được.]

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Không sợ ba cầm tiền bỏ trốn à?]

Chủ hồ cá vũ trụ: [Đây đều là niềm tin sâu sắc con dành cho ba đó.]

Chủ hồ cá vũ trụ: [A? Ba đồng ý rồi ạ?]

Nhìn đối phương gửi một dãy số đuôi 0 dài dằng dặc, Tạ Tử Thanh phải thầm niệm trong lòng câu “Cầm tiền bỏ trốn là sai trái” 7749 lần mới tỉnh táo ra được.

Nghe tiếng thông báo của máy, Tạ Tử Thanh ngẩng đầu lên mới phát hiện, không biết từ lúc nào đã đến lượt anh.

Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Ba có việc cần làm, xong việc sẽ tìm con.]

Gửi đi không chờ đối phương hồi âm đã tắt vòng tay.

Theo lời máy hướng dẫn, Tạ Tử Thanh nhập mã số dự thi của mình vào, nhấp lên, màn hình hiển thị 374 điểm.

Tổng điểm thi đầu vào của Học viện Đế quốc là 400, thành tích khiến Tạ Tử Thanh vô cùng hài lòng.

Sau khi có điểm, chuyện vẫn chưa xong, Tạ Tử Thanh theo lời máy hướng dẫn nhìn thấy một thứ dưới màn hình, “Lắc nó.”

Sau đó anh cầm lầy rìa ngoài màn hình, nhẹ nhàng lay động một chút, cuối cùng lắc ra con số “305”.

Là ý gì? Tạ Tử Thanh không hiểu cái gì cả.

Trong lúc anh còn ngơ ngác, màn hình lại lần nữa hiện ra thông báo ——

[Ngài được phân đến phòng ngủ số 305, mật mã của chính là ******, cửa phòng là 06, mật mã là******, chúc ngài học tập vui vẻ]

Bên dưới còn còn có một dòng thông báo: Nhấn in để hiển thị mật mã.

Tạ Tử Thanh tìm nút “In” trên màn hình, nhẹ nhàng nhấn xuống, một mảnh giấy mỏng liền rơi ra dưới cái máy.

Tạ Tử Thanh cầm mảnh giấy cứng kia rời đi, vẫn chưa hiểu ra mô tê gì.

Tuy rằng không hiểu lắm, cơ mà vẫn thấy lâng lâng.

Tạ Tử Thanh đi ra cửa chsih khoa chế tạo cơ giáp, liền thấy Andy với Angusgail đứng cách đó không xa, Andy thì hưng phấn nhìn đông ngó tây, Angusgail lại tỏ vẻ nhàn nhạt không nhìn ra vui buồn.

“Tử Thanh!” Andy hưng phấn vẫy vẫy tay với anh, chwof anh đến gần, giọng điệu kích động nói: “Mày biết gì không? Cái video kia đã truyền khắp trường rồi đấy.”

Lông mày Tạ Tử Thanh giật một cái, có ling cảm không lành, “Video nào?”

“Chính là cái video quay mày dạy cái tên vu không mày gian lận đó, tuy là người trong hình đều bị mã hoá cả rồi, cơ mà tao liếc mắt phát nhận ngay ra đấy là mày, Tử Thanh, mày giỏi lắm đó nha.” Andy hí ha hí hửng đi đằng sau anh.

Tạ Tử Thanh không trả lời cậu ta, hỏi: “Thi nhiêu điểm?”

Andy lập tức yên lặng hẳn, “301.”

Tạ Tử Thanh liếc nhìn cậu ta một cái, trong mắt mang theo ý cười, Andy thi được từng này điểm, đã là vượt qua dự liệu của anh, nhưng mà ngoài miệng vẫn nói: “Tốt, tối nay chép một lần cuốn (Sách giáo khoa điều khiển cơ giáp sơ cấp), sáng hôm sau mang tao xem.”

Andy lắp ba lắp bắp, “Sách giáo khoa? Không phải sách hướng dẫn à?”

Tạ Tử Thanh dùng ánh mắt “Mày lạ nhỉ” nhìn cậu “Sách hướng dẫn có vài mống chữ chép làm cái gì?”

Nhớ tới sách giáo khoa ít nhất cũng hơn 50 trang kia, Andy vô cùng hoảng loạn. Cậu ta nhìn trái nhìn phải kiếm cái gì vui vui dời đi chú ý của Tạ Tử Thanh.

Sau đó cậu thấy Angusgail vẫn lặng im đi bên cạnh, Andy ánh mắt sáng ngời, chỉ vào Angusgail nói: “Angus thi chỉ được 305 điểm, cậu ấy cũng phải chép!”

Tạ Tử Thanh dừng bước, quay đầu nhìn cậu, nhìn vô cùng nghiêm túc, sau đó nói một câu làm cậu ta tan nát cõi lòng.

“Mày xấu.” (đãi ngộ giũa chồng và bạn thân )

Andy sờ sờ mặt mình, gớt nước mắt, cậu mở vòng tay đi tìm kiếm an ủi đây.

[Tớ xấu sao?]

Kết quả, không cẩn thận lại biến thành một trận oanh tạc.

Emily: [Đứng cùng bọn này thì cậu chỉ có nước bị dìm hàng thôi.]

Bạn học 1: [Ngại quá, tớ không nhớ rõ lắm cậu trông ra sao, cậu có thể gửi hình không?]

Bạn học 2: [Quân nhân quan trọng là… thực lực, bề ngoài chỉ là phù du.]

Bạn học 3: [Không quan trong đâu, tôi so với cậu còn xấu hơn]

Bạn học 4: [Không thể nói là xấu]

Andy:… Hoàn toàn không có cảm giác được an ủi.

Emily: [Nhưng mà tớ không có chê cậu] (Bún muốn ship đôi này ghia)

Andy: Đột nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc ⊙ω⊙

Chờ khi Andy bắt kịp chạy đến trước mặt hai người kia, phát hiện hai người này đã chơi trò “Nắm tay nhay cùng đi”, cậu cũng muốn nắm, thế nhưng lại bị cự tuyệt, lý do là cậu cùng hai người họ chênh lệch chiều cao hơi nhiều, hình ảnh sẽ không được hài hoà.

Andy: Tao mới không chơi cái trò này, rõ đáng ghét, rõ chán 

Tạ Tử Thanh cầm tờ giấy trên tay, hỏi: “Angus, phòng ngủ của cậu là số bao nhiêu thế?”

Con mắt vàng nhạt óng ánh của Angusgail nhìn sang anh, “305.”

“Sao?” Tạ Tử Thanh mở to mắt, không dám tin nói: “Tớ cũng là 305, như vậy là cùng phòng rồi, chúng ta có duyên thật đấy.”

Nghe được câu này, trên mặt Angusgail nứt ra một vệt cười nhợt nhạt, y lớn lên xinh đẹp, cười rộ lên như vậy, cho dù là Tạ Tử Thanh cũng nhìn đến thẫn thờ một lúc.

“Tôi và Tạ Tử Thanh vốn sẽ không tách ra.” Angusgail nói, “Mãi mãi cũng không.”

Mãi mãi không tách ra, cũng chỉ là mấy đứa con nít mới nói. Tạ Tử Thanh không nhịn được nghĩ

Đậu Đỏ với Đậu Xanh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trước của trường học, chỉ có điều kì quái là, màn hình trên đầu của Đậu Xanh dán đầy những mảnh giấy nhỏ.

Tạ Tử Thanh thiếu chút là nhịn không được, may là anh nhanh trí, mới không thất thố trước mặt bao người.

“Đậu Xanh, này là làm sao?”

Màn hình Đậu Đỏ lấp loé, “Bọn tui đang đánh bài, Đậu Xanh thua rõ nhiều.” Nói rồi lại dán lên trên đầu Đậu Xanh một mảnh giấy nhỏ.

Andy xoa xoa đầu, “Người máy cũng biết chơi bài á?”

Đậu Đỏ: “Đánh bài rất vui.”

Đậu Xanh: “Không sai.”

Tạ Tử Thanh: … Tao thấy mày còn thua bét nhè kìa.

“Bọn mày…” Tạ Tử Thanh hỏi: “Hai đứa mày chơi xong ván này chưa?”

“Chưa xong.” Đậu Đỏ noi: “Chúng ta giờ đi vào được rồi sao? Đi ngay bây giờ cũng được. Tui và Đậu Xanh vừa đi vừa đánh bài cũng được, không ảnh hưởng.”  (Chết, u mê cờ bạc quá, giống Bún vãi)

Người máy mình mua thế mà lại u mê bài bạc, điều này làm tâm tình Tạ Tử Thanh cực kì phức tạp, “Đi thôi.”

Lúc Đậu Đỏ đứng lên, còn lại gần Đậu Xanh dán một tờ giấy. Có thể thấy, trong một tí tẹo thời gian kia bọn nó lại đánh thêm được bàn nữa, đồng thời, Đậu Xanh lại thua rồi.

Tạ Tử Thanh: Cạn lời rồi.

Đoàn người đi đến kí túc xá, bọn Tạ Tử Thanh trước tiên đi cùng Andy tới phòng ngủ của cậu ta, lấy hết mấy dồ dùng hàng ngày của Andy trong bụng Đậu Đỏ ra, sau mới đến phòng ngủ của mình.

Bạn cùng phòng của Andy đều là học viên khoa chiến đấu cơ giáp, người nào người nấy đều cao to khoẻ mạnh. Lúc này, đám cao to bao quanh bốn phía hai người máy, trên mặt toàn là hiếu kì, biến thành mười vạn câu hỏi vì sao.

“Anh ơi, sao nó bị dán lắm giấy thế?” Một tên cao to còn cao hơn Tạ Tử Thanh hai cái đầu hỏi.

Không sai, cái tên 1m9 cao nhất đám này, còn ba tháng nữa mới tròn 15 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất cả đám.   (=_= mẹ, ai quăng Bún cái ghế Bún phang cho thằng này lùn đi, tao thấy mà tao tức á, cao gì cao khiếp.)

Tạ Tử Thanh: “Nó thích thế.”

“Oa! Bụng tròn ghê.”

“Cho tớ sờ chút!”

..

Cuối cùng bọn họ cũng phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể giải cứu Đậu Đỏ khỏi quần chúng thiếu niên tò mò kia.

“Bọn họ cao thật đấy!” Ra khỏi của phòng Andy, Tạ Tử Thanh cảm thán nói.

Angusgail mím môi, có chút không vui, “Cậu thích thế à?”

Tạ Tử Thanh nói: “Đó là chiều cao mơ ước của tớ á.”

Angusgail khẽ cau mày, biểu tình suy tư, đồng thời trong lòng đưa ra một cái quyết định.

Hai người mở cửa phòng, phát hiện bên trong không một bóng người, những người chung phòng khác vẫn chưa tới. Tạ Tử Thanh mừng rỡ, âm thầm mong mỏi, đám người đó, tốt nhất đừng bao giờ tới.Một phòng kí túc có sáu phòng ngủ nhỏ, phòng của Angusgail nằm ngay cạnh phòng Tạ Tử Thanh.

Tạ Tử Thanh mở của phòng mình, nhìn một lượt, bên trong sát cạnh tường là một cái giường cá nhân 1m2 (4), đối diện là một cái bàn học, bên cạnh còn có một tủ quần áo, đối diện phòng tắm, cửa sổ với cửa ra vào làm thành một đường thẳng.

Gian phòng nhỏ này cùng với phòng ngày trước của anh ở trại trẻ mồ côi cũng không khác nhau lắm, cảnh tượng quen thuộc còn giúp anh sớm thanh tĩnh lại.

Tạ Tử Thanh mất nửa giờ sắp xếp đồ đạc của mình, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ. Anh lau lau mái tóc đen ngắn đến nửa khô, đi từ buồng tắm ra, lại nghe có người gõ cửa phòng.

Anh đi tới mở cửa, “Angus?”

Angus ngoài của tóc tai ướt nhẹp, giọt nước nhỏ xuống còn lưu lại vết trên sàn, y đưa tay quệt đi vệt nước trên trán, “Tôi không tìm thấy máy sấy.”

Tạ Tử Thanh ném khăn mặt trong tay lên đầu y, “Dùng tay lau đi, ở đây không có máy sấy đâu.”

Angusgail kéo cái khăn trên đầu xuống, mờ mịt nhìn khăn mặt rồi lại nhìn Tạ Tử Thanh, “Cái này, lau làm sao?”

Tạ Tử Thanh phụt một tiếng bật cười, đứng tránh sang một bên nói: “Cậu vào đi, tớ chỉ cho.”

Đôi mắt to màu xanh lam, vì cười mà cong cong lên. Angusgail lại thấy lòng mình như đang bị móng vuốt nhỏ cào cào, y nhịn không được nắm lấy tay của Tạ Tử Thanh còn đang giữ trên cánh cửa kia.Hết chương 24


(1) Cái này ban đầu Bún định để là đàn em, nhưng mấy chương sau có mấy đoạn hội thoại mà để đàn anh đàn em thì nó hơi sượng miệng nên Bún quyết định để Hán Việt

(2) QT là “thiệp H”, thiệp (涉) là liên quan dính líu, còn H thì các chế biết rồi ha.(3) Câu trả lời của Tạ Tử Thanh là 傻拒, 傻 thường thì hay được dịch là ngu ngốc, dại khờ, 拒 là từ chối, cự tuyệt, cơ mà ghép hai chứ lại thì thành ngốc cự (theo QT), dịch word- by- word ra thì là từ chối dại khờ 「(゚ペ)? Bún mò thêm ra thì 傻 còn một nghĩa khác là cố chấp, cứng rắn, cứng nhắc. Nghe có vẻ hợp lí hơn nên bún để là “Kiên quyết từ chối”, còn nó có đúng hay không thì Bún chịu, ai rành thì chỉ Bún với.

(4) Cái này Bún không biết có phải tác giả nhầm lẫn gì không, Tạ Tử Thanh cao những 1m7, các học sinh khác cũng toàm m8 m9, mà trường học lại để cái giường có m2 trong phòng kí túc, rồi làm sao ngủ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN