Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết - Quyển 1 - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết


Quyển 1 - Chương 28


Giáo viên lên lớp là một thầy giáo còn rất trẻ, dung mạo vẫn thanh niên, ăn mặc cũng vô cùng trẻ trung. Ngay lúc đối phương bước chân vào lớp học, Tạ Tử Thanh theo bản năng nhắm tịt mắt lại.

Chói quá!

Trên người đối phương dát đầy toàn những hạt sequin sáng lấp loé.

Thầy giáo bước nhẹ vào lớp, đi lên bục giảng, nói thẳng bắt đầu giảng nội dung bài hôm nay. Anh ta mở một màn hình sáng cỡ lớn ở phía sau, mở lên một trang web, “Chào các em, thầy là Walter, là giáo viên tương lai của các em trong môn vật liệu. Cái ngày hôm nay chúng ta nói tới chính là, làm thế nào để sử dụng lò nung, thầy nghĩ là các em đều biết lò nung là vật gì rồi…”

“Thưa thầy!”

Có một bạn học giơ tay lên.

Walter ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Nói đi.”

Bạn học này nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, mơ hồ còn có chút sợ hãi, “Thưa thầy, sequin trên áo thầy chói quá, em không thấy rõ màn hình.”

Walter: …

“Được rồi, chúng ta tiếp tục giảng bài.” Walter bỏ áo khoác xuống bục giảng, “Thầy nghĩ các em đều biết lò nung là đồ gì rồi ….”

“Thưa thầy!”

Lại có một bạn học khác giơ tay lên.

Walter, “Nói đi.”

Bạn học có chút thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Em nghĩ là em không biết rõ lắm lò nung là cái gì.”

Walter hít thở sâu một chút, mới nói: “Lò nung, nghe tên thì biết, chỉ dùng để nấu chảy đồ vật. Nguyên vật liệu chúng ta dùng để chế tạo cơ giáp đều chứa tạp chất, bất luận một loại nguyên liệu nào cũng đều có tạp chất hết, chỉ là chuyện ít hay nhiều thôi, lúc này, ta sẽ dùng lò nung để loại bỏ những tạp chất. Loại bỏ được tạp chất thì mới có thể dùng được vật liệu đó để chế tạo cơ giáp cao cấp. Cơ giáp sơ cấp có thể dùng linh kiện bán trên thị trường chế tác, trung cấp cao cấp thì phải tự mình luyện chế thì mới đạt kết quả tốt nhất.”

“Giờ thì biết lò nung là cái gì chưa?”

Bạn học kia đỏ mặt: “Biết rồi ạ.”

“Thưa thầy! Vật liệu có tạp chất và vật liệu không có tạp chất khác nhau như thế nào ạ?” Lại có người hỏi.

Walter, “Khác nhau ở chố, cơ giáp saukhi làm xong, cái có người mua, cái thì ế chỏng ế chơ.”

“Mọi người còn câu hỏi gì khác không?” Walter đứng dưới bục giảng quét một vòng, hỏi.

Đám học sinh lắc đầu.

Walter hài lòng, “Được, chúng ta tiếp tục lên lớp, sử dụng lò nung cùng tinh thần lực có liên quan. Tại sao? Tại vì tinh thần lực càng cao, càng dễ dàng chế ra cư giáp cao cấp, đây là vấn đề năm thứ hai các em phải học, hiện tại chúng ta không nói.”

Tạ Tử Thanh: … What?

“Ai da!” Walter kinh hãi, “Thật ngại quá, thầy nhầm, lò nung là nội dung của năm hai, thầy lấy nhầm giáo án.”

Tạ Tử Thanh: Tại sao lúc đầu tui còn có thể thấy giáo viên này đáng tin? Quả nhiên toàn là ảo tưởng.

Walter mau lẹ chỉnh lại vẻ mặt mình, tìm ra cái giáo án khác, “Chúng ta hôm nay phải học là, nhận biết vật liệu, đây là khoáng thạch JL3, khi chế tác cơ giáp cấp 3, nhất định phải có vật liệu này…”

Những thứ Walter giảng, lúc Tạ Tử Thanh còn ở sao Lam đã nghe chú Râu Rậm nói qua. Vì vậy anh cây ngay không sợ chết đứng không nghe giảng, mở vòng tay ra, bắt đầu tìm kiếm nội dung về lò nung.

Lò nung có lớn có nhỏ, hình dáng khá giống nồi cơm điện trên trái đất, màu sắc cơ bản đều là trong suốt hoặc bán thấu, giá cả càng cao màu sắc càng đậm.

Nhưng mà Tạ Tử Thanh lướt xuống gần nửa ngày đều không thấy có nội dung gì về phương pháp sử dụng lò nung, cuối cùng đành từ bỏ.

“Em này…bạn học Tạ Tử Thanh, mời em trả lời câu hỏi này. Walter gõ gõ màn hình sáng.

Tạ Tử Thanh giật mình, chậm rì rì đứng lên, biểu tình cực kì kinh sợ.

“Câu, câu hỏi này….” Tạ Tử Thanh do do dự dự liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt liền sáng lên, “Hắc nguyên thạch số 73, thích hợp nhất là làm hộp năng lượng cho cơ giáp cấp năm, bởi vì chỉ có nó mới chịu được năng lượng lúc cơ giáp cấp năm vận hành, không khiến cho hộp năng lượng của cơ giáp bị hư hại hay làm giảm tuổi thọ quá nhanh.”

Walter di một tiếng, có chút ngoài ý muốn, hoá ra là chân tài học thật, chẳng trách lại không nghe mình giảng bài, anh ta liền thay đổi câu hỏi: “Em học sinh này, em trả lời tiếp, tại sao hắc nguyên thạch số 6 lại không thể dùng làm hộp năng lượng của cơ giáp cấp năm?”

Tạ Tử Thanh không chút do dự nói: “Hắc nguyên thạch số 6 chỉ có thể làm hộp năng lượng cho cơ giáp cấp một, vì độ dẻo và độ cứng của nó quá thấp, không thể nào chịu được áp lực do năng lượng mạnh mẽ tạo nên.”

“Không sai.” Trên mặt Walter cuối cùng cũng coi như có nét cười, “Em ngồi xuống đi, tan học thì đến phòng làm việc của thầy và lấy hắc nguyên thạch số 1 cho lớp. Sau này đại diện của lớp là em, làm rất tốt.”

Nói xong lại tiếp tục giảng bài.

Tạ Tử Thanh thật sự hối cmn hận rồi, sớm biết anh đã nói thẳng là không biết cho rồi, làm như anh không biết làm đại diện khoa chính là đi làm culi chạy việc cho giáo viên ấy…

Anh hối hận ghê gớm, có người hận anh, cũng hận ghê gớm.

Levi siết chặt tay, móng tay như găm sâu vào da thịt. Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của Tạ Tử Thanh, trong lòng rủa Tạ Tử Thanh đáng lẽ nên chết đi mới đúng, người này lại hại Mark thành như vậy, còn không biết hổ thẹn xuất hiện trước mặt cậu.

Trong lòng hắn tràn đầy oán khí, phẫn hận hiện rõ trên ánh mắt.

Mỗi tiết học là 50 phút, rất nhanh kết thúc. Tan học, học sinh đại đa số đều là ngồi lại, bọn họ còn chưa quen thân lắm, trò chuyện có chút ngượng ngùng.

Tạ Tử Thanh cố vờ như không thấy ánh mắt nhìn sang của Perry, cùng thầy Walter rời khỏi lớp học.

Đối với học sinh học rộng hiểu sâu thế này, Walter có ấn tượng vô cùng tốt. Biết đối phương lên lớp không có nghe giảng không phải vì làm thành phần cá biệt hay vui đùa gì thì trong lòng càng thích thú hơn.

“Em có biết đại diện khoa sẽ làm những gì không?” Walter hỏi.

Không phải chạy việc vặt sao? Tạ Tử Thanh không dại gì nói câu này ra, mà chữa lại: “Em biết, đại diện khoa phải đoàn kết tất cả học sinh, giúp bạn bè học tập và hỗ trợ các giáo viên.”

Tạ Tử Thanh nói chuyện khách khí như vậy, không nghĩ tới Walter lại còn nói: “Không sai, chính là những việc này, cố lên.”

Tạ Tử Thanh: ….

Các bạn trong lớp ban đầu còn khá dè dặt, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chỉ trong chốc lát đã tụm lại thành nhóm, trong phòng trở nên vô cùng náo nhiệt.

Levi nhìn đám bạn học vui đùa xung quanh, trong lòng vô cùng xem thường, cái loại từ sáng tới tối chỉ biết chơi thì có thể làm nên chuyện lớn gì? Chỉ có người tâm cơ, thủ đoạn như Tạ Tử Thanh mới có đủ tư cách làm đối thủ của cậu, mà những người này, chỉ đáng làm cục đá kê chân cho cậu ta thôi.

Trong lòng xem thường, trên mặt lại cười e lệ, thoạt nhìn như hoà nhập với các bạn khác, lại cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.

“Này!” Có người vỗ một cái trên bả vai Levi.

Lực tay có hơi lớn, Levi trong lòng căm tức, nhưng vẫn giữ vẻ mặt đó, cậu ta nghiêng  đầu, trong đôi mắt mang theo vẻ nghi hoặc: “Cậu, cậu có chuyện gì sao?”

Baker nhìn bộ dạng này của cậu ta, châm chọc nói: “Không có ai nhìn mày, mày còn giả vờ làm cái gì?”

Levi trốn trốn về sau, rũ mắt xuống,” Cậu nói gì, tớ không hiểu.”

Baker cười nhạo: “Mày cũng không thích Tạ Tử Thanh phải không?”

Đồng tử Levi đột nhiên co rụt lại, bị nhìn ra rồi, làm sao lại thế? Cậu ta cảnh giác nhìn Baker: “Cậu muốn nói gì?”

Baker kéo kéo khoé miệng: “Tao cũng không ưa nó.” Như là đang nói với Levi, cũng giống như đang tự lầm bầm với mình, “Dựa vào cái gì mà cái thằng mồ côi đó có thể sống tự tin, ưu tú đến thế, đáng lẽ nó nên giống như cái đám quái vật bị người chán ghét kia.”

Levi ánh mắt loé loé, “Cậu nói nó là cô nhi?”

Baker nói: “Nó với cái đám gia hoả vừa bẩn vừa không có giáo dục có khác gì nhau đâu.”

Levi khẽ cười một tiếng, “Có đúng không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tựa như đạt thành một loại ước định nào đó.

Tạ Tử Thanh bước vào văn phòng, mới biết tại sao Walter muốn anh đến hỗ trợ. Bởi vì nơi này cực kì lộn xộn, các loại tinh thạch, nguyên thạch, vật liệu kim loại, vật liệu hợp kim, vật liệu kim loại hiếm cùng với vật liệu phi kim cứ thế chồng chất với nhau.

“A?” Tạ Tử Thanh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Thầy Walter liếc nhìn anh, đi tới một góc, bắt đầu kéo, “Mau tới giúp thầy! Chúng ta chỉ có hai mươi phút thôi.”

Tạ Tử Thanh vội vã đi đến và kéo cùng thầy. Thật vất vả mới tìm thấy một khối hắc nguyên thạch số 1, Tạ Tử Thanh nhịn không được cảm thán. “Nơi này sao lại bừa thế ạ?”

Walter nói: “Thường thường có người đến lấy tới lấy lui mấy món đồ, lại không có ai chịu xếp sắp nên nó thành ra vậy đấy, nhanh! Bên cạnh tay em kìa.”

Lúc Tạ Tử Thanh còn mải thắc mắc rốt cuộc là mình đến đây đi học hay là đi đào hầm mỏ, cửa ra vào văn phòng được mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.

Người đến khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn, khi hắn nhìn thấy Tạ Tử Thanh, ánh mắt sáng ngời, “Học đệ, chúng ta lại gặp rồi.”

Tạ Tử Thanh mặt mày xám xịt quay đầu lại, có chút nghi hoặc, “Chúng ta quen nhau sao?”

Edwin tiến thêm mấy bước,  mỉm cười nói: “Chúng ta mới gặp mặt nhau hôm qua.”

Walter sớm nhận ra hắn, “Nhị hoàng tử điện hạ, ngài có việc gì đến đây?”

Edwin bị đám sequin lấp lánh làm chói mắt, phải nheo nheo mắt lại, “Chào thầy Walter, thầy giáo bọn em nhờ đến tìm kim loại k3.”

Walter chỉ hỏi thăm một chút, liền xoay người tiếp tục tìm hắc nguyên thạch số 1 của mình, Tạ Tử Thanh do dự một chút, đoán không được nên gọi học trưởng hay hoàng tử, nghĩ tới nghĩ lui bật thốt lên: “Học trưởng điện hạ khoẻ.”

Edwin phì một tiếng bật cười, “Anh tên Edwin, gọi tên là được rồi.”

Tạ Tử Thanh lúng túng, “Vừa nãy là nói sai.”

Edwin nói: “Anh biết.”

Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút, xoay người tiếp tục giúp Walter tìm hắc nguyên thạch.

Edwin chưa từ bỏ ý định, đi tới ngồi xổm xuống: “Học đệ, em học lớp nào thế?”

Tạ Tử Thanh kì quái liếc nhìn hắn một cái, “Khoa chế tạo cơ giáp chỉ có một lớp, không phải ạ?”

Edwin không chút lúng túng, “Anh quên mất.”

Walter ôm hắc nguyên thạch đứng lên, “Bạn học Tạ Tử Thanh, chúng ta nên trở về lớp rồi.” hướng về phía Edwin gật gật đầu, “Nhị hoàng tử điện hạ, chúng tôi đi trước.”

Tạ Tử Thanh cũng đứng lên nói: “Tạm biệt anh, học trưởng.”

Edwin cười cười lùi sang bên cạnh, nhường đường cho họ, “Tạm biệt thầy Walter, tạm biệt em, học đệ.”

Hai người ra khỏi văn phòng, Walter nghiêm túc nói với Tạ Tử Thanh: “Mấy hoàng tử quý tộc như thế này, thích nhất là đùa bỡn tình cảm của mấy thiếu niên không rành thế sự như em đấy, tốt nhất cách xa bọn họ một chút.”

Edwin: … Tôi nghe được đấy 


Tác giả có lời muốn nói: Tui thật nhật lục, tự hào (Bún không hiểu cái nhật lục (日六) là cái gì nên để đấy luôn)

….

Tạ Tử Thanh: Mơ ước hiện tại của tôi là sau khi trở thành hiệu trưởng Học viện Đế quốc, nhất định sẽ thuê người chuyên thu dọn căn phòng làm việc kia.

….

Baker, mấy bác còn nhớ nó không thế? Nhân vật phản diện xuất hiện đầu tiên trong truyện ó.

Trong truyện có tên mấy cục đá với kim loại không cần để ý tới đâu, tác giả ngu đặt tên tiện tay đánh ra thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN