Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết - Quyển 2 - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết


Quyển 2 - Chương 47


Biên tập: Bún Chả.

Chỉnh sửa: Lychee.

“Chuẩn tướng Angusgail, đã phát hiện vị trí tàu không gian ở phía trước.”

“Mọi người cứ tiếp tục đi theo, tôi tự mình đi.”

“Bị phát hiện.” Asa liếc mắt nhìn màn hình, lười biếng nói.

Pery ấn mấy cái nút dưới tay, tàu không gian tiếp tục tăng tốc, hắn nhíu nhíu mày hỏi: “Levi đâu?”

Asa nói: “Không biết.”

Levi bị Perry hỏi tới, lúc này đang cứng đờ người đứng trong phòng Tạ Tử Thanh.

“Sao mày lại có súng?” Sắc mặt Levi khó nhìn: “Perry đưa cho mày?”

Tạ Tử Thanh dí súng lên đầu hắn, giọng điệu rất ngạc nhiên:  “Sao mày lại nghĩ thế?”

Khẩu súng này là Thẩm Khâm Nhạc đặc biệt làm riêng cho anh. Trước mắt thì phần lớn máy móc đều không quét được nó.

“Perry không phải người bên các người sao? Nếu như không phải cậu ta, tao đã không lên tàu của bọn mày.”

Levi nghẹn họng: “Đừng tưởng vậy mà mày có thể trốn, trên tàu không chỉ có một mình tao.”

“Tao trước nay vẫn chưa nghĩ đến việc chạy trốn,” Tạ Tử Thanh cong khoé môi: “Tao chỉ cần giết mày là được. Năm đó mày làm những chuyện kia, nếu như không phải là phạm pháp giết người, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ?”

Levi đột nhiên nở nụ cười, giống như đã nắm được nhược điểm của anh: “Bộ dạng trước đây của mày quả nhiên đều là nguỵ trang mà thành, bọn họ đều bị mày lừa.”

Tạ Tử Thanh nói: “Đôi với loại người như mày, cũng không cần nhân từ.”

“Mày…” Levi đột nhiên mở to hai mắt, chậm rãi ngã xuống.

Tạ Tử Thanh kinh dị quay đầu, sau khi thấy người ở cửa liền cau mày.

Asa thu sung về, cất bước đi tới: “Rất kinh ngạc?”

Hắn liếc mắt nhìn Levi nằm trên đất chết không nhắm mắt, cười khẽ: “Tao cũng ghét nó.”

“Súng mày là do hắn làm à? Không tệ.”

“Mày với hắn rất giống nhau. Không chỉ bên ngoài, tính cách cũng giống.”

“Nhìn qua rất dịu dàng. Đương nhiên, chỉ là nhìn qua, kỳ thực lại cực kỳ lạnh lùng.”

Tạ Tử Thanh hỏi: “Người ông nói là Thẩm Khâm Nhạc?”

Asa nhìn anh không nói lời nào, xem như là chấp nhận.

Tạ Tử Thanh cười rộ lên: “Ông sai rồi, ông căn bản không biết rõ thầy ấy. Thầy ấy thực sự rất dịu dàng, nhưng thầy ấy chỉ lạnh lùng với người thầy ấy không thích thôi.”

Biểu tình của Asa chìm xuống: “Cách hai người nói chuyện cũng rất giống nhau.”

“Nhưng mà, tao lại chán ghét nhưng thứ giống nhau…”

Trong chớp nhoáng này, thân thể so với đại não phản ứng càng nhanh hơn, Tạ Tử Thanh nhanh chóng xoay người lăn xuống gầm ghế sô pha, trong nháy mắt ấy, trên vách tường chỗ anh vừa đứng nhiều hơn một lỗ đạn.

“Cộp, cộp…”

Asa từng bước đi về phía ghế sô pha, truyền đến trong tai Tạ Tử Thanh lại giống như bùa đòi mạng.

Đi tới trước ghế sô pha, Asa khoanh tay,, họng súng chĩa về phía Tạ Tử Thanh, mỉm cười nói: “Như vậy… Gặp lại sau.”

Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại.

“Grào ——”

Một tiếng gầm khủng khiếp vang lên, Tạ Tử Thanh cảm giác trong túi có thứ xông tới, một khắc sau, anh đã bị thứ kia nhanh chóng đẩy ra bên giường.

Asa sửng sốt một chút: “Đây là cái quái gì?”

Nhưng mà không có người trả lời hắn.

Tạ Tử Thanh khiếp sợ nhìn Khỉ Con trước mặt, có cảm giác đại khái như mình đang nằm mơ rồi.

Mà Khỉ Con rất tức giận, nó nhấc chân trái đang ào ào chảy máu, cực kỳ tức giận.

Đến bố nó còn chưa đánh nó thế này bao giờ!!!

“Grào ——”

Đau quá!!!

“Cũng chỉ là rồng bay mà thôi.” Asa cười nhạo, lại một lần nữa nhấc súng lên.

“Đoàng!”

Đạn bị cánh của Khỉ Con chặn lại, nó phát ra một tràng âm thanh ùng ục ùng ục, giống như đang đắc ý.

Tạ Tử Thanh cũng rất lo lắng. Vảy giáp quanh thân Khỉ Con tuy rằng cứng rắn, nhưng làm sao có thể đấu lại vũ khí do nhân loại chế tạo chứ.

Khỉ Con vừa bắt đầu chiếm thế thượng phong, sau bởi vì kinh nghiệm thực chiến ít, rất nhanh không đáp trả kịp, trên người xuất hiện những vết thương to to nhỏ nhỏ, từ từ suy yếu.

“Grào…” Nó ngã trên mặt đấy, phát ra một tiếng vang trầm nặng.

“Khỉ Con!”

Tạ Tử Thanh đứng lên, lại bị người lấy súng chĩa vào.

Asa cười ác liệt: “Bây giờ, cho mày một lựa chọn, mày chết hay là nó chết?”

Mặt Tạ Tử Thanh không thay đổi nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười.

“Tôi cảm thấy, vẫn là anh nên chết đi.”

Một giọng nói truyền tới từ phía sau.

Asa quay đầu, biểu tinh rốt cục thay đổi.

Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Perry!”

Perry nở nụ cười nhạt: “Tôi trước đây vẫn cảm thấy tự do là quan trọng nhất, đến bây giờ tôi mới rõ, có thứ còn quan trọng hơn cả nó.”

Hắn nhìn về phía Tạ Tử Thanh: “Cậu bây giờ chắc hận tớ lắm.”

Tạ Tử Thanh nhìn hắn, không lên tiếng.

Perry nói tiếp: “Hận tớ cũng phải, ai bảo tớ vẫn luôn gạt cậu chứ.”

“Chúng ta từ nhỏ đã là kẻ địch, lại quen biết, sống chung hoà bình nhiều năm như vậy. Những năm này là khoảng thời gian tớ thấy vui vẻ nhất, không có tranh đấu, cũng không cần lo lắng một khắc sau sẽ bị giết chết. Tớ không hối hận khi đến nơi này.”

Asa cau mày: “Cậu muốn phản bội mẹ mình? Cậu quên mất rằng bà ta trồng trong người cậu…”

“Tôi nói rồi, tôi không hối hận.” Perry ngắt ngang lời hắn.

Cuối cùng Perry nói với Tạ Tử Thanh: “Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu.”

Vũ khí trong tay Perry vững vàng đặt sau não Asa: “Đi!”

Asa không cam lòng liếc mắt nhìn Tạ Tử Thanh một cái: “Chỉ cần có cơ hội, tao nhất định sẽ giết chết mày! Còn cả tên Abhire kia nữa.”

Tạ Tử Thanh nhìn bọn họ từng bước rời đi, mãi đến tận khi không còn tiếng bước chân nữa, cơ thể căng thẳng của anh rốt cuộc mới thanh tĩnh lại, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Trên eo anh tuôn ra một lượng máu lớn, nhanh chóng nhuộm đỏ thảm trải sàn.

Mắt Tạ Tử Thanh tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại đã là ba ngày sau, Tạ Tử Thanh vừa mở mắt liền thấy ánh mắt đầy tơ máu của Angusgail.

Đối phương cẩn trọng nắm chặt tay anh, có chút không tin được mà hỏi: “Tử Thanh, em tỉnh rồi sao?”

Tạ Tử Thanh tức giận nói: “Mắt tớ mở hết cả ra rồi, không tỉnh thì chẳng lẽ lại là mộng du à?”

Angusgail mạnh mẽ ôm lấy anh vào ngực: “Anh đến chậm.”

Tạ Tử Thanh nhất thời dở khóc dở cười: “Cậu nói như thể tớ chết rồi hay sao ấy.”

Angusgail ôm anh càng chặt hơn, trong giọng có chút đè nén cái gì đó: “Đừng nói như vậy.”

Tạ Tử Thanh làm ổ trên người y một lúc, cảm thấy xương cốt của mình đều sắp nhũn ra rồi, giọng điệu miễn cưỡng hỏi: “Khỉ Con đâu?”

“Nó đang ngồi ăn, cả cái tàu không gian sắp bị nó ăn sạch rồi. Con trai chúng ta háu ăn thật đó.” Angusgail có chút oán giận nói.

Tạ Tử Thanh liếc mắt nhìn y một cái: “Lúc nào mà nó đã thành con trai cậu rồi? Nó không phải em trai cậu à?”

Angus chán ngán nghe anh quậy loạn, cằn nhằn mấy câu chốc lát, mới cắn lỗ tai anh nói: “Báo cáo trưởng quan, anh muốn được thăng bối phận.”

Tạ Tử Thanh bị y chọc nhột, nhịn không được bật cười: “Chuẩn.”

“Trưởng quan, anh từng nghe một câu chuyện.”

“Ngày xửa ngày xưa, có một con rồng nhỏ sống trong một khu rừng rậm. Một ngày nọ, có một hoàng tử nhỏ đi lạc trong rừng rậm, đi tới nhà của rồng nhỏ. Sau đó họ trở thành một đôi bạn tốt, ngày ngày chơi đùa với nhau, cùng nhau ăn đồ ăn, cùng ngủ chung. Hoàng tử nhỏ còn kể cho rồng nhỏ rất nhiều truyện cổ tích. Sau đó, người nhà của hoàng tử nhỏ tìm tới, bọn họ lưu luyến không rời mà tạm biệt.

Sau đó, rồng nhỏ lớn lên trở thành một con rồng hung ác người người e sợ. Bọn họ đều nói trong rừng có một con rồng cực kỳ đáng sợ, thích ăn thịt người. Chỉ có một hoàng tử không tin, chàng đi vào trong khu rừng rậm kia, liếc mắt một cái liền nhận ra con rồng kia chính là rồng nhỏ năm đó.

Rồng nhỏ cũng nhận ra chàng.

Bọn họ vui vẻ nói về nỗi lưu luyến nhau trong từng ấy năm.

Sau đó thì sao?

Rồng nhỏ cùng hoàng tử nhỏ sống vơi nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.

Ai!? Khỉ Con, còn chưa nói với mày à, phòng này mày không được vào, mau lui về sau, cẩn thận không bị kẹt đấy…”

Cùng lúc đấy, một ngôi sao rơi sượt qua thân tàu không gian.

“Có sao băng! Angus cầu nguyện đi.”

Em mong rằng chúng ta sẽ mãi mãi luôn bên nhau, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, mãi đến khi sinh mệnh đi đến thời khắc cuối cùng.

——END


Tác giả có lời muốn nói: Tui cũng muốn viết dài hơn một tí, nhưng mà cái điện thoại của tui nó hỏng mấy hôm trước rầu, mấy hôm nay toàn phải mượn điện thoại của người khác đánh chữ, mấy ngày không chơi điện thoại di dộng cảm giác nhỏ sắp hỏng rùi.

Thấy làm phiền nhỏ tui cũng ngại _(:з」∠)_

Hai năm mà đã dùng tới ba cái điện thoại di dộng rồi, hỏi bố mẹ thì cũng ngại, chỉ có thể chờ tháng sau lấy tiền nhuận bút ra mua cái mới.

Còn tưởng rằng tháng sau có thể mua thật nhiều nhiều đồ ăn ngon, không ngờ… Tui chắc bị thần nghèo bám lên người mất rồi QAQ


Hoàn chính truyện

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN