Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 10.2
*********
Bàn tay Thiên Hoàng nhẹ lướt trên bàn phím máy tính, đã hơn 1 tiếng kể từ khi anh quay lại văn phòng mà vẫn chưa tìm được tài liệu anh mong muốn, những người từng làm trong văn phòng máy tính này anh đã điểm qua hết nhưng không ai có khả năng là người đó, trong vô thức anh di chuyển con chuột đến tên của một người, một người mà anh không mong đợi nhất. Khẽ nhắm mắt, anh hít một hơi dài rồi nhẹ nhàng ấn chuột.
Trước mặt anh lúc này là những con số, thông tin cá nhân liên quan đến người đó.
Họ và tên : Hạ Mẫn Nhi.
Sinh ngày : 07/09/1995
Chức vụ: phó tổng giám đốc tập đoàn NEWCENTURY, ngoài ra còn là trưởng phòng máy tính của tập đoàn, là người điều hành trực tiếp trong việc quản lí hệ thống máy tính của tập đoàn.
Bí danh: Thiên Thần Máy Tính
…………..
Anh sững người lại, quả nhiên, cô ấy là Thiên Thần Máy Tính, Thiên Hoàng cười nhạt. Đôi môi run lên, hàng mi khẽ giật giật, ông trời quả nhiên biết cách trêu ngươi, cổ họng Tiểu Thiên đắng ngắt, trái tim anh quặn lên từng đợt. Mẫn Nhi- người anh yêu, không những là con ruột của kẻ thù mà còn là một trở ngại mà anh cần phải loại bỏ. ……
Chuông điện thoại reo lên….
– Thiên Hoàng à. Tớ đây, Mẫn Nhi đã rời khỏi nhà rồi nhưng…
– Nhưng sao?- Thiên Hoàng hỏi lại, giọng nói chứa đựng sự lo lắng.
– Cô ấy đang bị ốm, lúc chiều còn bị nôn nữa.
– Uhm…
Rõ ràng là bị mệt , rõ ràng là em không khỏe vậy tại sao còn đi cứu bạn em nữa chứ…….- Thiên Hoàng bất lực,ánh mắt lộ rõ nỗi xót xa.
*********
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà rộng lớn. Bên trên , dòng chữ Tập Đoàn NEWCENTURY được dát vàng mặc nhiên tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt. Nó chạy vội vàng lên phòng máy tính. Đẩy cửa bước vào, nó chợt khựng người khi thấy Hoàng Thiên Vương – nhân viên mới, đang loay hoay tìm kiếm gì đó.
– Ai vậy?
– À, chào…chào…phó tổng, tôi…
– Anh đến đây làm gì thế? 8h rồi mà sao chưa về nhà?
– Tôi để quên điện thoại còn… – Anh lúng túng vì không biết phải xưng hô như thế nào.
– Uhm, tôi cũng vậy thôi, tôi đi trước đây!! Chào.
Nói rồi, nó chạy thẳng một mạch vào phòng làm việc của nó, khi quay ra thì không còn thấy bóng dáng của Thiên Vương đâu nữa. Nó khẽ thở dài, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong thành phố, có một người thanh niên đang lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình của một người con gái đang vội vã chạy vào chiếc xe đậu trước vệ đường. Lúc nãy khi giáp mặt Mẫn Nhi, anh nhận ra sắc mặt xanh xao, yếu ớt hơn thường lệ của nó. Bất chợt chuông điện thoại kêu khiến Thiên Hoàng giật mình.
– Cháu đây.
– Sao rồi?
– Quả nhiên theo như chúng ta đã dự tính…
– Tốt lắm.Để xem, Thiên Thần Máy Tính sẽ giúp cậu nhóc kia ra sao. Ha…ha – Tiếng cười đầy thỏa mãn của người đàn ông mà hắn gọi là chú khiến hắn khẽ cau mày khó chịu – Bây giờ đến lượt cháu ra tay. Để xem cha con nhà họ Hạ giải quyết chuyện này như thế nào.Ta cúp máy đây.
Tiếng tít dài ngân vang trong điện thoại khiến Tiểu Thiên rối bời. Một bên là người anh yêu thương, một bên là món nợ mà anh phải đòi lại , anh biết chọn ai bây giờ? Đau…. Đôi mắt đen sẫm lại, dường như ẩn chứa trong đó là cả sự đớn đau tuyệt vọng, không gian đen tối bao trùm lấy Thiên Hoàng, tia nắng duy nhất của lòng anh đã biến mất.Sự lạnh lẽo, cô đơn ùa về, xâm chiếm tâm hồn anh. Tiếng cười trong trẻo, ánh mắt âu yếm của Mẫn Nhi sẽ chỉ là quá khứ, chỉ còn là ký ức mà Thiên Hoàng có thể giữ lại bên mình. Bàn tay khẽ run rẩy, anh chăm chú lặng nhìn chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt trong lòng không khỏi lo lắng về tình trạng sức khỏe của Tiểu Mẫn.
**********
3 tiếng trước:
Ánh sáng hoàng hôn dần tắt lịm, những tia nắng yếu ớt cuối ngày không còn gay gắt như trước, phía bên trong một tòa nhà lớn đang diễn ra một cuộc trao đổi ngắn. Dường như lúc nào cũng vậy những cuộc họp mặt giữa hai chú cháu đều diễn ra trong sự tối tăm, ảm đạm. Từng cơn gió luồn qua khe hở từ ô cửa kính đã vỡ cuốn đi từng lớp bụi mờ trên mặt bàn.
– Chú hẹn cháu đến đây có việc gì không?- Không muốn duy trì sự im ắng đến ngột ngạt này thêm nữa, chàng trai trẻ khẽ khàng lên tiếng. Bất chợt ánh sáng vàng lan tỏa khắp căn phòng khiến hắn chói mắt, nhanh tay đưa tay trái ra che lấy khuôn mặt.
– Tối nay, kế hoạch lật tẩy Thiên Thần Máy Tính sẽ bắt đầu.
– Lẽ nào chú đã xác định được danh tính của cô ta
– Chưa hẳn là vậy, nhưng rất có thể đó là Hạ Mẫn Nhi- Người đàn ông nói ánh mắt đầy vẻ chắc nịch.
– Chú không đùa đấy chứ? Cháu nghĩ chú quá xem trọng tài năng của cô gái này. Cô ta chỉ mới 16 tuổi, hơn nữa theo như cháu biết, cô ta suốt ngày chỉ lo tụ tập, ăn chơi với đám bạn thân. Thiên Thần Máy Tính không thể nào là cô ta. Chú nói đó là Hạ Ngọc Hân thì may ra chứ Mẫn Nhi thì.. khó tin lắm – Tiểu Thiên cười nhạt, nụ cười mang hàm ý mỉa mai khá rõ ràng.
– Chính cháu mới là người đừng nên xem thường Mẫn Nhi mới đúng. Tuy đó là một đứa ăn chơi chính hiệu nhưng lại sở hữu một cái đầu với chỉ số IQ cao ngất trời. Tài năng đâu có tìm mặt chỉ điểm những người lớn tuổi đâu. Hạ Mẫn Nhi là một thần đồng, nếu được cái tính chăm chỉ của cô chị nữa thì một Hạ Ngọc Hân chứ mười Hạ Ngọc Hân cũng không bằng nó đâu.
– Nhưng…- Thiên Hoàng toan cãi lại nhưng bị ông chú của mình gạt phăng đi. Hơn ai hết anh biết Thiên Thần Máy Tính rất có khả năng là Hạ Mẫn Nhi nhưng anh không thể ngờ được chú mình lại điều tra mau chóng như vậy.
Trong tập đoàn New Century về trình độ tin học thì không ai có thể qua mặt được cô gái này, nó có thể xây dựng, lắp đặt những chương trình bảo mật chống xâm nhập ăn cắp thông tin từ bên ngoài mà không một hacker nào có thể đột nhập. Tuy biết Mẫn Nhi là con gái của kẻ thù của mình đồng thời cũng là một trong những trở ngại lớn nhưng không hiểu sao anh lại muốn che giấu , tránh cho nó gặp nguy hiểm
– Không nhưng nhị gì hết. Tối nay, cháu phải có mặt ở công ty xem xét thử cô ta có vào văn phòng máy tính không? Rồi sau đó đi đến bến cảng phía bắc. Ok?
( Tiện đây xin giới thiệu chú của Vương Thiên Hoàng đã từng là một trong những nhà kinh doanh lớn nhất Việt Nam, tên là Vương Khanh nhưng do sự thất bại của tập đoàn Vương Thị – tập đoàn do bố Thiên Hoàng lãnh đạo cùng với công ty trong giai đoạn khủng hoảng trầm trọng, làm ăn sa sút nên dần dần Vương Khanh trở nên mờ nhạt hẳn trong giới kinh doanh)
…………………………………..
Không khí trong xe chìm vào yên ắng, xung quanh chỉ có tiếng gõ lách cách phát ra từ bàn phím, Mẫn Nhi khẽ nhíu mày nhăn mặt, đầu nó lúc này đau như búa bổ. Mọi thứ, kể cả những dòng chữ,những con số cứ nhảy múa loạn xạ trước mắt nó khiến nó không tài nào tập trung được.Uyển Nhã nhận thấy vẻ khác thường trên khuôn mặt của nó bèn lên tiếng.
– Cậu bị sao thế?
– Lúc trưa Mạnh Quân đưa đi ăn cơm cuộn, không biết tại sao lúc về cứ thấy hoa mắt chóng mặt,bụng thì cứ nao nao ý.
– Thế trước khi đi cậu ăn tối chưa?
– Mạnh Quân có nấu một bát cháo gì gì cho tớ ăn nên cũng thấy đỡ rồi.
– Dạ dày cậu yếu mà còn ăn lung tung. Sao không đi nói bác sỹ kiểm tra? Đúng thật là…- Uyển Nhã chép miệng vẻ trách móc rồi mở thùng thuốc để sẵn trên xe, sau một hồi lục lọi thì đưa cho Mẫn Nhi một lọ thuốc màu trắng nhỏ- Uống cái này đi, 2 viên.
Đón lấy viên thuốc từ tay Uyển Nhã, nó nhanh chóng uống vào rồi quay lại công việc. Quả nhiên chỉ sau một lúc, nó đã cảm thấy đỡ đau đầu hẳn, đúng là bác sỹ nhí có khác, nó khẽ mỉm cười thán phục tài y dược của cô bạn rồi tiếp tục công việc. Chưa đầy 1 phút nó đã xác định được vị trí của Gia Bảo, vừa lúc đó chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà trắng to lớn.
– Đến nơi rồi, xuống xe đi.
Mẫn Nhi vội vàng bước xuống xe. Trước mắt nó lúc này là đám người mặc vest đen, mặt mũi ai cũng đằng đằng sát khí, một người đàn ông trung niên lúc này tiến về phía nó.
– Quản Gia Trần.
– Hạ tiểu thư, Phạm tiểu thư, Lý tiểu thư, Dương công tử.
– Tập hợp đủ cả rồi chứ? Đi theo tôi!!- Tiểu Mẫn đảo mắt nhìn một lượt xung quanh rồi lên tiếng hỏi.
– Vâng.
Đoàn xe nối tiếp nhau chạy dài trên cả dãy phố. Nó vội vàng mở chiếc vali lớn mà quản gia Trần vừa mang đến. Bên trong có tất cả 12 khẩu súng ngắn. Những viên đạn nằm im lìm trong những chiếc hộp được mạ vàng. Dưới ánh sáng trong xe, chúng lặng lẽ tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt khiến người khác giật mình
– Gia Bảo, nghe này,cậu gắng cầm chân trong 15′ nữa, bọn mình sắp đến nơi rồi. Hiện tại cậu đang ở con đường ngoại ô thông ra bến cảng.
– Thế bây giờ mình phải đi thế nào? Mình không thể xác định được đường đi như thế nào cả.
– Đi thẳng, đúng rồi, bây giờ cậu rẽ trái đi, ok, tốt lắm, tiếp tục đi thẳng sẽ ra một con đường quốc lộ rộng lớn dẫn tới bến cảng phía Bắc nhưng bây giờ trên trục đường này khá vắng vẻ nên sẽ không bị để ý đâu, cậu gắng lên.- Mẫn Nhi chăm chú nhìn lên màn hình máy tính vừa hướng dẫn cách đi cho Gia Bảo.
– Thế tớ sẽ dụ bọn đó ra cảng, gặp lại cậu sau.
Cuộc nói chuyện vừa kết thúc, nó vội vơ lấy bộ đàm ở gần đó.
– Quản gia Trần, cho người tăng tốc đến bến cảng phía Bắc.
– Dạ.
*********
Trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe Koenigsegg Trevita của Gia Bảo lao nhanh như gió.Đằng sau, tiếng súng nổ liên tiếp cứ vang vọng bên tai , tiếng còi xe thúc dục liên hồi, tiếng gió rít qua từng khe cửa,… tạo nên chuỗi âm thanh hỗn độn thậm chí là kinh hoàng. Xa xa, ánh đèn điện phát ra từ những ngọn đèn biển, báo hiệu cho cậu biết đã đến bến cảng, bất chợt không biết từ đâu ra, có 2 chiếc xe vọt lên chặn ngang trước mặt cậu, Gia Bảo vội quay ngược vô lăng cho xe né tránh và kết quả là chiếc xe của cậu đâm thẳng vào bên lề đường.
– Mẹ kiếp!!!- Gia Bảo tức giận đập tay mạnh vào vô lăng, vội rút 2 chiếc súng từ trong hộp xe phía trước.
Tiếng chân ngày càng dồn dập, bên ngoài văng vẳng giọng nói đầy thách thức của tên phản chủ cùng tiếng cười man rợ của lũ một thời là đàn em của cậu.
– Cậu chủ Gia Bảo, sợ quá không dám bước ra nữa à?? Ha..ha.
– Phạm Gia Bảo chỉ được cái núp bóng bố là giỏi chứ chẳng được cái tích sự gì cả. Một thằng nhãi ranh mà dám lên mặt làm thủ lĩnh, thật không đáng.
Nắm chặt đôi bàn tay, ánh mắt ánh lên nhưng tia phẫn nộ, giận dữ. Đẩy mạnh cửa xe,Gia Bảo bước ra, thì đồng loạt tất cả họng súng đều chĩa vào người cậu.
Nhưng tên đầu sỏ giơ tay lên ngăn lại.
– Mày cũng dám bước ra hả nhóc con?- Hắn hếch cằm lên nói với Gia Bảo bằng thứ giọng thách thức.
– Hổ,bọn mày muốn gì?
– Muốn đòi lại những gì mà bố mày nợ bọn tao. Nhờ ai mà ông ta được như ngày hôm nay? Nếu không có bọn này thì liệu ông ta có thể có được chỗ đứng trong xã hội này không? Thế mà ông ta lại đưa tên nhãi ranh như mày lên làm chủ bọn tao. Tao nhổ vào.
– Một đứa rác rưởi như mày mà đòi làm thủ lĩnh à? Ngoài mấy miếng võ mèo cào thì mày còn cái gì nữa đâu. Một cái đầu chỉ toàn đậu phụ thối mà thôi. Ba tao đứng vững trong thương trường đâu phải nhờ mày, không có mày thì ba tao vẫn làm được. Một lũ ăn cháo đá bát, nếu không có ba tao thu nhận thì có lẽ bây giờ bọn mày cũng chỉ là một lũ ăn hại lang thang lề đường xó chợ mà thôi.- Tiểu Bảo cười nhạt.
– Ranh con, mày láo à, anh em ra tay.- Tên kia hạ lệnh.
Ngay lập tức,hàng loạt mũi súng lại đưa lên, thấy vậy, Gia Bảo càng cười lớn.
– Ha ha, lũ tiểu nhân bỉ ổi, tao thấy nhục thay cho bọn mày. Khi nào cũng tự nhận mình là người lớn, là đàn anh của tao thế mà …
– Thế mà sao?
– 100 chọi 1, bọn mày làm đàn anh kiểu này đấy hả.Chuyện này mà đến tay giới giang hồ thì chỉ có nước đeo mo vào mặt thôi con ạ! -Gia Bảo cười khẩy.
Quả nhiên lời nói của Gia Bảo đánh động đến lòng tự trọng của cả đám.Ngay lập tức mấy trăm khẩu súng không hẹn mà cùng hạ xuống, chớp lấy cơ hội, Gia Bảo rút từ đằng sau hai khấu súng bắn liên tiếp vào đối thủ đồng thời nhanh như chớp, cậu lăn người qua mui xe và trấn thủ ở phía sau. Hàng loạt tiếng súng liên tiếp nổ ra giữa hai bên. Phe đối phương người chết vô số, lần lượt từng tên bị hạ gục trong tay Gia Bảo, bọn chúng cũng không vừa, một tràng đạn được nã ra hướng thẳng về phía cậu.
“Không được rồi…” -Gia Bảo thầm nghĩ -“Không thể cầm chân bọn nó mãi, phải nghĩ ra cách gì thôi!”
Sau một giây đắn đo, suy nghĩ, cậu quyết định: “Đành phải liều thôi…”
Nhanh như cắt, cậu vụt chạy ra khỏi chỗ ẩn nấp và hướng thẳng đến những hàng xe contenner đang đậu gần đó. Tiếng súng nổ và tiếng người hò hét tháo đuổi lại vang lên sau lưng cậu. Gia Bảo quay lại bắn trả.
“CRACK”
Đang lúc nguy cấp nhất thì hết đạn, mặt Gia Bảo biến sắc, cậu ném khẩu súng rỗng sang một bên và tiếp tục cầm cự với khẩu súng còn lại.
“ĐO…À…N…G”
Bất chợt, Gia Bảo cảm thấy đau nhói, một viên đạn vừa sượt qua cánh tay trái của cậu, máu bắt đầu lan ra và nhuộm đỏ chiếc áo trắng cậu đang mặc. Hàng xe contenner cũng vừa hiện ra trước mắt, cậu lẩn vào trong và nấp phía sau một chiếc contenner.
– Khỉ thật!!!- Gia Bảo ôm cánh tay bị thương, thở hổn hển, cậu xé một miếng vải ở vạt áo cột chặt vào vết thương.
– Mẹ kiếp, Phạm Gia Bảo mày ra ngay cho tao!!!
– Tao mà tìm được tao sẽ giết mày.
– Đồ rùa rụt cổ.
Những tiếng **** rủa thậm tệ đằng sau khiến máu nóng trong người Gia Bảo bùng lên nhưng hơn ai hết cậu hiểu, nếu cậu bước ra lúc này thì đồng nghĩa với việc tự sát. Từng phút từng giây trôi qua đầy căng thẳng, đã hơn 15′ mà sao Mẫn Nhi vẫn chưa đến trong khi đó bọn kia đang ra sức lùng sục tìm kiếm cậu.
– Gia Bảo, mày sợ rồi à? Hay là *** tè ra quần rồi? Ha…ha. Mày cũng chỉ giống thằng bố đểu cáng của mày thôi, cả hai bố con bọn mày đều là những thằng vô tích sự, chỉ giỏi khoe mẽ chứ có làm được gì đâu! Đợi tao xử mày xong rồi sẽ cho hai cha con nhà mày đoàn tụ dưới đó luôn một thể. Ha…ha…!!!
Tên Hổ kia vẫn tiếp tục buông lời châm chích, dường như lý trí không thể khống chế cảm xúc của cậu được nữa.Gia Bảo từ từ đứng dậy bước ra. Ánh mắt gầm gừ nhìn tên đối diện.
– Câm cái miệng thối của mày lại đi!! Mày có thể xúc phạm tao nhưng không được xúc phạm bố tao.
Vừa dứt lời thì cả đám bọn chúng liền quay ngoắt lại chĩa thẳng súng vào Gia Bảo, tên Hổ từ từ tiến gần lại, ánh sáng đèn điện hai bên đường hắt xuống khuôn mặt bặm trợn nhăm nhở những vết thẹo lồi lõm do những ngày tháng sống trong giới giang hồ, hắn lạnh lùng nhìn Gia Bảo.
– Khá lắm, rốt cuộc thì mày cũng chịu ló mặt ra. Bây giờ thì tao sẽ cho mày biết thế nào là cảm giác đau.- Nói rồi tên kia rút một khẩu súng nhỏ ra, kề ngay cổ cậu.- Còn điều gì trăn trối nữa không nhóc?
Gia Bảo cười nhạt, sống trong thế giới ngầm nhiều năm, máu dường như không còn xa lạ gì đối với tâm hồn của một cậu nhóc 16 tuổi này nữa. 12 tuổi đã theo chân cha bước vào cái nghiệp này, bao năm chinh chiến lại bị chính thủ hạ của mình phản bội, còn điều gì đau hơn nữa. Chết. Ừ!!! Có sao đâu nhỉ, một phát là xong. Nhưng cậu thấy hối tiếc, cậu chưa chào tạm biệt được những người bạn thân của mình. Nhìn xung quanh, bây giờ đang có hàng trăm khẩu súng lắp đạn đầy đủ chĩa vào người, có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.
– Giết tao đi- Cậu lên tiếng, khẽ nhắm mắt lại.
Tạm biệt.!!!!!!!!!
Tiếng súng nổ lên, nhưng tại sao Gia Bảo lại không hề thấy đau mà tên Hổ và đồng bọn lại kêu thất thanh thế nhỉ?
– Xông lên.
Giọng nói này…!!??? Khẽ mở mắt ra, cậu ngạc nhiên trước tình thế đang thay đổi một cách chóng mặt, chưa kịp định thần thì cậu đã bị một bàn tay túm gọn rồi lôi đi.
– Cậu không sao chứ?- Tuyết Hàn lo lắng nhìn cánh tay đẫm máu của Gia Bảo.
– Không.- Gia Bảo thoáng ngạc nhiên, chưa bao giờ cậu thấy thằng bạn thân mình tỏ thái độ ra bên ngoài như thế.
– Vậy thì cầm lấy đi.- Tuyết Hàn ném cho Gia Bảo 2 khẩu súng và một hộp đạn – Đi thôi!!!
Sau một hồi chiến đấu, cuối cùng phe của Gia Bảo đã giành được chiến thắng, bọn kia chạy tán loạn, còn tên Hổ thì đang đứng sững như trời trồng. Nụ cười đã dập tắt trên môi thay vào đó là sự giận dữ. Giơ súng nhắm thẳng vào phía Gia Bảo, đã đến nước này thì cả hai cùng chết. Tay hắn nhẹ nhàng bóp cò.
– Gia Bảo , cẩn thận!!!!!!!!
Mẫn Nhi hét lớn rồi vội vã chạy về phía cậu bạn.
– Khô…ô…ô…nnng…!!! Mẫn Nhi!!!!!!!- Đại Ngọc hốt hoảng, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Viên đạn lao nhanh với tốc độ điên cuồng và cắm phập vào người của nó. Tên Hổ kinh hoàng nhìn cô gái vừa chạy đến cứu giúp Gia Bảo, rồi một lần nữa giơ súng lên và….tự sát.
Trên tòa nhà kia, cũng có một thanh niên lo lắng nhìn bóng hình của người con gái đang từ từ đổ gục xuống,tiếng điện thoại lại một lần nữa khiến hắn nhíu mày.Tiếng nói khản đục của người chú khiến hắn bực mình.
– Cháu đây.
– Thế nào?
– Xong rồi, tối nay cháu sẽ post ảnh và video lên mạng.
– Tốt lắm, ha ha, ta sẽ chờ Hạ Quốc Phong giải thích chuyện đứa con gái thứ hai của mình sử dụng súng để giải quyết mâu thuẫn như thế nào.- Tiếng cười thâm hiểm vang lên đầy sáng khoái, người đàn ông đầu dây bên kia vui vẻ nhả từng đợt khói thuốc vào không khí, ánh mắt toát lên vẻ đáng sợ. Rồi đây sự nghiệp của nhà họ Hạ sẽ nằm gọn trong tay ta.
Hắn cúp máy, khẽ liếc xuống những tấm hình mà hắn mới chụp được.
*********
– Mẫn Nhi, gắng lên!
Trong cơn mê, nó mơ màng nghe thấy tiếng của Tiểu Tuyết đang thầm thì vào tai nó.
Đau…
Nó có thể cảm nhận được cơn đau xé nát lồng ngực của mình, viên đạn đi thẳng vào người nó khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt rồi tối sầm hẳn lại. Nó muốn mở mắt, nó muốn nói với tất cả mọi người rằng nó không sao nhưng tại sao bây giờ với nó việc đó khó khăn đến thế nhỉ? Không khí dường như cô đặc lại trước mũi nó hay sao? Nó cảm thấy khó thở quá.
Những tiếng nấc nghẹn ngào của nhỏ Đại Ngọc, những tiếng bước chân dồn dập xung quanh cứ bủa vây lấy tâm trí nó, nhưng nó thấy buồn ngủ quá, nó kiệt sức rồi thì phải, nó không thế chịu đựng được thêm nữa…………
Trong cơn mê man, hình ảnh của Vương Thiên Hoàng dưới bộ dạng của Hoàng Thiên Vương đang mỉm cười khích lệ nó phải gắng lên bất chợt lại hiện lên trong tâm trí nó………..
*********
Màn đêm buông xuống, trái với những ngọn gió mát lành hiếm hoi trong mùa hè. Lúc này mọi thứ dường như đông cứng lại, những ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Mẫn Nhi đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo, nó nằm đó, trong một vũng máu đỏ tươi.
Cả đám hối hả cõng Tiểu Mẫn mau chóng đến chỗ để xe. Không gian mới vừa đây thôi bị phá bĩnh bởi những tiếng súng nổ chói tai, những tiếng ồn ào náo loạn thì giờ đây lại chìm vào sự tĩnh mịch đến rợn người. Ánh đèn vàng từ những ngọn đèn điện hai bên đường hắt những tia sáng yếu ớt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Mẫn Nhi. Từng dòng máu đỏ tươi vẫn cứ chảy từ vết thương của nó, hơi thở nó phát ra yếu đến mức dường như có thể ngừng bất cứ lúc nào. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi nó lúc này trở nên nhợt nhạt gần như trong suốt.
Kéo mạnh cửa xe, Tuyết Hàn nhanh chóng đặt Mẫn Nhi xuống.
– Uyển Nhã, lần này phải nhờ cậu rồi.- Gia Bảo nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt ánh lên một niềm tin tưởng.
Thay cho câu trả lời, Uyển Nhã chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc. Sau khi lấy bông thấm những vết máu đông xung quanh và lau sạch, cô lôi từ trong hộp thuốc một lọ thuốc gây tê rồi tiêm vào người Tiểu Mẫn. Tiếp đó lấy một chiếc dao nhỏ đã được tiệt trùng rạch một đường nhỏ ở chính giữa vết thương, một cách tỉ mỉ và cẩn thận nhất Uyển Nhã lấy một chiếc gắp gắp viên đạn ra và khâu vết thương lại.
Cánh cửa xe lại một lần nữa được mở ra, ngay lập tức cả bọn tiến lại gần Uyển Nhã.
– Mẫn Nhi không sao chứ?
– Vết thương có nguy hiểm đến tính mạng không?
Những câu hỏi dồn dập cứ tấn công trực diện, khiến Uyển Nhã không biết nên trả lời cái nào trước cái nào sau.
– Mấy cậu yên tâm đi, cũng may tên này nhắm không chuẩn ,viên đạn chỉ trúng vào bả vai nên không nguy hiểm gì đến tính mạng.
Nghe Uyển Nhã nói vậy cả đám như trút đi được gánh nặng đè nén trong lòng từ nãy đến giờ, Gia Bảo vui mừng ra lệnh cho cấp dưới.
– Truy tìm những đứa còn lại rồi xử hết cho tao.
– Dạ!!!- Đám tay chân của cậu đồng thanh nói rồi ngay lập tức thực hiện công việc của mình.
– Khoan, Gia Bảo cậu cũng bị thương này!!- Đại Ngọc ngạc nhiên lên tiếng, bây giờ cô mới để ý đến vệt máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi của Gia Bảo.
– Không sao mà.
– Lên đây tớ băng bó cho luôn, sao với trăng cái gì!!- Uyển Nhã nhăn mặt rồi kéo xệch người Gia Bảo đi.
Tuyết Hàn lúc này cũng nhanh chóng lên xe, khẽ lướt mắt nhìn Mẫn Nhi đang nằm bất động, từng hơi thở vẫn phát ra đều đều, anh không khỏi đau lòng.
Cả đoàn xe nhanh chóng rời khỏi bến cảng.
*********
– Bây giờ đưa Mẫn Nhi về nhà hay đến bệnh viện?- Uyển Nhã lên tiếng.
– Đương nhiên là bệnh viện rồi. – Tuyết Hàn khẽ lên tiếng.
– Biết ăn nói ra sao với bác Phong và chị Hân đây, nhất là bác Ly, bác ý biết chuyện chắc ngất lên ngất xuống cho coi.
Câu nói của Đại Ngọc không khỏi làm Tiểu Bảo chạnh lòng, chỉ vì chút hiếu thắng của bản thân mà khiến cho đám bạn thân bị liên lụy. Chỉ tại chủ quan, quá tự tin vào bản thân mà cậu đã quên đi lợi ích của những người luôn lo lắng cho mình. Giá như mình gọi cho Mẫn Nhi từ trước thì mọi chuyện có như thế này không? Mẫn Nhi liệu có vì đỡ đạn giúp mình mà bị thương không?
– Mình xin lỗi, tất cả là vì mình.-Gia Bảo cúi gằm mặt xuống, buồn bã lên tiếng.
– Đồ ngốc này, có ai trách cậu đâu, tất cả chỉ là ngoài ý muốn thôi mà – Khẽ xiết chặt bàn tay đang run rẩy của Gia Bảo, Đại Ngọc an ủi.
– Đại Ngọc nói đúng đấy. Cậu cũng có muốn Mẫn Nhi bị thương đâu. Với lại dù gì mọi chuyện cũng xảy ra rồi, có tự trách mình cũng vô dụng mà thôi- Uyển Nhã tiếp lời rồi nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng lên đắp cho Mẫn Nhi.
Bất chợt cô sững người khi thấy ngón tay của Mẫn Nhi khẽ cử động.
– Mẫn Nhi tỉnh rồ.i- Uyển Nhã vui sướng thốt lên, giọng nói nghẹn ngào.
– Đâu đâu!! – Đại Ngọc láu táu.
Quả nhiên một lát sau, đúng với sự mong chờ của đám bạn, nó từ từ mở mắt, ánh đèn vàng sáng trưng trong xe khiến nó khó chịu, hình ảnh của mấy đám bạn cứ mờ mờ ảo ảo khiến nó chóng mặt.
– Mình…mình đang ở đâu đây??? – Nó thì thào nói.
– Đang trong ô tô, cậu thấy đau ở chỗ nào không? – Uyển Nhã lo lắng hỏi.
– Tớ…thấy chóng..mặt, mấy cậu đưa tớ về nhà đi!!
– Sao thế được, cậu muốn để chị Hân với bố mẹ cậu biết chuyện à?- Đại Ngọc trố mắt kinh ngạc, há hốc mồm như kiểu rằng con bé này bị thương rồi điên lên thì phải. Trước đây, bất luận vết thương nặng đến mấy thì Tiểu Mẫn không bao giờ chịu về nhà vậy mà…
– Lúc nãy trong lúc hỗn loạn tớ thấy có ánh đèn flash nhá lên liên tục- Mẫn Nhi nặng nhọc nói.
– Sao lại thế…???
Đang nói bất chợt Đại Ngọc nín bặt, Tiểu Mẫn lo lắng nhìn mấy đứa xung quanh, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến sững sờ rồi chuyển dần sang lo lắng của đám bạn.
– Không sao đâu, tớ sẽ tìm cách lo vụ này, mà Tuyết Hàn đâu?
– Tớ đây.- Tuyết Hàn vội vàng lên tiếng sau một hồi yên lặng- Tớ đang lái xe.
– Cậu đưa tớ về nhà đi.
– Uhm- Tuyết Hàn đáp lại rồi lại tiếp tục suy nghĩ, hơn ai hết cậu hiểu rằng, Mẫn Nhi rất mẫn cảm với những ánh đèn flash, nếu nó đã nói thế thì chắc hẳn đã có một tên săn ảnh nào đó chớp lấy cơ hội này để tạo sacndal nhưng kẻ đó là ai và tại sao hắn lại ở bến cảng đúng vào thời điểm đó cơ chứ?
*********
– Mẫn Nhi, em sao thế này.???- Hân Hân chợt òa khóc khi thấy cô em gái nằm thiếp đi trong xe, mặt mày tái nhợt, chiếc sáo sơ mi trắng tinh loang lỗ những vệt máu đỏ.
– Chị Hân à, bình tĩnh đi, lát em giải thích cho, bây giờ chị mở căn phòng trống ở dưới hầm, đưa tạm Mẫn Nhi vào đó đã.- Uyển Nhã vội vã nói.
Một lát sau khi cả đám đưa Mẫn Nhi vào một căn phòng khá rộng rãi, mát mẻ, Uyển Nhã nhanh chóng khám kỹ lại cho Tiểu Mẫn, sau khi kiểm tra và chắc chắn là vết thương không bị nhiễm trùng, Uyển Nhã nhẹ nhàng đến bên Hân Hân.
– Chị Hân này, bây giờ chị gọi bác gái và bác trai xuống đây, đừng cho ai biết cả, bọn em sẽ giải thích ngọn ngành câu chuyện.
Không gian trở nên im ắng đến lạ thường, những tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ Mẫn Nhi chốc chốc lại vang lên đầy đau đớn, lo lắng, đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn thân hình cô con gái đang nằm bất động, mẹ nó không thể kìm nén được từng dòng nước mắt rơi xuống. Sau khi nghe xong câu chuyện. Trái hẳn với bác Ly, ông Phong bỗng đăm chiêu lạ thường.
– Gia Bảo, Tuyết Hàn, Đại Ngọc, Uyển Nhã, các con về trước nghỉ ngơi đi, mọi chuyện cứ để bác lo là được rồi.- Sau một lúc im lặng, ông Phong cất tiếng đầy nghiêm nghị, gương mặt lúc này điềm tĩnh đến mức khó tin.
– Bác Phong, con xin lỗi.
– Không sao, con về nghỉ đi, Tiểu Bảo. Con cũng bị thương đó thôi. Mấy đứa về đi kẻo bố mẹ lo.
Bọn trẻ khẽ gật đầu rồi kéo nhau đi ra ngoài.
– Em cũng lên nghỉ đi, để anh trông con cho. Hân Hân, con đưa mẹ lên nhà đi, đừng để người làm biết Tiểu Mẫn bị thương, cứ tỏ ra bình thường là được!!! – Ông Phong lên tiếng, đưa tay kéo người vợ của mình vào lòng an ủi.
Tuy rất muốn ở lại cùng con gái nhưng thấy ánh mắt đầy vẻ kiên quyết của chồng, bác Ly không còn cách nào khác bèn phải đứng dậy đi ra, không quên chạy lại gần giường cô con gái út kéo chăn lên giúp nó.
Cánh cửa lại được mở ra và khép lại một lần nữa, mọi thứ trở về không khí ban đầu, ảm đạm, nặng nề, chỉ có những tiếng thở yếu ớt của Mẫn Nhi, ông Phong ngồi xuống gần chiếc sofa gần đó, những tháng năm lăn lộn trong thương trường cho đã tôi luyện cho ông sự bình tĩnh trước mọi khó khăn, ông không thể nóng vội can thiệp vào việc in báo ở tất cả các tờ báo nổi tiếng hay báo lá cải, mặc dù hơn ai hết ông hiểu, ông dư sức làm được điều đó. Nhẹ nhàng rút điện thoại ra, ông khẽ khàng bấm số như thể một tiếng động nhỏ nhất cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Mẫn Nhi vậy.
– Quản gia Lý.
– Dạ, thưa ông chủ. Tình hình của nhị tiểu thư thế nào rồi ạ? Có cần phải gọi bác sỹ đến khám không thưa chủ tịch?
– Con gái tôi đỡ nhiều rồi. Bây giờ ông hãy điều tra tất cả các đơn vị báo chí dù lớn hay nhỏ trong buổi tối hôm nay có cho phóng viên đi tác nghiệp ở vùng cảng phía bắc không. Nên nhớ, phải làm kín kẽ. Càng ít người biết càng tốt.
– Vâng, thưa ông chủ.
Cuộc trao đổi kết thúc, lúc này chủ tịch Hạ đang thấp thỏm lo âu, ông lo không phải vì sợ những hình ảnh không mấy tốt đẹp của cô con gái sẽ được đăng tải khắp những tờ báo và trang điện tử mà ông sợ vết thương của Mẫn Nhi có thể bị nhiễm trùng, tuy Uyển Nhã làm việc rất cẩn thận và có chuyên môn nhưng dù gì đi chăng nữa cô bé chỉ mới 16 tuổi, sai lầm rất có khả năng xảy ra, hơn nữa, Mẫn Nhi lúc này vẫn còn đang hôn mê nữa……..Nghĩ đến đây , bất giác ông khẽ quay người hướng ánh mắt nhìn về phía giường của nó.
Rốt cuộc, ông cho con gái đi học bắn súng là đúng hay sai? ……..
Giá như con đừng quá thông minh thì có lẽ con sẽ không phải khổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!