Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 7.2
– Thích thật!!!- Nó reo lên đầy vui sướng nhưng bỗng mặt nó sa sầm lại, lại là tên đó, đúng thật là oan gia ngõ hẹp,” ông trời ơi, sao lại đối xử với con như thế này chứ, lạy chúa lòng lành ” – Nó tuyệt vọng ngước nhìn lên trời. Ngay lập tức nó bật dậy, chạy vội về nhà( người ta nói tránh voi chẳng xấu mặt nào mà ^_^) nhưng một lần nữa ông trời như muốn trêu ngươi nó.
OÁI!!!BỊCH!!!!RẦM
– Em có sao không?- Một bàn tay đưa ra trước mặt nó, giọng nói thì vô cùng ngọt ngào.
– Đừng tỏ vẻ tốt bụng, đúng là miệng niệm nam mô, mà bụng thì một bồ dao găm, tránh xa tôi ra!!! – Nó bực mình cáu gắt, tay thì phủi phủi bụi trên quần.
– Anh có khi nào nhích lại gần em đâu mà bảo anh tránh xa!!!- Tiểu Mạnh cũng không vừa ( đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn)
– Mỗi lần gặp anh là tôi đen đủi, anh còn hắc xì dầu hơn cả cái tên An Vũ Phong kia, xê ra, để tôi về, đồ quái dị, đồ biến thái.
Tiểu Mẫn vội vàng bỏ đi để hắn đứng trơ trọi một mình, đứng đờ người bất động một lúc, nhưng rồi, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt đẹp của hắn, những tia nắng ấm áp của buổi sáng khiến nụ cười đó càng có sức quyến rũ và mê hồn hơn.
Quả thật, cô ấy quá khác với tin đồn………..
*********
Sau khi trở về nhà, nó lăn lên giường…ngủ tiếp, phải đến khi chị nó đích thân lên phòng lôi nó dậy, thì nó mới gật gà gật gù bước ra khỏi phòng, vẻ mặt thì đầy mệt mỏi.Toàn thân nó lúc này đau ê ẩm( chắc là tại 2 cú tiếp đất ngoạn mục hồi sáng chứ gì) đã thế, khi vào bàn ăn, mẹ nó lại hết lời ca ngợi cái tên đáng ghét kia nữa chứ khiến nó tức muốn xỉu luôn.
– Mạnh Quân,cháu khéo quá, hôm nay bác nghe nói cháu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà à?
– Hả? Mấy cái thứ này là do anh làm à? Ăn được không đây?- Nó ranh mãnh nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
– Con bé này, vô duyên,nhìn bắt mắt thế mà không ăn được à?? – Mẹ nó lên tiếng bênh vực
– Hắn là con mẹ hay con là con mẹ không biết???- Nó lẩm bẩm một mình.
– Em lẩm bẩm gì đấy?
– À không, em đang nhẩm tính xem, lát nữa uống bao nhiêu viên thuốc berberin thì mới giúp em thoát đau bụng ?- Nó châm chọc, không quên liếc xéo Mạnh Quân một cái.
– Tưởng em đang đếm xem đo đất mấy lần nữa thì mới ghi danh được vào kỷ lục Việt Nam chứ???- Mạnh Quân cũng không vừa đốp lại, làm Mẫn Nhi cứng họng còn bố mẹ và chị nó thì nhìn nhau ngơ ngác
– Thôi, ăn đi, mới sáng ra mà đã gây sự với nhau rồi.Đúng thật là….
– Vâng, biết rồi, nói mãi, tại hắn chứ có phải tại con đâu, lát tôi ăn xong mà bị đau bụng thì tôi giết anh chết luôn.- Nó nhìn hắn đe dọa.
Quả nhiên, món ăn hắn nấu rất rất ngon, không quá cầu kỳ nhưng lại rất tuyệt vời. Món trứng hấp vân nhìn vừa đẹp mắt khi ăn thì mùi vị ngon tuyệt khó mà cưỡng lại được.
– Ngon quá!!- Nó buột miệng nói, nhưng ngay lập tức bụm miệng lại – À quên, ý con là ăn cũng được.
– Ăn cũng được mà em ăn hơn 3 bát cơm rồi đó, bình thường em đâu có ăn khỏe như thế ???.- Hân Hân khẽ nháy mắt với cô em gái, trong lòng không khỏi vui mừng vì có thể nói chưa bao giờ cô thấy Mẫn Nhi ăn ngon lành như vậy, mỗi lần dùng bữa, bất luận thức ăn có ngon đến đâu Tiểu Mẫn không bao giờ ăn quá một bát cơm vậy mà hôm nay nó lại có thể vui vẻ chơi luôn 3 bát….
– Ơ… thì…kệ em, chị hay nhỉ??- Biết mình có phần yếu thế trong chuyện này nhưng vẫn cãi cố.
– Thấy chưa, anh đã bảo là ngon mà!!! – Nhìn vẻ mặt Mạnh Quân giương giương tự đắc nó tức xì khói.
– Mấy cái món này, tôi làm dễ ợt, có gì mà phải vui mừng đến thế chứ??- Một cách không thương tiếc, câu nói của nó như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Tiểu Mạnh.
– Em…em
– Em cái gì, anh lo mà ăn đi, ăn nhiều vào nha, ăn mà có sức cãi nhau với tôi!!- Nó mỉm cười ranh ma.
Tiểu Mẫn bước đi trong lòng vui vẻ đến mức , vừa đi, vừa hát để lại hắn với sự hậm hực trong lòng.
*********
Tại nhà hàng Lucky Star- một trong những nhà ăn nổi tiếng nhất thành phố của gia đình nó:
– Chào nhị tiểu thư!!!!!!- Một nhân viên của cửa hàng nghiêng mình chào nó một cách cung kính.
Nó chỉ gật đầu nhẹ rồi tiến về phòng ăn đã được đặt sẵn, hôm nay tâm trạng nó vui vẻ hơn mọi ngày, nguyên nhân thì các bạn biết đấy( ^_^)
– Làm gì mà cười tủm tỉm một mình thế, nhìn cậu bây giờ chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần – Thấy cô bạn cứ ngồi cười mỉm một mình, Tiểu Ngọc ái ngại hỏi.
– Có gì đâu, hôm nay trời đẹp thật!!!- Nó lơ đễnh nói.
– Gớm, chắc lại đấu khẩu thắng lợi với anh Mạnh Quân đẹp zai chứ gì, tôi còn lạ gì bà nữa.- Đại Ngọc bỉu môi nói.
– Hihi, đúng là bạn tốt, cái gì cũng biết, nhắc mới nhớ, cái tên quỷ đó lúc sáng làm mình tức đến ói máu luôn, cũng may mà trả thù được rồi.hehe
– Yêu nhau lắm cắn nhau đau mà, cậu không coi mấy bộ phim thần tượng bây giờ à? Nhân vật nam và nhân vật nữ chính cãi nhau thường xuyên nhưng kết cục lại ấy ấy đó thì sao chỉ có điều trong bộ phim này gia đình nữ chính lại rất giàu có còn gia đình nam chính lại hơi hơi hoàn cảnh tý thôi, phải không Uyển Nhã.
– Đồ điên, cậu bị mát dây à? Còn lâu tớ mới thèm yêu cái loại như hắn. Hắn là kẻ thù không đội trời chung của tớ!- Ánh mắt nó đanh lại, nó nói với vẻ đầy nghiêm nghị
– Kể ra mà nói thì tớ thấy An Vũ Phong đẹp trai hơn Trình Mạnh Quân nhiều, nhà lại giàu có nữa chứ!!!!- Uyển Nhã mơ màng nói.
– Thôi, tôi xin 2 bà, nghe mấy bà nói mà tui thấy ớn luôn, à, nghe chị Hân nói thì An Vũ Phong đẹp trai của mấy bà đợi thi tốt nghiệp xong thì bị bay về Mỹ đó.- Tiểu Mẫn vừa nói vừa nhai nhỏm nhẻm miếng bánh bao nhân thịt – món ăn yêu thích của nó.
– Hả? Thế anh ấy không tán tỉnh cậu nữa à?? – Uyển Nhã và Tiểu Ngọc đồng thanh hỏi, nhìn Mẫn Nhi không chớp mắt.
– Ăn với chả nói, mấy bà muốn chết không?- Nó giơ tay lên cốc vào trán hai cô bạn hai cái, khiến tụi nó la oai oái.
– Mình không nghĩ Vũ Phong lại có thể từ bỏ cậu dễ dàng như thế được- Gia Bảo chau mày, giọng nói trở nên đăm chiêu đến kỳ lạ – Mình không chắc là hắn yêu cậu thật lòng nhưng nhìn qua cũng biết tên đó ương ngạnh không kém gì cậu đâu, Mẫn à. Tiểu Tuyết cậu nghĩ sao?
– Uhm, mình cũng không biết nữa.- Tuyết Hàn ậm ừ cho qua chuyện, khi nào cũng vậy, cậu luôn im lặng lắng nghe các bạn của mình nói mà không có bình luận gì thêm, khuôn mặt tuấn tú ấy dường như rất ít cười, gương mặt như được bao phủ bởi một lớp tuyết lạnh dày của cậu khiến mọi người xung quanh không thể biết cậu đang nghĩ gì.
Không khí đột nhiên rơi vào tĩnh mịch và yên ắng, mỗi người đang theo đuổi ý nghĩ của mình, Tiểu Tuyết cũng vậy, cậu nhớ về gương mặt thẫn thờ của An Vũ Phong cách đây 2 tuần, cậu còn nhớ rất rõ, hôm đó là thứ 4. Sau khi trở về từ công ty của gia đình , theo thói quen, cậu rẽ vào quán bar quen thuộc của mình làm một ly wishky trước khi về nhà, bước vào trong, không khí sôi động trên sàn nhảy không làm Tiểu Tuyết lưu tâm, dưới ánh đèn mờ ảo lung linh huyền bí của bar, vẻ đẹp cao quý của cậu càng được thể hiện rõ, đút tay vào túi quần, Tiểu Tuyết thản nhiên bước đến chỗ ngồi quen thuộc của mình, đám con gái xung quanh nhốn nháo khi thấy cậu bước ngang qua, thậm chí có một đứa , không một chút xấu hổ, đưa ly rượu của mình đến trước mặt Tuyết Hàn buông tiếng lả lơi:
– Anh ơi, em muốn ngồi cùng anh được không??
– Không.
– Làm gì mà chảnh thế , ngồi tý cũng không được à?? – Vẫn là cái giọng õng ẹo đến chói tai, con bé kia ngồi xuống sát một bên Tiểu Tuyết, một tay cầm ly rượu còn tay kia lại vòng qua eo Tuyết Hàn.
– Cút khỏi đây.- Tiểu Tuyết lạnh lùng đáp khẽ gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mà không buồn ngước mắt lên nhìn cô gái, khiến từ thế chủ động ban đầu, cô gái đó lâm vào thế bị động trên bàn cờ do chính cô tạo ra, mặt hậm hực, cô gái bỏ đi.
Ánh mắt của Tiểu Tuyết đảo một lượt xung quang quán bar, ở phía xa, dưới ánh đèn sân khấu, một chàng thanh niên trẻ, gương mặt đầy đau khổ đang lặng lẽ mân mê từng phím đàn,giọng hát cất lên sao mà não nùng đến vậy.Chính điều đó khiến Tuyết Hàn liên tưởng đến một người.
…………khi yêu đâu ai biết trước nó sẽ ra sao sẽ thế nào khi yêu buồn vui hay hờn dỗi, sẽ thế nào khi yêu người đơn phương mà thôi, đã yêu rồi xin yêu từ trong tim người hỡi.
Vì sao khi yêu . tim tôi vẫn cứ ngu ngơ vẫn dại khờ con tim này luôn mơ về em .Dẫu biết rằng em đang thầm yêu một người khác. Dẫu biết rằng em không hề yêu trái tim này,yêu em đâu cần em biết đâu bởi vì yêu chỉ một mình tôi buồn đau và ở 1 phương trời xa em có hay nơi này, một tình yêu anh trao em bấy lâu nay.
Hãy cho tôi một lần đc nhìn em lần cuối, hãy cho tôi một lần được gặp em và nói, nói với em, anh yêu mình em yêu bằng trái tim này, một tình yêu vẫn khát khao biết bao ngày, vì yêu em nước mắt rơi suốt đêm dài, baby i love you,i’m waiting for you.
Bye bye never say good bye ,tình anh trao em tươi đẹp hơn nắng mai,dù cho phong ba nhưng tình ta sẽ mãi không hề phai, người yêu ơi trọn đời này em có biết…………………
…….- Bài hát này, tôi dành riêng cho người con gái mà tôi yêu thương, tôi biết cô ấy sẽ khó mà chấp nhận tôi. – Ánh mắt của hắn đảo qua một lượt khắp trường, tất cả nữ sinh dường như nín thở, hồi hộp xem, người con gái may mắn đó có phải là mình không, trong một khoảnh khắc, 2 ánh mắt chạm vào nhau,Tiểu Mẫn vội né tránh, nghoảnh mặt làm ngơ.
…………
Tiếng vỗ tay vang dội của khán giả đưa Tuyết Hàn trở về lại với hiện thực.Xa xa trên sàn nhảy mấy chục con người kể cả nam lẫn nữ đang thích thú reo hò, nhún nhảy, những thân hình uốn **, lắc lư trên sàn nhảy dưới ánh đèn chùm với đủ màu sắc theo điệu nhạc sôi động khiến anh hơi khó chịu. Thu ánh mắt về, anh nhìn chất lỏng trong suốt sóng sánh trong chiếc cốc thủy tinh.
– Cô ấy chọn tao chứ không phải là mày!!!- Một giọng con trai vang lên vẻ khiêu khích.
– Thằng chết tiệt này!!!- Không chần chừ , một tên khác liền nhảy xổ vào đánh mạnh vào mặt tên kia nhưng thật không may hắn đã né được trong gang tấc và đánh trả bằng một cú đá xoay chân ngoạn mục.
Không khí quán bar dần chìm vào hỗn độn, tiếng la hét của đám con gái, tiếng cổ vũ thích thú của đám con trai như át hết tiếng nhạc, ngó xem đồng hồ, 11h30, Tuyết hàn quyết định trả tiền ra về.
– Tránh ra!!- Cậu lạnh lùng lên tiếng, như biết được người vừa thốt ra câu nói đó là ai ngay lập tức đám đông được dạt sang hai bên,trước mặt cậu, hình ảnh một tên con trai có vẻ đã uống say, nằm co ro trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi môi của hắn rách ra, ứa máu thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy như chính trái tim mình đang rỉ máu vậy, gương mặt phảng phất một nỗi đau đớn không nguôi. Hình ảnh lạnh lùng tàn nhẫn của người con gái đó cứ lởn vởn trong tâm trí hắn, bóp chặt trái tim hắn khiến nó vỡ vụn.
3 Tiếng trước:
Sau khi dùng xong bữa tối, Vũ Phong trở về văn phòng làm việc hoàn thành nốt công việc còn dang dở trong công ty. Không gian trong phòng lúc này yên ắng đến tĩnh mịch, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím tạo nên chuỗi âm thanh lách cách vui tai.
Chiếc điện thoại vốn im lìm bỗng rung lên từng đợt.” 1 tin nhắn đến”.
Anh ngạc nhiên đến bất ngờ, khẽ nhéo mình một cái trước số điện thoại vừa hiển thị lên màn hình.
“Không phải là mơ”- Vũ Phong khẽ lẩm bẩm một mình.
– Gặp tôi một lát được không?
Tiểu Vũ mỉm cười hạnh phúc, nhanh chóng trả lời lại rồi vớ lấy chiếc áo khoác treo gần đó rồi chạy vội ra ngoài.
Làn gió đêm khẽ thổi, một cảm giác yên bình xuất hiện trong lòng anh. Hôm nay phải chăng là buổi tối vui nhất đối với anh từ trước đến nay?
*********
Mẫn Nhi sốt ruột đi vào đi ra trong căn phòng, mải miết nhìn màn hình điện thoại. Bỗng chốc, chiếc điện thoại lại rung lên.
” 1 tin nhắn mới”
Gương mặt căng thẳng bỗng dãn ra, một nụ cười ma mãnh hiện dần trên khóe môi.
An Vũ phong, tôi sẽ cho anh biết thế nào là Hạ Mẫn Nhi.
Cùng thời điểm đó, 2 chiếc xe từ 2 ngôi biệt thự khác nhau trong thành phố cùng lúc chuyển bánh.
*********
Sau khi bao trọn gói cả quán cafe, lúc này trong căn phòng rộng lớn được thắp sáng bởi những ngọn nến lung linh.Tiểu Mẫn ngồi một mình đơn độc, lặng lẽ ngắm nhìn ra bên ngoài. Cuộc sống vẫn chạy đua với thời gian, dòng người vội vã đi qua tuyến đương này không biết bao nhiêu lần. Bất giác nó nghĩ về Trình Mạnh Quân, người đã gây cho gia đình nó không ít sóng gió và về cảm giác khác lạ khi ngày đầu tiên gặp hắn. Mông lung và rất mơ hồ.
Giọng nói trầm ấm vang lên khiến nó giật mình. Trước mắt nó là một chàng trai trẻ tuấn tú. Làn da trắng ngần, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mai. Nếu như hắn không phải là người được chọn thì liệu nó có chấp nhận hắn không?
– Em đợi anh lâu chưa? Anh xin lỗi, giữa đường xảy ra một vụ tai nạn nên…- Vũ Phong mỉm cười vẻ ái ngại.
– Không sao. Tôi cũng chỉ muốn gặp anh để nói cho rõ mọi việc rồi đi luôn. – Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng vốn có, Tiểu Mẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
– Em nói đi!!!- Vẻ mặt của An Vũ Phong chuyển dần từ ngạc nhiên sang thất vọng, đằng sau đôi mắt nâu thẫm phảng phất một nỗi bất an khó tả.
– Chuyện đính ước giữa hai chúng ta sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, tôi không yêu anh.- Nó cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng, nhấn mạnh từng câu chữ, ánh mắt thoáng lên sự kiên định khó mà lay chuyển được.
– Chỉ cần anh yêu em là quá đủ cho cả hai rồi, chẳng lẽ như thế em cũng không chấp nhận ư?
– Không.- Nó hờ hững đáp, ánh mắt chăm chú nhìn ra phía ngoài nơi dòng xe cộ đang tấp nập qua lại.
– Anh phải làm gì thì em mới chấp nhận anh?
– Những điều tôi muốn anh làm anh sẽ không bao giờ làm được đâu.
– Vì em anh có thể làm tất cả, thậm chí sẵn sàng hy sinh bản thân mình.
– Thế thì…anh chết đi!- Giọng Mẫn Nhi vang lên đều đều trong căn phòng nhưng lại chứa đựng sự lạnh lùng đến cùng cực.
– Gì cơ?- Vũ Phong hỏi lại như không thể tin vào tai mình nữa, bầu trời trước mắt anh bỗng tối sầm hẳn lại.Người con gái anh yêu thương, người con gái anh mong muốn được sánh đôi trong cuộc đời này lại muốn anh chết đi, đôi mắt anh đanh lại, khẽ xiết mạnh đôi bàn tay lại, không gian lung linh đẹp đẽ trong căn phòng khiến anh chóng mặt, đầu óc anh quay cuồng, nỗi đau dường như đã xâm chiếm bao phủ lên toàn bộ thân hình cao lớn vủa Tiểu Vũ
– Anh nói anh có thể làm tất cả vì tôi chỉ cần tôi muốn. Vậy thì bây giờ , điều duy nhất tôi muốn anh làm là chết đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.- Đôi môi Tiểu Mẫn khẽ cong lên, vẻ mỉa mai lộ rõ trên gương mặt yêu kiều, vẻ mặt của tên kia lúc này khiến Tiểu Mẫn hả hê, xem ra hắn cũng biết sợ thì phải, nó tiếp lời- Sao? Không làm được phải không? Vậy thì biến đi.
– Em thật sự muốn thế ?
– Phải.- Tiểu Mẫn hếch cằm lên, giọng nói chắc nịch.
– Đi theo anh!!!- Tiểu Vũ nắm chặt tay Mẫn Nhi rồi kéo nó ra ngoài,khiến Tiểu Mẫn bối rối không hiểu hắn định làm gì.
” Không lẽ hắn định chết thật? Không thể nào!!1″- Nó thầm trấn an bản thân.
Nhưng cảnh tượng ngay sau đó khiến Mẫn Nhi không khỏi bàng hoàng. Trước mắt nó là một hình ảnh ghê rợn đến kinh người. An Vũ Phong thản nhiên bước ra giữa con đường lớn, cùng lúc có một chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía trước.
” Chỉ cần em vui thì anh chết đi cũng không sao ”
Trong giây lát, Mẫn Nhi đứng ngây người ra, tiếng còi ô tô inh ỏi khiến nó sực tỉnh. Không phút chần chừ, nó lao nhanh ra phía trước, nơi Tiểu Vũ đang thản nhiên đón nhận cái chết.
” Không kịp nữa rồi” – Nó tuyệt vọng nghĩ bụng. Chiếc xe lao đi với tốc độ cao dù có phanh kịp lại thì tai nạn cũng khó tránh khỏi
*********
Tiếng la hét của những người đi đường, tiếng chà xát mạnh của bánh xe với mặt đường tạo nên chuỗi âm thanh hỗn độn.
– Vũ Phong!Vũ Phong! Tỉnh lại đi. Đừng dọa tôi.- Tiểu Mẫn thảng thốt lay mạnh người Tiểu Vũ. Dùng chút sức lực yếu ớt còn lại, nó kéo thân hình đang bất động của hắn lên vỉa hè trước những con mắt tò mò xen lẫn ái ngại của ngững người đi đường.
Mí mắt An Vũ Phong khẽ động đậy, cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, ánh đèn đường rọi thẳng vào mắt anh. Dường như có một giọng nói quen thuộc không ngừng gọi tên anh. Đầu Tiểu Vũ lúc này đau như búa bổ.
“Mình chết rồi sao? Tại sao chết rồi mà vẫn có cảm giác đau đớn thế này? Vẫn cảm nhận được từng giọng nói từng hơi thở của cô ấy?”
– Vũ Phong, anh tỉnh lại rồi à?- Mẫn Nhi reo lên vui mừng khi thấy mí mắt người đối diện khẽ động đậy, vỗ vỗ liên tiếp vào mặt hắn.
Đến lúc này, mọi thứ xung quanh mới hiện rõ trong mắt Vũ Phong. Ngồi thẳng dậy một cách khó nhọc, một thoáng vui mừng hiện lên trong mắt anh, ” hóa ra cô ấy vẫn lo lắng cho mình” .
Một nụ cười mãn nguyện……..
– Đến nước này mà anh còn cười được à? Đúng là một kẻ ngu ngốc, chỉ vì một người con gái mà anh sẵn sàng vứt bỏ tất cả, anh có nghĩ nếu anh chết đi thì gia đình anh sẽ như thế nào không? – Tiểu Mẫn giận dữ kéo xếch Vũ Phong đứng dậy rồi mắng té tát.
– Anh không cần biết hậu quả như thế nào, chỉ cần em muốn anh sẽ làm.
– Chỉ cần tôi muốn anh sẽ làm? Sau này, nếu tôi có yêu anh đi chăng nữa thì không bao giờ tôi muốn kết hôn với kẻ chỉ biết đắm chìm trong tình ái như anh. Bây giờ anh có thể vứt bỏ tất cả vì tôi thì cũng sẽ có một ngày anh vứt bỏ vợ con mình để đi theo một người phụ nữ khác mà thôi.
Nói rồi, Tiểu Mẫn quay người bỏ đi để lại Vũ Phong đứng đó lặng yên và cô độc. Ánh đèn đường phản chiếu bao trùm lên toàn bộ thân hình đang run lên đau khổ, tạo nên một vệt đen dài. Đôi mắt thẫn thờ chăm chăm vào bóng dáng đã khuất xa của Mẫn Nhi.
Không gian xung quanh trở nên tối sầm lại trong mắt anh, vẫn là bầu trời đầy sao như lúc nãy, vẫn là làn gió nhẹ nhàng thổi mát lòng người như lúc nãy nhưng trong lòng Vũ Phong giờ đây chỉ còn là sự lạnh lẽo,ảm đạm.
Thân hình cao lớn ấy đổ gục xuống mặt đường, dòng nước mắt lăn nhẹ trên má.
Bỏng rát…
Vệt máu trên cánh tay phải của anh thấm dần qua lớp áo sơ mi trắng.
Nhưng so với trái tim đang rỉ máu thì chút vết thường ngoài da nhỏ nhặt này có là gì……
Trở về hiện tại.
Sau khi hì hục đưa Vũ Phong rời khỏi quán bar, Tiểu Tuyết nhanh chóng đi mua bông , băng, thuốc đỏ và một gói thuốc giải rượu ở một siêu thị nhỏ gần đó rồi chạy vội vào chiếc xe lincoln sang trọng của mình
– Tại sao lại đưa tôi ra khỏi đó? Sao không để bọn đó đánh tôi chết đi? – An Vũ Phong thều thào nói, gương mắt u uất khi nhìn thấy Tiểu Tuyết bước vào.
– Cầm lấy đi, cái này sẽ tốt hơn cho vết thương của cậu đấy. – Phớt lờ câu hỏi của Vũ Phong, lúc này Tiểu Tuyết lặng lẽ đưa cho hắn một tuýp mỡ nhỏ, thời gian ở gần Uyển Nhã cũng giúp cậu biết thêm những thao tác cơ bản trong việc điều trị những vết thương ngoài da.
– Cảm ơn.
– Không có gì!!! – Vẫn là gương mặt lạnh như tảng băng ở nam cực nhưng giọng nói của Tiểu Tuyết lúc này lại mang một nỗi đau khó ai hiểu được, phía sau con ngươi nâu thẫm của cậu dường như là một vực sâu tối tăm, trong bóng tối, lời nói lạnh lùng từ tốn được thốt ra – Yêu một người không phải là một cái tội, thậm chí đó là hạnh phúc của một con người, nhưng cách yêu, cách bộc lộ tình cảm của mỗi người lại khác nhau. Đôi khi bộc lộ tình cảm của mình cho đối phương biết là một thượng sách nhưng cũng có lúc đó là hạ sách.
– Cậu…sao…???- Vũ Phong ngạc nhiên nhìn người đối diện, miệng lắp bắp, có trong mơ cậu cũng không nghĩ đến việc Tuyết Hàn biết chuyện cậu đang yêu Mẫn Nhi, trước đây trong mắt Vũ Phong, Tuyết Hàn luôn là một bí ẩn lớn, bề ngoài lạnh lùng ít nói, dáng người cao lớn, làn da trắng hồng mịn màng như con gái, đôi mắt nâu thẫm luôn mang nét gì đó xa lạ, khó gần, khuôn mặt điển trai ưu tú nhưng lại luôn trầm tư suy nghĩ, cả người cậu luôn toát lên sự băng giá đáng sợ.
– Hạ Mẫn Nhi không thể yêu anh.
– Vì sao?
– Bởi vì…trái tim của nó không đủ sức để chịu thêm tổn thương nào do tình yêu gây ra nữa.!! – Tiếng Tuyết Hàn vẫn đều đều phát ra một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người đối diện sửng sốt, trái tim Vũ Phong khẽ xiết lại, một lần nữa cơn đau lại tràn về bao trùm lấy tâm hồn anh, ” Không đủ sức là sao? Cô ấy đã từng bị phản bội ư??”.. Những câu hỏi cứ vẩn vơ trong đầu Vũ Phong khiến đầu óc cậu gần như đảo lộn, mọi vật kể cả gương mặt lạnh lùng của Tuyết Hàn dường như đang quay cuồng trước mắt.
– ….Cô ấy…chẳng lẽ đã có người yêu rồi sao?- Cổ họng đắng ngắt, khô khốc, phải cố gắng lắm, Vũ Phong mới có thể tiếp tục cất lời.
– Anh cứ cho là như thế đi!! – Tuyết Hàn cười nhạt, trong trái tim cậu lúc này cũng khẽ đau nhói.- Yêu là mong người con gái mình yêu được hạnh phúc chứ không phải tìm mọi cách để chiếm hữu cô ấy.
An Vũ Phong lặng lẽ gật đầu. Cuối cùng thì anh cũng đã biết mình phải làm gì, mấy tháng trôi qua, anh đã tìm mọi cách để tiếp cận, thậm chí là bày tỏ tình yêu một cách lộ liễu và dường như chính những điều đó càng làm Tiểu Mẫn thấy khó chịu.
Hạ Mẫn Nhi, đã đến lúc anh phải buông tay rồi ư? – Câu hỏi từ sâu thẳm trái tim Vũ Phong vang lên, anh mỉm cười, một nụ cười chua chát. Anh chợt nhận ra tất cả những nỗ lực cố dành lấy trái tim của Hạ Mẫn Nhi chỉ là những nỗ lực trong vô ích. Những bó hoa hồng tươi thắm anh phải rất mất công tìm đặt rồi cho người kết lại thành những hình trái tim thành dòng chữ I LOVE YOU hay những dòng tin nhắn tỏ tình mùi mẫn mà anh dành cho cô rốt cuộc cô đã đáp lại bằng điều gì chứ, bằng ánh mắt phẫn nộ bằng sự khinh miệt rẻ rúng và bằng sự lãnh cảm đến lạnh lùng. Rốt cuộc trong trái tim nhỏ bé đó không hề có chỗ cho anh. Đáp lại tất cả tình yêu mãnh liệt của Vũ Phong là sự nhẫn tâm sự căm ghét của Hạ Mẫn Nhi mà thôi. Đau!!!…
Nước mắt chảy ngược vào trong làm lòng anh như những hạt muối nhỏ nhắn tinh khiết chà vào trái tim đang rỉ từng giọt máu đỏ tươi khiến anh như muốn chết đi cho xong. Trong guồng máy thời gian không chứa chỗ cho sự chờ đợi. Có thể Tuyết Hàn nói đúng. Chỉ cần cô ấy được hạnh phúc thì chút đau đớn của mình có là gì?
– Cảm ơn anh.- Vũ Phong lên tiếng, cổ họng đắng ngắt, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, anh cảm thấy bất lực và đau đớn đến thế.
– Không có gì!!!- Tiểu Tuyết nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào khoảng không trước mắt. – Xe của cậu cứ để đây, mai cho người quay lại lấy là được, còn bây giờ tôi đưa cậu về.
Đèn pha của chiếc xe lincoln đen sang trọng bật lên, chiếc xe lăn bánh nhanh chóng.
……………
– Tuyết Hàn, cậu nghĩ cái gì thế?? – Tiểu Ngọc khua tay loạn xạ trước mắt cậu bạn – Cậu bị ma ám à?
Tiểu Tuyết không nói gì chỉ cười trừ mà thôi. Một nụ cười đúng nghĩa hay chỉ là một cái nhếch mép?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!