Căm Thù Nhà Giàu - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Căm Thù Nhà Giàu


Chương 10


Hứa Niên ngủ đẫy giấc, tự nhiên mà tỉnh lại. Cậu hừ hừ mấy tiếng, thấy toàn thân đau nhức, muốn duỗi tay duõi chân thì lại bị một người giữ eo, khàn khàn mà nói bên tai: “Đừng có ngọ nguậy, ngủ đi.”

Hứa Niên hết hồn, cơn buồn ngủ bay biến. Cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chiếc cằm nghiêm nghị của Giang Vệ Hành còn mình thì chui vào lòng người ta, gối lên cánh tay người ta.

Hứa Niên giật mình, xốc chăn ngồi dậy, nhưng động tác nhanh quá lại đau hết cả thân dưới. Giang Vệ Hành bị hành động của cậu làm phiền, trở mình, ngái ngủ nói: “Ngoan, ngủ tiếp đi.”

Những chuyện xảy ra ngày hôm qua như thủy triều ập đến trong đầu, Hứa Niên ngồi trên giường, chẳng nói chẳng rằng với ai cũng tự xấu hổ đến đỏ cả mặt. Cậu nhìn thoáng qua Giang Vệ Hành đang ngủ, định rón rén trèo qua mà xuốn giường.

Vừa ngủ dậy, Hứa Niên thấy đau nhức cả người, đau hơn cả hôm qua nhưng nửa dưới lại không đau lắm, chắc do bôi thuốc. Cậu cong eo định trèo qua Giang Vệ Hành thì đột nhiên bị người ta bắt lấy: “Sáng sớm định đi đâu?”

Tay Hứa Niên bị Giang Vệ Hành cầm lấy, không xuống được, chỉ đành ghé lên người Giang Vệ Hành: “Mấy giờ rồi, nay tao còn phải đi gia sư!”

Giang Vệ Hành nhìn điện thoại mình. Hôm qua chỉ lo bôi thuốc cho Hứa Niên, quên sạc nên chỉ còn 15%. Hắn nhìn giờ, nói: “Mới chưa đến sáu rưỡi. Hẹn nhà người ta mấy giờ?”

“Tám rưỡi…” Hứa Niên nhỏ giọng đáp.

“Vậy mày ngủ tiếp đi.” Giang Vệ Hành đặt Hứa Niên về chỗ cũ. Sáng sớm hè vẫn mát mẻ, quạt điện chạy ro ro, hắn đắp chăn lên cho Hứa Niên: “Tao đi mua đồ ăn sáng.”

“Hà?… À….” Nhìn Giang Vệ Hành đi xuống, Hứa Niên định từ chối nhưng cậu thấy Giang Vệ Hành mua đồ ăn sáng cho mình là chuyện hiển nhiên, từ chối cái gì, cậu thầm nghĩ, đây là chuyện đương nhiên Giang Vệ Hành cần làm, chuyện hiển nhiên.

Sau đó Hứa Niên nhắm mắt ngủ tiếp, nghĩ nghĩ giường này cũng được đấy.

Giang Vệ Hành trèo xuống, giảm tốc độ quạt, cắm sạc di độn, thay quần áo rồi ra ban công rửa mặt.

Hứa Niên nằm mãi không ngủ lại được, dậy sớm quen rồi, đồng hồ sinh học không cho cậu ngủ tiếp, chỉ đành ôm chăn lăn qua lộn lại.

Lúc Giang Vệ Hành mở cửa ban công đi vào thấy Hứa Niên lật qua lật lại, chắc là chưa ngủ đâu. Hắn đi đến dưới giường mình: “Hứa Niên.”

Hứa Niên đang quay mặt vào tường, nghe thấy Giang Vệ Hành gọi thì “Ơi” một tiếng rồi quay ra ngoài: “Sao đấy?”

Giang Vệ Hành ngoắc ngoắc tay, tỏ vẻ thần bí: “Ra đây.”

“Làm cái gì vậy?” Hứa Niên nghi ngờ nhưng vẫn dịch người ta ngoài.

Hứa Niên dán mặt vào thành giường. Giang Vệ Hành cao, đưa mặt vào một chút đã hôn được môi Hứa Niên. Giang Vệ Hành mở đôi mối cánh hoa ra, mút lấy đầu lưỡi hồng hào xinh xắn. Hứa Niên ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc đã bị Hứa Niên hôn cho lú người.

Khi hai người tách ra Giang Vệ Hành còn lưu luyến liếm liếm. Hứa Niên ngại chất, vò vò góc chăn, nói nhỏ: “Tao chưa đánh răng đâu….”

“Tao có chê đâu.” Giang Vệ Hành mút thật mạnh bờ môi kia rồi nói: “Không ngủ được thì đánh răng đi. Đi dép của tao ấy.” Hắn nói tiếp: ” Mông đau có xuống được không? Cần tao bế không?

“Xuống được…” Hứa Niên xấu hổ, không dám nhìn thẳn Giang Vệ Hành. Cậu vươn tay khỏi thành giường, thúc giục: “Đi đi.”

“Cứ thế mà đuổi người ta đi à?” Giang Vệ Hành cười cười, dặn dò: “Lúc trèo xuống thì cẩn thận đấy.”

Hứa Niên sốt ruột: “Rồi, rồi.”

Chờ Giang Vệ Hành đi, Hứa Niên vội ngồi xuống, sờ sờ đôi môi bị hôn sưng lên, sự xấu hổ trào dâng, mặt đỏ hồng như trái táo.

Hứa Niên lết khỏi giường, đeo dép của Giang Vệ Hành vào nhưng dép to quá. Lần này Hứa Niên không để ý dép hiệu gì nữa mà nghĩ cái con người  kia cao lớn vậy đi cỡ to cũng không lạ.

Cậu nghĩ vậy, loẹt quẹt đi vào phòng ngủ. Đi ra ban công, nhìn quần áo mình đã được giặt sạch sẽ, đang phơi, mặt cậu đỏ bừng, ấy thế mà Giang Vệ Hành kia cũng giặt cả quần lót.

Quần áo đong đưa trong gió và nắng bình minh, lòng Hứa Niên dâng lên một cảm giác thật lệ. Thế mà cậu lại cảm động đấy, cảm động vì Giang Vệ Hành giặt quần áo hộ mình.

Hứa Niên cảm động mà đánh răng, chuẩn bị cảm động mà rửa mặt thì chợt nhớ khăn mặt mình đã bị tinh dịch Giang Vệ Hành vấy bẩn. “Đoàng” một phát, sự cảm động đã nổ tan tành như pháo hoa. Cậu giơ tay hứng nước rửa mặt rồi về phòng Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành vẫn chưa về. Hứa Niên lại nhớ ra lúc về phòng thay đồ điện thoại vẫn để trong phòng thì về lấy, lúc quay lại Giang Vệ Hành đã ở trong phòng rồi.

Giang Vệ Hành đặt bánh bao với sữa đậu nành trên bàn, thấy cậu đi vào: “Thay quần áo chưa?”

Hứa Niên suy nghĩ, nghĩ đến quần áo đang “tắm nắng” ở ban công, ngài ngại nói: “Cảm, cảm ơn giặt quần áo hộ nhá!”

Giang Vệ Hành cắm ống hút vào cốc sữa đậu, nói: “Nếu cảm ơn thì đừng có bắt tao giặt cả chăn ga.”

Hứa Niên nhìn hắn lấn lướt, cúi xuống: “Còn khướt.”

Giang Vệ Hành đưa cốc cắm ống hút cho Hứa Niên, cười nói: “Tao giặt, yên tâm.”

Hứa Niên cầm cốc sữa, hút một hơi, nhìn túi bánh bao to, đếm đếm, có tám cái, hỏi: “Mua bánh bao gì thế?”

“Bánh bao dưa chua, bánh bao thịt, cả bánh bao đậu nữa.” Giang Vệ Hành mở túi ra: “Mày thích ăn nhân gì tao lấy…”

Giang Vệ Hành đang nói dở thì ngưng lại. Hứa Niên nhìn kỹ, “Ơ” một tiếng, nói: “Sao mấy cái bánh giống nhau vậy?” Bánh bao ở canteen ít nhân, nhìn qua cũng không rõ nhân gì.

“Chịu.” Giang Vệ Hành nhìn bánh bao, nói: “Lúc cô lấy cho tao cũng quên chia ra, tao không nhớ đâu.”

Hứa Niên khó chịu: “Nhưng tao không thích bánh bao thịt đâu…” Cậu không thích ăn thịt mỡ, dính tí cũng không ăn.

“Thì mày cứ ăn trước đi, cái nào bánh bao thịt tao ăn.” Giang Vệ Hành đưa cả túi cho Hứa Niên.

Hứa Niên cắn cắn ống hút, hình như… chỉ còn cách này.

Giang Vệ Hành chưa nói với cậu là hắn mua tận bốn cái bánh bao thịt.

Hứa Niên định ngồi xuống ăn thì bị Giang Vệ Hành ngăn lại, rút cái gối từ trên giường xuống kê dưới mông cậu. Hứa Niên do dự: “Gối mày đấy….”

“Mông quan trọng hơn hay là gối?” Giang Vệ Hành ấn vai Hứa Niên xuống cho cậu ngồi lên gối mình: “Nghe lời đi, ngồi ngoan đấy.”

“À…” Hứa Niên đặt mông lên gối mềm, cầm bánh bao, cắn một miếng, nhân bên trong toàn thịt là thịt. Giang Vệ Hành ngồi bên cạnh, nói: “Đưa đây cho tao.”

Hứa Niên nhìn bánh bao mình cắn dở, ngại ngùng đưa cho Giang Vệ Hành. Cậu nhìn Giang Vệ Hành ăn bánh bao của mình mà lại thấy xấu hổ lạ.

Giang Vệ Hành làm hai miếng hết cái bánh rồi lại chờ Hứa Niên “thử độc” cho mình.

Hứa Niên lại cầm cái nữa, cắn một miếng nữa, lại nhân thịt, lại đưa cho Giang Vệ Hành. Cậu lấy một cái ở góc khác, may là không phải bánh bao thịt.

Hứa Niên cắn bánh bao trong miệng, trên mặt vẫn nóng bừng. Cậu thấy Giang Vệ Hành cứ như thế  xong mình lại là lạ thế nào.

Bánh bao không to lắm nhưng dạ dày Hứa Niên so với Giang Vệ Hành thì vẫn khá nhỏ, cậu ăn ba cái thì không ăn được nữa. Nhìn Giang Vệ Hành ăn xong hết chỗ bánh còn lại xong nhìn đồng hồ mới bảy giờ rưỡi.

“Còn một tiếng nữa, muốn làm gì không?” Giang Vệ Hành ôm lấy Hứa Niên từ phía sau, hỏi mờ ám.

Cơ thể nhạy cảm của Hứa Niên run lên, quay đầu về phía Giang Vệ Hành, hà hơi, toàn là mùi dưa chua: “Định làm gì tao?”

Giang Vệ Hành phải nghị lực lắm mới không bị mùi dưa chua dọa cho chạy mất dép. Hắn dí lại định hôn Hứa Niên thì bị đẩy đầu ra, nhìn tỏ vẻ ghét bỏ: “Mồm toàn thịt, mỡ đầy ra còn đòi hôn bố mày.”

Sau đó Hứa Niên cũng nhận ra hình như mồm mình cũng dầu mỡ…

Hai người im lặng tự giác đi súc miệng.

Lúc Hứa Niên chuẩn bị đi, Giang Vệ Hành còn định đưa cậu ra cổng. Hứa Niên vội cản lại, bảo không cần, Giang Vệ Hành đành thôi, đi giặt chăn cho Hứa Niên.

Hứa Niên đi ra cổng trường chờ xe bus, lúc chờ còn thấy mơ hồ. Mình bị ngáo thế nào mới thấy Giang Vệ Hành đối xử với mình tốt thế nhỉ…

Hứa Niên ngồi trên ghế cứng, bên cạnh là học sinh mà cậu nhận gia sư.

Cậu ngồi lâu, mông hơi khó chịu nên ngọ nguậy một chút. Học sinh bên cạnh đang mải mê làm bài ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thầy ơi, thầy sao thế?”

Hứa Niên xấu hổ cười cười: “Không sao. Em cứ làm bài đi, có gì không hiểu thì hỏi.”

“Vâng.” Học sinh lại cúi đầu xuống học tiếp.

Phụ huynh học sinh thi thoảng cũng đi vào đưa hoa quả. Cô đi vào thấy mông Hứa Niên cứ nhấp nhổm trên ghế, quan tâm hỏi: “Tiểu Hứa sao vậy? Ngồi khó chịu à? Cô lấy ghế dựa cho ngồi được không?”

Hứa Niên giật mình đứng bật dậy, cũng không biết trả lời thế nào, chắc chắn là không nói thật được nên chỉ đành ấp úng trả lời: “Cháu.. Dạo này… táo bón nên….”

Học sinh của cậu là nữ lớp 11, đang nhìn thầy không chớp mắt. Hứa Niên cảm thấy mặt mình đang nằm bẹp dưới đất rồi.

“Hóa ra là thế.” Phụ huynh học sinh gật gù. Cô đi ra ngoài, lúc quay lại cầm theo túi to màu đỏ, nói nhỏ: “Về nhà ăn cái này, đảm bảo thông thuận.”

Đảm bảo thông thuận, không sợ hư thận

Hứa Niên đang xấu hổ thế mà cũng nói vần được, mà nghĩ thì cũng chẳng sai.

Hứa Niên không dám mở cái túi đỏ đó ra xem phụ huynh đưa mình cái gì. Đợi đến lúc ra khỏi nhà học sinh cậu mới mở ra, hóa ra là nải chuối tiêu…

Lúc Hứa Niên về trường đã hơn mười một giờ trưa. Cậu nhìn di động, phân vân không biết nên gọi Giang Vệ Hành về ăn cơm không.

Hứa Niên sợ lỡ Giang Vệ Hành không ở phòng rồi tự nhiên gọi người ta đi ăn lại xấu hổ ra, nên cứ xách cái túi đỏ to về đã.

Bên ngoài ban công vỏ chăn, vỏ gối với chiếu của cậu đang tắm nắng, ruột chăn cũng được phơi ngay ngắn.

Hứa Niên vừa cất cái túi đỏ đi, rồi định sang phòng ngủ bên cạnh tìm Giang Vệ Hành. Thế mà Giang Vệ Hành lại sang phòng cậu, thấy cái túi trên bàn mới hỏi: “Gì đây?”

“Mày ăn không?” Hứa Niên thấy hơi nhiều chuối, sợ ăn không hết mới mở túi ra chia cho Giang Vệ Hành.

“Chuối à?” Giang Vệ Hành cười cười: “Thích ăn chuối sao không nói sớm, tao cho mày ăn sữa chuối đặc biệt thơm ngon.”

Hứa Niên nghĩ một lúc mới nhận ra ý Giang Vệ Hành là gì, xấu hổ đỏ cả mặt, giải thích: “Không phải chuối tao mua…”

Hứa Niên meo meo nói một thôi một hồi, giải thích đầu đuôi câu chuyện rồi lại bắt đầu giận dỗi: “Tại mày đấy, nếu không tao cũng không phải làm thế…”

Giang Vệ Hành nắm tay cậu, ôm vào lòng, cười nói: “Tại tao, thế giờ phạt tao ăn sữa chuối của mày được không?”

Cái, cái gì?!

Hứa Niên chưa kịp phản ứng đã bị Giang Vệ Hành hôn lên. Lưỡi hắn linh hoạt cuốn lấy đầu lưỡi cậu, tham lam cướp lấy nước bọt, hôn đến mức cậu khó thở, chỉ có thể đứt quãng mà kêu tên hắn: “Giang, Giang Vệ Hành… A…”

Một tay Giang Vệ Hành ôm Hứa Niên, một tay ve vuốt dương v*t bé bỏng ủa Hứa Niên cho nó dần dần thức tỉnh.

“A… ư…” Hứa Niên bị Giang Vệ Hành hôn đến là sung sướng, bị sờ dương v*t cũng sướng, cánh tay Hứa Niên bất giác quàng lên cổ Giang Vệ Hành từ lúc nào.

Giang Vệ Hành hôn chụt một cái lên môi cậu, tuột quần Hứa Niên xuống, móc dương v*t bé bỏng ra. Quy đầu đã chảy một ít dịch, Giang Vệ Hành cười khẽ, dùng bụng ngón tay ma sát khiến Hứa Niên run lên: “A… Đừng thế…”

“Thế muốn cái gì?” Giang Vệ Hành dừng tay, ghé vào tai cậu hỏi nhỏ.

Hứa Niên bị hơi thở phả bên tai gây ngứa, vành tai run lên. Giang Vệ Hành ngậm lấy vành tai đỏ máu, liếm láp.

“Ưm a… Mày sờ… sờ thôi…” Giang Vệ Hành dừng lại Hứa Niên không chịu được. Cậu ôm lấy cổ Giang Vệ Hành, mềm nhũn dựa vào người người ta, nũng nịu.

Giang Vệ Hành nghe thấy Hứa Niên nói vậy thì máu mũi như sắp phun đến nơi, khàn khàn nói: “Bé ngoan, đây sờ em.”

Giang Vệ Hành cởi quần lót cậu ra, để lộ hoàn toàn dương v*t bé bỏng đáng yêu. Bàn tay to nắm lấy, tuốt.

“A… ưm…” Ngón tay Giang Vệ Hành còn hơi thô ráp, lúc tuốt thấy ma sát hơi thô bao. Hứa Niên nắm chặt áo Giang Vệ Hành, cảm giác này sướng hơn cả khi thủ dâm.

Khi Hứa Niên rên rỉ vì sung sướng, Giang Vệ Hành đột nhiên buông cậu ra. Hứa Niên khó chịu, kêu hừ hừ, nắm chặt áo Giang Vệ Hành: “Làm sao thế….”

Giang Vệ Hành ôm mông cậu, bế thốc lên. Nhìn trên bàn chỉ có cặp mình và túi chuối, Giang Vệ Hành đung một tay xách sang một bên rồi đặt Hứa Niên lên bàn.

Giang Vệ Hành không dám đặt thẳng mông cậu lên bàn mà chỉ cho dựa lưng vào, tay mình thì đỡ mông người ta.

“Ưm ưm…” Giang Vệ Hành lại hôn cậu. Hứa Niên bị hôn, hai mắt ngập nước, ôm thật chặt Giang Vệ Hành.

Giang Vệ Hành dừng nụ hôn lại, cúi đầu xuống ngậm lấy dương v*t cậu. Khoái cảm bất ngờ thình lình đánh úp Hứa Niên, cậu sung sướng rên rỉ: “A a… Sướng…”

Giang Vệ Hành đỡ mông cậu. Khoang miệng ấm áp bao vây dương v*t Hứa Niên, lưỡi liếm dọc theo thân dương v*t, mắt nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Hứa Niên. Cậu sung sướng ngửa đầu, há miệng thở dốc: “Ha… a… sướng…”

Giang Vệ Hành nhả dương v*t cậu ra, trêu chọc: “Chưa đủ nhét kẽ răng.”

Hồn Hứa Niên lại chạy về, tức giận, nghiến răng vỗ đầu Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành lại há mồm ngậm cho Hứa Niên, câu chửi ra đến mồm Hứa Niên lại thành: “A a… nhẹ, nhẹ nhàng thôi… ưm…”

Giang Vệ Hành liếm dương v*t Hứa Niên, ngậm lấy quy đầu, lưỡi chọc vào lỗ sáo. Cơ thể Hứa Niên run lên, ấn đầu gh xuống, miệng lại nói lời trái lương tâm: “Đừng.. đừng mà…”

“Ư.. a… Sắp, sắp bắn…” dương v*t được liếm mang lại quá nhiều khoái cảm, đầu óc Hứa Niên nhũn cả ra, như sắp lên mây, dưới chân như dẫm lên đám mây.

Hứa Niên chưa trải nghiệm cảm giác này bao giờ, khoái cảm quá kích thích đối với cậu. Trong đầu cậu lóe lên một tia sáng, hét “A” một tiếng, chưa kịp nói gì với Giang Vệ Hành đã bắn tinh trong miệng người ta.

Giang Vệ Hành đang liếm mút tích cực cũng nhận ra có một lượng chất lỏng bắn vào miệng mình. Hứa Niên cố nhổm dậy, sốt ruột nói: “Đi nhổ đi.”

Giang Vệ Hành đã nuốt xuống một ít rồi, vị hơi lạ nhưng cũng không gắt lắm nên nuốt sạch.

Hứa Niên trợn mắt, cứng họng: “Mày, mày, mày, mày, mày nuốt làm gì thế!!!”

“Ăn sữa chuối là phải nuốt chứ sao?!” Giang Vệ Hành ngẩng lên hôn, Hứa Niên mím chặt môi. Hắn trêu ngươi: “Nếm thử sữa nhà mình xem vị thế nào không?”

“Không, không!” Hứa Niên đỏ mặt, quay đi.

Giang Vệ Hành cười cười, thơm lên má cậu, định về phòng đánh răng.

Nhưng chưa kịp đi góc áo đã bị kéo lại. Giang Vệ Hành nghi hoặc quay đầu. Hứa Niên quay đi không dám nhìn hắn, thỏ thẻ: “Tao, tao cũng ăn của mày được mà…”

Hứa Niên đấu tranh tư tưởng mãi. Cậu nghĩ, hôm qua Giang Vệ Hành vứt giấy lau mũi của mình, hôn chân mình, hôm nay thì ăn bánh bao mình ăn dở, nuốt tinh dịch mình… Giang Vệ Hành vì mình nhiều như thế thì mình cũng phải thể hiện ra là mình không chê hắn mới được!

Hứa Niên ngốc nghếch thấy suy nghĩ của mình lại chuẩn quá. Ôi bản thân đúng là người tốt bụng, tinh tế ngàn năm khó gặp, tự like một cái.

Giang Vệ Hành kinh ngạc mà nhìn cậu. Ngón tay Hứa Niên nắm góc áo Giang Vệ Hành. Cậu thấy hắn không đồng ý thì thấy hơi xấu hổ, tức giận hỏi: “Muốn hay không?”

Giang Vệ Hành không nén nổi nụ cười, ôm Hứa Niên vào lòng: “Chắc chắn muốn giúp không? Chịu nổi không?” Hắn đứng thẳng lưng, dương v*t dựng đứng tì vào bụng Hứa Niên.

Da bụng cảm nhận được “quái thú” nóng bỏng, Hứa Niên hơi thiếu tự tin nhưng đâm lao thì phải theo lao, ưỡn ngực, tỏ vẻ tự tin: “Nổi!”

Giang Vệ Hành ngồi trên ghế. Hứa Niên ngồi xổm giữa hai chân hắn, cẩn thận móc “quái thú” trong quần ra. “Quái thú” không còn bị trói buộc, nhảy ra đập cái bốp vào mặt Hứa Niên. Mặt cậu nhỏ, “quái thú” to lớn ở ngang tầm mặt, vểnh lên, chọc tận lên trán.

Cứ việc đã biết “em trai” Giang Vệ Hành siêu to khổng lồ nhưng cũng mới mang máng thôi. Hôm nay em nó nhảy ra trước mặt mới khiến Hứa Niên sửng sốt, hốt hoảng vì độ to dài.

“Đệt mẹ.” Giang Vệ Hành cúi đầu nhìn Hứa Niên đang ngồi xổm giữa háng. “Quái thú” sậm màu đập vào gương mặt nõn nà, xinh đẹp kia là hình ảnh quá là dâm tà. Hơn nữa ánh mắt Hứa Niên như nai con vậy, thuần khiết, trong sáng kết hợp cùng hành vi dâm loạn khiến “em trai” của Giang Vệ Hành lại to hơn một chút.

Hứa Niên lấy lại tinh thần, hơi ngại. Tay cậu nắm lấy thân dương v*t nổi gân, tuy phải lao động vất vả nhưng ngón tay vẫn rất đẹp. Cậu nắm lấy dương v*t ve vuốt vài cái. Giang Vệ Hành kêu lên, ngón tay nắm lấy tóc Hứa Niên, khàn giọng nói: “Bé ngoan, hôn nó đi.”

Hứa Niên xấu hổ hôn lên quy đầu to lớn. Giang Vệ Hành bị bộ dáng ngoan ngoãn này khích thích cho mạch máu như muốn nổ tung, máu dồn hết xuống thân dưới.

Hứa Niên hé miệng, từ từ ngậm quy đầu vào. Cậu nhớ lại cách Giang Vệ Hành liếm cho mình mà liếm nhẹ lên nó. Quy đầu to lớn hộc ra dịch nhầy bị Hứa Niên liếm sạch. Tuy mới được ngậm quy đầ vào thôi nhưng Giang Vệ Hành sướng tới mức kêu thành tiếng: “Mẹ, sướng vãi…”

Hứa Niên xấu hổ chết nhưng nhìn Giang Vệ Hành sung sướng, cậu thấy như đang được khích lệ vậy, mở lớn miệng nuốt dương v*t vào nhưng không hết. dương v*t trong miệng còn có xu thế to lên, một phần tư bên ngoài hóng mát.

Nãy Hứa Niên vừa rồi còn khí thế hừng hực nhưng giờ xìu hết cả rồi. Cậu nuốt không trôi con “quái thú” này của Giang Vệ Hành!

“Quái thú” trong miệng lại to lên, Hứa Niên hơi khó chịu. Đôi mắt rưng rưng nhìn Giang Vệ Hành ý hỏi làm gì nữa bây giờ?

Nhìn Hứa Niên nuốt dương v*t của mình mà miệng hơi biến dạng, Giang Vệ Hành thấy mình sắp chết trong miệng nhóc con này rồi. Hắn nói: “Không cần thiết nuốt cả vào, mở miệng lớn ra, thu răng vào, nuốt vào nhả ra… lưỡi thì liếm… Đúng rồi… Mẹ, sướng quá…”

Dưới sự chỉ đạo của Giang Vệ Hành, Hứa Niên nhả ra nuốt vào mấy lần cũng hiểu được. Cậu vừa ngậm dương v*t Giang Vệ Hành vừa liếm gân xanh trên cán, Giang Vệ Hành sắp bắn đến nơi.

Cậu dùng tay nắm lấy đoạn không ngậm được, miệng thì vừa mút vừa liếm. Giang Vệ Hành thở dốc: “Bé ngoan ơi, hai quả bóng phía dưới cũng phải liếm, nhẹ nhàng thôi nhé…”

Hứa Niên cúi đầu thấp hơn, đầu lưỡi xinh xắn nhẹ nhàng liếm phần bìu. Hai quả bóng được lưỡi cậu liếm lên dính đầy nước bọt. Giang Vệ Hành quá sung sướng, ngồi ngửa ra tựa vào ghế. Hắn xoa đầu cậu: “Nhẹ nữa vào… Sướng chết mất…”

Hứa Niên đột nhiên bật cười, Giang Vệ Hành khó hiểu hỏi: “Bé ngoan, sao thế?”

“Ngứa lắm.” Hứa Niên dừng lại, đôi môi đỏ hồng. Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Vệ Hành: “Chíp bông của mày dài quá cứ chọc vào mặt tao ý.”

Cậu nói “chíp bông” nghĩa là lông vùng kín của Giang Vệ Hành.

Giang Vệ Hành hận không thể nhét tiếp dương v*t vào miệng Hứa Niên, bịt kín cái miệng đáng yêu cũng đáng ghét này đi: “Ăn đi đã, không thích cạo sao.”

Mặt Hứa Niên đỏ lên. Cậu nhớ tối hôm qua hình như mình ôm Giang Vệ Hành nói: “Lần sau không được làm vậy”… Thế nghĩa là ám chỉ cho người ta là “Lần sau lại làm phát nữa” à?!!

Trời ạ!! Mặt đúng dày!!!

Giang Vệ Hành không nghĩ là Hứa Niên đang nghĩ lại mà xấu hổ. dương v*t của hắn cứng đến sắp nổ ra rồi. Hắn đưa tay sờ má Hứa Niên, nhắm dương v*t ngay miệng cậu: “Bé ngoan, má miệng nào.”

Hứa Niên mở miệng thật lớn, nuốt “quái vật” nóng bỏng vào. Khoang miệng ấm áp ngậm lậy dương v*t. Giang Vệ Hành thẳng lưng mà đâm vào rút ra theo biên độ nhỏ, giục: “Liếm nó đi.”

“Ưm…” Hứa Niên cố gắng liếm mút. Cậu nhìn phần cán còn bên ngoài không được an ủi, nhắm mặt, tự cổ vũ bản thân mà cúi xuống nuốt cả vào.

“Đệt….” Giang Vệ Hành không nghĩ Hứa Niên nuốt lút cán. Toàn bộ dương v*t ngâm trong khoang miệng, quy đầu hình như vào đến tận yết hầu căng chặt, khoái cảm cực kỳ mãnh liệt. Nhưng lý trí nói cho hắn rằng Hứa Niên chắc chắn sẽ khó chịu. Hắn đành rút dương v*t vừa mới đi vào ra, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Hứa Niên, vội hỏi: “Đau lắm à? Có sao không?”

Bởi vì dương v*t quá to, quy đầu đâm thẳng vào vùng hầu họng, cực kỳ khó chịu. Cậu không nhịn được, “Ọe” một tiếng. Hứa Niên dựa vào vai Giang Vệ Hành, thở hổn hển, mắt đỏ lựng: “Mày, mày to quá…”

“Ừ, biết rồi, biết rồi.” Giang Vệ Hành vỗ lưng cho cậu thoải mái: “Họng khó chịu không.”

Hứa Niên ngừng một chút, lắc đầu: “Không đau lắm.”

“Thật không?”

“Thật mà.” Hứa Niên mím môi, mất hứng: “Ừ thì mày cũng rút chít chít ra luôn mà…”

May mà cổ họng Hứa Niên không sao. Giang Vệ Hành bắt đầu mắng: “Đã bảo không ăn vào được đừng có cố, cổ họng bị thương thì làm sao? Hả? Lúc đấy cơm cũng không ăn được thì làm thế nào?”

Hứa Niên tủi thân. Mình thì cố mà nuốt hết dương v*t nó vào nó còn mắng mình. Nước mắt trào ra, lã chã.

Giang Vệ Hành thấy ươn ướt, quay ra nhìn thì thấy gương mặt Hứa Niên đã ướt sũng. Cậu còn quay đi ý là không muốn nhìn đến gương mặt đáng ghét kia.

Giang Vệ Hành đoán là tại mình nói cũng nặng lời quá, vội vàng ôm người ta vào lòng, tay lau nước mắt: “Ngoan, đừng khóc, tôi lo cho cậu mà.”

Giang Vệ Hành càng dỗ dành, nước mắt Hứa Niên rơi càng nhiều. Cuối cùng chỉ đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất, hôn cho mệt lử không còn sức khóc thì thôi. Môi Hứa Niên bị Giang Vệ Hành cậy ra, người lại mềm nhũn, nước mắt ngừng rơi, chỉ còn rưng rưng. Hứa Niên hai mắt đẫm lệ, cứ thế mà bị Giang Vệ Hành hôn cho nhũn cả người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN