Hứa Niên nằm bẹp trên giường, mặt úp xuống gối, nằm im không nhúc nhích, không rên một tiếng nào.
Rút dương v*t ra, Giang Vệ Hành vỗ nhẹ lưng Hứa Niên, dịu dàng nói: “Bé ngoan, bé cưng, nhìn tôi cái nào.”
Hứa Niên chôn mặt trong gối, định là không để ý hắn cơ, chỉ cần nghĩ vừa nãy hắn làm gì mình thôi là đã thấy tủi thân lắm rồi.
“Bé ngoan ơi, tôi sai rồi, dậy nhìn tôi cái có được không?” Giang Vệ Hành lay lay Hứa Niên, cơ thể nhũn như cọng bún của cậu lung lay hai cái rồi lại nằm im như tử thi trên giường.
Giang Vệ Hành biết nói nhẹ vô dụng nên đành phát động “hôn môi đại pháp” của họ Giang. Những nụ hôn rơi xuống từ bờ vai Hứa Niên đến tận vòng eo nhạy cảm, đầu lưỡi ấm áp liếm mút trên da. Hứa Niên bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, toàn thân run rẩy, tay nắm chặt gối, thà nghẹn chết cũng không rên lên lấy một câu.
Giang Vệ Hành phối kết hợp sử dụng môi và tay, vừa hôn lưng cậu vừa xoa dọc theo mạn sườn. Hứa Niên không nhịn nôi nữa, bật cười, xoay người lại định đẩy Giang Vệ Hành ra.
Giang Vệ Hành nhanh tay đè người ta xuống, nhanh miệng hôn lên môi cậu, nuốt tiếng cười nọ vào giữa nụ hôn nóng bỏng.
“Ưm…” Nụ hôn càng lúc càng sâu. Hứa Niên ôm lấy cổ Giang Vệ Hành. Bị hôn quá mạnh mẽ khiến cậu không thở nổi nhưng cũng không nỡ dứt ra, chỉ đành trào nước mắt sinh lý ra mà tiếp tục.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Hứa Niên dựa vào lòng Giang Vệ Hành, lười biếng không cả nhúc nhích một ngón tay. Giang Vệ Hành ôm vai cậu, vỗ vỗ như dỗ dành: “Hết giận chưa?”
Hứa Niên hết giận lâu rồi nhưng vẫn đỏng đảnh bĩu môi: “Chưa đấy!”
Giang Vệ Hành bế cậu lên, đặt vào giữa hai chân mình, nịnh nọt bóp vai, lại hỏi han: “Vậy xin hỏi phải làm thế nào để ngài hết giận đây?”
Hứa Niên tửa vào ngực Giang Vệ Hành, được hầu hạ đến là sung sướng nhưng vẫn chua ngoa nói: “Không bao giờ! Ta đây thù rất là dai.” Cậu lườm Giang Vệ Hành, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ nhớ cả đời đấy!”
Lòng Giang Vệ Hành rộn ràng, cắn tai cậu, cười: “Được.”
Hứa Niên đột nhiên nhận ra mình nói sai sai, vội xoay lại, đỏ mặt, bất lực mà giải thích: “Ý, ý tôi không phải thế!”
Giang Vệ Hành ôm cậu, vừa cười vừa nói: “Rồi, rồi, tôi biết.”
“Thôi im đi!” Hứa Niên đỏ hơn, hờn dỗi mà đi xuống giường, định vào nhà tắm để bình tĩnh lại nhưng vẫn bị Giang Vệ Hành dài tay dài chân túm lại, bế công chúa vào nhà tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, chốc lát sau lại vang lên những âm thanh khó tả.
Dù sao, nếu không làm thì… lại uổng phí công Hứa Niên khóc đêm nay nhỉ?
Đêm nay, “em trai” Giang Vệ Hành phải nghiêm túc an ủi cục cưng vừa mít ướt vừa đáng yêu của nó.
Lại là một ngày chủ nhật mà hai lỗ Hứa Niên rộng mở, cậu gian nan mà bước, tập tễnh đi đến nhà học sinh.
Về trường, Hứa Niên nhận được tin nhắn của Giang Vệ Hành, trong lòng vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra ghét lắm. Cậu nhanh chóng trả lời.
Giang Vệ Hành: Bé ngoan về chưa?
Hứa Niên: Về rồi, về ký túc xá.
Giang Vệ Hành: Thế có qua phòng tôi tí không?
Hứa Niên: Ừ
Ngón tay Hứa Niên giơ lên đặt xuống ở dấu chấm than, muốn thêm nhưng mà không muốn tỏ ra là vui quá. Cứ thế mà do dự cuối cùng cũng chỉ gửi một chữ cái đi.
Giang Vệ Hành nhanh tróng trả lời, lại còn õng ẹo: Cưng đến nhanh nha~
Hứa Niên cạn lời, không thèm để ý nữa. Cậu cất điện thoại, lết thân thể lao lực về ký túc xá.
Biết Trương Nhất Dương đang ở trong phòng, Hứa Niên còn cố ý đi cầu thang bên kia, không đi qua cửa phòng mình.
Hứa Niên lặng lẽ đi đến phòng Giang Vệ Hành định làm hắn bất ngờ. Cửa đóng, cậu ghé vào cánh cửa bên trái ngó nghiêng xem có thấy bên trong đang làm gì không nhưng chưa kịp nhìn đã nghe “Kẹt” một tiếng, không phải cửa phòng Giang Vệ Hành mở ra mà cửa phòng cậu.
Trương Nhất Dương mặc áo ngủ Pattrick Star, dụi mắt đứng ở cửa đón nhận lễ rửa tội giữa trưa, nhìn thấy Hứa Niên thì giật mình: “Hứa Niên, ông nhòm cửa nhà người ta làm gì đấy?!”
Bất chợt, cậu ta nhớ ra điều gì, im lặng kéo Hứa Niên về phòng, còn cẩn thận khóa cửa lại.
Hứa Niên không được nhào vào vòng tay Giang Vệ Hành, lại còn bị bạn cùng phòng hãm hại. Cậu muộn phiền nghĩ lại, giọng Trương Nhất Dương to như thế chắc cú là Giang Vệ Hành biết mình về rồi, lại còn rình coi ở cửa phòng hắn.
Trương Nhất Dương ghé lên cửa nghe ngóng cẩn thận trong chốc lại, xác nhận lại không có người bên ngoài mới cầm tay Hứa Niên, nói lời chân thành thấm thía: “Hứa Niên này, tôi biết ông ghét cái thằng Giang Vệ Hành. Tuy là nó ở cạnh phòng mình nhưng ông cũng phải nhịn xuống, đừng có vào… vào mà “thịt” người ta. Mà nom nó còn cao to đen hôi, ông đánh không lại đâu… Tóm lại là lùm xùm lên không hay tí nào!”
Hứa Niên rất muốn nói không phải nhưng giờ phút này cậu lại không nói gì mà bắt sai trọng điểm…
Rõ ràng cậu mới là kẻ bị “thịt” mà!
Trương Nhất Dương vỗ tay cậu như bậc cha chú, tình huynh đệ bỗng chốc tràn trề, dốc lòng khuyên bảo: “Chúng ta là người văn minh, phải làm chuyện văn minh, không thù ghét ai, chúng ta chính là tương lai tổ quốc…”
Di động kêu vang, Hứa Niên cầm điện thoại, đứng bật dậy, chặt đứt bài giảng yêu thương của Trương Nhất Dương, sốt ruột nói: “Tôi ra ngoài tí! Nói sau!”
Nhìn Hứa Niên chạy vội ra ngoài, sự ân cần của mình bị cắt ngang, Trương Nhất Dương vỗ bàn mà nói với theo: “Vội gì thế? Từ từ đã xem nào! Tôi còn chưa hỏi ông sao đêm qua không về đấy…”
Hứa Niên nhanh nhanh chóng chóng vọt sang phòng Giang Vệ Hành. Hắn đứng sẵn ở cửa chờ cậu, đón người vào lòng, nhanh tay đóng cửa lại, thuận lợi trôi chảy.
Hứa Niên dán lên người Giang Vệ Hành mà thở, hơi hơi cảm thấy áy náy vì có trai quên bạn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Vệ Hành, ánh mắt phức tạp, cảm thấy vi diệu thật, sau khi ăn nằm với nhau đột nhiên cậu càng lúc càng không muốn rời xa hắn.
Hứa Niên thấy chắc là tại Giang Vệ Hành tốt với cậu quá, từ nhỏ đến lớn chưa có ai tốt với cậu như thế.
Giang Vệ Hành bị Hứa Niên nhìn thấy hơi là lạ, hắn ôm má Hứa Niên: “Sao nhìn tôi lâu thế, định húp tôi à?”
Hứa Niên nắm lấy cổ tay của hắn, giải cứu mặt mình: “Còn lâu mới thèm húp, thịt cậu cứng ơi là cứng ý!”
Giang Vệ Hành bật cười, nâng mông Hứa Niên, bế bổng cậu lên, hôn chụt chụt lên môi: “Còn khó chịu không?”
Hứa Niên đỏ mặt, quanh co mãi lại trách Giang Vệ Hành: “Đã nói làm ba lần thôi nhưng tại cậu đấy, bảo đừng làm thì lại cứ làm. Cả sáng nay tôi đi lại khó chịu ghê luôn.”
Những nụ hôn rơi trên mặt Hứa Niên, Giang Vệ Hành thành tâm nhận lỗi: “Bé ngoan, sau này tôi nghe cậu hết, cậu bảo làm năm lần tuyệt không chỉ làm bốn.”
Hứa Niên đánh vào lưng Giang Vệ Hành, thở phì phì nói: “Lại trêu!”
Giang Vệ Hành chọc tức người ta rồi giờ bắt đầu dỗ dành: “Sau này không làm nhều trước hôm cậu đi làm thêm nữa nhé!”
Hứa Niên hừ hừ, ôm đầu Giang Vệ Hành, hôn lên, thôi cố mà đồng ý.
Hai người ôm nhau sến súa một lúc đến khi di động Hứa Niên kêu.
Hứa Niên cầm điện thoại nhìn thông báo: “… Bạn cùng phòng gọi về.”
Giang Vệ Hành thơm má cậu, thả người ra: “Đi đi, tôi tìm cậu sau.”
Một tay Hứa Niên còn lưu luyến mà vắt trên cổ Giang Vệ Hành, chờ điện thoại tắt chuông mới ra ngoài, trước đó còn nhăn nhó dặn: “Nhớ đấy!”
Giang Vệ Hành yêu chết cái kiểu này của cậu, cúi người hôn lên: “Nhớ kỹ rồi bé ngoan ạ.”
Hứa Niên đỏ mặt, đẩy ngực Giang Vệ Hành, chạy chối chết ra ngoài, nói vọng lại: “Đi đây!”
Hứa Niên về phòng bị Trương Nhất Dương “thân thiết” mà tra khảo, may mà cậu đã chuẩn bị từ trước, không hề nao núng mà trả lời từng câu một của Trương Nhất Dương, đủ loại nghi hoặc, ngờ vực của cậu bạn từ tối hôm qua đi đâu đến lúc nãy đi chỗ nào.
Nói dối thì Hứa Niên cũng hơi chột dạ tí nhưng cậu đặt tay lên trái tim mình tự nhủ mình không có sai.
Quan hệ của cậu và Giang Vệ Hành đặc biệt, phát sinh quan hệ thế này quá đáng sợ, tự cậu nhớ lại còn thấy đáng sợ, thứ nữa sâu thẳm trong lòng cậu không muốn người khác biết mình là người song tính, thứ ba, cậu muốn tự giải quyết việc riêng tư.
Thật ra Hứa Niên rất mâu thuẫn. Cậu căm ghét mấy người nhà giàu nhưng lại cố sống cố chết kiếm tiền, cố tỏ vẻ độc lập nhưng trong thâm tâm khao khát nơi để dựa vào, thích Giang Vệ Hành nhưng thà nghẹn chết cũng không nói ra, tự lừa dối bản thân để bảo vệ một chút tự trọng
nhỏ nhoi đáng thương của mình.