Cẩm Tịch - Chương 2: Mơ về thuở xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Cẩm Tịch


Chương 2: Mơ về thuở xưa


Edit: V.O

Hai mươi năm trước, Cẩm Tịch cũng mới vừa mười tám tuổi, nàng theo lời Chưởng môn xuống núi du lịch đã đưa một nữ cô nhi từ Nam Man về, cũng là đệ tử thân truyền của nàng, gần trăm năm, nhân tài Tây Cảnh Tiên Môn tàn lụi, trừ Chưởng môn Khương Linh Vũ, trong tiên môn chỉ có năm vị tu vi Phá Kính, phần lớn bọn họ là đệ tử Khương Linh Vũ nuôi thả, Cẩm Tịch nhập môn muộn, số tuổi nhỏ nhất, đứng hàng thứ năm, nhưng nàng lại là kỳ tài tu hành hiếm có, năm nàng mười tám tuổi, tu vi của nàng Phá Kính, nói cách khác vẻ ngoài của nàng vĩnh viễn dừng lại ở năm tháng tuổi tác như hoa.

Hai mươi năm trước cũng là ngày nạp người mới của Tây Cảnh Tiên Môn, các nơi ở Nam Sơn và Bắc Địch sẽ đưa tới rất nhiều người căn cốt rất tốt, thích hợp tu luyện, nhưng có câu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại bản thân, trong những người đó rất khó có người có tu vi Phá Kính, rất nhiều người cả đời, ngay cả Ích Cốc cũng không tới, phần lớn cũng chỉ sau khi thanh tâm quả dục, tuổi thọ sẽ kéo dài mấy năm.

Lúc ấy Lê Dịch Minh là đứa con nhỏ nhất của Quốc Quân Bắc Địch, Đại Tinh Quan của bọn họ từng đoán tinh vận cho hắn, nói hắn chính là Chiến thần thượng cổ – Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, xương cốt sạch sẽ, từ giây phút hắn ra đời, hắn đã định sẽ đi lên con đường tu hành.

Thế nhưng vị tiểu hoàng tử này từ nhỏ chỉ thích thi từ ca phú, vừa được mười lăm tuổi, đừng nói tu hành, ngay cả cưỡi ngựa bắn cung mà người Bắc Địch am hiểu nhất cũng chưa từng lướt qua, nhưng số mệnh vẫn đẩy hắn đến Tây Cảnh Tiên Môn, phụ hoàng hắn gửi gắm hy vọng vào hắn, hy vọng trong hoàng thất Bắc Địch có thể xuất hiện môt vị tiên nhân.

Lê Dịch Minh một thân một mình tới Tây Cảnh Tiên Môn bái sư cầu học, đến nơi này mọi người chỉ so tu vi cao thâm, không ai quan tâm trước khi ngươi vào núi có thân phận cao cao tại thượng gì, vốn là một con gà yếu ớt không có một chút tu vi, hắn ở chỗ này có thể nói là cất bước khó khăn, nhất là mang cái danh Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, từ khi mới đến đã bị chú ý, dẫn đến một tháng sau bị chế nhạo vì không hề tiến bộ.

Nhưng cũng may bản thân Lê Dịch Minh cũng không có lòng tranh cường háo thắng, giống như huynh đệ đông đảo của hắn trong hoàng thất Bắc Địch, hắn ở chỗ này vẫn có thể bình tĩnh, tự tại yên vui. Dần dần, dieendaanleequuydoon – V.O, ánh mắt mọi người cũng dời khỏi người hắn, cũng lười phải ăn hiếp hắn, như thế cũng tốt, hắn có thể yên tâm đọc sách thánh hiền của hắn.

Nửa năm sau, không để ý đến chuyện bên ngoài Lê Dịch Minh có quen cuộc sống ở Tây Cảnh Tiên Môn hay không. Hơn nữa là một thiếu niên tốt hiểu lễ nghĩa, lúc có sư huynh “tốt bụng” lôi kéo hắn đi trải việc đời, hắn cũng không tiện từ chối.

Đến phía sau khe núi, Lê Dịch Minh mới phát hiện thì ra trải việc đời mà các sư huynh nói là một cái bẫy, nhưng bởi vì hắn chạy trốn chậm, nên hắn thành cái người chịu tội thay.

Mười lăm mỗi tháng Cẩm Tịch sẽ tắm rửa ở khe suối này, đồng thời hấp thu chút linh khí trời đất ở dưới ánh trăng, lúc nàng cảm nhận được có người ngoài đến, sát khí quanh thân nàng lập tức khiến bọn hạng người xấu xa trốn không còn bóng dáng tăm hơi, dĩ nhiên ngoại trừ một người, đường núi khó đi, hắn đi không nhanh, người khác chạy trối chết, hắn mới vừa leo lên mỏm núi, hơn nữa văn nhân như hắn hoàn toàn không chịu sát khí ảnh hưởng, hơi thở có mạnh cỡ nào đối với hắn mà nói cũng như đánh là một đống bông

Lê Dịch Minh thấy cô nương nhỏ bé phía dưới thì thất kinh, kết quả là, lúc hắn nhắm mắt lại luống cuống tay chân, “phịch” một tiếng chìm vào trong nước, mất đi ý thức, hình như hắn thấy một bóng dáng màu đỏ cố gắng bơi về phía hắn.

“Khụ khụ” khạc ra nước bị sặc vào lục phủ ngũ tạng, Lê Dịch Minh từ từ tỉnh lại, cô nương mặc quần áo màu đỏ thẫm trước mặt cầm kiếm để ở cổ họng của hắn, nhất thời hắn bị dọa sợ đến không dám thở:

“Ngũ sư thúc, chuyện này tất có hiểu lầm, không phải tại hạ tới…”

Lê Dịch Minh cảm thấy có mấy lời khó có thể nói ra, thì ra là trải việc đời mà các sư huynh nói lại là chuyện xấu xa như thế, hắn cũng nhận ra cô nương này chính là Cẩm Tịch nổi danh ở Tây Cảnh Tiên Môn, mặc dù chưa từng tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này, nhưng người chỉ yêu thích mặc áo đỏ trong tiên môn thì chỉ có Ngũ sư thúc của bọn họ thôi.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói trong trảo lạnh lùng cùng áo đỏ nhiệt tình hoàn toàn không hợp nhau.

“Ngũ sư thúc, tại hạ Lê Dịch Minh, là…”

“Ngươi chính là Lê Dịch Minh?”

Còn chưa chờ Lê Dịch Minh giới thiệu sư phụ của mình, Cẩm Tịch đã cắt ngang lời hắn, lại nghĩ chắc chắn là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế gây họa.

“Đánh một trận…”

Đơn giản thô bạo như thế, hơn nữa hoàn toàn không phải giọng thương lượng, Cẩm Tịch này hoàn toàn không cho Lê Dịch Minh từ chối.

“Ngũ sư thúc, đừng tin những lời đồn kia, nếu ta thật sự lợi hại, há lại đễ dàng để người ta dùng kiếm chỉ vào cổ họng.”

Lê Dịch Minh nói xong, vươn tay cẩn thận đẩy nửa phần kiếm của Cẩm Tịch ra, để hắn có thể lấy hơi, Cẩm Tịch quan sát trên dưới tiểu tử ngốc này, thật sự không hề có nguyên khí dịch chuyển trong cơ thể.

“Ngươi đi đi, sau này đừng tới nơi này nữa.”

Cẩm Tịch thu kiếm, Lê Dịch Minh mới hoàn toàn thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặt chảy tí tách không biết là nước sông hay là mồ hôi lạnh.

Trước khi đi, Lê Dịch Minh vẫn lấy hết can đảm nói một câu.

“Ngũ sư thúc, thật xin lỗi, sau này ta sẽ không đi theo các sư huynh làm liều nữa, còn nữa một cô nương như người ở bên ngoài phải cẩn thận chút.”

Cẩm Tịch nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Dịch Minh đi xa một lúc lâu, sợ rằng chính nàng cũng sắp quên nàng là một cô nương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN