Cấm Tình
Q.2 - Chương 16
Có gì đó ấm áp theo khóe mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống tay.
Một bàn tay bỗng vươn tới, bao lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, đỡ lấy thân mình đang run rẩy của tôi.
Bên người, Đường Diệc Diễm mặc một bộ trang phục giản dị, không giống bộ dáng âu phục chỉn chu thường ngày, nhưng ngay cả khi chỉ vi một chiếc áo len bình thường, anh vẫn thu hút sự chú ý, hơn nữa hai mắt tôi lại đang đẫm lệ, người qua đường đều nhìn về phía chúng tôi, khẽ thì thầm.
“Sao anh lại?” Tôi ngây ngốc nhìn anh, nước mắt ngân ngấn, quên cả rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh.
“Đi thôi!” Đường Diệc Diễm kéo tôi qua đường cái, nếu không phải anh, chỉ sợ bây giờ tôi đã khônh kìm chế được mà thất thanh khóc rống lên ngay tại đây. Tôi bối rối lau quệt nước mắt, xấu hổ đến đỏ cả đỏ mặt, sớm đã hình thành thói quen giải toả mọi áp lực khó chịu trong lòng ở nơi không có người quen , không ngờ lại bị anh bắt gặp.
“Anh không lái xe à?”
“Không!” Đường Diệc Diễm không nhìn tôi, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, nhưng tay không hề buông lỏng, anh vẫn nắm tay tôi, cảm giác ấm áp theo đầu ngón tay truyền đến tận trong tim.
Anh cùng tôi chen qua dòng người đông đúc này, giống như một đôi tình nhân!
Tôi nghĩ anh không thường xuyên đi dạo phố, cho nên anh căn bản không biết nên đi với tốc độ như thế nào, đôi chân thon dài của anh bước quá nhanh, tôi không theo kịp, chỉ có thể dồn dập chạy để đuổi kịp anh, có lẽ anh cũng cảm nhận được, cố ý đi chậm lại, nhưng lại chậm đến mức khiến người ta phát điên!
Thật buồn cười!
Chúng tôi cứ như vậy sẽ muộn mất, tôi nhịn không được, nói: “Tôi muốn trở về, anh định đi đâu đây?”
“Ăn cơm.” Lúc anh nói với tôi, tôi cũng không buông tay ra, ngầm đồng ý.
Nhưng tôi cũng không muốn tham gia cùng anh, nên cố ý giả ngu, lạnh lùng rút tay về, đứng lại. “Nếu vậy tiễn đến đây là được rồi, tôi tự gọi xe về nhà!”
Đường Diệc Diễm dừng chân, bất khả tư nghị nhìn tôi, hừ lạnh. “Anh nghĩ em hoàn toàn hiểu được ý của anh!” Anh nhìn tôi.
“Ý của tôi cũng rất rõ ràng!” Tôi nhắm mắt,cúi đầu.
Đường Diệc Diễm lại bắt đầu tiếp tục đi, nhưng lần này lực kéo tay tôi lại tăng thêm. Đường Diệc Diễm không để ý đến sự giãy dụa của tôi, ngăn một chiếc taxi trên đường lại, dùng sức đẩy tôi vào trong xe, tôi bị đau, hung hăng nhìn anh một cái. Anh ác liệt nhún nhún vai, theo tôi ngồi vào.
Tôi tức giận muốn bước xuống, lại bị anh nhanh tay ôm chặt đầu vai, bộ dáng hiện giờ của chúng tôi nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân đang giận dỗi .
Lái xe kỳ quái liếc chúng tôi. “Hai người muốn…”
“Khu Phụ Duyên!”
“Thẩm Hối Viên!”
Tôi nói là vị trí Giang Trạch, còn Đường Diệc Diễm lại là một nhà hàng cao cấp .
Ánh mắt lái xe lại càng mù mờ, một lúc lâu sau, anh ta quét về chúng tôi một lượt, xác minh lại, rồi chuyển vô lăng, hướng về phía Thẩm Hối Viên.
Ngay cả lái xe cũng “trừ bạo giúp kẻ yếu”? Đây là cái đạo lí gì, tôi chán nản!
Xe nhanh chóng dừng trước cửa lớn được trang hoàng xa hoa của Thẩm Hối Viên, khi tiếp nhận tiền trong tay Đường Diệc Diễm, lái xe rất lương tâm cho tôi một chút ánh mắt đồng tình, sau đó vội vàng rời khỏi.
Đường Diệc Diễm sau khi mở ví da, lại bá đạo giữ chặt tay của tôi.
“Tôi tự mình đi được!” Tôi quẫn bách nói to, cũng không phải trẻ con, tại sao cứ phải nắm lấy tay tôi.
Đường Diệc Diễm không nói gì, vẫn không chịu buông ra, xem như là trả lời.
Tôi theo anh vào trong, suốt một đường, những người phục vụ trong nhà hàng đều cung kính hành lễ với chúng tôi. Đây là một nhà hàng Trung Quốc, có đầy đủ các món ăn.
Vẫn là vị trí cạnh cửa sổ, có vẻ như Đường Diệc Diễm đặc biệt thích ngồi ở nơi này.
“Lần này anh chắc là sẽ không có ai xen vào chứ?” Tôi ngồi xuống, châm chọc anh. Chỉ là muốn giải một chút buồn bực trong lòng, bởi vì chỉ cần cùng anh một chỗ, tôi luôn bị anh ép tới gắt gao, rất mệt mỏi!
“Nghe nói món cay Tứ Xuyên ở chỗ này rất ngon!” Anh thản nhiên nói, đem thực đơn bồi bàn mang tới đưa cho tôi, không hề phản bác.
Tôi lặng lẽ nhận lấy, mở ra, tuỳ tiện gọi vài món rồi trả thực đơn lại cho bồi bàn, căn bản cũng không thực sự muốn ăn lắm.
“Thêm món đậu cay!” Đường Diệc Diễm thêm một câu cuối cùng, hình như anh đặc biệt thích ăn đậu hủ! Trước kia còn chưa ăn đủ sao? Những ngày mà tôi chỉ biết làm đậu hủ!
“Em lo lắng lắm à?” Làm như vô tình, Đường Diệc Diễm cầm lấy cốc nước trên bàn uống một chút, ngón tay mất tự nhiên nắm lấy chân chén, cổ họng khé lăn lộn.
“Chưa bao giờ!” Tôi trực tiếp trả lời, biết là rõ anh hỏi cái gì, nhưng tôi vẫn trốn tránh .
Dường như cũng đoán được tôi sẽ nói như vậy, Đường Diệc Diễm không có phản ứng, chỉ có bàn tay đang nắm cốc nước khẽ dao động một chút, đôi mắt nhìn chằm chằm nước trong cốc, nhíu mi. “Vậy đừng lo lắng!”
Tôi nhíu mi nhìn anh, có ý gì?
“Làm theo cách của anh là được rồi!” Anh thì thào, buông ly nước xuống, bồi bàn vừa lúc đem thức ăn chúng tôi gọi lên, tôi không kịp hỏi anh có ý gì.
Đồ ăn dọn xong, Đường Diệc Diễm bèn chăm chú ăn, nhưng chỉ ăn đậu hủ, chậm rãi nuốt từng miếng một, giống như hoàn toàn quên chúng tôi vừa mới đàm luận điều gì.
Tôi hồ nghi đánh giá anh, thấy anh làm như vô tình bàn luận chủ đề này. Vậy cũng tốt, tôi cầu còn không được!
Trong cuộc họp, Giang Minh gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu, tôi ấp úng viện một lý do, sau đó chột dạ liếc Đường Diệc Diễm một cái, anh vẫn thờ ơ tiếp tục ăn.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, cúp điện thoại, tâm tình không yên khiến tôi không còn muốn ăn nữa, như đứng đống lửa, như ngồi đống than chờ Đường Diệc Diễm.
“No rồi à?”
Tôi gật đầu, vội vàng buông đũa xuống.
“Vậy đi thôi!” Anh cũng ngừng lại.
Tôi lại gật đầu, lần này đứng lên một cách nhanh chóng.
Quản lí nhà hàng thấy chúng tôi sắp đi, vội đi ra đưa tiễn, lúc Đường Diệc Diễm xoay người nháy mắt, tôi thấy ông ta lộ ra biểu tình như vừa trút được gánh nặng, ai kêu những người khách thuộc những gia tộc lớn trong thành phố này cường đại như vậy!
Nếu muốn sinh tồn, không thể đắc tội với nhân vật lớn.
Điều này, tôi hơi đồng tình liếc ông ta một cái, giống như khi ánh mắt vừa rồi của người lái xe nhìn tôi.
“Đã ăn cơm xong, tôi có thể đi rồi chứ!” Ra khỏi nhà hàng, nhìn vào ánh đèn neon trên ngã tư đường, tôi liếc anh một cái, thản nhiên nói, sau đó đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại.
Vừa định mở cửa xe, Đường Diệc Diễm lập tức kéo tôi lại, tôi né tránh, nhưng lại bị anh mạnh mẽ bắt lấy, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.
“Đường Diệc Diễm!”
“Em lại giả bộ ngốc nghếch cái gì nữa đây?” Đường Diệc Diễm túm lấy tay tôi, dễ dàng ngăn chặn sự giãy dụa của tôi, hơi thở nóng bỏng xuy phất trên mặt của tôi.
Tôi phẫn hận trừng mắt nhìn anh, không chịu thỏa hiệp, lái xe thấy chúng tôi giằng co nên đã thức thời rời đi.
Tại sao tôi luôn phải chịu sự bá đạo như vậy? Tôi chịu không nổi quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi đi tới.
Đó là xe của Đường Diệc Diễm, tôi không nhớ lầm!
Chú Lý cầm chìa khóa xuống xe, thấy tôi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức che giấu rất nhanh, bình tĩnh giao chìa khóa cho Đường Diệc Diễm, lúc rời đi vẫn nhịn không được mà nhìn tôi một cái đầy quái dị .
Đường Diệc Diễm nhận chìa khóa, không nói một lời nào đã kéo tôi lên xe.
“Anh rõ ràng biết chú Lý sẽ nói với ông của anh!” Trên xe, tôi bình tĩnh mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài. Anh có ý gì, cố tình để chú Lý thấy chúng tôi, định tuyên chiến với ông của anh chắc?
“Thế thì sao?” Đường Diệc Diễm quay vô lăng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, đầu ngón tay khẽ nhịp nhịp, liếc tôi một cái. “Em cho rằng có thể lừa gạt được ông ta sao?”
Thân mình tôi chấn động, đúng vậy, đánh lừa sao? Tôi thiếu chút nữa đã quên, có bao nhiêu người gắt gao theo dõi chúng tôi.
“Vậy à? Cho nên anh mới “đập nồi dìm thuyền”?”( Nguyên văn là “Phá phủ trầm châu”, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng. ) Tôi mỉa mai hừ lạnh.
Đường Diệc Diễm không trả lời tôi, chỉ nhìn tôi đầy ẩn ý, tự giễu gật đầu, giống như vô cùng đồng tình với cách nói của tôi.
“Đường Diệc Diễm, tôi rất nhớ bộ dáng trước kia của anh!” Ít nhất, trước kia, cái gì anh cũng thể hiện ở trên mặt, còn bây giờ, tôi ngay cả anh rốt cuộc là tức giận hay là vui vẻ cũng không biết, khó có thể nắm bắt!
“Mỗi lúc một khác!” Giọn nói nặng nề của Đường Diệc Diễm truyền đến bên tai tôi, mang theo sự đè nén, tôi quay đầu, con ngươi màu nâu của anh đang thẳng tắp nhìn tôi, như thể muốn xem sự thay đổi trong đáy mắt tôi.
Tôi né tránh, vì trong lòng bỗng dâng lên một chút đau lòng.
“Đường Diệc Diễm, chúng ta nói chuyện đi!” Tôi cúi đầu, chung quy vẫn phải đối mặt, sự do dự của tôi chỉ có thể lần lượt thương tổn lẫn nhau.
“Nếu không muốn nghe, anh chưa bao giờ quan tâm!” Đường Diệc Diễm siết chặt tay, giọng khó chịu.
Tôi thở dài, bàn tay vẫn đặt ở trên trán, lạnh lùng nhưng bất lực. “Tôi nghĩ bây giờ anh không có khả năng chống lại ông của anh, càng không đối phó được với tập đoàn Giang Nguyên!” Không muốn, tôi không muốn đi đến bước đường này, nhưng ngoài lợi thế của tập đoàn Giang Nguyên, trong tay tôi còn có thứ gì khác đây?
“Em uy hiếp anh đấy à?” Quả nhiên, sau khi nghe tôi nói, Đường Diệc Diễm lập tức phanh lại, thanh âm bén nhọn xẹt qua bầu trời đêm, anh giận dữ dừng xe, hung tợn nhìn tôi, rốt cuộc tôi cũng thấy được lửa giận trên khuôn mặt bình thản của anh, hơn nữa còn là không thể kìm nén.
“Diệp Sương Phi, em cho là em nói như vậy có thể trốn thoát khỏi anh sao?” Đôi ngươi của Đường Diệc Diễm trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi bắt lấy tay tôi, cổ tay bị đau.
Tôi không nói, quật cường ngước nhìn anh.
Không muốn, trên thực tế, tôi không muốn thoát ra, và đó cũng là điều không thể!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!