Cẩm Y Chi Hạ
Chương 11
****Chỉnh sửa bởi AD Lynn***
“Suỵt!” Người che mặt va vào cạnh giường, móc chuỷ thủ kề vào cổ người đang nằm mê man trên giường, “Đừng lên tiếng, không ta sẽ giết ngươi.”
Sa Tu Trúc bị thả xuống giường, vì đụng trúng vết thương nên khó nén cơn đau, không chịu nổi hít một hơi khí lạnh.
Mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, người trên giường nhìn rõ mặt hắn, người che mặt cũng nhìn rõ nàng, không ngờ lại là một nữ tử.
“Trên thuyền này còn có nữ nhân sao?” Kề đao lên cổ phụ nữ là việc hắn chưa làm bao giờ, lúc này hắn hơi do dự, bèn rút đao về, đồng thời thấp giọng nói, “Lão tử không đánh nữ nhân, nhưng ngươi chớ đụng đến ta, đụng đến ta là không xong đâu.”
Theo bản năng của nghề bổ khoái, Kim Hạ quan sát Sa Tu Trúc và tên che mặt, ngữ khí nhẹ nhàng, dò xét nói: “Tráng sĩ, hảo hán, đại hiệp… Ngươi đến cướp ngục sao? Bên trên vẫn còn đống quà sinh thần, ngươi không cần nữa ư?”
Người che mặt sững sờ.
Sa Tu Trúc vẫn còn nhớ Kim Hạ, “Cô ta là tay sai của Cẩm y vệ.”
“Tay sai của Cẩm y vệ!”
Người che mặt hừ một tiếng, chuỷ thủ lại kề vào cổ nàng.
Kim Hạ trợn tròn mắt, bất mãn nói: “Lời này của ngươi thật tổn thương đó, Cẩm y vệ cướp bao nhiêu vụ án của Lục Phiến Môn ngươi có biết không? Sao ta có thể là tay sai của hắn!”
“Đừng có giở trò bịp bợm.” Người che mặt đưa đao sát cổ nàng hơn, lên giọng uy hiếp.
“Câu nào cũng xuất phát từ đáy lòng ta hết, đại hiệp, ta sớm có lòng bất mãn với Cẩm y vệ, ta cũng có ý định cứu Sa giáo uý, chúng ta là người cùng chung chí hướng. Nhưng Sa giáo uý bị gãy chân, muốn cứu huynh ấy…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên tỉnh ngộ. Nói tính ra, tuy thời gian làm việc cùng Lục Dịch ngắn ngủi, nhưng nàng cũng hiểu được vài phần cách hành sự của người này. Dưới sự quan sát của hắn, không ai có thể thuận lợi làm nên chuyện gì.
Nàng lo lắng nhìn người che mặt, thành thật nói: “Đại hiệp thấu tình đạt lý, ta cũng không muốn làm ngài mất hứng, nhưng ngài không sợ trên thuyền có mai phục sao?”
Người che mặt nhìn nàng một cái, đôi lông mày đen nhướn lên, “Ngươi muốn hù doạ lão tử?”
“Không dám.”
Kim Hạ thầm thở dài một tiếng, nàng làm bổ khoái hai năm nay, đánh hơi được mùi mai phục là chuyện cơm bữa. Tuy Sa Tu Trúc gãy chân, nhưng đến một người canh buồng giam cũng không có, Lục Dịch cố ý để lộ ra sơ hở này không phải để gậy ông đập lưng ông sao.
Tuy nàng không nói nữa, nhưng người che mặt nhớ đến bóng người cuối cửa hầm, lông mày liền dựng lên.
“Đệ mau chạy đi, đừng lo cho ta nữa.” Chân của Sa Tu Trúc đau đớn không thôi, biết rằng nếu thật sự có mai phục thì kẻ phiền toái là hắn sẽ khiến hai người không thoát ra nổi.
“Huynh đừng nói nữa, ta nhất định sẽ đưa huynh đi.” Người che mặt suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định, “Lục Dịch tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, từ lâu ta đã muốn cùng hắn đánh một trận, hắn không cản chúng ta thì xem như hắn tự vớt mình một mạng. Nếu hắn cản chúng ta, ta sẽ đánh gãy chân hắn để báo thù cho huynh.”
“Đại hiệp thật can đảm!” Kim Hạ thầm khen hắn.
Sa Tu Trúc đã thấy qua sự lợi hại của Lục Dịch, không khỏi lo lắng, “Người huynh đệ…”
“Huynh đừng lo, hắn chưa chắc đã là đối thủ của ta. Ta lớn lên từ vùng sông nước, chỉ cần xuống nước thì hắn có tám cánh tay cũng không bắt được ta.”
Nói rồi, hắn đưa chuỷ thủ cho Sa Tu Trúc để kề lên cổ Kim Hạ, “Huynh đợi ở đây một lát, ta ra ngoài khoang thuyền xem thử, một lát quay lại đón huynh.”
“Đệ phải hết sức cẩn thận, nếu có mai phục thì mau chóng chạy đi, đừng để ý đến ta.” Sa Tu Trúc dặn dò.
“Huynh yên tâm.”
Lặng lẽ đẩy cửa khoang ra, người che mặt ló đầu ra nhìn, tứ phía không một bóng người, sau đó hướng về cửa hầm mà đi. Chỉ mới đi được một bước nhỏ, hắn đã phải dừng lại.
Ánh trăng như thuỷ ngân cuồn cuộn chảy xuống mặt đất, trôi trên sàn thuyền, Lục Dịch dựa bên mạn thuyền, xoay lưng lại với hắn nhìn xuống dòng nước, bộ ngư phục chỉ vàng của Cẩm y vệ hiện lên ánh lên hào quang nhàn nhạt.
“Tay chân ngươi hơi chậm.”
Hắn từ từ xoay người lại, đánh giá tên che mặt này, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Bình tĩnh trở lại, người che mặt không hề sợ hãi, sải bước về phía trước, nói: “Là ngươi đã đánh gãy chân Sa đại ca?”
Lục Dịch vốn chả thèm để ý lời hắn, ánh mắt rơi xuống cây roi xích trong tay hắn, hờ hững nói: “Roi xích là thứ dễ công khó thủ, ngươi không mang theo binh khí khác sao?”
“Bổn gia dù tay không, cũng có thể khiến ngươi tàn phế!”
Vừa dứt lời, người che mặt lập tức chạy đến, bay vút lên, hướng về phía Lục Dịch.
Nhìn thấy nguồn sức lực mạnh lẫm liệt lao tới, Lục Dịch nghiêng đầu tránh đi, nhưng không ngờ cú bay lên này của người che mặt lại là chiêu lừa, roi xích trong tay hắn như con rắn lè lưỡi vung tới, lưỡi xích sắc bén, nhắm tới ba điểm yếu huyệt của Lục Dịch.
Roi xích của hắn làm từ thép non, tổng cộng có mười ba khớp, còn được gọi là Thập Tam Liên Hoàn. Lúc này roi xích như tiếng gió thét mưa gào, cứ nhắm tới Lục Dịch.
Lục Dịch tay không có binh khí, mặt lại không hề có chút lo sợ. Dọc theo chiêu thức của roi xích, ống tay áo cứ thế lướt nhẹ bên trên, để mặc cho roi xích cắt ngang xẻ dọc, sợi vải vừa vặn vướng lên đó.
Ngay lúc đó, sợi dây vung thẳng lên, hàn khí bức người, ánh trắng tựa hồ như cũng ngưng đọng.
Một đầu cầm trong tay của người che mặt, đầu còn lại thì bị tay áo của Lục Dịch dính chặt, bị hắn tóm trong tay.
Hai người đứng đối đầu nhau.
Mặt sông mang theo hơi nước làm lay động áo bào, tiếng gió vi vu.
Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, Sa Tu Trúc sốt ruột bất an, quả thực không thể nào đợi bên trong khoang thuyền nữa, lấy đao kề lên cổ Kim Hạ, khẽ ra lệnh: “Đứng dậy, theo ta ra ngoài.”
“Vị ca ca này, cho phép ta nhắc nhở một câu, kẻ bần hèn này chỉ là một tên quan hèn, tính mạng của ta trong mắt Lục Dịch không bằng con chó con mèo.” Kim Hạ biết rõ dụng ý của hắn, “Bắt giữ ta, đa phần sẽ không có tác dụng gì, chi bằng thả ta ra, ta sẽ thay ngài dẫn Lục Dịch đi.”
Sa Tu Trúc kề chặt đao, “Im miệng!”
Kim Hạ thầm thở dài, đành ngậm miệng im lặng.
Chân của Sa Tu Trúc tuy khập khiễng, nhưng không thể hoàn toàn dựa lên người nữ nhân này được, hắn một tay giữ chuỷ thủ trên cổ Kim Hạ, một tay nắm vai nàng, đẩy nàng về phía trước.
Với thân thủ của Kim Hạ, không phải không thoát được, nhưng nàng cũng có ý định để Sa Tu Trúc chạy thoát nên mới để hắn bắt giữ, rồi tuỳ cơ ứng biến.
Hai người vừa ra khỏi cửa hầm vài bước đã vô cùng kinh ngạc, Lục Dịch và người che mặt mỗi người cầm một đầu của roi xích, dùng nội lực đấu nhau, hai đầu lực tụ lại trên roi xích, làm sợi dây rung lộp cộp.
Trong chớp mắt, đùng đùng vài tiếng nổ, sợi roi xích làm từ thép non đã đứt thành nhiều khúc, người che mặt lảo đảo lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã nhào, hắn liền mở miệng chửi bới.
Lục Dịch nhìn hắn, vừa rồi khi dùng nội lực, hắn phát hiện ra một điều, lạnh nhạt nói: “Ngươi bị thương, ngoan cố kháng cự chỉ làm vướng víu công phu của ngươi mà thôi.”
“Huynh đệ, mau chạy đi.” Bấy giờ Sa Tu Trúc mới biết người che mặt bị thương, sốt ruột la lên.
Lục Dịch từ từ xoay người lại, ánh mắt chầm chậm lướt qua bọn họ, dù khi nhìn thấy đoản đao đặt trên cổ Kim Hạ vẫn không có chút gì khác thường, vẫn lạnh lùng như thường ngày.
“Huynh, mau chạy xuống cuối thuyền! Ta sẽ đấu với hắn.” Roi xích tuy đã đứt, người che mặt biết không thể xem thường Lục Dịch, giật dây roi một cái, bước sang phải hai bước bảo vệ Sa Tu Trúc phía sau.
Sa Tu Trúc bị Lục Dịch làm cho thiệt thòi, hắn nào chịu đi, quay sang quát Lục Dịch: “Ngươi dám qua đây, ta sẽ giết ngươi!” Nói rồi, hắn đón lấy chuỷ thủ đặt vào cổ Kim Hạ.
“Vị ca ca này, bình tĩnh một chút.” Kim Hạ vội vã khuyên hắn, đao kiếm vô tình, hắn lỡ tay một phát thì không ổn.
Lục Dịch hơi nghiêng đầu, sắc mặt vẫn không chút nào khẩn trương, chỉ nhìn Kim Hạ thơ ơ nói: “Ta sớm đã đoán được, ngươi cùng một bọn với chúng. Ngươi nghĩ như vậy có thể gạt được ta sao?”
Đầu Kim Hạ đùng một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là – thôi xong rồi, bị hắn gánh cho tội danh này thì lão đầu sẽ bị liên luỵ, lần này nguy rồi.
“Oan quá đại nhân, ta thật sự bị bọn chúng cưỡng ép mà…”
Lục Dịch lạnh lùng cắt ngang, “Không cần đóng kịch nữa, ba người các ngươi cùng lên một lần, ta cũng tiết kiệm bớt chút công phu.”
“Hừ.”
Người che mặt hừ một tiếng, tuy biết rõ thân thủ của Lục Dịch nhưng không thể chịu nổi sự kiêu căng của hắn. Cổ tay run nhẹ, roi xích loạt xoạt bay tới, Lục Dịch dùng mấy đoạn xích còn sót lại đỡ lấy.
Chỉ thấy một luồng ánh bạc như đao như kiếm công kích lẫn nhau, đốm lửa bắn lên.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ nhân lúc này chạy đi!” Để Lục Dịch không nghe thấy, Kim Hạ rặn ra vài tiếng từ kẽ răng nói với Sa Tu Trúc.
Chuỷ thủ gác trên cổ nàng không hề có chút uy hiếp nào với Lục Dịch. Sa Tu Trúc lo lắng cho người che mặt, chỉ hận không thể chạy lên giúp đỡ, căng thẳng nhìn hai người đánh nhau, chỉ sợ huynh đệ của mình chịu thiệt.
“Đừng nhìn nữa, ngươi muốn nhìn họ đánh nhau đến bao giờ.” Kim Hạ thúc giục hắn, “Tiểu gia bị các ngươi làm khổ rồi.”
“Câm miệng!” Sa Tu Trúc la lên với người che mặt, “Huynh đệ, tên này rất lợi hại, đệ không phải đối thủ của hắn, mau chạy! Mặc kệ ta đi!”
Người che mặt lại bướng bỉnh vô cùng, “Huynh đừng vội khen hắn, làm nhụt chí người nhà. Hắn không phải là con chó của Nghiêm Tung sao, lão tử giỏi nhất là đánh chó!”
Trong lúc hắn phân tâm nói chuyện, đạo lực của Lục Dịch tăng mạnh, chiêu thức ác liệt, chém thẳng một đường trên cánh tay hắn lúc hắn không đề phòng, máu tươi chảy ra.
“Bỉ ổi!”
Người che mặt thở hổn hển từng đợt, tấm vải che mặt phập phồng lên xuống.
“Huynh đệ mau chạy đi!”
Sa Tu Trúc thấy người che mặt bị thương, không còn cách nào đối phó nữa, Lục Dịch tấn công lên, hai người lại tiếp tục đấu. Người che mặt tuy khí thế hừng hực, nhưng dần rơi xuống thế hạ phong, trên người tiếp tục bị chém thêm vài miệng máu.
Lúc này, lại có thêm một người gấp rút xông tới, chính là Dương Nhạc. Hắn nghe thấy tiếng đánh nhau nên chạy tới, thấy cảnh tượng trước mắt đã sững sờ vô cùng, thấy đao kề trên cổ Kim Hạ lại càng thêm kinh hãi.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi mau buông cô ấy ra, có gì chúng ta từ từ nói.” Dương Nhạc nói.
“Đại Dương, ta không sao.” Kim Hạ hất nhẹ cằm một cái, ý bảo hắn tránh qua một bên, “Bọn ta muốn đến đuôi thuyền, ngươi mau tránh ra.”
“Ừ ừ, được được.”
Dương Nhạc vội tránh qua một bên, nhường đường cho Sa Tu Trúc.
“Mau chạy đi!”
Sa Tu Trúc vẫn nôn nóng vô cùng, người che mặt vẫn đang đấu cùng Lục Dịch, chuỷ thủ trong tay hắn động đậy, vốn muốn giết Kim Hạ. Nhưng nghĩ tới thái độ vừa rồi của Lục Dịch, tiểu bổ khoái này chỉ là một tên tiện quan, hắn mà chết thì Lục Dịch chưa chắc đã nhướn mắt lên mà nhìn.
Chuỷ thủ trong tay siết chặt, Kim Hạ đã phát giác ra nguy hiểm, khuỷu tay dùng lực, chuẩn bị đánh ra phía sau. Cùng lúc đó, Dương Nhạc bên cạnh chờ thời cơ, nhân lúc Sa Tu Trúc phân tâm nhào tới cứu Kim Hạ.
Cùng thời khắc đó.
Khuỷu tay Kim Hạ dùng lực đánh tới.
Sa Tu Trúc đẩy mạnh Kim Hạ về phía roi xích đang giao đấu.
Dương Nhạc bổ nhào về phía Kim Hạ.
Roi xích trong tay Lục Dịch vẽ thành một đường vòng cung, hướng thẳng đến yết hầu của người che mặt.
Tình cảnh lúc này thật hỗn loạn.
Ngay sau đó, vùng bụng của Sa Tu Trúc dính phải một đòn nghiêm trọng, chưa kịp thở đã bị Dương Nhạc đè xuống sàn. Còn bên kia, Kim Hạ phạm vi công kích của roi xích, ngã vào trước mặt người che mặt. Roi xích đã phóng tới, mắt Lục Dịch loé lên một tia sắc bén, không kịp thu hồi hướng đi.
Nàng trơ mắt nhìn roi xích sượt ngang qua cổ mình, lạnh lẽo tột cùng.
Khoảnh khắc đó, ánh trăng như ngưng đọng.
Ta toi mạng rồi!
Đầu Kim Hạ trở nên trống rỗng, đây là ý nghĩ duy nhất của nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!