Cẩm Y Chi Hạ - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Cẩm Y Chi Hạ


Chương 5


Lục Dịch dường như không để ý đến họ mà chỉ chăm chú ngắm cảnh sông nước với cốc trà trên tay, nước trà thi thoảng sóng sánh, hương trà lượn lờ, gương mặt tuấn tú thoắt ẩn hiện giữa làn hơi nóng.

Theo ý Kim Hạ thì, dù sao hắn cũng không thấy mình, mình cũng chẳng bỏ công đến chào hỏi làm gì, cứ len lén rời đi là tiện nhất. Không chừng Lục Dịch vẫn ghim trong lòng chuyện trên cầu Tân Phong đêm hôm nọ, nếu nhận ra hai người họ rồi lại sực nhớ đến hai lượng bạc kia thì khó mà có ấn tượng tốt lành gì về nàng; còn nếu tâm địa hẹp hòi hơn, có khi còn cố tình gây rắc rối cho nàng nữa ấy chứ.

Nhưng Dương Nhạc lại chỉ chần chừ thoáng qua, cân nhắc đến tôn ti trật tự và cấp bậc trên dưới, không thể thất lễ, bèn tiến lên một bước thi lễ: “Lục Phiến Môn Dương Nhạc, tham kiến Lục đại nhân.”

Kim Hạ không kịp kéo hắn lại, đành phải hành lễ theo: “Lục Phiến Môn Viên Kim Hạ, tham kiến Lục đại nhân.”

Lục Dịch ngước mắt lên, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Đứng gần thế này, Kim Hạ thấy vẻ mặt Lục Dịch chẳng có gì khác lạ, cho rằng hắn không nhận ra bèn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Dương Trình Vạn Dương bổ đầu đâu rồi?” Lục Dịch hỏi.

“Cha ta đi đứng bất tiện, đang nghỉ ngơi trong phòng.” Dương Nhạc đáp.

Lục Dịch vung tay hướng về phía khoang thuyền, có ý bảo hắn dẫn đường, tay cầm cốc trà thuận thế đưa sang bên cạnh, ngay chỗ Kim Hạ đang đứng.

Đại khái là động tác của hắn thực sự quá lưu loát, tự nhiên mà trôi chảy, trôi chảy đến mức đầu óc Kim Hạ vẫn chưa phản ứng lại đã vô thức nhận cốc trà, cầm thay hắn.

Dương Nhạc đưa Lục Dịch đến khoang thuyền của Dương Trình Vạn.

Lát sau, Kim Hạ đờ người nhìn cốc trà trong tay, bấy giờ mới kịp tỉnh táo lại, than thở mình từ bổ khoái thoắt cái đã biến thành sai vặt, sau đó nhanh chóng đuổi theo, lòng thầm kinh ngạc: Sao hắn không đến gặp Lưu Tương Tả mà lại tìm Dương lão đầu trước?

Đến trước phòng Dương Trình Vạn, Dương Nhạc gõ nhẹ cửa khoang, gọi: “Cha, Kinh lịch Lục đại nhân đến rồi.”

Bên trong không phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng chẳng có lời đáp lại.

“Tuổi cha ta đã cao, hơi bị lãng tai, có khi không nghe thấy…” Dương Nhạc gấp gáp giải thích với Lục Dịch, “Lục đại nhân vạn lần đừng trách, hay là chờ lát ông thức giấc, ta lại gọi ông sau?”

Lục Dịch không đáp, mặt như tượng băng, lẳng lặng đứng trước cửa khoang, không có vẻ gì là muốn rời khỏi.

“Kinh lịch đại nhân…”

Kim Hạ lo rằng vị Cẩm Y Vệ Kinh lịch này cố ý muốn gây phiền toái cho Dương Trình Vạn, cũng mở miệng định điều đình. Nàng vừa buông lời, cánh cửa khoang thuyền cót két mở ra, Dương Trình Vạn khoác áo đứng ngay đấy: “Kinh lịch đại nhân, Dương Trình Vạn là người có tật, xin thứ tội lễ nghĩa bất chu toàn.”

“Dương tiền bối khách sáo rồi.” Ngữ khí Lục Dịch vô cùng ôn hòa.

Dương Trình Vạn cười nhạt, nghiêng người hướng vào, đưa Lục Dịch vào khoang.

Dương Nhạc Kim Hạ cũng theo vào như chuyện đương nhiên. Lục Dịch vốn đã ngồi xuống chờ tiếp chuyện Dương Trình Vạn, thấy hai người đứng một trái một phải như môn thần chọc vào mắt thì mặt mày lạnh nhạt, không nói lời nào.

“Hai người các con, ra ngoài.” Dương Trình Vạn nói.

Dương Nhạc và Kim Hạ không dám làm trái, ngoan ngoãn rời đi, đóng cửa cẩn thận.

“Dương tiền bối…” Lục Dịch lên tiếng.

“Kinh lịch đại nhân chờ chút đã.”

Dương Trình Vạn bước ra, mở cửa một phát, Kim Hạ và Dương Nhạc mỗi người cầm một tai nghe tự chế bằng da dán trên khoang thuyền nghe lén suýt nữa đã ngã vào trong. Tịch thu tai nghe, Dương Trình Vạn trừng mắt liếc họ: “Trước khi trời tối, tất cả mọi chuyện trên chiếc thuyền này, ta muốn các con phải quan sát kỹ càng.”

“Cha…”

“Lão đầu…”

Hai người đồng thanh kêu gào.

“Ta sẽ kiểm tra bất cứ lúc nào.” Dương Trình Vạn nói ngắn gọn, sau đó đóng cửa lại, xoay người cười với Lục Dịch, “Khuyển tử và đồ nhi bất hảo, khiến ngài chê cười rồi.”

Lục Dịch bấy giờ mới cười nhạt: “Gia phụ từng kể, năm đó trong Cẩm Y Vệ, thuật truy tung của ngài không ai bắt kịp, có thể xưng là đỉnh nhất, giờ đây có người kế tục cũng là một việc tốt.”

Dương Trình Vạn chẳng ừ hử gì, chỉ hỏi: “Lệnh tôn vẫn khỏe chứ?”

“Chỉ có vài bệnh cũ, mệt mỏi thì ngực hơi đau.” Lục Dịch thản nhiên nhìn Dương Trình Vạn, “Ta thường khuyên ông ấy nghỉ ngơi, nhưng ông cũng chẳng bỏ vào tai lời nào, khi rỗi rãi lại thường nhớ về quá khứ. Gia phụ nhiều lần nhắc đến ngài, những mong ngài có thể về giúp ông ấy.”

“Đa tạ ông ấy còn nhớ đến bộ xương già này.” Dương Trình Vạn cười nhạt, xa cách mà khách sáo.

“Gia phụ nhờ ta chuyển lời cho ngài —–” Lục Dịch chú mục vào ông, “—– Người mất cũng đã mất rồi.”

Nghe thế, Dương Trình Vạn chỉ lặng lẽ ngồi đấy, thật lâu sau mới chậm rãi buông lời: “Trước đây, ta từng quen biết một vị Cẩm Y Vệ Kinh lịch tòng thất phẩm, cấp bậc chức vị cũng như đại nhân, người ấy họ Thẩm.”

Lục Dịch im lặng, vị Cẩm Y Vệ Kinh lịch tòng thất phẩm họ Thẩm này, hắn biết.

Thẩm Luyện, tự Thuần Phủ, người Giang Tây Hội Kê. Tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ mười bảy, kế nhiệm cẩm y vệ kinh lịch. Tính tình cương trực, vì tận mắt chứng kiến “Canh Tuất chi biến”(1), thảm kịch khiến bách tính tan cửa nát nhà, Thẩm Luyện không tài nào chịu nổi dâng sớ liệt kê mười tội lớn của Nghiêm Tung, kết quả bị phạt trượng hình, sung quân đến Cư Dung quan(2). Sau đó, Thẩm Luyện bị sát hại ở Tuyên Phủ, con trai Thẩm Cổn, Thẩm Bao bị bắt giam, đánh chết.

(1): là “Sự biến năm Canh Tuất”, ý chỉ sự kiện hơn mười vạn đại quân Minh trơ mắt nhìn bọn xâm lược phương bắc cướp bóc tàn sát dân chúng ở ngoại ô Bắc Kinh, đều do Nghiêm Tung thao túng.

(2): một đèo nằm ở quận Xương Bình ngoại ô Bắc Kinh.

Dương Trình Vạn cười khổ: “Năm ấy, tuy lệnh tôn là chỉ huy sứ tối cao của Cẩm Y Vệ, nhưng đối xử với ta và Thẩm Luyện rất tốt, thậm chí tựa như huynh đệ. Ơn tri ngộ ấy, kiếp này ta không trả nổi rồi. Dương Trình Vạn ngày hôm nay không dùng được nữa, đã già cả lại tật nguyền, chỉ có thể lăn lộn từng ngày trong nha môn, không còn được như ông ấy nghĩ.”

Người trước mặt vừa ngoài bốn mươi nhưng đầu đã hoa râm quá nửa, thần thái mệt mỏi, khác xa với hình tượng vị Cẩm Y Vệ trấn phủ đã phá biết bao nhiêu kỳ án mà phụ thân khắc họa. Rốt cuộc đây chỉ là mặt ngoài tỏ vẻ, hay ông ấy thực sự đã tàn úa? Lục Dịch chăm chú nhìn ông một hồi, đành nói: “Việc ấy không vội, tiền bối đừng vội vàng quyết định ngay. Chuyến đi đến Dương Châu lần này, Ngôn Uyên trẻ người non dạ, còn phải nhờ tiền bối chỉ bảo nhiều một chút.”

“Kinh lịch đại nhân khách khí rồi, không dám không dám.” Dương Trình Vạn vội trả lễ.

Lục Dịch không nhiều lời nữa, đứng dậy chắp tay, cáo từ.

Trong khoang chỉ còn mỗi Dương Trình Vạn, ông lại ngồi xuống, lặng lẽ nhìn chén trà đối diện, ánh mắt phức tạp.

Thuyền trạm đỗ đêm, nửa tối không xảy ra chuyện gì, đến khi trời tờ mờ sáng lại xảy ra việc lớn.

Kim Hạ ngủ mê man, chỉ nghe tiếng cửa khoang bị gõ đến ầm trời, ngờ rằng thuyền ngập nước, vội khoác áo mở cửa. Cửa vừa mở liền bị hai tên quan binh đầu đội mão chiết thiềm bằng nỉ đen, mình vận áo xanh quần vàng(*) xông vào, không nhiều lời, trực tiếp xới tung đồ lên, không phát hiện được gì, lại chuyển sang Kim Hạ…

“Soát người ả ta!” Trong bọn có một tên nói.

“Khoan đã!” Bọn người này xấc xược quá thể đáng, Kim Hạ giận đến khó kìm nổi, “Mọi người đều làm công hưởng lộc, các ngươi mất đồ thì liên quan quái gì đến ta, dựa vào đâu mà đến lục soát?!”

“Thật là to gan, một tên quan lại(3) thấp hèn mà dám phun ra lời này!” Gả có vóc người cao hơn hầm hầm giận dữ, “Thứ bị mất lúc này là quà mà Cừu đại tướng quân tặng sinh thần mẫu thân mình, đừng bảo là soát người ngươi, ngay cả lấy mạng ngươi đền cũng chẳng đủ đâu.”

(3): là một chức cũng có thể xem là quan, nhưng không to bằng quan.

Hóa ra là thủ hạ của Cừu Loan, thảo nào kiêu ngạo như vậy, Kim Hạ hừ lạnh: “Tuy hiện tại tướng quân nhà các ngươi thánh ân sủng quyến, nhưng tiểu gia ta khuyên các ngươi một câu, trong công môn vẫn phải nhìn mặt nhau dài dài, làm việc đừng quá tuyệt tình!”

Tên lính cao to chẳng thèm bỏ vào tai, bước lên định lục soát người nàng. Kim Hạ lùi nhanh hai bước, vung chân đá, lưu loát dứt khoát nện tên quan ấy loạng choạng ngã ra sau.

“Cho rằng tiểu gia dễ khi dễ à? Hừ!”

“Con nhóc nhà ngươi,” Tên cao vịn vách thuyền đứng dậy, rút bội đao giắt ngang thắt lưng ra, giận dữ quát, “lão tử chém chét ngươi!”

Kim Hạ thờ ơ nhìn lưỡi đao xông đến, không tránh cũng không nhường, chờ nó hung hiểm đến ngay trước mắt mới nghiêng đầu cực nhanh, phác đao chém ngập vào ván cửa.

“Xì… Từ lâu đã nghe danh Cừu tướng quân soái lĩnh có quy củ, lập chiến công liên tiếp, ngay cả một kẻ chỉ giết được năm tên Mông Cổ cũng dám ra mặt đòi công, thảo nào được đồn rằng binh hừng hực một người, tướng rần rần cả lũ, lời này quả không sai.”

Kim Hạ cười trào phúng.

Hai tên lính càng phẫn nộ hơn, càng dâng lên sát ý. Đúng lúc ấy, Dương Nhạc chạy đến, thấy Kim Hạ không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vội giảng hòa: “Mọi người đều là người công môn, dốc sức phục vụ đất nước, bình tĩnh, bình tĩnh, tổn thương hòa khí không tốt tý nào.”

Trong khi nói, hắn lôi Kim Hạ ra ngoài, thấp giọng thì thào bên tai nàng: “Đám người này không dễ chọc vào, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cha ta đang chờ ngoài kia.”

Kim Hạ bị hắn kéo thẳng lên boong thuyền, thấy trên boong có hơn mười cây đuốc, khiến khung cảnh sáng tựa ban ngày. Mũi thuyền chen chúc toàn người, không chỉ mỗi phu thuyền bị lôi ra mà đến cả nhóm Dương Trình Vạn, Lưu Tương Tả, Lục Dịch cũng đều có mặt. Một người đầu đội mũ sắt chóp nhọn tua dài màu đỏ, mình vận giáp vảy cá viền lông, đúng lý phải toát lên vẻ uy phong lẫm liệt, song người này lại mang bộ dạng ủ rủ do tai họa tự dưng giáng xuống đầu, bên cạnh gã là một tên quan kỳ bài(4), theo sau còn một đám đông quân sĩ.

(4): là quan mang kỳ bài phụng lệnh vua, có rất nhiều đặc quyền.

“Lão đầu.” Kim Hạ đến cạnh Dương Trình Vạn, căm phẫn bất bình thấp giọng, “Đám người này kiêu quá.”

Trước mặt, hai gã lính cũng lao từ khoang thuyền ra, chỉ vào đám Kim Hạ quát to: “Con nhóc này không cho bọn ta soát người, lại dám động thủ, mở miệng là lại vũ nhục đại tướng quân, chắc chắn là người này…”

“Phí lời! Đã lục tung phòng một trận thì thôi, lại còn muốn lục soát người ta à. Cho ta là quả hồng mềm hử, ngươi thử bóp một cái xem, xem tay ngươi có nổ không!” Kim Hạ thập phần giận dữ gào lại.

“Soát người?” Dương Trình Vạn trang nghiêm cũng phải kinh ngạc, “Tham tướng đại nhân chẳng phải bảo quà sinh thần có đến bảy, tám rương, lý nào lại giấu được trên người tiểu đồ nhi của ta?”

Vương Phương Hưng, tham tướng dưới trướng Cừu Loan, thấy thuộc hạ bừa bãi như vậy, lại trước mặt Cẩm Y Vệ Kinh lịch và Tả tự thừa Đại Lý Tự, thoắt cái đã mất hết thể diện, bèn tát tên lính cao kia một phát thật mạnh: “Thứ không có tiền đồ! Cút!”

Lưu Tương Tả là quan có phẩm cấp cao nhất ở đây, nhưng lão lại là người thành thật và ôn hòa nhất, biết rõ phải để lại ba phần mặt mũi cho người của Cừu đại tướng quân. Bị kẻ khác đánh thức lúc nửa đêm, ông ta cũng không giận dữ, mềm mỏng nói: “Vương tham tướng, bọn ta thân mang công vụ, nếu đã tra soát xong, bọn ta về nghỉ ngơi đây.”

Vương Phương Hưng vội vàng hành lễ: “Ti chức quản thúc không chu toàn, thủ hạ hành sự thô lỗ, đã quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi, xin đại nhân vạn lần thứ tội, hôm khác nhất định sẽ đến cửa bồi tội.”

“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đừng để bụng.”

Lưu Tương Tả hoàn lễ rồi trở về khoang thuyền, bóng lưng thoắt cái đã biến mất.

“Lục Kinh lịch…”

Vương Phương Hưng chuyển hướng sang Lục Dịch, vừa định mở miệng đã nghe Lục Dịch lạnh lùng hỏi: “Vương đại nhân, chuyến quà sinh thần này lạc mất lúc nào?”

“Sau giờ sửu hai khắc, vì đúng giờ sửu hai khắc là lúc giao ban, rương vẫn còn.” Vương Phương Hưng đáp nhanh như chớp.

Lúc bọn họ nói chuyện, Kim Hạ nghiêng người dựa vào Dương Nhạc, mệt đến ngáp liên tục, chuẩn bị trở về ngủ tiếp nếu chuyện đã chẳng còn phận sự của mình. Nàng không có chút hảo cảm nào với vị Cừu Loan đại tướng quân này, lão mất quà hả, nàng trái lại muốn vỗ tay khen hay.

“Dương bổ đầu,” Lục Dịch chuyển sang nói với Dương Trình Vạn, “Vốn nghe đồn rằng ngài có thuật truy tung bất phàm, chi bằng đến hiện trường xảy ra vụ án xem thử, có lẽ tìm được manh mối, cũng là đã giúp Vương tham tướng điều tra ra tung tích của chuyến quà sinh thần.”

“Dương bổ đầu,” Lục Dịch chuyển sang nói với Dương Trình Vạn, “Vốn nghe đồn rằng ngài có thuật truy tung bất phàm, chi bằng đến hiện trường xảy ra vụ án xem thử, có lẽ tìm được manh mối, cũng là đã giúp Vương tham tướng điều tra ra tung tích của chuyến quà sinh thần.”

Hắn đã nói đến vậy, Dương Trình Vạn đương nhiên không tiện từ chối nữa, quay đầu phân phó Dương Nhạc và Kim Hạ: “Các con lên thuyền đi, phải tỉ mỉ…”

“Lão đầu, con có khi nào không tỉ mỉ đâu?” Kim Hạ ngạc nhiên.

Dương Trình Vạn trừng mắt liếc nàng, vẫn dặn tiếp: “Quà sinh thần của Cừu đại tướng quân không phải vật thường, hai người bọn con phải chú ý kỹ càng, không thể ăn nói lung tung, rõ chưa?”

Kim Hạ chớp mắt ngớ ra, không rõ lắm, chỉ đành mơ mơ màng màng gật đầu.

Dù gì cũng là cha con, Dương Nhạc đã mơ hồ ý thức được chuyện này có điểm kỳ lạ bèn trao đổi ánh mắt với phụ thân, rồi cùng Kim Hạ lên chiếc thuyền bên cạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN