Cẩm Y Xuân Thu - Chương 11: Thoát nạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Cẩm Y Xuân Thu


Chương 11: Thoát nạn


Dương Ninh biết rõ, một khi đối phuong kêu thành tiếng lớn, hậu quả chắc chắn không lường được. Cho dù bản thân có thể lợi dụng lúc loạn để thoát đi, nhưng kết cục của các cô nương này nhất định vô cùng thê thảm.

Tiêu Dịch Thủy cùng lão Hình đều bị giết chết, một khi tin tức truyền ra, đối với toàn bộ huyện Hội Trạch mà nói, đó là chuyện đại sự kinh thiên động địa.

Tấm mạng nhện này của Tiêu Dịch Thủy rất lớn, thế lực cuốn vào trong đó số lượng không ít, bọn chúng tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào tìm đến mình.

Đám người này tại huyện Hội Trạch là một thế lực khổng lồ, trong con mắt của chúng, mình chỉ giống như con sâu con kiến, còn đám cô nương này tất nhiên cũng không có cơ hội thoát ra khỏi Hoa Trạch, thậm chí bởi vì có người muốn đem việc này chôn vui đi mà có thể lâm vào cảnh muôn đời không trở lại được.

Giết chết một Tiêu Dịch Thủy có thể không phải là chuyện quá khó khăn, nhưng muốn đem cỗ thế lực này nhổ tận gốc từ trên xuống dưới, Dương Ninh tự vấn tuyệt đối không thể làm được.

Hắn nhanh như báo săn, người đối diện tuy rằng phát giác động tĩnh, nhưng vẫn chưa rõ là tình trạng gì, một tay cầm lên chuôi đao ở bên hông, vừa hướng về phía bên này bước tới, liền phát hiện một cái bóng ở phía trước đang lao về phía mình, thất kinh, liền muốn rút đao ra, nhưng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, lập tức ánh đao lóe lên, cổ họng liền đau đớn vô cùng.

Dương Ninh một đao cắt đứt yết hầu của người đó, y đưa tay lên che yết hầu, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, cổ họng phát ra tiếng “òm ọp òm ọp”, cũng may đã không thể kêu lên, thân hình lắc lư một cái, sau đó cả đầu liền ngã xuống đất.

Các cô nương đi theo sau Dương Ninh thấy cảnh này, đều sắc mặt trắng bệch, che miệng lại, không dám phát ra một tiếng động.

Dương Ninh một đao chém chết người kia, gió đêm thổi qua, mới cảm giác phía sau lưng toàn là mồ hôi, hít sâu một hơi, vứt đại đao trên mặt đất, nắm lấy một chân của y, kéo qua vườn hoa phía sau.

Lúc này hắn đã xuống sức, thân thể của tên kia lại rất cường tráng, hơi nặng nề. Tú Nhi thấy thế, liền chạy tiến lên, nắm lấy một chân kia của thi thể, giúp Dương Ninh kéo ra một chỗ ở phía sau vườn hoa.

Dương Ninh lại nhặt đao lên, lại bước qua xách lấy cái bao mà mình vứt lại, hướng về phía sau vẫy tay, dẫn các cô nương tiến thẳng vào đình Bát Giác trong hậu viện. Di chuyển tới phía sau vườn hoa, Tú Nhi và vài cô nương đi phía trước liền phát hiện ở chân tường có một lỗ thủng.

Các cô nương lập tức vừa mừng vừa sợ, không ai nghĩ tới ở đây lại có một lối ra.

Dương Ninh dùng tay ra hiệu, ý bảo mọi người theo lỗ thủng đi ra ngoài.

Đối với các cô nương mà nói, khu nhà này cũng giống như địa ngục trần gian, bây giờ có thể thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này, đừng nói trước mắt chỉ là một cái lỗ nhỏ có vẻ hơi bẩn thỉu, nếu là núi đao biển lửa, thì họ cũng sẽ dốc hết sức một phen.

Lúc này, Dương Ninh cầm đại đao, đứng ở chỗ cửa viện cảnh giới, đợi một lúc lâu, thấy đằng sau không có thêm động tĩnh gì, quay đầu lại nhìn, cũng không thấy bóng người, mới đi qua, thấy các cô nương đã từ lỗ thủng chui ra ngoài, lập tức cũng theo đó chui ra bên ngoài.

Bên trong ngõ nhỏ một đám chen chúc, các cô nương xếp thành một hàng đông trong ngõ, đến khi Dương Ninh chui ra khỏi lỗ thủng, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.

Dương Ninh đứng dậy, Tú Nhi đã quỳ rạp xuống đất đầu tiên, các cô nương khác cũng không do dự, lần lượt quỳ xuống, Dương Ninh khẽ giật mình, lập tức kéo các cô nương dậy, thấp giọng nói:

– Nơi này không nên ở lâu, các cô mau chóng rời khỏi đây đi.

Sự việc tối nay tiến triển hoàn toàn vượt ngoài dự tính của hắn trước đó, chỉ là tên đã trên dây, không thể không bắn.

Hắn hiểu rõ bản thân ra tay giúp đỡ các cô nương thoát khỏi chốn ma quỷ này, rất có thể sẽ thay đổi vận mệnh của rất nhiều người trong đó.

– Tiểu ca ca, nếu như không có huynh, chúng tôi…

Giọng Tú Nhi nghẹn lại:

– Huynh là thần tiên trên trời phái xuống, cả đời chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ.

Dương Ninh cười nói khẽ:

– Trận chiến đã kết thúc rồi, các cô sẽ sớm cũng sẽ có cơ hội trở về quê hương, sau này hãy sống cho tốt.

Hắn mở tay nải ra, từ bên trong đó lấy ra một túi nhỏ, rồi đưa cả tay nải ra:

– Ở đây có chút ngân lượng, muội đưa cho mỗi người một ít. Ngân lượng không nhiều, nhưng cũng đủ sống được một thời gian, mấy người không có cha mẹ ở đây thì cho họ nhiều hơn một ít, mọi người chăm sóc nhau cho tốt.

Tiền trong tay Tiêu Dịch Thủy đều là tiền tài bất nghĩa, những cô nương này đều là dân chạy nạn lưu lạc đến đây, đem thứ tiền bất nghĩa này tặng cho các cô nương này, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, tất nhiên là phương thức xử lý tốt nhất.

– Tiểu ca ca, cái này!

Dương Ninh lắc đầu nói:

– Không cần nói nhiều, trời sắp sáng rồi, mau chóng rời khỏi chỗ này đi.

Hắn nhét cái bao vào tayTú Nhi, rồi cất túi tiền nhỏ vào ngực mình, cây đao kia thì ném vào trong rãnh nước bẩn, bấy giờ mới phất tay, ý bảo các cô nương nhanh chóng rời đi.

Các cô nương đều lộ vẻ cảm kích, nhưng cũng biết chỗ này không nên ở lâu, lập tức chia thành hai nhóm hướng hai đầu của ngõ nhỏ mà đi. Dương Ninh đợi các nàng đi ra khỏi ngõ, rồi mới chỉnh lại y phục, cũng hướng gót ra khỏi con ngõ, nhìn thấy các cô nương ở phía ngoài hẻm, liền hơi nhíu mày, có chút nóng nảy phất phất tay. Các cô nương lúc này mới nhân lúc trời tối để trốn đi.

Trong lòng Dương Ninh biết Tiêu Dịch Thủy chết ở huyện Hội Trạch đó là đại sự kinh thiên động địa. Tên này ở Trạch huyện có mối quan hệ thâm hậu, chẳng những có quan hệ với bạch đạo, mà với hắc đạo cũng có liên quan. Đến ngày mai khi có người phát hiện ra thi thể rồi, tất nhiên sẽ có một trận bão táp lớn.

Tuy rằng hắn lợi dụng buổi đêm để ra tay, tạm thời sẽ không bị người phát hiện, nhưng vây cánh của Tiêu Dịch Thủy cuối cùng cũng sẽ tra được thân phận hắn. Đối với hắn, thành Hội Trạch chứa đầy nguy hiểm.

Hắn thừa lúc trời tối, nhanh chóng đi về miếu thổ địa.

Còn chưa tiến vào, đã thấy Lão Thụ Bì và Hầu tử ngồi chờ ở cửa miếu, nhìn thấy Dương Ninh trở về, Lão Thụ Bì liền vội đứng dậy chào đón, thấp giọng hỏi:

– Thấy Tiểu Điệp cô nương rồi chứ? Nàng ấy bây giờ thế nào?

Dương Ninh cười nói:

– Gặp rồi. Mấy ngày nay nàng cũng bị bệnh, vừa mới khỏi một chút, không có gì đáng ngại nữa.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu kể chuyện này với hai người, không biết thái độ của họ như thế nào nữa.

Lão Thụ Bì nhẹ nhàng thở ra, nói:

– Vậy thì tốt rồi. Ta đây lo lắng cả đêm, thấy ngươi trở về, vậy là tốt rồi.

Dương Ninh hiểu sự quan tâm của Lão Thụ Bì đối với mình xuất phát từ tấm lòng thật, khẽ mỉm cười, cảm thấy có chút cảm kích.

Hầu tử thì ngược lại có vẻ hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:- Lúc đó lúc đó ta gọi cả buổi cũng không thấy ngươi đi ra, cho nên cho nên đã về đây chờ trước.

Dương Ninh chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, nhưng trong lòng biết rõ tiểu tử này sợ bị liên lụy, đã sớm trốn khỏi chốn thị phi rồi.

Hắn tất nhiên không có ý so đo với Hầu Tử, quay vào trong miếu, nhìn thấy vài tên ăn mày khác đang ngủ say sưa, đi vào phòng bên cạnh, Lão Thụ Bì cũng theo vào, Dương Ninh đứng ở cửa phòng nhìn ra phía ngoài một vòng, thấy Hầu Tử cũng đã ngả đầu nằm xuống, xem ra cũng đã vô cùng mệt mỏi. Bấy giờ hắn mới quay người đi đến bên cạnh đống cỏ, nắm lấy hai tay của Lão Thụ Bì, hạ giọng nói:

– Lão Thụ Bì, lão phải rời khỏi đây.

Lão Thụ Bì khẽ giật mình, Dương Ninh đã lấy từ trong túi ra bọc tiền nhỏ, lấy miếng ban chỉ ra, lại cầm một miếng vàng lá, rồi mới đem túi tiền nhét vào trong tay Lão Thụ Bì.

Lão Thụ Bì thấy Dương Ninh nào là miếng ban chỉ, nào là vàng lá, đã ngây người ra, đến khi hoàn hồn thì trong tay đã cầm túi tiền, dưới ánh lửa mờ mờ, nhìn thấy trong túi tiền có chút bạc vụn, lại thêm vài miếng vàng lá ở trong đó, càng thêm chấn động, thất thanh nói:

– Đây là…

Còn chưa nói xong, Dương Ninh đã đưa tay bịt miệng lão lại.

– Lão đừng la lớn, hãy nghe ta nói hết đã.

Dương Ninh ghé sát tai của Lão Thụ Bì, thì thầm.

Lão Thụ Bì nhẹ gật đầu, Dương Ninh lúc này mới buông tay ra, thấp giọng nói:

– Tiêu Dịch Thủy cùng với đám bộ khoái dưới tay của hắn buôn bán người, Tiểu Điệp đã bị đưa đến Kinh thành rồi.

Cơ thể Lão Thụ Bì chấn động, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, lập tức nắm chặt một tay lại.

– Ta cũng không thể giải thích chi tiết cho lão được.

Dương Ninh thấp giọng nói:

– Tiêu Dịch Thủy đã bị ta giết, nếu không có gì bất ngờ, đám bộ khoái tay chân của y chẳng mấy chốc điều tra ra được danh tính của ta, lão vẫn luôn đi cùng ta, chắc chắn sẽ liên lụy lão.

Lão Thụ Bì chấn động toàn thân, lão đương nhiên biết rõ hậu quả của việc Dương Ninh làm, kinh hãi nói:

– Ngươi giết Tiêu Dịch Thủy à?

Dương Ninh khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói khẽ:

– Trời sắp sáng rồi, cổng thành sẽ mở, ta không thể mặc kệ Tiểu Điệp được, cho nên sẽ đi tìm Tiểu Điệp. Lão Thụ Bì, lão cũng không thể tiếp tục ở lại đây, số tiền này lão cứ cầm đi, hôm nay chiến sự đã chấm dứt rồi, lão tìm một nơi nào đó, tạo dựng một cơ nghiệp nhỏ, rồi tìm một người vợ sống bình yên qua ngày.

– Tiểu Điêu Nhi.

Lão Thụ Bì mắt đỏ hoe.

– Tiêu Dịch Thủy tên chó ăn tạp đó, táng tận lương tâm, bao nhiêu người muốn giết hắn. Ngươi vì dân trừ hại. Nếu muốn đi tìm Tiểu Điệp, ta sẽ đi cùng ngươi, thêm người thì thêm sức, có lẽ sẽ có chỗ cần dùng đến ta.

Dương Ninh cười ôn hòa, cầm chặt tay của Lão Thụ Bì, ôn nhu nói:

– Đường đi tới Kinh thành xa xôi, hơn nữa ngay cả ta cũng không biết là có thể tìm thấy Tiểu Điệp hay không. Lão Thụ Bì, lão là người lương thiện tốt bụng, nếu như không phải lão hết lòng chăm sóc, ta chỉ sợ cũng không sống nổi. Phần ân tình này, ta sẽ không quên.

Lão Thụ Bì còn đang định nói, Dương Ninh lắc đầu nói khẽ:

– Thời gian không còn nhiều, thi thể Tiêu Dịch Thủy một khi bị phát hiện, thành Hội Trạch rất có thể sẽ bị phong tỏa. Lão có biết là khi nào thì cổng thành sẽ mở không?

Lão Thụ Bì lập tức nói:

– Mở cổng thành có liên quan với thời tiết. Mùa này, giờ Mão canh Ba sẽ mở cổng thành.

Dương Ninh đối với việc đối ứng thời gian xưa nay cũng có chút quen thuộc, hắn suy nghĩ một lúc, nói:

– Bây giờ lão chuẩn bị đi, hướng về phía cổng thành phía Bắc. Chỉ cần cổng thành mở ra, lập tức ra khỏi thành, đi càng xa càng tốt, không được quay trở lại.

– Còn ngươi?

– Ta sẽ ra khỏi thành qua cổng Nam.

Dương Ninh nói khẽ:

– Hầu Tử không hề hay biết gì chuyện này cả. Việc này một khi lộ ra, bọn hắn chắc chắn bị liên lụy, không thể lưu lại trong thành. Sau khi trời sáng, ta sẽ dẫn bọn hắn ra khỏi thành.

Lão Thụ Bì thấp giọng nói:

– Bây giờ không thể nói cho bọn hắn biết. Nhỡ đâu bọn hắn sợ bị liên lụy, sau lưng bán đứng ngươi, vậy coi như…

– Ta hiểu.

Dương Ninh mỉm cưởi nói khẽ:

– Sau khi ra khỏi thành, ra sẽ để cho bọn hắn chạy trốn.

Lão Thụ Bì thấy Dương Ninh sắp xếp thỏa đáng, khẽ gật đầu. Lão đương nhiên biết rõ, Dương Ninh chỉ nói mình mình rời đi, hiển nhiên là sợ nếu như ở cùng một chỗ với bọn Hầu tử, mấy tên kia rất có khả năng sẽ thấy tiền mà nổi lòng tham.

Lão để tay nải xuống đất, đột nhiên ôm lấy Dương Ninh. Dương Ninh bị lão ăn mày ôm lấy, có chút không được tự nhiên, nhưng cũng biết lần này từ biệt, có thể vĩnh viễn không thể gặp lại nữa, chỉ có thể vỗ vỗ nhẹ lên lưng của Lão Thụ Bì, thấp giọng nói:

– Lão hãy bảo trọng, nếu duyên phận chưa hết, thì vẫn còn có ngày gặp nhau. Việc này không thể trì hoãn nữa, Lão Thụ Bì, lão mau đi đi.

Lão Thụ Bì buông tay, cất kỹ bao tiền, cầm côn gỗ trong tay, cất bước rời đi. Tới trước cửa, quay đầu lại nhìn Dương Ninh, Dương Ninh mỉm cười phất tay, Lão Thụ Bì cố nén nước mắt, vội vàng bước đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN