Trương Viễn Hoài lần này vậy mà rất nhạy bén, vừa thấy cuộc tương phùng của bọn họ bắt đầu bằng tình huống dở khóc dở cười liền đoán được ngày tháng sau đó chắc chắn không khác gì trò hề.
Chẳng hạn như bốn ngày trước hắn chi 20 điểm hảo cảm của y đổi lấy một vật phẩm không gian để giấu hết mấy con cá múp trong hồ, đến cái trứng cá cũng không thèm chừa lại, hại y chẳng xơi được miếng nào.
Quả nhiên đúng như dự liệu, sau một ngày không ăn cá Trường Nhạc liền biến về hình dạng đẹp trai lai láng vốn có.
Tiếc là Trương Viễn Hoài không đấu lại y, hắn chỉ mới đắc ý được hai ngày, y lại ung dung mang thân hình béo mập xuất hiện trước mặt hắn.
Thật ra hắn không có dị nghị lắm với vẻ ngoài c-cũng đáng yêu này, nhưng rõ ràng việc y làm chính là hành động chống đối!
Nghĩ thế, Trương Viễn Hoài liền xách đồ long đao đi ép cung, à nhầm tra hỏi “thân thiện” mấy đứa tinh linh trong điện, bấy giờ mới biết y đã tốn công lặn lội đi tận Đông hải để xin mấy con cá này về nuôi, chẳng những vậy còn tài giỏi gây ra mấy mối tương tư cho đám hải sản dưới đó nữa chứ!!!
Chời ơi nó tức!!!
NN: Như đã hứa, bão 10 chương (từ chương 156 – 165) được đăng tải vào ngày 01/10/2023, cũng chính là hôm nay.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Trương Viễn Hoài đùng đùng đi tìm Trường Nhạc, tuy nhiên hắn đâu có ngờ được thời điểm cửa phòng vị Thái tử vừa đi gieo tương tư kia mở ra liền hại hắn rơi nước mắt…!vì cười quá nhiều.
Số là Trường Nhạc mấy nay tâm tư rối bời vì không biết người tình kiếp trước trước trước Viễn Hoài bỗng nhiên xuất hiện này lại có âm mưu gì nên lo lắng chết được.
Từ lâu y vốn đã nghĩ tới ngày có lẽ sẽ gặp hắn lần thứ tư như tình thế bấy giờ, vì vậy đã phòng ngừa cho mình, chuẩn bị phương án khiến bản thân trông thật xấu xí để hắn chẳng nhận ra, hoặc là cho dù nhận ra cũng không thường thức nổi.
Nhưng đâu ai ngờ, tên Viễn Hoài mưu mô này vẫn một mực bám lấy y như vậy? Thế là Trường Nhạc quyết tâm, lần này sẽ hủy dung, triệt để khiến bản thân xấu xí để hắn buông bỏ y.
Vấn đề là khi y đứng trước mặt hắn với hai vết sẹo hình dấu X trên má, Trương Viễn Hoài không hề tỏ ra kinh tởm mà lại cười rất lớn…
Có chút mất mặt…!thật ra là rất muốn đội quần…
“Há há há.” Trương Viễn Hoài hoàn toàn quên mất sạch bất mãn trước đó, quả thực là cười như điên làm y xấu hổ tới mức phải đặt hai bàn tay to như nải chuối ngại ngùng che đi dấu hủy dung.
Tuy nhiên Trương Viễn Hoài vẫn không tha cho y:
“Ta hỏi chàng, mặt chàng hề như vậy rồi có dám ra đường gặp mặt người ta không?- Chắc phải đeo mặt nạ chứ gì?” Hắn nói đến đây, dòng linh lực trên tay chuyển hóa, thoắt cái biến ra một cái mặt nạ bầu bĩnh với màu đỏ chủ đạo vô cùng quen thuộc vì nó gắn liền với nhiều cổ tích và trò chơi dân gian.
Trương Viễn Hoài nhanh nhảu chồng lên đầu y, ngay sau đó là tiếng cười giòn giã vang dội cả điện Thái tử.
“Có khác gì ông địa đâu há há, khụ, đau bụng quá, ha, há há.”
Y dỗi vl, làm mình làm mẩy quăng mặt nạ xuống đất một cái bẹp: “Cười chết ngươi đi, hứ!”
Trương Viễn Hoài vừa ôm bụng vừa lau nước mắt, chân thật cảm thấy độ đáng yêu của Thượng Tích đã đạt tới cảnh giới người thường không lí giải được.
Hắn không kìm lòng được lẩm bẩm: “Dễ thương hehe.”
Trường Nhạc nghe được: *Đỏ mặt*
“È hèm, chàng nghĩ khuôn mặt này trở nên xấu xí ta sẽ bỏ rơi chàng, không yêu chàng nữa sao?” Trương Viễn Hoài nâng khuôn mặt y lên, thẳng thừng đối mặt.
Y nghiêng đầu né tránh hắn, tủi thân lẩm bẩm: “Có yêu ta bao giờ đâu mà nói.”
Trương Viễn Hoài: “…” Mọe, chả bao giờ chịu hợp tác.
“Rồi rồi, ta sai.
Vậy bây giờ vị nam nhân xấu xí này ơi, chàng có muốn làm trượng phu của ta không?”
Trường Nhạc nghe mà giật mình: “Hả?”
Hắn yêu nghiệt phơi bày mị lực, cùng lúc nhắc lại thật chậm rãi: “Chàng có muốn làm trượng phu của ta không?”
“Ngươi bị điên hả?!!” Trường Nhạc phản ứng thái quá hét ầm lên.
“Không chịu hả? Hay là chàng thấy mình xấu quá, mập quá nên không xứng với ta? Vậy thì ta cũng xấu xí là được rồi chứ gì?” Trương đại minh tinh lâu lắm mới sống lại nghề cũ, hăng máu biến ra một cây dao găm, không chút do dự chỉa lên mặt mình, thực sự muốn một dao hủy dung làm Trường Nhạc hoảng chết mẹ.
“Á á đừng mà!” Y lao vào ngăn cản, khó khăn lắm mới đoạt được con dao lại.
“Cuống như vậy làm gì? Đau lòng? Không nỡ? Bây giờ chàng biết cảm giác của ta chưa?” Bỗng nhiên ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh.
Trường Nhạc đứng hình, không phản bác được câu nào.
Trương Viễn Hoài nói xong liền tỏ ra giận dỗi quay mông đi, Trường Nhạc nhìn theo hắn mà lắp bắp nói mãi không thành tiếng, sau cùng chỉ còn lại ánh mắt xót xa.
Y tự hỏi: “Em muốn trêu đùa tình cảm của anh tới bao giờ?”
Trường Nhạc bị Trương Viễn Hoài quậy cho lòng rối như tơ vò, bấy giờ y lủi thủi ra cái đình giữa hồ cá, ngồi một cục chù ụ trông đáng thương vô cùng.
Trương Viễn Hoài biết thừa y sẽ ra đây tiêu sầu nên từ sớm đã biến thành hình dạng xích hồ nằm dài trên bàn đợi y đến.
Lúc này nhìn bộ dạng của y, đáy lòng xót xa không kém.
Mắc cái quần què gì mà người ta rõ ràng đang yêu nhau thắm thiết lại cho cái kịch bản máu chó như thế này vậy thằng cha Hạ Tâm kia?
Trường Nhạc đã lặng người rất lâu, hắn nhìn cả buổi cuối cùng không nhịn được nữa phải lên tiếng bằng giọng nói pha chút hoạt bát.
Xời, đừng có mà bất ngờ, ông đây là diễn viên, đổi giọng có gì khó đâu.
“Sao người trông buồn quá vậy?”
Trường Nhạc thoạt đầu bắt ngờ nhìn tiểu xích hồ, sau đó mỉm cười ấm áp: “Không có gì, chỉ là có chút chuyện không thông thôi.
Ngươi đói rồi sao? Ta cho ngươi ăn liền.” Dứt lời liền muốn chuyển linh khí cho hắn.
Trương Viễn Hoài nhìn cái tay mập ù của y vươn tới, sâu sắc cảm giác bị bịt đầu mối.
May là lần này hắn kiểm soát tốt, ăn no phè bụng vẫn chưa hiện thân.
Hắn tiếp tục mưu kế làm tri kỉ của mình, dò hỏi y: “Người có thể nói cho ta biết, ta sẽ chỉ lắng nghe thôi.”
Trương Viễn Hoài chờ y yếu lòng tự khai, ai dè lòng chưa thấy yếu đã thấy tay y lại vận chuyển linh lực muốn thồn linh khí cho mình, hắn liền sợ hãi lăn ra chỗ khác.
Cmn đúng là muốn bịt đầu mối kìa!
Trường Nhạc híp mắt cười tỏ vẻ mình ổn, mặt dày ung dung làm như người vừa rồi có ác ý không phải y: “Đa tạ cửu điện hạ quan tâm, ta ổn rồi.”
Trương Viễn Hoài: “…” Cái đồ mập *** trơ tráo!
“Khụ, khụ.” Đại Lợi chứng kiến hai người họ đấu qua đấu lại mà ngại không dám nhìn thẳng.
Quả nhiên qua giai đoạn yêu đương nồng cháy thì sẽ chửi lộn như cha mẹ thân sinh của nhau đúng hông:>
“Nếu người không muốn nói, ta cũng thôi vậy.” Trương Viễn Hoài thấy Trường Nhạc nghe hắn nói đến đây liền có biểu cảm thở phào, hắn lập tức cười trừ, thầm nghĩ “Còn lâu em mới tha cho anh.”
Quả nhiên sau đó hắn nhắc đến chủ đề khiến y nhức đầu: “Vị ca ca trông rất xứng đôi vừa lứa với người hôm nay không đến sao ạ?”
Trường Nhạc: “…” Nhức nhức cái đầu nữa rồi đó.
“Sao ta biết được? Hắn làm gì cũng không liên quan đến ta!”
Càng có ngữ điệu hùng hổ thì mối quan hệ càng không đơn thuần, cục cưng không biết thật hả? – Trương Viễn Hoài khinh bỉ nhẹ trong lòng.
“Nhưng, nhưng trông hai người rất thân thiết mà? Ta còn tưởng vị ca ca đó là hôn phu tương lai của người cơ!”
Rầm Trường Nhạc té ghế, biểu tình chấn động.
Trương Viễn Hoài: “…” Hình như xạo hơi lố rồi.
Y mò lại lên ghế ngồi, đanh thép phủ nhận: “Ta có lấy ai cũng không lấy hắn!”
Trương Viễn Hoài: “…” Mọe, xía!!!
Đại Lợi cạn lời: “…” Kiếm chuyện để rước phiền muộn chi hong biết..