Đêm không sao, người mới có sao.
Trương Viễn Hoài gặp vấn đề lớn nên đang suy tư rất nhiều.
Những thẻ năng lực có tính công kích chẳng hiểu vì lí do gì mà lại vô hiệu với Trường Nhạc.
Thẻ duy nhất cho phép áp dụng thì mang một cái tên vô cùng khó hiểu, Trương Viễn Hoài bí quá mới mạo hiểm dùng đến.
[Thẻ “Chạm” được kích hoạt…!sẵn sàng…]
Trong vòng tay sít sao của Trường Nhạc, bỗng nhiên một khung cảnh vô cùng kì lạ xuất hiện trước mắt Trương Viễn Hoài.
Hắn đứng đực người ở nơi trời cao biển rộng, sững sờ nhìn những thước phim liên tục thay đổi.
Hóa ra nơi này là thức hải* của Trường Nhạc!
(*) thức hải = biển ý thức.
Khốn nạn! Tại sao chỉ có những kí ức tạo nên đau buồn thế này?!!
Đúng như những gì trước đó Trường Nhạc kể cho hắn, đại đa số kí ức tốt đẹp chẳng thấy tâm hơi, một ít ngọt ngào vui vẻ được giữ lại nhằm trở thành ngòi nổ dấy lên bi kịch.
Chẳng hạn như thế giới có Tiêu Quân và Từ Thụy Y, tất cả thủ đoạn câu dẫn và hi sinh của hắn đều được tái hiện nguyên vẹn.
Tuy nhiên, dù có tốt đẹp đến mấy thì nó cũng chỉ là bước đệm tạo nên cảm giác éo le, phản chiếu sự trái ngược của bi kịch sau hôn nhân.
Vì vậy khiến kí ức của Trường Nhạc thêm phần thê lương, ám ảnh.
Lại ví như thế giới Vĩnh Tề và Ly Xuyên, mấy cái hành động ngu ngốc của Trương Viễn Hoài cũng được chiếu lại một cách chi tiết, cận kẽ.
Ừ thì cũng tại vì thế giới này hắn nhắm sai đối tượng nên đối với Vĩnh Tề, có lẽ từ đầu đến cuối đều là đau thương.
Cả hai thế giới này điểm giống nhau là hầu như không lượt bỏ tình tiết nào bởi vì Trương Viễn Hoài trong đó quá ngu muội, kết cục của Thượng Tích cũng quá đỗi thống khổ.
Rất thích hợp gây áp lực.
Cảnh tượng trước mắt tiếp tục biến hóa.
Thời điểm nhìn thấy Thượng Tích ngủ say trong cơ thể Lý Tường Khả đến khoảnh khắc y vì an nguy của hắn mà bất chấp vi phạm nguyên tắc, cướp đoạt kiểm soát cơ thể cậu ta để cứu hắn.
Đến tận bấy giờ, Trương Viễn Hoài mới biết được ẩn tình ở thế giới đó.
Hóa ra y đã xuất hiện, nhưng không phải tự ý bỏ rơi hắn mà là vì hắn mới bị đưa đi xử phạt.
Trương Viễn Hoài ở nơi này nghe được nỗi lòng và suy tư của y, cũng thấy tất cả diễn biến những ngày đó.
Hắn chứng kiến từ dáng vẻ ngay thẳng chịu đựng một nghìn đạo thiên lôi đến cả cái níu giữ gắt gao người đàn ông hắn không biết bằng vẻ mặt ngoan cường của Thượng Tích.
“Phải nhanh lên…!hoàn thành tôi,…!trở về– với Viễn Hoài…”
Thời điểm y nói ra mấy lời này với bộ dạng tan nát, hai chữ “Viễn Hoài” thốt ra từ miệng y đã khiến hắn đủ nghẹn ngào, nghẹt thở.
“Ít khóc, mà lần nào ngươi khóc cũng chẳng khác lần đầu.
Đều là vì cậu ta mà thương tâm thảm thiết như thế.”
Khi Thời Thần cất tiếng cảm thán bằng giọng điệu bất lực, hắn vỡ òa tức khắc.
Giữa không gian thuộc về y, vì y mà xót xa khóc nấc lên.
Cái đồ ngu ngốc đáng thương này!
Trương Viễn Hoài lòng đau như cắt.
Vừa thương vừa oán giận, tại sao có thể vì hắn mà làm đến mức không màn bản thân thế này?
Hắn không dám nghĩ, Trường Nhạc lúc nhìn thấy những kí ức này trong khi không biết bản thân là chủ thần thì sẽ suy diễn đến mức độ nào nữa?
Hình ảnh xoay chuyển, mới đó đã đến thế giới Tề Niên và Mộc Huyền.
Vị diện này mặc dù kết cục cả hai đều tốt đẹp, nhưng Trương Viễn Hoài dựa theo cái nết khốn nạn của người thiết kế kịch bản nền thì cũng mơ hồ đoán được những gì Trường Nhạc có thể thấy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán: đứa cháu kém tuổi, cổ trùng ngủ say, Thánh quân ngang ngược, cổ trùng tỉnh dậy, Thừa tướng cưới vợ, Tề Niên một mình chịu đựng cổ trùng tác quái giữa vùng núi non hoang du…!từ đầu chí cuối đều là máu chó.
Nước mắt Trương Viễn Hoài tưởng chừng khô cạn vì sự tình không lường trước này mà lũ lượt kéo ra như thác đổ, sau khi xem hết vẫn còn thút thít khó kìm.
Lúc này Trương Viễn Hoài bất giác lấy tay đỡ trán, biểu tình từ bi hỷ xả mà thở ra một hơi dài.
Đm nuốt xong cái đống tình tiết bị cắt ghép vô lương tâm trên đúng là uất nghẹn muốn chết.
Thật ra cảm giác hiện tại của Trương Viễn Hoài vô cùng phức tạp.
Hắn không nghĩ đến Trường Nhạc bị thao túng tời mức này mà vẫn có thể tiếp nhận hắn, trong lòng bối rối với nghị lực ngốc nghếch của y.
Được rồi, bởi vì y hắc hóa hợp lí nên lần này hắn sẽ tha thứ.
Sau khi rời khỏi thức hải của Trường Nhạc, ánh mắt Trương Viễn Hoài nhìn y đã trở về dáng vẻ si tình ban đầu.
Trường Nhạc cảnh giác: “…” Lại có âm mưu quỷ kế gì nữa?
Kể từ hôm đó, những lúc lăn giường Trương Viễn Hoài chẳng những không phản kháng mà còn rất chi là phóng túng phối hợp.
Nụ hôn áp đảo, cái ôm gắt gao, sự dựa dẫm ỷ lại…!tất cả biểu hiện khác thường của hắn đều làm Trường Nhạc đứng hình trầm ngâm, mấy lần nhìn hắn đều có dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Chắc hẳn là y bị hắn dọa sợ không ít.
“Em rốt cuộc muốn giở trò gì?” Trường Nhạc cuối cùng không nhịn được hỏi hắn giọng điệu đầy phòng bị hỏi.
Trương Viễn Hoài nở nụ cười hiền lương thục đức thấy ghê đáp: “Em đã từng nói với anh những giấc mơ của anh không phải là tất cả sự thật, anh đừng vì nó mà nghĩ xấu cho em.”
Trường Nhạc vốn dĩ đang cau mày, nghe hắn nói xong phản ứng tự nhiên cười khinh bỉ, đáp lại thẳng thừng: “Em cũng nghĩ mình tốt thật đó ha? Không cần tính đến mấy giấc mơ đó, dựa vào hành động bất nhân bất nghĩa của em đối với tôi đã đủ để tôi giết em một ngàn lần rồi.”
Trương Viễn Hoài lập tức sượng trân, thầm nghĩ cái nết của anh yêu càng ngày càng đanh đá ghê gớm.
Hắn cố vớt vác hình tượng: “Đã qua bao nhiêu thế giới qua đi, anh còn không tin em thật lòng? Em quả thực bất đắc dĩ mới phải rời xa anh, ngon thì anh nghe em giải thích đi?”
Cái tên này bệnh nặng dữ thần, mỗi lần hắn định giải thích y liền giãy đành đạch, làm mình làm mẩy phát sợ lắm.
“Không thích! Em giỏi nhất là yêu ngôn hoặc chúng còn gì?”
Thấy chưa, nói đến vấn đề này là y liền giở chứng ngang bướng, cứng đầu.
Trương Viễn Hoài nói riết cũng sợ cái nết hay giãy của y, chưa gì đã bất lực thõa hiệp: “Được, được, cho dù không chịu nghe em nói thì từ đây, nhờ anh chống mắt lên coi hành động của em.
Có được không?”
Trường Nhạc thiếu đòn lẩm bẩm: “Bắt đầu yêu ngôn hoặc chúng rồi đó.”
“Anh!” Hắn siết chặt nắm đấm, biểu tình kìm chế.
Cái đồ drama queen chết tiệt này!
“Xì, mới đó đã không chịu được, vậy mà nói như có thể làm tất cả vì tôi.”
Trương Viễn Hoài nghe đến đây đã ức chế không chịu nỗi, hắn hét ầm lên: “Đúng là vì anh mà tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng được đó đcm anh!”
“Vậy em dám cho tôi cạo lông thân dưới không?” Y bỗng nhiên nói một câu mà ai nghe thấy cũng phải chấn động.
Trương Viễn Hoài: “L-lông???” Clq gì vậy? Bộ mình bị tên biến thái t*ng trùng thượng não này chơi đến lãng tai luôn à?
Trường Nhạc lại cười khinh bỉ: “Quả nhiên em chẳng bao giờ nói thật.”
“!!!” Hắn thấy Trường Nhạc xụ mặt tỏ vẻ thất vọng liền quýnh quáng cả lên.
Lo quá hóa liều, hắn nhanh mồm đáp ứng: “Được! Anh muốn cái mẹ gì cũng được!”
Hứa xong rồi mới thấy hối hận.
Có điều muộn rồi, ngay khi được sự cho phép của hắn, Trường Nhạc liền biến ra dao nhỏ.
Y nắm tiểu Viễn Hoài trên tay, bắt đầu cạo mớ lông ngắn ngủn trên đó vô cùng chăm chú.
Vốn dĩ lông hắn khá ít nên bị sang thành “đất trống đòi trọc” vô cùng nhanh chóng.
Làm chuyện xấu hổ đó xong, hắn mặc kệ sự đời chui vào góc giường, cuộn người lại thành một cục chút ét với vẻ mặt “trầm cảm” tột độ.
Đm làm thật luôn? Dỗi vl..