Cặn Bã Hoàn Lương - Chương 179: Tình nhân ở lại ngày hôm qua 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Cặn Bã Hoàn Lương


Chương 179: Tình nhân ở lại ngày hôm qua 17


“Được òi, mau lên đi.” Tiểu tiên nga vừa đưa bé Trường Nhạc qua cho hắn vừa hối thúc.

Trương Viễn Hoài run tay nhận nhóc Trường Nhạc, hắn bế đứa trẻ vào phòng ngủ, thả mành xuống mới dám làm.

Đại Lợi làm sao tha được tình huống giở khóc giở cười này, nó thiếu đòn hỏi: “Hành vi này có được cho là ấu d*m không nhỉ?”

Trương Viễn Hoài tất nhiên chửi ầm trời: “Ấu d*m bà già mày, cả nhà mày đều ấu d*m!”

Trong này đã loạn lắm rồi, vậy mà còn có người đến.

“Điện hạ đâu?” Bỗng nhiên lúc này có giọng phụ nữ uy nghiêm vang lên, tiểu tiên nga lập tức ra hiệu cho Trương Viễn Hoài bằng cách đáp lại lớn giọng: “Bái kiến nương nương, điện hạ đang được muội muội ru ngủ ạ!”

May mà lúc này Trường Nhạc đã nín khóc, Trương Viễn Hoài thuận thế đó đặt y xuống giường, cạp lên má y một cái giận dỗi rồi mới giả vờ hát ru.

Có điều giọng dở ẹt.

Giọng hát cầu siêu của Trương Viễn Hoài lọt vào tai tân Thiên hậu, ngay lập tức nàng đùng đùng đi tới vén mành định mắng hắn ca hát gì như ma tru quỷ trốc mà cũng bày đặt thì tiếng cười khúc khích giòn giả của Trường Nhạc đột ngột vang lên khiến nàng quên cả quạu.

Đây là lần đầu nàng thấy đứa trẻ này cười.

“Khụ, ngươi hát tiếp đi, sau này cũng để ngươi phụ trách chăm sóc điện hạ.” Nàng nói xong dường như thấy mình hơi dễ dãi, vì vậy liền bổ sung ngay một câu đe dọa:

“Nếu ngươi tắc trách thì đừng mong toàn mạng.”

“Tạ nương nương.” Trương Viễn Hoài thành thật hành lễ.

Không ngờ tân Thiên hậu này là một người đức hạnh, thiện lương đó nha. Nếu đã được nàng đặc cách, hắn tạm thời không có ý định đem Trường Nhạc đi bởi vì phòng vệ bên ngoài quá nghiêm ngặc, sợ là ra không nổi. Tuy nhiên đó cũng chỉ là kế hoãn binh, hắn vẫn nuôi chí cùng tiểu Trường Nhạc cao chạy xa bay cơ.

Trương Viễn Hoài lúc đó mạnh miệng, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Trường Nhạc đã bị hạ độc, vốn dĩ không ra khỏi Thiên tộc được. Đến khi biết được càng thêm oán hận với Thiên tộc.

Lại trải qua vài trăm năm trong thế giới ảo do sự thúc đẩy tiến độ từ bên ngoài của Uông Thăng, Trương Viễn Hoài ngoài sáng ngoan ngoãn làm bảo mẫu kiêm giáo dục tư tưởng cho tiểu điện hạ, đồng thời thuyết phục Thiên hậu tìm thuốc giải độc giúp y. Trong tối thì âm thầm hợp lực với Lưu Trị thâu tóm Ma giới lẫn Yêu giới, chờ một ngày tấn công lên Thiên đình để đòi lại công bằng cho Trường Nhạc.

Lại nói đến Trường Nhạc, y biến thành con của Trường Liên nên được đổi tên thành Trường Viêm, bấy giờ đứa trẻ sơ sinh năm nào khóc oe oe đòi Trương Viễn Hoài bế đã lớn thành một tiểu hài tử mặt than.

Quả là nhân vật của Thượng Tích, lông còn chưa mọc đủ đã biết làm mặt nghiêm. Mới có nhiêu tuổi mà lúc nào cũng mang bộ dạng bác học uyên thâm mà lạnh lùng, làm giá thấy ghê.

Lúc này Trường Viêm ngồi ngay ngắn trong cái đình, cầm sách đọc chăm chú. Còn Trương Viễn Hoài tuy ngồi đối diện nhưng lại tỏ ra chán bộ dạng mọt sách của y, vì thế không thèm đoái hoài. Hắn chỉ chống cằm nhìn về hồ sen phía trước, bỗng nhiên nhớ chuyện xưa.

Hồi trước trong cái hồ này, Trường Nhạc “múp” nuôi cả đống con cá “rụp” nè.

“Nếu chán thì về phòng đi.” Trường Viêm nói mà không nhìn hắn.

“Không.” Trương Viễn Hoài cũng không nhìn y, ngoan cố đáp.

“Ngươi! Vấy bẩn thuần phong mỹ tục!” Trường Viêm nghe hắn phản đối mới không hài lòng định nhìn hắn nói cho rõ ràng, ai ngờ vừa đặt sách xuống đã thấy một khung cảnh “phi lễ chớ nhìn.”

Trương Viễn Hoài biểu tình chán đéo muốn nói bởi vì đã quá quen với một đứa nhóc toàn nói ra lời hay ý đẹp.

Trước khuôn mặt đỏ ửng vì ngại dùm của Trường Viêm, hắn bình thản úp chiếc lá sen lên hai cái miếng lót ti mình vừa bỏ ra, sau đó thu ngực giả lại, còn gãi dzú mấy cái vô cùng ngứa mắt.

Trường Viêm tức mà không mắng được gì.

Hơ, ta cho ngươi đạo mạo. Chọc ngươi tức chết.

Trường Viêm dáng vẻ như ông cụ non thở dài: “Ngươi rốt cuộc muốn hành xử lỗ mãn như vậy đến bao giờ?”

Trương Viễn Hoài bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón trỏ, lập tức từ xa có một cây hoa bật gốc chạy đến. Nó đưa cả đóa hoa xinh đẹp của mình vào tay hắn dụi dụi như con cún nhỏ cầu âu yếm. Rõ ràng hắn không có ý định trả lời.

Bà nội Diễm Tri, à nhầm Diễm Tri tiểu hoa lặn lội từ Ma giới đến đây được bao nhiêu ngày là từng ấy thời gian Trương Viễn Hoài chiến tranh lạnh với y. Số là ngày đầu gặp lại, thấy nó, hắn bỗng nhiên nghĩ ra một kế sách giúp Trường Viêm tin mình. Hắn kích động lôi Diễm Tri đến chỗ Trường Viêm để cho y xem đoạn kí ức hắn và Trường Nhạc bên nhau, ai ngờ Trường Viêm chẳng những không tin, còn nói hắn bịa chuyện. Thế là hắn quạu tới giờ.

Hắn càng tỏ ra lạnh nhạt, Trường Viêm lại càng khó xử. Tiểu hài tử mím môi muốn nói lại thôi, lúng túng cả buổi cuối cùng chỉ đành thở ra một hơi dài: “Không phải không tin, ngươi đừng…” Đến đây lại khó nói, y bỏ trống vài giây thay vào đó nhìn vào mắt hắn, sau đó mới chân thành thuyết phục: “Ta có lí do riêng.”

Trương Viễn Hoài đáp một tiếng tỏ vẻ bất mãn: “Xì.”

Thấy y làm nũng, hắn cũng chẳng đành lòng oán giận.

Thời gian như thoi đưa, mới đó kế hoạch đã đi đến hồi kết.

Người góp sức mấu chốt – Thiên hậu vốn dĩ là hậu nhân cuối cùng của Hoa tộc, từ đầu đã mang hận với Thiên tộc nên chẳng có chuyện mặn mà với chốn này. Vì vậy ngay sau khi lấy được thuốc giải cứu Trường Viêm, Trương Viễn Hoài liền nhờ Diễm Tri dẫn nàng đến Ma giới lánh nạn. Từ đó xem như có một lối thoát tốt đẹp.

Phía bên này, Lưu Trị dưới dạng hồ ly xám dẫn hàng tá tinh binh lên Thiên giới đoạt quyền. Giờ khắc này đối đầu với Trường Liên, không may xảy ra biến cố.

Nguyên nhân lớn nhất là do Lưu Trị không có ý định hóa thân nên gặp phải nhiều bất lợi do đặc thù hình thể, khi trực tiếp đánh với kẻ mưu sâu kế hiểm như Trường Liên càng khó tránh khỏi thất thế. Và hiểm cảnh đang bày ra chính là Trường Liên cầm kiếm tiến thẳng vị trí tim cậu, e rằng chỉ một giây ngắn ngủi nữa là đâm xuyên qua đó.

Trương Viễn Hoài vừa xông tới chính điện, thấy cảnh tượng này liền kích động hét lên:

“Đại Cát!!!”

Ngay khi cái tên đó được gọi lên, Uông Thăng đang quan sát từ bên ngoài lập tức bật dậy. Hắn ta lo lắng tới nỗi chưa kịp phán đoán thiệt hơn đã cho thời gian ngưng đọng, sau đó vội vàng truyền tống vào thế giới ảo.

Uông Thăng xuất hiện giữa dòng thời không đứng yên nhanh nhảu kéo Lưu Trị ra khỏi mũi kiếm, biểu hiện không cầm được lòng mà ôm chặt con vật nhỏ xíu ấy như thể đang trân quý bảo vật suýt mất. Nhờ vậy cậu mới bảo toàn được tính mạng.

Thượng Tình ngồi cạnh Hạ Tâm thấy cảnh tượng này liền tiếc nuối lẩm bẩm: “Ngu, bị lừa rồi.”

Quả nhiên ngay sau khi Thượng Tình dứt lời, tiểu hồ ly xám trong lòng Uông Thăng đột ngột biến thành hình người, hơn nữa còn tấn công hắn ta.

Đại Cát nhanh như chớp túm chặt lấy cổ tay Uông Thăng, những người khác vốn tưởng đã bị định thân, cư nhiên giờ khắc này lại đăm chiêu quan sát hắn từ trên xuống dưới như chỉ đợi khoảnh khắc hắn sa bẫy.

Uông Thăng vẫn cố chấp đóng vai là kẻ tốt bụng, chất vấn bằng giọng điệu phơn phởn: “Cậu làm gì vậy?”

Đại Cát nghiêm mặt: “Bị bắt rồi, không cần diễn nữa.”

Bấy giờ Uông Thăng thở hắt ra, làm như từ bỏ đấu tranh mà biến thành dáng vẻ Thượng Tiêu Dao với mái tóc đỏ rực. Hắn ta nhìn về Trường Viêm rồi nói: “Anh nhớ lại từ bao giờ?”

Trường Viêm trước tiên giúp hắn xác nhận phán đoán bằng cái biến thân về hình dạng Thượng Tích, sau đó không cảm xúc đáp: “Từ lúc trở thành Trường Viêm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN