Cặn Bã Hoàn Lương - Chương 19: Vết Son Khó Phai 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Cặn Bã Hoàn Lương


Chương 19: Vết Son Khó Phai 6


Nữ sinh kia bất ngờ: “Hả? Tao có nghe lầm không? Trước nay cậu ta vẫn luôn là học sinh gương mẫu mà? Tại sao vậy? Chuyện là thế nào?”
Nữ sinh kia nhỏ giọng đủ để bán kính hai mét nghe rõ: “Vầy nè, Hà Khôi không tìm thấy vở bài tập để nộp, bị thầy Bùi Nhan cho hột vịt, cậu ấy khăng khăng là có làm, chỉ là không tìm được vở, xin thầy nương tay.

Mà thầy Bùi Nhan đâu có chịu, lời qua tiếng lại một hồi, ổng ghi sổ cậu ấy vô lễ luôn.”
“Gì căng vậy ba!”
“Chứ sao! Hà Khôi gan thật, dám cãi lại giáo viên.

Còn thầy Bùi Nhan nữa, bình thường dễ lắm mà nay như ăn trúng thuốc súng vậy, thấy sợ ghê.”
Trương Viễn Hoài âm thầm đắc ý: “Sao không ăn trúng thuốc súng được, tao nhét vào miệng hắn mà.”
Ngọn nguồn là do Trương Viễn Hoài mướn hai đứa bạn chui vào phòng vệ sinh của giáo viên rửa tay, giả vờ tám chuyện trước gian phòng Bùi Nhan đang giải quyết chính sự.

Tụi nó ngoại trừ thật lòng khen Hà Khôi, so sánh đóa hoa sắp nở Hà Khôi với bông tàn lá rụng Bùi Nhan, dìm hắn thảm hại hơn cả phân, không xứng xách dép nam chủ thì không có làm chuyện gì thất đức cả.

Hệ thống: “…” Nghe ngứa đít ghê.

Bùi Nhan được biết đến như một cực phẩm giáo viên bởi vì trẻ tuổi còn đẹp trai nhất trong trường.

Bề ngoài hắn nho nhã dễ gần, đôi môi hồng nhuận lúc nào cũng cười, bộ dạng nhiều lúc ngờ nghệch, thường “vô thức” làm ra vô số hành động đáng yêu phát ói,…!ừm, chính là một đóa bạch liên thành tinh.

Thực chất, trái ngược với hình tượng Bùi Nhan dày công xây dựng, hắn là một tên tự phụ ích kỉ, bản tính hơn thua ăn sâu trong máu.

Hơn hết, còn là một kỹ nam nuốt trôi cả đực lẫn cái có máu tiện.

Với tất cả những tính nết xấu xa, mục nát của Bùi Nhan, không còn nghi ngờ, hắn chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chèn ép Hà Khôi.

Vì vậy Trương Viễn Hoài phải châm một ngòi lửa giữa hai người nhằm mượn tay Bùi Nhan tiêu diệt nam chủ.

Ngoài ra, không chỉ tính toán nam chủ ở trường, ở nhà hắn cũng vô cùng chăm chỉ gây khó dễ cho Hà Khôi.

Cái tên đê tiện này không ngừng làm công tác tư tưởng cho mẹ Phan Thần, xúi giục bà chôm luôn tài sản dì dượng để lại – những thứ đáng lẽ phải giao cho nam chủ khi hắn tròn mười tám tuổi.

Bởi vậy Hà Khôi dạo này vô cùng chật vật, ở trường bị bè phái Bùi Nhan thao túng làm khó, còn vô cớ bị số đông thành phần ghen ăn tức ở bỏ đá xuống giếng.

Ở nhà thì đối mặt với nguy cơ lật lộng của dì, mất tất cả gia sản.

Ngoại hình vốn hoàn hảo, nay lại gầy mất một vòng, vẻ mặt phi thường mệt mỏi, vậy mà vẫn đẹp mới làm người ta càng căm hận.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Trương Viễn Hoài nhìn thành quả của mình vô cùng vừa lòng, tâm tình phơi phới.

Hắn treo khuôn mặt ngạo kiều, cosplay hoàng tử băng giá đi vào nhà vệ sinh của giáo viên, trong lòng ấm áp như nắng xuân hưởng thụ ngày tháng thảm hại của nam chủ.

Hắn nhắm mắt nhắm mũi đá cửa vào, lại không ngờ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Trương Viễn Hoài âm binh chướng khí mắng một câu mà kẻ có tai đều nghe được: “Cẩu nam nam.”
Phát tiết chưa đủ còn phải bày tỏ bất mãn với hệ thống nữa mới chịu: “Mẹ nó hai con chó đực này tính làm gì ở nơi công cộng vậy?”
Hệ thống lo sợ, gấp gáp nhắc nhở hắn im lặng: “Suỵt, suỵt.”
Trời ơi mấy cái lời đại nghịch bất đạo này đừng nói thì hơn!
Chủ nhân mà ghi thù thì người chịu khổ còn không phải là kí chủ ngu của nó à?
Trương Viễn Hoài: “Mày quýnh quáng cái gì? Tao nói không đúng à?”

Hệ thống: “…” *Từ chối cho ý kiến*
Bởi vì chướng mắt nhìn đôi nam nhân chim chuột trong nhà vệ sinh, hắn hất cằm kiêu ngạo, tỏ vẻ không nhiễm bụi trần rời đi.

Chỉ là không ngờ vừa xoay người, cánh tay bị một lực đạo mạnh mẽ đột ngột bắt lại.

Trương Viễn Hoài chưa kịp phản ứng đã rơi vào lòng cẩu nam.
Trương Viễn Hoài lúc đầu chỉ là chướng mắt, đến khi nhìn rõ khuôn mặt người vừa tới, hắn bài xích gấp n lần: “Mẹ nó thiếu đánh à?”
Diệp Hàn nở nụ cười ngả ngớn, giọng điệu hư hỏng: “Không phải thiếu đánh mà là thiếu em.”
Y vừa dứt lời, không chỉ khuôn mặt Trương Viễn Hoài biến hóa mà còn Bùi Nhan.

Có điều Trương Viễn Hoài là chán ghét còn Bùi Nhan là xám ngoét.

Có một chuyện Đại Lợi phải thừa nhận, Trương Viễn Hoài là một diễn viên chuyên nghiệp, hiếm khi phá vỡ thiết lập bản thân hắn đặt ra cho tới khi gặp chủ nhân nhà nó.

Mỗi lần gặp y, dù là thân phận ở thế giới trước hay thế giới này, kí chủ đều bị OOC vì không giấu được thái độ chán ghét cực điểm.

Lãng mạng mà nói, Thượng Tích chính là ngoại lệ của Trương Viễn Hoài.

Mặc dù, ngoại lệ này có hơi khó khoe khoang…
Trương Viễn Hoài miệng sắc như dao: “Xem ra là thiếu c*c tới điên rồi.”
Diệp Hàn hơi ngây ra, không ngờ cái mặt tiền cao lãnh kia lại dám phun ra mấy lời thô tục này.

Quả là một tư vị không tồi, càng nhìn càng thuần mắt.

Y nháy mắt với Trương Viễn Hoài, thẳng thắn xác nhận: “Chính xác!”
Trương Viễn Hoài nổi điên tự hỏi: “Mẹ nó sao có thể vô sĩ đến mức này?”
Hệ thống thành thật đặt nghi vấn: “Hai người đang đấu xem ai bại hoại hơn hả?”
Hắn cảm thấy nhiều lời với tên khốn lưu manh này là đang tự coi thương IQ mình, vì vậy không nói không rằng đấm một cái vào bụng Diệp Hàn, sau đó hất tóc rời đi.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, không cần nghi ngờ gì nữa, cuộc tái ngộ này định sẵn là một hồi keo chó khó dứt.

Kể từ ngày gặp nhau trong không gian nhỏ hẹp sặc mùi bất chính đó, bên cạnh Trương Viễn Hoài bắt đầu xuất hiện một vị thiếu (đánh) gia gợi (đòn) cảm.

Diệp Hàn đeo bám Trương Viễn Hoài không buông, khiến hắn ứa gan muốn chết.

Trương Viễn Hoài suy đi tính lại, cảm thấy tốt nhất là nên trả con chó này cho nam chủ sớm một chút.

Vì theo nội dung gốc, Diệp Hàn sau khi lằng nhằng quan hệ với Bùi Nhan ở trong trường thì bắt gặp đóa hoa tuyệt sắc Hà Khôi.

Như bao nam phụ khác, vừa gặp đã yêu, từ đó quay đầu dẹp hậu cung ba ngàn tạp chủng, một lòng si tình Hà Khôi.

Dâng tim, dâng tài nguyên, lỡ tay “dâng” lên cho cả nam chủ công.
Đm nói chung là vi diệu!
Dù Diệp Hàn là nhân vật có cái kết đáng thương, nhưng Trương Viễn Hoài chẳng có chút thương hại nào cả.

Hệ thống kêu hắn đừng cho Diệp Hàn gặp nam chủ để sửa kết cục thảm hại của y, hắn còn lâu mới đồng ý.

Trương Viễn Hoài muốn thoát còn không kịp, làm gì có lòng bận tâm đến chúng sinh, hắn chỉ hận không thể nhét Diệp Hàn vào mông Hà Khôi để rảnh nợ.

Lại nói, cũng chính vì biến cố Diệp Hàn, Trương Viễn Hoài càng bất bình không thôi: “Đm súc vật của nam chủ có nhất thiết phải lượn trước mặt tao vài cái như vậy không? Chướng mắt!”
Hắn một lòng buộc Diệp Hàn và Hà Khôi lại với nhau, nhưng mà có ai chỉ cho hắn thấy là hắn đã sai chỗ nào không? Hai đứa nghiệt súc này cứ như chạy trên hai đường thẳng song song vậy? Không phải nói vừa gặp đã yêu à? Tại sao rõ ràng là hai con bóng cong như cầu vòng mà mỗi lần gặp nhau là cứ y như trai thẳng vậy hả?
Hệ thống tỏ vẻ triết lí: “Tui đã nói rồi, cậu OOC thì những nhân vật khác sẽ bị ảnh hưởng mà OOC theo, cái này gọi là hiệu ứng cánh bướm đó biết chưa?”
Cuối cùng, thành tích duy nhất mà Trương Viễn Hoài đạt được chính là gây trở ngại cho Hà Khôi.

Trương Viễn Hoài ra tay không hề khoan dung, lần này không những làm Hà Khôi mất cơ hội vào giải trí Tinh Hoa như nội dung gốc mà còn triệt cả con đường học hành của hắn, khiến hắn không thể thi đại học, bị gây sức ép đến mức ra nước ngoài xuất khẩu lao động.
Chỉ có hai từ để hình dung thôi, đó là “Tạo nghiệp”.
Ngày đó Hà Khôi xách va li đơn độc đến sân bay, lưu luyến ngoảnh về quê hương rơi nước mắt khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đau lòng muốn chết, hận không thể bảo bọc người này cả đời, che mưa chắn gió không để hắn chịu thiệt thêm lần nào nữa.

Chỉ duy nhất Trương Viễn Hoài nhìn qua màn hình hệ thống không chút cắn rứt, ngược lại trong lòng cao hứng không thôi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN