Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư - Chương 36: Có đôi lúc đàn ông cũng không phải thứ tốt lành gì*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư


Chương 36: Có đôi lúc đàn ông cũng không phải thứ tốt lành gì*


(*) Nguyên văn convert là “Có đôi lúc đàn ông cũng không phải là thứ đồ gì.”  Từ “đồ” gì ở đây ám chỉ người đó không phải là người, không giống người, ý chê bai, không hài lòng với đối phương, ám chỉ anh ta không tốt.

Thời Niệm Niệm theo mợ vào nhà, lúc đóng cửa lại thì nhìn về phía Giang Vọng.

Anh vẫn còn đứng ở kia, giơ tay lên vẫy vẫy với cô, Thời Niệm Niệm hé môi cười, đóng cửa lại vào nhà.

“Nghe anh cháu nói, cháu và Giang Vọng ngồi cùng bàn với nhau hả?” Mợ vừa hỏi vừa chỉ trong góc, “Đặt chậu hoa ở đó là được.”

Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống, “Dạ.”

Mợ hỏi bâng quơ: “Thành tích của cậu ấy thế nào?”

“Tốt lắm ạ, đứng thứ hai.”

Đúng là không ngờ được, mợ chỉ biết quan hệ giữa Giang Vọng và Hứa Ninh Thanh không tệ, tuy rằng Hứa Ninh Thanh học hành chẳng ra sao, nhưng mà thành tích cũng xem như ở tầm trung, bà vốn tưởng rằng Giang Vọng cũng không khác mấy.

“Giỏi vậy sao, vậy các cháu ngồi cùng bàn với nhau còn có thể giúp đỡ nhau cùng tiến bộ.”

Thời Niệm Niệm “Dạ” một tiếng, trong lòng lại thầm nhủ cũng chưa từng thấy Giang Vọng học khi nào.

“Ài, đứa bé ngoan, ngày đó lại kích động gây ra chuyện như vậy, cũng không biết là vì sao, lúc đó anh cháu cũng tức giận đến mức muốn đến bệnh viện tìm người kia, mợ phải ngăn nó lại, hỏi nó nguyên nhân thì nó lại không nói.” Mợ tiếp tục sụt sịt.

Thời Niệm Niệm ngẩn người.

Chung đụng với Giang Vọng càng lâu thì càng dễ quên đi việc trước đây anh đã từng ngồi tù nửa năm.

Không chỉ có cô, mà các bạn trong lớp cũng vậy, chung đụng nhiều sẽ phát hiện tính tình Giang Vọng cũng không có nóng nảy dễ nổi giận như lời đồn, cũng rất ít khi thực sự tức giận.

Vậy lí do mà lần đó anh gây ra chuyện như vậy, là gì đây?

“Anh, cũng biết…người kia sao ạ?” Thời Niệm Niệm hỏi.

“Hửm? Người được đưa vào bệnh viện kia ấy hả?” Mợ nói, “Không biết, lúc nó nhận được cuộc gọi thì mợ đang nói chuyện với nó, còn nghe nó hỏi tình hình một lúc lâu.”

Thời Niệm Niệm im lặng một lát, tay đút trong túi nắm chặt cái hộp hình chữ nhật kia.

“Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học đó.” Mợ giục cô.

Thời Niệm Niệm vào phòng ngủ, thả cặp xuống, không mở hộp ngay mà đi tắm một cái trước, sau đó tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một cái đèn ngủ không quá sáng rồi cô mới chậm chạp lấy cái hộp trong túi áo đồng phục ra.

Cô không phải là người thích được quan tâm, cũng không quen đơn phương nhận quà tặng của người khác, nhưng khi Giang Vọng lấy chiếc hộp này ra khỏi túi, hơi thở của cô cũng chậm lại, chỉ là muốn.

Muốn được anh tặng quà.

Cô quấn chăn lên đầu vai, ngồi quỳ ở đầu giường, kéo dây ruy băng, từ từ mở ra.

Là một cái lắc tay.

Kiểu dáng đơn giản, là một sợi dây màu vàng trắng, ở giữa được xâu một cái mặt trang sức và hai cái kẹp cố định.

Rất đẹp.

Cô lấy ra khỏi hộp rất cẩn thận, một cái tay khác còn để bên dưới.

Cô đeo vào bên tay trái, da cô trắng, đeo cái lắc tay sặc sỡ này rất đẹp, ánh lên màu trắng lóng lánh lăn tăn dưới ánh đèn ngủ.

Cô ngắm nhìn chốc lát, rồi lại tháo ra, đặt lại vào trong hộp, đặt chiếc hộp vào ngăn kéo đầu giường, sắp xếp ngay ngắn.

Cô không biết chữ tiếng Anh bên trên là nhãn hiệu gì, nhưng cũng biết chắc là rất đắt, dù sao thì cũng nên nói một tiếng cảm ơn với người ta.

Cô lấy di động ra, nằm nghiêng trên giường, tìm được khung trò chuyện của Giang Vọng.

– Lắc tay rất đẹp, cảm ơn anh.

Cực kì đàng hoàng*.

(*) Nguyên convert là “trung quy trung củ”: Ý là quy củ, đàng hoàng, không có gì mập mờ sai trái. (Cre: zhidao.baidu.com)

Chẳng mấy chốc Giang Vọng đã trả lời, nhắn hai tin liên tiếp.

– Sắp ngủ rồi à?

– Bây giờ có gọi điện thoại được không, muốn nghe giọng nói của em.

Mợ cũng đã về phòng, phòng Thời Niệm Niệm lại cách xa phòng cậu mợ, sau khi anh trai lên đại học thì cũng không về nhà ở nữa.

Cô do dự một lát rồi mới trả lời, “Được.”

Giây tiếp theo tiếng chuông di động liền vang lên cực kì đột ngột trong màn đêm yên tĩnh, cô vội ấn nghe, đặt điện thoại bên tai.

“Nghe máy nhanh thế?” Đầu bên kia cười nói.

“Đang ở ngay bên cạnh.” Cô nói, kéo chăn qua đỉnh đầu, giấu trong đó nói chuyện, tiếng nói cũng hơi buồn bực, lại tựa như có tật giật mình đè thấp giọng xuống, “Anh về, về đến nhà chưa?”

“Vừa về đến.” Dứt lời thì tiếng mở cửa vang lên.

Giang Vọng đẩy cửa vào nhà, nhà trọ trống rỗng, không hề có hơi người, anh rót một cốc nước đá uống, hỏi, “Đeo lắc tay chưa?”

“Không, cất rồi, vừa nãy…có đeo một lúc.”

“Cất làm gì?”

“Tôi không có thói quen…đeo lắc tay.”

Thời Niệm Niệm đã quen giản dị, trong khi có rất nhiều bạn học sinh ở trường lén đeo lắc tay vòng cổ thì cô chưa từng đeo, cũng không mua, cái Giang Vọng tặng cô là cái đầu tiên, cô cảm thấy rất đẹp.

Nói xong thì lại thấy không thích hợp, cô lại bổ sung, “Nhưng mà rất đẹp.”

“Thích hả?” Anh thấp giọng cười, thanh âm lười biếng.

“Ừ.”

“Thích thì mua cả cho em.” Anh nói hời hợt.

“Thứ đó chắc là đắt lắm, tôi vẫn…chưa tặng anh, quà Giáng Sinh.” Cô cảm thấy áy náy trong lòng.

Giang Vọng: “Chẳng phải lúc trước em đã tặng tôi một thứ rồi sao?”

Thời Niệm Niệm suy nghĩ rồi mới phản ứng lại được cái Giang Vọng nói chính là cái dây buộc tóc mà cô đưa cho anh, cô cảm thấy ngượng chín mặt, không trả lời, cũng không biết phải nói gì, vì thế im lặng.

Thật ra cô muốn hỏi một chút về chuyện xảy ra với Giang Vọng hồi trước, nhưng lại không hỏi ra miệng được, cảm thấy rất không lễ phép.

“Đúng rồi, ngày mai tôi không đến trường, đi huấn luyện.” Giang Vọng đứng trên ban công, tóc mái trên trán bị gió thổi phất lên.

Thời Niệm Niệm nói: “Ừ, tôi, buồn ngủ rồi.”

“Được.”

Cô vừa định cúp thì lại nghe thấy tiếng từ di động, lại đặt vào bên tai, nghe thấy Giang Vọng bảo cô chờ một chút.

“Sao vậy?”

Giang Vọng thổi một hơi, nhìn vầng trăng đang treo giữa bầu trời, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, trong tích tắc, đôi mắt trong veo sâu thẳm của cô gái nhỏ  đã chiếu sáng những tháng ngày tối tăm tiêu điều kia của anh.

“Cũng không có gì.” Giọng điệu anh biếng nhác, chứa nét cười, “Chỉ là muốn nói cho em biết, rằng tôi rất thích em mà thôi.”

Tim cô đập lỡ một nhịp, chớp mắt ngỡ ngàng.

Anh uể oải mở miệng: “Tôi ấy à, không được xem là người tốt, những lời đồn mà em từng nghe được có hơn nửa là sự thật, nhưng tôi cũng khốn nạn thành thói rồi, nên cũng có suy nghĩ vạ lây em.”

“Vậy nên em ngoan một chút.” Anh nói từ tốn, rồi dường như lại nghĩ tới điều gì đó buồn cười, bâng quơ cười nói: “Dù sao thì nếu em có thích người khác, thì người đó cũng không dám ở bên em.”

Mặt cô nóng lên, không quanh co lòng vòng mà nương theo ý anh hỏi: “Vì sao?”

Giang Vọng sửng sốt, nghiến răng, nửa đùa nửa thật: “Đại ca đó, có sợ không?”

Cô nhỏ giọng “hừ” một tiếng: “Còn lâu mới sợ.”

“Đương nhiên là em không sợ.” Anh nói, “Em là đại ca của tôi, tôi sợ em, được chưa?”

Anh càng nói càng xấu xa, suy nghĩ thì lưu manh, Thời Niệm Niệm không nghe nổi những lời khiến người khác phải tim đập tai đỏ nữa, lầu bầu nói: “Tôi muốn đi ngủ.”

“Ừ, chúc em ngủ ngon.”

Cô cũng không buồn nói chúc ngủ ngon mà lúng ta lúng túng cúp điện thoại luôn.

Cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ, cô nằm trên giường một lát, vẫn cầm lấy di động lần nữa, nhắn một tin cho Giang Vọng.

– Chúc anh ngủ ngon.

Sau khi cuộc gọi bị ngắt Giang Vọng cũng chưa đi vào phòng mà đứng trên ban công hứng gió.

Di động rung lên, anh cụp mắt, khoé môi hơi cong.

Đối với anh mà nói, linh hồn của Thời Niệm Niệm vừa sạch sẽ lại thuần khiết như vậy chỉ là vọng tưởng, nhưng anh bá đạo ích kỉ, dù có ra sao thì cũng không có ý định buông tay.

Giang Vọng chưa từng thực sự thích một người nào, Thời Niệm Niệm là người đầu tiên.

Hôm sau Giang Vọng không đến trường, ngược lại Thời Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc gọi tối qua kia, càng tới cuối càng kì quái, cô cũng không biết nếu nhìn thấy Giang Vọng thì sẽ phải đối mặt với anh thế nào.

Nhưng mà trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, giữa trưa thứ bảy Hứa Ninh Thanh về nhà, đi thẳng đến phòng ngủ Thời Niệm Niệm, hắn gõ cửa hai cái, đợi vài giây trước cửa rồi đẩy cửa đi vào.

“Chuẩn bị xong chưa, anh đưa em đi.”

Thời Niệm Niệm không biết anh cũng đi, nhất thời lại có một loại hoảng hốt khi bị người lớn trong nhà phát hiện mình yêu sớm.

“…Được.” Cô đứng lên.

Ngay sau đó mợ lại ló đầu vào: “Sao hôm nay con lại về nhà vậy, muốn dẫn Niệm Niệm đi làm cái gì đó?”

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, cô lặng lẽ lắc đầu với hắn.

Hứa Ninh Thanh cũng không đổi sắc mặt: “Trường mấy em ấy bảo là mua sách gì đó, đúng lúc con cũng phải đi một chuyến, nên đến đón.”

Thời Niệm Niệm: “…”

Mợ không nghi ngờ gì, “Ừ” một tiếng: “Vậy có về ăn cơm chiều không?”

“Nói sau đi ạ.” Hứa Ninh Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, ngón tay chỉ, “Cô nhóc này gầy trơ cả xương rồi, nếu không thì để tối con đưa em ấy ra ngoài ăn chút gì đó.”

“Cũng được, mẹ thấy hình như cũng gầy đi không ít.” Mợ rất đau lòng nói, “Đừng có đưa Niệm Niệm đi mấy cái chỗ ăn uống chơi bời vớ vẩn của đám người các con, biết chưa, đi mấy chỗ đàng hoàng chút.”

Hứa Ninh Thanh “Hừ” một tiếng, mỉm cười: “Biết rồi ạ.”

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm một cái, vẫy tay: “Đi thôi.”

Thời Niệm Niệm theo Hứa Ninh Thanh ra cửa, xe hắn dừng ngay bên ngoài.

Hứa Ninh Thanh lên xe bật điều hoà, nghiêng đầu lướt qua Thời Niệm Niệm: “Cô nhóc cũng trưởng thành rồi, bây giờ lại còn ‘cấu kết’ với anh đi lừa mợ nữa chứ.”

Thật ra nói rõ với mợ cũng không sao cả, mợ cũng sẽ không quản thúc cô, nhưng mà từ sau khi lòng cô có sự thay đổi thì lại cảm thấy chột dạ, càng không dám nói.

Thời Niệm Niệm làm như không nghe thấy, tai đỏ lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

“Nhưng mà, chú ý chừng mực chút, năm nay em cũng chỉ mới 17 tuổi thôi đúng không?”

Thời Niệm Niệm sửa lại cho đúng: “16 tuổi ạ.”

“Ừ đúng, em đi học sớm, Giang Vọng cũng đã 19, cái gì cũng biết, có đôi lúc đàn ông cũng không phải thứ tốt lành gì.” Hứa Ninh Thanh vừa lái xe vừa nói hời hợt, “Đừng có cái gì cũng tin cả.”

Thời Niệm Niệm nhìn hắn: “Anh cũng không phải sao?”

Anh cũng không phải thứ tốt lành gì sao?

“Không phải mà.” Hứa Ninh Thanh “Xuỳ” một tiếng, bật đèn xi-nhan, thản nhiên thừa nhận, hắn nhướng mày: “Nhìn anh tốt lắm à?”

Thời Niệm Niệm gật đầu, cô vẫn luôn cảm thấy Hứa Ninh Thanh rất tốt.

Hắn cười: “Vậy thì là mắt nhìn của em không chuẩn rồi.”

Lúc hai người cùng đi vào phòng bơi thì xung quanh đã có rất nhiều người, còn có người kéo camera chuẩn bị ghi hình, cuộc thi đấu lần này là chính quy, nhưng mà giá trị không được coi là cao.

Nếu là trước đây, với thực lực của Giang Vọng thì sẽ không tham gia mấy cuộc thi như thế này, nhưng mà bây giờ bắt đầu lại từ đầu nên cũng phải bắt đầu từ cuộc thi thấp nhất.

Chắc là Hứa Ninh Thanh đã từng tới, quen cửa quen nẻo dẫn Thời Niệm Niệm vào phòng chuẩn bị của vận động viên ở bên cạnh.

“A Vọng.” Hắn chào hỏi.

Giang Vọng xoay người, nghiêng đầu nhìn Thời Niệm Niệm ở sau lưng hắn: “Lại đây.”

Hứa Ninh Thanh lập tức nhíu mày, đánh anh một quyền: “Cậu không nhìn thấy tôi hả?”

Giang Vọng bật cười: “Tôi nhìn cậu làm gì?”

Nói một cách lí lẽ hùng hồn, chẳng chút ngại ngùng.

Hứa Ninh Thanh chỉ vào anh, cúi đầu nói với Thời Niệm Niệm: “Nhìn thấy không, không phải thứ tốt lành gì, đừng để bị lừa.”

Thời Niệm Niệm cảm thấy dáng vẻ bọn họ ầm ĩ tới lui rất thú vị, cũng không để mấy lời đó trong lòng, cong môi lên thản nhiên cười.

Trong phòng chuẩn bị còn có một vài người, chắc là lát nữa cũng thi đấu, nhưng lại rất thân thiện vẫy tay chào hỏi bọn họ, cả phòng toàn là nam, lại còn nhiều người như vậy, Thời Niệm Niệm có hơi mất tự nhiên.

Giang Vọng nhìn ra được, hơn nữa mọi người cũng sắp phải chuẩn bị thay quần áo, trẻ con không được nhìn mấy thứ này.

“Sắp bắt đầu rồi, các cậu đến khán đài trước đi.” Giang Vọng nói.

“Được.” Hứa Ninh Thanh giơ nắm đấm lên, đánh anh một cái, nói đơn giản: “Cố lên.”

“Ừ.”

Giang Vọng bước một bước lên trước, đến trước mặt Thời Niệm Niệm.

Hôm nay cô mặc quần áo của mình, quấn kín mít, thoạt nhìn như một quả cầu lông xù xù, vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu.

Giang Vọng cúi người, duỗi nắm tay ra trước mặt cô: “Không cổ vũ tôi à?”

Thời Niệm Niệm hơi dừng, học theo cách Hứa Ninh Thanh vừa làm với anh, cũng giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng cụng một cái với tay anh.

Nắm tay của cô nhỏ hơn rất nhiều so với anh, tay anh thon dài, gầy gò, đập vào xương.

“Cố lên.” Thời Niệm Niệm nói.

Trên khán đài rất đông người, thanh âm ồn ào, bọn cô ngồi ở hàng thứ nhất.

Thời Niệm Niệm chưa bao giờ biết thì ra thi đấu bơi lội lại còn có nhiều người xem như vậy, nghe Hứa Ninh Thanh nói một nửa đều là nhóm bạn bè thân thích của các tuyển thủ, Giang Vọng không nói chuyện thi đấu với người khác, thân thích của anh chỉ có hai người bọn họ.

“Quá thê thảm.” Hắn cười trên nỗi đau của người khác, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Lát nữa em cổ vũ lớn tiếng chút.”

“Anh thì sao?”

“Anh không kêu, trai đẹp không làm mấy cái chuyện này.” Hứa Ninh Thanh vừa nói vừa làm động tác chọc cười.

“À.” Thời Niệm Niệm quay đầu đi.

Ánh đèn chiếu xuống khiến sóng nước bể bơi trở nên lóng lánh, không tới một lát thì cánh cửa bên sườn mở ra, trên khán đài vang lên một loạt tiếng la hét, các vận động viên vào vị trí.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà Thời Niệm Niệm cũng không dám.

Thế mà lại, cởi áo trên.

Trước đó cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, cũng quên mất thi đấu bơi lội đương nhiên là phải như vậy.

Tầm mắt cô lướt nhanh qua rồi dời xuống, không dám nhìn.

Theo tiếng súng tín hiệu, cả tám người nhảy vào nước, người đàn ông ngồi bên trái Thời Niệm Niệm lập tức nhảy dựng lên, đôi tay chụm lại thành cái loa để bên miệng, dùng hết sức hét một cách nhiệt tình.

Cái tên được kêu chính là Giang Vọng, kích động đến mức âm cuối cũng rung lên.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn: “Anh là huấn luyện viên của Giang Vọng đúng không?”

Trước đây hắn từng gặp một lần, chỉ có ấn tượng mơ hồ.

“Phải phải, là tôi, các cậu là bạn bè của cậu ấy hả?” Huấn luyện viên rất kích động nhìn sang, “Hiếm khi thấy cậu ấy dẫn người đến xem thi đấu đấy.”

Hứa Ninh Thanh nhìn tình hình trên đường bơi, Giang Vọng đang ở vị trí thứ ba, hỏi: “Bây giờ tình trạng của cậu ấy thế nào rồi ạ?”

Huấn luyện viên: “Vấn đề thính lực có ảnh hưởng rất lớn tới cậu ấy, lúc lặn xuống nước không được tốt, phải xem lúc sau có thể giành giật lại được bao nhiêu.”

Thính lực.

Bình thường anh đều đeo máy trợ thính, khiến Thời Niệm Niệm thường xuyên có một loại ảo giác rằng thật ra thính lực của anh cũng không bị tổn thương.

Huấn luyện viên nói xong, lại nhìn về phía sân đấu lần nữa, không ngừng cổ vũ cho Giang Vọng.

Nước bể bơi văng tung toé, xung quanh là một loạt tiếng ầm ĩ, tầm mắt Thời Niệm Niệm bình tĩnh dừng ở đường bơi thứ tư, giữa những lá cờ nhỏ sặc sỡ đang vung vẩy, ánh mắt tập trung trên người Giang Vọng.

Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt dần, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô cũng cổ vũ theo.

Giang Vọng.

Giang Vọng.

Không biết làm sao mà Hứa Ninh Thanh lại xin được cái loa trong tay cô gái ngồi phía sau đến, đưa cho Thời Niệm Niệm: “Dùng cái này mà kêu này.”

Khoa trương quá.

Cô không cần, chỉ dùng tay, cổ vũ cùng với huấn luyện viên.

Sau đó chợt vang lên tiếng hoan hô, có người đầu tiên chạm đến vách tường.

Giang Vọng bám sát, đạt hạng hai.

Huấn luyện viên vốn vẫn đang đứng, đến lúc này mới ngồi xuống, anh ta là người rõ ràng thực lực của Giang Vọng trước giờ nhất, cuộc thi đấu cỡ này, nếu là trước kia, Giang Vọng nhất định sẽ về nhất với ưu thế áp đảo.

Tuy nói là mới quay về huấn luyện không lâu, có thể đạt tới trình độ này cũng đã cực kì tài năng rồi, nhưng từ lúc Giang Vọng bắt đầu tiếp xúc với bơi lội cho đến nay vẫn luôn giành hạng nhất.

Đối với những tuyển thủ thiên tài như vậy mà nói, ‘thất bại là mẹ thành công’* không phải phương pháp phù hợp.

(*) Nguyên văn convert là “Xúc để phản đạn”: Ý chỉ sau khi chạm tới đáy/một mức thấp nhất định thì sẽ bật ngược lại lên, hơi tương đồng về nghĩa với cụm từ “vật cực tất phản” khi một vật chạm đến giới hạn thì sẽ bật ngược lại. ( Ít nhất theo cách hiểu của tui là thế, nếu sai sót hãy nói cho tui biết nha =))))

“Người bạn nhỏ à, em và cậu ấy là bạn bè, lát nữa giúp tôi an ủi cậu ấy một chút nhé.” Huấn luyện viên nói với Thời Niệm Niệm.

“An ủi ư?”

“Ừ, đối với cậu ấy mà nói thì thành tích này không được tốt lắm, trước đây cậu ấy là tuyển thủ được đội tuyển quốc gia nhắm trúng, bây giờ bắt đầu lại lần nữa, áp lực rất lớn.”

Lúc kết thúc thì cũng vừa lúc là giờ cao điểm tan làm, Hứa Ninh Thanh đi lấy xe trước, Thời Niệm Niệm đến phòng nghỉ tìm Giang Vọng.

Chàng trai ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cô, vai choàng một cái khăn tắm.

“Giang Vọng.” Cô đứng ở cửa gọi tên anh.

Giang Vọng quay đầu lại: “Ừ?”

Thời Niệm Niệm giơ tay che mắt, xoay người sang chỗ khác: “Anh đi, mặc quần áo vào trước đi đã.”

Anh khẽ cười, với cái áo ngắn tay bên cạnh tròng vào, giơ tay đặt lên đầu cô: “Được rồi, quay qua đây đi.”

Anh mặc áo trắng quần đen, sạch sẽ gọn gàng, biểu cảm thật ra không có vẻ hụt hẫng gì, Thời Niệm Niệm ngửa đầu nhìn anh chốc lát.

“Có cổ vũ cho tôi không?” Anh thản nhiên hỏi.

“Ừm.” Thời Niệm Niệm gật đầu, “Anh có nghe thấy không?”

Anh chỉ tai trái mình: “Lúc thi đấu tháo máy trợ thính ra, không nghe thấy.”

Ánh mắt Thời Niệm Niệm nương theo ngón tay anh, nhìn vào tai: “Bây giờ thì sao?”

Anh chẳng chút để ý, nháy mắt nở nụ cười: “Vừa đeo vào rồi.”

Người ở xung quanh đã lục tục xách túi đi mất, trong phòng nghỉ chỉ còn hai người bọn họ.

“Hứa Ninh Thanh đâu rồi?”

“Ra ngoài…lấy xe rồi.”

Giang Vọng nhướng mày: “Cậu ấy yên tâm để em ở lại đây một mình hả?”

Thời Niệm Niệm mắng thầm lúc vừa mới đến anh trai còn bảo anh không phải thứ tốt lành gì đấy.

Giang Vọng đang thu dọn đồ đạc, Thời Niệm Niệm hơi dừng, nói: “Vừa nãy, huấn luyện viên của anh bảo tôi…đến an ủi anh.”

Anh xách túi lên quay đầu.

“Bởi vì anh không…giành được, quán quân, anh ta sợ anh khó chịu.” Thời Niệm Niệm nhìn anh, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà tôi thấy anh, hình như, hình như cũng chẳng khó chịu gì cả.”

Giang Vọng: “Khó chịu chứ, tôi cũng khó chịu đó.”

Thời Niệm Niệm sửng sốt.

Anh xách túi đến gần, đứng trước mặt cô, cúi người xuống, cân nhắc cong môi: “Em định an ủi tôi thế nào vậy?”

Thời Niệm Niệm không nghe ra ý xấu xa trong lời anh nói, còn tưởng rằng anh khó chịu thật, chỉ là không thể hiện ra, lại nghĩ đến tai anh, Thời Niệm Niệm lại thấy càng đau lòng hơn.

Cô bước lên một bước, nhẹ nhàng chui vào lòng Giang Vọng.

Chàng trai cứng đờ người.

Thời Niệm Niệm do dự nâng tay lên rồi lại thả xuống, một lát sau mới nhẹ nhàng ôm lấy eo Giang Vọng, không dám dùng sức, hai tay ôm hờ.

Giọng nói của cô rất khẽ, gió thổi là tan.

“Tôi đây ôm anh một cái, anh…đừng khó chịu.”

Tác giả có lời muốn nói: Hình như, hình như sắp bên nhau rồi?

Hết chương 36.

Editor có lời muốn nói: Với tư cách là mẹ nuôi tui xin xác nhận là sắp bên nhau rồi nha mọi ngườiiiii:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN