Càn Khôn Kiếm Thần - Chương 23: Tập trung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Càn Khôn Kiếm Thần


Chương 23: Tập trung


Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Từ ánh mắt của Cảnh Lục Thành khiến Cảnh Ngôn cảm nhận được người hận hắn.

Tử đệ Cảnh gia khác tuy cũng xì xầm oán thầm hắn này kia, không thèm hạ giọng trước mặt hắn nhưng ít nhất không nói thẳng vào mặt.

Cảnh Lục Thành thì mang theo hận đứng ngay trước mặt Cảnh Ngôn mở miệng châm chọc, ai đều thấy rõ đối phương gây hấn với hắn.

Cảnh Ngôn cười lạnh, mắt nghiêm nghị nhìn Cảnh Lục Thành hỏi:

– Ta có tham gia trắc nghiệm hay không hình như không liên quan gì Cảnh Lục Thành nhà ngươi?

Ánh mắt Cảnh Lục Thành âm trầm đáp trả:

– Không liên quan ta?

Cảnh Lục Thành cười khẩy nói:

– Hừ! Sao có thể không liên quan đến ta? Cảnh Ngôn, ngươi nên tự hiểu ngươi không ngừng rớt cảnh giới, đã không có hy vọng trong Võ Đạo. Giờ ngươi còn muốn lãng phí tài nguyên của gia tộc. Ngươi lãng phí một chút xíu tài nguyên cũng khiến người thật sự cần tài nguyên bị giảm bớt một chút, ngươi nói xem làm sao không liên quan ta? Chẳng những liên quan ta mà còn liên quan đến nhiều người Cảnh gia!

Cảnh Lục Thành và Cảnh Ngôn đối thoại hấp dẫn nhiều người Cảnh gia ở đây chú ý, cùng nhìn vào hai người.

Cảnh Lục Thành quét mắt người xung quanh sau đó biểu tình dữ tợn trừng Cảnh Ngôn:

– Cảnh Ngôn, ta nghe nói nửa tháng trước ngươi được nhiều linh thạch trong Như Ý các. Chậc chậc, ta thật không hiểu ngươi làm sao kiếm được nhiều tài nguyên như vậy. Ngươi đã có nhiều linh thạch còn tham gia trắc nghiệm gia tộc làm gì? Muốn kiếm một, hai khối linh thạch nhỏ nhặt sao? Ta nói ngươi da mặt dày chẳng lẽ là sai?

Nghe mấy lời này Cảnh Ngôn đã hiểu.

Cảnh Lục Thành đang bênh vực Cảnh Ngọc Cầm, có lẽ gã có quan hệ rất thân mật với nàng. Nếu không như vậy Cảnh Ngọc Cầm đã chẳng tùy tiện cho người khác biết chuyện đáng xấu hổ của mình trong Như Ý các.

Chỉ vài người biết Cảnh Ngôn bán nhiều tài nguyên cho Như Ý các, trừ hắn ra có Vương Hạc chủ quản Như Ý các, Cảnh Thần Tinh thúc thúc của hắn, người cuối cùng là Cảnh Ngọc Cầm.

Vương Hạc sẽ không nhiều chuyện nói ra. Cảnh Thần Tinh càng tuyệt đối không nói cho Cảnh Lục Thành, vậy suy ra con đường tin tức của gã đến từ Cảnh Ngọc Cầm.

Giờ Cảnh Lục Thành kiếm chuyện với hắn có lẽ vì nghe Cảnh Ngọc Cầm xúi giục. Cảnh Ngọc Cầm không tiện ra mặt, bởi vì nàng dù sao là trưởng bối, Cảnh Lục Thành và Cảnh Ngôn cùng thế hệ. Mặc dù Cảnh Lục Thành lớn hơn Cảnh Ngôn vài tuổi nhưng hai người nếu có xung đột, thành viên trong gia tộc sẽ không cho rằng gã ỷ lớn hiếp nhỏ.

Sau khi Cảnh Ngôn hiểu chuyện trong lòng càng lạnh băng:

– Cảnh Lục Thành, muốn bênh vực người khác cần có thực lực trước đã. Không có thực lực mà can thiệp vào thì kết cục thường rất thảm, ta dám chắc chắn ngươi sẽ hối hận!

Hôm trong Như Ý các rõ ràng sự việc là lỗi của Cảnh Ngọc Cầm, giờ nàng còn muốn trả thù hắn, thật khiến người ghét!

Cảnh Ngôn thầm cười nhạt:

– Cảnh Ngọc Cầm, ha ha…

Cảnh Lục Thành cuồng cười, trầm giọng quát:

– Ha ha ha! Nực cười, cười rụng răng! Cảnh Ngôn, ngươi không sợ gió lớn thụt lưỡi sao? Nếu là trước khi ngươi rớt cảnh giới nghe ngươi nói như thế ta chẳng bàn cãi gì, còn bây giờ ngươi chỉ là phế vật, vậy mà dám huênh hoang. Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi mới được, cho ngươi biết vị trí hiện giờ của mình!

Cảnh Lục Thành tìm đến Cảnh Ngôn là muốn đánh nhau, gã nói mấy lời nhảm nhí trước khi đánh đơn giản là kiếm cái cớ, không thể nào vừa lên liền đè đầu Cảnh Ngôn ra đánh đúng không? Cảnh Ngôn dù gì là tôn tử của lão tộc trưởng. Vừa lúc Cảnh Ngôn cho Cảnh Lục Thành một cái cớ.

Cảnh Lục Thành đinh ninh Cảnh Ngôn cùng lắm là cảnh giới tam trọng thiên, gã không cần đánh hết sức, nhúc nhích ngón tay đủ nghiền hắn rồi.

Cảnh Ngọc Cầm ở trong Như Ý các chính mắt thấy Cảnh Ngôn lấy ra nhiều tài nguyên đắt giá, nhưng nàng tuyệt đối không tin là hắn tự mình săn giết linh thú kiếm đống tài nguyên.

Không trách Cảnh Ngọc Cầm, không ai tin tưởng là Cảnh Ngôn giết đám linh thú đó, bản thân Vương Hạc cũng không tin.

Cảnh Ngôn nghiêm nghị nói:

– Chiều ý ngươi!

Cảnh Ngôn định thử xem thực lực hiện tại mạnh cỡ nào, về cảnh giới hắn đã là đỉnh Võ Đạo lục trọng thiên, cách thất trọng thiên rất gần. Cảnh Ngôn cảm thấy về sức chiến đấu đã vượt trên võ giả Võ Đạo lục trọng thiên bình thường, hắn còn muốn đấu với Cảnh Lục Thành thất trọng thiên một trận.

Đột nhiên đằng trước vang lên giọng của tứ trưởng lão:

– Cảnh Ngôn, lên đây trắc nghiệm thực lực.

Nghe trưởng lão kêu tên mình, Cảnh Ngôn liếc Cảnh Lục Thành, lạnh nhạt nói:

– Chuyện của chúng ta chờ chút tính.

Cảnh Lục Thành hừ lạnh một tiếng:

– Hừ!

Trước bao cặp mắt nhìn Cảnh Ngôn bước tới giữa đại sảnh, gần thủy tinh trắc nghiệm.

Cảnh Ngôn chào hai trưởng lão gia tộc:

– Xin chào tứ trưởng lão, lục trưởng lão!

Đợt trắc nghiệm trước do ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường làm, lần này đến lượt tứ trưởng lão, lục trưởng lão.

Hai trưởng lão nhìn Cảnh Ngôn, gật đầu:

– Ừm!

Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh từ tốn nói với Cảnh Ngôn:

– Cảnh Ngôn, ngươi đến tham gia trắc nghiệm khiến ta hơi bất ngờ nhưng cũng rất mừng, ít nhất chứng minh ngươi không bị đánh ngã. Bất cứ lúc nào nếu tự mình buông thả thì khi đó thật sự không có hy vọng nữa, ngươi hiểu ý của ta không?

Cảnh Ngôn đáp:

– Ta hiểu.

Cảnh Ngôn biết tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh nói mấy lời này với hắn là có ý tốt, lòng thầm cảm kích tứ trưởng lão.

Lục trưởng lão Cảnh Minh Tri mở miệng nói:

– Cảnh Ngôn, hãy trắc nghiệm cảnh giới của ngươi đi.

Cảnh Ngôn đáp:

– Vâng!

Cảnh Thiên Anh, Cảnh Minh Tri nhìn Cảnh Ngôn đi tới trước thủy tinh trắc nghiệm, hai người liếc nhau, nhẹ lắc đầu.

Bọn họ tiếc thương thay Cảnh Ngôn, từng là thiên chi kiêu tử nhưng không hiểu vì lý do gì mà liên tục rớt cảnh giới, giờ lưu lạc đến bước đường không bằng tử đệ bình thường nhất gia tộc.

Hai vị trưởng lão biết chuyện tháng trước Cảnh Ngôn tham gia trắc nghiệm, lần đó trắc nghiệm ra cảnh giới của hắn là Võ Đạo tam trọng thiên.

Cảnh Thiên Anh thầm cảm khái:

– Hy vọng, cảnh giới không tiếp tục rớt xuống.

Mắt Cảnh Thiên Anh đượm buồn:

– Lão tộc trưởng đã đi, Cảnh Ngôn thì… Ài, đáng tiếc chúng ta không ai có thể giúp hắn được gì, hắn phải tự dựa vào sức mình.

Cảnh Ngôn bắt đầu trắc nghiệm, tử đệ Cảnh gia nhìn chằm chằm, thuận miệng bàn tán giễu cợt:

– Mau nhìn kìa, Cảnh Ngôn trắc nghiệm!

– Bắt đầu! Các ngươi đoán xem cảnh giới của Cảnh Ngôn sẽ là mấy trọng thiên?

– Chắc vẫn là tam trọng thiên.

– He he, dám cá không? Ta đoán hắn chỉ còn lại tu vi nhị trọng thiên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN