Càn Khôn Kiếm Thần
Chương 26: Hai vị trưởng lão giật mình
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Trên đấu võ đài, Cảnh Ngôn vững vàng đứng yên tại chỗ, nguyên khí quanh quẩn người hắn ngăn chặn sóng năng lượng dao động bốn phía.
Các cặp mắt khó tin nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:
– Cái gì?!
– Không thể nào! Tuyệt đối không thể được!
Cảnh tượng diễn ra trên đấu võ đài làm bọn họ không thể tin đôi mắt nhìn thấy là sự thật.
Bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn nên là người bị uy năng lớn lao đánh bay, ít nhất bị đánh bay ra khỏi đấu võ đài. Dù Cảnh Lục Thành nương tay điểm đến liền ngừng, không thật sự giết Cảnh Ngôn nhưng hắn vẫn sẽ bị uy năng khủng bố của võ học hất rơi xuống đấu võ đài mới đúng.
Vì dù Cảnh Ngôn thật sự là cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên nhưng hắn thi triển võ học hạ phẩm. Cảnh Lục Thành mặc dù khống chế cảnh giới ở Võ Đạo lục trọng thiên nhưng gã thi triển võ học trung phẩm. Hai người so đấu lẽ ra nên có kết quả cao thấp ngay.
Yên lặng giây lát rồi đám võ giả xao động:
– Chuyện gì xảy ra? Không lẽ Cảnh Lục Thành cố ý nương tay, không muốn đánh bại Cảnh Ngôn? Nhưng nếu như vậy tại sao hắn đi khiêu khích Cảnh Ngôn làm gì?
– Cảnh giới của ta thấp không nhìn ra ẩn tình bên trong, ai nói cho ta biết hai người có thật sự đang đối chiến không?
Võ giả cảnh giới thấp nghi ngờ Cảnh Lục Thành cố ý nương tay.
Võ giả cảnh giới cao thì biết rõ Cảnh Lục Thành trừ kiềm chế cảnh giới xuống lục trọng thiên ra không hề nương tình. Tức là Cảnh Ngôn hoàn toàn dựa vào võ học hạ phẩm Thu Phong Lạc Diệp Kiếm cứng rắn cản lại võ học trung phẩm Du Long Thương Pháp của Cảnh Lục Thành.
Cảnh Ngôn không chỉ ngăn cản còn làm Cảnh Lục Thành hơi lùi lại, nghĩa là trong đợt giao phong này gã bị dưới tay một chút.
Đặc biệt hai vị trưởng lão đứng bên ngoài mắt lấp lóe nhìn chằm chằm trong sân. Chi tiết cuộc đối chiến của Cảnh Ngôn, Cảnh Lục Thành không thể giấu đôi mắt họ, Cảnh Thiên Anh và Cảnh Minh Tri là cường giả Tiên Thiên, từng động tác của hai người trên đấu võ đại bị hai trưởng lão xem rõ ràng.
Cảnh Minh Tri nhỏ giọng từ từ nói:
– Từ khi nào uy lực của Thu Phong Lạc Diệp Kiếm lớn đến vậy?
Cảnh Minh Tri liếc sang Cảnh Thiên Anh, mở miệng hỏi:
– Tứ trưởng lão, chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Đây không phải Thu Phong Lạc Diệp Kiếm?
Cảnh Minh Tri hỏi Cảnh Thiên Anh là có lý do, vì ngày xưa Cảnh Thiên Anh từng tu luyện Thu Phong Lạc Diệp Kiếm. Trong những võ giả Cảnh gia tu luyện Thu Phong Lạc Diệp Kiếm thì Cảnh Thiên Anh lĩnh ngộ xuất sắc nhất. Cảnh Minh Tri hơi nghi ngờ Cảnh Ngôn sử dụng võ học trung phẩm hình dạng cực kỳ giống Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, tuy nhiên Cảnh Minh Tri tin tưởng Cảnh Thiên Anh có thể nhìn thấu.
Nghe Cảnh Minh Tri hỏi, Cảnh Thiên Anh nhẹ lắc đầu nói:
– Cảnh Ngôn đúng là sử dụng Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, đây là điều chắc chắn. Nhưng mà…
Cảnh Thiên Anh nhíu mày nói:
– Có chút khác, khác biệt rất nhỏ, người bình thường không phát hiện được.
Cảnh Ngôn chỉ sửa lỗ hổng ẩn của Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, thay đổi rất ít, trừ phi Cảnh Thiên Anh cực kỳ quen thuộc Thu Phong Lạc Diệp Kiếm nếu không khó mà nhìn ra chỗ bị sửa đổi.
Cảnh Minh Tri khó hiểu hỏi:
– Ý của tứ trưởng lão là sao?
Cảnh Thiên Anh mắt lóe tia sáng kinh thán nói:
– Nếu ta không đoán sai thì Thu Phong Lạc Diệp Kiếm đã bị Cảnh Ngôn cải tiến, hơn nữa cải tiến vô cùng thành công, khiến uy lực của võ học này tăng nhiều. Ta nghi ngờ nó đã sánh bằng võ học trung phẩm.
Mắt Cảnh Minh Tri lóe tia hoảng sợ:
– Cái gì?
Cải tiến võ học?
Đây đúng là tin tức siêu kinh người. Võ giả muốn cải tiến võ học và còn tăng lên uy lực là điều rất khó, cực kỳ siêu khó.
Nên biết nguyên Đông Lâm thành trong mười năm chưa chắc xuất hiện một võ giả có thể cải tiến một loại võ học, bao gồm là võ học hạ phẩm cấp thấp nhất.
Cải tiến võ học, tăng cao uy lực của võ học, loại vinh diệu này không thua gì tự mình đột phá đến Tiên Thiên cảnh. Có thể nói nếu xác định tin tức này và đồn ra ngoài, nguyên Đông Lâm thành sẽ rung rinh.
Cảnh Lục Thành run nhẹ nhìn Cảnh Ngôn, liên tục gầm gừ:
– Không thể nào! Không thể nào!
Trong đám võ giả có mặt trừ hai vị trưởng lão ra, người cảm nhận sâu sắc nhất võ kỹ mà Cảnh Ngôn thi triển e rằng chính là Cảnh Lục Thành.
Cảnh Lục Thành cảm giác rõ ràng Cảnh Ngôn thi triển Thu Phong Lạc Diệp Kiếm ẩn chứa uy năng đáng sợ không thua gì võ học trung phẩm Du Long Thương Pháp của gã.
Sự thật là vậy nhưng Cảnh Lục Thành vẫn không tin.
Võ học hạ phẩm sao có thể sánh bằng uy năng của võ học trung phẩm?
Không chỉ thế, Cảnh Lục Thành linh cảm Cảnh Ngôn cố ý nhẹ tay, tức là hắn chưa dốc hết sức.
Cảnh Lục Thành không tin, cũng không muốn tin linh cảm này.
Cảnh Ngôn hơi mím môi, khá vừa lòng uy lực của Thu Phong Lạc Diệp Kiếm. Cảnh Ngôn thật sự nương tay, hắn không dốc hết sức khi sử dụng nguyên khí, cũng không dùng hết uy lực võ học. Cảnh Ngôn muốn dồn ép Cảnh Lục Thành từ bỏ việc kiểm soát cảnh giới, bắt gã sử dụng lực lượng mạnh nhất, sau đó hắn mới danh chính ngôn thuật hoàn toàn đánh bại gã. Cảnh Ngôn muốn làm Cảnh Lục Thành e sợ hắn, sau này hết dám khiêu khích.
Cảnh Lục Thành nên bị kết cục như vậy. Trước kia Cảnh Ngôn chẳng có ân oán gì Cảnh Lục Thành, nhưng gã vì Cảnh Ngọc Cầm cố ý khiêu khích nhục nhã hắn, người như vậy phải bị một bài học.
Cảnh Ngôn cười nói:
– Cảnh Lục Thành, ngươi cũng chỉ có thế.
Mắt Cảnh Lục Thành lóe tia sáng đỏ rực, ngưng tụ khí thế:
– Chết tiệt! Cảnh Ngôn, ngươi đi chết cho lão tử!
Lửa giận thiêu đốt lý trí của Cảnh Lục Thành, nguyên khí đáng sợ dao động dâng lên trong người gã. Lần này nguyên khí dao động mạnh mẽ hơn trước, Cảnh Lục Thành muốn dồn hết sức.
Đám võ giả kêu lên:
– Cảnh Lục Thành không khống chế cảnh giới của mình nữa!
– Nguy rồi, hắn định dùng tu vi thất trọng thiên đối phó Cảnh Ngôn!
Ai đều nhìn ra Cảnh Lục Thành nuốt lời, lúc trước đối chiến gã bảo sẽ kiểm soát cảnh giới ở mức lục trọng thiên. Sau khi lần đầu tiên giao phong không thể đánh bại, thậm chí không áp chế được hắn thế là Cảnh Lục Thành vô sỉ đổi ý.
Con ngươi Cảnh Minh Tri co rút, định tiến lên ngăn cản:
– Cảnh Lục Thành này!
Cảnh Lục Thành có tu vi thất trọng thiên, Cảnh Ngôn chỉ có lục trọng thiên, đối chiến như thế hắn chịu thiệt thòi thậm chí có nguy hiểm. Cho nên Cảnh Minh Tri muốn ngăn cản.
Cảnh Thiên Anh can ngăn Cảnh Minh Tri, khóe môi cong lên:
– Chờ chút, lục trưởng lão hãy chờ xem đã. Ta cảm thấy tiểu tử Cảnh Ngôn này mới rồi còn ẩn giấu thủ đoạn.
Cảnh Minh Tri ngạc nhiên quay đầu lại:
– Hửm?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!