Cắn Một Cái Có Được Không? - Chương 25: Dấu hiệu tạm thời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Cắn Một Cái Có Được Không?


Chương 25: Dấu hiệu tạm thời


“Cái gì!?”

Tiêu Tiểu Nam đập bàn đứng bật dậy, trước sự ngỡ ngàng của bác sĩ hoảng loạn nói: “Không được đâu.”

Bác sĩ hiểu được bệnh nhân của mình đang nghĩ gì, ôn tồn khuyên bảo: “Hiện tại đây là cách khả thi nhất rồi, chỉ cần trong quá trình đánh dấu hai bên không làm nên hành động gì vượt rào là được.”

Nguỵ Gia Lạc so với Tiêu Tiểu Nam bình tĩnh hơn nhiều, kéo tay cậu ngồi xuống, “Cháu sẽ cố gắng.”

Tiêu Tiểu Nam tức giận: “Cố cái đầu cậu ấy!”

“Phải chịu thôi.” Bác sĩ nhún vai, “Đánh dấu tạm thời ở đây có ba cách, truyền pheromone trực tiếp vào tuyến thể, hoặc là trao đổi nước bọt, t*nh dịch cho nhau, vẫn là chỉ nên dùng cách thứ hai thì hơn, vừa an toàn vừa phù hợp với độ tuổi.”

Tiêu Tiểu Nam hiểu trao đổi nước bọt ở đây có nghĩa là gì, gương mặt thoáng cái đã đỏ bừng.

Nguỵ Gia Lạc nhíu mày, “Dấu hiệu kiểu này có tác dụng sao?” Pheromone có trong nước bọt không nhiều, chắc hẵn hiệu quả kèm theo cũng sẽ giảm đi.

“Tạm thời thôi, nhưng đây là cách tốt nhất rồi.”

Tiêu Tiểu Nam cứng người, vậy có nghĩa là trong suốt thời gian phát tình, không chỉ đánh dấu có một lần thôi đúng không?

Nguỵ Gia Lạc gật đầu, đứng dậy kéo cậu rời đi, không quên cuối chào, “Cảm ơn bác sĩ.”

*

Hai người leo lên xe trở về trường, suốt dọc đường Tiêu Tiểu Nam vẫn luôn âm thầm đánh giá sắc mặc của Nguỵ Gia Lạc, không tự nhiên nói: “Cậu không cần cưỡng ép bản thân, tớ tự lo được.”

“Tự lo được?” Nguỵ Gia Lạc không vui, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Vậy cậu muốn đi tìm A khác, cầu xin họ đánh dấu?”

Tiêu Tiểu Nam cũng đau đầu vụ này, cậu đương nhiên sẽ không muốn qua lại với đám Alpha lạ mặt ngoài kia rồi, cất giọng ỉu xìu: “Chiếm tiện nghi của cậu, khác gì thằng tồi đâu chứ.”

Nguỵ Gia Lạc mím môi trầm tư, cái lý do quái quỷ gì đây, đáng yêu chết mất.

“Khụ, dù sao cũng là bạn bè, tớ vì cậu mà chịu thiệt một chút cũng không sao.”

Tiêu Tiểu Nam cảm động trước tình bạn cao cả của Nguỵ Gia Lạc, nhướn người qua, dùng ánh mắt kiên định hứa hẹn: “Cậu yên tâm, tớ từ nay sẽ đối đãi với cậu thật tốt, cũng sẽ nhẹ nhàng với cậu.”

Nguỵ Gia Lạc nhịn cười, “Được nha.”

*

Bọn Lưu Minh thấy hai người cuối cùng cũng chịu về lớp, sau khi giáo viên đi ra liền túm chụm lại hỏi: “Các cậu vừa nãy đi đâu vậy?”

“Phát tình, sau đó đến bệnh viện kiểm tra.”

“À, thì ra là phát…đậu!” Lưu Minh vừa gật đầu vừa nói, sau đó lại thấy không đúng lắm, “Lớp trưởng không sao chứ, phát tình đau lắm hả?”

Bụp! Hà Bảo cầm sách giáng xuống cái đầu ngu ngốc của Lưu Minh một cái, sau đó kéo cậu ta nói sang chuyện khác: “Nào, làm bài tập anh văn của cậu đi.”

Lưu Minh cũng nhận ra mình lỡ lời, ngại ngùng quay lên, tránh đi cái lườm cháy da của vị nào đó.

“Cậu đừng để ý cậu ta.” Bạch Hoà Mai cũng bất lực, tuy cô là Beta nhưng đối với kiến thức cơ bản cũng biết được ít nhiều, bàn luận về kì phát tình của O là điều cấm kỵ.

Tiêu Tiểu Nam ngược lại không mấy quan tâm, trong đầu nghĩ bọn họ thật khó hiểu.

Nguỵ Gia Lạc thu lại tầm mắt của mình, đối với Tiêu Tiểu Nam bắt đầu lên lớp giảng dạy: “Tiểu Nam, sau này trừ tớ ra, tuyệt đối đừng để cho mấy tên khác biết được cậu đang tới kì, đặc biệt là Alpha.”

Chữ Alpha này được Nguỵ Gia Lạc nhấn mạnh, khiến cho Lưu Minh ở phía trên không khỏi rùng mình. Gì chứ, tui cũng đâu cố ý hỏi đến đâu.

Tiêu Tiểu Nam gật gà gật gù, “Ò, biết rồi.”

Nguỵ Gia Lạc dừng lại một chút, hỏi: “Thân thể còn khó chịu không?”

Thuốc ức chế tiêm vào chỉ là tạm thời giúp ổn định pheromone, kì phát tình vẫn chưa chấm dứt hẵn.

Tiêu Tiểu Nam không biết lại nghĩ đến cảnh gì, cuối đầu lí nhí: “Không, chỉ là hơi mệt thôi.”, nếu trả lời là còn, chắc là phải dùng đến dấu hiệu nhỉ…

Chuông vào tiết reo lên, Nguỵ Gia Lạc giúp cậu chỉnh lại ghế ngồi một chút, ôn nhu dặn dò: “Nếu thấy khó chịu thì phải nói, đừng cố nhịn.”

Tiểu Tiểu Nam hời hợt gật đầu.

*

“Nguỵ Gia Lạc, chủ nhiệm gọi cậu kìa.”

Nguỵ Gia Lạc bình thãn đáp: “Đã biết.”

Tiêu Tiểu Nam cùng đám Lưu Minh đi đến trước cửa, nghiêng đầu quay lại hỏi: “Tớ về trước nhé?”

“Ừ cậu đi đi, mai gặp.”

“Được, mai gặp.”

Tiêu Tiểu Nam đi về một mình có chút không quen, tuy là cũng có bạn đi cùng nhưng cũng không cảm thấy cao hứng là bao, một mực cuối đầu nhìn chân.

Ra khỏi cổng trường, Bạch Hoà Mai vẫy tay tạm biệt để đi về khu kí túc xá nữ, còn lại chỉ có ba người, Hà Bảo thấy Tiêu Tiểu Nam đứng yên thì thắc mắc:

“Cậu không về hả?”

Tiêu Tiểu Nam do dự một lúc, quyết định ở lại đợi Nguỵ Gia Lạc, “Ừm, lát nữa về sau.”

Hà Bảo tốt bụng nhắc nhở: “Trời cũng tối rồi, cậu tốt nhất đừng lưu lại bên ngoài lâu quá.”

Tiêu Tiểu Nam gật đầu, hướng hai người vẫy tay, đợi bọn họ đi rồi mới quay người chạy ngược vào trong trường.

Phòng giáo viên.

“Em chú ý thái độ của mình một chút, đừng nghĩ là học sinh ưu tú rồi muốn làm gì cũng được, ra khỏi trường cũng không cần xin phép.”

Giọng nói Trương Hiểu tiếp tục vang lên: “Nếu em còn tiếp tục ngang bướng như vậy, cô sẽ đề nghị lên ban giám hiệu để lấy lại danh hiệu của em.”

Nguỵ Gia Lạc đứng thẳng lưng, ánh mắt rũ xuống không để lộ ra biểu tình gì, “Vậy thì cô cứ việc lấy lại đi, em cũng không cần.”

“Nguỵ Gia Lạc, em..”

Cạch. Tiêu Tiểu Nam từ ngoài cửa bước vào.

Nguỵ Gia Lạc quay người nhìn cậu, đưa một ngón tay lên làm động tác giữ im lặng.

Trương Hiểu giọng nói khó chịu: “Có chuyện gì?”

Tiêu Tiểu Nam nhìn Nguỵ Gia Lạc, sau đó thu tầm mắt lại, “Thầy thể dục muốn tìm lớp phó để hỏi về sổ đầu bài ạ.”

Trương Hiểu vốn còn muốn giảng đạo thêm một trận, liền thở dài vẫy tay, “Được rồi, đi đi.”

“Vâng.”

Hai bạn nhỏ lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại, Nguỵ Gia Lạc quay sang hỏi: “Tiểu ca ca đợi tớ hửm?”

Tiêu Tiểu Nam không chối, chỉ là ánh mắt có hơi buồn buồn, “Sao cậu lại không giải thích?”

“Không muốn lôi cậu vào.” Nguỵ Gia Lạc bình thãn đáp, kéo người đi, “Nếu như biết có Omega phát tình trong lớp, đám người kia sẽ hỏi nhiều lắm.”

Tiêu Tiểu Nam cuối đầu, tự trách bản thân mình sao lại phiền phức đến thế.

“Sao vậy?” Nguỵ Gia Lạc cùng cậu đi tới kí túc xá, lúc chuẩn bị về phòng thì người nọ đột nhiên kéo áo lại.

“Cậu…” Tiêu Tiểu Nam ngẩng đầu, đôi mắt to tròn kiên định, nói: “Cậu giúp tớ đánh dấu tạm thời đi.”

Nguỵ Gia Lạc trầm mặc, môi mỏng mím thành một đường thẳng, cởi áo khoác ra trùm lên đầu Tiêu Tiểu Nam, nắm tay dắt đi, “Trước về phòng đã.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN