Cắn Một Cái Có Được Không?
Chương 42: Cậu đang khiêu khích tớ sao?
Thân thể được bao quanh bởi một luồng khí ấm áp, Tiêu Tiểu Nam thoải mái cọ đầu vào khuôn ngực rắn chắc, trán nhỏ tiếp xúc với khối cơ thông qua một lớp vải mỏng, cậu hít mũi nói nhỏ:
“Tô Trúc, ngực cậu hình như to ra thì phải?”
“…”
“Người cậu hôm nay lạnh thế?”
Cảm nhận được thân nhiệt của đối phương đột ngột giảm nhanh, Tiêu Tiểu Nam cũng không có ghét bỏ, an ổn tiếp tục ngủ, sau đó tuyến thể liền truyền đến một trận tê dại.
“!!!”
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Nguỵ Gia Lạc, Tiêu Tiểu Nam mới tỉnh táo lại, nhận ra mình không phải đang nằm trên giường kí túc xá, là một căn phòng lạ hoắc, cũng không có ngủ cùng Tô Trúc.
Nguỵ Gia Lạc híp mắt, bàn tay vẫn đang nắm lấy gáy Tiêu Tiểu Nam, kéo đối phương lại gần.
“Cậu vừa gọi tên ai?”
Tiêu Tiểu Nam hai tay chống lên ngực Nguỵ Gia Lạc, nghiêng đầu giải thích: “Vừa mở mắt lại nháo cái gì, tên cậu chứ còn ai nữa.”
“Phải không?” Nguỵ Gia Lạc vỗ vỗ lên gáy Tiêu Tiểu Nam, “Tớ họ Tô khi nào vậy?”
“Đem cái móng vút của cậu đi đi!” Tiêu Tiểu Nam bị đụng tê rần, muốn đứng dậy chạy trước.
Nguỵ Gia Lạc đã kịp bắt lấy cổ tay Tiêu Tiểu Nam, kéo người lần nữa ngã xuống giường, chóp mũi đập vào bả vai không khỏi khiến cậu nhăn mặt.
“Đm, cậu bị chạm mạch hả?”
Nguỵ Gia Lạc không có buông tay, còn siết chặt hơn mấy phần: “Cậu ngủ chung với tên đó rồi?”
Tiêu Tiểu Nam khinh thường nhếch môi, “Không có, chỉ là gọi nhầm thôi, cậu sinh khí cái gì.”
“Nhầm, trùng hợp như vậy?”
Đôi mắt Nguỵ Gia Lạc quá thâm sâu, Tiêu Tiểu Nam nhìn một lúc rồi quay mặt đi, “Ai biết.”
Nguỵ Gia Lạc chậm rãi mở miệng, cực kỳ uy hiếp hỏi: “Tiêu Tiểu Nam, cậu không lén lút làm việc gì sau lưng tớ chứ?”
Tiêu Tiểu Nam xì một tiếng, Nguỵ Gia Lạc mấy ngày nay luôn tỏ ra xa cách, giờ lại có thành kiến đối với việc mình ngủ chung giường với một Beta, tên tiểu quỷ nhỏ nhen, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Nguỵ Gia Lạc cong môi, “Đừng để tớ phát hiện.”
Tiêu Tiểu Nam nhìn chuyển động lên xuống ở khoé môi hắn, đột nhiên lại chột dạ, “Ừm…”
Bầu không khí cứ như như đọng lại theo giọng nói của Tiêu Tiểu Nam, cậu bối rối một lúc rồi mới giãy ra, “Tớ đi tìm mọi người đây.”
Nguỵ Gia Lạc nhìn bóng lưng cậu dần biến mất sau cánh cửa, sau đó cũng đứng dậy đi theo.
Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Tiểu Nam không sâu, bọn người bên dưới thấy còn chưa đến hai giờ mà cậu đã trở lại, sau lưng còn có Nguỵ Gia Lạc đi theo, Lưu Minh đang ngồi trên ghế chơi game, vui vẻ ngoảnh đầu lại: “Lớp trưởng, hết say rồi hả?”
Tiêu Tiểu Nam vừa mới tỉnh nên tạm thời quên đi một số ký ức, chỉ nhớ mang máng là mình được Nguỵ Gia Lạc cầm tay dắt lên phòng nghỉ trưa.
“Không có say, chỉ là hơi váng đầu thôi.”
“À à…” Lưu Minh không hỏi nữa, vẫy tay kêu hai người nọ đến ngồi, “Chơi game không?”
Tiêu Tiểu Nam liếc mắt nhìn thấy Hà Bảo đang chiếm cả một chiếc ghế sô pha dài, mặt mũi đỏ hồng duỗi chân nằm ngủ, hỏi: “Cậu ấy sao vậy?”
“Tửu lượng kém, đi thỉnh kinh rồi.”
“Ồ, vậy chơi thôi.”
“Hửm?” Tiêu Tiểu Nam bước đến, vừa tính đặt mông ngồi xuống thì khuỷu tay đột ngột bị nắm lại, cậu loạng choạng nhích sang hai bước.
Nguỵ Gia Lạc chen vào, sau đó thì vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh, “Cậu ngồi đây đi.”
Tiêu Tiểu Nam trưng ra bộ mặt khó hiểu, ngồi xuống bên tay trái của Nguỵ Gia Lạc, còn Lưu Minh thì ngồi bên tay phải của hắn.
Lưu Minh thụ sủng nhược kinh, đối với việc giáo thảo chủ động ngồi bên cạnh mình đã đủ khiếp sợ rồi, khúc quay đầu nhìn thấy một vết cắn rõ ràng nằm trên cổ của Nguỵ Gia Lạc, tâm tình không nhịn được bật thốt: “Đậu má, cậu…”
Bạch Hoà Mai vội lấy tay che miệng Lưu Minh lại, nhìn hai người cười ngại: “Kệ cậu ta, chơi thôi.”
“Sao vậy?” Tiêu Tiểu Nam ngó đầu nhìn qua.
Nguỵ Gia Lạc mím môi, trong lòng nghĩ bé cưng vậy mà quên hết sự việc khi nãy rồi.
“Không có gì.”
Bốn người mở máy vào trận, mới nhận ra còn thiếu một vị trí nữa mới đủ đội hình, vốn tính mời bạn bè kênh thế giới là xong, nhưng Lưu Minh lại phản đối: “Không được, bọn họ gà lắm.”
“Vậy giờ mời ai?”
Đúng lúc Tiêu Tiểu Nam đang suy nghĩ, bên khung bạn bè có một acc sáng lên, avatar là một vị tướng nữ tóc hồng, đặt tên game lại rất khoa trương.
Vô tình Tiêu Tiểu Nam lại nhấn nút mời bạn bè lập đội, sau 2s người nọ chấp nhận, nhảy vào phòng.
Lưu Minh thấy chỗ trống còn dư đột nhiên có người lạ lấp vào, thắc mắc hỏi: “Bạn của ai vậy?”
Nguỵ Gia Lạc cũng liếc mắt đến, hời hợt bỏ qua người này, “Kệ đi, vào trận thôi.”
Tiêu Tiểu Nam trong lòng rung lắc, không biết có nên nói người bạn này là Tô Trúc hay không, lẳng lặng khởi động trận đấu, sau đó là chọn tướng.
Vị trí đi rừng thường ngày do Bạch Hoà Mai gánh vác hôm nay đã có người khác thay thế, chơi được một lúc thì cô cảm thán:
“Hay ghê, bạn này có bật hack không đấy?”
Tô Trúc vốn là trạch nam, ngoài trừ đi học ra thì chỉ có ở nhà đọc truyện hoặc chơi game, dần dà thì tay nghề cũng tiến bộ lên thôi, chơi hay chuyện bình thường, Tiêu Tiểu Nam chỉ muốn giúp bạn mình nói đỡ một câu: “Không đâu, cậu ấy vốn dĩ chơi tốt.”
Lưu Minh cũng thừa nhận thao tác của tên này quả thực rất chuyên nghiệp, chen vào hỏi: “Ra là bạn của lớp trưởng hả, ai thế?”
Tiêu Tiểu Nam lén lún đánh giá sắc mặt của Nguỵ Gia Lạc, thấy hắn không bày ra biểu tình gì mới nhẹ giọng lên tiếng: “Là người các cậu gặp khi nãy.”
Lưu Minh hỏi tiếp: “Tên gì ấy nhỉ… Tô Trúc?”
“…”
Tiếng cười khe khẽ của Nguỵ Gia Lạc truyền ra ngoài, rất nhỏ, Tiêu Tiểu Nam không biết bản thân đang mong đời điều gì, nuốt nước miếng gật đầu, “Ừm, tên Tô Trúc.”
…
Suốt cả trận Tiêu Tiểu Nam đều cố tình liếc sang Nguỵ Gia Lạc, sau đó lại bâng quơ khen Tô Trúc mấy câu, tuy nhiên nhận lại vẫn là gương mặt không chút biểu tình của hắn.
Lưu Minh ngược lại thì rất để ý đến, cười đùa hỏi: “Lớp trưởng rất thích người bạn này nhỉ?”
Đúng là có thích, nhưng thích theo kiểu bạn bè, đơn giản vì Tô Trúc luôn đối xử tốt với Tiêu Tiểu Nam, cậu vô tư đáp: “Xem như là vậy.”
“Sao lại xem như, là thích…ui!”
Bạch Hoà Mai đặt điện thoại lên bàn, véo tai kéo Lưu Minh đứng dậy.
“Các cậu khát nước không, tụi tui đi lấy cho.”
Lưu Minh thân hình cao lớn bị chịu uỷ khuất, lom khom ôm lấy lỗ tai mình, nhíu mày kêu la: “Đau quá, cậu tự đi lấy là được mà.”
“Yên chút!” Bạch Hoà Mai cũng không biết giải thích sao, kéo tai Lưu Minh xuống nói nhỏ vài câu, đại khái là gì ngoài họ ra cũng không ai nghe rõ, chỉ biết được Lưu Minh sau khi nghe xong liền thay đổi thái độ, áy náy nhìn về phía Nguỵ Gia Lạc.
“À, xin lỗi nha, tui quên mất…”
Nguỵ Gia Lạc chỉ ngồi đó cười, Tiêu Tiểu Nam thì không hiểu Lưu Minh tự nhiên lại xin lỗi cái gì, đợi người đi rồi mới tính quay sang hỏi hắn xem.
“Nguỵ Gia Lạc…?”
Eo nhỏ bất thình hình bị tóm lấy, Nguỵ Gia Lạc vòng tay kéo sát người lại, nhéo một cái.
Tiêu Tiểu Nam bị đụng trúng chỗ mẫn cảm, cánh môi nhịn không được run rẩy, “Nhột quá.”
Nguỵ Gia Lạc hơi thở ấm nóng lườn lờ trên đỉnh đầu Tiêu Tiểu Nam, ngữ điệu châm chọc hỏi: “Cậu đang khiêu khích tớ sao?”
Tiêu Tiểu Nam khó chịu muốn thoát khỏi sức ép của Nguỵ Gia Lạc, hắn cười lên, lại nói tiếp:
“Chúc mừng, cậu thành công rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!