Cắn Một Cái Có Được Không?
Chương 44: Tôi không có hứng thú với người yêu cậu
Thi tháng ở trường Nhất Trung không dồn vào một ngày mà sẽ rải rác ở từng môn, đầu tuần không cần phải thi nên tất cả các lớp vẫn đang tập trung vào việc vừa học vừa ôn tập, tiết tự học buổi tối so với bình thường cũng tăng thêm nửa giờ.
Buổi trưa Tiêu Tiểu Nam bị chủ nhiệm Trương gọi lên phòng giáo viên để bàn giao một số kế hoạch, đến bây giờ vẫn chưa chợp mắt được bao nhiêu nên đâm ra có hơi mệt mỏi, thời gian ngồi trong lớp phần lớn đều dùng tay dụi mắt, tránh bản thân ngủ gật mất.
Giáo viên dạy văn đang giảng cái gì Tiêu Tiểu Nam cũng không nghe lọt, đợi đến khi cô giáo cho tạm nghỉ năm phút, cậu mới chủ động bắt chuyện với Nguỵ Gia Lạc:
“Tớ đi rửa mặt, cô có hỏi thì cậu nói giúp.”
Nguỵ Gia Lạc nhìn quầng thâm dưới mí mắt của Tiêu Tiểu Nam, gật đầu hỏi: “Ừ, có cần tớ đi cùng không?”
“Không cần đâu.” Tiêu Tiểu Nam từ chối.
Bên ngoài hành lang rất vắng vẻ, bầu trời cũng sụp tối, chỉ còn lại ánh đèn hơi ngả vàng chiếu trên các vách, Tiêu Tiểu Nam đi ngang qua hai ba lớp thì rẽ vào nhà vệ sinh nam dùng chung, cậu cúi đầu vặn vòi, dùng tay hất nước lạnh lên mặt.
“…”
Bên tai truyền đến vài tiếng bước chân, Tiêu Tiểu Nam không có mở mắt, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh một chút rồi tiếp tục rửa mặt.
Người vừa đến cũng trực tiếp xã vòi, nhưng lực đạo có hơi có mạnh, nước thoát ra còn bắn lên tung toé, Tiêu Tiểu Nam cảm nhận được làn da đột ngột tiếp xúc với nước lạnh, cúi đầu nhìn áo trắng ướt nhẹp.
“Cậu là bạn cùng phòng của Tô Trúc đúng không?” Giọng nói nam sinh nhàn nhạt vang lên.
Tiêu Tiểu Nam ngẩng đầu, vài cọng tóc còn dính trên trán, cậu nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhíu mày hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Tiêu Tiểu Nam có thể nhận ra người này, nam sinh có gương mặt thập phần điển trai, tuy nhiên bộ dáng cà lơ phất phơ không khỏi khiến người ta sinh ra cảnh giác, người này không dễ chọc vào.
Áo của nam sinh cũng ướt không ít, dính sát vào cơ thể săn chắc, Tiêu Tiểu Nam cau có nhìn đối phương đang đến gần, tầm mắt dừng lại nơi bảng tên trên áo, Quan Bằng, lớp hai.
Quan Bằng tiến tới vài bước cũng không có làm gì, tập trung đánh giá Tiêu Tiểu Nam, sau đó bất mãn lên tiếng: “Tên ngốc kia có bị ấm đầu không chứ, chịu chung phòng với một tên gà luộc mà không chịu ở chung với ông!”
Tiêu Tiểu Nam cảm thấy tên này bị điên rồi, khống chế tâm tư muốn đánh người, không vui mở miệng: “Tôi không có quen cậu, tránh ra.”
“Đợi một chút.” Quan Bằng giang tay cản Tiêu Tiểu Nam, lại cúi đầu không biết đang nhìn cái gì, rất không có đạo chìa tay chạm đến đũng quần của đối phương, kinh ngạc kêu lên: “Chim cậu nhỏ như vậy có thoả mãn được Tô Trúc không thế?”
“???” Tiêu Tiểu Nam không kịp trở tay để suy nghĩ được gì, hai giây sau liền vung lên phía trước một cú đấm, khẽ gầm gừ: “Đm, tay cậu đặt ở đâu đó?”
Quan Bằng nghiêng sang một bên, dễ dàng chặn lấy cú đấm của đối phương, còn rất tự nhiên cười: “Ây, đừng nóng, tôi chỉ kiểm tra…” Bốp –
Người trước mặt đột nhiên ngã rầm xuống đất, Tiêu Tiểu Nam còn chưa hoàn hồn đã nhìn thấy gương mặt tức giận của Nguỵ Gia Lạc đang đứng đó, cậu vội vã bước lên, đạp lên tay của Quan Bằng mà đi, gấp gáp hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Không được, vạn nhất để tên biếи ŧɦái này nhìn trúng Nguỵ Gia Lạc thì sao đây?
Nguỵ Gia Lạc nhìn Tiêu Tiểu Nam, lại nhìn đến tên đang nửa ngồi dưới đất, nếu không phải hắn vì thấy cậu đi rửa mặt quá lâu nên tự mình đi tìm xem, không biết đã có chuyện gì xảy ra rồi.
“Ừm, cậu có sao không?” Nguỵ Gia Lạc thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn Tiêu Tiểu Nam.
Quan Bằng khó khăn từ dưới đất bò dậy, sờ đến bên hông chắc đã bị đá bầm, cười khổ: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với người yêu cậu.”
Khoé miệng Tiêu Tiểu Nam căng cứng, tên này nhìn ra mối quan hệ của bọn họ à?
“Đừng có nói nhảm.” Nguỵ Gia Lạc nhếch môi, kéo tay Tiêu Tiểu Nam muốn rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, “Về lớp.”
Tiêu Tiểu Nam ngoan ngoãn đi theo, tuy nhiên vẫn còn cảnh giác nhìn xem hành động của Quan Bằng, tên biếи ŧɦái này vậy mà có quan hệ với Tô Trúc, lại nhớ đến mấy dấu hôn trên cổ mình nhìn thấy đêm qua, tác giả không phải chính là tên này đó chứ?
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Tiêu Tiểu Nam cảm giác được có thứ gì đó phủ lên người mình, hoàn hồn lại mới biết là áo khoác của Nguỵ Gia Lạc, cậu ngẩng đầu nói: “Tớ không sao, áo ướt có nhiêu đâu, cậu mặc vào lại đi.”
Nguỵ Gia Lạc đè lại cái tay chìa ra của Tiêu Tiểu Nam, “Ngoan chút, tớ không sợ lạnh.”
Hai bạn học đi vào từ cửa sau, cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên lớp cũng không ai chú ý đến, chỉ có Lưu Minh bàn trên nghe thấy động tĩnh, vừa quay xuống đã thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Tiểu Nam, nhìn đến áo khoác của Nguỵ Gia Lạc đắp trên người cậu, bối rối hỏi:
“Các cậu không phải đang vụиɠ ŧяộʍ yêu đương sao, đừng nên lộ liễu như thế.”
Khoác áo của nhau rồi trên người sẽ dễ dàng lưu lại pheromone của đối phương, nếu để giáo viên phát hiện thế nào cũng bị tra hỏi cho xem.
Tiêu Tiểu Nam không nghe rõ: “Vụиɠ ŧяộʍ cái gì?”
Nguỵ Gia Lạc trừng mắt cảnh cáo Lưu Minh, sau đó quay sang nói với Tiêu Tiểu Nam: “Đừng quan tâm.”
Đến lúc tan học về, Tiêu Tiểu Nam vẫn còn đang nghĩ xem nên nói chuyện này với Tô Trúc thế nào, Nguỵ Gia Lạc nhìn cậu suốt dọc đường không để ý đến mình, không vui hỏi: “Nghĩ gì đó?”
Tiêu Tiểu Nam hả một tiếng, lại chú ý đến biểu cảm khó chịu của Nguỵ Gia Lạc, đưa tay lên xoa nếp nhăn giữa ấn đường cho hắn, “Cậu tức giận cái gì?”
Nguỵ Gia Lạc lắc đầu, lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy, nắm lấy ngón tay Tiêu Tiểu Nam đè thấp âm lượng hỏi: “Tên đó làm gì cậu rồi?”
Tiêu Tiểu Nam nuốt nước miếng, quyết định chỉ kể có một nửa: “Không làm gì cả, cậu ta tưởng tớ với Tô Trúc có gì đó mờ ám nên đến hỏi thăm thôi.”
Lại là Tô Trúc, Nguỵ Gia Lạc đen mặt: “Hỏi thăm gì mà đứng gần thế?”
“Chuyện này…” Tiêu Tiểu Nam né tránh ánh mắt rực lửa của Nguỵ Gia Lạc, đứng trước cổng ký túc xá muốn chạy đi, “Tớ về phòng trước đây.”
Không thể nói là tên khốn đó muốn so chim được.
Nguỵ Gia Lạc bước đến bắt lấy cổ tay Tiêu Tiểu Nam, kéo cậu đi về kí túc của mình, “Tối nay cậu ngủ chung với tớ.”
“Để hôm khác đi?” Tiêu Tiểu Nam loạng choạng theo sau, cậu còn có chuyện muốn hỏi Tô Trúc.
Nguỵ Gia Lạc thấy Tiêu Tiểu Nam cự tuyệt như vậy nhất thời mất hứng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, đành phải rũ mắt nói nhỏ: “Đừng đi, mấy hôm nay trời lạnh, tớ ngủ một mình không quen.”
Lại đến rồi, cái biểu cảm chết người này, Tiêu Tiểu Nam lần nữa kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy, bình thường cậu đâu có sợ lạnh?”
“Không biết, chắc là là bị cảm rồi.” Nguỵ Gia Lạc đáng thương dùng mặt của mình dụi vào lòng bàn tay của Tiểu Tiểu Nam, thân nhiệt của hắn vốn cao, một lát đã cọ ra hơi ấm, “Cậu sờ xem?”
“Đúng là có hơi nóng.” Tiêu Tiểu Nam nhíu mày, “Mùa này dễ bị nhiễm lạnh, trước vào trong đã.”
Nguỵ Gia Lạc âm thầm mỉm cười, “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!