Cắn Ngón Tay Anh - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cắn Ngón Tay Anh


Chương 29


Lúc hai người quay về trường, lão Diệp vẫn chưa đến.

“Đề đã làm rồi vậy mà sai hết!”

Phương Tử Kỳ ôm tập đề, đang đấm ngực giậm chân than thở, “Xong rồi xong rồi, tao thi toán không tốt, điểm trung bình sẽ bị kéo xuống dữ lắm luôn!”

Anh Mộng kéo móc kéo lon nước màu lam ra, rót coca, nghe thấy câu của Phương Tử Kỳ, trợn mắt, “Biến mẹ mày đi, hai câu sau bố mày còn chưa làm, cũng không nói gì, mày làm sai mỗi câu khoanh, còn có mặt mũi bíp bíp!”

Nói xong, hắn lại buồn bực uống một hớp coca lạnh, “Toán lý của tao 3 câu cuối, toàn dựa vào rút thăm. Thầy giám thị đứng bên cạnh tao rõ lâu, ** mẹ xem xong cả quá trình tao rút thăm mới đi! Tay bố mày rút thăm cũng run hết cả lên!”

Phương Tử Kỳ che miệng, cười rung vai.

Chương Nguyệt Sơn an ủi, “Không sao đâu anh Mộng, tỷ lệ chính xác 25%, nếu may, nói không chừng tỉ lệ chính xác còn rất cao!”

“Có đạo lý, liều ăn may!”

Anh Mộng chuyển đề tài, “Nói tới,”

Dư quang liếc thấy Sở Dụ và Lục Thời đi vào, hắn vội vàng ngoắc tay, “Hoa khôi trường, Lục thần, nhanh nhanh nhanh, đến đây cùng nghe!”

Sở Dụ ghé tới, “Nghe cái gì?”

Anh Mộng làm bộ ho khan hai cái, hạ giọng, thần thần bí bí, “Chúng mày khẳng định không đoán được, lúc tao thi, ngồi đằng trước là ai!”

Vừa nghe ở đây có biến, mấy người nháo nhào ghé tới, “Ai thía?”

Anh Mộng sờ sờ ót, vóc người khôi ngô 1m88, có hơi xấu hổ, “Chính là, chính là nữ sinh lần trước, ở rìa sân bóng, vỏ giấy ăn dâu tây!”

Chương Nguyệt Sơn kinh hãi, “**, duyên phận thế! Thế mà cũng có thể gặp lại?”

Nụ cười của anh Mộng càng thêm rực rỡ, “Đúng đúng đúng, thành tích của nữ sinh kia tốt hơn tao, thi cuối kỳ lần trước phát huy thất bại mới ngồi trước tao. Cô ấy nói mang bài thi cho tao chép, tao mặc dù rất cảm động, nhưng sao có thể đồng ý!”

Sở Dụ không hiểu, “Sao không chép chứ?” Cậu bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra anh Mộng cậu có phẩm hạnh như vậy!”

Anh Mộng khoát khoát tay, “Hoa khôi trường, sao mày giống như chưa tỉnh vậy? Nếu chép thật, tao rất không có mặt mũi, còn để lại ấn tượng chói lọi trong lòng con gái người ta thế nào?”

Suy nghĩ 2 giây.

Sở Dụ tỉnh ngộ, “Hóa ra anh Mộng mày là nhìn trúng —”

Anh Mộng bịt mồm Sở Dụ, “Bé mồm bé mồm bé mồm!”

Sở Dụ vội vàng gật đầu, anh Mộng lúc này mới dời bàn tay đi.

Sở Dụ quả nhiên đổi nhỏ giọng nói chuyện, “Anh Mộng mày vậy mà vừa ý người ta!”

Lúc này, bạn học canh ở cửa hô câu, “Lão Diệp đến!”

Mọi người về vị trí, hành động thần tốc.

Chờ lúc lão Diệp đi vào lớp, học sinh cả lớp đều đã quy củ ngồi vào chỗ, yên lặng.

Lão Diệp rất hài lòng, tay ông chống trên bàn giáo viên, hiện lên hình thang, nói, “Lát nữa tất cả các thầy cô, đều phải tập hợp đi chấm bài thi, không rảnh quản lý các em, mỗi các em, đều tự giác chút. Ngày mai có thành tích, tối nay chắc là cuồng hoan cuối cùng của các em, ngày mai nên khóc thì khóc, nên sửa chữa sai lầm thì sửa, nên mời phụ huynh thì mời phụ huynh.”

Lão Diệp hiếm thấy không rót súp gà cho tâm hồn, chắc là thật sự vội, nói xong mấy câu là đi.

Bàn ghế di chuyển, trong lớp náo nhiệt hẳn lên.

Lớp phó đời sống đứng trên bục kéo giọng sắp xếp trực nhật, anh Mộng lớn tiếng hỏi có ai muốn lập team đi chơi bóng rổ không.

Sở Dụ thu dọn cặp sách.

Nhét 2 tập đề vào cặp, đột nhiên nghĩ đến, thi đã xong rồi, tối không cần thức đêm học bài làm đề nữa, liền lại đặt sách trở lại.

Lục Thời thấy động tác của cậu, hỏi, “Buổi tối làm gì?”

Sở Dụ suy nghĩ một chút, “Chắc là…… đọc manga? Manga của tớ đã 3 tuần không mang ra tiếp xúc ánh sáng rồi, tớ nếu còn không bồi bọn nó nữa, bọn nó hẳn cô đơn lắm.”

“Ừ.” Lục Thời gật đầu, “Tớ đi ăn tối.”

Thấy người đi ra ngoài cửa, Sở Dụ bỗng nhiên chú ý tới, trên tay Lục Thời không cầm theo chiếc bút nào.

Tối nay không định làm đề sao?

Sở Dụ không muốn ăn gì, chậm rãi đi về ký túc, dọn manga chưa đọc ra, chọn lấy một quyển.

Trên đất trải thảm, Sở Dụ chân trần, cầm manga, tựa vào bên giường ngồi xuống.

Lật vài tờ, Sở Dụ phát hiện mình thấp thỏm, nhìn chằm chằm hình vẽ trên trang sách, có hơi xem không vào, trong đầu hỗn độn toàn là đề thi.

Sau khi thi xong, trong lòng cậu trống rỗng, vì bảo vệ trái tim nhỏ yếu ớt của mình, dứt khoát không tìm Lục Thời so đáp án, lúc bọn Chương Nguyệt Sơn so đáp án, cậu cũng không tham dự.

Thi đã xong, cậu đã hết sức rồi.

Ném manga ra, Sở Dụ nằm trên thảm, nhìn lá xanh rộng lớn của hoa thiên điểu, xuất thần.

Nếu như thi kém, khóc thì không thể nào khóc. Dù sao cậu cũng rất hiểu bản thân, mình chỉ là học cấp tốc, kiểu đại thần dẫn dắt.

Chính là…… cùng lắm gì làm lại lần nữa, cố gắng học hành, thi tháng đã xong còn có thi giữa kỳ, nếu thi giữa kỳ cũng không được, vậy không phải còn có thi cuối kỳ sao.

Dù sao, rốt cục cũng có thể để mẹ nhìn thấy, mình cũng có thể làm được rất tốt.

Ở trong lòng suy nghĩ một vòng, làm xong chuẩn bị tâm lý xấu nhất, Sở Dụ lại cầm lấy manga.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Dụ đứng dậy, cầm manga đi ra mở cửa.

Chờ thấy rõ người đứng ở cửa, cậu sửng sốt hai giây, nhanh chóng nói, “Chờ tớ một phút!”

Cửa đóng rầm lại một tiếng.

Sở Dụ nhìn phòng ngủ của mình, vuốt vuốt tóc, vùi đầu bắt đầu thu dọn.

Quần áo vứt hết trong giỏ quần áo bẩn, dọn hết giày dép, ngổn ngang trên mặt bàn quét hết vào ngăn kéo, đóng cửa tủ quần áo lại, cất gối.

Tới lúc phòng nhìn được, Sở Dụ mới lại mở cửa, “Vậy…… vào đi.”

Lục Thời vào cửa.

Làm bộ không nhìn thấy ngăn kéo chưa đóng kỹ, cửa tủ quần áo lộ ra góc vải, cùng với drap giường dúm dó.

Tầm mắt rơi vào trên manga chất bên giường, Lục Thời tự nhiên ngồi xuống thảm trên mặt đất, dựa lưng vào giường, ngẩng đầu hỏi Sở Dụ, “Cùng đọc?”

“Ok.”

Sở Dụ đáp ứng, không cảm thấy có vấn đề gì, hỏi Lục Thời, “Cậu thích đề tài thế nào? Tớ tìm cho cậu.”

“Cứ đọc quyển cậu thích đọc nhất.”

Sở Dụ đưa sách cho Lục Thời, mình ghé tới ngồi bên cạnh.

Lục Thời không nói nhiều lắm, Sở Dụ cũng không lên tiếng, trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng vang nhỏ vụn của lật sách.

Không biết có phải hiệu quả bình tâm tĩnh khí mà Lục Thời tự mang theo hay không, trong lòng Sở Dụ không hoảng sợ nữa, dù gì manga rốt cục cũng có thể đọc vào.

Cơ mà đọc chưa được một lát, Sở Dụ đã cảm giác mí mắt hơi nặng, đầu cũng u mê.

Nền tảng cậu quá yếu, thời gian chuẩn bị lại ngắn, 3 tuần trước, ngày nào cũng học cường độ cao, buổi sáng 6-7 giờ dậy, buổi tối 12h ngủ, nằm mơ cũng đang làm đề học thuộc —

Hoàn toàn là một mạch liều mạng.

Thi xong, một khi thần kinh thư giãn, cả người không nhấc nổi sức, mệt mỏi cực kỳ.

Chân trái Lục Thời duỗi thẳng, đùi phải gấp lại, dùng đầu gối giữ manga, lật từng tờ. Chưa đọc được một nửa, đã cảm thấy vai phải nặng xuống.

Sở Dụ nhắm mắt lại, tóc mềm mại vuốt ve làn da bên gáy anh, hô hấp chậm rãi, phía dưới mắt có bóng râm nhàn nhạt.

Đã ngủ.

Lục Thời ngừng lại động tác lật sách, ngồi yên lặng, không cử động nữa.

Hôm sau, Sở Dụ xách bình giữ ấm đựng canh gà đen, vừa đến lớp, đã bị Phương Tử Kỳ chặn lại.

“Hoa khôi trường, mấy đồ thần tiên trang trí lúc trước mày mang ra, vẫn còn đây chứ?”

“Ở đây, sao thế?”

Phương Tử Kỳ bất ổn trong lòng, lo lắng, “Nhanh nhanh nhanh, để tao vái thêm đi, tao có loại dự cảm bất thường, sáng dậy, mí mắt nhảy mãi, tao cảm thấy thành tích của tao chắc là sẽ thụt lùi!”

Sở Dụ hỏi hắn, “Muốn vái cái nào?”

“Sao Văn Khúc, đúng, sao Văn Khúc!”

Sở Dụ bày sao Văn Khúc lên mặt bàn, Phương Tử Kỳ chắp tay trước ngực, lẩm bẩm một đống lớn, cũng không ai nghe rõ cái gì.

Vành mắt Lý Hoa cũng đen, “Lớp phó học tập, mê tín cổ hủ không được. Hơn nữa thành tích đã ra rồi, mày bây giờ vái sao Văn Khúc, mấy con số trên phiếu điểm còn có thể sửa vô căn cứ hay sao? Tỉnh lại đê mày.”

“Người trước khi thi tích cực bày đồ cúng là đứa nào?”

Phương Tử Kỳ lại vẻ mặt thâm trầm, “Cầu thần bái Phật, chỉ vì an lòng, người trẻ tuổi, mày không hiểu.”

Phương Tử Kỳ vừa nói xong, bên kia lớp liền phun ra trận cười vang.

Một nam sinh cất cao âm điệu, “Ha ha ha, Quản Dật Dương, mày nếu thăng cấp làm bố, bọn tao không phải cũng có thể dính ánh sáng sao, làm chú?”

“Tao không muốn làm chú, năm mới còn phải phát tiền tiêu vặt cho cháu, không có lợi!”

“Dù sao người ta có tiền, nói không chừng ngày lễ ngày tết, còn sẽ hiếu kính mày!”

Giọng Quản Dật Dương kéo dài, “Thấp điệu chút đi, thành tích không phải còn chưa có sao, rốt cuộc thi thế nào vẫn chưa xác định đâu.”

Nam sinh âm điệu cao cười càng lớn tiếng, “Quản Dật Dương, đây chính là mày không đúng, mày thật sự tin lời người khác sao?” Nói xong, hắn kéo giọng, kêu một tiếng, “A, mày là bố tao!”

Mấy người cười vang.

Mặt Phương Tử Kỳ trầm xuống, muốn đi qua, Sở Dụ gọi hắn lại, “Thành tích sắp có rồi, bọn nó bây giờ nhảy càng cao, lát mặt đau càng nhiều.”

Phương Tử Kỳ cảm thấy có đạo lý, lại đánh giá Sở Dụ, trong mắt chứa đựng mong đợi, “Hoa khôi trường, tâm tình mày tốt quá, cực bình tĩnh!”

Sở Dụ cười nhạt, “Tao giả bộ!”

Thật ra hiện tại trong lòng cậu khẩn trương.

Lão Diệp giáo viên chủ nhiệm trong ánh mắt trong chờ của mọi người đi tới, Lục Thời hôm nay tới muộn, đi theo sau lão Diệp vào.

“Các em đến đủ hết rồi chứ?”

Lão Diệp đặt một xấp phiếu điểm màu trắng xuống, trong đôi mắt có tia máu đỏ, tinh thần cũng không tệ lắm.

“Thầy hôm qua chấm bài, lại bị chư vị mở rộng tầm mắt. Thầy kích động đầy lòng đi vào văn phòng, đeo kính của thầy lên, cầm bút đỏ của thầy lên, chờ thầy nhìn kỹ, đọc hiểu phân tích điền vào chỗ trống là cái gì và cái gì? Vận dụng ngôn ngữ là viết cái gì? Thầy dạy như vậy sao? Thế là thầy quyết định đổi với giáo viên lớp bên cạnh, chấm làm văn.”

Lão Diệp vẻ mặt nặng trĩu, vô cùng đau đớn, “Làm văn, làm văn trăm hoa đua nở, thầy lại chấm được một bài thơ văn xuôi, khoảng 8 câu, chưa được 70 chữ. Để đủ số chữ, vị thi nhân kia, dám viết lại 4-5 mươi lần, bài thơ tản văn ca ngợi món ăn nhà ăn làm ngon của mình!”

Anh Mộng ở chỗ ngồi gõ bàn, “Thầy ơi, thầy còn không công bố điểm, em sẽ bởi vì nhịp tim quá nhanh mà nổ tung!”

Lão Diệp lúc này mới ngừng thao thao bất tuyệt, “Được, để miễn cho bạn học La Gia Hiên tử vong tại chỗ, vậy chúng ta tiếp theo, sẽ đọc điểm.”

Lớp chợt yên lặng, nắm đấm Sở Dụ đặt trên đùi nắm chặt, hít sâu một hơi.

Lý Hoa thấp giọng nói, “Phiếu điểm trắng như tuyết, giống như là báo tang!”

Vừa nói, vừa xoay bút như cánh quạt.

Chương Nguyệt Sơn không đáp lời, trên tay xoay rubik bay lên.

Lão Diệp cầm lấy phiếu điểm, bắt đầu đọc.

“Lục Thời, xếp hạng nhất lớp, xếp hạng nhất khối, ngoại trừ văn xếp hạng 2 khối, các môn khác đều đứng đầu khối, điểm lần lượt là……”

Trong lớp, mọi người nhất tề hít khí lạnh.

Từ phân bộ đến đều khá quen, không phải nghiền nát sao? Nghiền nát tháng nào cũng có, bọn họ đều đã bình tĩnh, thỉnh thoảng còn sẽ cá cược, Lục thần có thể bỏ xa top 2 bao nhiêu điểm.

Bản bộ trước đây không học cùng Lục Thời, mọi người quay đầu nhìn về phía Lục Thời, chiêm ngưỡng chói lọi của học thần.

Có người nhỏ giọng thổ tào, “Thành tích này, thật sự con người có thể thi được? Lục thần chẳng lẽ là máy khoác da người!”

Chương Nguyệt Sơn làm fanboy của Lục Thần, hưng phấn nói, “Lục thần mãi mãi đều là Lục thần của mày!”

Lục Thời đứng dậy, đi nhận phiếu điểm, trên mặt bình thường không có vẻ mặt dư thừa.

Lão Diệp đọc tiếp.

“Dương Vũ Sàn……”

“Chương Nguyệt Sơn……”

“Phương Tử Kỳ……”

Tên học sinh xuất sắc hạng đầu từng người qua đi, Sở Dụ cảm thấy hô hấp siết chặt, tiếng tim đập nện từng cái trên màng nhĩ, ngay cả lòng bàn tay cũng nóng lên.

Tới lúc cậu nghe thấy tên mình.

“Sở Dụ, xếp hạng 21 lớp, xếp hạng 199 khối. Tiếng Anh 148 điểm, chỉ 1 môn xếp thứ 2 khối.”

Lão Diệp đọc điểm và thứ hạng, cũng rất thổn thức.

Phải biết, lúc thành tích này ra, giáo viên trong văn phòng, từng người suýt nữa sợ rớt cằm.

Giáo viên Tiếng Anh còn cố ý lấy bài thi của Sở Dụ ra xem một lần, cuối cùng cảm khái, “Essay tiếng Anh viết tốt thật, nghe nói em ấy tiểu học cấp 2 đều học trường quốc tế? Cơ mà chữ viết của học sinh này, nhìn đau mắt!”

Nụ cười lại không ngăn được.

Sở Dụ ngồi không động đậy.

Tới lúc Lục Thời từ phía sau, gọi tiếng “Sở Dụ”, cậu mới hoàn hồn.

Đứng trước bục giảng, lão Diệp đưa phiếu điểm cho Sở Dụ, ôn hòa nói, “Tiến bộ vô cùng lớn!”

“Cám ơn thầy.”

Sở Dụ nhận lấy phiếu điểm, mơ hồ về chỗ ngồi.

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa nhất tề quay đầu lại, Chương Nguyệt Sơn cảm khái, “Trâu bò quá đi hoa khôi trường!”

Sở Dụ còn có chút không phản ứng kịp, nhìn chằm chằm con số trên phiếu điểm, cảm thấy giống như nằm mơ—

Không, thành tích này, nằm mơ cũng không dám mơ như vậy!

Lý Hoa thấp giọng, “Tao sướng, khí huyết toàn thân thông, tao vừa nãy để ý Quản Dật Dương, nghe thấy thứ hạng của mày, cùng với tiếng Anh thi được 148, vẻ mặt cậu ta kinh ngạc, viết đầy mặt ‘Tôi không tin tôi không tin đây là giả!’ Giờ mặt cậu ta đen như mực rồi. Tên ngồi cùng bàn cậu ta cứ nhìn sang bên này, như cha mẹ chết! Ha, còn muốn làm chú, cậu ta ngay cả quỳ xuống gọi mày là chú, cũng phải xem mày có cho cơ hội không!”

Sở Dụ không để ý tới Quản Dật Dương gì đấy, cậu xoay người, nhìn Lục Thời, “Tớ, tớ—”

“Ừ.”

Giống như biết cậu muốn nói gì, Lục Thời nhìn mắt Sở Dụ, giọng hơi khàn mang theo chút ý cười nhạt nhẽo, “Vất vả rồi.”

Nghe thấy 3 chữ kia của Lục Thời, mắt Sở Dụ hơi xót.

Trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Cậu cuối cùng gật gật đầu, lộ ra nụ cười.

Tan lớp tiết đầu, anh Mộng dùng tiêu chuẩn bước dài lúc lên rổ, vọt tới bên cạnh Sở Dụ, vỗ cái lên vai Sở Dụ, phấn khởi lớn tiếng nói, “** mẹ hoa khôi trường trâu bò! Học tập xung kích, vậy mà thi được trên 200! Mày đầu óc gì vậy, hả?”

Phương Tử Kỳ cũng hưng phấn muốn chết, “Tao vậy mà chảy nước mắt như mẹ già rồi! Tao rõ ràng mới 17 tuổi!”

Sở Dụ bị anh Mộng lắc lư, cũng rất vui, cong mắt cười, “Tao cũng cảm giác mình trâu vl, tao sao lại lợi hại vậy chứ!”

Anh Mộng cười to, “Tiên sư đã nói mà, muốn để hoa khôi trường nói khiêm tốn 2 câu, tương tự với câu, ‘Lần này phát huy chưa đủ tốt, lần sau tiếp tục cố gắng’, không có khả năng!”

Vừa nói, hắn thở dài, “Chính là có người á, cũng không biết có cơ hội, quỳ xuống gọi bố không nữa!”

Quay đầu, nhìn, anh Mộng phát hiện nhân vật chính không có ở đây, “Thằng nhãi lòng dạ đen tối Quản Dật Dương đi đâu rồi? Chẳng lẽ tìm chỗ vắng, tập gọi bố?”

Sở Dụ không để chuyện này trong lòng.

Cậu đang nghĩ đầy trong lòng, mình buổi trưa gọi điện thoại cho Thi Nhã Lăng, hay là đợi đến buổi tối hẵng gọi.

Nếu không vẫn là buổi trưa gọi, buổi tối mẹ cậu có thể sẽ tăng ca, buổi trưa hẳn là có thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa cậu bây giờ, thật sự có hơi không khắc chế được, muốn nhanh chóng nói tin tức kia với mẹ cậu.

Lúc này, thầy trưởng khoa xuất hiện ở cửa lớp A, “Sở Dụ.”

Sở Dụ ngẩng đầu.

“Đến văn phòng thầy một chuyến.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN