Cắn Ngón Tay Anh
Chương 52
Sở Dụ nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Quấn chặt chăn, nhắm mắt lại, không chỉ không ngủ được, ngược lại còn càng ngày càng tỉnh.
Ngoài cửa sổ đổ mưa, có tiếng sàn sạt dày đặc. Bình thường Sở Dụ đều sẽ không để ý, nhưng tối nay lại cảm thấy cực kỳ phiền.
Ồn muốn chết.
Sở Dụ kéo chăn lên, trùm lên đầu.
Cậu lại nghĩ tới hình ảnh Lục Thời đứng lên, mở cửa phòng ngủ ra, bảo cậu về trước, tối nay ngủ một mình, tay bỗng dưng túm chặt chăn.
Ngủ một mình thì ngủ một mình, mười mấy năm trước, tui đều ngủ một mình.
Trong lòng giống như bị bông ướt chặn lại, đè nén khó chịu.
Cậu lại kéo chăn xuống, chỉ lộ mắt, nhìn chằm chằm vách tường.
Bên kia mặt tường, thì có Lục Thời.
Bản thân Sở Dụ cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng, cảm thấy rất buồn.
Cậu cảm thấy, mình chắc là đã lập dị.
Lục Thời đối với người khác, cực kỳ xa cách lãnh đạm, nếu không chính là ra tay nhanh nhẹn, hung dữ muốn chết.
Nhưng Lục Thời đối với cậu, mặc dù không nhiều lời, biểu lộ cũng không nhiều, Sở Dụ lại có thể xác định, Lục Thời thật sự rút đi phòng bị và xa cách, tùy ý cậu ỷ lại, tùy ý cậu lệ thuộc.
Lục Thời lãnh đạm lại khó hiểu, nhưng đối với cậu, thật sự rất tốt.
Nhưng khả năng cũng là bởi vì như vậy, Sở Dụ mới cảm thấy rất buồn.
Cậu rõ ràng chưa nói cái gì, Lục Thời đã đẩy cậu ra khỏi ký túc, đóng cửa lại.
Lục Thời không tín nhiệm cậu.
Trở mình, Sở Dụ đổi tư thế, không nhìn chằm chằm tường nữa, đổi thành nhìn chằm chằm hoa thiên điểu bên cửa sổ, sau đó phát hiện, cậu không nhớ rõ mình đã bao lâu không tưới nước, toàn là Lục Thời chăm sóc.
Tầm mắt chuyển về phía bàn học và giá trang trí, mọi vật sắp xếp chỉnh tề.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, giấy bút manga cậu vứt lung tung, Lục Thời đều sẽ thu dọn giúp cậu.
Sở Dụ lúc này nhìn lại, mới phát hiện, cái gì gọi là nhuận vật tế vô thanh (*), cái gì gọi là thản nhiên xâm nhập từng chút một, Lục Thời chính là như vậy.
((*) nhuận vật tế vô thanh: tạm dịch “lặng lẽ tưới ướt cả vùng đất”, đây là một câu thơ trong bài “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ)
Mình thậm chí đã đến mức, lúc ngủ phải túm chặt góc áo Lục Thời, trong tay không có đồ, liền cảm thấy vắng vẻ không quen.
Sở Dụ biết mình, mặc kệ đối mặt với ai, đều theo bản năng mà vạch rõ ràng ranh giới, đã động lòng, cậu sợ, sợ toàn tâm toàn ý tin cậy một người, đòi hỏi tình cảm với một người, cuối cùng sẽ không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Tỷ như mẹ cậu.
Cậu vẫn luôn bảo vệ bản thân rất tốt.
Nhưng đối mặt với Lục Thời, đường ranh giới của cậu, giống như dùng khói mỏng vẽ ra, cơn gió nhỏ thổi qua, liền sẽ tản mát sạch sẽ. Cậu thậm chí tự mình chủ động đi lên trước một bước, nói với Lục Thời, cậu có thể tiến thêm một thước.
Bán mình sạch sẽ.
Vừa nghĩ như vậy, tức quá đi!
Nhưng tức hơn nữa, cũng là chuyện 1-2 giây.
Sở Dụ lại tủi thân —Tớ đã bán mình sạch sẽ vậy rồi, Lục Thời cậu rốt cuộc còn muốn tớ thế nào?
Cả đêm mơ màng ngủ không ngon, mơ liên tiếp, tỉnh dậy, không nhớ được chút hình ảnh.
Sở Dụ căng mặt, tự thay quần áo, nhét Noãn Bảo Bảo vào túi áo, đến lớp.
Lúc xuống tầng, đúng lúc gặp phải anh Mộng. Trong tay anh Mộng cầm một bình thủy tinh, khổ đại cừu thâm.
Sở Dụ tò mò, “Vẻ mặt mày sao vậy? Mặt sắp nhăn thành bánh bột mì rồi.”
Anh Mộng quơ quơ bình thủy tinh trong tay, “Mẹ tao cho, tổ yến. Biết tổ yến là gì không? Nước miếng mà yến ói ra. Ông đây nghĩ thôi đã ghét vãi, thật không biết ăn thứ này có thể bổ gì!’
“Dì bảo mày uống tổ yến bồi bổ?” Sở Dụ suy nghĩ theo, “Có phải muốn để mày…… dưỡng nhan thêm?”
“Hớ, có đạo lý! Quả nhiên nhiều người nhiều thêm một phần IQ!” Anh Mộng bị đánh tỉnh, “Hoa khôi trường, mày nói như vậy, thật sự có khả năng!” Hắn nhìn nhìn trái phải, không có người quen, nhỏ giọng nói, “Cuối tuần này tao về, bị mẹ tao lừa, phát hiện tao có crush. Tao tưởng sẽ bị ba mẹ song đả, không nghĩ tới mẹ tao lo lắng muốn chết.”
“Lo gì?”
“Lo ngoại hình tao, không theo đuổi được con gái, sẽ bị ghét. Còn nói con gái bây giờ, rất nhiều người không thích kiểu khôi ngô cơ bắp như tao, thích kiểu hoa mỹ nam!”
Anh Mộng buồn bực, “Mày nói, có phải bởi vì vậy, mẹ tao mới để tao uống tổ yến, dưỡng nhan không?”
Sở Dụ cảm thấy, logic hoàn toàn không có vấn đề.
Hai người hóa giải u mê, anh Mộng vui vẻ ăn hết tổ yến, nhớ tới, “Ế không đúng, hoa khôi trường, Lục thần đâu, sao không nay không đi cùng mày?”
Vẻ mặt Sở Dụ giữ được rất tốt, đương nhiên mà trả lời một câu, “Sao lại không thể không ở cùng tao?”
“Tao không phải lạ sao, Lục thần không đi cùng mày, thật sự rất kỳ. Mày với Lục thần, đã sắp dính vào nhau rồi, nếu mày hoặc Lục thần là con gái, lão Diệp đã tìm bọn mày nói chuyện rồi.”
Sở Dụ không kịp phản ứng, “Nói chuyện? Nói chuyện gì?”
“Yêu sớm á!”
Anh Mộng thở dài thườn thượt, “Ài, tao thật ra rất muốn lão Diệp tìm tao nói chuyện, tao muốn yêu sớm, tao muốn nắm tay, tao muốn tặng nụ hôn đầu tao đã cất kỹ mười mấy năm, nhưng tao lại không có cơ hội!”
Sở Dụ có chút xuất thần.
Anh Mộng vẫn đang càu nhàu, “Nói tới, hôm qua nữ sinh mà tao thích, hẹn tao đến rừng cây nhỏ. Tao còn thấp thỏm rõ lâu, xây dựng tâm lý một đống lớn cho mình. Không nghĩ tới, cô ấy nghiêm túc giảng đạo hàm cho tao một tiếng!”
Trên mặt anh Mộng, lại lộ ra nụ cười có chút mê đắm, “Nhưng tao càng ngày càng thích cô ấy, lúc cô ấy giảng kiến thức cho tao, âm thanh cực êm tai!”
Sở Dụ có hơi tâm thần không yên.
Cậu ngồi vào chỗ, bàn sau vẫn trống, Lục Thời chưa đến.
Chương Nguyệt Sơn đang thảo luận cách giải câu cuối của đề giữa kỳ, thuận tiện cảm khái một câu, “Tao suýt nữa không làm xong đề!”
Lý Hoa trả lời một câu, “Môn toán lần này khó thật, tao làm chậm, giải hai câu đề cuối vội quá, cũng không biết có thể được bao nhiêu điểm.”
Anh Mộng nghe bọn họ lại tiến hành đối thoại khiêm nhường giữa học bá, vội vàng lui về chỗ mình.
Sở Dụ tay chống cằm mới hỏi Chương Nguyệt Sơn, “Lớp trưởng, mày cảm thấy…… tao với Lục Thời, quan hệ thế nào?”
“Bọn mày? Quan hệ tốt lắm á!”
“Vậy…… lớp trưởng, mày quan hệ với ai tốt nhất?”
Chương Nguyệt Sơn đưa tay vỗ vai Lý Hoa, “Đương nhiên bạn cùng bàn tao! Bọn tao là người từng nghe đối phương mài răng nói mớ!”
Lý Hoa gẩy một tờ đề tiếng Anh ra làm, ghét bỏ vén tay Chương Nguyệt Sơn ra, “Đừng ồn nữa, tao đang làm thơ cho mình đấy!”
Sở Dụ lại hỏi, “Vậy…… nếu có một ngày, bọn mày cùng ăn cơm bên ngoài, có nữ sinh đến tìm Lý Hoa, xin cách liên hệ, mày…… cảm giác gì?”
Chương Nguyệt Sơn cẩn thận suy nghĩ một chút, “Cô gái kia đẹp không?”
“Đẹp.”
“Đương nhiên là thúc giục huynh đệ, xông lên! Có người để ý mày không dễ dàng, gì mà 18 chiêu theo đuổi con gái, 50 điều hẹn hò gì gì đấy, tao lập tức tìm giúp mày, phải học thuộc!”
Sở Dụ đột nhiên mê mang.
Phản ứng và suy nghĩ Chương Nguyệt Sơn như vậy, mới là bình thường nhỉ?
Nhưng mà, ngày đó ăn BBQ có nữ sinh đến tìm Lục Thời xin cách liên hệ, sau khi nghe thấy Lục Thời từ chối, cậu ngược lại thở phào.
Chương Nguyệt Sơn nhạy cảm, “Hoa khôi trường, mày có phải cãi nhau với Lục Thời không?”
Sở Dụ lắc đầu, “Không có.”
Chương Nguyệt Sơn thở phào, “Vậy thì tốt!”
Tới tự học buổi sáng, Lục Thời cũng không đến.
Sở Dụ liên tục nhiên ra ngoài cửa lớp, vẫn không thấy người đi vào.
Chương Nguyệt Sơn từ văn phòng về, nói tin tức mới với Sở Dụ, “Lục thần xin nghỉ rồi.”
Sở Dụ ngẩn ra, “Xin nghỉ? Tao…… tao không biết.”
“Chắc là chuyện phát sinh đột ngột.” Chương Nguyệt Sơn nói rõ chi tiết, “Lão Diệp nói với tao, Lục thần hẳn là có việc gì gấp, 3h sáng qua, trong đêm xin phép rời khỏi trường. Lão Diệp lo trong nhà cậu ấy có phải xảy ra chuyện lớn gì không, hỏi có cần cùng về không, Lục thần không để lộ, từ chối.”
Dưới mặt bàn, ngón tay Sở Dụ câu lấy quai cặp, giọng chan chát hỏi, “Xin bao lâu?”
“Hình như xin 2 ngày. Đúng rồi, bài thi giữa kỳ cũng gần như chấm xong rồi, trưa này là có thể xếp hạng, cũng không cần đoán, Lục thần khẳng định hạng nhất, cũng không biết lần này ai có thể hạng hai.”
Sở Dụ thật ra không nghe rõ Chương Nguyệt Sơn đằng sau nói gì. Mấy âm thanh kia tiến vào trong tai, không qua não. Ngón tay cậu nắm quai cặp, cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Lục Thời lúc sắc trời nhá nhem, mới từ trên xe bus xuống. Lại dựa vào địa chỉ tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được mục đích.
Khu nhà cũ 2-3 mươi năm về trước, xe đạp dựng trên hành lang, cây bạch quả cao to, lá sắp rụng hết, chỉ còn mấy phiến điểm xuyết trên cành.
Lục Thời leo cầu thang đến tầng 3, giơ tay lên, lại cách vài giây, mới gõ cửa.
Không đầy một lát, cửa mở ra, là một bà cụ. Bà đỡ kính viễn, hỏi Lục Thời, “Người gọi điện là cháu?”
Lục Thời gật gật đầu, “Là cháu, xin lỗi, đã quấy rầy.”
Bà cụ đẩy cửa ra chút, để Lục Thời đi vào, dặn dò, “Không cần thay giày, ta thu dọn hành lý rồi, chuyến bay buổi chiều, lộn xộn khắp nơi, chỗ này á, chắc là còn không sạch bằng giày của cháu!”
Lục Thời theo vào cửa, trở tay đóng cửa lại.
Bà cụ rửa sạch cốc tráng men, đổ nước, đưa cho Lục Thời.
Thấy tầm mắt Lục Thời rơi vào khung ảnh đen trắng, nói, “Bạn già của ta đã đi hơn nửa năm rồi, con cái trong nhà đã di dân mấy năm, bọn nó cũng không yên tâm một mình bà già ta ở trong nước, liền bảo ta cũng ra nước ngoài. Ta không nỡ, ta sợ bạn già của ta nếu hồn về, cứ loanh quanh trong nhà, không tìm thấy ta thì sao đây?
Nhưng mấy hôm trước ngã, lại làm con cái lo lắng, ta suy nghĩ chút, vẫn là đi, mang theo ảnh ông cụ, coi như ông ấy đi cùng ta.”
Lục Thời an tĩnh nghe.
Tóc mai bà cụ cắt tỉa gọn ghẽ, bà thu tâm tình lại, “Người đã già, cứ thích nói mấy lời như có như không này, chê cười rồi. Cháu vẫn đi học nhỉ?”
“Vâng, cấp 3.”
Bà cụ gật gật đầu, “Cháu đến đây, muốn hỏi ta cái gì?”
Lục Thời từ trong túi, lấy ra một mặt dây chuyền gắn hình, bên trong là hai tấm hình. Một tấm là ảnh giấy chứng nhận, một tờ không biết cắt từ đâu, bên trong cùng là một người phụ nữ.”
“Ngoại hình có mấy phần giống cháu, cô ấy là?”
“Là mẹ cháu.”
Lục Thời hỏi, “Xin hỏi, bà có ấn tượng với bà ấy không?”
Bà cụ cầm lấy mặt dây chuyền, xuyên qua kính viễn lão, nhìn cẩn thận.
Hồi lâu mới nói, “Cháu nếu là đến hỏi người khác, ta chắc là không ấn tượng. Nhưng người này, ta vẫn nhớ chút.”
Bà nhớ lại, “Cô gái này, ta nhớ rõ. Ta với chồng ta, làm phòng khám. Hồi đó, điều kiện không tốt như vậy, sinh con không đến bệnh viện được, chỉ có thể đến chỗ bọn ta.
Ta lần đầu nhìn thấy cô ấy, là cô ấy ưỡn bụng bầu đến đây, nói muốn bỏ đứa nhỏ. Khi đó, cô ấy đã mang thai 8 tháng rồi, bỏ thế nào? Quá nguy hiểm, không cẩn thận, sẽ chết người.
Bọn ta liền hỏi cô ấy, nói chồng cô đâu? Cô ấy liền khóc.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô gái này liền đi, chỉ cách 2 ngày, lại đến. Vẫn nói với bọn ta, muốn phá thai. Ta khuyên cô ấy, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, đứa nhỏ sinh ra, không biết đẹp cỡ nào.
Nhưng cô ấy trạng thái tinh thần rất không tốt, ta liền nghĩ, khả năng thật sự có gì đó khó xử. Cuối cùng, ta liền nói, cháu nghĩ thêm một buổi tối, nếu vẫn muốn phá thai, thì mai đến đây.”
“Sáng hôm sau, cô ấy đến. Bọn ta nói rõ hết tất cả khả năng sẽ nguy hiểm với cô ấy. Cô gái này gật đầu, nằm lên giường phẫu thuật. Nước mắt á, chảy mãi, làm ướt hết tóc thái dương.
Chờ chồng ta bắt đầu tiêu độc, cô ấy đột nhiên ngồi dậy, ôm bụng chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu, nói không làm nữa, không làm nữa, không được làm tổn thương con cô ấy.”
Cổ họng Lục Thời đau.
Bà cụ nói tới, tràn đầy thổn thức.
“Lại qua hơn 1 tháng, hơn nửa đêm, cô ấy đến gõ cửa phòng khám, đầu đầy mồ hôi. Ta vừa nhìn, là sắp sinh, vội vàng đỡ cô ấy vào nằm. Cô ấy đau lợi hại, nhưng không sinh đứa nhỏ ra được, đáng thương, trời sáng cũng vẫn không sinh được.
Ta luộc cho cô ấy quả trứng gà, cô ấy ăn, kéo tay ta nói với ta, nếu gặp phải bất trắc, nhất định phải bảo vệ đứa nhỏ.”
Bà cụ trả lại mặt dây chuyền cho Lục Thời.
Lục Thời mở miệng, nói chuyện, không phát ra âm thanh.
Anh vô thức thu lực lại, nắm chặt mặt dây chuyền, bàn tay bị đâm ra cảm giác đau, mới khàn giọng, nói ra, “Sau khi bà ấy sinh đứa nhỏ, vẫn ổn chứ?”
“Rất tốt, mặc dù lúc sinh hành hạ người, nhưng sau đó thì không sao hết. Cô ấy ôm con, vừa khóc vừa cười, cười đến rất xinh đẹp. Mấy ngày đầu cô ấy ở cữ, ta còn đi thăm, dạy cô ấy dỗ đứa nhỏ ngủ thế nào.”
Bà cụ cẩn thận nhớ lại, “Sau đó…… sau đó, hẳn vẫn chưa qua ở cữ, cô ấy đã dọn đi. Dọn đi cũng tốt, ta đoán, là bởi vì tin đồn của hàng xóm. Cháu không biết đâu, những người đó, quen nói huyên thuyên, có thểđ âm gãy cột sốt người ta!”
Sở Dụ tự học buổi tối, bị lão Diệp giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng nói nhân sinh, chủ yếu là thành tích thi lần này của cậu so với lần trước, giảm xuống hơi nhiều.
Tiếng Anh rất ổn, vững vàng ở hạng 2 khối, thành tích các môn còn lại, đều rất thảm.
Sở Dụ thái độ tốt, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nghe lão Diệp lải nhải, mãi đến lúc chuông tan học vang lên. Về lớp, xách cặp rỗng, Sở Dụ chậm chạp chen chúc thang máy xuống tầng, về ký túc.
Đi qua cửa Lục Thời, cậu gõ gõ cửa, bên trong yên lặng không tiếng vang.
Sở Dụ rũ cổ tay xuống, đứng một lát, về phòng ngủ của mình.
Cậu hiếm thấy mang theo chìa khóa.
Mưa đã tạnh, nhưng ẩm ướt lạnh lẽo, Sở Dụ chân không giẫm trên mặt thảm, đi đóng cửa sổ.
Không khí lạnh lẽo bị ngăn cách.
Sở Dụ cầm điện thoại đi ra ngoài, cố định trên thảm chơi game.
Lại không nhịn được nhớ đến lời hôm qua Lục Thời nói.
Lần lượt lặp lại trong đầu, Sở Dụ càng nghĩ càng cảm thấy, Lục Thời là cố ý.
Cố ý để cậu phát hiện, cố ý để cậu nghe được.
Coi như mình hôm qua, không có không cẩn thận ấn nút play, Lục Thời cũng sẽ lại tìm cơ hội, mở cho cậu nghe.
Sau đó nói với cậu, mình đang nghe lén điện thoại của Phương Vy Vân.
Nhân vật điều khiển trên màn hình lại chết, hình ảnh dừng lại. Sở Dụ đang muốn tắt đi, điện thoại vang lên.
Tên hiển thị trên màn hình là, Lục Thời.
Chớp mắt mấy cái, phát hiện chuông điện thoại vẫn đang kêu, Sở Dụ mới nghe điện, “Alo?”
Xuyên qua hẻm nhỏ, dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, Sở Dụ thở dốc một hơi —
Lục Thời từng dẫn cậu đến một lần, lúc ấy là vì mượn motor hạng nặng, cậu miễn cưỡng nhớ đường.
Đứng một lát, cánh cửa kia mở ra, Lục Thời từ bên trong đi ra.
Cũng chỉ thời gian 1 ngày, Sở Dụ lại cảm giác, Lục Thời…… hình như có gì đó không giống.
Đứng tại chỗ, nhìn ánh sáng lóe lên của đèn neon đỉnh phòng, Sở Dụ khó giải thích được có chút khẩn trương, gọi, “Lục —”
Giọng nói chỉ kêu ra một nửa, cậu đã bị Lục Thời ôm lấy.
Lục Thời rất nóng, trên người là mùi rượu nhàn nhạt, cánh tay giống như xiềng xích, ôm chặt cậu vào trong ngực.
Sở Dụ không dám động đậy, muốn hỏi cậu sao vậy, nhưng chưa được hai giây, cậu đã nhận thấy được, dưới bàn tay mình, sống lưng Lục Thời đang khẽ run.
Có gì đó dính trên da bên gáy, ướt nhẹp.
Lục Thời đang khóc.
Bên tai Sở Dụ, âm thanh Lục Thời khàn đặc, “Bà ấy sinh tớ ra, tớ lại hại chết bà ấy.”
Bà ấy?
Sở Dụ đánh bạo phỏng đoán, bà ấy, hẳn là…… mẹ đẻ Lục Thời?
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, phút chốc, Sở Dụ bị Lục Thời đẩy tới trên vách tường phía sau.
Vách tường lạnh lẽo, chiếc áo dày lúc Sở Dụ ra ngoài trùm vào, coi như giảm xóc.
Cậu theo bản năng gọi, “Lục Thời —”
Đôi con ngươi Lục Thời sâu đen, đè nén cảm xúc mà người bên cạnh không nhìn hiểu.
Ngón tay nắm cằm Sở Dụ, Lục Thời cố chấp để cậu đối diện mắt mình.
Mắt Lục Thời đỏ lên, Sở Dụ lại chú ý tới lông mi anh bởi vì dính nước mắt, mà bị thấm ướt, cùng với đuôi mắt dính ẩm ướt.
Trong lòng cũng khó chịu theo.
Giống như sợ Sở Dụ nói ra cự tuyệt hoặc lời khiến anh không vui, Lục Thời dùng tay che miệng Sở Dụ, sau đó nghiêng người, ghé sát vào bên tai Sở Dụ, tràn đầy ác ý mà khàn khàn nói.
“Sở Dụ, máu của tớ rất bẩn, cậu hút máu của tớ, cũng trở nên bẩn thỉu giống tớ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!