Cắn Ngón Tay Anh
Chương 65
Sở Dụ hôn hai cái, Lục Thời cũng không động đậy.
Chẳng lẽ là bị mình dọa sợ?
Sở Dụ đang do dự, nắm lấy cơ hội hôn thêm 2 cái, hay là thấy ổn liền thôi, lần sau tiếp tục cố gắng.
Người ở ghế sau bỗng nhiên lên tiếng, hình như đang nghe điện thoại.
**!
Sở Dụ sợ hết hồn, chợt ý thức được, hôn cái gì mà hôn, mẹ nó đang ở trên xe buýt đấy! Không thể kích động không thể kích động, không thể bị sắc đẹp mê hoặc, mặc dù quả thật rất thích……
Ở trong lòng lẩm bẩm, Sở Dụ đang định một lần nữa ngồi yên.
Lục Thời vẫn luôn không động đậy, trong giây lát, lại giơ tay lên giữ vững động tác của cậu.
Trong buồng xe bí bách, người ở ghế sau dùng tiếng địa phương không nghe hiểu, thấp giọng nói chuyện điện thoại. Xe lái trên con đường quốc lộ cũ kỹ xóc nảy, bên đường ngay cả cột đèn cũng không có, trong tầm mắt toàn là đen kịt. Trong dư quang, dãy núi và hư ảnh của hàng cây hai bên đường không ngừng lùi về phía sau.
Gáy Sở Dụ bị tay Lục Thời đè chặt, không chút cho phép giãy dụa.
“Lục —”
Cậu cuống cuồng muốn gọi tên Lục Thời, lại chỉ phát ra nửa âm tiết vội vàng.
Lục Thời đang hôn cổ cậu.
Cổ áo lông bị kéo ra, hô hấp của Lục Thời gấp gáp làm nóng người. Nói là hôn, nhưng giống cắn mút hơn, đau đớn dần lan, dẫn tới run rẩy liên tiếp.
Tay chống lưng ghế thô ráp, Sở Dụ có loại ảo giác mình giây tiếp theo, sẽ bị Lục Thời cắn rách mạch máu. Theo bản năng vùng vẫy mấy cái, nhưng lực của Lục Thời cực lớn, tay giống như vòng sắt, không nhúc nhích được.
Sở Dụ từ bỏ, cậu cố gắng bình tĩnh lại, nằm trong ngực Lục Thời.
Vừa ngửi mùi trên người Lục Thời, vừa nghĩ lung tung, đợi ngày mai, trên cổ mình có thể xuất hiện dấu hôn to đùng không? Nếu cậu nói đó là bị muỗi cắn, sẽ có người tin sao?
Không đúng, mùa đông không có muỗi!
Lục Thời giống như bị nghe theo của cậu trấn an, lực răng môi càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng, anh chôn mặt mình bên gáy Sở Dụ, không cử động nữa.
Sở Dụ mặc anh ôm, chỉ đơn thuần hi vọng anh có thể dễ chịu chút.
Ở khách sạn gần đó một đêm, sáng hôm sau, chờ Sở Dụ tỉnh ngủ, hai người mới về đường Thanh Xuyên.
Còn chưa lên tầng, Chúc Tri Phi đã giống như theo tiếng vang nghe thấy đến đây, “Anh Lục, hoa khôi trường, Giáng sinh vui vẻ!”
Sở Dụ thấy Chúc Tri Phi quấn áo lông, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, nhiệt khí thở ra che kín mắt một lớp sương mù, tâm tình cũng dễ chịu chút, “Giáng sinh không phải hôm qua đã qua rồi sao?”
“Bù thêm!”
Tay Chúc Tri Phi đút trong túi áo, mỗi lần nói chuyện là một luồng khí trắng, “Buổi trưa Thạch Đầu ở nhà nấu lẩu, cùng đi? Thời tiết lạnh, chỉ có lẩu mới có thể cứu được mạng tớ!”
Sở Dụ chuyển hướng Lục Thời, “Muốn đi không?”
Lục Thời gật đầu, “Ừ, đi cùng đi.”
Dứt khoát không lên tầng, hai người đi theo Chúc Tri Phi, đến cửa hàng sửa chữa ô tô của nhà Ngụy Quang Lỗi.
Sở Dụ nhớ tới, “Cậu không phải xếp kín lớp rồi sao? Hôm nay không đến lớp học thêm?”
“Đến rồi, đến được một nửa, giáo viên bị cảm, sốt cao gần 39 độ, tan học sớm, giờ học thiếu lần sau bổ sung.”
Chúc Tri Phi lại kỳ quái, “Nói tới, đã xảy ra chuyện gì sao, hai bọn cậu hôm qua đi gấp vậy!”
“Tớ có chút chuyện riêng, kéo Lục Thời đi theo tớ.”
Vừa nghe là chuyện riêng, Chúc Tri Phi cũng không truy hỏi nữa, chuyển đề tài, “Đúng rồi, bọn cậu uống cái gì? Chỗ Thạch Đầu không trữ hàng, phải mua bây giờ. Còn có dấm và dầu vừng, Thạch Đầu nói trong nhà không đủ dùng, cũng phải cùng mua về……”
Xách đồ, vừa vào sân sau cửa hàng sửa chữa ô tô, xông vào mũi, chính là mùi lẩu tê cay thơm lừng.
Sở Dụ xoa xoa mũi hơi ngứa, cảm thấy Chúc Tri Phi nói đúng, giữa đông, thật sự chỉ có lẩu có thể cứu mạng.
Đĩa thịt ra đã bày xong, Sở Dụ bóc cốc giấy dùng một lần, mỗi người một cái.
Ngụy Quang Lỗi cởi áo lông xuống ném bên cạnh, chỉ mặc áo len, bàn tay mở ra hơi lửa, khoa trương cảm khái, “Đây chính là nhân sinh này!”
Sở Dụ cũng bị lửa hơ hơi nóng, cậu thuận tay kéo khóa ra, cũng cởi áo lông.
Vừa cởi ra, liền nghe thấy Ngụy Quang Lỗi nói câu, “** mẹ!”
Sở Dụ ban đầu còn chưa kịp phản ứng, chờ đột nhiên ý thức được cái gì đó, chợt lấy tay che kín cổ mình!
Cậu quên mất trên cổ mình, vẫn in một dấu hôn hết sức bắt mắt!
Vốn hôm qua cậu đã đoán, dấu vết chắc chắn sẽ không nhạt.
Chờ hôm nay rời giường soi gương, Sở Dụ mới phát hiện, đâu chỉ sẽ không nhạt, còn rất đậm!
Có lẽ có hiệu quả thị giác giống như dán một mảng cherry lên cổ.
Cũng không biết lúc Lục Thời cắn mút, rốt cuộc dùng bao nhiêu sức.
Sở Dụ có chút ngượng, “Cậu không nhìn thấy gì hết!”
Vừa nói, cậu lại lần nữa mặc kín áo lông, cổ áo che kín cổ.
Ngụy Quang Lỗi nháy mắt, “Được được được, không nhìn thấy gì hết!” Lại liếc về phía Lục Thời, cuối cùng một mình cười đến vai rung lên.
Chúc Tri Phi ở bên ngoài toàn bộ quá trình, không hiểu ra sao, “Chúng mày đang đánh đố hay là dùng ám hiệu gì thế? Gì mà không nhìn thấy?”
Lục Thời thấy tai Sở Dụ đỏ lên, hạ một đĩa thịt lát, “Không có gì.” Lại nhắc nhở Chúc Tri Phi, “Tràng vịt của mày.”
“** ** **, sắp ninh lâu quá rồi!”
Chúc Tri Phi bị dời lực chú ý, không xoắn xuýt rốt cuộc nhìn thấy cái gì nữa, thò đũa vội vàng vớt tràng vịt.
Trên tay Ngụy Quang Lỗi có dầu, đưa lon bia cho Lục Thời, “Anh Lục giúp tí, tay trơn!”
Lục Thời nhận lấy, ngón tay giữ móc kéo, “cạch” một tiếng mở ra, đưa trả cho Ngụy Quang Lỗi.
Uống ngụm bia, Ngụy Quang Lỗi nhớ tới, “Lần trước anh Liệt tìm mày chuyện đua xe, mày cuối cùng có đi không, tao vốn cho rằng, chắc là toàn bộ thành viên ăn khói xe, không nghĩ đến có một tay mới giống như khỉ ốm, liều mạng, lại lái được hạng 5, không để cho thành tích quá khó coi.”
Hắn xách lon bia, nói chuyện, nhìn Lục Thời cực kỳ quen thuộc mà đưa chén cầm trái cây giúp Sở Dụ, dây cung căng chặt trong lòng nới lỏng mấy phần.
Anh Lục hắn trước giờ không có một chút biết tiếc mạng, hắn và Chúc Tri Phi mặc dù là anh em, nhưng là anh em hơn nữa, cũng có khoảng cách và chừng mực.
Hiện tại có Sở Dụ, giống như sợi xích, buộc chặt Lục Thời lại.
Không nói những cái khác, ít nhất có người quan tâm, bận lòng, sẽ không lỗ mãng như trước đây nữa.
Ngụy Quang Lỗi cầm lon bia, “Tiểu thiếu gia, nào, kính cậu.”
Lục Thời không cho phép cậu uống rượu, bản thân Sở Dụ cũng hiểu chút tửu lượng nát của mình, bưng non nửa cốc nước dừa, cụng với Ngụy Quang Lỗi.
Sở Dụ vẫn nhớ chuyện tỏ tình của Chương Nguyệt Sơn và anh Mộng, vừa về trường, đã vội vàng muốn đi hỏi. Kết quả chạy đến phòng của hai người, đều vồ hụt.
Đứng phía sau Lục Thời, Sở Dụ đặt đầu trên vai Lục Thời, giống như con lười, nằm bò như không xương, tay quấn lấy Lục Thời, còn lắc lư, “Chậc chậc chậc, anh biết lớp trưởng và anh Mộng tại sao không ở phòng ngủ không? Một người cùng tự học với bạn gái! Một người đi xem phim với bạn gái!”
Cậu lại có chút vui, “Cơ mà như vậy xem ra, kế hoạch tỏ tình của lớp trưởng anh Mộng đều cực kỳ thuận lợi, bọn họ rốt cục không cần suốt ngày gặm táo, gặm xong còn phải ghi chép ha ha ha, thoát khỏi bể khổ!”
Lục Thời mặc kệ cậu nằm bò trên lưng mình lắc qua lắc lại, dừng bút, nghe cậu nói.
“Còn có còn có, lớp phó học tập thi tụt một hạng so với lần trước, đang rút kinh nghiệm xương máu, cố gắng làm đề, quầng thâm mắt siêu cấp nặng. Kể từ lần trước Lý Hoa kể chuyện ở trường bên, em mỗi lần nhìn lớp phó học tập, đều lo lắng. Học tập đó, vẫn phải kết hợp làm việc nghỉ ngơi, đúng không?”
Lục Thời đặt bút chì trong tay xuống, quay đầu, hỏi cậu, “Muốn cùng xem phim không?”
Bị chọc rách tâm tư nhỏ, Sở Dụ tỏ vẻ kinh ngạc, “Ai da, em giấu sâu vậy, lại vẫn bị anh nhìn ra!”
Lục Thời cầm lấy tay cậu rũ trước ngực mình, đứng dậy, “Đi thôi.”
Rõ ràng khóe miệng nhếch lên độ cong không đè xuống được, Sở Dụ vẫn muốn cằn nhằn hai câu, “Ài, giờ đi luôn? Giờ đi xem luôn sao? Đến rạp nào thế?”
Lục Thời kiên nhẫn trả lời lần lượt, “Giờ đi liền, rạp chiếu phim gần đây, lộ trình 20 phút.”
Anh lại thêm một câu, “Đi hẹn hò với bạn trai.”
Tâm tư Sở Dụ lại bị chọt trúng.
Thật ra xem phim gì đó, cậu cũng không cố chấp. Cậu chính là muốn hẹn hò với Lục Thời, giống như tất cả tình nhân, hẹn hò, xem phim.
Buông tay treo trên người Lục Thời ra, Sở Dụ muốn đến bàn học lấy điện thoại, lại bị Lục Thời kéo lại.
“Anh xem xem.”
Biết Lục Thời muốn xem cái gì, Sở Dụ nghiêng đầu.
Gấp đốt ngón tay thon dài, Lục Thời kéo khóa áo khoác ra, lộ ra da cổ trắng mỏng của Sở Dụ.
“Thế nào, dấu nhạt chưa?”
Sở Dụ cố gắng thử, cũng không nhìn thấy cổ mình.
Dấu hôn in bên gáy nhạt đi không ít, nhưng vẫn bắt mắt.
Giống như đóng dấu, lớn lối mà tuyên bố thuộc về và quyền sở hữu.
Trong mắt Lục Thời lộ ra tia sáng kỳ dị, ngón tay dùng sức, lại kéo cổ áo ra chút, cúi đầu, một lần nữa in một nụ hôn lên phía trên.
Chỗ ngồi xem phim là Sở Dụ chọn, vị trí chính giữa.
Hai người ngồi xuống, tầm mắt vừa vặn.
Sở Dụ rõ ràng không ăn, nhưng vẫn mua hộp bỏng nhỏ hợp với tình hình. Cậu luôn cảm thấy, không ôm một hộp bỏng, thì không phải tư thế chính xác xem phim!
Buổi tối cuối tuần, nhiều người, chỗ ngồi rất nhanh bị ngồi đầy. Ánh đèn ở phòng chiếu phim tắt, màn ảnh lớn sáng lên.
Sở Dụ nhón một viên bỏng, đút đến bên miệng Lục Thời.
Lúc Lục Thời ngậm vào, đôi môi còn cố ý vô ý đụng vào đầu ngón tay Sở Dụ.
Sở Dụ cảm thấy ngứa.
Rõ ràng đã hôn qua, nhưng chuyện ngón tay đụng vào môi, Sở Dụ cảm thấy có chút khẩn trương, còn có chút hưng phấn bí ẩn.
Cậu suy đoán trong lòng, mình chắc là vẫn chưa quen!
Đúng, quen là được!
Thế là kế tiếp, Sở Dụ thỉnh thoảng, đút cho Lục Thời hai viên bỏng. Về phần phim diễn gì, cậu căn bản không có tâm tư xem.
Đến lúc đầu ngón tay bị Lục Thời ngậm chặt.
Quang ảnh biến hóa rơi vào trên mặt Lục Thời, Sở Dụ nhìn rõ ràng vẻ mặt đối phương.
Cố ý, cố ý cắn ngón tay cậu không buông!
Sở Dụ đang muốn lấy ngón tay ra, chợt cảm giác, đầu ngón tay mình bịđầu lưỡi liếm.
Giống như bị ấn pause, tư thế Sở Dụ ngừng lại, không dám động.
Buông răng ra, Lục Thời ghé sát, rỉ tai, “Em rất ngọt.”
Sở Dụ cảm thấy, cậu thật sự không chống đỡ được!
Tới lúc phim chiếu xong, trên màn hình bắt đầu hiện phụ đề, Sở Dụ cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ được mình ngồi đây 2 tiếng, rốt cuộc xem những thứ gì.
Nam chính bộ phim trông như nào?
Không để ý.
Từ rạp chiếu phim đi ra, thời gian đã hơi muộn, người đi trên đường ít dần.
Đi một đoạn đường, ngón tay Sở Dụ giật giật, nhanh hơn lý trí của cậu, trước một bước túm lấy quần áo Lục Thời.
Thấy Lục Thời quay đầu lại, cậu nghênh đón ánh mắt, giọng khô khốc nói, “Lục Thời.”
“Huh?”
“Em…… em đói.”
Sau khi nói xong, Sở Dụ miễn cưỡng không chột dạ dời tầm mắt —
Cậu khi nào sẽ đói, Lục Thời đoán chừng còn hiểu hơn cậu, hiện giờ căn bản vẫn chưa đến thời gian.
Con ngươi Lục Thời sâu lắng, rũ mắt nhìn Sở Dụ, giống như đang đè nén cái gì.
Rất nhanh, cổ tay Sở Dụ bị Lục Thời cầm chắc, rời xa đường phố sáng rực, hai người rẽ vào một góc âm u không người.
Một tay Lục Thời nới lỏng cổ áo, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Dụ, “Vai?”
Sở Dụ vốn chột dạ, đâu sẽ xoi mói vị trí hút máu, vội vàng gật đầu, “Được.”
Nút áo bị cởi lần lượt, Lục Thời kéo cổ áo xuống.
Sở Dụ vịn trên người Lục Thời, dán lấy bả vai, cắn xuống.
Máu tươi tràn ra, theo cổ họng nuốt xuống, Sở Dụ vô thức phát ra âm thanh rất nhỏ.
Một giây sau, phần gáy yếu ớt của cậu bị bàn tay đỡ lấy, Sở Dụ bị lực của Lục Thời dẫn dắt, lui về sau 2-3 bước, dựa lưng lên vách tường phía sau.
Trong bóng đêm, vết thương trên vai Lục Thời đang từ từ khép lại. Có 2 giọt máu đỏ sẫm ngoằn ngoèo chảy xuống, tôn lên làn da trắng lạnh, sắc thái mỹ lệ lại mê người.
Bên ngoài góc, là người đi đường qua lại và ánh sáng sáng rực.
Sở Dụ cảm thấy…… rất kích thích.
Trong miệng cậu là vị thơm ngọt của máu tươi Lục Thời, thậm chí trên môi vẫn dính máu.
Trong góc chật chội nhỏ hẹp, ánh mắt Lục Thời chuyên chú, anh bóp eo Sở Dụ, chống người trên vách tường, hung hăng hôn xuống.
Đầu lưỡi hai người, giữa lúc giao triền, toàn là mùi máu tươi.
Lục Thời càng thêm say mê.
Sở Dụ bị hôn nói không ra lời, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn, cậu theo bản năng đưa tay đẩy.
Lục Thời lại cầm lấy cổ tay đẩy của cậu, vững vàng đè lên vách tường.
Đôi môi tiếp xúc, khoảng cách không đến nửa tấc, Lục Thời nói chuyện chỉ có âm khí, đầu độc nói, “Ngoan chút, để anh hôn thêm một lát.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!