Căn Phòng Cấm
Chương 21
– Ái!
Thảo rút lưỡi dao ra. Từ vết thương nhỏ trên tay người đàn ông, từng giọt máu đỏ nhỏ xuống đất.
– Đây mới chính là người cha thật sự của chúng ta – Thảo thở hắt ra nhẹ nhõm nói với Nguyên.
Và hướng về người đàn ông bị thương, Thảo đưa chiếc búa cho ông:
– Đây, ba cầm lấy chiếc búa. Con trả nó cho ba!
Người đàn ông có đội nón kêu lên thảng thốt:
– Con đã lầm rồi Thảo ơi! Hắn đã gạt con! Hắn đã gạt con!
Ông Bình kia tiến nhanh lại giật chiếc búa trên tay Thảo, đưa lên trời dùng hết sức lực giáng xuống.
Kẻ thù của ông há miệng thật lớn buông ra một tiếng thét kinh hoàng nhưng tiếng thét của ông đã tắt lịm nhanh chóng vì chiếc búa đã chẻ ông ra làm đôi rồi. Một chất lỏng sền sệt màu xanh bắn ra từ vết cắt của búa. Khi người đàn ông té xuống miệng vẫn còn há hốc kinh ngạc lẫn kinh hoàng, Thảo thấy toàn thân của ông chỉ là một loài thân thảo, không xương, không có ngũ tạng.
Thân hình ông nặng nề rơi xuống đất. Chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra quanh ông.
Ông Bình quăng chiếc búa xuống đất, nói:
– Mọi sự đã được giải quyết êm đẹp. Con đoán thật giỏi, Cô Công Chúa ạ!
Thảo buông người vào vòng tay của cha:
– Không phải là con đoán. Con nhớ lại có một buổi tối, con bắt gặp một trong hai người đang rửa ráy vết thương ở bàn tay. Máu từ vết thương đó chảy ra có màu xanh. Con biết rằng máu người cha thật sự của con phải là màu đỏ.
Bà Bình đã hoàn hồn, nép vào tay chồng:
– Tất cả chúng ta đã bình an vô sự.
Cha con, chồng vợ xúc động ôm choàng lấy nhau. Ông Bình nói:
– Chúng ta còn một việc nữa phải làm … Nhanh lên, đi giải thoát cho ông Mạnh.
o O o
Gần đến giờ cơm tối, mọi việc hầu như đã trở lại bình thường. Bà Bình được chồng con thuật lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian bà vắng nhà. Ông Mạnh đã được cứu ra, tình trạng không đến nổi nào. Ông và ông Bình đã cùng nhau thảo luận rất lâu về những việc đã xảy ra và những thí nghiệm của ông Bình.
Ông Mạnh cảm thấy rất hoang mang trước những phát minh của ông Bình, nhưng ông biết rằng đây là một việc có tính cách lịch sử. Ông nói:
– Tôi nghĩ có lẽ ông cần phải có một phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ ở trường đại học. Tôi sẽ báo cho Ban Quản Trị trường đại học, đề nghị mời ông về làm việc trở lại.
Sau khi lái xe đưa ông Mạnh về nhà, ông Bình trở xuống phòng thí nghiệm ở tầng dưới nhà ông và ở dưới đó hơn một tiếng đồng hồ. Khi ông trở lên lầu, ông có vẻ trầm mặc và mệt mỏi. Ông buông người xuống chiếc ghế bành, giải thích:
– Ba phải hủy diệt hầu hết các cây cối trong phòng làm việc của ba. Ba không muốn nhìn thấy chúng chịu đau khổ. Sau nầy, ba sẽ hủy các cây còn lại.
– Tất cả các cây kia? – bà Bình hỏi.
– Ờ … để xem.. Có vài cây thật bình thường, ta có thể trồng chúng trong vườn.
Và ông buồn bã lắc nhẹ đầu:
– Chỉ có vài cây thôi!
Trong bữa ăn, ông thu hết can đảm giải thích cho vợ con biết những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm kia.
– Với những DNA của một vài giống cây, tôi đang tiến hành một thí nghiệm tạo ra một giống cây mới. Trong khi làm thí nghiệm tôi bất cẩn đã bị thương nơi tay. Tôi không để ý nên không biềt rằng những giọt máu của tôi đã trộn lẫn với những phân tử tế bào của các cây mà tôi đang dùng. Khi tôi bật điện cho máy vận chuyển, những phân tử tế bào của tôi và của các giống cây đó liên kết lại với nhau tạo thành một thứ nửa người nửa thảo mộc.
– Thật gớm ghiếc! – Nguyên phun ra mớ khoai tây nghiền nó vừa bỏ vào miệng.
– Ba là một nhà khoa học nên ba không thấy đó là ghê tởm hoặc gớm ghiếc như con vừa nói. Trái lại, ba thấy đó là một việc rất kích thích. Sau cùng, ba đã phát minh ra được một sinh vật hoàn toàn mới lạ.
– Có phải chăng đó là những loài cây có mặt mũi tay chân…- Thảo xen vào.
Ông Bình tỏ vẻ đồng ý:
– Đúng như vậy. Ba đã tạo ra chúng bằng cách ghép những tế bào của loài người vào tế bào của loài thảo mộc. Rồi ba nhốt chúng lại trong một cái tủ lớn như các con đã tìm thấy. Ba như bị cuốn hút bởi việc làm ấy. Ba cũng chưa biết việc ba làm sẽ đi đến đâu. Ba phát giác ra rằng “họ”- những phát minh đó của ba – rất khổ sở và chịu nhiều đau đớn. Nhưng ba không thể nào dừng lại. Công việc ấy của ba quá lôi cuốn, quá hấp dẩn.
Ông Bình ngưng lại để uống một ngụm nước. Bà Bình lắc đầu:
– Tại sao ông không hề cho tôi biết những việc đó?
– Tôi không thể.. tôi không thể tiết lộ điều đó với bất cứ ai. Tôi đã đi quá sâu vào rồi. Rồi đến một ngày kia tôi đã đi quá xa. Tôi đã tạo được một bản sao giống tôì y như khuôn đúc. Hình dạng nó rất giống tôi. Nó nói năng như tôi. Nó có luôn cả bộ óc của tôi, trí tuệ của tôi.
Thảo thêm vào:
– Nhưng nó phát sinh từ cây cỏ nên không thể bỏ mất những tính chất của loài thảo mộc. Vì thế nó không ăn uống bình thường như loài người chúng ta mà nó phải ăn phân bón cây…
– Đúng như vậy, nó chưa được hoàn mỹ – ông Bình tiếp lời với một giọng nghiêm trang – Nhưng nó có đủ thông minh và sức mạnh để khống chế ba, nhốt ba lại trong tủ, thay thế ba tiếp tục các thí nghiệm ba đang làm. Khi ông Mạnh đến viếng bất ngờ, nó đã nhốt ông lại để giữ bí mật.
Nguyên hỏi:
– Bí mật đó có phải là đám lá mọc trên đầu nó?
Ông Bình gật đầu:
– Phải, nó hầu như giống ba như tạc, gần như là một con người thật sự..
Thảo chỉ vào đầu cha:
– Nhưng.. trên đầu của ba cũng mọc đầy lá như nó.
Ông Bình đưa tay lên đầu bứt một chiếc lá, nhăn mặt nói:
– Ba biết… Trông xấu xí quá phải không?
Mọi người gật đầu như xác nhận lời ông nói.
– Lúc ba bị thương ở tay, một vài mô tế bào thảo mộc đã hoà lẫn vào máu của ba và đi vào các cơ quan trong thân thể của ba. Ba đã bị rụng hết tóc trong một đêm thay vào là những lá cây như các con đã thấy. Nhưng moị người hãy an tâm. Các lá cây đó đã bắt đầu rụng. Ba tin rằng không lâu tóc của ba sẽ mọc trở lại.
Thảo và Nguyên vui mừng vỗ tay thật lớn. Bà Bình mỉm cười sung sướng nói với chồng:
– Tôi nghĩ rằng mọi sự đã trở lại bình thường trong căn nhà nầy.
– Hơn cả bình thường nữa – Đến lượt ông Bình mỉm cười – Ông Mạnh đã thuyết phục được Hội Đồng Quản Trị trường Đại Học để cho tôi trở về làm việc lại. Tôi sẽ dẹp hết mọi thứ trong phòng thí nghiệm dưới kia để trang trí nó thành một phòng giải trí thật đẹp cho cả gia đình chúng ta.
Thảo và Nguyên vỗ tay hoan hô cha lần nữa. Ông Bình ôm choàng mỗi tay một đứa con:
– Chúng ta đã bình yên vô sự nhờ các con.
Sau bữa ăn tối thật vui vẻ, cả nhà ra ngoài ăn kem. Lúc họ trở về là đã 10 giờ tối. Ông Bình đi thẳng xuống tầng dưới. Bà Bình nghi ngờ hỏi:
– Ông đi đâu vậy?
– Tôi xuống đó để diệt cho hết những cây còn lại. Tôi muốn được yên chí rằng tất cả chúng nó đều biến mất hết, rằng giai đoạn khủng khiếp trong cuộc đời chúng ta đã chấm dứt.
o O o
Đến cuối tuần thì hầu như tất cả các cây cối do ông Bình tạo ra đều đã được hủy diệt. Một đống lá lẫn rể và thân cây bị đốt cháy suốt nhiều tiếng đồng hồ. Chỉ còn một vài giống cây nhỏ li ti được đem trồng ở ngoài vườn. Tất cả máy móc được tháo ra và chở đến trường đại học.
Ngày thứ bảy, gia đình ông Bình mua một bàn bi- da để vào phòng giải trí mới của gia đình thay chỗ cho phòng thí nghiệm. Hôm sau, Thảo lang thang trong sân sau nhìn về hướng ngọn đồi trổ đầy hoa vàng. Thảo khoan khoái nghĩ thầm:
“Bây giờ thật yên tĩnh và bình an!”
Nhưng nụ cười của Thảo tắt lịm khi Thảo nghe một tiếng thì thầm phát ra từ dưới chân nó:
– Thảo ơi!
Thảo cúi xuống nhìn và bắt gặp một cánh hoa màu vàng đang mơn man gót chân nó:
– Thảo, cứu ba – Cánh hoa thì thào – Ba van xin con, hãy cứu ba. Ba là ba của con! Người cha thật sự của con!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!