Cánh cửa xanh-full
Chương 10 - 11:
Thượng Quan Lưu Vân không về nhà cùng Lạc Uyển, chỉ đưa hai người về đến cửa nhà Lạc Uyển rồi đi luôn, truyền thống giáo dục của gia đình gia giáo không cho phép anh ở lại nhà các cô gái.
Hơn nữa dường như anh đã láng mánghiểu ra rằng việc tìm cánh cửa xanh là chuyện vô cùng nguy hiểm. Anh không phải sợ mà là bất lực trước sự nguy hiểm này. Anh không có giác quan thứ sáu, vì thế anh quyết định đi tìm sự giúp đỡ.
Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vào trong nhà,cô chuẩn bị nước cho Lý Đại Lộ tắm. Bộ đồ cho Lý Đại Lộ thay sau khi tắm do Thượng Quan Lưu Vân bảo nhân viên cấp dưới đi mua trong đêm đó. Thế lực của gia đình Thượng Quan Lưu Vân thật khiến Lạc Uyển không thể tưởng tượng nổi.
Lý Đại Lộ mặc bộ đồ ngủ mát mẻ bước ra khỏi nhà tắm, đúng lúc đó Lạc Uyển cũng bê ra một hộp thuốc để trước sofa chuẩn bị thoa cho Lý Đại Lộ.
Lý Đại Lộ không giằng co cũng chẳng từ chối, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt mở rất to, sáng loáng, trông giống như một miếng kính trong suốt.
Lạc Uyển thấy khá hồi hộp, nhìn hơi nước trên mặt cùng mái tóc ươn ướt, cô phát hiện Lý Đại Lộ thực sự vô cùng đẹp, cho dù lúc bình thường anh rất đáng gh nhưng khi anh ngồi lặng yên thì trông giống như một đứa trẻ được người mẹ yêu thương, đôi mắt to tròn, lông mi rất dài, khuôn mặt phảng phất sự tủi thân, nhưng lại ánh lên vẻ thông minh.
Lạc Uyển biết rõ đôi mắt của anh ta không nhìn thấy mình nữa nhưng nét mặt vẫn bất giác ửng hồng, sau đó nghiêm khắc tự nhủ: “Không được lợi dụng sự thương cảm này, không được lợi dụng tình thương của người mẹ”.
Lý Đại Lộ được bố trí ngủ trên sofa ở phòng khách. Lạc Uyển sau khi sắp xếp xong cho Lý Đại Lộ mới đi tắm. Dòng nước xối vào cơ thể vô cùng dễ chịu, sự ấm áp lan tỏa toàn thân, cảm giác cực kỳ thoải mái, chỉ có điều bỗng nhiên cô cảm thấy trên người nhớt nhớt, giống như có gì đó trên cơ thể. Mở to mắt nhìn thì thấy trên người có rất nhiều tóc.
Cô sợ hãi đưa tay sờ lên mái tóc của mình, mới chạm vào thôi mà tócđã rụng đến hàng nắm. Thôi xong rồi, nếu vẫn chưa tìm thấy cánh cửa xanh có lẽ mình cũng sẽ dần yếu đi rồi chết, tóc bắt đầu rụng hàng loạt rồi.
Lạc Uyển như phát điên chạy lên giường, vùi đầu vào chăn, bất luận ngày mai thế nào, ngủ một giấc rồi mai tính.
Cô nhanh chóng chìm vào bóng tối vô tận. Cảnh trong mơ như thật như giả, giữa màn sương dày đặc chỉ thấy một bóng người đang đi trước mặt, Lạc Uyển không biết mình đang ở đâu thì đã bị đối phương đuổi kịp,
Một khuôn mặt ngoái lại nhìn, sao lại là Tiểu Mộ. Tiểu Mộ như đang dạo bước trong vườn hoa, Lạc Uyển vui mừng chạy về phía đó, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, đợi tôi, vừa rồi sao anh không ở trong bệnh viện?”.
Nhưng Tiểu Mộ vẫn mê mẩn tiến về phía trước, Lạc Uyển vô cùng lo lắng, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, đợi tôi với”.
Lúc này Tiểu Mộ đang đi phía trước bất ngờ quay người lại, nhưng cô chỉ thấy một khuôn mặt của người con gái. Cô gái đó vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, ánh mắt như muốn đâm sâu vào trái tim cô.
Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, cô muốn bỏ chạy nhưng không sao động đậy được, chỉ có thể đứng lặng yên một chỗ nhìn cô gái kia đang từng bước tiến về phía mình, chìa một cánh tay ra sờ vào mặt cô. Cánh tay đó lông lá xồm xoàm, là cơ thể của Tiểu Mộ nhưng lại có khuôn mặt của một người con gái và cánhtay của thú dữ. Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, bước đến bên cạnh, cô không biết là ảo giác hay hiện thực, nhưng không dám mở mắt.
Rất lâu sau, có một vật gì đó lông lá rậm rạp chạmt, cô không chịu được nữa, thét lên ngồi bật dậy rồi điên cuồng ném gối tới.
Cô dùng hết sức bình sinh để đánh và chỉ một tiếng kêu “Ui da” đã giúp Lạc Uyển tỉnh lại, cô vội đi bật đèn, nhìn kỹ, người ngã ngồi dưới đất là Lý Đại Lộ.
Lạc Uyển mở đèn, thở hổn hển gào lên: “Nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến giường tôi làm gì?”.
“Cô tưởng là tôi muốn à, cô cứ đi đi lại lại, làm sao tôi ngủ được?”.
Lạc Uyển nén nỗi sợ hãi, cự lại: “Tại sao anh phải cầm con gấu bông này sờ vào tôi?”.
“Tôi không nhìn được, sợ sờ trực tiếp vào cô chẳng may chạm vào chỗ không nên chạm, cầm con gấu nhỏ này thì cũng không đến nỗi khó xử. Được rồi, lòng tốt không được báo đáp, tôi chỉ định đến xem cô có chuyện gì không, sợ cô bị mộng du mà cũng không biết”.
Lý Đại Lộ chuẩn bị quay lại phòng khách thìLạc Uyển đột nhiên gọi anh ta lại, vỗ vỗ vào giường, cô rất sợ nhưng lại không biết làm thế nào cho phải.
“Cái gì, muốn tôi ngủ cùng hả?”, Lý Đại Lộ vừa cười vừa nói.
“Không phải, chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!” Lạc Uyển không biết nói gì được nữa.
Lý Đại Lộ lần sờ mép giường rồi ngồi xuống, sau đó nói: “Nói chuyện gì?”.
“Sao anh biết là mình bị mù bẩm sinh?”, Lạc Uyển nói xong câu này liền tự vả vào miệng mình, đúng làvấn đề không nên nói lại cứ nói.
Ai biết Lý Đại Lộ không để bụng, cười nói: “Bởi vì lúc tôi còn nhỏ, bị bố mẹ bỏ rơi phải vào cô nhi viện. Tôi và tất cả cô giáo ở cô nhi viện đều cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao phải vứt bỏ một đứa trẻ khỏe mạnh như thế. Tôi luôn cho rằng tôi có bệnh tật gì đó hoặc có chỗ nào không tốt, lúc nào tôicũng canh cánh trong lòng nỗi bí ẩn này”.
Lạc Uyển đờ đẫn ngồi đó, không biết đáp lời thế nào.
“Thực ra cũng khôngcó gì, sau khi tôi biết mắt mình bị mù bẩm sinh, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, bởi lời bí mật kia cuối cùng đã được vén mở. Thì ra tôi bị vứt bỏ là vì mù bẩm sinh, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, bố mẹ tôi cũng có nỗi khổ của mình, chỉ tiếc là cô giáo tôi không thể biết được nữa”.
Lạc Uyển kỳ lạ hỏi: “Vì sao có thể nói cho cô giáo của anh biết mà”.
“Nhiều năm trước, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, cô giáo tôi đã qua đời. Tôi luôn tự truy vấn, trận hỏa hoạn đó có phải là vì tôi nên mới xảy ra. Tôi thực sự có phải là ngôi sao côđộc nhất trên đời, chỉ biết đem lại bất hạnh cho những người xung quanh hay không?”.
“Ha ha”, Lạc Uyển cười to, “Làm gì có chuyện là ngôi sao cô đơn nhất trên đời như thế, lẽ nào “911” là vì một vụ hỏa hoạn do ngôi sao cô độc nhất trên đời gây ra? Lẽ nào trận sóng thần ở Indonesia là do ngôi sao cô đơn nhất trên đời gây ra? Thiên hạ có nhiều truyện không may như vậy, luôn có một số vụ tai nạn cần con người đối mặt, không liênquan gì đến chuyện của anh!”.
“Ha ha! Được rồi, ngủ đi! Ngày mai cô còn phải đi làm đấy!”.
“Anh biết không? Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi”, Lạc Uyển vẫn kéo Lý Đại Lộ lại để nói chuyện.
“Ồ… cô sắp sinh nhật, cô muốn nhận quà gì?”.
Lạc Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thể ăn bánh ga tô thì tốt rồi. Tôi nghĩ loại bánh ga tô hoa quả hai tầng rất ngon, có hương vị ngọt ngào”.
…
Lạc Uyển lại tỉnh giấc lần nữa, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng trên đầu giường của Lý Đại Lộ, ánh nắng như đang nhảy múa không ngừng. Đêm qua cô nói chuyện rồi ngủ thiếp đi lúc nàokhông biết, còn anh vẫn canh bên cạnh giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đây là giấc ngủ đúng nghĩa nhất của cô trong nhiều ngày qua, một đêm không ngủ mơ. Có lẽ đây đã là mónquà tốt nhất cho ngày sinh nhật sắp tới rồi.
Lạc Uyển nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hết những đồ vật có khả năng gây nguy hiểm, sợ không cẩn thận sẽ làm Lý Đại Lộ bị thương. Sau đó cô cầm túi rồi chạy vội đến công ty, vừa xuống dưới thì nhìn thấy Thượng Quan Lưu Vân đã đứng ở bên ngoài.
Cô lên chiếc xe sang trọng mà Thượng Quan Lưu Vân lái sau đó đóng cửa xe lại. Khi ấy trên ban công ở tầng trên có một cánh cửa sổ đã mở, Lý Đại Lộ đang đứng bên, đối diện với ánh mặt trời vốn không thuộc về mình mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu.
Thượng Quan Lưu Vân chở Lạc Uyển ra vùng ngoại ô.
“Tôi đã dùng toàn bộ lực lượng trong thành phố đi tìm một pháp sư đuổi ma giỏi nhất ông ấy hầu như không gặp khách, vì nể mặt bà tôi mới đồng ý gặp mặt chúng ta hôm nay”.
“Bà, anh đã nói với bà rồi hả?” Lạc Uyển cảm thấy rất không phải.
“Chưa, chuyện này nếu để bà biết, nhất định bà sẽ rất lo lắng”.
“Đừng cho bà biết”.
Đang nói chuyện thì một căn nhà nhỏ đã xuất hiện trước mặt. Đó chỉ là ngôi nhà bằng gạch rất phổ biến ở vùng nông thôn, nhưng vị trí của nó lại đẹp đến mức ngay cả Thượng Quan Lưu Vân cũng đỏ mắt ghen tị. Mặt trước ngôi nhà làdòng sông nhỏ, trong đến mức có thể nhìn thấy cả đáy, đưa mắt nhìn ra xa còn có rất nhiều cá. Phía sau ngôi nhà dựa vào núi, nối tiếp là những ruộng lúa màu xanh trùng trùng điệp điệp, bất cứ ai tới đây cũng đều cảm thấy được an ủi vỗ về.
Đẩy hàng rào vàosân có thể nhìn thấy những loài hoa cỏ kỳ lạ, hương thơm xộc vào mũi, khiến lòng người tĩnh lặng trở lại.
“Đúng là chỗ ở của thần tiên”, Lạc Uyển thán phục.
Bên trong phảng phất hương thơm của trà, trên lối đi vào nhà có bày một bộ bàn trà, một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang đứng chân trần pha trà, thấy hai người đến mà không hề ngạc nhiên, chỉ ngẩng đầu hờ hững nói: “Ngồi đi, lát nữa ông ấy mới dậy”.
Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển không dám nóithêm gì vì sợ sẽ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở đây. Hai người ngồi đó uống trà, đợi nhân vật cấp đại sư kia.
Một lát sau, cánh cửa của nhà kề bên kêu két một tiếng rồi mở ra, một ông già cốt cách phi phàm bước ra, râu tóc bạc phơ, ánh mắt lãnh đạm như nước, nhưng lại cơ hồ như có thể hiểu rõ tất cả.
Bé gái vội tiến lên đỡ ông, ông ta chậm rãi ngồi xuống, uống một tách trà rồi nói: “Thượng Quan Thanh vẫn khỏe chứ?”.
“Nhờ hồng phúc của ông, sức khỏe của bà rất tốt!”.
“Có thời gian hãy ở bên bà nhiều hơn!”, ông già kia bất ngờ buông ra một câu như thế. Thượng Quan Lưu Vân chợt thấy lo lắng, lẽ nào bà sẽ có chuyện gì?
Ánh mắt ông già chuyển sang nhìn Lạc Uyển thì thoáng kinhngạc: “Cô gái, xem ra cô đang gặp phải rất nhiều phiền phức, cô có gì muốn hỏi?”.
Trong lòng Lạc Uyển tràn ngập hy vọng, rất lâu sau mới nói ra được mấy chữ: “C”.
Tách trà trên tay ông già rơi xuống khi nghe thấy mấy từ này, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Cánh cửa xanh, cô muốn tìm cánh cửa xanh?”.
“Dạ đúng, dạ đúng, cháu muốn tìm cánh cửa xanh!”, Lạc Uyển vội gật đầu, chằm chằm nhìn ông.
“Cô còn mấy ngày?”, ông lão đột nhiên hỏi, xem ra là một người đã biết cánh cửa xanh rồi.
“Năm ngày”. Lạc Uyển nghĩ bắt đầu từ ngày nghe thấy trong vòng bảy ngày, đến nay đã qua hai ngày rồi.
Ông già đột nhiên nói với bé gái: “Tiễn khách”. Rồi đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Lạc Uyển như rơi xuống đáy vực, chìm vào nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. Cô ngồi đờ người trên nền đất, không động đậy, gió mát thổi vào mặt, cảm giác tê dại, hoàn toàn không còn nhận thức được gì nữa.
Rất lâu sau cô mới ngọ nguậy đứng dậy, Thượng Quan Lưu Vân vội đến đỡ lại bị cô hất tay ra, đã là một kẻ sắp chết, sao phải ra sức tìm cánh cửa xanh? Sao phải đầy đọa cô?
Hỏi trời trời không nói, hỏi đất đất không thưa, trời đất đều mù, đều điếc, đều chết hết cả rồi.
Chương 11 Xe tang
Trên đường trở về thành phố, hai người đều không nói gì.Chuyến đi này đã hoàn toàn giết chết hy vọng của Lạc Uyển, cô quyết định không đấu tranh nữa.
Trong lòng Lạc Uyển hoàn toàn trống rỗng,
nhưng vẫn còn một mối bận tâm, chính là tìm thấy thi thể của Sở Anh. Cần phải tóm được kẻ đã giết Sở Anh, bởi vì kẻ đó vẫn sẽ tiếp tục giết người.
Nếu có thể trong những ngày tháng còn lại giúp người bạn tốt nhất của mình báo thù, vậy cũng coi như là không sống vô ích rồi.
Lạc Uyển không muốn đi đâu, Thượng Quan Lưu Vân đưa cô về nhà. Sau đó cắn răng bỏ đi, anh khôngtin thực sự không còn cách gì cứu Lạc Uyển, thành phố này không được thì tìm đến thành phố khác, thế giới này rộng lớn như vậy, nhất định sẽ tìm thấy người có thể giúp Lạc Uyển.
Lạc Uyển xuống xe, cảm thấy đầu óc choáng váng,trời đất bao la rộng lớn là vậy nhưng cô cảm thấy đã không có chỗ dung thân nữa.
Cô mở cửa, đập vào mắt là căn phòng nhỏ được thu dọn rất sạch sẽ, nền nhà được lau sáng bóng, đồ đạc xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, cửa kính trắng bóng không một vết ố, thứ hiếm thấy nhất là trên bàn trà ở giữa phòng đặt một bó hoa tươi, đó là loại hoa hồng nhỏ bình thường vẫn mọc ở các bụi hoa ven đường được cắm trong lọ thủy tinh đã được rửa sạch.
Cô gần như nghi ngờ mình đã vào nhầm chỗ, đây chính là căn hộ nhỏ và giản dị mà cô đã thuê sao? Cô tiến về phía trước, chỉ thấy phòng bếp và nhà vệ sinh cũng đều sạch bóng, cònphòng ngủ của cô, thì ngay cả gầm giường cũng không một hạt bụi, ga giường, vỏ gối, vỏ chăn đều sạch sẽ, những vết bẩn đã được giặt sạch, cả rèm cửa màu xanh nhạt cũng được tháo xuống giặt sạch sẽ và được phơi trên ban côngđang tung bay trong gió đón ánh nắng mặt trời và tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng.
Không thấy Lý Đại Lộ trong phòng, đây lẽ nào đều là Lý Đại Lộ làm? Anh ta không nhìn thấy gì, nhưng lại lau nền nhà, lau cửa kính sạch bong, lại còn sắp đật từng thứ linh tinh này.
Ngay cả người bình thường cũng khó mà dọn dẹp sạch đến thế này, vậy mà một người mù sao có thể làm thế được chứ?
Lạc Uyển đã quá mệt mỏi do phải chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, rồi lại bị đại sư từ chối, tuy mất đi hy vọng sống nhưng cô không khóc,bởi trái tim cô đã chết, thế mà khi đối diện với căn phòng nhỏ sạch sẽ này lại khiến cô muốn gào khóc thật to.
Lý Đại Lộ trở về, lôi ra một gói giấy màu vàng từ trong túi rồi để lên bàn, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười đắc ý: “Đây là bùa hộ mệnh cầu được ở chùa Phật An, cô đeo vào đi! Nghe nói bùa ở đó rất linh”.
Lạc Uyển đột nhiên nói: “Người ta nói bùa ở chùa Phật An phải bỏ tiền mua, anh lấy tiền ở đâu!”.
“Tôi, tôi tự kiếm được, cô đừng bận tâm nữa.”
“Trên người anh rõ ràngkhông có tiền!”, Lạc Uyển nổi nóng, cô không muốn Lý Đại Lộ vì mình mà đi trộm cướp, lừa lọc.
Lạc Uyển lạnh lừng nhìn, anh takiếm bằng cách nào? Nếu không phải anh lừa người khác thi sao kiếm được tiền? Cô đẩy bát đĩa rơi xuống nền nhà vỡ tan, cô đứng dậy về phòng, đóng cửa kêu “rầm” một cái, cũng khôngcầm cái bùa hộ mệnh kia.
Lạc Uyển nghe thấy tiếng cửa kêu, là Lý Đại Lộ đi, cô hiếu kỳ thò đầu theo dõLý Đại Lộ, nhìn xem anh ta rốt cuộc định làm gì.
Chỉ thấy Lý Đại Lộ đi sát mép tường, Lạc Uyển nhẹ nhàng theo phía sau, xuống lầu, lại đi theo cách của người mù. Cứ cẩn thận từ từ đi như thế rất lâu, cuối cùng đi đến một chỗ rẽ, anh ta thở phào một cái rồi lấy ra một cái mũ và một cặp kính đen đeo vào. Anh bỏ mũ xuống để ở bên đường, sau đó lấy kèn harmonica ra, thổi một lát sau đó bắt đầu hát.
Giọng hát kia thật sự không tròn âm nhưng lại rất vang, Lạc Uyển sững sờ đứng ở đó, rất lâu không thể động đậy, cô chưa từng nghĩ rằng Lý Đại Lộ sẽ đi hát kiếm tiền.
Anh hát rất khó nghe nhưng lại vô cùng miệt mài, Lạc Uyển biết vì sao anh nói mình không đi lừa, đây đích thực là dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền. Anh kiếm tiền vất vả như vậy chỉ vì để đổi lấy bùa hộ mệnh cho cô, còn cô lại vô tình có những hành động như vừa rồi.
Lạc Uyển không biết làm thế nào cho phải bởi khi nghe thấy giọng hát kia cảm giác như có luồng điện chạy trong người vậy. Có người đi đến bên cạnh anh, khinh miệt ném đồng tiền xuống, anh cúi người giơ tay sờ sẫm. Lòng tự tôn của một người đàn ông khiến anh không cho phép để cho một người con gái nuôimình, mà còn muốn tuy anh mù nhưng vẫn phải chăm sóc người con gái này.
Mưa rơi tầm tã, người đi đường đều đã chạy hết, Lý Đại Lộ chẳng biết làm sao với trận mưa bất chợt này. Anh liền hốt hoảng thu nhặt những đồng tiền và chiếc mũ dưới đất, bắt đầu lần sờ theo mép tường đi về.
Anh tiến về phía Lạc Uyển, Lạc Uyển không động đậy, không gọi, cũng không đỡ anh, chỉ đứng nhìn anh trong làn nước mưa đang ập tới.
Cô không thể lên tiếng, chỉ sợ vừa lên tiếng cô sẽ bật khóc, trong làn mưa Lạc Uyển nhìn thấy khuôn mặt kiên định của anh. Theo đó những chuyện trước đây từng cảnh từng cảnh hiện về trước mắt: Cuộc cãi cọ nhau khi lần đầu nhìn thấy đại tiên, cô đã đá cửa nhà đại tiên, hay giây phút tim cô đập loạn xạ lúc ở trong lòng đại tiên.
Cô trừng mắt nhìn anh đi lướt qua minh, sự tàn khốc của cuộc sống đã vén mở chính vào giờ khắc này. Hiện tại cô không chấp nhận bất cứ tình cảm gì, cho dù là của Lý Đại Lộ hay của Thượng Quan Lưu Vân, đều chỉ có thể kính nhi viễn chi mà thôi.
Nếu một người chỉ còn thời gian là năm ngày, yêu như thế có phải là một chuyện quá xa xỉ không?
Về đến nhà, cô lại chuẩn bị đến công ty xin nghỉ làm, nhưng vừa ra đến cửa thì Lạc Uyển nhận được của Thượng Quan Lưu Vân: “Bà đột nhiên bị bệnh phải vào viện, hôm nay tôi không đến công ty, tôi phải đến bệnh viện ngay”.
Lạc Uyển lo lắng: “Bà có chuyện ế sao?”.
Thượng Quan Lưu Vân ở đầu kia điện thoại lo lắng đến mức nói không lên lời: “Không biết, tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại của quản gia, tôi đến đó ngay đây, lát nữa sẽ liên lạc với cô”.
“Được rồi, có tin tức gì thì gọi điện ngay cho tôi.”
Lạc Uyển lòng như lửa đốt chạy vội đến công ty, việc xin nghỉ thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lý Đại Lộ ngồi cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi qua đi lại. Hôm nay đi hátkiếm được ít tiền, anh đã dùng số tiền này mua một chiếc bánh ga tô để chuẩn bị cho sinh nhật Lạc Uyển.
Tiếng bước chần dồn dập từ thang máy vọng lại, âm thanh đó không giống của nhiều người khác.
Trong lòng Lý Đại Lộ chợt thấy lo lắng, anh lùi lại phía sau mấy bước, nỗi sợ hãi không tên bắt đầu trào dâng, âmthanh kia đang tiến về phòng anh.
Tiếng bước chân đang từ từ đến gần, cửa không hề kêu, còn người kia đã bước đến trước mặt anh.
Có một giọng nói vang lên: “Giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp anh chữa khỏi đôi mắt”. Lý Đại Lộ không kịp gật đầu, thì đã cảm thấy đôi mắt đau nhói, sauđó lờ mờ nhìn thấy một người đứng trước mặt mình.
Tuy là lờ mờ nhìn thấy nhưng cũng có thể nhận ra người kia là một người già. Trực giác mách anh rằng, trước mặt không phải là người, nhưng trong lòng anh lại không hề sợ hãi, bởi vì người vừa đến có vẻ đầy thiện ý.
Người đó lên tiếng một lần nữa: “Người mắt trời, muốn tìm anh thật không dễ gì!”
“Người mắt trời, cái gì mà người mắt trời.”
“Anh chính là người mắt trời à. Sắp tới anh sẽ biết thôi. Đừng oán trách số phận nữa, cũng đừng oán trách sự bất hạnh, đây đều là sự an bài của số phận, là chức trách của anh.”
Lý Đại Lộ nhận ra giọng nói của bóng người trước mặt là của một bà lão, bêntrong ẩn chứa vẻ nhân từ. Anh vẫn muốn hỏi nữa nhưng bà lão kia lại kiên quyết không nói thêm.
giúp tôi một việc, giúp tôi chăm sóc một người, đó là bảo bối của tôi, nhưng nó đã làm chuyện sai trái. Tôi không thể làm gì, chỉ có thể lấy mình ra để bù đắp, anh giúp tôi trông nom nó, đừng để nó lại phạm sai lầm nữa.”
Lý Đại Lộ lắc đầu nói: “Tôi không quen biết bà, cũng không quen bảo bối của bà, tôi giúp thế nào?”.
“Cậu sẽ quen, các cậu có duyên phận thì sẽ gặp.”
Bà lão quay đầu nhìn giây lát,lại nói một câu: “Thời gian không cònsớm nữa, tôi phải đi đây, bây giờ tôi sẽ chữa khỏi mắt cho cậu, người mắt trời, cậu phải giác ngộ sớm chút đi!”.
Lý Đại Lộ đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó chẳng còn biết gì nữa.
Lúc này, Lạc Uyển đang cầm túi chạy ra bến xe buýt, còn Lý Đại Lộ lại đang ở nhà chờ cô.
Hầu hết mọi người đều đi trên con đường dành cho người đi bộ, còn chiếc xe càng lúc càng rời xa trung tâm thảnh phố, bắt đầu đi vào con đường ngoại ô kia, khoảng mười phút nữa thì có thể đến nhà rồi.
Cô đang cố gắng sốc lại tinh thần, đột nhiên lại nhìn thấy một dáng người vô cùng quen thuộc bước đến từ phía đường dành cho người đi bộ, hình như đi về bến trước mặt. Không sai, chính là bà Thượng Quan Thanh, Lạc Uyển không kịp suy nghĩ, đứng dậy nói với lái xe: “Dừng lại, tôi muốn xuống xe”.
Lạc Uyển xuống xe nhìn xung quanh một lượt, bà Thượng Quan Thanh đâu rồi? Sao có thể đi nhanh như vậy? Con đường đi bộ này là con đường thẳng tắp, chỉ nháy mắt một cái mà sao lại không nhìn thấy nữa?
Đúng lúc đó trên đường đột nhiên có một chiếc xe chạy tới, cứ như là từ trên trời rơi xuống vậy. Chiếc xe đó rất cũ, đi chậm đến mức Lạc Uyển có thể nhìn rõ hàng chữ viết bên trên.
“Xe chở linh cữu đi hỏa táng”
Trong chiếc xe chở linh cữu kia ngồi chật ních người, còn người ngồi sát cửa sổ kia chính là bà Thượng Quan mà cô vừa nhìn thấy. Người phía sau bà Thượng Quan cũng quay đầu lại nhìn, chính là khuôn mặt cô gái hôm đócô nhìn thấy trong bể bơi.
Cô ngẩn người hoảng hốt, không biết nên làm thế nào, đành vừa chạy vừa đuổi theo phía sau chiếc xe chở linh cữu kia, kêu gọi: “Bà, bà, xuống xe, xuống xe, đừng đi”.
Trong giọng nói có cả tiếng nức nở, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng trực giá biết, bà lên chuyến xe này sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại.
Cô đang đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy mấy người ở hàng ghế phía sau giật mình quay đầu lại.
Là mấy người không có mũi miệng, chỉ có đôi mắt đang chằm chằm nhìn về phía cô, ở đó còn có cả đôi mắt của người bạn thân thiết nhất, là Sở Anh.
Lạc Uyển không thể chạy theo được nữa, cô kêu gào đến đứt hơi cũng chẳng có tác dụng gì, chiếc xe kia vẫn dần dần biến mất trước mắt.
Điện thoại đổ chuông, là giọng nói của Thượng Quan Lưu Vân: “Lạc Uyển, cô đang ở đâu?”.
“Tôi ở bến xe buýt Loan Lộ, anh mau đến đón tôi, tôi vừa nhìn thấy bà rồi.”
Đầu bên kia điện thoại rất lâu vẫn không lên tiếng, một lúc lâu
Thượng Quan Lưu Vân mới nói: “Bà vừa mất”.
Lạc Uyển đứng cạnh biển chỉ đường nước mắt rơi lã chã. Sự đau buồn đã vượt qua nỗi sợ hãi, cho đến tận khi gặp được Thượng Quan Lưu Vân mới vở òa trong nghẹn ngào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!