Cánh Cửa
Quyển 2 - Chương 12: Bầu ngực
Type: Taranee
Yêu một người ắt phải có lý do nhưng hận một người lại chẳng cần duyên cớ, nếu vậy thế giới này sẽ trở nên đáng sợ vô cùng!
Hôm sau, mãi đến trưa gã nhà văn mới mò tới công ty.
Gã chẳng thèm chào hỏi bất cứ ai, cứ lặng lẽ lủi vào văn phòng, đóng chặt
cửa rồi mở máy tính tiếp tục soạn nốt cuốn tiểu thuyết kinh dị về đề tài bệnh dại.
Viết được một dòng, xóa.
Viết thêm dòng nữa, lại xóa.
Gã bèn vứt đấy chẳng buồn viết lách gì nữa. Gã bước tới sô pha và nằm vật
xuống, đôi mắt nhắm nghiền. Mặt mũi gã chưa bao giờ khó coi như lúc này, nhìn như một cái cây phát tài lâu ngày không gặp nắng, sắc xanh trên lá phai dần dần và nhường chỗ cho một màu bạc phếch.
Có ai đó gõ cửa.
Gã cảnh giác:
– Ai đấy?
Cánh cửa bị đẩy vào, một người nam, một người nữ xuất hiện.
– Mấy người tìm ai?
– Mời anh ngồi dậy cho! – Người nữ đáp với giọng cộc cằn.
Mấy người này ắt không có thiện chí. Gã nhà văn liền ngồi dậy.
Người nam có phần nhẹ nhàng hơn một chút, anh ta giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt gã:
– Đội cảnh sát hình sự. – Rồi chỉ vào cái ghế bành của gã, nói – Chúng
tôi cần gặp anh để điều tra một vài sự việc, mời anh ngồi ra đằng kia.
Gã nhà văn há hốc, phía cảnh sát chỉ cần nắm được một đầu là cả cuộn dây sẽ bị lần ra hết.
– Mời anh ngồi ra đằng kia, nghe rõ không! – Giọng của người nữ gay gắt.
Gã nhà văn khép nép ngồi vào ghế. Nét mặt gã vô cùng gượng gạo vì không
thể đoán được hai cảnh sát này đã từng xem tiết mục của gã chưa, giờ
phút này gã nên thể hiện vẻ mặt của một người nổi tiếng hay là của một
tên tội phạm.
Hai viên cảnh sát ngồi lên ghế sô pha, người nữ lấy ra một cuốn sổ ký lục. Gã nhà văn hỏi dò:
– Có chuyện gì xảy ra sao?
Nam cảnh sát nhìn thẳng vào mắt gã:
– Anh quen biết Cố Phán Phán chứ?
– Có biết!
– Hai người có quan hệ gì?
– Cô ấy từng là bạn gái của tôi.
– Bạn gái?
– Tôi vốn li hôn.
– Anh li hôn trước hay sau khi quen biết cô này?
– Trước khi quen.
– Hai người chia tay nhau khi nào?
– Ngày mười bốn tháng hai.
– Tại sao lại chia tay?
– Nhiều lý do lắm.
– Chủ yếu là gì?
– Tôi phát hiện ra cô ta không còn trong trắng.
– Do đâu?
– Trực giác.
– Trực giác cũng phải có nguồn gốc của nó, anh trình bày cụ thể hơn xem.
– Điện thoại của cô ta gọi đi gọi đến liên tục, lại quen biết rất nhiều đàn ông vô công rồi nghề trong xã hội.
– Anh có biết cô ấy qua lại với những ai không?
– Không biết!
– Lần cuối cùng anh gặp cô này là vào lúc nào?
– Tháng ba năm nay.
– Ngày mấy?
– Để tôi nhớ lại đã… Ngày mùng bảy.
– Địa điểm gặp mặt?
– Cô ấy đến công ty tôi.
– Cô ấy đến làm gì?
– Cô ấy muốn xin vào làm thêm, tôi đồng ý giúp đỡ nhưng sau đó không thấy liên lạc lại nữa.
– Anh biết cô ấy bị sát hại rồi chứ?
– … Biết.
– Anh hay tin khi nào?
– Ngày thứ ba sau khi cô ấy chết.
– Ngày thứ ba?
– Đúng vậy.
– Cô ấy chết hôm nào?
– Ngày… mùng tám tháng ba.
Viên cảnh sát nữ ngẩng mặt lên khỏi trang giấy, cô nói:
– Tôi cảnh cáo anh, đừng nên chơi trò đuổi bắt với chúng tôi!
Gã nhà văn vội xua tay:
– Đâu có, đâu có, tôi đang phối hợp điều tra với hai vị một cách trung thực!
Nam cảnh sát quan sát mắt trái của gã rồi lại sang mắt phải, anh nói:
– Ở Đại học Tây Kinh có hai cô gái đều tên là Cố Phán Phán, anh biết điều này chứ?
– Tôi có biết đâu? – Gã sửng sốt.
Nam cảnh sát đưa cho gã nhà văn bức ảnh của Cố Phán Phán:
– Bạn gái cũ của anh có phải người này không?
Gã nhìn rồi gật đầu. Nam cảnh sát nói:
– Tối qua cô gái này chết trong nhà vệ sinh của trường.
Gã nhà văn chau mày nhìn thằng vào nam cảnh sát, trong phút chốc không biết nên phản ứng ra sao. Một lúc sau gã mới lắp bắp:
– Tôi cứ tưởng… người mất mạng ở thôn Huyền Quái là cô ấy…
Nam cảnh sát lại nói:
– Tôi còn có thể cho anh hay, bầu ngực của cả hai cô gái đều bị gặm mất, khuôn mặt cũng bị tàn phá.
Gã nhà văn thần người:
– Điều đó có nghĩa hung thủ là một?
Nam cảnh sát đột ngột hỏi:
– Đêm hôm qua anh đi đâu, làm gì?
– Tối qua tôi lên Thượng Thanh Quan xin xâm, vì kiệt sức sau đợt leo núi nên tôi đi ngủ sớm. – Gã trả lời.
– Có ai làm chứng không? – Nam cảnh sát hỏi.
Gã cười xòa:
– Tôi sống có một thân một mình, tự mình làm chứng cho mình thôi.
– Điều này rất bất lợi cho anh. Anh thử nhớ lại xem, tỉ như có người hàng xóm nào trông thấy chẳng hạn. – Cảnh sát đáp.
– A đúng rồi, nửa đêm hôm qua, tôi có gọi điện từ nhà cho tổng giám đống Mễ Gia. – Gã trả lời.
– Mấy giờ? – Cảnh sát nam lập tức hỏi.
– Nửa đêm. – Gã đáp.
– Đừng trả lời đại khái, anh hãy cho biết thời gian cụ thể. – Nam cảnh sát nói
– Mười hai giờ rưỡi. – Gã trả lời.
Hai viên cảnh sát quay sang nhìn nhau trong thoáng chốc, người nữ gấp cuốn sổ lại và nói:
– Chúng tôi sẽ còn quay lại tìm anh lần nữa.
Gã nhà văn lật đật đứng dậy và nói:
– Vâng tôi rất hoan nghênh. Chết, đến cốc nước cũng chưa mời.
Hai cảnh sát chẳng khách sáo với gã, họ đứng dậy bước thẳng ra cửa. Nữ cảnh sát đột ngột quay lại hỏi:
– Anh có yêu mẹ không?
Gã sững người trong giây lát và đáp:
– Đương nhiên!
Cô nhìn vào mắt hắn song không đáp mà đi thẳng ra ngoài.
Gã nhà văn tiễn hai viên cảnh sát tới cửa cầu thang máy, vừa đúng lúc cầu thang tới nơi. Gã làm bộ thoải mái:
– Hai sếp đây từng xem tiết mục của tôi rồi chứ?
Cảnh sát nam liếc xéo mắt nhìn gã, vừa bước vào thang máy vừa hỏi:
– Tiết mục gì vậy?
– Tiết mục kể chuyện kinh dị vào lúc mười hai giờ đêm trên đài Tây Kinh.
Cánh cửa thang máy chầm chậm khép lại, nam cảnh sát nói nốt câu cuối cùng:
– Vào giờ ấy chúng tôi còn phải truy lùng những kẻ gieo rắc kinh hoàng trên đường phố.
Quay về văn phòng, gã lập tức gọi điện ngay sang phòng Mễ Gia.
Mễ Gia bước vào, cô lo lắng:
– Cảnh sát?
– Cảnh sát! – Gã đáp.
– Họ hỏi anh những gì? – Mễ Gia hỏi.
– Mễ Gia, người chết ở thôn Huyền Quái không phải Cố Phán Phán!
– Giết nhầm ư? Không thể nào! – Mễ Gia bàng hoàng.
– Nhầm thật rồi, cô gái kia cũng tên là Cố Phán Phán!
– Thế tóm lại Cố Phán Phán nào đã giở trò với anh? – Mễ Gia bực bội.
– Một Cố Phán Phán khác. – Gã đáp.
– Thế Cố Phán Phán mà anh hẹn gặp là đứa nào? – Mễ Gia càng thêm tức tối.
– Cố Phán Phán mà tôi hẹn ra chính là kẻ đã tống tiền tôi. Nhưng không
hiểu tại sao người chết ở thôn Huyền Quái lại là Cố Phán Phán khác!
Nhưng Cố Phán Phán tống tiền tôi dù sao cũng đã bị giết hại đêm qua rồi, cảnh sát đang điều tra sự vụ này. – Gã đáp.
Mễ Gia ngồi trên chiếc sô pha nghĩ ngợi, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng:
– Việc này thực chẳng hay ho gì…
– Đêm qua Cố Phán Phán bị giết, nhưng vụ đó không hề liên quan tới tôi.
Còn cô gái trùng tên kia tuy đúng là bị cô sai người sát hại nhưng chúng ta lại hoàn toàn không quen cô ta. Cảnh sát sẽ không lần ra đâu! – Gã
nói.
Mễ Gia trừng mắt nhìn gã:
– Cô gái trùng tên kia chết đã được hai tháng. Sở dĩ cảnh sát mãi chưa lần ra chúng ta, hẳn phần
nhiều là do ta đã giết lầm người! Giờ đây, Cố Phán Phán kia cũng qua
đời, cảnh sát liền ập tới tức thì bởi anh và cô ta có quan hện với nhau, mà cũng có quan hệ với Cố Phán Phán còn lại nữa! Cứ thế này cây kim
trong bọc sẽ có ngày lòi ra mất…
Gã nhà văn đành lặng thinh. Mễ Gia chợt hỏi:
– Theo anh đêm qua ai đã giết Cố Phán Phán kia?
Gã nhìn vào mắt cô mà không cất tiếng.
– Anh nhìn tôi làm cái gì? – Mễ Gia nói.
Gã nhà văn chầm chậm đưa mắt nhìn Mễ Gia từ trên xuống dưới và dừng lại ở
cặp chân đẫy đà trên đôi giày đế xuồng màu xanh lá, gã trù trừ một hồi
rồi lên tiếng:
– Mễ Gia, tôi nói câu này cô đừng để bụng…
Mễ Gia châm một điếu thuốc bạc hà rồi thở hắt ra hai tiếng:
– Nói đi!
Gã ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cô rồi lại nhìn xuống, chăm chăm vào đôi giày đế xuồng màu xanh lá:
– Có phải cô… đã biết mình giết nhầm người, nhưng đã đâm lao thì phải
theo lao nên đành giấu tôi thuê sát thủ tới Đại học Tây Kinh xử nốt
người còn lại?
– Tại sao anh lại nói vậy?
– Vì thủ phạm đứng sau cái chết của cả hai người đó đều là một.
– Vụ án còn chưa rõ ràng, sao anh dám quả quyết như đinh đóng cột?
– Vì đêm qua sau khi Cố Phán Phán mất mạng, bầu ngực của cô ta bị gặm nát, khuôn mặt cũng bị tàn phá…
– Vớ vẩn! Cô ta có ân oán với anh chứ liên can gì tôi? Tôi giết cô ta
chẳng phải đều là vì anh hay sao? Sau khi Cố Phán Phán trùng tên mình bị giết, cô ta liền trốn biệt tăm biệt tích, việc gì tôi phải giấu anh làm cái việc động trời ấy?
– Vậy nghĩa là một kẻ nào đó cũng đang có thù và muốn giết cô ta, trùng hợp thay kẻ đó lại nhờ đúng gã sát thủ cô thuê lần trước… Mối quan hệ xã hội của Cố Phán Phán quá rối rắm, có quỷ thần mới biết cô ta đã đắc tội với những ai!
– Làm sao có chuyện trùng hợp như thế được?
– Thế theo cô, ai là thủ phạm mới được? – Gã nhà văn ngẩng mặt hoang mang nhìn Mễ Gia.
– Tôi còn đang nghi ngờ chính anh đấy! – Mễ Gia vừa nói vừa dụi tắt nửa điếu thuốc.
– Tôi ư? Không có cô chống lưng thì đánh cô ta một trận thôi tôi cũng chẳng dám.
– Kẻ nào có gan giết người thường không dám đánh người đâu.
– Bà cô của tôi ơi, lần nào cũng nhờ cô bày đặt sẵn cho tôi, lần này việc gì tôi phải tự ra tay một mình?
– Đôi khi người có nhiều động cơ giết người nhất thì lại không phải hung
thủ. Người không có chút động cơ giết người thì lại là hung thủ rành
rành.
– Cô vẫn đang nói tôi đấy à?
– Bây giờ tôi không nói anh.
– Vậy là ai?
– Nửa đêm hôm qua, Phục Thực lại ra ngoài…
– Anh ta?… Chẳng phải anh ta thường hay ra ngoài vào ban đêm sao?
– Lúc tôi tỉnh giấc lần thứ hai có lẽ đã là hai giờ sáng. Tôi nghe thấy
tiếng từ trong nhà tắm vọng ra… tiếng anh ta đang chải răng thật mạnh…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!