Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 38: Nhất định phải còn sống quay về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1843


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 38: Nhất định phải còn sống quay về


Ngày hôm sau, khi Vân Trang tỉnh dậy đã không thấy Quách Dĩ Kiên đâu nữa.
Có lẽ vì anh biết cô dễ thức giấc nên đã dậy rất nhẹ nhàng, sau đó rời đi không một tiếng động, trời mới chỉ khoảng hơn sáu giờ sáng thôi mà chiếc gối anh nằm đã không còn vương hơi ấm. Có lẽ anh chỉ nằm cùng cô được một lát rồi lại vội vã đến tổng bộ từ rất lâu rồi.
Vân Trang vươn vai một cái rồi dậy mở cửa bước ra bên ngoài. Trong sân khu căn cứ, rất nhiều binh sĩ đeo súng cảnh giác đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn có người dắt theo cả chó nghiệp vụ đi tuần. Không khí buổi sáng vốn dĩ rất bình yên trong lành, nhưng những người ở đó đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm vẫn ẩn hiện đâu đó xung quanh khu căn cứ.
Văn Đường vắt khăn mặt trên vai đi qua phòng chỉ huy, thấy Vân Trang đang đứng trước cửa liền dừng lại, bỗng nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút:
“Ngủ dậy sớm thế Vân Trang”
“Chào buổi sáng anh Đường”
“Sáng cái con khỉ”. Văn Đường uể oải che miệng ngáp dài: “Cả đêm qua anh có được ngủ đâu mà còn buổi sáng nữa. Mệt sắp chết rồi đây này”
“Cố gắng lên Đường hóa học, đánh xong trận này kiểu gì anh cũng được thăng chức cho mà xem. Có khi lại được nhảy cóc mấy bậc quân hàm ấy chứ”
“Há há”. Văn Đường nham nhở cười phá lên, bọng mắt thâm quầng lập tức giãn ra : “Ý kiến được đấy nhỉ”
“Chứ còn gì?”
“Mà nói đến đánh trận, ôi, anh sắp điên mất. Anh mà tóm được thằng chó Trần Chí Sơn, anh sẽ moi gan móc mắt nó ném cho chó ăn. Tên lừa thầy phản bạn, tên thâm nho nhọ đít, âm hiểm như Tàu”
Vân Trang cười cười: “Thì lão ấy người Tàu còn gì?”
“Ờ nhỉ”. Văn Đường thở hắt ra một tiếng: “Vân Trang, em phải cẩn thận đấy, mặc dù đêm qua anh đã thiết lập lại được phòng tuyến bảo vệ rồi nhưng vẫn phải cảnh giác cao độ. Đại ca, à… đại úy không có mặt ở đây, chúng ta phải tự bảo vệ mình để anh ấy yên tâm mới được”
“Vâng”
Hai người vừa nói đến đây thì Mạc Phong từ phía xa đi tới, anh ta dẫn theo một chú chó nghiệp vụ rất to. Nhìn thấy anh ta, Văn Đường đã ngoác miệng nói:
“Chào buổi sáng”
Mạc Phong lạnh lùng liếc anh ta một cái, không trả lời mà dắt con chó đi qua Văn Đường, đến gần Vân Trang.
Văn Đường bất mãn kêu lên: “Cậu dắt chó tới đây làm cái gì vậy?”
“Bảo vệ cô ấy”
“Bảo vệ con khỉ. Sao không đi bảo vệ Trần Yến Phương ấy”
“Lệnh của đại úy”
Ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu. Rất đúng phong cách của Mạc Phong. Anh ta cầm dây xích chó đứng yên lặng quan sát một lúc, gương mặt lạnh nhạt không tỏ ra bên ngoài biểu cảm gì khiến Văn Đường tức điên.
Đúng lúc Văn Đường vừa định bỏ đi thì Trần Yến Phương lái xe Jeep đi qua. Cô ta cho xe dừng lại trước mặt mấy người bọn họ, hạ kính xuống nhìn Vân Trang rồi nhàn nhạt nói:
“Điệp vụ cấp thấp Trịnh Vân Trang. Nói chuyện tý đi”
“Ờ”. Cô liếc hai người đàn ông bên cạnh, cười hì hì: “Hai anh cứ tự nhiên đi rửa mặt và dắt chó đi dạo đi, em nói chuyện với vợ chưa cưới của đại úy một lúc”
Nói xong liền nhanh chân chạy đến xe của Trần Yến Phương, ngồi vào ghế phụ: “Có chuyện gì đấy? Nói nhanh lên không chó nghiệp vụ đánh hơi thấy mùi của cô bây giờ”
Trần Yến Phương không thèm để ý đến điệu bộ không đứng đắn của Vân Trang, những ngón tay thản nhiên gõ gõ lên vô lăng: “Tôi nghe nói rồi, đúng là ba tôi giao cho Dĩ Kiên đến Trung Quốc tìm khu nghiên cứu virut và hủy toàn bộ chủng virut đó”
Vân Trang lập tức thu lại vẻ cười cợt, ánh mắt lập tức lạnh đi. Biết trước sẽ đoán đúng nhưng tới lúc được xác nhận thì bản thân vẫn cảm thấy bồn chồn: “Giết người đứng đầu của quân đội quốc gia hùng mạnh không đơn giản, nếu không cẩn thận còn khiến Trung Quốc có lý do để phát động chiến tranh quân sự với Việt Nam”
“Cô bị ngu à? Chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao? Những việc quan trọng và khó khăn như vậy nên mới cần đến Dĩ Kiên”
“Ờ”
“Ba tôi nói, đó là đòn phản công cần thiết, chỉ có như vậy Trung Quốc mới nể sợ chúng ta. Chúng sẽ không dám làm bừa nữa”
“Giết rất nhiều binh sĩ đặc công của chúng ta rồi, không có biện pháp ngăn chặn thì là ba cô có vấn đề đấy”. Vân Trang liếc Trần Yến Phương: “Cô có dự tính gì?”
“Đến bệnh viện, cùng ba chồng tôi điều chế thuốc kháng virut”
Vân Trang tự khinh bỉ trong lòng: Ba chồng tôi thì có.
“Đúng là hôm qua cô được khai sáng đầu óc có khác, hôm nay biết nói tiếng người rồi đấy”
“Này Trịnh Vân Trang”. Trần Yến Phương rút cục cũng bị chọc điên, tức giận gào lên: “Cô đừng có mà vội đắc ý”
“Ờ, thế thì cô đắc ý trước đi”
“Tôi nói cho cô biết, tốt nhất khi cô bị Trần Chí Sơn bắt cóc nên thể hiện cho tốt vào. Đừng tự biến mình từ lợn lành thành lợn què, từ giúp thành hại Dĩ Kiên”
“Vậy cô có cao kiến gì hay không?”
Trần Yến Phương móc ra từ trong cốp xe ra một hộp thuốc, vứt lên đùi Vân Trang: “Trong này có một loại thuốc có thể làm giảm nhịp tim, giảm mạch đập xuống tối đa. Đại khái là có thể giả chết. Biết đâu trong lúc cô làm con tin cần dùng”
Vân Trang tặc lưỡi, đúng là trong lĩnh vực y học cô ta giỏi thật đấy, điều chế ra loại thuốc làm giảm nhịp tim mà vẫn duy trì được oxy cho não bộ không đơn giản đâu. Trần Yến Phương đúng là kiểu phụ nữ vừa có tài, vừa kiêu ngạo, nhưng mà cô vẫn không thể mê được.
“Cảm ơn nhé. Tôi sẽ không làm trung úy thất vọng đâu”. Cô nhặt hộp thuốc lên, giơ ngang mắt xoay xoay nghiên cứu: “Trung úy còn gì dạy bảo nữa không?”
“Tôi cấm cô tự biến bản thân thành thứ uy hiếp anh ấy”. Trần Yến Phương quắc mắt, quát to: “Xuống xe”
Sau khi chiếc xe Jeep của Trần Yến Phương đi rồi, Vân Trang quay lại phòng chỉ huy thì vẫn thấy Mạc Phong cùng chó nghiệp vụ đứng ở đó. Cô dù tâm trạng không vui nhưng vẫn cố miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
“Anh đứng đây làm gì? Vào trong phòng đi, uống trà”
Vân Trang bước vào, pha một ấm trà hoa nhài rồi rót ra hai ly. Mạc Phong đứng chần chừ ở cửa hồi lâu, lát sau mới chậm rãi đi vào. Anh ta vừa ngồi xuống đã nói:
“Đại ca phải ở Tổng bộ không biết đến lúc nào mới về. Trong thời gian này, anh ấy dặn tôi bảo vệ an toàn cho cô”
“Lúc nãy tôi nghe anh nói rồi”. Cô nâng ly trà hoa nhài lên chu miệng thổi thổi, điệu bộ rất tự nhiên nhưng hành động này lọt vào mắt Mạc Phong lại khiến anh ta cảm thấy hơi buồn cười.
“Phong, anh nói xem, bây giờ Trần Chí Sơn đã biết Dĩ Kiên quay về chưa?”
Nghe giọng của cô truyền đến, Mạc Phong mới giật mình thu lại ánh mắt thất thần nhìn Vân Trang vừa rồi. Anh ta cầm ly trà lên uống cho bình ổn lại tâm trạng rồi nói: “”Có thể. Khả năng vài ngày nữa anh ta sẽ đến”
“Tôi cũng đoán vậy. Nếu anh ta đã mất công đến, chúng ta cũng nên giả vờ lơi là cảnh giác một chút”
Mạc Phong nhướng mày nhìn cô, không nói.
Vân Trang thấy thái độ của anh ta như vậy đành đặt ly trà xuống bàn, rút một tờ giấy ra lau tay rồi cười cười: “Không phải muốn bắt được thỏ thì phải đặt bẫy sao? Chúng ta canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm sao anh ta vào được?”
“Quân đội Trung Quốc có những vũ khí sinh học tiên tiến, lại ẩn mình trong bóng tối đánh tỉa, chúng ta không tùy tiện hành động được. Trước khi đại ca trở về, cứ chờ xem đã”
“Ừ”. Cô vo vo tờ giấy ném vào thùng rác, sau đó cúi người móc ra từ trong balo đựng laptop ra hai gói bim bim, ném cho anh ta: “Ăn đi lấy sức chiến đấu”
Nói xong, Vân Trang nhanh chóng xé giấy gói rồi bốc mấy miếng bim bim bỏ vào miệng. Cách ăn của cô vẫn ngông cuồng bất chấp như lúc ở bệnh viện, trong hoàn cảnh thế này mà vẻ mặt cô vẫn thoải mái, còn tươi cười ăn uống như không có chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại khiến đáy lòng Mạc Phong như có một dòng nước mát chảy qua, tâm trạng cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Người con gái này có phải là ánh nắng ban mai không? Là ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng, khiến bất cứ ai tiếp xúc với cô cũng đều có cảm giác như bị một luồng sinh khí mới thổi đến, bao nhiêu lo âu muộn phiền dịu đi, chỉ còn lại duy nhất một cảm giác yên bình dễ chịu.
Mạc Phong im lặng suy ngẫm một lát rồi cũng xé gói bim bim của mình ra, cầm mấy miếng cho vào miệng. Chú chó nghiệp vụ bên cạnh nhìn thấy hai người ăn như vậy, dù không dám rên “ư ử” nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm thuồng.
Vân Trang cười cười giơ tay xoa đầu nó: “Mày có muốn ăn không? Bình thường ở doanh trại này ăn đồ chán chết đúng không?”. Nói rồi giơ tay bốc môt vốc bim bim đưa đến tận miệng con chó: “Mau ăn đi, cơ hội ngàn năm có một đấy”.
***
Hơn bốn giờ chiều, cuối cùng máy bay của Dĩ Kiên mới hạ cánh xuống đường băng trong căn cứ.
Quần áo quân nhân mặc trên người anh vẫn phẳng phiu sạch sẽ, chỉ có mái tóc bị gió thổi tung nên hơi rối. Quách Dĩ Kiên bước vào phòng làm việc, nhìn thấy Vân Trang đang nằm úp trên sofa, trước mặt là chiếc laptop liền khẽ cười.
Cô thấy anh trở về, hai mắt liền sáng rực lên, lồm cồm bò dậy: “Anh về rồi à?”
“Ừ”. Dĩ Kiên cởi áo ngoài vắt lên móc, đi lại gần cô rồi ngồi xuống: “Cả ngày hôm nay em làm gì?”
Giữa lúc thế này mà được nghe những câu nói rất bình thường của anh thôi, tự nhiên cô lại có cảm giác như cuộc chiến khó khăn trước mắt nhẹ tựa lông hồng, dẫu trời sụp xuống cũng chẳng liên quan đến họ: “Em đi dạo, đọc báo”.
Vân Trang xoay màn hình laptop lại phía anh, cười tươi rói: “Đại ca, em tìm thấy một bức ảnh hoa phù dung ba màu trên mạng. Anh xem xem, có đẹp không?”
Hoa phù dung có lẽ là một trong những loài hoa đặc biệt nhất trên thế giới bởi nó có thể thay đổi màu sắc từ sáng đến chiều. Loài hoa này được gọi bằng nhiều tên gọi khác như mộc liên, sương giáng hoa, túy tửu phù dung, đại diệp phù dung… nhưng với Dĩ Kiên, phù dung ba màu chính là loài hoa đại diện cho cô bé năm xưa trong tiểu khu Vạn Kim Phúc.
Vân Trang năm đó mới sáu tuổi, ôm khư khư một chậu hoa phù dung nhìn anh rồi hét to: “Mạch Mạch, mẹ em nói kết hôn phải có của hồi môn. Chậu hoa này là ba em mua cho em, em rất thích, giờ em tặng anh làm hồi môn được không?”
Dĩ Kiên nhìn chậu phù dung ba màu trên tay cô, khẽ cười: “Được”
Từ khi rời khỏi thành phố A, đã rất lâu rồi anh không thấy hoa phù dung, đến hôm nay Vân Trang cho anh xem hình hoa phù dung này như vậy, tự nhiên những ký ức năm xưa lại như ùa về. Quách Dĩ Kiên xoa đầu cô: “Cây này không phải giống hệt ba màu của chậu hoa hồi môn năm xưa của em sao?”
Vân Trang búng tay “tách” một cái: “Đúng, ba màu này khó tìm cực ấy. Em đã tra ra địa chỉ bán chậu phù dung này rồi, lúc nào rảnh chúng ta đi mua đi”
“Bây giờ anh có thời gian, em có muốn đi không?”
Sắc mặt Vân Trang lập tức nghệt ra, cô tròn xoe mắt nhìn Dĩ Kiên không thể nói nên lời. Trong hoàn cảnh này mà còn muốn đi mua hoa phù dung sao? Có thể cùng cô đến thành phố B một chuyến sao? Nhất định là anh đang đùa cô rồi.
Quách Dĩ Kiên nhìn vẻ mặt của cô như vậy, trong lòng có hơi buồn cười: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Mạch Mạch, anh đang đùa em hả?”
“Không. Tổng bộ cho anh nghỉ hai ngày. Nếu em muốn đi mua hoa phù dung, anh vừa vặn có thể đưa em đi”
Nghỉ hai ngày? Trong lúc này sao? Tổng Tư lệnh có bị ấm đầu không?
Vân Trang suy nghĩ một lúc, sau đó chợt nhận ra một điều rằng: quân nhân trước khi chấp hành nhiệm vụ có khả năng phải hy sinh cao, có thể được đặc cách cho phép nghỉ ngơi ít ngày để về thăm gia đình. Lần này, anh được nghỉ hai ngày như vậy, lẽ nào…? Cô nghĩ đến đây liền không sao dám nghĩ tiếp nữa, lồng ngực đột nhiên xuất hiện một tảng đá đè nặng không sao thở nổi.
Vân Trang hít sâu một hơi rồi tìm cách chuyển sang chủ đề khác: “Vậy còn những người binh sĩ đặc công khác…thì sao ạ?”
“Bọn họ đang bay đến đây”. Anh ngẩng đầu nhìn qua khung cửa sổ, tầm mắt hướng ra đường băng ở bên ngoài: “Tổng bộ đã triệu tập họ tập trung về căn cứ. Trước mắt có đông người như vậy, phía Trung Quốc tạm thời chưa dám làm gì đâu”
“Vâng”. Vân Trang không muốn hỏi thêm nhiều nữa, cố gắng tỏ ra vui vẻ, gật đầu: “Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta đến thành phố B mua chậu hoa phù dung này”
“Anh muốn đến bệnh viện thăm Lữ một chuyến, thăm cậu ta xong, chúng ta đến thành phố B được không?”
“Được. Đợi em thay đồ một chút”
Sau khi giao quyền chỉ huy lại cho Mạc Phong, Quách Dĩ Kiên và Vân Trang dùng trực thăng di chuyển đến bệnh viện quân y thăm Tạ Lữ.
Hiện tại anh ta vẫn đang nằm trong phòng cách ly đặc biệt, người ở bên ngoài không được lại gần mà chỉ được đứng cách một tấm kính dày để nhìn vào bên trong.
Vân Trang nhìn người đàn ông đang đeo ống thở nằm trên giường bệnh, quầng mắt đen xì, sắc mặt tím tái giống như bị tụ máu lâu ngày, len lén thở dài một tiếng. Cô quay sang Quách Dĩ Kiên, chỉ thấy gương mặt anh vẫn duy trì một vẻ trầm ngâm lạnh nhạt nhưng bàn tay thì đã lặng lẽ nắm chặt lại thành quyền từ bao giờ, những khớp xương tay trở nên trắng bệch.
“Mạch Mạch, anh ấy sẽ không sao đâu. Ba anh sắp điều chế ra được thuốc kháng virut rồi”
Dĩ Kiên trầm ngâm gật đầu: “Mong là như vậy”.
Ánh mắt anh dừng lại trên máy đo dấu hiệu sinh tồn của Tạ Lữ, nhìn một lúc rất lâu. Sau đó mới quay sang Vân Trang: “Chúng ta đi thôi. Sang chào ba anh”
“Vâng”
Trong phòng nghiên cứu của bệnh viện quân y, bác sĩ Quách Cảnh Đức cả người mặc bộ đồ bảo hộ dày cộp, mắt đeo cặp kính vi phẫu chuyên tâm làm việc. Khi Vân Trang bước vào còn nhìn thấy cả Trần Yến Phương cũng đang nghiên cứu tiêu bản ở gần đó. Khi làm việc, điệu bộ của cô ta không còn vẻ cao ngạo như thường ngày mà vô cùng chăm chú cẩn thận, nếu không phải đã nhìn quen dáng người, chắc chắn Vân Trang không thể nhận ra được người phụ nữ mặc bộ đồ bảo hộ đó là Trần Yến Phương.
Dĩ Kiên là người đầu tiên mở miệng: “Ba”
Quách Cảnh Đức nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó giơ tay ra hiệu bọn họ đứng ở ngoài. Cảnh Đức quay sang nói gì đó với Trần Yến Phương rồi bước ra khỏi khu vô trùng, tháo khẩu trang, ánh mắt trong sạch giống hệt Quách Dĩ Kiên lập tức lộ ra bên ngoài.
Vân Trang cúi đầu chào: “Con chào bác”
“Vân Trang, mấy năm không gặp, càng lớn càng xinh đẹp, bác không nhận ra nữa rồi”
“Con hai mươi sáu tuổi rồi đấy”. Cô nở một nụ cười tươi rói: “Bác đến đây lâu chưa ạ?”
“Bác đến ba hôm rồi, đang bắt đầu chiết xuất dược tính của kim sa trân”.
Quách Dĩ Kiên bình thản cất giọng: “Ba, tình hình nghiên cứu thế nào ạ?”
“Nếu không có gì thay đổi, khoảng năm ngày nữa là xong”
“Vậy Lữ có đủ thời gian chờ thuốc không ạ?”
“Cái này còn chưa biết, ba sẽ cố gắng điều chế thuốc nhanh nhất có thể. Tất nhiên, thuốc kháng virut vẫn còn phải thử nghiệm lâu dài”
“Vâng”
Có thể nói, Dĩ Kiên là một bản sao của Quách Cảnh Đức. Hai cha con họ đều có một nội hàm bình thản, phong thái trầm ổn tao nhã, khí chất toát ra cũng đều là dạng trong sạch cao quý hơn người. Có chăng, điểm khác biệt duy nhất giữa Quách Dĩ Kiên và Quách Cảnh Đức, đó chính là trên người Dĩ Kiên có một loại khí khái đội trời đạp đất phi phàm, chính là tư cách vĩ đại của quân nhân. Cha nào con nấy, đều là nhân tài cấp quốc bảo.
Trong lúc hai cha con họ trò chuyện, Vân Trang lẳng lặng nhìn Trần Yến Phương. Cô ta đang trong quá trình nghiên cứu chuyển động của virut dưới tiêu bản nên không thể đứng dậy, Vân Trang cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lịch sự mỉm cười rồi giơ ngón tay cái về phía Yến Phương, khóe miệng mấp máy nói hai chữ: “Cố lên”
Trần Yến Phương lạnh lùng liếc cô, không đáp.
Trước khi bọn họ rời đi, Dĩ Kiên nói với Cảnh Đức: “Ba, lần này làm nhiệm vụ cấp S nên con được về thăm nhà một chuyến”
Đáy mắt bình thản của Quách Cảnh Đức sượt qua một tia xót xa thảng thốt, sau đó lại ngay lập tức quay trở về vẻ trong sạch như cũ, Cảnh Đức gật đầu: “Mẹ và Mộc Trà rất nhớ con”
“Vâng”. Dĩ Kiên nhìn ba mình, người cha vĩ đại luôn là tượng đài trong lòng anh, là người mà cả đất nước đều tôn kính, bao gồm cả Quách Dĩ Kiên: “Ba giữ gìn sức khỏe”
“Ba biết rồi. Không còn sớm nữa, việc nghiên cứu cũng không thể chậm trễ thêm. Hai đứa đến thành phố B đi”
“Vâng”
Hai người chào hỏi xong xuôi, vừa bước chân ra đến cửa, Quách Cảnh Đức lại bỗng dưng lên tiếng: “Mạch Mạch”
Cơ thể Dĩ Kiên hơi sững lại, anh chậm rãi quay đầu: “Vâng”
“Cẩn thận. Nhất định phải còn sống quay về”
Một người là nhân tài cấp quốc bảo của quốc gia như Quách Cảnh Đức, đương nhiên hiểu việc chấp hành nhiệm vụ luôn luôn là nghĩa vụ thiêng liêng và vinh quang của mỗi quân nhân, thế nên tất cả những lần con trai mình ra trận, Quách Cảnh Đức đều không hỏi quá nhiều, cũng không nói những lời như vậy.
Tuy nhiên lần này Dĩ Kiên làm nhiệm vụ cấp S, nhiệm vụ cấp cao nhất trong quân đội đặc công, Quách Cảnh Đức suy cho cùng dù có cao quý và vĩ đại đến mấy thì cũng vẫn là một người cha bình thường, người cha ruột thịt của Quách Dĩ Kiên.
Dĩ Kiên gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn ba mình:
“Ba yên tâm, con nhất định sẽ quay về”
“Được rồi. Hai đứa đi đi”.
***
Lời tác giả: Mai là thứ 7, tớ nghỉ ngơi một ngày. Chủ nhật có truyện tiếp nhé mọi người.
Tết này chăm chỉ viết truyện phục vụ chị em mới được. Ai đọc xong đoạn này rồi điểm danh phát. Báo cáo sĩ số với đại uý nào!
Bạn Hổ đầu tiên nhé: 1

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN