Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 49: Nguy hiểm
Trong hoàn cảnh như vậy mà người đàn ông đứng đầu hành lang bên kia vẫn có thể đứng thẳng người, sắc mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, thậm chí còn gọi cả họ cả tên của Đàm Khắc Minh, khiến tất cả những người ở đó dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không tránh khỏi sửng sốt.
Quách Dĩ Kiên chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, chân đi bốt da cổ cao, dù không đeo hàng đống huân huy chương hay mặc quân phục nhưng toàn thân vẫn có thể toát ra khí thế mãnh liệt, tôn quý lại kiệt ngạo.
Đây là kiểu đàn ông ôn hòa yên tĩnh, nhưng cũng là dạng người trầm ổn kiên quyết có khí chất ngang ngạnh của đàn ông. Chí khí vô cùng nồng đậm.
Không hổ danh là chiến thần vĩ đại, không hổ danh là thiên tài quân sự, dù tuổi còn quá trẻ nhưng bản thân Quách Dĩ Kiên thực quá mức xuất sắc hơn người.
Đàm Khắc Minh mỉm cười: “Quách Dĩ Kiên, mày xem như không phụ sự kỳ vọng của tao”
Vân Trang lúc này đang bị nỗi đau đớn từ thân xác giày xéo đến mức nửa tỉnh nửa mê, tuy nhiên khi nghe đến ba từ Quách Dĩ Kiên, cả người cô như có một luồng điện dội vào, lập tức mở to mắt ra nhìn đầu hành lang bên kia.
Trong giây phút đó, tầm nhìn của anh cũng rơi xuống khuôn mặt cô, ánh mắt của hai người giao nhau, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi Vân Trang có thể nhìn thấy được nỗi đau chất chứa như sông sâu biển cả trong đáy mắt của Quách Dĩ Kiên, đó là sự đau đớn tột bậc của anh, phẫn nộ tột bậc, còn bao gồm cả việc tự oán trách bản thân mình.
Chỉ là cô vì quá để ý Dĩ Kiên nên không nhìn thấy, còn có một người đàn ông nữa cũng vì cô mà đau lòng.
Bờ môi Vân Trang nở ra một nụ cười, dù mặt mày đã nhuốm đầy máu, cô mấp máy nói nhưng không thể phát ra nổi âm thanh: “Mạch Mạch”
Chỉ cần nhìn thấy anh, tất cả sự gắng gượng và chịu đựng mấy ngày qua đối với cô cũng chỉ như mây trôi nước chảy. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Dĩ Kiên gần thật gần, cả cơ thể lẫn trái tim Vân Trang đều run lên, cô giống như một người đi giữa đêm tối quá lâu đến mức lạc lối, và rồi bỗng nhiên nhìn thấy anh xuất hiện như một ánh mặt trời chiếu rọi xuống, xua tan đi đêm đen.
Quách Dĩ Kiên đã đến rồi, anh thực sự đã đến vì cô, dám đánh cược cả sinh mệnh vì cô. Tình yêu của anh lớn lao đến mức người khác phải nghẹt thở.
Nhưng mà lẽ ra anh không nên đến, nói đúng hơn là anh chỉ nên dừng chân ở nơi cô phát tín hiệu định vị, sau đó phóng tiêm kích đến đây, tiêu diệt hoàn toàn nhà máy này, đồng thời chôn vùi cả cô, đó mới là cách an toàn nhất.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả rồi, cũng đã toan tính kỹ lưỡng cả rồi, thế nhưng người đàn ông này vẫn vì cô mà đến, anh vì cô cho nên mới tới, đối với Vân Trang đây là cảm giác cô chưa từng có. Dường như mọi đau khổ và hiểm nguy đều có thể hoàn toàn tan biến trong đôi mắt bình yên như mặt biển lớn của anh, ánh sáng cuộc đời cô, rực rỡ và ôn hòa khiến cô cảm kích rơi nước mắt.
Quách Dĩ Kiên đọc được khẩu hình từ miệng Vân Trang, đáy lòng anh như bị ai xé toạc ra, ứa máu nhầy nhụa.
Bàn tay anh nắm chặt đến mức các khớp ngón tay kêu răng rắc, lồng ngực đau buốt:
“Đường đường là một Tư lệnh chỉ huy cả một quân đoàn đặc công, quản lý cấp cao của nhà máy nghiên cứu vũ khí sinh học và vũ khí virut, vậy mà có thể nhàn nhã ngồi uống trà trước một người phụ nữ bị tra tấn như vậy, tao thấy Đàm Khắc Minh mày phẩm chất quá tầm thường”. Dĩ Kiên lạnh lùng dời tầm mắt về phía ông ta, chậm rãi nói thêm: “Cho nên sự kỳ vọng của mày đối với tao cũng chỉ đáng ném cho chó gặm. Loại đàn ông như mày, không xứng đáng để nói ra hai chữ ‘kỳ vọng’ với tao”
Trần Chí Sơn đứng bên cạnh Đàm Khắc Minh, nghe nói vậy liền hùng hổ cầm súng xông ra, chĩa vào anh: “Con mẹ mày, Quách Dĩ Kiên, mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi à? Đừng tưởng ông đây không dám giết mày”
Mạc Phong cũng chĩa súng lên ấn đường anh ta, lạnh lùng nói: “Mày nổ súng thử xem”
“Haha”. Đàm Khắc Minh đột nhiên cười phá lên: “Khẩu khí lớn thật. Sao? Nhìn thấy con đàn bà của mày bị hành hạ nên đau lòng à?”
Quách Dĩ Kiên nhàn nhạt trả lời: “Làm con người, là ai cũng vậy thôi. Còn mày, mày là cái dạng gì?”
“Tao ấy à?”. Đàm Khắc Minh chậm rãi đứng dậy, lúc này, bọn họ mới phát hiện ra hắn ta không có chân, nói đúng hơn là hai chân hắn đều được gắn kim loại, là dạng máy móc thiết kế giống như chân người dùng để di chuyển: “Mày đoán xem tao là cái dạng gì?”
Không đợi anh trả lời, hắn đã nói tiếp: “Tao đã cống hiến cả nửa đời cho quân đội Trung Quốc, tao đã phát minh ra ý tưởng xây dựng nhà máy nghiên cứu dưới sa mạc, tao cũng là người điều chế ra virut Z, mày nói xem tao là cái dạng gì?”
“Một tên ngông cuồng”. Quách Dĩ Kiên thản nhiên nói ra bốn chữ.
“Haha, ngông cuồng. Đúng, tao ngông cuồng cho nên mới muốn bắt một tên đặc công Việt Nam như mày, biến mày thành tay sai của tao, biến hàng trăm ngàn người khác trở thành sát thủ, khiếnTrung Quốc trở thành bá chủ quân sự thế giới”
“À”. Quách Dĩ Kiên chậm rãi bước thêm vài bước về phía trước, cả một đám lính đặc chủng cũng chĩa súng theo từng bước chân của anh nhưng lại không một ai dám bóp cò.
Trần Chí Sơn quát to: “Đứng lại, mày tiến thêm một mét, tao bắn nát sọ mày”
“Trần Chí Sơn, trước khi mày kịp bắt nát sọ tao, tao dù chết cũng phải ghim một viên đạn lên đầu mày. Thế nên tốt nhất mày nên câm miệng, không cần ‘chủ chưa lên tiếng, chó đã sủa trước’ đâu”
“Mày…”.
Quách Dĩ Kiên đi thêm nửa mét, Mạc Phong cùng Trần Nguyên cũng đi thêm nửa mét, anh chắp hai tay sau lưng, bình thản nói: “Đàm Khắc Minh, hôm nay tao đến đây không phải để trở thành tay sai của mày”
Đàm Khắc Minh nhướng mày: “Mày nghĩ đến được, đi cũng dễ à?”
“Tao có chết cũng phải đem nửa cái thân trên vẫn là con người của mày đi theo”
“Ồ, vậy à?”
Đàm Khắc Minh liếc mắt, ra hiệu cho Trần Chí Sơn bước lại gần Vân Trang, hắn ta nhìn cô rồi nói: “Mày có nghe tên đàn ông của mày nói gì không? Hắn nói muốn lấy mạng tao đấy”
Trần Chí Sơn nắm tóc Vân Trang giật ngược về phía sau, quát to: “Mở mắt ra xem hôm nay người yêu của mày biến thành chó, bộ dạng sẽ như thế nào?”
Vân Trang dồn hết chút sức tàn cuối cùng của mình, nhếch môi cười nhạt: “Tao càng muốn xem bộ dạng làm chó của chúng mày hơn”
“Con chó cái này”. Trần Chí Sơn vừa nói, vừa định giơ báng súng đập vào mặt cô, tuy nhiên tốc độ của anh ta mà nói so với tốc độ của đạn bắn ra đương nhiên không thể bằng được, cho nên báng súng còn chưa kịp chạm vào mặt Vân Trang, khẩu súng trên tay anh ta đã vỡ ra thành hai mảnh rồi rơi xuống đất.
Mạc Phong là người nổ súng. Viên đạn găm chính xác vào báng súng của Trần Chí Sơn.
Đàm Khắc Minh thấy người của Quách Dĩ Kiên dám nổ súng ở địa bàn của hắn như vậy liền nghiến răng: “Mẹ kiếp, chúng mày nhất định muốn chết sớm hơn một chút à?”
Hắn nói xong liền quay sang một tên đàn em, gầm lên: “Làm đi”
Đúng lúc này, Quách Dĩ Kiên cũng nói qua tai nghe: “Ngắt điện”
Văn Đường ở phòng thông tin tuy không điều khiển được bất cứ thứ gì trong khu biệt giam, nhưng camera và nguồn điện thì lại có.
Anh ta nghe xong, bàn tay nhanh như chớp ngắt nguồn điện, còn Quách Dĩ Kiên ở đầu bên kia cũng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía trước, đương nhiên, Mạc Phong và Trần Nguyên chiến đấu ăn ý với anh nhiều năm, chỉ cần thấy đèn điện vụt tắt thì cũng ngay lập tức chạy theo anh.
Cả một phòng biệt giam sáng trưng lập tức rơi vào tối tăm, lồng giam bằng kính chịu lực chuẩn bị sẵn để bắt Quách Dĩ Kiên cũng từ trên cao rơi xuống nhưng không rõ có bắt được người hay không, còn lính đặc chủng Trung Quốc định bắn đạn gây mê cũng không thể xác định được mục tiêu để nổ súng.
Mất điện, mất điện ngay trong thời khắc này, Đàm Khắc Minh dù mưu mô đến mấy cũng không thể lường trước được.
Còn Quách Dĩ Kiên, vĩnh viễn cao minh hơn ông ta một bậc!!!
Bên tai Đàm Khắc Minh chợt sượt qua một cơn gió lạnh, tiếp theo đó là một mùi hương hơi giống mùi hoa trà bay vào trong cánh mũi.
Hắn lập tức chột dạ, vừa rút súng ra khỏi người thì điện trong phòng lại bật sáng.
Là nguồn điện dự phòng của nhà máy. Tình trạng mất điện chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một phút.
Mà lúc này, ông ta cũng mới thấy Quách Dĩ Kiên đã đứng sát gần mình, súng trên tay anh chĩa thẳng vào thái dương Đàm Khắc Minh, còn khẩu súng của ông ta đã bị tháo mất băng đạn từ bao giờ.
Trong đầu Đàm Khắc Minh đột nhiên xuất hiện một câu: Tốc độ hành động nhanh như chớp, nhãn lực và thính lực cũng quá mức phi thường!!!
“Đàm Khắc Minh, thả người”
“Con mẹ nó”
Dưới sàn nhà lúc này đã la liệt xác của mấy người lính đặc chủng Trung Quốc, hiện tại bọn chúng còn gần mười người, trong khi Quách Dĩ Kiên chĩa súng lên đầu ông ta, Mạc Phong và Trần Nguyên cũng đã xử lý xong Riley và hướng nòng súng về đám lính đặc chủng còn lại.
“Quách Dĩ Kiên, mày nổ súng thử xem?”
“Tao bảo mày thả người”. Anh gầm lên.
Đàm Khắc Minh liếc mắt ra hiệu cho Trần Chí Sơn, hắn lẳng lặng thò tay nhấn một nút gì đó sau cột trói của Vân Trang. Cùng lúc ấy, Đàm Khắc Minh nói: “Được, thả thì thả. Đằng nào tao cũng còn nhiều cơ hội bắt về”
Nòng súng trên tay Dĩ Kiên càng lúc càng tì mạnh lên trán ông ta, nghiến răng nghiến lợi gào to: “Câm miệng, còn lắm lời thì đừng trách tao nổ súng”
“Được, được”. Ông ta giả vờ gọi: “Chí Sơn, thả cô ta ra đi”
“Rõ, Tư lệnh”
Bốn người đàn ông cầm súng chĩa vào một đám người, không khí trong phòng căng thẳng như cung đã lên dây, không một ai dám thở mạnh. Mạc Phong và Trần Nguyên gườm gườm nhìn mấy người kia, ngón tay co lại sẵn sàng bóp cò súng với tốc độ nhanh nhất.
Đúng lúc dây xích ở một tay Vân Trang được tháo ra thì Đàm Khắc Minh dậm chân mạnh một cái, sàn gạch phía dưới ông ta lập tức mở ra, một hệ thống đẩy ngầm ở phía dưới lôi tuột chiếc ghế ông ta đang ngồi xuống khe hở dưới sàn gạch.
Quách Dĩ Kiên cũng nhanh như chớp nổ súng nhưng chiếc ghế Đàm Khắc Minh ngồi đã lật lưng lại, lớp kim loại từ ghế che chắn toàn bộ người ông ta, khiến đạn của anh không thể xuyên qua được.
Anh hét to qua tai nghe: “Đường, khóa toàn bộ hệ thống cửa”
Văn Đường nãy giờ ngồi ở phòng thông tin âm thầm quan sát bọn họ, nghe xong ngón tay lập tức múa phím: “Rõ, đại ca”
Cùng lúc này, một lớp khói màu xanh từ cây cột trói Vân Trang cũng xì ra, sau đó từ từ hòa vào không khí.
Mạc Phong giết Trần Chí Sơn trước tiên, trong thời khắc sàn nhà nứt ra, Mạc Phong cũng lạnh lùng nổ súng. Trần Chí Sơn vì đang thực hiện động tác gỡ xích cho Vân Trang để phân tán sự chú ý của Quách Dĩ Kiên với Tư lệnh, thành ra không kịp phòng bị, cuối cùng bị ghim thẳng một viên đạn vào trán, chết không nhắm mắt.
Hắn sống hơn hai mươi năm ở Việt Nam, cả quãng đời thiếu niên cũng đều ở trong quân đội Việt Nam, vậy mà khi chết, lại chết vì lòng trung thành với Trung Quốc.
Đám lính đặc công còn lại cũng nổ súng để tự cứu lấy mình, tuy nhiên vì lúc nãy không có điện, Trần Nguyên đã tương kế tựu kế, lừa bọn họ dồn lại một chỗ sau lớp kính chống đạn của Đàm Khắc Minh, thành ra khi ông ta chạy trốn, hai bên không còn con tin nên quay sang bắn nhau, Trần Nguyên chỉ cần lùi sang bên trái một bước chân là cả người đã được an toàn sau kính chống đạn.
Anh ta đứng trong đó bắn tỉa từng người một, Mạc Phong cùng Quách Dĩ Kiên cũng lập tức yểm trợ, khi khói màu xanh vừa bay đến thì bọn họ cũng tiêu diệt xong xuôi hơn mười lính đặc chủng Trung Quốc còn lại.
Quách Dĩ Kiên gầm lên: “Nín thở, nhắm mắt lại”
Đây là nhà máy nghiên cứu vũ khí sinh học, cho nên khói xanh thế này, chắc chắn là khói độc.
Mọi người lập tức làm theo, Quách Dĩ Kiên vừa bịt miệng bằng áo của mình, vừa nói: “Các cậu đi theo đường cũ, mau ra khỏi đây”
“Đại ca, còn anh?”
“Tôi cứu cô ấy xong sẽ ra ngay”
Mạc Phong gào lên: “Đại ca, anh ra trước đi, để em”
“Các cậu mau đi tìm Đàm Khắc Minh”
“Đại ca”
“Mau đi”
Mạc Phong và Trần Nguyên đi theo đường cũ, bọn họ dùng bom mini phá lồng giam mà Đàm Khắc Minh đã bố trí, sau đó chạy ra bên ngoài.
Còn Quách Dĩ Kiên một tay bịt miệng, liều mạng xông đến chỗ cột trói Vân Trang, cởi xích cho cô.
Một tay Vân Trang lúc này đã được Trần Chí Sơn tháo ra nhưng không còn đủ sức giơ lên cao, tự tháo xích còn lại cho mình. Trong làn khói xanh mù mịt, cô vừa khóc vừa lắc đầu: “Mạch Mạch, đi đi, mau đi đi”
“Không”. Anh tiến sát lại gần cô, cố sống cố chết tháo xích, hai tay cũng không buồn dùng để che miệng mà đều dùng cả vào việc tháo xích cho Vân Trang: “Đợi anh một chút, đợi anh một chút”
“Không, Mạch Mạch, anh đi mau, khói độc đấy, đi mau”
“Không đi”
“Ở trong làn khói này quá hai phút sẽ chết, anh có biết không hả? Xích này đã bị khóa rồi, không tháo được đâu, anh đi đi”
Quách Dĩ Kiên cũng gào lên: “Có chết thì chết cùng nhau, anh không đi”
Vân Trang khóc đến mức nước mắt nhòe nhoẹt, hòa tan máu trên mặt cô rồi rơi tí tách xuống nền gạch: “Đồ điên, anh điên rồi”
Quách Dĩ Kiên không trả lời, lúc này khói càng lúc càng mù mịt. Đàm Khắc Minh chắc chắn đã sớm chuẩn bị phương án bảo đảm sự an toàn của mình từ trước nên mới bố trí khói độc trong phòng biệt giam này. Hắn đã thoát rồi nhưng trên xác Trần Chí Sơn chắc chắn có đồ phòng độc.
Suy đoán đến đây, Dĩ Kiên lập tức cúi xuống lần mò xác Trần Chí Sơn dưới chân Vân Trang, cuối cùng tìm được trong người hắn một mặt nạ phòng độc.
Anh nghĩ cũng không cần nghĩ đã vội vàng đeo mặt nạ phòng độc duy nhất cho cô, bình thản nói: “Ngoan, đợi anh một chút”
“Không, Dĩ Kiên”
Quách Dĩ Kiên lại móc súng ra, mắt không nhìn thấy cái gì nên đành dùng tay sờ khóa trên xích, lần mò một hồi, cuối cùng tìm thấy một ổ khóa.
Anh bóp cò súng, ổ khóa vỡ tan tành, sợi xích cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ là anh cùng Vân Trang đã ở trong làn khói này hơn một phút rồi, nội tạng bắt đầu đau nhức, lồng ngực như muốn nổ tung.
Quách Dĩ Kiên lại cúi xuống, tiếp tục tháo dây thừng quấn xung quanh người cô, thời gian càng trôi đi, anh lại càng không thở được nhưng vẫn cố gắng gượng chịu tháo dây. Lúc tháo xong, cả người cô như một miếng bún mềm nhũn, đổ nhào vào người anh.
Đã hơn hai phút, mắt của Quách Dĩ Kiên đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. Anh có thể cảm nhận được, hốc mắt mình chảy ra một dòng dịch âm ấm.
“Dĩ Kiên”
Quách Dĩ Kiên cố gồng mình nín thở, ngồi xuống rồi xốc Vân Trang lên lưng, nói to: “Vân Trang, em có kính phòng độc, em chỉ đường cho anh”
“Được. Chạy mau”. Cô yếu ớt nói: “Hai mét nữa rẽ phải”
Quách Dĩ Kiên bắt đầu chạy, Vân Trang ngồi trên lưng anh chỉ đường: “Năm mét rẽ trái, chạy thẳng, Mạch Mach, chạy thẳng”
“Được”
Hai người cứ thế đi theo lối hành lang cũ chạy ra bên ngoài, chỉ là khi đã ra hết khỏi vùng khói xanh mà anh vẫn cần cô chỉ đường. Vân Trang ngồi trên lưng Dĩ Kiên, trước mặt đã là con đường thông ra bên ngoài sáng loáng và không có khói độc rồi nhưng anh vẫn nói: “Vân Trang, tiếp theo thế nào?”
“Đi thẳng”. Cô vừa nói vừa giơ một tay huơ huơ lên mắt anh, Quách Dĩ Kiên không hề có phản ứng gì, trái tim Vân Trang đột nhiên như bị ai đâm mạnh một cái.
Vân Trang cố gắng dồn hết chút sức tàn rướn người lên nhìn khuôn mặt Quách Dĩ Kiên, cuối cùng chợt phát hiện ra hai mắt anh chảy máu ròng ròng, dù hiện tại mắt đang mở nhưng tiêu cự trong đồng tử thì không còn thấy nữa.
Cô giơ tay huơ huơ trước mắt anh lần nữa, Quách Dĩ Kiên không hề hay biết gì, vẫn cứ thế cõng cô chạy như bay về phía trước.
Rút cục Vân Trang không kìm được, đột nhiên bật khóc: “Mạch Mạch”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!