Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 52
Khi Quách Dĩ Kiên tỉnh lại đã là nửa tháng sau đó.
Toàn thân anh bị thương đến mức gần như phải nẹp cố định xương cốt khắp người, phổi lại bị hít vào một lượng lớn khí sinh học nên cơ thể cũng bị nhiễm độc không hề nhẹ, và đau lòng nhất là… khi anh mở mắt ra đã không còn có thể nhìn thấy ánh sáng nữa!!!
Trước mặt là một khoảng không gian tối tăm không rõ đang là thời gian nào trong ngày, bên tai có thể nghe thấy tiếng người cười cười nói nói, tiếng bước chân đi lại ngoài hành lang nhưng không thể nhìn thấy gì. Sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy, dù nhắm mắt hay mở mắt đều là một màn đêm đen mù mịt, trái tim Quách Dĩ Kiên tựa như bị ai gõ mạnh một cái, cổ họng đột nhiên tắc nghẹn lại.
Anh vội vàng chống tay ngồi dậy, quờ quạng xung quanh, cơ thể lập tức truyền đến đại não một cảm giác đau đớn tựa như bị côn trùng ăn mòn da thịt, nhức nhối và khổ sở không sao chịu nổi.
Thế nhưng ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong anh không phải là oán trách ông trời hay cảm thấy bất lực vì mình đã trở thành một người mù mà là phải đi tìm Vân Trang.
Anh phải đi tìm cô, tìm Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên, sau đó còn phải hỏi thăm tình hình quân đội đất nước.
Suốt nửa tháng nằm trên giường bệnh, đôi chân anh đã sớm không còn cảm giác chân thực, xương cốt lại chưa lành hẳn nên vừa chạm chân xuống sàn, cả người đã đổ nhào xuống đất.
Quách Dĩ Kiên va vào tủ inox bên cạnh giường, từng đồ vật thủy tinh lẫn kim loại rơi xuống rồi va với nền gạch phát ra những âm thanh vô cùng đinh tai nhức óc.
Đúng lúc này có tiếng cửa bật mở, sau đó là giọng nói của Vân Trang truyền đến:
“Mạch Mạch”. Cô hớt hải chạy tới, nhìn người đàn ông mình yêu từng một thời oanh oanh liệt liệt, bây giờ trở thành một người mù, đến bước chân đi cũng không vững, đột nhiên trái tim liền như bị ai bóp nghẹt lại: “Mạch Mạch, anh tỉnh rồi à? Anh vẫn chưa khỏe hẳn, xuống giường làm gì?”
“Vân Trang”.
Dĩ Kiên giơ tay về phía trước, sờ sờ vào cánh tay cô, sắc mặt xanh mét vì đau đớn đột nhiên giãn ra: “Em không sao chứ? Có còn đau ở đâu không? Có gãy xương ở đâu không?”
“Em không sao, không sao”. Vân Trang cố ngăn cho mình không khóc trước mặt anh, miễn cưỡng nở ra một nụ cười dù Quách Dĩ Kiên không thể nào nhìn thấy: “Anh xem này, em khỏe rồi, em vừa ra ngoài căntin mua mấy chiếc khăn mặt cho anh”
“Khăn mặt cho anh?”
Cô chu môi, viền mắt đã trở nên cay xè: “Anh nghĩ lâu nay ai là người tắm rửa hàng ngày cho anh chứ?”
Gương mặt trắng trẻo của Quách Dĩ Kiên hơi ửng đỏ, những ngón tay anh di chuyển theo cánh tay cô rồi sờ lên gương mặt của Vân Trang: “Anh đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Mười sáu ngày rồi, em không nỡ để mấy người bị thương đến mức phải đóng đinh đầy người như anh Đường, Nguyên, Phong phải lao động vất vả nên mới ra tay trượng nghĩa, tắm rửa hàng ngày cho anh đó”
Cô đỡ anh ngồi lên giường, chỉnh lại quần áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người anh. Quách Dĩ Kiên nằm liệt giường nửa tháng, cơ thể đã gầy đi không ít, gương mặt tuấn tú cũng không giấu nổi vẻ xanh xao tiều tụy.
Bác sĩ Cảnh Đức nói, anh bị gãy xương đòn trái, gãy hai xương sườn, xương tay bị rạn, vỡ bốn đốt sống cổ, máu nhiễm độc 40%, giác mạc hỏng hoàn toàn, về sau vĩnh viễn không có cơ hội được nhìn thấy ánh sáng nữa…
Vân Trang cũng bị thương nhưng so với Dĩ Kiên vẫn nhẹ hơn rất nhiều, anh lại nhường mặt nạ phòng độc cho cô nên cô mới không bị ảnh hưởng bởi khói độc. Vân Trang tỉnh trước Quách Dĩ Kiên mười ngày, trong suốt mười ngày đó, cô đều túc trực bên giường bệnh của anh 24/24, khóc nhiều đến mức các bác sĩ đều nói: “Nếu cô còn rơi nước mắt nữa, giác mạc cũng sẽ hỏng nốt”.
Vân Trang vì nghĩ mình còn phải sống, phải khỏe mạnh, sau này còn làm đôi mắt cho anh cho nên đành nén lại tất cả vào trong đáy lòng. Không ngờ bây giờ khi Dĩ Kiên tỉnh lại, cô vẫn không kìm được, vẫn muốn gục vào ngực anh khóc một trận thật to.
“Mạch Mạch, anh cảm thấy thế nào? Có đau lắm không?”. Cô sờ sờ lên mu bàn tay đầy vết kim tiêm của anh, cẩn thận vuốt ve những ngón tay đẹp đẽ của Quách Dĩ Kiên: “Vẫn còn chưa khỏe hẳn, đừng xuống giường được không? Đợi vài ngày nữa khỏe lại rồi, anh muốn đi đâu, em đưa anh đi”
Một bàn tay còn lại của Dĩ Kiên giơ lên không trung, anh nhíu mày vài giây rồi chạm đến chuẩn xác được gương mặt Vân Trang: “Em khóc à?”
“Không có”. Cô vội vàng lắc đầu: “Lúc nãy em lo anh ở đây một mình nên chạy ra căntin một lát rồi lại co giò chạy về, chạy tới chạy lui, nóng quá nên đổ mồ hôi đấy”
Bây giờ là đầu tháng mười một, từ phòng bệnh tới căntin chỉ chưa đầy một trăm mét, có thể đổ mồ hôi được sao?
Quách Dĩ Kiên biết rõ nước trên mặt cô rõ ràng không phải là mồ hôi nhưng lại lười biếng không muốn vạch trần, anh vuốt ve gương mặt đã gầy sọp đi của Vân Trang một hồi, im lặng rất lâu. Qua gần năm phút sau mới chậm rãi lên tiếng:
“Anh xin lỗi”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngắm gương mặt anh tuấn không một chút tì vết và đôi mắt trong sạch như bầu trời đêm của anh, lồng ngực thắt lại.
“Anh đừng xin lỗi”. Vân Trang cố gắng tỏ ra bình thường: “Anh chẳng làm sai điều gì”
Từ trước đến nay anh chưa từng làm sai điều gì. Anh đã cứu em trong hồ băng ở Tarbagan, bao dung cho em, che chở cho em, dùng cả sinh mệnh mình để cứu em ra khỏi nhà máy nghiên cứu virut.
Anh luôn là người đàn ông thuần khiết và vĩ đại nhất mà em yêu thương.
Nhưng tại sao anh tốt như vậy mà ông trời lại cướp đi đôi mắt của anh?
Có anh, thế giới mới rực rỡ sáng sủa, có anh quân đội nước nhà mới có thể ngẩng cao đầu đánh bại một nền quân sự của cường quốc hàng đầu thế giới. Có anh, những người dân Việt Nam mới có thể được ngày đêm sống trong hòa bình.
Không có anh, thế giới của em sẽ sụp đổ.
Quách Dĩ Kiên đột nhiên kéo cô vào lòng rồi ôm chặt, thanh âm bình thản của anh rơi trên đỉnh đầu, chỉ là khi Vân Trang áp mặt vào lồng ngực anh, liền có thể cảm nhận được nỗi đau khôn nguôi từ trong trái tim của anh: “Anh xin lỗi, xin lỗi”
Nước mặt Vân Trang rơi đầy mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Mạch Mạch, sau này em sẽ làm đôi mắt của anh, sẽ nhìn bầu trời hộ anh, đếm thời gian hộ anh, trông coi binh lính huấn luyện hộ anh, bất kể điều gì xảy ra xung quanh em đều nói lại cho anh nghe, được không?”
“Không”. Quách Dĩ Kiên bình thản mỉm cười: “Anh đã hứa sẽ xuất ngũ, sau này chúng ta sẽ xuất ngũ. Chỉ cần chúng ta sau này có thể sớm tối bên nhau là tốt rồi”
“Được, được”. Cổ họng Vân Trang nghẹn lại: “Chúng ta xuất ngũ, về thành phố A trồng hoa phù dung, nuôi cá, có được không?”
Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc cô, hít sâu một hơi rồi nói: “Được”
Những ánh nắng buổi ráng chiều màu đỏ rực xuyên qua khung cửa sổ sát đất rộng lớn, chiếu lên hai bóng hình lặng lẽ ôm nhau trên giường bệnh. Quách Dĩ Kiên ôm Vân Trang rất lâu, bản thân rất muốn có thể tận mắt nhìn thấy cô như ngày xưa, có thể nhìn gương mặt người con gái lúc nào cũng rực rỡ như hoa phù dung, lúc cô cười rạng rỡ, lúc cô chu miệng phụng phịu, lúc cô len lén nhìn anh.
Quách Dĩ Kiên rất muốn được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa. Thế nhưng, ba anh nói, đó là điều không thể.
Tối hôm đó, Quách Cảnh Đức vào phòng bệnh thăm con trai, Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên và Vân Trang thấy Cảnh Đức đi vào liền lặng lẽ đi ra bên ngoài.
Quách Cảnh Đức ngồi xuống giường, mùi hoa trà trên người giống hệt mùi hương của Quách Dĩ Kiên. Vị bác sĩ ấy nhìn đứa con trai duy nhất của mình rất lâu, một lúc sau đó mới lên tiếng:
“Mạch Mạch, con cảm thấy thế nào?”
Dĩ Kiên mỉm cười, thần thái điềm đạm hệt ba mình: “Xương của con vẫn còn đau, bước chân không có cảm giác chân thực gì cả”
“Mới tỉnh dậy khỏi hôn mê thời gian dài, đó là phản ứng bình thường của cơ thể. Từ ngày mai, con tạm thời ngồi xe lăn ra ngoài đi dạo, hít thở không khí bên ngoài, như vậy quá trình hồi phục mới nhanh hơn được”
Quách Dĩ Kiên nhướng đôi mắt trong sạch nhưng đã không còn nhìn thấy gì về hướng phát ra âm thanh của Cảnh Đức, yên lặng chừng nửa phút rồi nói: “Ba, con không có cách nào nhìn thấy được nữa sao?”
Nghe xong câu hỏi này, Quách Cảnh Đức đột nhiên cảm thấy đau đến xé ruột xé gan. Nhân tài của nền y học nước nhà cả đời cống hiến cho y khoa, cả đời đạt rất nhiều giải thưởng quốc tế, tuy nhiên lại không thể cứu được đôi mắt cho con trai mình. Hơn nữa, đó còn là một người con trai vô cùng xuất sắc của tổ quốc.
Đó chính là nỗi bất lực lớn nhất trong cuộc đời làm bác sĩ y khoa của Quách Cảnh Đức.
Cảnh Đức im lặng một hồi, sau đó giơ tay nắm lấy bàn tay của Dĩ Kiên: “Ba nghĩ, so với việc phải mất mạng bởi vì chất độc sinh học, chỉ bị hủy một cặp giác mạc đã là quá phi thường. Mạch Mạch, con đã làm rất tốt rồi”
Hơi thở của Quách Dĩ Kiên ngưng trệ.
Ba của anh, nhân tài vĩ đại của nền y khoa cũng không thể chữa được. Tức là anh cả đời này sẽ vĩnh viễn trở thành một người mù… thậm chí còn là một phế nhân!!!
“Giác mạc…”. Lần đầu tiên Dĩ Kiên cảm thấy phát ra âm thanh có chút khó khăn: “Giác mạc có thể thay mới được không ạ?”
Quách Cảnh Đức rất muốn nói: Có thể, chỉ cần tìm thấy người có giác mạc bị ảnh hưởng bởi vũ khí sinh học tương tự nhưng không bị mù, thì mới có thể tương thích với giác mạc đã hỏng của con.
Giác mạc của Quách Dĩ Kiên là bị hủy bởi khói độc sinh học, các mạch máu trong mắt không tiếp nhận bất kỳ giác mạc nào khác nữa, trừ phi có một giác mạc cũng từng tiếp xúc ở cự ly gần với khói độc như anh.
Mà nhà máy kia đã bị hủy rồi, lấy đâu ra khói sinh học lần nữa? Lấy đâu ra người tình nguyện hiến giác mạc như vậy? Dù có thể chế tạo ra khói sinh học đó, liệu có đôi mắt người nào tiếp xúc xong vẫn không bị mù và hiến giác mạc đó cho Dĩ Kiên không?
Đó dường như là một nhiệm vụ bất khả thi. Không thể làm được.
Cuối cùng, Quách Cảnh Đức nói:
“Con yên tâm, ba sẽ cố gắng tìm giác mạc phù hợp cho con. Nghỉ ngơi sớm đi”
***
Thời gian sau đó, hàng ngày, Vân Trang đều đẩy xe lăn đưa Dĩ Kiên đi dạo trong khuôn viên bệnh viện quân y.
Anh không nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng nghe âm thanh xung quanh, còn cô thì rất hăng say kể cho anh nghe đủ chuyện đang diễn ra bên cạnh hai người bọn họ.
Từ một đứa bé chừng ba tuổi tay còn buộc kim luồn khóc ngất trên tay mẹ đến mấy cây bàng già rụng lá đầy trong sân. Từ những cánh diều chao liệng trên không trung đến chậu hoa phù dung hôm nay hoa nở rực rỡ.
Tất cả, từng chi tiết, cô kể không sót một chữ, tuy nhiên lời nói của Vân Trang dù có sinh động đến mức nào thì Quách Dĩ Kiên cũng không thể nhìn thấy bên ngoài ra sao, cũng không thể trông thấy phù dung bây giờ đang chuyển thành màu sắc gì, lại càng không thể nhìn ra được khi cô kể những lời ấy, tròng mắt vẫn đỏ ngầu vì đang phải cố kiềm chế không rơi lệ.
Hai người bọn họ, một người đứng sau, một người ngồi trên chiếc xe lăn, nhìn mặt trời mọc rồi ngắm hoàng hôn tắt, dù bên ngoài gương mặt ai nấy đều rất yên bình nhưng trong lòng lại ngập tràn bão tố.
Quách Dĩ Kiên, Mạch Mạch, chiến thần vĩ đại làm sao có thể trở thành một người mù???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!