Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 7: Chèn Ép - Sập Tiệm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
205


Cảnh Lộ Quan Đồ


Chương 7: Chèn Ép - Sập Tiệm


Du Dụ Tài hoàn toàn không còn tinh thần lúc mới bắt đầu nữa, mặt mày ủ rũ không ngẩng đầu lên mà nói:

– Hết rồi, ngay cả tiền trộm của thằng ăn mày cũng thú nhận rồi, còn gì mà khai báo nữa đây.

Lời khai của hắn cũng đã đủ rồi, Đỗ Long nhìn về phía Dương Thành, Dương Thành gật gật đầu, Đỗ Long gấp mấy trang lời khai rồi hỏi:

– Sếp Dương, Chính trị viên Vương còn có gì muốn hỏi nữa không?

Bây giờ đã qua hơn 2 tiếng đồng hồ, sớm đã qua thời gian thẩm vấn của Vương Tố Văn, Vương Tố Văn cũng không chen vào lời nào, cũng không cắt ngang sự thẩm vấn của hội Đỗ Long, tất nhiên là do đây là vụ án trọng đại, mặt khác là do anh ta lo lắng có người đứng đằng sau Đỗ Long, vì thế mà không dám làm càn.

– Không có câu hỏi nào nữa rồi, các bạn làm tốt lắm, ngay cả tên láu cá cũng đều lộ tẩy trong tay các cậu, hậu sinh khả úy!

Dương Thành xúc động nói:

– Đã đến giờ ăn rồi, như này vậy, chúng ta đi ăn trước, Lưu lão hổ để đến chiều đánh tiếp. Tôi mời, đến khách sạn Kim Long đập phá một trận đi, gọi mấy người sếp Liêu thức cả đêm nữa, khà khà, từ từ thương lượng về cái vụ án này nên báo lên trên như thế nào….

Vương Tố Văn biết Dương Thành có ý kiến với mình, muốn bảo vệ hai người hội Đỗ Long, hắn gió chiều nào theo chiều ấy, bản lĩnh cũng rất lợi hại liền đổi giọng:

– Được, mọi người đi ăn trước rồi nói. Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng làm việc rất tốt, chiều nay lại đánh ngã Lưu lão hổ nữa thì bữa tối tôi mời! Công lao của mọi người tổ chức sẽ không quên đâu.

Thủy Ngư bị tống vào trong phòng giam, 3 người anh em khác của y cũng lần lượt vào điểm danh. Mọi người đều chê người y hôi hám, Thủy Ngư cũng lo lắng cho vận mệnh của mình nên chẳng có tâm trạng nói chuyện cùng 3 người họ.

Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thay quân phục thành thường phục để đi khách sạn Kim Long, Dương Thành sớm đã gọi điện đặt chỗ. Khách sạn Kim Long là một đơn vị liên quan của đồn công an Lệ Viên, ông chủ tự mình sắp đặt, còn ở lại trong phòng nói chuyện cùng mọi người.

– Lão Lâm à, anh mau thúc giục phòng bếp để dọn cơm cho chúng tôi đi, hôm nay còn có việc không thể chậm trễ.

Liêu Đông Thăng nói với ông chủ khách sạn Kim Long Lâm Kiến Quân như vậy.

Lâm Kiến Quân là một người hiểu chuyện, anh ta nói:

– Tôi sẽ đi giục phòng bếp ngay đây.

Rồi quay người đi, Liêu Đông Thăng cẩn thận lật xem lại ghi chép thẩm vấn của hội Đỗ Long, sau đó liền đưa cho 3 vị cảnh sát thâm niên. Liêu Đông Thăng nhìn và nói với Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ:

– Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng, hai người thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy, đặc biệt là Tiểu Đỗ, lần này cậu có thể lập được công lớn rồi đấy, cậu sớm đã có thông tin sao không nói sớm?

Đỗ Long cười nói:

– Tôi cũng không có cách nào khác, người bạn kia không cho tôi nói, đơn vị của bọn họ có tính bảo mật, hôm nay anh ấy chịu giúp cũng là phá lệ rồi đó.

Trong lời nói của Đỗ Long cũng tiết lộ không ít tin tức, ánh mắt mọi người nhìn hắn lập tức trở nên khác thường, dù Đỗ Long cố tỏ ra huyền bí hay không thì bên trên hắn có người là không thể hoài nghi rồi, vậy người này có lai lịch gì? Mọi người lại bắt đầu suy đoán.

Liêu Đông Thăng cười nói:

– Đỗ Long chiều nay tiếp tục cố gắng, cái tên Lưu lão hổ kia cũng xử lý luôn, vụ án này cậu có công lớn nhất đấy.

Đỗ Long cười nói:

– Việc này tôi không dám nhận, mọi người đều bỏ nhiều công sức cho vụ án này, công lao là của tất cả mọi người. Tôi kinh nghiệm còn kém, bình thường do mọi người chiếu cố, lần này có thể thơm lây là tốt rồi. Tôi nói đều là thật lòng, mọi người đừng cho là tôi khiêm tốn nhé.

Phùng Vi Ngũ cười nói:

– Không cần biết là như thế nào, người là do chúng ta bắt, hai con cá lớn nhất cũng do chúng ta thẩm tra ra, công lao này mọi người đều thấy rõ, ai cũng không cướp được. Sếp Liêu, tôi cũng không có yêu cầu gì, lúc luận công ban thưởng giúp tôi được chuyển chính thức là được rồi.

Lời của Phùng Vi Ngũ khiến Dương Thành thầm lắc đầu, Phùng Vi Ngũ đã quá nóng vội, nếu anh ấy không hé răng có lẽ còn có thể được tiếng thơm của Đỗ Long, sự việc đã giải quyết rồi. Nhìn vẻ mặt của Phùng Vi Ngũ và Vương Tố Văn lúc này chỉ sợ lời của anh ta lại phản tác dụng mất thôi.

Vương Tố Văn cười nói:

– Tiểu Phùng nói không sai, công lao của ai thì là của người ấy, ai cũng không giành được, nào, chúng ta lấy trà thay rượu vì sở chúng ta cuối cùng có cơ hội mở mày mở mặt, cạn ly.

Ngoài Phùng Vi Ngũ ra thì mọi người đều nghe ra trong lời nói của Vương Tố Văn có ẩn ý, đều thầm chửi Phùng Vi Ngũ ngu xuẩn. Toàn bộ vụ án này hắn chẳng có chút công lao gì, người là do Đỗ Long bắt, thẩm vấn có chuyển biến cũng là công lao của Đỗ Long, mọi người đều có thể theo đó thơm lây, nhưng Phùng Vi Ngũ chỉ sợ không còn may mắn như thế nữa.

Đỗ Long trước tiên nâng ly trà lên hưởng ứng đề xuất của Vương Tố Văn, mặc dù bây giờ không phải giờ trực, nhưng vẫn không nên uống rượu, nếu uống thì cũng đợi đến lúc bản án được giải quyết hoàn toàn thì uống.

Mọi người vừa ăn vừa bàn tán, nhân vật chính chính là ba vị đầu sỏ ở trong sở, đồn công an và trung đội cảnh sát hình sự trong khu vực có mối quan hệ cùng cấp. Đám người Liêu Đông Thăng bàn bạc nên làm thế nào để trực tiếp báo cáo lên cục công an của thành phố mới có thể làm công lao lớn nhất được.

Kết quả thảo luận cuối cùng thì vẫn là do sở trưởng Liêu Đông Thăng trực tiếp báo cáo lên Đảng ủy ủy viên cục công an thành phố Ngọc Minh, Phó cục trưởng Hồng Quảng, người được phân công quản lý pháp chế, hình sự, trung tâm chỉ huy 110 và công tác tuần tra.

Mặt khác, với tư cách là Chính trị viên đồn cảnh sát, Vương Tố Văn muốn tự mình báo cáo một chút với Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh, Cục trưởng Tôn Quốc Trung. Như vậy là hai bút cùng vẽ tuyệt đối không có sai sót.

Khéo hiểu lòng người như Đỗ Long đã khiến cho Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn rất hài lòng, một tân binh tham gia công tác không lâu nên làm như vậy, tôn kính người đi trước, biết cách làm người mới có thể tự do tự tại như cá gặp nước trong hệ thống này. Đem so sánh thì tên Phùng Vi Ngũ kia còn kém xa.

Thật ra Đỗ Long không muốn đem công lao của mình nhượng bộ dễ dàng như vậy, hắn nghĩ có thể để những người trước mặt được hưởng lợi đã là không tệ rồi, nhưng mà người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tạm thời cứ để bọn họ đắc ý thôi, với bản lĩnh của mình thì sau này sẽ có nhiều cơ hội lập công, cũng không cần tính toán điều này được hay mất. Đỗ Long sớm đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tái ông mất ngựa (1).

1. Tái ông mất ngựa: Câu chuyện “ Tái ông mất ngựa “ – Ngẫm và nghĩ

Mọi người đang bàn tán sô nổi thì bên ngoài đột nhiên dội vào tiếng ồn ào, hình như xảy ra chuyện gì.

Khách sạn Kim Long được che chở bởi đồn cảnh sát Lệ Chi, đúng lúc các hộ pháp đang ăn cơm ở đây, ai không có mắt dám đột nhiên làm loạn ở đây vậy? Liêu Đông Thăng nháy mắt ra hiệu cho hai cảnh sát cấp dưới, hai người này lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài, Đỗ Long cũng đứng dậy nói:

– Tôi cùng đi với Lí ca và Từ ca ra ngoài xem sao, học được chút kinh nghiệm xử lí các việc xảy ra đột ngột.

Cảnh sát Lý Minh và Từ Đức đứng dậy ra cửa liền thấy 5, 6 người cầm ghế đuổi đánh phục vụ của khách sạn, ông chủ Lâm Kiến Quân vừa mới đi từ phía sau ra cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã bị đánh hai ghế.

Lý Minh thấy vậy liền bước nhanh về phía trước đồng thời hét lớn:

– Dừng tay, chúng tôi là cảnh sát đây, có chuyện gì thế? Các người là ai? Tại sao lại gây rối ở đây?

Mấy người gây rối không ngờ trong này đột nhiên lại xuất hiện 3 cảnh sát, bọn họ lập tức dừng lại. Lâm Kiến Quân thấy đại sảnh bị phá lộn xộn thì mắt đã đỏ, ông vơ lấy bình rượu giận dữ hét lên rồi lao tới:

– Chúng mày dám phá nhà của ông, ông liều mạng với bọn mày.

Đỗ Long vội vàng ngăn lại, nói:

– Ông chủ Lâm, ông không nên kích động quá, việc này chúng tôi sẽ xử lí.

Lý Minh nhìn 6 tên phá hoại kia với ánh mắt tóe lửa, vượt lên trước chặn đường ra ngoài, cười khẩy nói:

– Tại sao không có ai trả lời tôi hả? không phải các người bị mỡ heo làm cho hôn mê rồi đấy chứ?

Lâm Kiến Quân tức giận hét lên:

– Bọn chúng là cố ý đến phá đấy. Cảnh sát Lý mau bắt hết bọn chúng lại đem về sở rồi thẩm vấn, xem xem rốt cục ai chỉ đạo bọn chúng.

Trong 6 người đập tiệm có 1 người đứng lên,là một tên trẻ tuổi trên cổ tay có xăm, cúi đầu khom lưng châm thuốc cho Lý Minh nói:

– Cảnh sát Lý, sự việc là như này, chúng tôi đến để ăn cơm, gọi 1 đĩa thịt bò nướng, nhưng lại là thịt bò giả. Chúng tôi yêu cầu khách sạn đổi đĩa khác để bồi thường nhưng họ không đồng ý còn định đuổi chúng tôi đi, chúng tôi là bất đắc dĩ mới xảy ra xung đột với họ. Khách sạn độc địa như này nên đập phá đi rồi.

Lý Minh cười khẩy gạt tay tên châm thuốc này ra, nói:

– Các người ngang nhiên phá hoại tài sản của người khác, phá phách nơi công cộng là phạm tội đấy có biết không hả? Các người đến đồn cảnh sát rồi từ từ giải thích.

Thấy tình thế không ổn, tên kia liền hô to một tiếng đi đồng thời hất đổ một cái bàn về hướng Lý Minh, sau đó đi đầu chạy trốn về phía cửa lớn. Lý Minh là một cảnh sát lão luyện nên phản ứng của mấy tay du côn này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của họ chứ? anh căn bản lười chặn lại người kia, né tránh cái bàn bay tới xong, anh ném cái ghế đến chân người đứng sau, người này tránh không kịp nên bị vấp vào ghế mà ngã xuống đất. Lúc này Lý Minh mới nhào tới, tóm lấy cánh tay người này bẻ ra sau lưng kêu rắc rắc 2 tiếng rồi còng tay lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN